Nước Chảy Thành Sông

Chương 52



Chu Mộc chỉ ở lại đơn vị một đêm. Sáng sớm hôm sau, sau khi dùng bữa sáng với Lâm Tu, cô liền đi chào từ biệt mọi người.

“Chị dâu, chẳng mấy khi đến được một lần, sao không ở đây thêm mấy ngày?” Cậu cảnh vệ trẻ Quách Duệ gãi gãi đầu, “Hay là do cơm nước ở đây không ngon? Để em nói chuyện với đoàn trưởng Vũ, bảo bọn họ làm thêm cơm cho chị dâu.”

“Không phải.” Chu Mộc cười lắc đầu, “Đồ ăn ở đây rất ngon, tay nghề của đầu bếp cũng chẳng kém gì nhà hàng cao cấp bên ngoài…”

“Hay là chị ngủ không quen?” Cậu cảnh vệ nhiệt tình tiếp lời: “Chốc nữa em mang hai cái đệm tới cho chị, chị cứ trải hết lên giường, vừa mềm mại lại khỏi bị cộm người!”

“Cảm ơn cậu.” Chu Mộc cuống quít xua tay, “Điều kiện nhà khách tốt lắm, tôi ngủ rất ngon. Nhưng tôi phải về rồi.”

Nói xong, tầm mắt dừng lại trên khuôn mặt người bên cạnh, Chu Mộc mỉm cười, lại quay sang bảo Quách Duệ: “Ngày hôm qua là vừa khéo có cơ hội này, cho nên tôi cũng theo chân đến xem. Nhưng bây giờ tôi ở lại đây cũng không còn chuyện gì khác, hơn nữa hôm qua lúc ở trong sân tôi nghe nói sắp có đợt tập trận… Mọi người huấn luyện bận rộn không thể phân tâm, tôi ở lại đây không thích hợp.”

“Chuyện đó… Phó đoàn trưởng Lâm… Anh xem…” Quách Duệ chuyển ánh mắt sang Lâm Tu đang đứng bên cạnh Chu Mộc. “Cứ làm theo lời chị dâu cậu nói đi.” Lâm Tu chậm rãi nói: “Chỗ đoàn trưởng cậu thay tôi thông báo một tiếng. Bây giờ, tôi đưa cô ấy tới bến xe trước.”

“Hôm qua Đoàn trưởng Vũ mới nói, bao giờ chị dâu về thì để em hộ tống toàn bộ hành trình.” Quách Duệ vỗ ngực.

“Sáng nay đoàn trưởng Vũ cần dùng xe.” Lâm Tu nhắc cậu ta, “Hôm qua họp mới nói.”

Quách Duệ “ồ” một tiếng, nhất thời xị mặt ra.

Cậu ta luôn tôn sùng Lâm Tu, giờ khó khăn lắm mới có một cơ hội để thể hiện, lại bị bố trí ác man này xen vào.

Cậu cảnh vệ trẻ nhất thời rất là phiền muộn.

“Được rồi, bên đoàn trưởng giao cho cậu đấy. Chúng tôi đi đây.”



Bến xe dưới chân núi. Chỗ đợi xe lộ thiên.

“Điều kiện cách mạng hơi gian khổ một chút…” Nhìn cái biển hiệu đã bị bão táp mưa sa ăn mòn đến mơ hồ, Chu Mộc vỗ vỗ vai Lâm Tu ra vẻ bùi ngùi, “Đồng chí giải phóng quân vất vả rồi.”

“Đằng ấy cũng thế.” Hàng mày tuấn tú của Lâm Tu hơi nhướng lên, “Đồng chí vợ lính à.”

Người này là thế đấy – không như Hứa Úy vô lại một cách lộ liễu trắng trợn, mỗi câu nói đến miệng anh đều luồn lách hai vòng. Trong đứng đắn mang theo một chút không đứng đắn, không đứng đắn nhưng lại lộ ra giọng điệu khiến người ta không nhịn được mà yêu thích, nếu như nhất định phải dùng một từ để hình dung, vậy tất nhiên sẽ là – tẩm ngẩm tầm ngầm.

Thế nhưng… Cố tình có người chết mê chết mệt loại cảm giác này.

Chu Mộc cô chính là người thứ nhất.

Cỗ xe vỏ sắt đã lắc lư tới gần, Chu Mộc thoáng liếc qua một cái, quay đầu lại đối diện với đôi mắt đen kịt của Lâm Tu.

“Em đi đây…” Ngón tay búp măng trắng nõn trượt theo vạt áo của Lâm Tu hướng dần lên trên, Chu Mộc chỉnh lại quân hàm cùng cổ áo của Lâm Tu, cuối cùng mới lưu luyến buông tay.

“Ừ.” Lâm Tu nâng tay khẽ xoa đầu cô, đầu ngón tay vuốt nhẹ mái tóc dài hơi xoăn của cô.

Lời vừa dứt, chiếc xe vỏ sắt đã ở dừng lại ở bãi đỗ.

Chu Mộc vẫy tay với Lâm Tu, xoay người lên xe.

“Mộc Mộc.” Lâm Tu chợt gọi cô.

Chu Mộc ngoái đầu nhìn lại, trong đáy mắt chua xót vô cùng.

“Về đến nhà nhớ gọi điện báo cho anh.” Đôi mắt Lâm Tu nhìn thật sâu về phía cô, “Thuận buồm xuôi gió.”

“Vâng.” Chu Mộc mím chặt môi, nhưng cuối cùng trên mặt cũng hiện lên nét cười nhàn nhạt.



Đường núi ngoằn ngoèo khúc khuỷu, Chu Mộc chuyển xe ba lần mới về đến thành phố A. Vừa bước chân xuống khỏi ô tô, cô lập tức giơ tay gọi taxi đi thẳng về nhà.

Lên lầu vào phòng, Chu Mộc khóa cửa lại, quần áo cũng không thèm cởi mà trực tiếp ngửa mặt ngã vật ra giường.

Thật quá giày vò.

Đã sớm dự đoán được đường sá đi tới chỗ bọn họ đóng quân rất tệ, nhưng lúc tự mình đi cảm thụ, Chu Mộc vẫn vì tình hình giao thông bất tiện như vậy mà tiếc nuối một phen.

Dạ dày của cô không tốt, lại thêm sáng nay trước khi rời khỏi đơn vị trong lòng buồn rầu nên ăn chẳng được bao nhiêu.

Mà ngay cả mấy ngụm cháo bị Lâm Tu ép uống cũng bị cô nôn ra sạch trên quãng đường quanh co xóc nảy.

Loại cảm giác này thật sự quá khó chịu… Nhưng mà so với cảm nhận trong lòng Chu Mộc giờ phút này, sự không thoải mái trên thân thể ngược lại không khiến cô cảm thấy khó chịu như vậy nữa.

Thật sự khó chịu đựng, là tương tư.

Chu Mộc vẫn cảm thấy mình là một người độc lập mà kiên cường, trên thực tế, từ trước tới nay cô đều là như vậy.

Cho đến lần về nước này, Lâm Tu một lần nữa tiến vào thế giới của cô, bước vào cuộc sống của cô.

Sự chăm sóc của anh không đâu là không có.

Cứ thế tiện đà đẩy mạnh lực lượng, thì ra Lâm Tu am hiểu nhất, không phải là chiến lược bố trí, mà là một chiêu bắt địch.

Đợi tới khi phát hiện ra, cô đã sớm bị anh giữ trong lòng.

Trên chiếc giường đôi mềm mại rộng lớn, Chu Mộc trở mình, lười nhác nằm chềnh ềnh hình chữ đại (大) ở giữa giường.

Trên ga giường phảng phất còn lưu lại hương vị tươi mát ấm áp của người nọ, lớp ga giường mềm mại cọ vào má Chu Mộc, khiến cô hơi ngứa.

Giờ này ngày hôm qua, hai người bọn họ còn ở bên nhau, sóng vai chậm rãi bước trên hành lang rộng thẳng tắp trong doanh trại.

Mà hiện tại, cô về nhà nằm trên chiếc giường này, còn Lâm Tu thì sao? Anh đang làm gì nhỉ?

Chu Mộc nghiêng đầu, giơ tay nhấc cái gối để bên cạnh, sau đó, cô vùi mặt mình vào gối.

Ừm… Là mùi của anh.

Rõ ràng đến như thế.

Vươn tay với di động đặt trên tủ đầu giường, Chu Mộc ôm chiếc gối trong ngực, nghiêng đầu khẽ dựa đầu lên.

Cùng lúc đó, cô nhanh chóng bấm số, chưa tới vài giây, ống nghe kia đã truyền đến chất giọng trầm thấp êm tai của Lâm Tu –

“Về nhà rồi à?”

“Vâng…” Chu Mộc uể oải đáp.

“Em mệt rồi phải không?” Lâm Tu đầu bên kia nhẹ giọng nói: “Đi tắm rồi ăn chút gì đó đi. Đêm nay ngủ sớm một chút.”

“Vâng.” Giọng Chu Mộc hơi có chút mệt mỏi, điện thoại trong tay lại không muốn ngắt đi.

“Mộc Mộc.” Nghe ra sự mệt mỏi và suy sụp trong giọng nói của cô, trong lòng Lâm Tu chợt dâng lên nỗi quyến luyến, “Em có trách anh không?”

Nước mắt chợt trào ra làm ướt chiếc gối trước mặt.

Chu Mộc bụm chặt miệng, không để tiếng nức nở của mình truyền qua đó mảy may.

Làm sao có thể trách anh đây. Cho dù muốn trách, muốn oán, muốn ghét… Vậy thì đối tượng cũng chỉ có thể là chính mình.

Ai bảo cô không thể kiềm chế nỗi nhớ nhung dâng trào cuồn cuộn trong đáy lòng chứ?



Đêm đầu tiên Lâm Tu rời đi, Chu Mộc mặc nguyên quần áo mà ngủ.

Cuối tuần đông đúc, gần trưa ngày hôm sau, Chu Mộc bị một cuộc điện thoại đánh thức.

Một đêm khó ngủ, thật ra lúc trời còn tờ mờ sáng Chu Mộc cũng đã tỉnh.

Chẳng qua, chậm chạp không muốn nhúc nhích mà thôi.

Chu Mộc vẫn duy trì tư thế ngửa mặt lên trời nhìn chằm chằm trần nhà một lúc lâu, cuối cùng không thể không vì tiếng điện thoại liên hồi này mà xoay người xuống giường.

“A lô…” Ai phát minh ra cái thứ điện thoại di động này thế không biết? Chu Mộc giờ mới phát hiện nó kiềm chế tự do thân thể biết bao nhiêu.

“Bà cô à, nghe cái giọng này, ngài vừa mới tỉnh đấy hả?”

“Tình Tử à…” Chu Mộc cào cào tóc rồi day day huyệt Thái Dương căng nhức, “Có chuyện gì thế?”

“Ai da, nói ra lời này đúng là không có lương tâm mà… Không ngờ Chu Tiểu Nữu bà gả cho người ta là quên luôn bạn bè ha…” Giang Ngữ Tình bên kia điện thoại bắt đầu bắn liên thanh: “Tôi nói này cô dâu trẻ, hai ta gặp nhau tí đi?”

“Được rồi.” Chu Mộc đưa tay ấn thái dương, “Bà tới nhà tôi đi. Thuận tiện biết nhà mới luôn.”

Vì thế, bốn mươi phút sau, Giang Ngữ Tình xách túi lớn túi nhỏ tới phá cửa nhà mới của Chu Mộc và Lâm Tu.

Chu Mộc ra mở cửa bị tư thế kinh người của cô bạn tốt dọa cho không nhẹ, “Không phải chứ, bà đang làm gì thế?”

“Bà vừa kết hôn lại vừa có nhà mới, sao tôi có thể không biết xấu hổ mà đến tay không chứ… Mau mau, đỡ giúp tôi với!” Nói xong Giang Ngữ Tình bắt đầu gỡ mấy cái túi trên tay xuống.

Loay hoay một hồi, Giang Ngữ Tình ngồi xuống sofa nhận lấy ly nước chanh Chu Mộc đưa qua.

“Tôi bảo này, tôi không quấy rầy vợ chồng son mấy người ngọt ngào đấy chứ?” Giang Ngữ Tình nháy mắt với Chu Mộc, cuối cùng mới đột nhiên ý thức được điều gì đó nhìn ngó chung quanh, “Ấy, không đúng… Lâm Tu nhà bà đâu?”

“Cung phản xạ của bà dài quá đấy.” Chu Mộc cầm ly cà phê ngồi xuống chỗ đối diện Giang Ngữ Tình, “Không ngờ bà giữa trưa đại giá quang lâm chỉ để mang mấy cái thứ kia đến thôi hả?”

“Đừng đánh trống lảng, anh chồng bà đi đâu rồi?”

“Anh ấy… Hết thời gian nghỉ phép, về đơn vị rồi.” Chu Mộc nhấp một ngụm cà phê nhỏ nói.

“Không phải chứ? Hai người mới kết hôn được mấy ngày mà! Tuần trăng mật đâu? Tuần trăng mật thì tính sao? !”

“Bộ đội có luật lệ mà. Ngày về đơn vị anh ấy nói không tính.” Chu Mộc đánh mắt với Giang Ngữ Tình, “‘Tuần trăng mật’ mà bà nói … Đợi Lâm Tu chuyển nghề hoặc về hưu tôi có thể cân nhắc xem sao.”

“Không ngờ bà làm vợ lính cũng đáng thương thật đấy.” Giang Ngữ Tình nhất thời cảm thán không thôi, “Vậy thế… không tùy quân được sao?”

Chu Mộc lắc đầu, trên mặt là nét cười buồn.

“Chưa đủ điều kiện à? Không phải chứ… Ông xã bà chẳng phải là phó đoàn trưởng rồi đấy sao? Xét về cấp bậc vậy là đủ rồi!” Giang Ngữ Tình nhìn Chu Mộc.

“Không phải vì như vậy.” Chu Mộc khe khẽ thở dài nói: “Chuyện này tôi có cân nhắc rồi… Nhưng cũng chỉ là cân nhắc mà thôi.”

“Ý của bà là…” Sắc mặt Giang Ngữ Tình có chút bối rối, “Mộc Mộc, bà suy nghĩ kỹ chưa thế? Bây giờ bà mới vừa kết hôn, cuộc sống sau này còn rất dài, hai người cam nguyện mỗi ngày đều cách muôn sông nghìn núi dựa vào sóng điện mà liên hệ tình cảm như vậy sao?”

Chu Mộc không đáp lời, khẽ hớp một ngụm cà phê còn hơi nóng.

“Lâm Tu nói như thế nào? Ổng không yêu cầu gì sao? Cứ tùy theo bà như vậy hả?”

“Không.” Chu Mộc lắc đầu, “Anh ấy không nhắc gì chuyện này với tôi cả.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện