Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần
Chương 27: Thập nương ơi thập nương, vì sao nàng nhẫn tâm bỏ ta mà đi
“Không cần” Hắn nhẹ phun ra hai chữ, còn có cảm giác hơi nhếch nhác.
Đôi mắt phượng như mang ý cười, cũng không tiếp tục làm khó hắn.
Sau đó, lại một khoảng im lặng, bỗng nhiên, hắn lại chủ động lên tiếng: “Ta muốn biết…” Ba chữ nói ra, nhưng lại không có vế sau.
“Nói đi!” Nàng cất kỹ lọ thuốc, ghé vào đầu giường, đôi mắt phượng loé lên ý cười, có chuyện khiến hắn cảm thấy hứng thú là tốt rồi, ít nhất cũng chứng minh hắn vẫn là con người.
Kết quả là, sau khi hỏi xong, một lúc lâu cũng không thấy nói tiếp.
Đầu Tô Cẩm Bình như bị lửa đốt phừng phừng, nàng đã nhận thức sâu sắc ba từ “thiếu tự trọng” rồi, ba từ đó cũng không đủ để hình dung nàng nữa! Vì sao nàng cứ phải dùng mặt nóng mà áp lên cái mông lạnh này của hắn chứ? Hả?! Chẳng lẽ nàng ở cổ đại đến ngu người rồi, buồn chán quá đâm ra thích tự ngược à?
“Thôi đi, hỏi cái này cũng không nói, cái kia cũng không nói, không có lòng gì hết. Ta về đây, mấy ngày nữa lại đến.” Nói xong, nàng ra vẻ phẫn hận xoay người rời đi.
Đôi mắt như ánh trăng say lòng người thản nhiên nhìn theo bóng nàng, đôi môi mỏng hơi giật giật, nhưng cuối cùng vẫn nhẹ nhàng khép lại…
Tô Cẩm Bình bước ra cửa, đóng kỹ cửa lại giúp hắn. Một cơn gió thu thổi qua, hoa lê bay tán loạn trước mắt nàng, đôi môi anh đào cũng từ từ cong lên, làm sao nàng lại không biết nửa câu sau của hắn định nói gì chứ?
Ta muốn biết… mục đích của cô!
Nàng biết hắn không tin nàng, nhưng nàng cũng có tự tin rằng, cuối cùng sẽ có một ngày, hắn tin nàng! Chỉ là, hiện giờ chính nàng cũng không hiểu vì sao mình không kìm được lại muốn trêu chọc hắn. Có điều, rất nhiều chuyện cũng không cần thiết phải hiểu, muốn làm thì cứ làm thôi.
…
Nhiều ngày nay, đám người Tô Cẩm Bình vội như lên trời, rốt cuộc cũng đến sinh thần của Hoàng Phủ Hoài Hàn.
Trong một toà cung điện tráng lệ, cây cột được dát vàng uy nghiêm khí phách đứng vững ở giữa, một con rồng vàng quấn quanh cột bay lên, các vị đại thần đều tự ngồi vào vị trí của mình, trò chuyện vui vẻ. Chỉ có hai người, biểu cảm không hề tốt.
Một người là Tả tướng Thượng Quan Cẩn Duệ, không biết vì sao, nụ cười thường trực trên môi đã biến mất không thấy đâu nữa, chỉ cúi đầu tự rót rượu uống một mình, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Người còn lại, chính là Hữu tướng Tô Niệm Hoa. Mặt lão đen như đít nồi! Lão có bảy người con gái, con gái cả Tô Cẩm Thu được gả vào Hoàng cung, làm Hoàng quý phi, thân phận tôn quý không cần nói cũng biết. Con gái thứ sáu Tô Cẩm Bình, vừa tiến cung được vài ngày đã bị biếm xuống làm cung nữ, khiến cái mặt già của lão mất hết thể diện! Mỗi khi các vị đại thần nhìn thấy lão, trong mắt đầy vẻ chế nhạo! Trong đáy mắt u ám thoáng hiện lên những tia sáng sắc lạnh, nếu biết trước thế này, năm đó không nên giữ nó lại!
Không biết ai cất giọng nói: “Ý, sao Dạ Vương không tới nhỉ?”
“Ha ha ha…” Một tiếng cười trầm thấp vang lên: “Nhị hoàng huynh của ta, chỉ sợ lại đang say xỉn ở Trầm Hương các rồi, lần nào yến hội mà huynh ấy không đến muộn nhất, chẳng lẽ các vị đại nhân vẫn chưa quen sao?”
Giọng nói đầy vẻ trào phúng, cũng thể hiện rõ sự ghen tị.
“Ngũ Hoàng huynh nói rất đúng, lại nói, Nhị Hoàng huynh cũng là công thần lớn nhất của Đông Lăng ta, không biết đã loại bỏ sự tịch mịch của biết bao nhiêu cô gái khuê các rồi.” Bát Vương gia Hoàng Phủ Lam tiếp lời.
Hoàng Phủ Thương Địch cười lạnh: “Tiệc mừng thọ của Đại Hoàng huynh, mà Ngũ Hoàng đệ và Bát Hoàng đệ lại nói ra những lời ô uế như thế, không sợ để thánh giá nghe được sao?”
“Ha ha, tuy Tiểu Cửu là nhỏ nhất, nhưng cũng muốn nhắc nhở các vị Hoàng huynh, nói năng phải chú ý một chút. Nhị Hoàng huynh cũng không phải người dễ đối phó đâu!” Hoàng Phủ Dật phe phẩy một cây quạt thuỷ mặc, chậm rãi bước vào.
“Cửu Vương gia đã trở lại à?” Khắp nơi đều vang lên tiếng bàn tán.
“Tiểu Cửu, tên nhóc nhà đệ, còn biết về nữa à!” Hoàng Phủ Thương Địch và Hoàng Phủ Vũ đều vui mừng.
Khuôn mặt tuấn tú khẽ nở nụ cười: “Thọ yến của Đại Hoàng huynh, Tiểu Cửu mà không trở lại thì không khéo sẽ bị lột da mất! Có điều, vừa bước vào đã nghe Ngũ Hoàng huynh và Bát Hoàng huynh trách móc Nhị Hoàng huynh, nếu không lên tiếng một hai câu, thì đệ cảm thấy có lỗi với Nhị Hoàng huynh!”
Đôi mày rậm của Hoàng Phủ Vũ khẽ nhướng lên: “Đừng để ý bọn họ, ông đây tung hoành sa trường bao nhiêu năm còn có thể ngửi thấy vị chua kia, chỉ sợ là táo vừa mọc cũng không chua đến mức này!”
“Ngươi!” Ngũ Vương gia Hoàng Phủ Thanh đang định nói gì thì một giọng nói the thé vang lên đã cắt đứt lời hắn…
“Hoàng thượng giá lâm!” Giọng của Tiểu Lâm Tử vang lên ở cửa.
Toàn bộ đại điện thoáng yên tĩnh hẳn… Rồi đồng thanh hô to: “Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Hoàng Phủ Hoài Hàn lạnh mặt bước vào, vừa nhìn thấy Hoàng Phủ Dật, trong mắt liền xuất hiện ý cười: “Chúng ái khanh bình thân, Tiểu Cửu đã về rồi à?”
Hoàng Phủ Dật cười đáp: “Thọ yến của Đại Hoàng huynh, Tiểu Cửu sao dám không trở lại! Nhị Hoàng huynh đâu ạ?” Nói xong, hắn nhìn quanh một vòng, tuy Nhị Hoàng huynh tuỳ tiện phóng đãng, nhưng cũng không thể không xuất hiện trong buổi lễ quan trọng thế này được.
Hoàng Phủ Hoài Hàn mặc một bộ long bào tử kim, khuôn mặt lạnh lùng thoáng hiện lên một nụ cười quỷ dị, chậm rãi bước lên long ỷ trên đài cao, ngồi xuống: “Nhị Hoàng huynh của đệ, sẽ cho chúng ta một kinh hỉ!!!”
Kinh hỉ à?!
Mọi người quay sang nhìn nhau, nhưng không ai dám hỏi nhiều.
“Thọ yến hôm nay của trẫm, chúng ái khanh không cần giữ lễ tiết, tấu nhạc đi!” Hắn lạnh giọng phân phó.
“Tạ long ân của bệ hạ!” Các đại thần đứng lên tạ ơn rồi ngồi lại vào vị trí của mình.
Tiếng sáo trúc vang lên, nhóm vũ cơ lắc mông uốn éo bước ra, ca múa mừng thọ yến. Các đại thần cũng lần lượt dâng lễ vật của mình, hy vọng giành được cảm tình của Quân vương.
…
“Soạt” một tiếng, nến trong đại điện đột nhiên tắt hết.
Mọi người đang kinh hãi, sắp hét ầm lên, thì tiếng nhạc bỗng vang lên, trong trẻo, linh động, thanh nhã, vô cùng êm tai! Hoàng Phủ Dật ngẩn người, hắn không hề biết trên thế gian này còn có khúc nhạc như vậy!
Một giọng nói không phân biệt được là nam hay nữ vang lên, nhẹ nhàng xướng: “Những suy nghĩ hoang đường ngốc nghếch, hoà vào nghìn dặm hồng trần. Lạnh lùng như thế, sao có thể nhớ nhung, cố nhân đã xa, xa tới triều Minh mộng ảo. Chỉ đành buồn bã ngóng trông…”
Một ngọn đèn lưu ly được thắp lên, giữa đại điện bừng sáng, một thân cây được dựng lên không biết từ bao giờ. Công tử áo trắng cầm quạt trong tay, quay lưng về phía mọi người, đứng dưới tán cây xướng tiếp: “Lần đầu gặp giống như bừng tỉnh, hình bóng lẻ loi, im lặng dưới gốc cây đa, toàn thân đắm chìm trong ánh trăng. Lẳng lặng nhìn cũng cảm thấy được kề gần bên mà như xa tận chân trời, ai bạc lòng đùa giỡn tình ta…”
Mọi người đều ngơ ngác nhìn người mặc áo trắng kia, quả nhiên là im lặng đứng dưới tán cây, toàn thân đắm chìm trong ánh trăng!
Nốt nhạc bỗng cao vút, đám nhạc công nhanh tay gảy đàn, “thanh niên” áo trắng cũng hơi ngẩng đầu lên: “Làm sao chịu đựng được cuộc đời bạc bẽo, chỉ muốn uống ba nghìn ly rượu say, bỏ qua đi những trò cười trên thế gian, quay đầu lại không còn vướng bận vui buồn, cả đời này chìm trong cô tịch…”
Khi câu hát vừa dứt, âm nhạc du dương vẫn văng vẳng bên tai mọi người, như không hề có sự kết thúc! Mọi người giống như lạc vào tiên cảnh, trong giấc mộng ảo mà “thanh niên” áo trắng kia sáng tạo ra…
Hoàng Phủ Hoài Hàn ngồi dựa trên long ỷ, hơi nheo đôi mắt lạnh, nhìn hình bóng kia, đó chắc chắn không phải là Dạ!!! Vậy thì là ai?
“Thanh niên” kia từ từ mở miệng cười buồn, mang theo vẻ bi thương, đau xót khó nén: “Thập Nương, Thập Nương, vì sao nàng nỡ bỏ ta mà đi, vì sao nỡ bỏ ta mà đi!”
Hoàng Phủ Dạ đứng thừ người phía sau cánh gà, sao không ai nói cho hắn biết có đoạn dạo đầu này? Không phải bắt đầu của câu chuyện, là Lý Giáp gặp Đỗ Thập Nương ở thanh lâu sao? Sao còn thêm đoạn này nữa?
Giờ thì hay rồi, hình tượng của cô nàng kia chớp mắt sáng bừng lên! Hắn đen mặt quay lại nhìn Hồng Phong, nhỏ giọng hỏi: “Sao lại thế này?”
“Khụ khụ, ngài cứ diễn như cũ là được. Tối hôm qua nàng ta sửa kịch bản suốt đêm!” Hồng Phong lau mồ hôi trên trán, không dám nhìn vào mắt Hoàng Phủ Dạ.
Đôi mắt phượng như mang ý cười, cũng không tiếp tục làm khó hắn.
Sau đó, lại một khoảng im lặng, bỗng nhiên, hắn lại chủ động lên tiếng: “Ta muốn biết…” Ba chữ nói ra, nhưng lại không có vế sau.
“Nói đi!” Nàng cất kỹ lọ thuốc, ghé vào đầu giường, đôi mắt phượng loé lên ý cười, có chuyện khiến hắn cảm thấy hứng thú là tốt rồi, ít nhất cũng chứng minh hắn vẫn là con người.
Kết quả là, sau khi hỏi xong, một lúc lâu cũng không thấy nói tiếp.
Đầu Tô Cẩm Bình như bị lửa đốt phừng phừng, nàng đã nhận thức sâu sắc ba từ “thiếu tự trọng” rồi, ba từ đó cũng không đủ để hình dung nàng nữa! Vì sao nàng cứ phải dùng mặt nóng mà áp lên cái mông lạnh này của hắn chứ? Hả?! Chẳng lẽ nàng ở cổ đại đến ngu người rồi, buồn chán quá đâm ra thích tự ngược à?
“Thôi đi, hỏi cái này cũng không nói, cái kia cũng không nói, không có lòng gì hết. Ta về đây, mấy ngày nữa lại đến.” Nói xong, nàng ra vẻ phẫn hận xoay người rời đi.
Đôi mắt như ánh trăng say lòng người thản nhiên nhìn theo bóng nàng, đôi môi mỏng hơi giật giật, nhưng cuối cùng vẫn nhẹ nhàng khép lại…
Tô Cẩm Bình bước ra cửa, đóng kỹ cửa lại giúp hắn. Một cơn gió thu thổi qua, hoa lê bay tán loạn trước mắt nàng, đôi môi anh đào cũng từ từ cong lên, làm sao nàng lại không biết nửa câu sau của hắn định nói gì chứ?
Ta muốn biết… mục đích của cô!
Nàng biết hắn không tin nàng, nhưng nàng cũng có tự tin rằng, cuối cùng sẽ có một ngày, hắn tin nàng! Chỉ là, hiện giờ chính nàng cũng không hiểu vì sao mình không kìm được lại muốn trêu chọc hắn. Có điều, rất nhiều chuyện cũng không cần thiết phải hiểu, muốn làm thì cứ làm thôi.
…
Nhiều ngày nay, đám người Tô Cẩm Bình vội như lên trời, rốt cuộc cũng đến sinh thần của Hoàng Phủ Hoài Hàn.
Trong một toà cung điện tráng lệ, cây cột được dát vàng uy nghiêm khí phách đứng vững ở giữa, một con rồng vàng quấn quanh cột bay lên, các vị đại thần đều tự ngồi vào vị trí của mình, trò chuyện vui vẻ. Chỉ có hai người, biểu cảm không hề tốt.
Một người là Tả tướng Thượng Quan Cẩn Duệ, không biết vì sao, nụ cười thường trực trên môi đã biến mất không thấy đâu nữa, chỉ cúi đầu tự rót rượu uống một mình, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Người còn lại, chính là Hữu tướng Tô Niệm Hoa. Mặt lão đen như đít nồi! Lão có bảy người con gái, con gái cả Tô Cẩm Thu được gả vào Hoàng cung, làm Hoàng quý phi, thân phận tôn quý không cần nói cũng biết. Con gái thứ sáu Tô Cẩm Bình, vừa tiến cung được vài ngày đã bị biếm xuống làm cung nữ, khiến cái mặt già của lão mất hết thể diện! Mỗi khi các vị đại thần nhìn thấy lão, trong mắt đầy vẻ chế nhạo! Trong đáy mắt u ám thoáng hiện lên những tia sáng sắc lạnh, nếu biết trước thế này, năm đó không nên giữ nó lại!
Không biết ai cất giọng nói: “Ý, sao Dạ Vương không tới nhỉ?”
“Ha ha ha…” Một tiếng cười trầm thấp vang lên: “Nhị hoàng huynh của ta, chỉ sợ lại đang say xỉn ở Trầm Hương các rồi, lần nào yến hội mà huynh ấy không đến muộn nhất, chẳng lẽ các vị đại nhân vẫn chưa quen sao?”
Giọng nói đầy vẻ trào phúng, cũng thể hiện rõ sự ghen tị.
“Ngũ Hoàng huynh nói rất đúng, lại nói, Nhị Hoàng huynh cũng là công thần lớn nhất của Đông Lăng ta, không biết đã loại bỏ sự tịch mịch của biết bao nhiêu cô gái khuê các rồi.” Bát Vương gia Hoàng Phủ Lam tiếp lời.
Hoàng Phủ Thương Địch cười lạnh: “Tiệc mừng thọ của Đại Hoàng huynh, mà Ngũ Hoàng đệ và Bát Hoàng đệ lại nói ra những lời ô uế như thế, không sợ để thánh giá nghe được sao?”
“Ha ha, tuy Tiểu Cửu là nhỏ nhất, nhưng cũng muốn nhắc nhở các vị Hoàng huynh, nói năng phải chú ý một chút. Nhị Hoàng huynh cũng không phải người dễ đối phó đâu!” Hoàng Phủ Dật phe phẩy một cây quạt thuỷ mặc, chậm rãi bước vào.
“Cửu Vương gia đã trở lại à?” Khắp nơi đều vang lên tiếng bàn tán.
“Tiểu Cửu, tên nhóc nhà đệ, còn biết về nữa à!” Hoàng Phủ Thương Địch và Hoàng Phủ Vũ đều vui mừng.
Khuôn mặt tuấn tú khẽ nở nụ cười: “Thọ yến của Đại Hoàng huynh, Tiểu Cửu mà không trở lại thì không khéo sẽ bị lột da mất! Có điều, vừa bước vào đã nghe Ngũ Hoàng huynh và Bát Hoàng huynh trách móc Nhị Hoàng huynh, nếu không lên tiếng một hai câu, thì đệ cảm thấy có lỗi với Nhị Hoàng huynh!”
Đôi mày rậm của Hoàng Phủ Vũ khẽ nhướng lên: “Đừng để ý bọn họ, ông đây tung hoành sa trường bao nhiêu năm còn có thể ngửi thấy vị chua kia, chỉ sợ là táo vừa mọc cũng không chua đến mức này!”
“Ngươi!” Ngũ Vương gia Hoàng Phủ Thanh đang định nói gì thì một giọng nói the thé vang lên đã cắt đứt lời hắn…
“Hoàng thượng giá lâm!” Giọng của Tiểu Lâm Tử vang lên ở cửa.
Toàn bộ đại điện thoáng yên tĩnh hẳn… Rồi đồng thanh hô to: “Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Hoàng Phủ Hoài Hàn lạnh mặt bước vào, vừa nhìn thấy Hoàng Phủ Dật, trong mắt liền xuất hiện ý cười: “Chúng ái khanh bình thân, Tiểu Cửu đã về rồi à?”
Hoàng Phủ Dật cười đáp: “Thọ yến của Đại Hoàng huynh, Tiểu Cửu sao dám không trở lại! Nhị Hoàng huynh đâu ạ?” Nói xong, hắn nhìn quanh một vòng, tuy Nhị Hoàng huynh tuỳ tiện phóng đãng, nhưng cũng không thể không xuất hiện trong buổi lễ quan trọng thế này được.
Hoàng Phủ Hoài Hàn mặc một bộ long bào tử kim, khuôn mặt lạnh lùng thoáng hiện lên một nụ cười quỷ dị, chậm rãi bước lên long ỷ trên đài cao, ngồi xuống: “Nhị Hoàng huynh của đệ, sẽ cho chúng ta một kinh hỉ!!!”
Kinh hỉ à?!
Mọi người quay sang nhìn nhau, nhưng không ai dám hỏi nhiều.
“Thọ yến hôm nay của trẫm, chúng ái khanh không cần giữ lễ tiết, tấu nhạc đi!” Hắn lạnh giọng phân phó.
“Tạ long ân của bệ hạ!” Các đại thần đứng lên tạ ơn rồi ngồi lại vào vị trí của mình.
Tiếng sáo trúc vang lên, nhóm vũ cơ lắc mông uốn éo bước ra, ca múa mừng thọ yến. Các đại thần cũng lần lượt dâng lễ vật của mình, hy vọng giành được cảm tình của Quân vương.
…
“Soạt” một tiếng, nến trong đại điện đột nhiên tắt hết.
Mọi người đang kinh hãi, sắp hét ầm lên, thì tiếng nhạc bỗng vang lên, trong trẻo, linh động, thanh nhã, vô cùng êm tai! Hoàng Phủ Dật ngẩn người, hắn không hề biết trên thế gian này còn có khúc nhạc như vậy!
Một giọng nói không phân biệt được là nam hay nữ vang lên, nhẹ nhàng xướng: “Những suy nghĩ hoang đường ngốc nghếch, hoà vào nghìn dặm hồng trần. Lạnh lùng như thế, sao có thể nhớ nhung, cố nhân đã xa, xa tới triều Minh mộng ảo. Chỉ đành buồn bã ngóng trông…”
Một ngọn đèn lưu ly được thắp lên, giữa đại điện bừng sáng, một thân cây được dựng lên không biết từ bao giờ. Công tử áo trắng cầm quạt trong tay, quay lưng về phía mọi người, đứng dưới tán cây xướng tiếp: “Lần đầu gặp giống như bừng tỉnh, hình bóng lẻ loi, im lặng dưới gốc cây đa, toàn thân đắm chìm trong ánh trăng. Lẳng lặng nhìn cũng cảm thấy được kề gần bên mà như xa tận chân trời, ai bạc lòng đùa giỡn tình ta…”
Mọi người đều ngơ ngác nhìn người mặc áo trắng kia, quả nhiên là im lặng đứng dưới tán cây, toàn thân đắm chìm trong ánh trăng!
Nốt nhạc bỗng cao vút, đám nhạc công nhanh tay gảy đàn, “thanh niên” áo trắng cũng hơi ngẩng đầu lên: “Làm sao chịu đựng được cuộc đời bạc bẽo, chỉ muốn uống ba nghìn ly rượu say, bỏ qua đi những trò cười trên thế gian, quay đầu lại không còn vướng bận vui buồn, cả đời này chìm trong cô tịch…”
Khi câu hát vừa dứt, âm nhạc du dương vẫn văng vẳng bên tai mọi người, như không hề có sự kết thúc! Mọi người giống như lạc vào tiên cảnh, trong giấc mộng ảo mà “thanh niên” áo trắng kia sáng tạo ra…
Hoàng Phủ Hoài Hàn ngồi dựa trên long ỷ, hơi nheo đôi mắt lạnh, nhìn hình bóng kia, đó chắc chắn không phải là Dạ!!! Vậy thì là ai?
“Thanh niên” kia từ từ mở miệng cười buồn, mang theo vẻ bi thương, đau xót khó nén: “Thập Nương, Thập Nương, vì sao nàng nỡ bỏ ta mà đi, vì sao nỡ bỏ ta mà đi!”
Hoàng Phủ Dạ đứng thừ người phía sau cánh gà, sao không ai nói cho hắn biết có đoạn dạo đầu này? Không phải bắt đầu của câu chuyện, là Lý Giáp gặp Đỗ Thập Nương ở thanh lâu sao? Sao còn thêm đoạn này nữa?
Giờ thì hay rồi, hình tượng của cô nàng kia chớp mắt sáng bừng lên! Hắn đen mặt quay lại nhìn Hồng Phong, nhỏ giọng hỏi: “Sao lại thế này?”
“Khụ khụ, ngài cứ diễn như cũ là được. Tối hôm qua nàng ta sửa kịch bản suốt đêm!” Hồng Phong lau mồ hôi trên trán, không dám nhìn vào mắt Hoàng Phủ Dạ.
Bình luận truyện