Nữ Phụ Tiên Lộ Từ Từ
Chương 133: Sinh ly tử biệt
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhìn phía trước xa lạ lại quen thuộc nam nhân, Mộ Ly cảm thấy mất mát mà bản thân nàng cũng không hiểu nổi.
Lưu Nhiên hai mắt chớp động, nhìn xuống dưới tuyệt thế mỹ nhân đó, cho dù Mộ Ly rất hiểu hắn nhưng lúc này lại không cảm nhận được suy nghĩ bên trong mắt của hắn lúc này.
" Người đời thường gọi ta là Hoang Cổ Chiến Hoàng, nhưng Lưu Nhiên cũng chính là ta."
Lưu Nhiên câu trả lời khiến Mộ Ly rất mơ hồ, trong lòng nàng có một loại vô hình lửa giận.
" Chẳng lẽ trong suốt thời gian qua ngươi cố ý lừa gạt ta." Mộ Ly hai tay siết chặt, tâm tình rất phức tạp chất vấn.
" Khi xuống phàm trần ta đã phong ấn tu vi lẫn kí ức, nên ta cũng không cố ý dấu diếm nàng, ta vẫn là ta, vẫn là Lưu Nhiên khi lần đầu cả hai gặp mặt." Lưu Nhiên nói tới đây, vương khí lạnh lùng trên thân đã giảm đi bảy thành, khi hắn mĩm cười nhìn Mộ Ly, ánh mắt vẫn ngốc nghếch như buổi tối hôm đó, đêm mà sắc đỏ câu diễm nhân tâm.
" Chớ có luyên thuyên." Nhìn hắn như vậy Mộ Ly cũng âm thầm nhẹ nhõm, cho dù hắn có thành ra như thế nào, thì vẫn là Lưu Nhiên mà nàng từng quen biết.
Khi Mộ Ly hai người trong lúc thất thần, Thái Huyền vì nhân cơ hội đánh ra một chưởng. Hoa lệ hoả linh lực đánh tới Mộ Ly, ngay lúc này Lưu Nhiên chỉ nhẹ nhàng một tay hoá giải.
" Thái Huyền trở về, ngươi không phải là đối thủ của hắn." Sở Quân phía xa truyền tin, chỉ thấy Sở Quân một chưởng đánh bay Mục Sinh, một cái thuấn di đã bay đến phía trên đầu Lưu Nhiên.
Hời hợt nhìn trên bầu trời thân ảnh, chỉ thấy Lưu Nhiên hai tay làm ra tư thế thú trảo, song thủ đánh một con to lớn hoàng long đang nhe nanh múa vuốt tấn công Sở Quân.
Sở Quân biết đối phương không chỉ tu vi ở đó, nhưng bởi vì thiên đạo áp chế mà cả hai không ai hơn ai, cũng bởi vì lẽ này mà Sở Quân không e ngại mà trực tiếp công kích Lưu Nhiên.
Khi hoàng long kinh khủng tấn công, Sở Quân lão đầu phóng xuất ra một bát quái vật thể như trận pháp, trong chớp mắt, bát quái trận phát sáng rồi cấp tốc phóng to, ngạnh kháng công kích của Lưu Nhiên.
" ầm."
Hoàng long như cả một toà đại sơn rơi xuống mặt đất, làm cho chấn động mạnh mẽ khiến không gian như muốn sụp đổ.
Bị hoàng long công kích trực tiếp, Sở Quân mang theo bát quái trận bị đánh bay tận trời cao.
Nhìn thấy Sở Quân nhanh chóng bị yếu thế, Thái Huyền cùng một số chưởng môn các phái nhao nháo mà đến trợ giúp.
Phật quang vạn trượng phát ra, một tôn chân phật xuất hiện ngăn cản bọn họ cước bộ.
Mục Sinh bên trong làm ra một loạt động tác quái dị, một ngàn phật thủ ở phía sau chân phật giáng xuống đám người Thái Huyền.
Như mưa sao băng lao xuống đầy trời, một chiêu này của Mục Sinh cũng khiến cho Thái Huyền sợ hải.
Phi kiếm trong tay loé sáng, Thái Huyền xuất ra một tầng dày đặc kiếm ý, khiến kiếm ý hoá thành cự kiếm bao bọc chúng nhân, dẫn theo bọn họ lao vào đầy trời phật thủ. Mục Sinh phật thủ đánh xuống đều mang theo nặng nề công kích lên thân cự kiếm, bên trong chúng nhân bị dư ba ảnh hưởng liền nhanh chóng kiềm nén cảm giác thổ huyết.
Mục Sinh bày ra thực lực quả khiến Thái Huyền ngoài ý muốn, khi cảm thấy không thể tiếp tục như vậy, Thái Huyền nhờ những người còn lại trợ lực cho mình.
Khi cự kiếm được dồi dào linh khí cấp lực, trên thân kiếm ý mạnh mẽ phát ra, lao thẳng như tên lửa tấn công Mục Sinh.
Mục Sinh bị cùng lúc hoá thần tu sĩ cùng nguyên anh tu sĩ tấn công, bên này Sở Quân như rắn độc cuốn lấy Lưu Nhiên không rời, nhưng làm cho Mộ Ly lo lắng lại là sư huynh của nàng bên kia.
Lăng Tiêu kiếm xuất như muốn đoạt mạnh Mục Dạ, chỉ trong khoản thời gian ngắn nhưng trên Mục Dạ đã dày đặc vết kiếm xé thịt, một số lại kinh khủng hơn khi có thể nhìn thấy bên trong xương cốt.
Nhìn Mục Dạ vô lực né tránh, Mộ Ly muốn lao lên trợ giúp nhưng lại bị Tinh Vân ngăn cản.
" Hai người các ngươi nhanh rời khỏi đây, tại đây có bọn ta ngăn cản." Mục Sinh mặc dù đang nguy hiểm nhưng vẫn phân tâm nhắc nhở Mộ Ly.
Thái Huyền nhân cơ hội trong lúc đó, cực kiếm đánh thẳng vào bụng chân phật, nơi mà Mục Sinh được bảo vệ bên trong, một kích đó khiến cho Mục Sinh nội thương nghiêm trọng.
Rên nhẹ thành tiếng, Mục Sinh mắt đỏ điều khiển chân phật pháp tướng, một ngàn phật thủ kết thành một toà hoa sen, giam cầm Thái Huyền bọn người bên trong.
Mộ Ly răng cắn đã chảy máu môi, hai tay run rẫy muốn điều khiển suy yếu thân thể, nàng không thể đứng nhìn bọn họ đau khổ như vậy, cho dù tu vi thấp kém cũng muốn lao vào trận chiến.
Lăng Tiêu bên kia đánh ra hàn băng kiếm ý, kiếm như sao xẹt đâm thẳng về phía Mục Dạ.
Lăng Tiêu kiếm này không hề đơng giản như bề ngoài, nó là vô tình kiếm thức một trong, sát tâm thức.
Sát tâm thức một kiếm đoạn tâm, ngoan lệ không lui, một khi xuất ra không thể tránh khỏi.
Mộ Ly hai mắt trừng to, nếu không có Tinh Vân giữ lại e rằng nàng đã bay tới đỡ lấy một kiếm đó.
Cái chết đến trước mắt nhưng Mục Dạ không hề hoản sợ, duy chỉ có nuối tiếc không thể hoàn thành mong muốn.
Khi kiếm cách lồng ngực Mục Dạ trong gan tấc, phía xa truyền đến một tiếng hô vô vọng.
" Sư tôn đừng....."
Hai mắt nhắm nghiền Mục Dạ tự dễu mĩm cười, đen kịt bóng tối đó lại hiện ra khuôn mặt nam nhân quen thuộc.
" Đến lúc chết nhưng ta vẫn nghĩ đến ngươi, là thiên ý trêu người sao." Một suy nghĩ cuối cùng khi đau đớn ập đến, một kiếm đó không hề dừng lại mà xuyên qua trái tim Mục Dạ một cách tàn nhẫn.
" Khônggggg."
Tiếng hét không chỉ một mình Mộ Ly, càng đau đớn hơn chính là nam nhân vừa đến.
Khi lạnh lẽo thanh kiếm rút ra khỏi lồng ngực, Mục Dạ thân thể vô lực ngã xuống đại địa bên dưới.
Khi tận mắt nhìn cảnh tượng người mà mình yêu nhất ngã xuống, trái tim của Huyền Tôn như bị một bàn tay đầy móng vuốt đâm vào, chật vật thoi thóp.
" Dạ"
Ôm lấy mềm nhũn thân thể của Mục Dạ, Huyền Tôn run rẫy gọi tên người trong lòng.
" Dạ, mở mắt ra được không."
" Dạ..."
" Ta van xin đệ, đừng đùa với ta như vậy."
Huyền Tôn xiết chặc thân thể đang lạnh dần đó, miệng không ngừng gọi Mục Dạ tỉnh lại, nhưng sự thật vẫn là sự thật, tim đã ngừng đập, hắn tiếng hô cũng chỉ là vô vọng trong bóng tối.
" Một lần nữa ta lại không bảo vệ được đệ, Dạ."
Huyền Tôn lạnh lùng sắt đá cũng rơi xuống một giọt nước mắt, khi nước mắt rơi xuống mềm mại rò má người kia, Huyền Tôn cuối đầu kề sát, môi chạm môi, một khắc này, hắn không quan tâm thế giới có sụp đổ hay không, bởi vì lúc này đây, tâm hắn cũng đã chết.
Trên ván cờ hai quân trắng đen, tiếng răng rắc vỡ vụng hoá thành tro tàn đau thương, là hồi báo kết thúc của tương tư cục, hay là một khởi đầu mới của một ván cờ khác.
Nhìn phía trước xa lạ lại quen thuộc nam nhân, Mộ Ly cảm thấy mất mát mà bản thân nàng cũng không hiểu nổi.
Lưu Nhiên hai mắt chớp động, nhìn xuống dưới tuyệt thế mỹ nhân đó, cho dù Mộ Ly rất hiểu hắn nhưng lúc này lại không cảm nhận được suy nghĩ bên trong mắt của hắn lúc này.
" Người đời thường gọi ta là Hoang Cổ Chiến Hoàng, nhưng Lưu Nhiên cũng chính là ta."
Lưu Nhiên câu trả lời khiến Mộ Ly rất mơ hồ, trong lòng nàng có một loại vô hình lửa giận.
" Chẳng lẽ trong suốt thời gian qua ngươi cố ý lừa gạt ta." Mộ Ly hai tay siết chặt, tâm tình rất phức tạp chất vấn.
" Khi xuống phàm trần ta đã phong ấn tu vi lẫn kí ức, nên ta cũng không cố ý dấu diếm nàng, ta vẫn là ta, vẫn là Lưu Nhiên khi lần đầu cả hai gặp mặt." Lưu Nhiên nói tới đây, vương khí lạnh lùng trên thân đã giảm đi bảy thành, khi hắn mĩm cười nhìn Mộ Ly, ánh mắt vẫn ngốc nghếch như buổi tối hôm đó, đêm mà sắc đỏ câu diễm nhân tâm.
" Chớ có luyên thuyên." Nhìn hắn như vậy Mộ Ly cũng âm thầm nhẹ nhõm, cho dù hắn có thành ra như thế nào, thì vẫn là Lưu Nhiên mà nàng từng quen biết.
Khi Mộ Ly hai người trong lúc thất thần, Thái Huyền vì nhân cơ hội đánh ra một chưởng. Hoa lệ hoả linh lực đánh tới Mộ Ly, ngay lúc này Lưu Nhiên chỉ nhẹ nhàng một tay hoá giải.
" Thái Huyền trở về, ngươi không phải là đối thủ của hắn." Sở Quân phía xa truyền tin, chỉ thấy Sở Quân một chưởng đánh bay Mục Sinh, một cái thuấn di đã bay đến phía trên đầu Lưu Nhiên.
Hời hợt nhìn trên bầu trời thân ảnh, chỉ thấy Lưu Nhiên hai tay làm ra tư thế thú trảo, song thủ đánh một con to lớn hoàng long đang nhe nanh múa vuốt tấn công Sở Quân.
Sở Quân biết đối phương không chỉ tu vi ở đó, nhưng bởi vì thiên đạo áp chế mà cả hai không ai hơn ai, cũng bởi vì lẽ này mà Sở Quân không e ngại mà trực tiếp công kích Lưu Nhiên.
Khi hoàng long kinh khủng tấn công, Sở Quân lão đầu phóng xuất ra một bát quái vật thể như trận pháp, trong chớp mắt, bát quái trận phát sáng rồi cấp tốc phóng to, ngạnh kháng công kích của Lưu Nhiên.
" ầm."
Hoàng long như cả một toà đại sơn rơi xuống mặt đất, làm cho chấn động mạnh mẽ khiến không gian như muốn sụp đổ.
Bị hoàng long công kích trực tiếp, Sở Quân mang theo bát quái trận bị đánh bay tận trời cao.
Nhìn thấy Sở Quân nhanh chóng bị yếu thế, Thái Huyền cùng một số chưởng môn các phái nhao nháo mà đến trợ giúp.
Phật quang vạn trượng phát ra, một tôn chân phật xuất hiện ngăn cản bọn họ cước bộ.
Mục Sinh bên trong làm ra một loạt động tác quái dị, một ngàn phật thủ ở phía sau chân phật giáng xuống đám người Thái Huyền.
Như mưa sao băng lao xuống đầy trời, một chiêu này của Mục Sinh cũng khiến cho Thái Huyền sợ hải.
Phi kiếm trong tay loé sáng, Thái Huyền xuất ra một tầng dày đặc kiếm ý, khiến kiếm ý hoá thành cự kiếm bao bọc chúng nhân, dẫn theo bọn họ lao vào đầy trời phật thủ. Mục Sinh phật thủ đánh xuống đều mang theo nặng nề công kích lên thân cự kiếm, bên trong chúng nhân bị dư ba ảnh hưởng liền nhanh chóng kiềm nén cảm giác thổ huyết.
Mục Sinh bày ra thực lực quả khiến Thái Huyền ngoài ý muốn, khi cảm thấy không thể tiếp tục như vậy, Thái Huyền nhờ những người còn lại trợ lực cho mình.
Khi cự kiếm được dồi dào linh khí cấp lực, trên thân kiếm ý mạnh mẽ phát ra, lao thẳng như tên lửa tấn công Mục Sinh.
Mục Sinh bị cùng lúc hoá thần tu sĩ cùng nguyên anh tu sĩ tấn công, bên này Sở Quân như rắn độc cuốn lấy Lưu Nhiên không rời, nhưng làm cho Mộ Ly lo lắng lại là sư huynh của nàng bên kia.
Lăng Tiêu kiếm xuất như muốn đoạt mạnh Mục Dạ, chỉ trong khoản thời gian ngắn nhưng trên Mục Dạ đã dày đặc vết kiếm xé thịt, một số lại kinh khủng hơn khi có thể nhìn thấy bên trong xương cốt.
Nhìn Mục Dạ vô lực né tránh, Mộ Ly muốn lao lên trợ giúp nhưng lại bị Tinh Vân ngăn cản.
" Hai người các ngươi nhanh rời khỏi đây, tại đây có bọn ta ngăn cản." Mục Sinh mặc dù đang nguy hiểm nhưng vẫn phân tâm nhắc nhở Mộ Ly.
Thái Huyền nhân cơ hội trong lúc đó, cực kiếm đánh thẳng vào bụng chân phật, nơi mà Mục Sinh được bảo vệ bên trong, một kích đó khiến cho Mục Sinh nội thương nghiêm trọng.
Rên nhẹ thành tiếng, Mục Sinh mắt đỏ điều khiển chân phật pháp tướng, một ngàn phật thủ kết thành một toà hoa sen, giam cầm Thái Huyền bọn người bên trong.
Mộ Ly răng cắn đã chảy máu môi, hai tay run rẫy muốn điều khiển suy yếu thân thể, nàng không thể đứng nhìn bọn họ đau khổ như vậy, cho dù tu vi thấp kém cũng muốn lao vào trận chiến.
Lăng Tiêu bên kia đánh ra hàn băng kiếm ý, kiếm như sao xẹt đâm thẳng về phía Mục Dạ.
Lăng Tiêu kiếm này không hề đơng giản như bề ngoài, nó là vô tình kiếm thức một trong, sát tâm thức.
Sát tâm thức một kiếm đoạn tâm, ngoan lệ không lui, một khi xuất ra không thể tránh khỏi.
Mộ Ly hai mắt trừng to, nếu không có Tinh Vân giữ lại e rằng nàng đã bay tới đỡ lấy một kiếm đó.
Cái chết đến trước mắt nhưng Mục Dạ không hề hoản sợ, duy chỉ có nuối tiếc không thể hoàn thành mong muốn.
Khi kiếm cách lồng ngực Mục Dạ trong gan tấc, phía xa truyền đến một tiếng hô vô vọng.
" Sư tôn đừng....."
Hai mắt nhắm nghiền Mục Dạ tự dễu mĩm cười, đen kịt bóng tối đó lại hiện ra khuôn mặt nam nhân quen thuộc.
" Đến lúc chết nhưng ta vẫn nghĩ đến ngươi, là thiên ý trêu người sao." Một suy nghĩ cuối cùng khi đau đớn ập đến, một kiếm đó không hề dừng lại mà xuyên qua trái tim Mục Dạ một cách tàn nhẫn.
" Khônggggg."
Tiếng hét không chỉ một mình Mộ Ly, càng đau đớn hơn chính là nam nhân vừa đến.
Khi lạnh lẽo thanh kiếm rút ra khỏi lồng ngực, Mục Dạ thân thể vô lực ngã xuống đại địa bên dưới.
Khi tận mắt nhìn cảnh tượng người mà mình yêu nhất ngã xuống, trái tim của Huyền Tôn như bị một bàn tay đầy móng vuốt đâm vào, chật vật thoi thóp.
" Dạ"
Ôm lấy mềm nhũn thân thể của Mục Dạ, Huyền Tôn run rẫy gọi tên người trong lòng.
" Dạ, mở mắt ra được không."
" Dạ..."
" Ta van xin đệ, đừng đùa với ta như vậy."
Huyền Tôn xiết chặc thân thể đang lạnh dần đó, miệng không ngừng gọi Mục Dạ tỉnh lại, nhưng sự thật vẫn là sự thật, tim đã ngừng đập, hắn tiếng hô cũng chỉ là vô vọng trong bóng tối.
" Một lần nữa ta lại không bảo vệ được đệ, Dạ."
Huyền Tôn lạnh lùng sắt đá cũng rơi xuống một giọt nước mắt, khi nước mắt rơi xuống mềm mại rò má người kia, Huyền Tôn cuối đầu kề sát, môi chạm môi, một khắc này, hắn không quan tâm thế giới có sụp đổ hay không, bởi vì lúc này đây, tâm hắn cũng đã chết.
Trên ván cờ hai quân trắng đen, tiếng răng rắc vỡ vụng hoá thành tro tàn đau thương, là hồi báo kết thúc của tương tư cục, hay là một khởi đầu mới của một ván cờ khác.
Bình luận truyện