Chương 118
Khưu Mạn thích thú nhìn qua chậu than đỏ rực, cười nhạt với Song Song:
"- Có nên sử dụng nó?"
"- Dù cô có làm gì, tôi cũng sẽ không bao giờ yêu cô." - Mặc dù lòng sợ hãi nhưng Song Song vẫn cứng rắn đáp, cô một lòng tin rằng Ưu Lục sẽ đến cứu cô.
"- Ồ... vậy sao?"
Khưu Mạn nhếch môi cười, đưa tay xé toạc chiếc áo lót màu xanh của cô, tùy tiện vứt xuống đất. Cô giật mình, muốn đưa tay lên che nhưng tay đã bị trói lại, không thể làm gì được. Gắp một cục than đỏ lên, Khưu Mạn nhìn xuống ngực Song Song, ánh mắt đầy trào phúng:
"- Bộ ngực hấp dẫn này, nên có một dấu vết đặc biệt chứ nhỉ?"
Vừa dứt lời, Khưu Mạn liền đè than lên ngực trái của cô. Nóng quá, đau quá, rát quá. Thật đau. Thiện cảm ngày xưa của cô đối với Khưu Mạn hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự khinh bỉ đến tột cùng. Song Song cắn môi cam chịu, cô lại nhớ đến anh, liệu anh có đến đây? Nước mắt cô rơi xuống, vừa hay chạm xuống chiếc nhẫn trên ngón tay. Chiếc nhẫn rất nhanh lóe lên một tia sáng xanh, cả cô lẫn Khưu Mạn đều không thấy được.
"- Rất đẹp." - Vết bỏng đỏ trên ngực cô làm Khưu Mạn vui vẻ cười, nhưng... nụ cười này chính là nụ cười của thiên thần nhuốm máu.
Ban đầu cô thấy Khưu Mạn rất thuần khiết, chưa bao giờ thể hiện dã tâm đối với cô, chỉ là lời nói giảo hoạt, thậm chí còn từng cứu cô thoát khỏi Thiết Lãnh. Hiện tại, tất cả những ấn tượng của cô về Khưu Mạn đều đã bốc hơi. Khưu Mạn, đã thay đổi rồi, một sự thay đổi tiêu cực không có kết quả.
Bất ngờ Khưu Mạn trói hết chân tay cô bằng dây xích, treo lơ lửng giữa mật đạo, Song Song bất lực phản kháng. Cô ta cầm kéo cắt bỏ quần lót của cô, cảnh xuân liền như vậy mà lồ lõa xuất hiện. Trên người Song Song bây giờ không một mảnh vải che thân. Đem một mớ vải bùi nhùi nhét vào miệng cô, Khưu Mạn đi đến bàn, cầm chiếc côn điện màu đỏ lên, trên mặt vẽ một nụ cười nửa chán ghét nửa yêu thương. Song Song rùng mình, cô ta định làm gì?
"Phập" một cái, cây côn điện hoàn toàn nằm trong tiểu huyệt của Song Song, cô không thể hét được, không ngừng chảy nước mắt.
"- Ưm... ưm..."
"- Haha." - Khưu Mạn cười lạnh, chỉnh mức của côn điện lên đến level max.
"- Ưm... ư."
Tiểu huyệt vốn khô khốc của cô bị côn điện rung cho đến tiết ra mật dịch, đem côn điện vừa rung vừa cọ xát với huyệt động, làm cho cô khoái cảm không nhịn được. Song Song nhắm mắt lại. Thật nhục nhã, thật đau đớn. So với Vân Thanh kiếp trước hành hạ cô, Khưu Mạn còn ác độc hơn.
Chợt một giọng nói vang lên, đầy lạnh lùng huyết lãnh.
"- Bà cô già, dừng tay lại cho tôi!"
...
Người vừa nói là ai? Mấy nàng đoán thử xem?
Bình luận truyện