Chương 310: Trò chuyện
Lãnh Tư Thành cúi đầu vừa nhìn, nhìn thấy ảnh chụp anh và Mộ Thượng Ân thổi “bong bóng” . Đáy mắt hiện lên một tia xấu hổ: “Đều là chuyện ngu xuẩn làm khi còn nhỏ, không có gì đẹp.”Cố Thanh Thanh chưa từng nhìn thấy bộ dáng Lãnh Tư Thành xấu hổ, đặc biệt là nghĩ đến bộ dáng anh và Mộ Thượng Ân ngồi ở thổi bong bóng đủ loại màu sắc chơi đùa , nỗ lực nhịn cười, nhưng qua một lúc lâu cũng không nhịn được.“Cô cười cái gì!” Mặt Lãnh Tư Thành cố ý trầm xuống, muốn giả bộ một bộ dáng hung ác. Nhưng mà, Cố Thanh Thanh tưởng tượng đến bộ dáng bọn họ ngồi ở trong đám “bong bóng” , muốn giả vờ nghiêm túc, nhưng mà -- thần thiếp không làm được a!“Cô còn cười!” Lãnh Tư Thành hiêm khi có lúc mất mặt như vậy, còn bị Cố Thanh Thanh thấy được.“Tôi, tôi không cười!” Cố Thanh Thanh nhìn khuôn mặt vừa tức lại giận này của Lãnh Tư Thành, vẫn là không chống đỡ nổi, cười ra tiếng.“Cố Thanh Thanh cô giỏi lắm!” Lãnh Tư Thành có chút sinh khí, càng có chút thẹn thùng, nhìn thấy cô còn “Cười nhạo” chính mình, dứt khoát duỗi tay ra, trực tiếp đến cào trên eo cô hai cái: “Tôi để cô cười!”Cố Thanh Thanh bị anh vừa cào nhột, quả thực chính là “Dậu đổ bìm leo”, cả người cười đến không đứng thẳng eo nổi.“Đừng, đừng, tôi sai rồi, tôi không cười nữa, ha ha ha ha!” Cố Thanh Thanh cười nước mắt đều tuôn ra. Cô dựa vào giá sách trượt xuống trên mặt đất, theo mỗi lần anh “Công kích”, cả người vừa trốn vừa cười.“Cô còn cười? Buồn cười sao? Cô sai chưa?” Lãnh Tư Thành cũng theo cô quỳ trên mặt đất, còn thỉnh thoảng duỗi tay nháo cô một hai cái. Cố Thanh Thanh cười cả người đều như là một chú Husky trắng béo lắc lư lắc lư, vặn vẹo giãy giụa, hận không thể lập tức thoát khỏi “Khổ hình” của anh, vừa cười vừa lau nước mắt: “Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi! Tôi không cười nữa, ha ha ha!”Lãnh Tư Thành thu tay lại, cô còn hòa hoãn nửa ngày, mới bình phục hô hấp. Sợ anh tiếp tục “Hạ độc thủ”, Cố Thanh Thanh còn nằm trên mặt đất, liền lập tức dời đi nói sang chuyện khác: “Những sách này, anh đều đọc qua?”Lãnh Tư Thành dứt khoát cũng ngồi ở bên cạnh cô, đầu lệch về một bên: “Trên cơ bản đi.”“Nhiều như vậy, còn có tiếng nước ngoài, anh đều xem qua sao?” Cố Thanh Thanh tỏ vẻ không tin, “Hơn nữa, anh còn thích xem văn xuôi?”Lãnh Tư Thành nghĩ nghĩ, “Cũng không nhất định. Có đôi khi, xem những sách này, chỉ là bởi vì tên sách rất đẹp.”“Tên sách gì?” Còn có nguyên nhân vì tên sách xinh đẹp mới đọc sách? Này thật là chuyện lạ trong thiên hạ!Lãnh Tư Thành nhìn nhìn tên sách, lại nhìn nhìn cô, tròng mắt thật sâu: “《 trời xanh thanh triệt 》《 có người đi vào tâm linh tôi》《 từng chờ mong là ngẫu nhiên 》《 tôi quý trọng người 》《 sai không nên bay tới nơi này 》.”Cố Thanh Thanh sửng sốt, giọng nói Lãnh Tư Thành, trong khàn khàn mang theo một chút từ tính, như là một ly cà phê đen thuần hậu, nháy mắt nhốt đánh vào trong lòng cô!Tròng mắt màu hổ phách của anh, tựa hồ chỉ ảnh ngược bóng dáng của mình.Tới gần, gần chút nữa, hai mươi centimet, mười centimet, năm centimet…… Cô giống như là bị động đen hấp thụ, càng dựa càng gần, càng dán càng chặt, hô hấp dây dưa ở một chỗ, người cũng -- dây dưa ở bên nhau!Trong nháy mắt khi đôi môi dán lên, Cố Thanh Thanh giống như là bị dòng điện đánh trúng, trái tim từ ngực nổ mạnh, theo xương sống một đoạn một đoạn nhảy lên tới đại não, lại theo thần kinh nguyên phát ra đến mỗi một khối xương, mỗi một tế bào, mỗi một tấc da thịt…… Thậm chí đến sợi tóc của cô, ngón chân của cô, tất cả bộ phận trên người của cô, tất cả đều cảm giác được anh, hơi thở của anh, hương vị của anh, độ ấm của anh……Trong ba năm, ở sinh hoạt hôn nhân với anh, cô nhút nhát, cô hèn mọn, dù anh làm cái gì cô cũng không dám phản kháng. Ngoại trừ cô có cầu với anh, lãnh phí sinh hoạt, còn phải dựa anh giải quyết chuyện xấu của anh trai. Nhưng nguyên nhân quan trọng nhất ở chỗ -- chưa bao giờ được thừa nhận. Anh cũng không mang cô tham dự các loại hoạt động, đối ngoại cũng không giới thiệu thân phận của cô, thậm chí đến nhóm bạn gái của anh đều phong cảnh vô hạn, ngay cả Trần Văn Tiệp cũng dám khi dễ cô, cô lại cái gì cũng không làm được!Hoàng đế không có quyền hành, chỉ là một con rối. Lãnh phu nhân không được tán thành, còn không xinh đẹp lộng lẫy bằng một bạn gái được cưng chiều!Nhưng mà, hôm nay, anh lại lôi kéo tay cô, cường thế xuất hiện ở trước mặt nhà họ Từ nhà họ Nhiếp, xuất hiện ở trước mặt những người đã từng cao cao tại thượng, rồi lại khinh thường cô, tuyên bố cô là vợ của anh, cưới hỏi đàng hoàng, cho dù bọn họ không muốn thừa nhận hơn nữa, cũng không thể không nhìn thẳng vào, vợ của Lãnh Tư Thành!Có thể đến Lãnh Tư Thành cũng không biết, một hành động nho nhỏ của anh, lại có thể nhấc lên gợn sóng lớn như thế trong lòng Cố Thanh Thanh! Bình đẳng và tán thành, đối loại người tự tôn của mình phải tự mình cố gắng như cô mà nói, chính là khẳng định lớn nhất!Có lẽ, là bởi vì thái độ lãnh đạm vừa rồi của anh với Từ Tử Bội, làm cô cảm thấy, cho dù chỗ sâu trong lòng anh còn chưa quên được Từ Tử Bội, nhưng quá khứ quá tàn khốc, ngăn cách quá khắc sâu, cho dù trong lòng còn có tình, muốn nối lại tình xưa, nói dễ hơn làm?Lại có lẽ, là bởi vì lúc này ánh trăng quá mê người, phòng sách quá an tĩnh, đôi mắt anh quá xinh đẹp, thậm chí là những tên sách thơ văn xuôi đó quá đẹp.Khi Lãnh Tư Thành tới gần, cả người cô lại có thể có chút hoảng loạn -- không phải sợ hãi, cũng không phải bị dọa đến hoảng loạn, mà là, một loại hoảng loạn trái tim nhanh chóng nhảy lên, muốn tránh né, lại không chỗ để trốn .Anh chậm rãi tới gần, môi muốn gần sát môi cô, cô giống như phản xạ có điều kiện đang nhắm hai mắt! Mi mắt mới vừa nhắm lại, cô liền cảm giác chính mình dán lên một mảnh mây mềm mại, hơi thở của anh ập vào trước mặt, xúc giác mềm mại như là kẹo bông gòn. Mà thực mau, ôn nhu này đụng vào, liền biến thành ôn nhu li3m mút, dùng sức vừa hút, tư thái như là muốn nuốt cô vào trong bụng, thái độ vừa ôn nhu, lại bá đạo, cô muốn chống cự, nhưng thân thể mềm nhũn, giống như bị ôn nhu vừa rồi của anh hút đi tất cả sức lực, đôi tay cô vốn vươn tới đặt ở trên ngực anh, muốn đẩy anh, thực vô lực, không giống như là cự tuyệt, ngược lại như là câu dẫn dục cự còn nghênh, hấp dẫn anh không ngừng thâm nhập……Chỉ là một nụ hôn, thậm chí không có càng quá nhiều thân mật, nhưng cô lại cảm thấy đại não chết máy, hô hấp dồn dập, tim đập giống như nổi trống, thân thể như là bị tê dại, không nghe cô chỉ huy. Mà trong mắt Lãnh Tư Thành lại là một cảnh tượng khác -- vào lúc đi học liền đã từng nghĩ tới tình yêu thư viện, hiện tại rốt cuộc thực hiện được!Cố Thanh Thanh ẩn ẩn cảm thấy đây là không đúng, thậm chí đến thân thể tựa hồ cũng giống như có chút trụy trướng tới “Kháng nghị”. Muốn đẩy anh ra, lại bị anh bắt lấy đôi tay.Nhưng mà, liền ở ngay lúc này……“Gâu!” Cách đến thật xa liền nghe thấy tiểng sủa lảnh lót gọi người của tiểu Wales. Cố Thanh Thanh có điểm thẹn thùng: “Để tôi đứng dậy!”
Bình luận truyện