Chương 309: Cảm khái
Cố Thanh Thanh mặc kệ cô ta, Lý Hồng Nhuế bên cạnh còn cười: “Chẳng may nhận nhầm đồ của con và người khác thì làm sao bây giờ?”“Sao có thể sẽ nhận nhầm?” Từ Tử Câm vẻ mặt cao ngạo ngẩng đầu lên, “Anh Tư Thành vừa nhìn liền biết, cái gì là phong phạm khí thở quốc tế cao cấp, cái gì là nông thôn quê mùa không cấp bậc.”Cô ta vừa nói, còn nhìn thoáng qua Cố Thanh Thanh cúi đầu không nói, trong mắt càng là thực khinh bỉ.Chị Tử Bội không có tới, cô trước xả giận cho chị Tử Bội!Cố Thanh Thanh liền nhìn cũng không liếc nhìn cô ta một cái, cô không có khinh thường Từ Tử Câm, cũng không có không coi trọng cô ta. Vấn đề là, cô có thể làm, chỉ có ở trước khi đệ trình báo cáo, nỗ lực trăm phần trăm. Chờ sai khi có kết quả đệ trình, cũng chỉ có thể làm hết khả năng, nghe mệnh trời.Nhiếp Chi Ninh ngược lại có lòng muốn nói gì đó, nhưng nhìn Cố Thanh Thanh vẫn luôn đứng ở bên người Lãnh Tư Thành, thần sắc bình tĩnh, rốt cuộc vẫn là cái gì cũng không nói, cùng cha mẹ tạm biệt nhà họ Từ đi ra cửa.Mới vừa tiến vào trong xe nhà mình, cửa xe vừa đóng, mẹ Nhiếp liền cảm thán: “Thật không nghĩ tới, nhà họ Lãnh qua ba năm, không chỉ có không có suy sụp, ngược lại còn phát triển không ngừng?”Năm đó tuy rằng nhà họ Nhiếp không có hợp tác với nhà họ Lãnh, nhưng quan hệ hai nhà vẫn luôn không tồi, trong ba năm cũng đi theo con trai cùng nhau xuất ngoại, ở nước ngoài ý đồ khai phá thị trường hải ngoại nhưng bị cản trở, lúc này mới cùng nhau trở về.“Lãnh Tư Thành có bản lĩnh.” Ba Nhiếp sờ sờ cằm. Nhiều năm trước liền nhắm ngay ngành văn hóa giải trí, giải trí Hoàng Đình cùng giải trí TV dưới danh nghĩa của anh ta, hiệu quả và lợi ích sáng tạo mỗi năm là vô số kể. Thời đại đang thay đổi, đối với bọn họ mà nói, chỉ thỏa mãn với thành tích vốn có không phải là gìn giữ cái đã có, là giậm chân tại chỗ.“Chỉ là Cố Thanh Thanh kia cũng là……” Muốn nói thay đổi lớn nhất, tuyệt đối là Cố Thanh Thanh. Năm đó cô vẫn chỉ là một cô gái nhỏ an tĩnh hèn mọn, không nghĩ tới hiện tại đã……Mẹ Nhiếp nói, ba Nhiếp vỗ vỗ tay bà ta, hai người từ kính chiếu hậu nhìn con trai ngồi ở ghế phụ, hai người tâm linh tương thông ngậm miệng lại.Chỉ là, Cố Thanh Thanh ngược lại rất được Lãnh Vân Đình và Lạc Thanh Tuyết thích, có lẽ hai người này sẽ không ly hôn? Nhà họ Từ muốn cho Từ Tử Bội nối lại tình xưa với Lãnh Tư Thành, chỉ sợ là khó khăn……----Nhà cũ nhà họ Lãnh.Ngày mai mới là ngày sinh nhật đúng của Lạc Thanh Tuyết, một nhà Lãnh Vân Lâm cũng không rời đi. Lãnh Vân Đình và Lãnh Vân Lâm gọi Lãnh Tư Thành và Mộ Thượng Ân vào phòng sách, nói chuyện kế hoạch công việc sau này. Mà Lãnh Mặc vẫn là một sinh viên, cho du học học ngoại ngữ đi. Về phần Cố Thanh Thanh, bị Lạc Thanh Tuyết kêu đi: “Thanh Thanh, con lại đây một chút.”Nơi Lạc Thanh Tuyết mang cô đi là phòng sách trong nhà, nhà cũ nhà họ Lãnh, có một phòng sách siêu lớn, từ dưới đất đến trần nhà, suốt một mặt tường đều là sách.Giá sách gỗ đỏ thật lớn, xếp chồng một tầng một tầng sách, đặt phân loại tốt, dáng vẻ đều là đồ cổ hoàng kim, muốn có nội tình hơn những nhà giàu mới nổi nhiều.Lạc Thanh Tuyết mang theo cô đi xuyên qua bên trong kệ sách, Cố Thanh Thanh cũng đi theo bà quẹo trái quẹo phải.“Mỗi một quyển sách nơi này, Tiểu Bảo đều xem qua.” Cố Thanh Thanh có chút líu lưỡi, giá sách lớn như vậy, ít nhất cũng có một hai ngàn quyển sách, Lãnh Tư Thành lại có thể đều xem qua tất cả? Nơi này lại còn có không ít sách chữ nước ngoài đâu!“Trước khi Tiểu Bảo năm tuổi sinh hoạt ở nước ngoài, sau khi về nước cũng bởi vì bệnh tự kỷ, ngoại trừ Thượng Ân và Niệm Niệm, trên cơ bản không có bạn chơi cùng thời thơ ấu gì. Lúc không có ai chơi với nó, anh liền một mình trốn ở chỗ này đọc sách.” Lạc Thanh Tuyết còn cười, “Lại nói tiếp con cũng không tin, Tiểu Bảo vốn thích xem nhất, là thơ văn xuôi.”“Thơ văn xuôi?” Cố Thanh Thanh sửng sốt, gần như không dám tin tưởng, gia hỏa lạnh nhạt cao ngạo kia, cũng không ngâm thơ câu đối, lại có thể thích thơ văn xuôi nhất!Lạc Thanh Tuyết cũng không để ý, mang theo cô nhón mũi chân, tìm được một quyển sách thật dày: “Chính là cái này.”Trên quyển sách còn có chút tro bụi, giấy làm bìa đã ố vàng, hiển nhiên đã có chút năm tháng, hơn nữa đã thật lâu không lật xem qua. Cố Thanh Thanh vừa mở ra, lại phát hiện trong ảnh chụp, tựa hồ là Lạc Thanh Tuyết và Lãnh Vân Đình trẻ tuổi, còn có một đứa bé con lai tóc màu vàng nhăn mày nhỏ khổ đại thù sâu, một chân đá về phía chân Lãnh Vân Đình.“Tiểu gia hỏa tóc vàng này chính là Tiểu Bảo.” Lạc Thanh Tuyết giới thiệu, “Đây là ảnh chụp sau khi nó mới vừa về nước, ba nó xuất viện không lâu. Nó không thích chụp ảnh, cũng không thích ba nó, còn cảm thấy ba nó là người xấu. Cũng trách ta lúc ấy không giáo dục tốt nó, khi đó, thậm chí đến ta cũng có địch ý với nhà họ Lãnh. Nó còn đã từng -- cầm đao đâm ba nó, đi bệnh viện may bảy mũi.”“Dao?” Cố Thanh Thanh hoảng sợ, về sau không bao giờ nói Lãnh Tư Thành là cuồng bạo lực nữa! Lãnh Tư Thành chỉ là công kích ngôn ngữ với cô một chút, hành động hung tàn chỉ là đẩy cô đến bồn tắm, quả thực thuần khiết giống như thánh nhân!Lạc Thanh Tuyết lại lật một tờ, lần này là nó mặc đồng phục nhà trẻ, trước ngực còn đeo một đóa hoa đỏ thẫm. Bà liền cười: “Đây là sau này nó đi nhà trẻ, tiểu quỷ linh tinh này mỗi ngày mang theo bạn nhỏ trong nhà trả nghịch ngợm. Nó lại có thể còn biết gọi điện thoại kêu cơm hộp KFC cho toàn bộ từ trên xuống dưới nhà trẻ bao gồm cả giáo viên, mỗi người đều có chân gà ăn, nháo đến giáo viên cũng ngượng ngùng phê bình nó.”Tên nhóc này, từ nhỏ liền biết “Cắn người miệng mềm bắt người tay ngắn”.“Con chậm rãi xem đi, ta đi trước.” Lạc Thanh Tuyết còn có chút chuyện, rời đi trước. Sau lại còn có ảnh chụp anh đi nhà thiên văn, vườn bách thú. Vừa tnhìn đều không phải chụp ảnh đứng đứng đắn đắn, tất cả đều là ảnh chụp chụp lén. Một tấm ảnh chụp anh cười vui mừng nhất, Cố Thanh Thanh cũng không dám tin tưởng! Lại có thể là anh và Mộ Thượng Ân kéo theo ba mẹ anh -- nháo nháo tất cả đều thổi bong bóng, thổi đến cả gian nhà đều là đủ mọi màu sắc, ảnh chụp “bong bóng” đan xen! Quả thực rất tuyệt!Quá trình trưởng thành của gia hỏa Lãnh Tư Thành này, quả thực chính là miêu tả chân thật của “Nhìn thấy người khác không vui, ta cũng liền vui vẻ” !Lại lật ra sau, bỗng nhiên một giọng nói vang lên, “Cô đang xem cái gì?”Cố Thanh Thanh hoảng sợ, lập tức quay đầu lại, quả nhiên thấy Lãnh Tư Thành mặc áo sơmi quần tây, đi nhanh về phía cô.Ánh đèn trong phòng sách mờ nhạt, trên người Lãnh Tư Thành như là được khoác một tầng sa mỏng mềm mại, không giống anh cao lãnh bá đạo bình thường chút nào.Nghĩ đến khi còn nhỏ gia hỏa này càn quấy trộm cắp, đi đầu gây sự, cô cong môi cười: “Mẹ cho tôi xem một ít ảnh chụp cũ.”
Bình luận truyện