Chương 51
Mới chớm hạ, nhiệt độ buổi sáng không thấp, nhưng hôm nay trời hơi âm u, trong không khí khó tránh khỏi có cảm giác se se lạnh. Chu Mộc sáng sớm ra khỏi cửa chỉ vội vàng choàng một cái áo khoác mỏng, bây giờ đứng hứng gió lạnh như vậy, trên người phút chốc liền nổi lên một lớp da gà.
“Em tiễn anh đến tận bến xe rồi.” Rốt cục đã đến cửa bến xe, Lâm Tu hơi nghiêng người ôm Chu Mộc vào lòng nói: “Yên tâm đi, đến đơn vị anh sẽ gọi điện thoại cho em. Bây giờ… về nhà đi.”
“Còn chưa đến giờ mà, xe vẫn chưa tới, em chờ cùng anh một lát.” Chu Mộc theo bản năng nắm lấy vạt áo trước của Lâm Tu, thân thể cũng không tự chủ được tiến lại gần hơn.
“Hôm nay gió lớn, em ăn mặc phong phanh quá, sáng sớm đừng để nhiễm lạnh rồi lại bị cảm. Nghe lời anh, lái xe về nhà đi.”
“Anh cứ để em đợi cùng anh một lát…” Chu Mộc nhìn Lâm Tu đầy trông mong, giọng nói cũng rất yếu đuối: “Chỉ một lát thôi mà.”
Từ tối qua đến giờ, người này vẫn giữ dáng vẻ ủ rũ này, trong lòng Lâm Tu vốn đã không nỡ, nhìn thấy vẻ mặt này của Chu Mộc, anh lại càng khó chịu như thể trong lòng cũng trũng xuống một khối.
Mà thôi, sao anh không muốn được nhìn cô nhiều thêm một chốc chứ?
Chỉ là sợ ở bên nhau càng lâu, đến khi xa cách nhớ thương cũng càng thêm sâu nặng.
Thời gian còn sớm, ở bến xe không có nhiều người. Lâm Tu cùng Chu Mộc đứng trong sảnh đợi xe trống trải, nói chẳng được mấy câu, cánh tay lại quấn chặt lấy nhau.
Đối với hai người mà nói, bọn họ đã sớm đối mặt với vô số lần biệt ly, ngắn thì là vài ngày không gặp, dài là tám năm đằng đẵng, theo lý mà nói cảnh tượng chia tay này bọn họ hẳn đã sớm quen rồi, nhưng vào giờ khắc này, người còn chưa đi, nỗi nhung nhớ đã bắt đầu điên cuồng trào dâng trong lòng họ.
Cảm giác quý trọng này, không giống như lúc trước.
Bảng điện tử lớn chuyển đến thông tin về chuyến xe mà Lâm Tu sẽ ngồi, Chu Mộc ngước mắt nhìn anh, môi giật giật, lại không biết lúc này nên nói gì cho phải.
Lần này từ biệt, sẽ phải mất bao lâu bọn họ mới có thể gặp lại nhau?
Vừa nghĩ như vậy, Chu Mộc lại không nỡ buông tay, cô lẳng lặng nhìn Lâm Tu, lời từ biệt còn chưa ra khỏi miệng, phía sau đã truyền đến giọng nói sang sảng.
“Phó đoàn trưởng Lâm!”
Lâm Tu và Chu Mộc cùng quay đầu lại.
Cách đó không xa, một cậu chàng trẻ tuổi xốc vác đoan đoan chính chính chào đúng kiểu nhà binh, nhe hàm răng trắng tinh vui vẻ chạy tới chỗ hai người.
“Phó đoàn trưởng Lâm, đoàn trưởng Vũ bảo em tới đón anh và chị dâu qua đó!”
…
Sau khi ngồi lên xe, Chu Mộc chợt có một loại cảm giác “đại nạn không chết”.
Nói như vậy thì hơi quá, nhưng nỗi vui mừng ngạc nhiên ngoài ý muốn cũng không hề ít.
“Thế này là áp tải về để thẩm vấn sau sao?” Chu Mộc nghiêng đầu, nhướn mày quan sát vẻ mặt người nọ.
“Ừm…” Lâm Tu thoáng trầm ngâm, rồi chợt cười khẽ đưa mắt nhìn cô, “Hẳn là tạm hoãn thời hạn chấp hành.”
Hai người nhìn nhau cười, nỗi buồn ly biệt lúc trước tức thì bị xóa nhòa không ít.
Lâm Tu ngước mắt lên, tầm mắt thoáng dừng lại, vừa vặn chống lại ánh mắt của người nào đó không ngừng dáo dác liếc về phía sau qua kính chiếu hậu.
“Quách Duệ, tập trung nhìn đường đi.” Lâm Tu nhếch mép, “Với cả, cẩn thận lé mắt đấy.”
Cậu cảnh vệ trẻ của Vũ Sấm – tên gọi “Quách Duệ” nghe vậy lập tức ngoác miệng cười.
“He he… Bị anh phát hiện rồi.” Quách Duệ ngồi nghiêm chỉnh lại, miệng vẫn hớn hở nói: “Em còn đang định quan sát học hỏi tình hình thực tế chứ…”
“Thằng ranh này.” Lâm Tu cười mắng, nhân tiện liếc mắt nhìn khuôn mặt ửng đỏ của Chu Mộc.
Con đường thẳng tiến về doanh trại có một đoạn đang tu sửa khẩn cấp, bất đắc dĩ, Quách Duệ đành phải lái xe đi đường vòng, vì thế, lộ trình xe vốn chỉ mấy tiếng đồng hồ chợt bị kéo dài thêm, đợi đến lúc xe chạy tới trước cổng doanh trại, đã là hơn ba giờ chiều.
Qua khe hở của cửa kính, Quách Duệ quay đầu nhìn cậu lính gác đang đứng bất động thẳng tắp bên ngoài, ánh mắt lại không ngừng liếc sang Chu Mộc.
Hờ hờ, để em xử lý cho!
“Này, này, tôi bảo này, cẩn thận lé mắt đấy!” Quách Duệ nghiêm mặt bảo cậu lính gác.
“Tập trung lái xe đi!” Lâm Tu cốc vào ót cậu ta một cái.
Lái xe đưa Lâm Tu cùng Chu Mộc tới nhà khách, đồng chí đội trưởng đội cảnh vệ Quách Duệ tuyên cáo thành công rút quân.
Lâm Tu cùng Chu Mộc sắp xếp đồ đạc, rửa ráy qua loa một chút, chẳng mấy chốc đã đến giờ cơm.
“Ăn cơm của đơn vị hả anh?” Chu Mộc ngẩng đầu nhìn Lâm Tu cười.
“Ừ.” Lâm Tu vươn tay kéo cô dậy, “Đoàn trưởng bao hết.”
Mới đầu Chu Mộc tưởng Lâm Tu nói đùa, đợi tới khi cô thật sự theo anh tới căn tin, nhìn tư thế giống như tiếp đãi thủ trưởng trước mắt, cái bụng vốn rỗng tuếch của cô tức thì trương phồng lên.
“Tiểu Chu đấy à…” Vũ Sấm chà chà tay, vẻ mặt tươi tỉnh khác hẳn lúc bình thường, “Đừng khách sáo, cứ tự nhiên ở nhà nhé.”
“Cảm ơn đoàn trưởng Vũ ạ.” Đối với vị đoàn trưởng mới chỉ được gặp đúng một lần ở hôn lễ này Chu Mộc vẫn rất có ấn tượng – trong buổi tiệc cưới của cô và Lâm Tu, chính anh trai này đầu têu ồn ào chuốc cho Tạ Đào say gần chết chứ ai.
Nói đến Tạ Đào –
“Chị dâu.” Tạ Đào ngượng ngùng gãi gãi đầu, “Hoan nghênh hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh.”
Chu Mộc nhìn anh cười: “Cảm ơn phó đoàn trưởng Tạ… Hôm đám cưới may nhờ có anh giúp đỡ.”
“Có gì đâu, có gì đâu…” Tạ Đào liên tục xua tay khiêm tốn nói, nét mặt toả sáng ngời ngời lấp lánh ánh vàng làm một đám binh lính ca ca chỉ muốn xông lên đạp cho anh ta hai phát.
Xem ra, vị Tạ nào đó đã sớm đem chuyện chính mình uống đến bất tỉnh nhân sự hấp hối gần chết ném ra sau đầu rồi.
Cơm chiều có tám món một canh rất mang tính chào đón. Chay mặn phối hợp, dinh dưỡng phong phú, hương vị đều đủ cả. Nhìn bàn ăn phong phú khác hẳn với ngày thường đạm bạc, cả đám người đồng loạt ném cho ông chủ Vũ Sấm – đoàn trưởng Vũ ánh mắt ai oán –
Bất công cũng không đến cỡ này đâu! Lúc bọn em mang người nhà đến quá lắm cũng chỉ có bốn món một canh chẳng khác nào ngày thường! Đãi ngộ khác biệt, tuyệt đối là đãi ngộ khác biệt!
Nhưng mà vị đoàn trưởng nào đó da dày thịt béo độ dày của da mặt có thể so với giấy ráp vẫn tỏ ra như không, ý tứ kia căn bản là không thèm để “cái nhìn phê phán” của cấp dưới vào mắt.
“Đừng có lườm tôi, lườm tôi cũng chả được cái gì đâu.” Vũ Sấm nhìn chung quanh một vòng, “Ai không phục thì cũng đưa một “người nhà” nổi tiếng như thế đến đơn vị chúng ta đi!”
Khí thế hừng hực của mọi người nháy mắt đã tiêu tan, trong lúc nhất thời trên bàn cơm chỉ còn lại tiếng bát đũa va chạm lanh canh.
“Còn các cậu!” Vũ Sấm lớn tiếng quát giữa mấy ánh nhìn toàn đao kiếm còn sót lại trên bàn, “Đừng nhìn nữa, không sợ tròng mắt bay ra à! Ăn cơm khẩn trương cho tôi!”
Nhờ thế, những ánh mắt như đèn pha bám chặt lấy Chu Mộc mới bớt đi nhiều.
Sau bữa cơm chiều, Lâm Tu tạm thời bị đoàn trưởng Vũ gọi đi dạy dỗ, vì thế trọng trách dẫn “người nhà” đi tham quan đơn vị liền rơi xuống vai cậu bạn tốt của Lâm Tu là Tạ Đào.
Khác với Lâm Tu phụ trách việc huấn luyện tác chiến của trung đoàn không quân, Tạ Đào hằng ngày lo chuyện thường vụ hậu cần, mặc dù Lâm Tu bình thường đối nhân xử thế luôn lạnh nhạt, nhưng một phó đoàn trưởng trẻ tuổi ưu tú như vậy chỉ đứng yên một chỗ cũng đã trở thành bức tượng thần sống nhãn hiệu vàng, Tạ Đào không giống anh, anh ta thật sự là một người khiêm tốn, trong cốt cách chính là tính cách chính ủy làm giáo dục tư tưởng, cho nên mặc dù anh với Lâm Tu đều là phó đoàn trưởng trung đoàn không quân, nhưng dù xét về tiếng tăm hay mức độ thu hút, Tạ Đào đều kém người nọ một đoạn.
Nhưng từ lúc anh dẫn Chu Mộc đi tham quan, những ánh mắt dừng trên người Tạ Đào bắt đầu xuất hiện tới tấp với xu thế tăng dần.
Chúng ta gọi nó là – sức mạnh của “người nhà”!
Vì thế, lúc này Tạ Đào không chỉ là mặt mày hớn hở thôi đâu, căn bản chính là sung sướng không kiềm chế được.
Mà có thể bước vào nơi Lâm Tu sinh hoạt huấn luyện hàng ngày, trong lòng Chu Mộc cũng dấy lên nỗi hưng phấn khó nói thành lời.
Chính là cảm thấy… Càng gần anh hơn.
“Phó đoàn trưởng Tạ.” Nhìn anh chàng đang nhiệt tình giới thiệu tình hình đơn vị bên cạnh, Chu Mộc chậm rãi mở miệng.
“A, chị dâu. Có việc gì chị cứ nói.” Tạ Đào đảo mắt nhìn về phía Chu Mộc, “Với cả, phó đoàn trưởng Lâm lớn hơn tôi một tuổi, chị đừng khách sáo như thế, cứ gọi tôi là Tạ Đào là được.”
“À… Vâng.” Chu Mộc tủm tỉm: “Vậy thì, Tạ Đào, em tự nhiên thắc mắc – đoàn trưởng Vũ của bọn anh tâm lý thế, lần nào cũng tự mình phái người đi đón ‘người nhà’ đến chỗ này của các anh ạ?”
“Ổng, đời nào được như thế? !” Tạ Đào liên tục xua tay, “Nói đến huấn luyện chỉ huy binh lính, đoàn trưởng Vũ đúng là làm đâu ra đấy. Nhưng nếu nói về đối nhân xử thế, ổng chính là nhà quê một cục!”
“Ấy… Thật thế ạ?”
“Thật.” Tạ Đào cười, “Tôi còn nhớ lần đầu tiên vợ của đoàn trưởng Vũ dẫn con lên doanh trại thăm ổng, ổng lơ ngơ nhớ nhầm cả thời gian, hại chị dâu của bọn tôi đứng đợi ở bến xe những hai tiếng đồng hồ.”
“Ồ…” Chu Mộc gật gật đầu, trong lòng đã sáng tỏ.
Không phải là đoàn trưởng Vũ tự nghĩ ra được … Nếu như cô đoán không lầm, chuyện này là do ông cụ An Quốc Huân ra chỉ thị từ trước rồi.
Nói là kỷ luật quân đội là trên hết, nhưng với điều kiện tiên quyết là không làm trái nguyên tắc, các trưởng bối rốt cuộc vẫn lo nghĩ cho cô tới mức này.
Cảm giác hạnh phúc chợt dâng trào. Không cần nói cũng biết.
Chu Mộc không nén nổi cảm động lại cảm thán – thì ra gả cho Lâm Tu là một chuyện hạnh phúc đến như vậy.
“Đứng – nghiêm.” Phía sau truyền đến tiếng hô khẩu lệnh trầm ổn mà êm tai.
Tạ Đào theo bản năng ngừng bước, làm theo.
Lúc xoay người, Chu Mộc cũng chậm rãi ngước mắt lên.
Tà dương như nhuộm, giữa sắc đỏ ối thấp thoáng những tia sáng vàng, Lâm Tu từng bước một đi về phía cô.
Chỉ có người này mới có thể mặc quân trang chỉn chu đến vậy, dáng người cao ráo rắn rỏi ẩn chứa sức vóc tiềm tàng mạnh mẽ nhất.
Đón gió, ngược sáng, nét mặt anh không rõ ràng lắm, nhưng mà Chu Mộc lại lờ mờ thấy, anh đang cười.
Đối với Chu Mộc mà nói, không có gì so với biểu cảm ấy làm cho người ta hạnh phúc hơn.
Bình luận truyện