Nữ Thứ Phụ

Chương 50: Lừa dối



Author: Lục Lạc Nhi

Nụ cười của Tần Lục vụt tắt, hắn nhìn về phía cơn cuồng phong đang hút chặt lấy bọn họ, đôi mắt khẽ nheo lại đầy nguy hiểm. Hắn ôm lấy nàng để đầu nàng vùi vào lòng hắn, bàn tay còn lại vuốt ve mái tóc của nàng, sự ấm áp quen thuộc đến mức không cần nhìn hắn vẫn nhận ra được. Từng lọn tóc trượt qua khẽ tay của hắn, Tần Lục áp sát bên tai nàng khẽ thì thầm: “Lãng quên!’’ Cùng lúc đó, một thanh đoản đao đâm xuyên qua lồng ngực nàng, kẻ đâm Lạc Nhi không ai khác lại chính là Tần Lục. Vì bất ngờ, Lạc Nhi không kịp phản ứng, đến khi cơn đau xé nát tim xuất hiện, nàng mới ngẩng đầu lên nhìn hắn, đôi mắt ngập tràn sự khó hiểu và hối hận: “Tần Y…Đáng lẽ muội không nên tin…’’

Cơ thể Lạc Nhi mềm nhũn, không có chút lực trượt dần xuống dưới, nếu không phải có Tần Lục ôm lấy nàng đã ngã mất rồi. Tần Lục cau mày, dịu dàng truyền linh lực vào đoản đao đang nằm trong cơ thể nàng, hắn không nỡ nhìn thấy nàng đau đớn, nhưng hắn càng không nỡ để mất nàng. Ngay từ đầu hắn đã muốn buông tay, để nàng và Huyền Vũ có thể hạnh phúc ở bên nhau mãi mãi, nhưng đến cùng hắn lại không làm được. Sự ích kỷ của hắn lớn hơn mong muốn để nàng ra đi, vì thế hắn lựa chọn cách thức này, giữ nàng lại bên cạnh.

“Lạc Nhi của ta, hãy lãng quên đi tất cả, trong ký ức của nàng, chỉ có thể tồn tại một mình ta. Ta là bầu trời, là ngọn gió, là trái tim của nàng, nàng mãi mãi phải ở bên cạnh ta.’’ Lời chú thuật tàn nhẫn thoát ra từ miệng hắn, lại mang theo sự dịu dàng không thể che giấu. Đôi mắt xinh đẹp kia vẫn đang nhìn hắn chằm chằm, nhưng bên trong nó đã bắt đầu bị che phủ bởi một màng sương mờ ảo. Vết thương trên người nàng đã ngừng chảy máu từ lâu, Tần Lục rút đoản đao có dính máu của nàng trên đó, tự đâm vào ngực trái của mình, thẳng vào trái tim. Máu của nàng hòa vào máu của hắn, phong ấn ký ức mạnh mẽ nhất từ trước đến giờ, kể từ nay về sau, chỉ khi trái tim hắn ngừng đập, những ký ức kia mới có thể trở về với nàng.

“Chàng là trời, là ngọn gió, là trái tim của ta, ta chỉ có thể ở bên chàng mãi mãi.’’ Chú thuật cuối cùng được hoàn thiện, Lạc Nhi nhắm mắt lại, hoàn toàn bất tỉnh, nằm trong lòng Tần Lục. Hắn dịu dàng ôm nàng, sợ rằng chỉ cần hắn thở mạnh cũng sẽ làm nàng thức giấc, đoản đao được hắn giấu trong tay áo, là chìa khóa mở phong ấn duy nhất trên thế gian này. Khi nghi thức vừa xong, cơn cuồng phong cũng vừa dừng lại, thả hai người an toàn xuống đất. Ở đó, đã có người chờ sẵn từ lâu, quần thần hai bên quỳ rạp dưới chân Tần Lục: “Chào mừng đại vương trở về!’’ Tiếng chúc tụng vang vọng khắp nơi, Tần Lục bế nàng đứng vững vàng trên đất, khí thế quân vương áp đảo quần hùng, hắn đưa mắt nhìn đám người bên dưới. Không để ý một ai mà lạnh nhạt bước qua, vương cung trước mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc, là nơi hắn đã từng sống năm vạn năm.

Đôi mắt của hắn vẫn không rời khỏi khuôn mặt của nàng, khi bước qua cửa vương cung, bất chợt hắn cất lời khen ngợi: “Lộng Ngọc làm tốt lắm, đóng tất cả con đường vào Ma giới lại!’’ Kẻ được gọi tên cung kính trả lời: “Thần hộ giá chậm trễ, xin đại vương trách phạt.’’ Hắn phất tay với Lộng Ngọc, ra hiệu cho hắn đừng lên tiếng: “Cả ta và ngươi đều không nhận ra nhau, nếu không có sức mạnh thần minh của Thượng thần Uyển Chi thức tỉnh, e rằng ngay cả ta cũng sẽ quên mất đã từng sai ngươi đi tìm kiếm tung tích của Uyển Chi.’’ Lộng Ngọc chính là cánh tay phải đắc lực của Tần Lục khi còn ở Ma giới, kế hoạch mượn binh Thiên tộc giết chết Nhị thúc của hắn không thể tiến hành nếu không có sự trợ giúp của kẻ khác.

Giả dạng nữ nhi, cũng chỉ vì muốn Mẫn Nguyên đưa hắn đến Thiên tộc tìm nàng, còn để trả thù cho cái chết của cả nàng ở kiếp trước và phụ mẫu của hắn nữa. Không phải hắn chưa từng nuôi mộng hồi sinh phụ mẫu, nhưng ngoài Lạc Nhi là hỏa phượng hoàng ra thì chỉ còn Uyển Chi mà thôi. Nàng đối với hắn quý giá biết bao nhiêu, làm sao hắn có thể nhẫn tâm dùng máu của nàng để hồi sinh phụ mẫu. Vì lẽ đó, hắn chỉ còn cách tìm kiếm tiên thể của Uyển Chi, dùng máu tim của hỏa phượng hoàng để phụ mẫu hắn có thể sống lại. Người năm đó hắn phái đi chính là Lộng Ngọc, không ngờ rằng chính Lộng Ngọc lại tìm ra Uyển Chi đầu tiên, đến cuối cùng lại rơi vào phàm giới do linh hồn Uyển Chi tạo ra. 

Sau khi tìm được nàng, hắn lại quên mất chuyện này, cho đến khi hắn tự mình đến thế giới kia, bị sức mạnh thần minh ảnh hưởng, cũng giống như nàng hắn nhớ ra một số chuyện mình đã quên mất. Từ chỗ cam chịu buông tay nàng, hắn lại vạch ra kế hoạch buộc nàng ở bên hắn vĩnh viễn. Nhưng với tính khí của nàng, nếu kế hoạch có gì sơ suất hắn sẽ khiến nàng càng xa lánh hắn hơn. Hắn ẩn nhẫn giả vờ chờ đợi thời cơ, điều hắn không ngờ là Uyển Chi lại thức tỉnh sớm như vậy, còn triệu hồi cả tiên thể đang bị giam giữ ở Tây Châu, hoàn toàn trở lại nguyên thân. Tần Lục chỉ có thể đánh liều, lợi dụng Lộng Ngọc là biến số không thể kiểm soát của không gian, tạo nên một luồng sức mạnh đối nghịch với Thiên tộc, kéo nàng ra khỏi thông đạo trở về Thiên giới. 

Hắn không phải quân tử, càng không thể giữ lời hứa của mình, ra tay với Huyền Vũ là điều không thể, với hắn bây giờ còn có tình cảm huynh đệ thân sinh. Tần Lục từ bỏ việc khiến phụ mẫu sống lại, cũng từ bỏ luôn việc báo thù Tử Thiên, bỏ qua việc Huyền Vũ yêu nàng say đắm. Tự tay hắn xóa đi ký ức của nàng, không còn hận thù, không còn tình cảm vướng bận mâu thuẫn. Chỉ có như vậy, nàng mới có thể bình an vui vẻ sống hết kiếp bên hắn được, như vậy cũng có thể coi như hắn giữ được một phần lời hứa với nàng rồi đúng không.

Tần Lục nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường, phẩy tay hóa phép thay bộ y phục nhiễm máu trên người nàng thàng một chiếc váy màu hồng đào, thêu bạch mai tinh tế. Nhìn mỹ nhân đang say ngủ, hắn vừa có cảm giác chờ mong vừa có chút không đành lòng. Sức mạnh thần minh của Uyển Chi đã tẩy sạch thân xác phàm nhân của họ, để cả ba người trở về đúng tiên thân của mình. Lạc Nhi vốn dĩ đã rất giống Uyển Chi, người được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân của Thiên tộc. Lại kế thừa một nửa dung mạo của Mẫn Nguyên, Lạc Nhi sinh ra đã là một đại mỹ nhân rồi.

Trong thân xác người phàm, vẻ đẹp đó cứ như bị một lớp màng sương che phủ, đến khi trở lại tiên thể, sắc đẹp ngủ quên nay bừng tỏa như nắng vàng. Rực rỡ đến mức chói mắt người ta, làm hắn chỉ muốn giấu nàng đi, không để bất kỳ ai có cơ hội gặp nàng. Tần Lục thở dài một tiếng, đổi y phục trên người, đưa lệnh bài tùy thân trên người cho Lộng Ngọc, rồi dặn dò: “Giao cho ngươi việc ở Ma giới, sau khi ta tỉnh dậy, mọi thứ đều phải sạch sẽ gọn gàng.’’ Lộng Ngọc cầm lấy lệnh bài, khom ngươi lui ra, ma quân đã hạ lệnh, đương nhiên hắn sẽ thực hiện một cách hoàn hảo nhất. Đợi đến khi người tỉnh dậy, triều đình của Ma giới đã trải qua một cuộc thanh trừ đẫm máu rồi. 

Tần Lục nằm cạnh nàng, cẩn thận đặt nàng gối lên cánh tay hắn, còn tay kia thì ôm ngang hông nàng, hít thở hương thơm quen thuộc ấm áp, hắn mới khẽ thở dài đầy thỏa mãn. “Băng tuyết ở trong rừng phủ lên thân này, không cùng hương hoa đào hoa mận lẫn lộn trên đời. Bỗng nhiên một đêm nở ngát hương thanh. Bay khắp trời đất vạn dặm xuân.’’ Hắn vỗ nhẹ sau lưng nàng, rủ giấc ngủ chập chờn, một đêm không mộng mị, tỉnh lại nàng sẽ chẳng còn nhớ rõ ai ngoài hắn. Cả thế giới của nàng giờ đây chỉ còn lại một người tên Tần Lục, như hồng mai nở trên tuyết, rực rỡ giữa đất trời mùa đông. 

***

Uyển Chi ngơ ngác nhìn nửa tấm áo choàng trên tay mình, nàng và Huyền Vũ đã trở về Thiên giới qua thông đạo. Nhưng cả nửa ngày nàng vẫn không thể tin được, làm một Thượng thần cao cao tại thượng bấy lâu nay, có rất ít chuyện khiến nàng bất lực như thế này. Nữ nhi mà nàng khó khăn lắm mới giành được mạng sống từ tay Diêm vương, nay lại cứ thế biến mất trước mắt nàng. Huyền Vũ đứng sau lưng nàng, đôi mắt se sắt nhìn về nơi mới vừa rồi còn là cửa thông đạo, nay đã hoàn toàn biến mất. Tay nắm lại thành quyền, gân xanh nổi nên cuồn cuộn, đầu ngón tay đâm vào da thịt đau nhói. “Tần Y đã lừa chúng ta!’’ Lời nói của hắn khiến Uyển Chi như bừng tỉnh khỏi cơn mê, nàng đứng phắt dậy, huy động pháp khí muốn quay lại phàm giới kia lần nữa.

Nhưng trước khi nàng kịp làm gì thì Huyền Vũ đã ngăn nàng lại: “Thượng thần đừng quá xúc động, trước tiên chúng ta vẫn nên đến Âm giới một chuyến. Tần Y vốn là Ma quân của Ma tộc, nơi hắn có thể đến chỉ còn nơi đó mà thôi.’’ Uyển Chi cảm thấy mình như sắp phát điên rồi, một chút chuyện như vậy cũng không nhìn ra. Nàng xoay người nhìn Huyền Vũ: “Là ta đã hồ đồ rồi, con nói đúng, chúng ta mau đi thôi.’’ Huyền Vũ không đáp lại lời nàng, hắn gọi trường kiếm rồi nhảy lên trên, bay nhanh về Âm giới, vừa điều khiển trường kiếm, hắn vừa đưa tay sờ lên ngọc bội nơi thắt lưng.

Hiện giờ tình trạng của nàng rất lạ, cứ mê mang không cảm nhận rõ điều gì, giống như đã chìm vào giấc ngủ, làm hắn không thể xác định được nàng đang nghĩ gì trong lòng. Với tính cách của nàng, lại bị Tần Lục ngang nhiên đoạt đi, hắn chỉ sợ nàng phản kháng quá mức sẽ tự làm bản thân mình bị thương. Nhưng ngược lại với dự đoán của hắn, bây giờ nàng không hề tức giận, cũng chẳng có sự hoảng sợ nào, chỉ yên tĩnh mơ hồ, càng khiến trái tim hắn sốt ruột.

Huyền Vũ nhắm mắt lại, cố gắng trấn tĩnh đầu óc đang hỗn loạn của mình, rõ ràng Tần Lục đã từ bỏ, tại sao lại còn hành xử như thế? Hắn đã quên mất một chuyện, Tần Lục là ai ở kiếp trước, chính là Thiên nữ Tần Y xảo quyệt gian trá, hằng ngày diễn kịch trước mặt người khác mà sống. Chút chuyện lừa gạt này, chẳng cần hắn phải tốn quá nhiều sức lực, và cũng vì hắn quá hiểu bọn họ. Có lẽ trong giây phút nào đó, Tần Lục thật sự đã buông tay nàng, để nàng tự theo ý mình muốn. 

Nhưng hắn đã hối hận, hối hận vì bỏ qua nàng dễ dàng như vậy. Huyền Vũ thở dài một tiếng, là hắn đã thả lỏng quá mức không hề cảnh giác Tần Lục bên cạnh. Kiếp trước Tần Lục đã từng để hắn giết chết mình, trước khi chết còn mỉa mai nói một câu: “Ta cướp Lạc Nhi của ngươi! Ta trả lại ngươi một mạng, ta đi tìm nàng trước!’’

Đến lúc chết cũng ích kỷ muốn tìm đến nàng, thì làm sao hắn có thể buông tha cho nàng dễ dàng như thế. Tần Lục là cửu vỹ hồ, bản chất gian xảo đã ngấm sâu vào con người hắn, muốn lừa gạt ai đó là chuyện nắm chắc trong lòng bàn tay. 

Âm giới bị bao phủ bởi làn chướng khí nặng nề, hắn không biết mình trở về đây khi nào và thời gian đã trôi qua bao lâu. Cũng không biết sau khi gặp Thượng thần Uyển Chi và Mẫn Nguyên gặp nhau đã có chuyện gì xảy ra. Cả việc An Đình và An Dương đến xem hắn, họ hỏi hắn những gì, hắn cũng đều không chú ý. Duy nhất bây giờ chỉ có một việc khiến hắn đặt hết tâm trí vào, đó là mảnh ngọc hình rồng hắn đeo nơi thắt lưng. Tiếng tim đập vẫn rất mạnh mẽ, nàng không hề bị thương, tâm trí sạch sẽ như trẻ nhỏ, đơn thuần chỉ chứa hình bóng một người. Hắn có thể nhận ra, tình trạng hiện giờ của nàng rất bất thường, nhưng hắn vẫn không dám khẳng định suy nghĩ của mình là đúng sự thật. Có thể… Nàng đã quên mất bọn họ là ai, trong tâm trí của nàng chỉ còn lại duy nhất một kẻ, Tần Y.

Huyền Vũ thở hắt ra, đôi mắt thâm trầm mở lớn: “Thuật Lãng quên. Tần Y, ngươi dám dùng phong ấn ký ức với Lạc Nhi!’’ Một tiếng nổ vang lên, mọi đồ vật bên trong tẩm cung của hắn đều vỡ nát không còn nguyên vẹn. Khi An Đình và An Dương chạy đến, thì cả tòa cung điện to lớn đều đã sụp đổ dưới trường kiếm của Huyền Vũ. Hai người nhìn nhau một cái, e rằng bên kia tình trạng của Lạc Nhi đã ảnh hưởng không nhỏ đến tâm tình của Huyền Vũ.

***

“Tên của nàng là Mẫn Lạc Nhi, ta thường gọi nàng là Lạc Nhi. Nàng là Vương hậu tương lai của ta, là nữ chủ nhân của Ma giới này.’’ Tần Lục nâng khuôn mặt diễm lệ kia lên cao, để tầm mắt của nàng chỉ có thể nhìn thấy một mình hắn. Từ tốn trả lời câu hỏi của nàng, trong đôi mắt xinh đẹp ấy, chỉ chứa một mình hình bóng của hắn, Tần Lục rất hài lòng. Lạc Nhi khẽ khép hờ mắt, vệt chu sa trở nên bỏng rát khi hắn chạm vào. Nàng tin lời hắn nói, vì trong ký ức mơ hồ của nàng, chỉ có hắn là rõ ràng hơn hết thảy, như mặt trăng lấp lánh trong đêm tối, như mặt trời chiếu rạng lúc bình minh.

“Chúng ta đã thành thân chưa?’’ Lạc Nhi mở mắt ra, lại nhìn hắn không chớp mặt, cả thế giới của nàng chỉ còn lại bóng hình của hắn. Nàng sợ nếu để hắn rời khỏi tầm mắt của mình, hắn sẽ biến mất không bao giờ trở lại nữa. Tần Lục lắc đầu: “Nhưng sẽ sớm thôi, Lạc Nhi của ta!’’ Bàn tay thô ráp mơn trớn lên da thịt trắng mịn của nàng, khiến Lạc Nhi rùng mình một cái. Nàng run rẩy thở nhẹ, nhỏ giọng cầu xin: “Quân thượng, đừng như vậy…’’ Tần Lục khẽ cười lật người nàng xuống dưới, không chút chậm trễ cởi bỏ xiêm y của nàng: “Chẳng phải ta đã nói nàng là Vương hậu của ta hay sao? Ngoan nào, mau gọi phu quân.’’ Lạc Nhi đỏ bừng mặt, hơi thở của nàng trở nên gấp gáp, đôi mắt đen huyền nhiễm một màn sương tình mờ ảo: “Phu quân!’’

Tiếng gọi của nàng khiến cảm xúc của Tần Lục nổ rầm một cái, hắn mỉm cười dịu dàng, thu lại toàn bộ sát khí của Ma quân trên người hắn. Nhẹ nhàng áp môi hắn lên môi nàng, tham lam cắn nuốt: “Lạc Nhi, nàng gọi đúng rồi, để bản quân thưởng cho nàng.’’ Lạc Nhi muốn lùi lại như hắn giữ nàng rất chặt, khống chế không để nàng rời khỏi hắn. Tiếng nấc nhè nhẹ phát ra sau màn trướng, che khuất mọi phong tình cảnh sắc bên trong.

P/s: -_- Các nàng khoan hãy vội ném đá nha, truyện còn dài, mới đi được nửa đường thôi. 

Đáp án kỳ trước là: Mị Cơ, phu nhân của Thiên đế Hàn Hạ.

Mị Cơ vốn có tên là Mẫn Cơ, nhưng từ khi gặp Hàn Hạ, lại khiến con rồng nổi tiếng bất kham của Thiên tộc trăm nghe ngàn thuận theo nàng. Lúc đó Lão Thiên đế, cũng là ông nội của Mẫn Cơ và là ông ngoại của Hàn Hạ, thấy tình cảnh như vậy mới ban cho nàng một chữ Mị. 

Ý chỉ sự mị hoặc của nàng đối với Hàn Hạ, vì thế mà sau này mọi người đều gọi nàng là Mị Cơ, hầu như quên đi họ Mẫn của nàng. Sau này ta sẽ viết ngoại truyện về cặp đôi Mị Cơ, Hàn Hạ. Là một câu chuyện, thỏ chạy sói đuổi vui tươi, mong mọi người chờ đón.

Câu hỏi kỳ này: Ba điều kiện để hồi sinh vạn vật là gì?

Cũng như các lần trước, nàng nào trả lời đúng sẽ thưởng chương mới trong ngày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện