Nữ Phụ Tiên Lộ Từ Từ
Chương 134: Phân ly
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Huyền Tôn ôm lấy Mục Dạ không buôn, nào biết rằng Lăng Tiêu ánh mắt đã trở nên băng lãnh vô tình.
" Nghiệt đồ, ngươi muốn tạo phản." Lăng Tiêu cơn giận bộc phát, một tầng uy áp đánh xuống Huyền Tôn trên thân.
Dường như không hề để tâm đến Lăng Tiêu giận dữ, Huyền Tôn vẫn một mực trầm lặng ôm thân thể Mục Dạ vào lòng, cảm giác như rằng, hắn đang giữ lấy hơi ấm còn sót lại cho đối phương.
Trên bầu trời cao, Mục Sinh nhìn thấy đồ đệ yêu quý của mình chết ngay trước mắt, trong cơ thể đốt cháy bổn mạng khí huyết, khiến thực lực nhanh chóng bộc phát ra cường đại uy lực.
Một ngàn phật thủ luân chuyển như kéo theo vạn vật di động, đại bộc phát lực lượng từ một ngàn phật thủ khiến cho đám người Thái Nhất bị đánh bay ra xa mấy trăm mét.
" Lăng Tiêu nạp mạng." Mục Sinh giận dữ hét giận như chân long rống giận vang cửu tiêu.
Trên mặt gân xanh nổi lên kinh khủng, Mục Sinh già nua cánh tay đưa ra, theo động tác bổ xuống, phật thủ to lớn cũng theo thế mà xuống.
Cường đại áp bách úp đến khiến Lăng Tiêu nhanh chóng buôn tha cho Huyền Tôn hai người, dưới chân thuấn di né tránh đi Mục Sinh công kích chỉ vừa kịp lúc.
Một kích đó khiến cho mặt đất chấn động tạo thành một trận động đất lớn, khiến đại địa bên dưới bị chấn vỡ rồi sụp đỗ.
Bởi vì quá gần nơi mà dư chấn phát ra, Huyền Tôn dưới chân cảm thấy sắp sụp xuống, theo mặt đất run chuyển tạo thành vực sâu, Huyền Tôn hai người bị rơi xuống vực thẫm mà không hề có ý né tránh.
Mục Sinh giờ phút này chỉ tập chung trên người Lăng Tiêu, giờ phút này hắn chỉ còn mối hận thù làm mờ mắt.
Lúc chỉ mãnh treo chuông, Tinh Vân thân ảnh lướt qua xuống vực sâu kịp thời bắt lấy cả hai người rời khỏi.
Nhìn đang điên cuồng Mục Sinh, phía xa đám người Thái Huyền không biết phải làm thế nào trong tình cảnh này, nếu tham chiến chắc chắn sẽ nguy hiểm, nhưng nếu bỏ mặt Lăng Tiêu tại đó thì chưởng môn của Thái Nhất tông chắc chắn sẽ bỏ mạng tại đây.
Bí cảnh không ngừng bị tàn phá khiến cho hư không có dấu hiệu sụp đỗ.
Mục Sinh phật thủ không ngừng loạn đánh, cho dù có thể thuấn di né tránh nhưng Lăng Tiêu cứ như viên bi bị Mục Sinh mặc sức chà đạp tàn nhẫn.
Nhìn sư tôn điên cuồng như vậy, Mộ Ly càng thêm đau lòng không thôi.
Từ trong vực sâu bay ra, Tinh Vân mang theo hai người Huyền Tôn đi đến bên cạnh nàng.
" Đưa sư huynh cho ta." Mộ Ly mong chờ Mục Dạ còn có một tia sinh cơ, muốn đọat lại Mục Dạ từ trong tay Huyền Tôn nhưng liền bị hắn đánh cản.
" Hắn đã chết, hắn vì bảo vệ ngươi nên đã chết." Huyền Tôn tóc rối che đi khuôn mặt, lúc này đây hắn không muốn bất cứ ai động vào người Mục Dạ. Nghe Huyền Tôn nói vậy, cho dù sắc thép Mộ Ly cũng tự trách bản thân, hắn nói không sai, Mộ Ly chính là nguyên nhân của vụ thảm khốc này, cho nên nàng phải có trách nhiệm những gì mình tạo ra.
" Ngươi thật sự yêu sư huynh ta sao." Mộ Ly mắt nhìn Mục Dạ mềm nhũn thân thể, lại chuyển dời ánh mắt lên người Huyền Tôn hỏi.
Huyền Tôn không hề trả lời, nhưng tim hắn nghe câu hỏi này nhảy lên một cái lệch nhịp.
Hắn luôn tự dối lòng mình rằng chỉ xem Mục Dạ như huynh đệ, nhưng dần dần cảm giác đó càng chân thực hơn, hắn biết rằng mình không thể né tránh cảm xúc thật sự của mình.
Nhưng dù vậy thì sao, cho dù hắn của yêu Mục Dạ nhưng bản thân lại không thể bảo vệ được mà mình yêu thương, những điều đó lại càng không thể nào khiến Mục Dạ sống lại và ở bên cạnh hắn.
Huyền Tôn rất hối hận, hắn hận bản thân tại sao lừa dối đi bản thân tình cảm, hắn hận bản thân không nói ra câu " ta yêu đệ " sớm hơn, để giờ đây tất cả đã quá muộn.
" Ngước lên nhìn vào mắt ta, ngươi có thể cho ta biết ngươi thật sự yêu sư huynh ta sao, ngươi sẽ làm tất cả để bảo vệ sư huynh ta, thậm chí là cùng sư tôn ngươi đối địch." Mộ Ly nghiêm nghị nói, trong lòng nàng đã đưa ra một quyết định.
" Cùng sư tôn đối địch, cho dù là cùng lão thiên đối địch ta cũng muốn bảo vệ hắn suốt đời, dù là đánh đổi bằng cả tính mạnh." Huyền Tôn hai mắt không hề có một tia dao động thậm chí là pha tạp khi khẳng định lời nói của mình.
Nhìn hắn như vậy, Mộ Ly mặc dù có bán tin bán nghi nhưng cũng thở dài chấp nhận.
" Ta sẽ giúp su huynh của ta sống lại, nhưng về sau, cả hai người các ngươi sẽ đồng mệnh tương liên, một kẻ chết thì kẻ còn lại cũng chết theo, ngươi không được phép hối hận vì hôm nay lời nói." Mộ Ly lời nói khiến Huyền Tôn mắt sáng như bắt được một tia hi vọng, nhưng rất nhanh hắn lại trầm xuống, Mục Dạ thân thể vốn đã mất đi sự sống, chỉ bằng Mộ Ly có thể cứu được sao.
Tinh Vân nghe Mộ Ly có cách cứu cũng vui mừng, nhưng rất nhanh lại chuyển sang lo lắng cho Mộ Ly.
" Sư phụ ngài muốn làm gì." Tinh Vân bắt lấy tay Mộ Ly, lo lắng hỏi.
" Ta sẽ thi triển bí pháp giúp hắn, Tinh Vân, ngươi đứng một bên hộ pháp, không được cho kẻ nào gián đoạn lúc ta thi triển." Mộ Ly vỗ tay an ủi Tinh Vân, chầm chậm run rẩy bước chân đi đến Huyền Tôn hai người.
Một cổ sinh mệnh dồi dào từ tròn tay nàng phát ra, một đoá sinh đẹp tinh khiết bạch liên hư phù trong tay nàng.
Theo cánh tay vung lên, sinh liên lơ lửng bay trên đầu cả hai.
Mộ Ly một tay búng ra một giọt nước đâm thủng lồng ngực Huyền Tôn, mặc dù muốn phản khán nhưng Huyền Tôn liền lấy lại bình tĩnh khi nhìn khuôn mặt nghiêm túc của nàng.
Theo pháp quyết không ngừng thôi diễn, Sinh liên phía trên loé sáng lên kì dị bạch văn huyền ảo, cùng lúc đó, hai lỗ vết thương từ lồng ngực cả hai dẫn ra một dòng máu tươi.
Theo sự dẫn dắt của Mộ Ly, hai dòng máu tươi từ từ chạm đến Sinh Liên, rất nhanh lan tràn vào bên trong, khiến cho bạch văn bị lây nhiễm thành đỏ rực tiên diễn huyết văn.
" Lấy sinh liên làm môi giới, lấy bổn mạng khí huyết làm dẫn, khi sinh liên nhiễm tầng huyết quang, thì liên kết cả hai trở thành gàng buộc lẫn nhau, từ đây, sinh mệnh tương liên." Mộ Ly máy móc giọng nói vừa dứt, nàng cùng sinh liên đã mất đi liên hệ, một ngụm khí huyết phun ra từ miệng nàng, khiến đầu óc Mộ Ly trỡ nên mơ hồ.
Sinh liên run động kịch liệt, theo Mộ Ly vừa dứt kết ấn, sinh liên tự chủ bay vào lồng ngực Mục Dạ, cuồn cuộn sinh mệnh từ từ chữa trị lấy phá nát trái tim, khiến cho Mục Dạ có thêm một tân sinh mệnh.
Mục Dạ nhanh chóng hồi phục lại độ ấm, lồng ngực đã bắt đầu phập phồng thở, nhìn thấy điều kì diệu này khiến Huyền Tôn vui vẽ xem xét.
Mộ Ly thân thể suy yêu ngã xuống nhưng được Tinh Vân bắt kịp, trong lúc nàng suy yêu nhất, một trận cuồng bạo hoả linh lực đánh tới, mạnh mẽ nhưng luyện ngục thiêu đốt.
Tinh Vân lo bắt lấy Mộ Ly nên không kịp phòng ngừa, phía bên này Huyền Tôn cũng không kịp đề phòng.
Mộ Tình Tình nhân cơ hội này, một kiếm độc ác đâm tới khiến Mộ Ly rơi vào tình cảnh nguy hiểm.
" Phừng."
Một đạo ánh sáng mang theo hoang vu hơi thở rơi xuống bốn người Mộ Ly, khiến cho vừa mới tiếp cận Mộ Tình Tình bị đánh bay ra.
Lưu Nhiên cắt đứt cái đuôi Sở Quân, kịp thời cứu Mộ Ly một mạng, nhưng khi Mộ Tình Tình không mất mạng bởi một chiêu vừa rồi, Lưu Nhiên nhíu mày nhìn lại.
" Thiên đạo bảo vệ, hừ xem như ngươi may mắng." Lưu Nhiên liếc nhìn bị chấn thương ngất tĩnh Mộ Tình Tình, một màng vừa rồi khiến hắn không lấy làm ngạc nhiên.
Lưu Nhiên một chưởng đánh lên hư không, đang suy yếu hư không lực bị một kích vừa rồi khiến cho bên trên tạo thành một lỗ hổng không gian.
Lưu Nhiên dùng linh lực khống chế bốn người Mộ Ly thân thể bay vào hư không, nhìn thấy điều này khiến Sở Quân hoản hốt hô.
" Nhanh ngăn cản hắn, không thể ai được phép trốn thoát."
Nghe theo Sở Quân mệnh lệnh, chúng tu sĩ xuất ra vô số thần thông đánh về phía cả năm người.
Hoa lệ ánh sáng ập tới, Mục Sinh tang thương thân thể bay ra ngăn cản.
" Sư tôn." Mộ Ly hoản hốt kinh hô.
" Đi nhanh." Mục Sinh không quay lưng lại hô, theo hoa lệ thần thông đánh xuống, Mộ Ly chỉ còn nghe được những tiếng đinh tai nhức óc, tang thương thân ảnh từ từ mờ dần trong ánh sáng chói lọi, đến cùng chỉ còn là một điểm nhỏ rồi biến mất trong ánh sáng.
" Sư tôn."
Mộ Ly kinh tâm động phách, tiếng hô khàn đi rồi tắt tiếng hẳng trong vô vọng.
~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~
Không gian rộng lớn bên trong, Lưu Nhiên bởi vì thoát đi thiên đạo áp chế mà tu vi không ngừng đề thăng, cho đến Đại La Tiên Đế tu vi mới dừng lại.
Bởi vì bạo ngược tiên lực khiến cho hư không chấn động mãnh liệt, không gian cũng bởi vì vậy mà xuất hiện không gian phong bạo, khiến cho mỗi người tứ tán phân ly.
Hết quyển ba.
tg: suốt một năm trời viết truyện, rốt cuộc đã hoàn thành ba quyển, trong thời gian đọc truyện này, mọi người có cảm thấy mình viết như thế nào, cần thêm những gì cứ góp ý.
Cuối cùng cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng mình, quyển bốn có tên Thánh Ngục, và Thất Tinh Đoạ Lạc chuẩn bị ra sân.
Huyền Tôn ôm lấy Mục Dạ không buôn, nào biết rằng Lăng Tiêu ánh mắt đã trở nên băng lãnh vô tình.
" Nghiệt đồ, ngươi muốn tạo phản." Lăng Tiêu cơn giận bộc phát, một tầng uy áp đánh xuống Huyền Tôn trên thân.
Dường như không hề để tâm đến Lăng Tiêu giận dữ, Huyền Tôn vẫn một mực trầm lặng ôm thân thể Mục Dạ vào lòng, cảm giác như rằng, hắn đang giữ lấy hơi ấm còn sót lại cho đối phương.
Trên bầu trời cao, Mục Sinh nhìn thấy đồ đệ yêu quý của mình chết ngay trước mắt, trong cơ thể đốt cháy bổn mạng khí huyết, khiến thực lực nhanh chóng bộc phát ra cường đại uy lực.
Một ngàn phật thủ luân chuyển như kéo theo vạn vật di động, đại bộc phát lực lượng từ một ngàn phật thủ khiến cho đám người Thái Nhất bị đánh bay ra xa mấy trăm mét.
" Lăng Tiêu nạp mạng." Mục Sinh giận dữ hét giận như chân long rống giận vang cửu tiêu.
Trên mặt gân xanh nổi lên kinh khủng, Mục Sinh già nua cánh tay đưa ra, theo động tác bổ xuống, phật thủ to lớn cũng theo thế mà xuống.
Cường đại áp bách úp đến khiến Lăng Tiêu nhanh chóng buôn tha cho Huyền Tôn hai người, dưới chân thuấn di né tránh đi Mục Sinh công kích chỉ vừa kịp lúc.
Một kích đó khiến cho mặt đất chấn động tạo thành một trận động đất lớn, khiến đại địa bên dưới bị chấn vỡ rồi sụp đỗ.
Bởi vì quá gần nơi mà dư chấn phát ra, Huyền Tôn dưới chân cảm thấy sắp sụp xuống, theo mặt đất run chuyển tạo thành vực sâu, Huyền Tôn hai người bị rơi xuống vực thẫm mà không hề có ý né tránh.
Mục Sinh giờ phút này chỉ tập chung trên người Lăng Tiêu, giờ phút này hắn chỉ còn mối hận thù làm mờ mắt.
Lúc chỉ mãnh treo chuông, Tinh Vân thân ảnh lướt qua xuống vực sâu kịp thời bắt lấy cả hai người rời khỏi.
Nhìn đang điên cuồng Mục Sinh, phía xa đám người Thái Huyền không biết phải làm thế nào trong tình cảnh này, nếu tham chiến chắc chắn sẽ nguy hiểm, nhưng nếu bỏ mặt Lăng Tiêu tại đó thì chưởng môn của Thái Nhất tông chắc chắn sẽ bỏ mạng tại đây.
Bí cảnh không ngừng bị tàn phá khiến cho hư không có dấu hiệu sụp đỗ.
Mục Sinh phật thủ không ngừng loạn đánh, cho dù có thể thuấn di né tránh nhưng Lăng Tiêu cứ như viên bi bị Mục Sinh mặc sức chà đạp tàn nhẫn.
Nhìn sư tôn điên cuồng như vậy, Mộ Ly càng thêm đau lòng không thôi.
Từ trong vực sâu bay ra, Tinh Vân mang theo hai người Huyền Tôn đi đến bên cạnh nàng.
" Đưa sư huynh cho ta." Mộ Ly mong chờ Mục Dạ còn có một tia sinh cơ, muốn đọat lại Mục Dạ từ trong tay Huyền Tôn nhưng liền bị hắn đánh cản.
" Hắn đã chết, hắn vì bảo vệ ngươi nên đã chết." Huyền Tôn tóc rối che đi khuôn mặt, lúc này đây hắn không muốn bất cứ ai động vào người Mục Dạ. Nghe Huyền Tôn nói vậy, cho dù sắc thép Mộ Ly cũng tự trách bản thân, hắn nói không sai, Mộ Ly chính là nguyên nhân của vụ thảm khốc này, cho nên nàng phải có trách nhiệm những gì mình tạo ra.
" Ngươi thật sự yêu sư huynh ta sao." Mộ Ly mắt nhìn Mục Dạ mềm nhũn thân thể, lại chuyển dời ánh mắt lên người Huyền Tôn hỏi.
Huyền Tôn không hề trả lời, nhưng tim hắn nghe câu hỏi này nhảy lên một cái lệch nhịp.
Hắn luôn tự dối lòng mình rằng chỉ xem Mục Dạ như huynh đệ, nhưng dần dần cảm giác đó càng chân thực hơn, hắn biết rằng mình không thể né tránh cảm xúc thật sự của mình.
Nhưng dù vậy thì sao, cho dù hắn của yêu Mục Dạ nhưng bản thân lại không thể bảo vệ được mà mình yêu thương, những điều đó lại càng không thể nào khiến Mục Dạ sống lại và ở bên cạnh hắn.
Huyền Tôn rất hối hận, hắn hận bản thân tại sao lừa dối đi bản thân tình cảm, hắn hận bản thân không nói ra câu " ta yêu đệ " sớm hơn, để giờ đây tất cả đã quá muộn.
" Ngước lên nhìn vào mắt ta, ngươi có thể cho ta biết ngươi thật sự yêu sư huynh ta sao, ngươi sẽ làm tất cả để bảo vệ sư huynh ta, thậm chí là cùng sư tôn ngươi đối địch." Mộ Ly nghiêm nghị nói, trong lòng nàng đã đưa ra một quyết định.
" Cùng sư tôn đối địch, cho dù là cùng lão thiên đối địch ta cũng muốn bảo vệ hắn suốt đời, dù là đánh đổi bằng cả tính mạnh." Huyền Tôn hai mắt không hề có một tia dao động thậm chí là pha tạp khi khẳng định lời nói của mình.
Nhìn hắn như vậy, Mộ Ly mặc dù có bán tin bán nghi nhưng cũng thở dài chấp nhận.
" Ta sẽ giúp su huynh của ta sống lại, nhưng về sau, cả hai người các ngươi sẽ đồng mệnh tương liên, một kẻ chết thì kẻ còn lại cũng chết theo, ngươi không được phép hối hận vì hôm nay lời nói." Mộ Ly lời nói khiến Huyền Tôn mắt sáng như bắt được một tia hi vọng, nhưng rất nhanh hắn lại trầm xuống, Mục Dạ thân thể vốn đã mất đi sự sống, chỉ bằng Mộ Ly có thể cứu được sao.
Tinh Vân nghe Mộ Ly có cách cứu cũng vui mừng, nhưng rất nhanh lại chuyển sang lo lắng cho Mộ Ly.
" Sư phụ ngài muốn làm gì." Tinh Vân bắt lấy tay Mộ Ly, lo lắng hỏi.
" Ta sẽ thi triển bí pháp giúp hắn, Tinh Vân, ngươi đứng một bên hộ pháp, không được cho kẻ nào gián đoạn lúc ta thi triển." Mộ Ly vỗ tay an ủi Tinh Vân, chầm chậm run rẩy bước chân đi đến Huyền Tôn hai người.
Một cổ sinh mệnh dồi dào từ tròn tay nàng phát ra, một đoá sinh đẹp tinh khiết bạch liên hư phù trong tay nàng.
Theo cánh tay vung lên, sinh liên lơ lửng bay trên đầu cả hai.
Mộ Ly một tay búng ra một giọt nước đâm thủng lồng ngực Huyền Tôn, mặc dù muốn phản khán nhưng Huyền Tôn liền lấy lại bình tĩnh khi nhìn khuôn mặt nghiêm túc của nàng.
Theo pháp quyết không ngừng thôi diễn, Sinh liên phía trên loé sáng lên kì dị bạch văn huyền ảo, cùng lúc đó, hai lỗ vết thương từ lồng ngực cả hai dẫn ra một dòng máu tươi.
Theo sự dẫn dắt của Mộ Ly, hai dòng máu tươi từ từ chạm đến Sinh Liên, rất nhanh lan tràn vào bên trong, khiến cho bạch văn bị lây nhiễm thành đỏ rực tiên diễn huyết văn.
" Lấy sinh liên làm môi giới, lấy bổn mạng khí huyết làm dẫn, khi sinh liên nhiễm tầng huyết quang, thì liên kết cả hai trở thành gàng buộc lẫn nhau, từ đây, sinh mệnh tương liên." Mộ Ly máy móc giọng nói vừa dứt, nàng cùng sinh liên đã mất đi liên hệ, một ngụm khí huyết phun ra từ miệng nàng, khiến đầu óc Mộ Ly trỡ nên mơ hồ.
Sinh liên run động kịch liệt, theo Mộ Ly vừa dứt kết ấn, sinh liên tự chủ bay vào lồng ngực Mục Dạ, cuồn cuộn sinh mệnh từ từ chữa trị lấy phá nát trái tim, khiến cho Mục Dạ có thêm một tân sinh mệnh.
Mục Dạ nhanh chóng hồi phục lại độ ấm, lồng ngực đã bắt đầu phập phồng thở, nhìn thấy điều kì diệu này khiến Huyền Tôn vui vẽ xem xét.
Mộ Ly thân thể suy yêu ngã xuống nhưng được Tinh Vân bắt kịp, trong lúc nàng suy yêu nhất, một trận cuồng bạo hoả linh lực đánh tới, mạnh mẽ nhưng luyện ngục thiêu đốt.
Tinh Vân lo bắt lấy Mộ Ly nên không kịp phòng ngừa, phía bên này Huyền Tôn cũng không kịp đề phòng.
Mộ Tình Tình nhân cơ hội này, một kiếm độc ác đâm tới khiến Mộ Ly rơi vào tình cảnh nguy hiểm.
" Phừng."
Một đạo ánh sáng mang theo hoang vu hơi thở rơi xuống bốn người Mộ Ly, khiến cho vừa mới tiếp cận Mộ Tình Tình bị đánh bay ra.
Lưu Nhiên cắt đứt cái đuôi Sở Quân, kịp thời cứu Mộ Ly một mạng, nhưng khi Mộ Tình Tình không mất mạng bởi một chiêu vừa rồi, Lưu Nhiên nhíu mày nhìn lại.
" Thiên đạo bảo vệ, hừ xem như ngươi may mắng." Lưu Nhiên liếc nhìn bị chấn thương ngất tĩnh Mộ Tình Tình, một màng vừa rồi khiến hắn không lấy làm ngạc nhiên.
Lưu Nhiên một chưởng đánh lên hư không, đang suy yếu hư không lực bị một kích vừa rồi khiến cho bên trên tạo thành một lỗ hổng không gian.
Lưu Nhiên dùng linh lực khống chế bốn người Mộ Ly thân thể bay vào hư không, nhìn thấy điều này khiến Sở Quân hoản hốt hô.
" Nhanh ngăn cản hắn, không thể ai được phép trốn thoát."
Nghe theo Sở Quân mệnh lệnh, chúng tu sĩ xuất ra vô số thần thông đánh về phía cả năm người.
Hoa lệ ánh sáng ập tới, Mục Sinh tang thương thân thể bay ra ngăn cản.
" Sư tôn." Mộ Ly hoản hốt kinh hô.
" Đi nhanh." Mục Sinh không quay lưng lại hô, theo hoa lệ thần thông đánh xuống, Mộ Ly chỉ còn nghe được những tiếng đinh tai nhức óc, tang thương thân ảnh từ từ mờ dần trong ánh sáng chói lọi, đến cùng chỉ còn là một điểm nhỏ rồi biến mất trong ánh sáng.
" Sư tôn."
Mộ Ly kinh tâm động phách, tiếng hô khàn đi rồi tắt tiếng hẳng trong vô vọng.
~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~
Không gian rộng lớn bên trong, Lưu Nhiên bởi vì thoát đi thiên đạo áp chế mà tu vi không ngừng đề thăng, cho đến Đại La Tiên Đế tu vi mới dừng lại.
Bởi vì bạo ngược tiên lực khiến cho hư không chấn động mãnh liệt, không gian cũng bởi vì vậy mà xuất hiện không gian phong bạo, khiến cho mỗi người tứ tán phân ly.
Hết quyển ba.
tg: suốt một năm trời viết truyện, rốt cuộc đã hoàn thành ba quyển, trong thời gian đọc truyện này, mọi người có cảm thấy mình viết như thế nào, cần thêm những gì cứ góp ý.
Cuối cùng cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng mình, quyển bốn có tên Thánh Ngục, và Thất Tinh Đoạ Lạc chuẩn bị ra sân.
Bình luận truyện