Phi Kiếm Vấn Đạo

Quyển 7 - Chương 1: Lễ trưởng thành



Quảng Lăng. Tần phủ.

Y Tiêu tự tay làm cho Tần Vân một bàn đồ ăn.

Y Tiêu bưng chén rượu: 

- Tần Vân chàng, thiếp có chút lo lắng. 

Tần Vân cười hỏi:

- Lo lắng cái gì? 

Y Tiêu thấp giọng nói:

- Lúc trước chàng nói, một giấc chiêm bao một trăm năm, trong mộng phải giống y như thật mới có thể tu hành. Nhưng nếu nói như vậy là chàng chân chính sống thêm một trăm năm. Một trăm năm quá lâu rồi! Chúng ta mới hơn ba mươi tuổi mà thôi. Tỉnh lại từ trong mộng Tần Vân chàng có thể quên thiếp hay không? Thậm chí là không cần thiếp nữa?

Tần Vân nhìn hiền thê ngồi ở bên cạnh, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, thấp giọng cười nói: 

- Yên tâm đi, phu quân của nàng chính là Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm Tiên, Nhập đạo đều là có mong muốn riêng, chỉ có một trăm năm tu hành thôi mà, làm sao có thể làm dao động lòng ta?

Y Tiêu nhìn Tần Vân:

- Nếu như chàng thực sự không còn tình cảm với thiếp… Hừ, trước hết lấy Thần Tiêu lôi đánh chàng, sau đó lại bỏ về Thần Tiêu môn, cho chàng muốn gặp thiếp cũng không gặp được. 

Tần Vân trừng mắt:

- Dùng Thần Tiêu lôi đánh ta? Phu nhân, nàng cũng thật là độc ác đó mà, nàng muốn mưu sát thân phu sao?

- Chuyện này phải xem sau khi chàng bế quan trăm năm, ra ngoài đối xử với thiếp như thế nào rồi mới tính. 

Tần Vân nói:

- Yên tâm, ta vừa xuất quan, lập tức kéo nàng vào phòng.

Y Tiêu nghi hoặc hỏi: 

- Kéo thiếp vào phòng để làm gì?

- Đương nhiên là tu luyện thuật Âm Dương bổ sung...

Tần Vân cảm thán: 

- Cô âm không sinh, độc dương không lâu dài, Thiên Địa Âm Dương mới là chính đạo.

Gương mặt Y Tiêu ửng đỏ:

- Nói cái gì vậy!? 

- Đều đã là vợ chồng già rồi, nếu như ở trong mộng thật sự giống như một trăm năm ngoài đời, vậy thì ta phải kìm nén đến một trăm năm a...

Tần Vân nói tiếp:

- Ta... nhịn bộ dễ lắm sao? 

Y Tiêu che miệng cười rộ lên.

...

Màn đêm buông xuống. 

Y Tiêu đưa Tần Vân vào tĩnh thất. Cửa tĩnh thất đóng lại, trận pháp trùng điệp. Hoàng Cân lực sĩ lại nhận được sự phân phó, phải giữ tĩnh thất thật nghiêm mật, không cho bất cứ kẻ nào xâm nhập.

Trong tĩnh thất.

Tần Vân khoanh chân ngồi, lấy tượng gỗ điêu khắc A Di Đà Phật từ trong ngực ra. Tượng gỗ điêu khắc rất thô ráp đơn sơ, lại có hàm ý không ai hiểu được. Tần Vân đặt tượng gỗ điêu khắc này ở khoảng đất trống trước mặt. 

- Một giấc chiêm bao trăm năm? Còn có thể dẫn dắt tu hành?

Tần Vân âm thầm nghi hoặc:

"Cũng không biết giấc mộng trăm năm này sẽ như thế nào? Trương tổ sư cũng không nói tỉ mỉ." 

- Bất đầu thôi!

Một ý niệm của Tần Vân bắt đầu xâm nhập vào trong tượng gỗ A Di Đà Phật. Ngay trong nháy mắt đó…

“Oanh” một tiếng. 

Tần Vân chỉ cảm thấy cả hồn phách của mình đột nhiên nổ một tiếng ầm vang. Ngay tại thời khắc đó, Tần Vân hoảng hốt nhìn thấy được tượng gỗ điêu khắc A Di Đà Phật dường như đang mỉm cười.

"Cái gì? Tượng Phật điêu khắc đang mỉm cười?"

Ý thức của Tần Vân theo tiếng nổ vang trong đầu lập tức biến thành trống rỗng, không còn suy nghĩ được gì nữa. 

Tại một nơi vô tận xa xôi nào đó, có một vị Phật Đà, trên người ngày có vô lượng quang mang, trong mắt có trí tuệ vô tận, quay đầu nhìn Tần Vân ở chỗ này, lộ ra một nụ cười khẽ.

- Đi thôi!

Phật Đà có ánh sáng vô lượng này, mỉm cười nhẹ nhàng. 

Lập tức hồn phách của Tần Vân bị một cỗ lực lượng không thể tưởng tượng nhanh chóng kéo xuyên qua thời không, đi tới một vùng thiên địa cực kì xa xôi khác, sau đó trực tiếp hạ xuống, nhập vào thân thể một thiếu niên đang ngủ say.

...

Tần Vân chỉ cảm thấy đầu óc mơ mơ màng màng, đau muốn nứt ra, thậm chí ký ức trở nên hỗn loạn. 

Một lúc thì nhớ kỹ bản thân mình là Tần Vân.

Một lúc lại cảm thấy dường như mình là một thiếu niên tên gọi là "Dực”.

"Chắc hẳn ta đang nằm mơ." 

Tần Vân mơ mơ hồ hồ suy đoán.

"Đúng rồi, đúng rồi, đúng là một giấc mộng, ta nhớ rõ một tượng gỗ điêu khắc A Di Đà Phật. Thiếu niên tên “Dực” này là thân phận mới của ta ở trong mộng sao? Nhưng mà ký ức nhiều quá thật đúng là loạn."

Ký ức thuộc về thiếu niên tên “Dực” kia không ngừng dũng mãnh tiến vào trong óc. 

- Dực, Dực, mau tỉnh lại, tỉnh, tỉnh.

Bên tai mơ hồ truyền đến một giọng nói.

- Để cho Dực ngủ một lát đi, có thể sau khi ngủ xong một giấc thì sẽ tốt lên thôi. 

- Dực không thể cứ như vậy mà chết đi đúng không?

- Huyết mạch của Kỳ Võ gia, không thể dễ dàng chết đi như vậy được!

Xung quanh cũng có rất nhiều giọng nói trẻ tuổi. 

Sau đó giọng nói dần dần biến mất.

Dường như thời gian đã trôi qua thật lâu.

Tần Vân dần dần hoàn toàn thanh tỉnh. Hắn chậm rãi mở mắt ra, hẳn là bản thân đang nằm trong một cái huyệt động, bên dưới thân thể là một ít cỏ dại. Bên cạnh hắn còn có hai người, là một thiếu nữ và một thiếu niên. Cả hai cũng đang chìm vào giấc ngủ say. 

"Ta bị thương?"

Tần Vân cảm thấy ngực mình truyền đến từng cơn đau đớn, có miếng vải rách băng bó một cách sơ sài. Tần Vân cẩn thận nhấc miếng vải ra, xem xét miệng vết thương. Miệng vết thương rất ghê rợn, nhưng lại đang lành lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.

"Khôi phục nhanh như vậy, vậy vết thương ban đầu còn khủng khiếp như thế nào nữa?" 

"Lực lượng của thân thể này không ngờ còn mạnh hơn thân thể đã đạt tới cảnh giới Thiên Tiên Kim Đan của ta."

Tần Vân nhủ thầm.

"Thiếu niên này mới vừa đúng mười bốn tuổi thôi mà, pháp môn hắn tu luyện so với pháp môn mạch Thần Ma của triều đình ở quê hương ta không khác biệt lắm, nhưng mà thô ráp hơn. 

Pháp môn của mạch Thần Ma là bí môn của triều đình.

Nhưng mà Tần Vân là thân phận gì cơ chứ? Hắn giết rất nhiều đại yêu quái, cũng thu thập được khá nhiều pháp môn tầng thấp nhất của mạch Thần Ma.

Sau khi mang ra đối chiếu một chút, Tần Vân phát hiện pháp môn mà thiếu niên này tu luyện còn thô ráp hơn. 

"Dựa theo trí nhớ vừa được truyền thừa, Kỳ Võ gia tộc thực ra là đời sau của một vị Tiên Thiên Thần Ma."

Tần Vân thán phục:

"Bởi vì có huyết mạch của Tiên Thiên Thần Ma, cho nên chỉ có thể tu luyện pháp môn thô ráp "Kỳ Võ Tam Quyển" mới có thể thành. Nếu như là một người bình thường tu luyện thì pháp môn này hoàn toàn vô dụng." 

"Cho dù là thô ráp, nhưng lại có thể thẳng tiến tới cảnh giới Thần Ma."

"Chỉ là một giấc mộng mà thôi, nhưng mà ta phát hiện tất cả pháp môn đều không có chút sai lệch nào."

Tần Vân không thể tin được, ánh mắt hắn tinh tường đến mức nào, chỉ có thể nói rằng pháp môn này thô ráp, nhưng lại không thể đi sai bản chất được. 

"Một giấc chiêm bao trăm năm, trong mộng giống hệt như ngoài đời. Lúc trước nghe Trương tổ sư nói vậy, ta còn âm thầm hoài nghi, dù sao chung quy cũng chỉ là mộng mà thôi, làm sao có thể so sánh với thực tế được? Mà lúc này, ngay cả trí nhớ của “Dực” cũng đều chân thật như vậy, cỏ cây, núi đá ở xung quanh, thậm chí thân thể máu thịt xương cốt, bao gồm cả hồn phách của ta, kể cả pháp môn tu hành, vậy mà lại không có một chút giả dối nào?"

Tu đến cảnh giới như của hắn, vậy mà cảm giác thế nào cũng cho thấy đây là sự thật!

"Nếu chỉ là một giấc mộng, lại có thể tái tạo ra một thế giới mà ngay cả ta cũng không thể phát hiện ra sơ hở, vậy thì cũng quá lợi hại rồi!" 

Tần Vân âm thầm cảm thán.

- Dực, ngươi đã tỉnh dậy rồi!

Một thiếu niên đi vào từ ngoài cửa động, nhìn thấy Tần Vân đã tỉnh, lập tức hưng phấn nói. 

Lập tức, hai thiếu nam thiếu nữ còn đang ngủ say cũng đồng loạt tỉnh dậy, lại thêm một thiếu niên nữa chạy vào từ bên ngoài.

- Dực, quá tốt rồi, ngươi đã tỉnh lại, suýt nữa thì hù chết ta rồi. Ngươi mới vừa bị một yêu quái một móng xé nát lồng ngực, may mắn là không bị thương đến trái tim, nếu không thì ngươi đã chết ngay lúc đó rồi.

Thiếu niên có vẻ mập mạp này nói. Nói xong hắn còn tiến lên lật miếng vải rách trên ngực hắn ra, nhìn xem, gật gật đầu: 

- Vết thương đã gần như lành rồi, phỏng chừng sáng mai là có thể khỏi hoàn toàn rồi. Ngươi trải qua đại nạn mà không chết, nhất định sau này sẽ có thể săn giết được nhiều yêu ma.

- Dực chính là huyết mạch của Kỳ Võ gia, đương nhiên là không thể chết được.

Thiếu nữ bên cạnh nói. 

- Lần này thì tốt rồi, Dực không có việc gì, chúng ta đi săn giết yêu ma sẽ có phần thắng lớn hơn.

- Thực lực của Dực là mạnh nhất trong số chúng ta, nếu không có Dực, lễ trưởng thành lần này của chúng ta nhất định tiêu tùng rồi.

Tần Vân cười nhìn mấy thiếu niên thiếu nữ trước mắt. Dựa theo ký ức của thiếu niên tên “Dực” này, năm người bọn họ đều là đệ tử của đại gia tộc, đã mười bốn tuổi, cùng nhau tiến vào Đại Hoang săn giết yêu ma. Mỗi người bọn họ nhất định phải chém giết được một đầu yêu ma mới có thể coi là hoàn thành lễ trưởng thành. Hoàn thành lễ trưởng thành, địa vị của bọn họ mới có thể phát sinh biến hóa, mới có thể chân chính được gia tộc thừa nhận, chân chính được đặt tên, có tư cách sử dụng họ của gia tộc. 

Giống như “Dực” cũng chỉ là tên cúng cơm mà thôi.

Tần Vân bỗng nhiên nhíu mày, một cỗ sát khí lưu chuyển toàn thân, cũng ảnh hưởng đến hồn phách trong thân thể.

Cỗ khí tức này, khiến cho trong người Tần Vân dâng lên khao khát giết chóc mãnh liệt, hơn nữa cỗ khí tức này còn ẩn ẩn truyền đến một tin tức: 

“Năm mươi năm sau, giấc mộng này sẽ tan nát.”

"Năm mươi năm?"

Tần Vân âm thầm nghi hoặc. 

"Năm mươi năm sau, giấc mộng sẽ tan nát?"

Tần Vân từ từ đứng dậy, tuy rằng trên ngực còn đau đớn, nhưng đã không còn ảnh hưởng đến việc hắn muốn di chuyển.

- Dực, ngươi bị thương không cần ngươi phải gác đêm! 

Thiếu niên mập mạp lập tức nói.

- Húc, ta chỉ là muốn nhìn xem bên ngoài một chút.

Tần Vân đứng ở cửa động nhìn ra bên ngoài. Trên không trung, mặt trăng rất khổng lồ, còn bên ngoài đất hoang thì cỏ dại sinh trưởng mạnh mẽ, nhìn không thấy điểm cuối. 

Tần Vân nhìn toàn bộ khung cảnh ấy:

- Thật chân thực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện