Nước Chảy Thành Sông
Chương 50
Ngày nghỉ cuối cùng của phó đoàn trưởng Lâm. Tám giờ sáng.
Đầu ngón tay thoảng hương chanh nhàn nhạt nhẹ nhàng sượt qua hàng mày tinh tế của người nọ, Lâm Tu vừa tắm xong ngồi ở bên giường, lòng bàn tay ấm áp dịu dàng mơn trớn khuôn mặt cô vợ trẻ của mình.
“Mộc Mộc, nên dậy thôi.” Lâm Tu vươn tay nhéo má cô, “Sáng nay bọn mình phải đến chỗ ông cụ một chuyến, không thì bà cụ lại cằn nhằn đấy.”
“Chưa tỉnh ngủ. Không nghe thấy gì hết.” Chu Mộc nhắm mắt nhíu mày, rúc cả người vào trong chăn.
“Vậy bây giờ em đang mộng du hả?” Lâm Tu làm bộ nhướng mày, giơ tay xốc chăn lên nói: “Đừng ủ đầu trong chăn, vốn đã không thông minh, còn ngạt hơi như thế thì càng hết thuốc chữa đấy.”
“Sáng ngày ra mà anh không nói vài câu dễ nghe được hả…” Chu Mộc bĩu môi thò đầu ra khỏi chăn, chớp chớp mắt ngắm nghía Lâm Tu một lúc, đột nhiên nhổm người nhào tới, nhân tiện đè Lâm Tu xuống giường.
Ôi chao, chủ động quá nhỉ. Vị Lâm nào đó cong môi cười khẽ.
“Thế này là sao?” Đồng chí phó đoàn trưởng tủm tỉm nhìn người đang bò lên người mình, “Sói đói vồ mồi hay là mãnh hổ hạ sơn đây? Sáng sớm em có tinh thần quá nhỉ… Chẳng lẽ là đêm qua anh chưa thỏa mãn em?”
“Anh, anh lưu manh!” Chu Tiểu Mèo bị lời nói của Lâm Tu chọc cho đỏ bừng mặt, tức thì trợn mắt tròn xoe.
“Anh lưu manh?” Lâm Tu thờ ơ liếc cô một cái, “Nhìn rõ ràng xem, tình huống hiện tại… Ai lưu manh ai hả?”
Chu Mộc nghẹn họng, một lúc lâu sau mới ra vẻ hung dữ hất hất cằm về phía Lâm Tu, “Thì sao nào! Em thích thế đấy!”
“Vậy được rồi.” Lâm Tu cười xấu xa, trong nháy mắt liền trình diễn một màn “Đảo khách thành chủ” “Cá muối xoay người”.
Trong khoảnh khắc công thủ đổi chỗ, Chu Mộc xô đẩy không được giãy giụa không xong, bị đè xuống giường nhất thời rất buồn bực.
“Anh bắt nạt con gái! Anh không phải hảo hán!”
“Ừ, ở trước mặt em anh tình nguyện làm tiểu nhân.” Lâm Tu lúc này đặc biệt mặt dày mày dạn, “Hơn nữa, đây cũng không phải là ‘bắt nạt’ – phải gọi là yêu thương.”
Phụt – Chu Mộc âm thầm phun ra hai lạng máu.
“Em mặc kệ, kiểu gì em cũng không dậy!” Không nói lại được người ta, thế là người nào đó bắt đầu chơi trò xỏ lá.
“Được thôi.” Lời nói ra khỏi miệng cực kỳ nhẹ nhàng, Lâm Tu vươn đầu ngón tay chọc chọc má người nọ, giọng nói đượm ý cười cũng vang lên rành rọt trong không khí: “Vậy em cứ nằm của em, anh đi gọi điện thoại, bảo ông cụ bà cụ với ba mẹ anh đến chỗ chúng mình.”
Lời này vừa nói ra, Chu Mộc vừa mới còn uốn éo lăn qua lộn lại như con nhộng lập tức bật người dậy.
Con dâu mới thế nào cũng phải để lại ấn tượng tốt cho nhà chồng… Đúng đúng, ấn tượng tốt!
Thế là người nào đó rốt cục ngoan ngoãn rời giường chạy đi rửa mặt súc miệng.
Giải quyết bữa sáng đơn giản, Lâm Tu sửa soạn xong xuôi, quay đầu liền thấy Chu Mộc đã mặc áo khoác đứng ở huyền quan chờ anh.
Là dáng vẻ người vợ chờ chồng điển hình, Lâm Tu nhìn mà ấm lòng, chậm rãi bước tới vòng tay khẽ ôm Chu Mộc vào lòng.
Hương ấm ngọc mềm lấp đầy trong ngực, trong tim.
Lâm Tu khẽ gác cằm lên đỉnh đầu Chu Mộc, nhẹ nhàng cọ lên mái tóc thoang thoảng hương thơm của cô như có như không.
Qua hôm nay, anh sẽ phải về đơn vị, vì thế, trong ngôi nhà này, sẽ chỉ còn lại một mình cô.
Nỗi u sầu lờ mờ dấy lên từ đáy lòng, Lâm Tu siết chặt vòng tay ôm Chu Mộc, gần như tham lam hít một hơi thật sâu – muốn lưu lại hương vị của cô trong trí nhớ.
Nhận thấy được sự khác thường của Lâm Tu, khoang mũi Chu Mộc cay cay, cơ thể cũng không thể kiềm chế mà khẽ run rẩy.
Không được, cô phải kiềm chế.
Chậm rãi hít vào một hơi, Chu Mộc kiệt lực đè nén hơi nóng cuộn trào trong đáy mắt, thuận thế buông cánh tay đang ôm bên hông Lâm Tu xuống, Chu Mộc ngước mắt nhìn anh, bên miệng hiện lên nét cười nhạt.
“Đi thôi. Kẻo người lớn chờ lâu lại sốt ruột.”
…
“Con xem vừa mới đám cưới xong mà con đã… Tiểu Tu, hay là con nói chuyện với đoàn trưởng của bọn con một chút, để cậu ta xem có cách nào kéo dài đợt nghỉ phép này không…” Trên bàn cơm, An Dĩnh vừa gắp thức ăn cho con trai con dâu vừa ướm ý hỏi dò.
“Nghỉ phép của bộ đội mà có thể làm như em nói thì kỷ luật sắt từ đâu ra?!” Lâm Thuật Chương ngồi bên nhíu mày nhìn vợ nói: “Em đừng tham gia vào chuyện này nữa.”
“Anh nói nghe đơn giản nhỉ! Chính anh ngày nào cũng đi mất mặt em còn chưa thèm nói đấy nhé!” An Dĩnh đặt đũa xuống thở phì phì nói: “Mộc Mộc vừa mới vào cửa được mấy ngày, tốt xấu gì cũng để con bé thích ứng đã chứ…”
“Em xót con dâu là đương nhiên rồi, nhưng mà quy định của quân đội cũng đâu thể vì tâm tình cá nhân của em mà nói sửa là sửa được. Em bảo đoàn trưởng Vũ phải làm thế nào mới được?! Anh thấy em chính là quen thói rồi, suốt ngày vô tổ chức vô kỷ luật!” Lâm Thuật Chương lắc đầu.
“Này em nói cho anh biết…”
“Mẹ.” Giọng nói của Lâm Tu đúng lúc cắt ngang lời tranh cãi của cha mẹ, “Ăn cơm đi, chúng ta ăn một bữa cơm ngon lành có được không? Những chuyện đó để sau hãy bàn.” Nói xong ánh mắt lần lượt chuyển qua phía ông cụ và bà cụ.
“Mộc nha đầu.” Sau một lúc lâu không nói chuyện An Quốc Huân đột nhiên nhìn Chu Mộc mở miệng nói: “Nói suy nghĩ của con xem nào. Ông muốn nghe lời thật lòng.”
“Nói thật lòng là… Luyến tiếc ạ.” Chu Mộc nhếch khóe miệng cười buồn, đôi đũa trong tay cũng lẳng lặng buông xuống. Cô ngẩng đầu nhìn người chồng bên cạnh, rồi lại chuyển ánh mắt về phía các bậc trưởng bối: “Nhưng con cũng không muốn anh ấy tìm cách kéo dài đợt nghỉ phép. Quân kỷ nghiêm minh, đạo lý này con hiểu, vả lại con cũng biết trong đáy lòng Lâm Tu anh ấy không muốn được đối xử khác biệt.”
Nói đến đây thì hơi ngừng lại, dưới bàn ăn, ở chỗ ngồi bên cạnh, bàn tay Lâm Tu chậm rãi vươn tới, dịu dàng phủ lên tay trái của Chu Mộc.
Tình nồng ý đượm, dưới mặt bàn ở một nơi không ai nhìn thấy, mười ngón tay lồng vào nhau.
Lòng bàn tay của hai người mềm nhẹ mà chặt chẽ áp vào nhau, ấm áp, dịu dàng, giống như tấm lòng của họ dành cho nhau – gắn bó sít sao, chưa hề tách rời.
Nhìn những ánh mắt vừa vui mừng vừa lo lắng mà những trưởng bối dành cho mình, Chu Mộc dịu dàng cười, mở miệng nói tiếp: “Ông ngoại, bà ngoại, ba, mẹ, mọi người hãy yên tâm đi ạ… Những lúc Lâm Tu không có nhà, con sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt. Không để anh ấy lo lắng, cũng không để mọi người bận tâm.”
Cô gái này hiểu chuyện như thế, bậc trưởng bối bọn họ còn có thể nói thêm gì đây?
“Cô bé ngoan. Ông ngoại không nhìn lầm con.” An Quốc Huân vui mừng cảm thán.
Nghe vậy Chu Mộc chỉ cười nhạt, ánh mắt lại lưu luyến nơi Lâm Tu bên cạnh không nỡ dời đi.
…
Một ngày yên bình và ngắn ngủi trôi qua, bất tri bất giác trời đã tối, sau khi ăn cơm tắm rửa, Lâm Tu đi tới chỗ điện thoại bàn nghe máy, còn Chu Mộc thì vào phòng ngủ sửa soạn quần áo và đồ dùng hàng ngày để ngày mai Lâm Tu mang về doanh trại.
Không thể không nói, loại thời khắc này, trong lòng thật sự không dễ chịu chút nào.
Trên bàn là ủi là bộ quân phục ngày mai Lâm Tu sẽ mặc khi về đơn vị, Chu Mộc cầm bàn ủi tỉ mẩn ủi từng li từng tí, đợi đến khi ủi xong toàn bộ, trên trán cô đã lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng.
Vuông vắn, thẳng thớm, Chu Mộc đem mắc áo tới treo bộ quân phục trong tay lên ngay ngắn, chỉ nhìn như vậy cũng có thể tưởng tượng ra cảm giác Lâm Tu khoác bộ quân phục này trên người ngày mai.
Vóc dáng của người đó, vĩnh viễn đều chói mắt như thế.
Mà anh ưu tú đến vậy, cũng thuộc về Chu Mộc cô.
Cô nên vì anh mà kiêu ngạo. Ý thức được anh là một thành viên trong quân giải phóng nhân dân Trung Quốc, Chu Mộc cảm thấy, trọng trách trên vai mình cũng nặng thêm một chút.
Cái mà Lâm Tu phải bảo vệ, là quốc gia của chúng ta, mà cô phải gìn giữ, lại là gia đình của bọn họ.
Nghĩ đến ngây ngẩn, Chu Mộc không để ý, bất cẩn làm rơi cuốn sổ ghi chép của Lâm Tu xuống sàn.
Khoảnh khắc cúi người nhặt cuốn sổ lên, một mảnh giấy bung ra, rơi xuống bên chân Chu Mộc.
Đây là…
Nhìn nét chữ quen thuộc trên mảnh giấy kia, khóe miệng Chu Mộc bất giác cong lên.
Cùng lúc ấy, nước mắt nén nhịn lâu ngày cũng rốt cục không nén nổi mà rơi trên mặt giấy.
Dùng sức khụt khịt mũi, Chu Mộc cố nén nước mắt, kẹp lại mảnh giấy vào cuốn sổ, sau đó chậm rãi khép lại.
Tiếp đó, cô đi tới chỗ ngăn kéo tủ đầu giường lấy giấy và bút, bắt đầu vung bút “loẹt xoẹt” viết gì đó.
Khi Lâm Tu trở lại phòng ngủ, những đồ đạc cần thiết để ngày mai xuất phát đã được chuẩn bị đầy đủ, Chu Mộc lúc này đang mặc áo ngủ ngồi ở bên giường, trên tay cầm một quyển sách, trong cái khay bên cạnh đặt một ly sữa nóng.
Lâm Tu bước tới ngồi cạnh cô.
Hai người chỉ nhìn nhau, không ai lên tiếng.
Ánh đèn giường dìu dịu càng làm cho đường nét xinh đẹp của Chu Mộc trở nên nhu hòa, đôi mắt cô sáng ngời, biểu tình trên mặt khiến người ta không kìm lòng nổi mà xót xa.
Như là bị người ta đâm trúng chỗ mềm yếu, ngực Lâm Tu chợt thắt lại khó chịu, nhìn người nọ thêm một lần, trong lòng lại thêm một phần không nỡ cùng bứt rứt.
“Mộc Mộc.” Dù trong lòng có ngàn vạn điều muốn nói, lời nói ra khỏi miệng lại nhàn nhã bình thản không muốn làm ảnh hưởng đến tâm tình của cô, Lâm Tu nhẹ nhàng ôm lấy Chu Mộc, ngón giữa thon dài khẽ vuốt qua chóp mũi cao đẹp của cô, “Không còn sớm nữa… Ngủ đi.”
Giọng nói trong trẻo dịu dàng như vậy, Chu Mộc nghiêng đầu khẽ dựa vào ngực Lâm Tu, cảm giác luyến tiếc trong lòng lại theo những lời này mà cuồn cuộn trào lên.
Trong khoảnh khắc, cô có rất nhiều lời muốn nói.
Muốn nói cho anh biết rằng cô đã kẹp ảnh cưới của bọn họ vào trang cuối cùng trong cuốn sổ của anh, như vậy mỗi khi nhớ cô anh đều có thể giở ra xem; muốn bảo anh đừng nên lo lắng cho ông ngoại và cha mẹ, bởi vì có cô ở đây, cô sẽ thường xuyên tới thăm và bầu bạn với bọn họ, cô sẽ luôn thay anh chăm sóc họ; muốn nhắc anh nhớ ngày nào cũng phải gọi điện báo cho cô biết tình hình của anh, bởi vì nếu không được nghe giọng anh cô sẽ ăn không ngon ngủ không yên; muốn nhắn nhủ anh rằng nếu có thể anh nhất định phải nhớ viết thư cho cô, bởi vì nhìn thấy chữ viết của anh cô sẽ cảm thấy trong cuộc sống vẫn tồn tại dấu vết của anh…
Muốn dặn anh rằng ngày mai lúc đi nhất định đừng quay đầu lại, bởi vì nếu để cô nhìn thấy anh quay đầu, cô nhất định sẽ bất chấp tất cả mà nhào vào lòng anh khóc òa lên…
Có bao nhiêu lời còn chưa nói ra khỏi miệng, có bao nhiêu chuyện còn chưa kịp cho anh biết, nhưng mà, sáng sớm ngày mai, anh đã phải đi rồi.
Lời nhắn của tác giả: Dạo trước lượn diễn đàn đọc được một câu của một quân tẩu viết cho ông xã – Ông xã em đem thanh xuân kính dâng cho tổ quốc, em đem thanh xuân hiến dâng cho ông xã.
Chỉ một câu đơn giản như thế, đọc đi đọc lại hai lần, tự nhiên rơi nước mắt.
Không oán không hối – là thái độ của người chiến sĩ đối với tổ quốc, càng là thái độ của quân tẩu đối với chồng, chỉ muốn nói với các chị quân tẩu một tiếng – vất vả cho các chị rồi!
Đầu ngón tay thoảng hương chanh nhàn nhạt nhẹ nhàng sượt qua hàng mày tinh tế của người nọ, Lâm Tu vừa tắm xong ngồi ở bên giường, lòng bàn tay ấm áp dịu dàng mơn trớn khuôn mặt cô vợ trẻ của mình.
“Mộc Mộc, nên dậy thôi.” Lâm Tu vươn tay nhéo má cô, “Sáng nay bọn mình phải đến chỗ ông cụ một chuyến, không thì bà cụ lại cằn nhằn đấy.”
“Chưa tỉnh ngủ. Không nghe thấy gì hết.” Chu Mộc nhắm mắt nhíu mày, rúc cả người vào trong chăn.
“Vậy bây giờ em đang mộng du hả?” Lâm Tu làm bộ nhướng mày, giơ tay xốc chăn lên nói: “Đừng ủ đầu trong chăn, vốn đã không thông minh, còn ngạt hơi như thế thì càng hết thuốc chữa đấy.”
“Sáng ngày ra mà anh không nói vài câu dễ nghe được hả…” Chu Mộc bĩu môi thò đầu ra khỏi chăn, chớp chớp mắt ngắm nghía Lâm Tu một lúc, đột nhiên nhổm người nhào tới, nhân tiện đè Lâm Tu xuống giường.
Ôi chao, chủ động quá nhỉ. Vị Lâm nào đó cong môi cười khẽ.
“Thế này là sao?” Đồng chí phó đoàn trưởng tủm tỉm nhìn người đang bò lên người mình, “Sói đói vồ mồi hay là mãnh hổ hạ sơn đây? Sáng sớm em có tinh thần quá nhỉ… Chẳng lẽ là đêm qua anh chưa thỏa mãn em?”
“Anh, anh lưu manh!” Chu Tiểu Mèo bị lời nói của Lâm Tu chọc cho đỏ bừng mặt, tức thì trợn mắt tròn xoe.
“Anh lưu manh?” Lâm Tu thờ ơ liếc cô một cái, “Nhìn rõ ràng xem, tình huống hiện tại… Ai lưu manh ai hả?”
Chu Mộc nghẹn họng, một lúc lâu sau mới ra vẻ hung dữ hất hất cằm về phía Lâm Tu, “Thì sao nào! Em thích thế đấy!”
“Vậy được rồi.” Lâm Tu cười xấu xa, trong nháy mắt liền trình diễn một màn “Đảo khách thành chủ” “Cá muối xoay người”.
Trong khoảnh khắc công thủ đổi chỗ, Chu Mộc xô đẩy không được giãy giụa không xong, bị đè xuống giường nhất thời rất buồn bực.
“Anh bắt nạt con gái! Anh không phải hảo hán!”
“Ừ, ở trước mặt em anh tình nguyện làm tiểu nhân.” Lâm Tu lúc này đặc biệt mặt dày mày dạn, “Hơn nữa, đây cũng không phải là ‘bắt nạt’ – phải gọi là yêu thương.”
Phụt – Chu Mộc âm thầm phun ra hai lạng máu.
“Em mặc kệ, kiểu gì em cũng không dậy!” Không nói lại được người ta, thế là người nào đó bắt đầu chơi trò xỏ lá.
“Được thôi.” Lời nói ra khỏi miệng cực kỳ nhẹ nhàng, Lâm Tu vươn đầu ngón tay chọc chọc má người nọ, giọng nói đượm ý cười cũng vang lên rành rọt trong không khí: “Vậy em cứ nằm của em, anh đi gọi điện thoại, bảo ông cụ bà cụ với ba mẹ anh đến chỗ chúng mình.”
Lời này vừa nói ra, Chu Mộc vừa mới còn uốn éo lăn qua lộn lại như con nhộng lập tức bật người dậy.
Con dâu mới thế nào cũng phải để lại ấn tượng tốt cho nhà chồng… Đúng đúng, ấn tượng tốt!
Thế là người nào đó rốt cục ngoan ngoãn rời giường chạy đi rửa mặt súc miệng.
Giải quyết bữa sáng đơn giản, Lâm Tu sửa soạn xong xuôi, quay đầu liền thấy Chu Mộc đã mặc áo khoác đứng ở huyền quan chờ anh.
Là dáng vẻ người vợ chờ chồng điển hình, Lâm Tu nhìn mà ấm lòng, chậm rãi bước tới vòng tay khẽ ôm Chu Mộc vào lòng.
Hương ấm ngọc mềm lấp đầy trong ngực, trong tim.
Lâm Tu khẽ gác cằm lên đỉnh đầu Chu Mộc, nhẹ nhàng cọ lên mái tóc thoang thoảng hương thơm của cô như có như không.
Qua hôm nay, anh sẽ phải về đơn vị, vì thế, trong ngôi nhà này, sẽ chỉ còn lại một mình cô.
Nỗi u sầu lờ mờ dấy lên từ đáy lòng, Lâm Tu siết chặt vòng tay ôm Chu Mộc, gần như tham lam hít một hơi thật sâu – muốn lưu lại hương vị của cô trong trí nhớ.
Nhận thấy được sự khác thường của Lâm Tu, khoang mũi Chu Mộc cay cay, cơ thể cũng không thể kiềm chế mà khẽ run rẩy.
Không được, cô phải kiềm chế.
Chậm rãi hít vào một hơi, Chu Mộc kiệt lực đè nén hơi nóng cuộn trào trong đáy mắt, thuận thế buông cánh tay đang ôm bên hông Lâm Tu xuống, Chu Mộc ngước mắt nhìn anh, bên miệng hiện lên nét cười nhạt.
“Đi thôi. Kẻo người lớn chờ lâu lại sốt ruột.”
…
“Con xem vừa mới đám cưới xong mà con đã… Tiểu Tu, hay là con nói chuyện với đoàn trưởng của bọn con một chút, để cậu ta xem có cách nào kéo dài đợt nghỉ phép này không…” Trên bàn cơm, An Dĩnh vừa gắp thức ăn cho con trai con dâu vừa ướm ý hỏi dò.
“Nghỉ phép của bộ đội mà có thể làm như em nói thì kỷ luật sắt từ đâu ra?!” Lâm Thuật Chương ngồi bên nhíu mày nhìn vợ nói: “Em đừng tham gia vào chuyện này nữa.”
“Anh nói nghe đơn giản nhỉ! Chính anh ngày nào cũng đi mất mặt em còn chưa thèm nói đấy nhé!” An Dĩnh đặt đũa xuống thở phì phì nói: “Mộc Mộc vừa mới vào cửa được mấy ngày, tốt xấu gì cũng để con bé thích ứng đã chứ…”
“Em xót con dâu là đương nhiên rồi, nhưng mà quy định của quân đội cũng đâu thể vì tâm tình cá nhân của em mà nói sửa là sửa được. Em bảo đoàn trưởng Vũ phải làm thế nào mới được?! Anh thấy em chính là quen thói rồi, suốt ngày vô tổ chức vô kỷ luật!” Lâm Thuật Chương lắc đầu.
“Này em nói cho anh biết…”
“Mẹ.” Giọng nói của Lâm Tu đúng lúc cắt ngang lời tranh cãi của cha mẹ, “Ăn cơm đi, chúng ta ăn một bữa cơm ngon lành có được không? Những chuyện đó để sau hãy bàn.” Nói xong ánh mắt lần lượt chuyển qua phía ông cụ và bà cụ.
“Mộc nha đầu.” Sau một lúc lâu không nói chuyện An Quốc Huân đột nhiên nhìn Chu Mộc mở miệng nói: “Nói suy nghĩ của con xem nào. Ông muốn nghe lời thật lòng.”
“Nói thật lòng là… Luyến tiếc ạ.” Chu Mộc nhếch khóe miệng cười buồn, đôi đũa trong tay cũng lẳng lặng buông xuống. Cô ngẩng đầu nhìn người chồng bên cạnh, rồi lại chuyển ánh mắt về phía các bậc trưởng bối: “Nhưng con cũng không muốn anh ấy tìm cách kéo dài đợt nghỉ phép. Quân kỷ nghiêm minh, đạo lý này con hiểu, vả lại con cũng biết trong đáy lòng Lâm Tu anh ấy không muốn được đối xử khác biệt.”
Nói đến đây thì hơi ngừng lại, dưới bàn ăn, ở chỗ ngồi bên cạnh, bàn tay Lâm Tu chậm rãi vươn tới, dịu dàng phủ lên tay trái của Chu Mộc.
Tình nồng ý đượm, dưới mặt bàn ở một nơi không ai nhìn thấy, mười ngón tay lồng vào nhau.
Lòng bàn tay của hai người mềm nhẹ mà chặt chẽ áp vào nhau, ấm áp, dịu dàng, giống như tấm lòng của họ dành cho nhau – gắn bó sít sao, chưa hề tách rời.
Nhìn những ánh mắt vừa vui mừng vừa lo lắng mà những trưởng bối dành cho mình, Chu Mộc dịu dàng cười, mở miệng nói tiếp: “Ông ngoại, bà ngoại, ba, mẹ, mọi người hãy yên tâm đi ạ… Những lúc Lâm Tu không có nhà, con sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt. Không để anh ấy lo lắng, cũng không để mọi người bận tâm.”
Cô gái này hiểu chuyện như thế, bậc trưởng bối bọn họ còn có thể nói thêm gì đây?
“Cô bé ngoan. Ông ngoại không nhìn lầm con.” An Quốc Huân vui mừng cảm thán.
Nghe vậy Chu Mộc chỉ cười nhạt, ánh mắt lại lưu luyến nơi Lâm Tu bên cạnh không nỡ dời đi.
…
Một ngày yên bình và ngắn ngủi trôi qua, bất tri bất giác trời đã tối, sau khi ăn cơm tắm rửa, Lâm Tu đi tới chỗ điện thoại bàn nghe máy, còn Chu Mộc thì vào phòng ngủ sửa soạn quần áo và đồ dùng hàng ngày để ngày mai Lâm Tu mang về doanh trại.
Không thể không nói, loại thời khắc này, trong lòng thật sự không dễ chịu chút nào.
Trên bàn là ủi là bộ quân phục ngày mai Lâm Tu sẽ mặc khi về đơn vị, Chu Mộc cầm bàn ủi tỉ mẩn ủi từng li từng tí, đợi đến khi ủi xong toàn bộ, trên trán cô đã lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng.
Vuông vắn, thẳng thớm, Chu Mộc đem mắc áo tới treo bộ quân phục trong tay lên ngay ngắn, chỉ nhìn như vậy cũng có thể tưởng tượng ra cảm giác Lâm Tu khoác bộ quân phục này trên người ngày mai.
Vóc dáng của người đó, vĩnh viễn đều chói mắt như thế.
Mà anh ưu tú đến vậy, cũng thuộc về Chu Mộc cô.
Cô nên vì anh mà kiêu ngạo. Ý thức được anh là một thành viên trong quân giải phóng nhân dân Trung Quốc, Chu Mộc cảm thấy, trọng trách trên vai mình cũng nặng thêm một chút.
Cái mà Lâm Tu phải bảo vệ, là quốc gia của chúng ta, mà cô phải gìn giữ, lại là gia đình của bọn họ.
Nghĩ đến ngây ngẩn, Chu Mộc không để ý, bất cẩn làm rơi cuốn sổ ghi chép của Lâm Tu xuống sàn.
Khoảnh khắc cúi người nhặt cuốn sổ lên, một mảnh giấy bung ra, rơi xuống bên chân Chu Mộc.
Đây là…
Nhìn nét chữ quen thuộc trên mảnh giấy kia, khóe miệng Chu Mộc bất giác cong lên.
Cùng lúc ấy, nước mắt nén nhịn lâu ngày cũng rốt cục không nén nổi mà rơi trên mặt giấy.
Dùng sức khụt khịt mũi, Chu Mộc cố nén nước mắt, kẹp lại mảnh giấy vào cuốn sổ, sau đó chậm rãi khép lại.
Tiếp đó, cô đi tới chỗ ngăn kéo tủ đầu giường lấy giấy và bút, bắt đầu vung bút “loẹt xoẹt” viết gì đó.
Khi Lâm Tu trở lại phòng ngủ, những đồ đạc cần thiết để ngày mai xuất phát đã được chuẩn bị đầy đủ, Chu Mộc lúc này đang mặc áo ngủ ngồi ở bên giường, trên tay cầm một quyển sách, trong cái khay bên cạnh đặt một ly sữa nóng.
Lâm Tu bước tới ngồi cạnh cô.
Hai người chỉ nhìn nhau, không ai lên tiếng.
Ánh đèn giường dìu dịu càng làm cho đường nét xinh đẹp của Chu Mộc trở nên nhu hòa, đôi mắt cô sáng ngời, biểu tình trên mặt khiến người ta không kìm lòng nổi mà xót xa.
Như là bị người ta đâm trúng chỗ mềm yếu, ngực Lâm Tu chợt thắt lại khó chịu, nhìn người nọ thêm một lần, trong lòng lại thêm một phần không nỡ cùng bứt rứt.
“Mộc Mộc.” Dù trong lòng có ngàn vạn điều muốn nói, lời nói ra khỏi miệng lại nhàn nhã bình thản không muốn làm ảnh hưởng đến tâm tình của cô, Lâm Tu nhẹ nhàng ôm lấy Chu Mộc, ngón giữa thon dài khẽ vuốt qua chóp mũi cao đẹp của cô, “Không còn sớm nữa… Ngủ đi.”
Giọng nói trong trẻo dịu dàng như vậy, Chu Mộc nghiêng đầu khẽ dựa vào ngực Lâm Tu, cảm giác luyến tiếc trong lòng lại theo những lời này mà cuồn cuộn trào lên.
Trong khoảnh khắc, cô có rất nhiều lời muốn nói.
Muốn nói cho anh biết rằng cô đã kẹp ảnh cưới của bọn họ vào trang cuối cùng trong cuốn sổ của anh, như vậy mỗi khi nhớ cô anh đều có thể giở ra xem; muốn bảo anh đừng nên lo lắng cho ông ngoại và cha mẹ, bởi vì có cô ở đây, cô sẽ thường xuyên tới thăm và bầu bạn với bọn họ, cô sẽ luôn thay anh chăm sóc họ; muốn nhắc anh nhớ ngày nào cũng phải gọi điện báo cho cô biết tình hình của anh, bởi vì nếu không được nghe giọng anh cô sẽ ăn không ngon ngủ không yên; muốn nhắn nhủ anh rằng nếu có thể anh nhất định phải nhớ viết thư cho cô, bởi vì nhìn thấy chữ viết của anh cô sẽ cảm thấy trong cuộc sống vẫn tồn tại dấu vết của anh…
Muốn dặn anh rằng ngày mai lúc đi nhất định đừng quay đầu lại, bởi vì nếu để cô nhìn thấy anh quay đầu, cô nhất định sẽ bất chấp tất cả mà nhào vào lòng anh khóc òa lên…
Có bao nhiêu lời còn chưa nói ra khỏi miệng, có bao nhiêu chuyện còn chưa kịp cho anh biết, nhưng mà, sáng sớm ngày mai, anh đã phải đi rồi.
Lời nhắn của tác giả: Dạo trước lượn diễn đàn đọc được một câu của một quân tẩu viết cho ông xã – Ông xã em đem thanh xuân kính dâng cho tổ quốc, em đem thanh xuân hiến dâng cho ông xã.
Chỉ một câu đơn giản như thế, đọc đi đọc lại hai lần, tự nhiên rơi nước mắt.
Không oán không hối – là thái độ của người chiến sĩ đối với tổ quốc, càng là thái độ của quân tẩu đối với chồng, chỉ muốn nói với các chị quân tẩu một tiếng – vất vả cho các chị rồi!
Bình luận truyện