Phi Thăng Chi Hậu
Chương 433
Nghi điểm trùng trùng, Sát Lục là ai
Vạn ma thành tiệc, con người lưu lạc
"Gào!"
Ngay khi ý thức thần bí trong linh hồn Sát Lục thức tỉnh, khống chế Sát Lục chiến giáp chuẩn bị đối phó với Phong Vân Vô Kỵ, trên bầu trời phía xa bỗng vang lên một tiếng gầm lớn. Trong nháy mắt, một bóng đen khổng lồ từ chân trời hiện lên, chiếc đuôi to lớn đung đưa tại không trung làm dấy lên từng trận cuồng phong.
Khi Luyện Ngục chi vương xuất hiện trên bầu trời không hề báo trước, cánh tay đang vung lên của Sát Lục chiến giáp đột nhiên khựng lại, sau đó hóa thành một chuỗi ảo ảnh, phá tan cấm chế, lưu lại một vết tích giữa không trung, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
- Ai? Rốt cuộc là ai?
Tiếng gầm to lớn của Luyện Ngục chi vương khiến cho thiên địa chấn động.
"Vù!"
Một trận cuồng phong quét qua, thân thể khổng lồ của Luyện Ngục chi vương lơ lửng phía trên, chiếc bóng to lớn hoàn toàn bao trùm cả Phong Vân Vô Kỵ và Sát Lục ma cung.
- Tiểu tử, lão tử vừa phát hiện nơi này xuất hiện một khí tức không tầm thường, hừ, ngươi có nhìn thấy thứ gì kỳ lạ hay không?
Luyện Ngục chi vương lớn tiếng nói, cặp mắt như chuông đồng lóe lên ánh sáng lạnh, từ trên cao nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Kỵ. Một cơn cuồng phong từ bầu trời thổi ngược xuống.
"Không tầm thường?" - Ánh mắt Phong Vân Vô Kỵ chợt lóe sáng, trong lòng suy nghĩ. Ý thức cổ quái ẩn sâu trong biển ý thức của linh hồn Sát Lục vừa xuất hiện, Luyện Ngục chi vương liền lập tức chạy đến, hơn nữa có vẻ như rất tức giận. Mà linh hồn Sát Lục giống như cảm ứng được Luyện Ngục chi vương đang đến, nhìn vào dáng vẻ của nó trước khi rời đi, càng giống như là đang trốn tránh Luyện Ngục chi vương.
"Trong chuyện này nhất định có vấn đề. Mẹ nó, đó rốt cuộc là thứ gì mà tà dị như vậy, ngay cả bổn tọa cũng không phải là đối thủ?" - Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ thầm mắng.
- Không nghe ta nói gì sao?
Một hồi lâu không được trả lời, Luyện Ngục chi vương dường như càng giận dữ, ngọn lửa trên người trở nên không ổn định. Các dấu hiệu đều biểu hiện, vào lúc này khế ước giữa hai người cực kỳ không vững chắc.
- Không thấy, không thấy! Ngươi là Luyện Ngục chi vương cũng không nhìn thấy, ta làm sao có thể phát hiện được gì!
Phong Vân Vô Kỵ nhìn lên trời hét lớn, cuồng phong cuốn theo từng đám bụi mù bên người về hướng Luyện Ngục chi vương.
Bị Phong Vân Vô Kỵ quát lớn, Luyện Ngục chi vương ngược lại trở nên bình tĩnh.
- Ồ, ngươi cũng không thấy à! Có lẽ… ta nghĩ sai rồi…
Luyện Ngục chi vương dùng một cánh tay to lớn ôm lấy cằm, lẩm bẩm nói.
"Mẹ cái tên ti tiện này!" - Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ bực bội thầm nghĩ: "Ăn nói khép nép thì nó lại càng càn rỡ, còn quát nó hai câu thì lại không có chuyện gì."
- Rốt cuộc có chuyện gì?
Thấy Luyện Ngục chi vương đã bình tĩnh hơn nhiều, trong lòng Phong Vân Vô Kỵ lại nhộn nhạo, liền mượn cơ hội hỏi:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến cho Luyện Ngục chi vương vĩ đại nổi giận như vậy?
- Việc này ngươi không cần biết.
Luyện Ngục chi vương không kiên nhẫn lắc lắc cái cổ to lớn, sau đó kéo chiếc đuôi dài từ bầu trời chậm rãi hạ xuống.
"Ầm!"
Mặt đất chấn động, thân thể cao lớn của Luyện Ngục chi vương đáp xuống. Mặt đất không chịu nổi gánh nặng phát ra tiếng rên rỉ, toàn bộ lõm vào bên trong, bụi mù bốc lên cuồn cuộn.
- Chuẩn bị sẵn sàng xuất phát chưa?
Luyện Ngục chi vương dường như có chút không yên lòng. Vào lúc này, Thần cách của vùng đất bỏ hoang cũng có vẻ như không còn hấp dẫn như trước nữa.
- Sau khi rời khỏi vùng đất bỏ hoang, lập tức đưa cho ta thần cách!
Luyện Ngục chi vương thêm vào một câu.
- Đương nhiên, đây vốn là giao dịch của chúng ta.
Phong Vân Vô Kỵ gật đầu nói.
- Ừm… ngươi thật sự không thấy… thứ gì đó rất cường đại sao?
Luyện Ngục chi vương vẫn chưa từ bỏ ý định nói, đột nhiên giống như nghĩ đến điều gì, hai mắt trợn trừng:
- Không đúng! Vừa rồi ta thông qua khế ước, cảm giác được bên phía ngươi xảy ra vấn đề. Nói, rốt cuộc chuyện gì?
"May là con bò sát này chỉ suy đoán." - Lấy lại bình tĩnh, Phong Vân Vô Kỵ dùng một loại giọng điệu chẳng hề quan tâm nói:
- Không có gì kỳ quái, chẳng qua ta chỉ dời thần thức đến bản thể mà thôi.
Dứt lời, Phong Vân Vô Kỵ phất tay, ánh mắt của bóng ma Sát Lục liền ngây ra, nhập vào trong cơ thể biến mất không thấy.
- Luyện Ngục chi vương, ngươi cũng là bá chủ một phương, sao lại nói năng ấp a ấp úng như vậy? Rốt cuộc là chuyện gì? Ngươi truy hỏi nhưng lại không nói rõ, chậc chậc, vậy thì ngươi hi vọng ta có thể nói gì chứ?
Phong Vân Vô Kỵ châm chọc.
- Ngươi!
Luyện Ngục chi vương căm tức nhìn Phong Vân Vô Kỵ, trong mắt ánh lửa bắn ra, nhưng nghĩ đến khế ước lại kìm nén:
- Ta muốn nói thì tự nhiên sẽ nói cho ngươi… Ngay cả ta cũng không rõ lắm, làm sao nói cho ngươi? Chỉ là ta cảm giác khí tức kia rất quen thuộc, hơn nữa cực kỳ đáng ghét.
"Con bò sát lớn này quả thật cứng mồm, xem ra không thể từ trong miệng hắn moi được cái gì." - Trong đầu suy nghĩ một phen, Phong Vân Vô Kỵ nhanh chóng xóa bỏ ý định tìm hiểu bí mật của linh hồn Sát Lục từ trong miệng Luyện Ngục chi vương. Có điều vừa nghĩ đến việc bị linh hồn Sát Lục gián tiếp thao túng trong thời gian dài như vậy, mà bản thân mình lại không hề hay biết, trong lòng hắn giống như nuốt phải một con ruồi, cực kỳ bực bội.
"Không đúng…" - Trong đầu như một cuốn phim hiện lên những việc mà linh hồn Sát Lục làm trong khoảng thời gian này, cùng với những tin tức thu được nhờ Thiên Ma Vô Tướng, Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên phát hiện một nghi vấn: "Tại sao… lần này Sát Lục chiến giáp bỗng nhiên xuất hiện, xem ra là có mục đích khác, việc giúp ta e rằng chỉ là thuận tiện mà thôi, mục đích thực sự…"
Trong linh hồn Sát Lục hiển nhiên còn ẩn giấu một bí mật khác, hoàn toàn khác với những bí mật mà mình đã biết.
"Mục đích của nó quyết không phải chỉ vì truyền thừa của Sát Lục chiến giáp và Sát Lục ma quyết. Sát Lục vương triều tồn tại đã lâu, vì sao chư thần chưa từng hỏi đến? Về sau lại xảy ra chuyện gì mà khiến cho Sát Lục chiến giáp nhiều lần thay đổi chủ nhân như vậy? Trước thời kỳ Sát Lục vương triều, tu luyện đến cảnh giới Sát Lục Chi Chủ mặc dù rất khó, nhưng cũng không phải là không có; còn sau Sát Lục vương triều, lại không có bất cứ chủ nhân Sát Lục nào đạt đến tầng thứ ba của Sát Lục ma quyết, rốt cuộc trong đó có nguyên nhân gì? Nếu nói là vì sự xuất hiện của sở Ám Tài, Hắc Ám Quân Chủ truy sát, vậy thì trước thời kỳ Sát Lục vương triều Hắc Ám Quân Chủ cũng đã từng truy sát, vì sao lại có thể tu luyện đến tầng thứ ba của Sát Lục ma quyết?" - Phong Vân Vô Kỵ không ngừng suy nghĩ, nhất thời muốn dừng cũng không dừng được. Vô số nghi vấn hiện lên trong đầu, tất cả những vấn đề này đều hướng về một kết luận: linh hồn Sát Lục quyết không phải chỉ là một khí linh đơn giản như trong tưởng tượng, mỗi một hành động của nó đều có mục đích.
- Rốt cuộc đã nghĩ xong chưa? Vùng đất bỏ hoang cũng không phải là nhà ngươi, còn lưu luyến cái gì?
Thanh âm rống giận của Luyện Ngục chi vương truyền vào trong tai Phong Vân Vô Kỵ .
- Đừng lôi thôi! Chớ tưởng rằng to xác là có thể làm chủ. Giữa chúng ta chỉ có quan hệ khế ước bình thường, lão tử không phải là nô lệ của ngươi.
Bị Luyện Ngục chi vương quấy rầy, Phong Vân Vô Kỵ liền một tay chống nạnh, một tay chỉ vào đối phương quát.
- Ngươi…
Gân xanh nổi lên dưới da của Luyện Ngục chi vương.
"Tên ti tiện ngươi, chờ sau khi khế ước hoàn thành, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là hối hận!" - Trong lòng Luyện Ngục chi vương sát khí dâng lên mãnh liệt, ánh mắt sáng rực, sau đó nhanh chóng mờ đi.
"Nếu không phải vì viên thần cách kia, lão tử đã sớm một chưởng đánh chết ngươi…"
- Ngươi cứ suy nghĩ thêm một hồi đi, lúc nào nghĩ xong thì bảo ta!
Dứt lời, Luyện Ngục chi vương dùng hai tay đập manh xuống. Đại địa nổ tung, long trời lở đất. Hai mũi nhọn to lớn mang theo lửa nóng cắm sâu vào lòng đất, khiến cho Sát Lục ma cung rung chuyển một hồi, gần như nghiêng qua.
- Có điều, ngươi sẽ không quên lễ vật của ta chứ?
Luyện Ngục chi bỗng nhiên quay đầu lại, chiếc miệng rộng như bồn máu mở ra, bên trong là hàm răng nhọn lởm chởm, từng luồng khói đặc mang theo ngọn lửa từ trong miệng phun ra.
- Muốn ăn thì cứ ăn ho no đi!
Vẻ mặt Phong Vân Vô Kỵ hờ hững, trong lòng lại thầm nghĩ: "Linh hồn Sát Lục ẩn nhẫn lâu như vậy, nếu ta không có thần thông Thiên Ma Vô Tướng, e rằng bây giờ còn chưa biết chuyện… Lần này nó không mời mà tới, sợ rằng còn có mưu đồ tại vùng đất bỏ hoang này. Hừ, những thủ hạ Sát Lục này vốn là theo ngươi mà sinh ra, đương nhiên không thể để lại cho ngươi sử dụng."
"Bình!"
Phong Vân Vô Kỵ đạp mạnh một cánh, một luồng khói đen dày đặc từ dưới chân bốc lên, thẳng đến tận trời, sát khí vô tận bắn ra bốn phía…
"Ầm ầm!"
Mặt đất chấn động, Sát Lục quân đoàn đông nghịt từ chân trời tụ tập lại, từ bầu trời quan sát xuống giống như một cơn sóng biển nổi lên từ bốn phương.
- Ngươi muốn ăn sao? Không cần khách khí, cử thoải mái dùng đi!
Phong Vân Vô Kỵ cười tà nói, khóe môi hiện lên một nụ cười lãnh khốc.
Luyện Ngục chi vương ngẩn người, lập tức giận dữ nói:
- Được, được, nếu như ngươi đã hào phóng như vậy, ta chỉ đành tiếp nhận thôi…
Dứt lời hai chân đạp mạnh, lập tức bay lên trời. Thân thể khổng lồ lại cực kỳ linh hoạt, tại không trung gập lại. Chiếc miệng lớn mở ra, từng đoàn lửa Luyện Ngục mang theo khói độc như sông biển phun xuống, từng mảng lớn Sát Lục đại quân trong nháy mắt bị đốt thành tro bụi, lưu lại từng phiến tro tàn…
"Gào!"
Luyện Ngục chi vương tại không trung gập lại, sau đó phát ra một tiếng tiếng gầm chấn động bốn phương, phát tiết sự bực tức trong lòng. Thân hình lơ lửng giữa trời, trong mắt lóe lên những tia máu, sau đó lại đáp xuống. Từng mảng lớn Sát Lục ma tộc kêu lên thảm thiết, hóa thành tro bụi…
Từng phiến biển lửa nung đỏ cả mặt đất, khói đen dày đặc nhuộm kín cả bầu trời. Phong Vân Vô Kỵ đứng trong gió lớn cuồn cuộn, sắc mặt hờ hững, tay áo phất phơ, cố gắng thể hiện bản sắc lãnh khốc…
- Ăn no rồi sao?
Phong Vân Vô Kỵ lạnh lùng hỏi, thanh âm không cao không thấp, truyền đến trong tai Luyện Ngục chi vương một cách rõ ràng.
- Xem như đủ rồi.
- Nếu đã đủ rồi, vậy thì chúng ta cũng nên xuất phát đi!
Tay áo vung lên, thân hình Phong Vân Vô Kỵ hóa thành khói nhẹ bay lên trời, lượn qua biển lửa, nhẹ nhàng đáp xuống trên trán Luyện Ngục chi vương.
- Ha ha ha… quả thật thống khoái.
Luyện Ngục chi vương cười ha hả nói, thân thể cao lớn tung hoàng giữa hư không. Chỉ vài lần lên xuống, từng mảng lớn ma tộc không kịp chạy trốn đã bị đốt thành tro.
- Có điều, tiểu tử, trong khi xuyên qua vùng đất bỏ hoang, ngươi không thể đứng trên đầu ta được.
- Ồ, vậy phải làm sao?
- Ha hà…
Trên khuôn mặt thô kệch của Luyện Ngục chi vương lúc này lại lộ ra một nụ cười gian không có ý tốt:
- Chui vào trong miệng của ta, như vậy ta mới có thể đưa ngươi rời khỏi vùng đất bỏ hoang.
- Không cần!
Phong Vân Vô Kỵ lạnh lùng nói:
- Như vậy là được rồi. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenbathu.net
Dứt lời, hai tay hóa thành đao, ma khí toàn thân bộc lên, ma nguyên vận chuyển đến cực điểm, cánh tay vung lên…
- A!
Trong tiếng kêu gào thê thảm của Luyện Ngục chi vương, Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên cắt ra một đường nơi cổ đối phương, sau đó không chần chờ chui vào bên trong…
- Tên khốn khiếp ngươi!
Tiếng gầm của Luyện Ngục chi vương chấn động bốn phương. Trong tiếng gầm vang dội, thân hình của hắn giống như một đuôi người cá, vung chiếc đuôi dài trong cơn mưa xối xả, lao về hướng sâu trong bầu trời …
"Ầm!"
Một tiếng nổ lớn vang lên, không gian chấn động.
- Chuyện gì vậy?
- Tức chết ta! Tên khốn khiếp ngươi có phải còn chưa lấy thần cách xuống không? Tại vùng đất bỏ hoang, phàm là người sở hữu thần cách sẽ không cách nào rời khỏi. Mau lấy viên thần cách kia ra!
Sau một lúc yên lặng, một tiếng hét thảm chợt vang lên, từng chùm lớn máu tươi từ không trung rơi xuống. Dưới sự quan sát của chúng nhân tại vùng đất bỏ hoang, bầu trời hướng đông đột nhiên bắn ra ánh sáng loá mắt. Trong ánh sáng chói mắt, một ma một thú phá không bay ra, nhanh chóng biến mất vô tung, mà phía sau không gian vỡ nát cũng nhanh chóng hợp lại…
Vạn ma thành tiệc, con người lưu lạc
"Gào!"
Ngay khi ý thức thần bí trong linh hồn Sát Lục thức tỉnh, khống chế Sát Lục chiến giáp chuẩn bị đối phó với Phong Vân Vô Kỵ, trên bầu trời phía xa bỗng vang lên một tiếng gầm lớn. Trong nháy mắt, một bóng đen khổng lồ từ chân trời hiện lên, chiếc đuôi to lớn đung đưa tại không trung làm dấy lên từng trận cuồng phong.
Khi Luyện Ngục chi vương xuất hiện trên bầu trời không hề báo trước, cánh tay đang vung lên của Sát Lục chiến giáp đột nhiên khựng lại, sau đó hóa thành một chuỗi ảo ảnh, phá tan cấm chế, lưu lại một vết tích giữa không trung, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
- Ai? Rốt cuộc là ai?
Tiếng gầm to lớn của Luyện Ngục chi vương khiến cho thiên địa chấn động.
"Vù!"
Một trận cuồng phong quét qua, thân thể khổng lồ của Luyện Ngục chi vương lơ lửng phía trên, chiếc bóng to lớn hoàn toàn bao trùm cả Phong Vân Vô Kỵ và Sát Lục ma cung.
- Tiểu tử, lão tử vừa phát hiện nơi này xuất hiện một khí tức không tầm thường, hừ, ngươi có nhìn thấy thứ gì kỳ lạ hay không?
Luyện Ngục chi vương lớn tiếng nói, cặp mắt như chuông đồng lóe lên ánh sáng lạnh, từ trên cao nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Kỵ. Một cơn cuồng phong từ bầu trời thổi ngược xuống.
"Không tầm thường?" - Ánh mắt Phong Vân Vô Kỵ chợt lóe sáng, trong lòng suy nghĩ. Ý thức cổ quái ẩn sâu trong biển ý thức của linh hồn Sát Lục vừa xuất hiện, Luyện Ngục chi vương liền lập tức chạy đến, hơn nữa có vẻ như rất tức giận. Mà linh hồn Sát Lục giống như cảm ứng được Luyện Ngục chi vương đang đến, nhìn vào dáng vẻ của nó trước khi rời đi, càng giống như là đang trốn tránh Luyện Ngục chi vương.
"Trong chuyện này nhất định có vấn đề. Mẹ nó, đó rốt cuộc là thứ gì mà tà dị như vậy, ngay cả bổn tọa cũng không phải là đối thủ?" - Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ thầm mắng.
- Không nghe ta nói gì sao?
Một hồi lâu không được trả lời, Luyện Ngục chi vương dường như càng giận dữ, ngọn lửa trên người trở nên không ổn định. Các dấu hiệu đều biểu hiện, vào lúc này khế ước giữa hai người cực kỳ không vững chắc.
- Không thấy, không thấy! Ngươi là Luyện Ngục chi vương cũng không nhìn thấy, ta làm sao có thể phát hiện được gì!
Phong Vân Vô Kỵ nhìn lên trời hét lớn, cuồng phong cuốn theo từng đám bụi mù bên người về hướng Luyện Ngục chi vương.
Bị Phong Vân Vô Kỵ quát lớn, Luyện Ngục chi vương ngược lại trở nên bình tĩnh.
- Ồ, ngươi cũng không thấy à! Có lẽ… ta nghĩ sai rồi…
Luyện Ngục chi vương dùng một cánh tay to lớn ôm lấy cằm, lẩm bẩm nói.
"Mẹ cái tên ti tiện này!" - Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ bực bội thầm nghĩ: "Ăn nói khép nép thì nó lại càng càn rỡ, còn quát nó hai câu thì lại không có chuyện gì."
- Rốt cuộc có chuyện gì?
Thấy Luyện Ngục chi vương đã bình tĩnh hơn nhiều, trong lòng Phong Vân Vô Kỵ lại nhộn nhạo, liền mượn cơ hội hỏi:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến cho Luyện Ngục chi vương vĩ đại nổi giận như vậy?
- Việc này ngươi không cần biết.
Luyện Ngục chi vương không kiên nhẫn lắc lắc cái cổ to lớn, sau đó kéo chiếc đuôi dài từ bầu trời chậm rãi hạ xuống.
"Ầm!"
Mặt đất chấn động, thân thể cao lớn của Luyện Ngục chi vương đáp xuống. Mặt đất không chịu nổi gánh nặng phát ra tiếng rên rỉ, toàn bộ lõm vào bên trong, bụi mù bốc lên cuồn cuộn.
- Chuẩn bị sẵn sàng xuất phát chưa?
Luyện Ngục chi vương dường như có chút không yên lòng. Vào lúc này, Thần cách của vùng đất bỏ hoang cũng có vẻ như không còn hấp dẫn như trước nữa.
- Sau khi rời khỏi vùng đất bỏ hoang, lập tức đưa cho ta thần cách!
Luyện Ngục chi vương thêm vào một câu.
- Đương nhiên, đây vốn là giao dịch của chúng ta.
Phong Vân Vô Kỵ gật đầu nói.
- Ừm… ngươi thật sự không thấy… thứ gì đó rất cường đại sao?
Luyện Ngục chi vương vẫn chưa từ bỏ ý định nói, đột nhiên giống như nghĩ đến điều gì, hai mắt trợn trừng:
- Không đúng! Vừa rồi ta thông qua khế ước, cảm giác được bên phía ngươi xảy ra vấn đề. Nói, rốt cuộc chuyện gì?
"May là con bò sát này chỉ suy đoán." - Lấy lại bình tĩnh, Phong Vân Vô Kỵ dùng một loại giọng điệu chẳng hề quan tâm nói:
- Không có gì kỳ quái, chẳng qua ta chỉ dời thần thức đến bản thể mà thôi.
Dứt lời, Phong Vân Vô Kỵ phất tay, ánh mắt của bóng ma Sát Lục liền ngây ra, nhập vào trong cơ thể biến mất không thấy.
- Luyện Ngục chi vương, ngươi cũng là bá chủ một phương, sao lại nói năng ấp a ấp úng như vậy? Rốt cuộc là chuyện gì? Ngươi truy hỏi nhưng lại không nói rõ, chậc chậc, vậy thì ngươi hi vọng ta có thể nói gì chứ?
Phong Vân Vô Kỵ châm chọc.
- Ngươi!
Luyện Ngục chi vương căm tức nhìn Phong Vân Vô Kỵ, trong mắt ánh lửa bắn ra, nhưng nghĩ đến khế ước lại kìm nén:
- Ta muốn nói thì tự nhiên sẽ nói cho ngươi… Ngay cả ta cũng không rõ lắm, làm sao nói cho ngươi? Chỉ là ta cảm giác khí tức kia rất quen thuộc, hơn nữa cực kỳ đáng ghét.
"Con bò sát lớn này quả thật cứng mồm, xem ra không thể từ trong miệng hắn moi được cái gì." - Trong đầu suy nghĩ một phen, Phong Vân Vô Kỵ nhanh chóng xóa bỏ ý định tìm hiểu bí mật của linh hồn Sát Lục từ trong miệng Luyện Ngục chi vương. Có điều vừa nghĩ đến việc bị linh hồn Sát Lục gián tiếp thao túng trong thời gian dài như vậy, mà bản thân mình lại không hề hay biết, trong lòng hắn giống như nuốt phải một con ruồi, cực kỳ bực bội.
"Không đúng…" - Trong đầu như một cuốn phim hiện lên những việc mà linh hồn Sát Lục làm trong khoảng thời gian này, cùng với những tin tức thu được nhờ Thiên Ma Vô Tướng, Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên phát hiện một nghi vấn: "Tại sao… lần này Sát Lục chiến giáp bỗng nhiên xuất hiện, xem ra là có mục đích khác, việc giúp ta e rằng chỉ là thuận tiện mà thôi, mục đích thực sự…"
Trong linh hồn Sát Lục hiển nhiên còn ẩn giấu một bí mật khác, hoàn toàn khác với những bí mật mà mình đã biết.
"Mục đích của nó quyết không phải chỉ vì truyền thừa của Sát Lục chiến giáp và Sát Lục ma quyết. Sát Lục vương triều tồn tại đã lâu, vì sao chư thần chưa từng hỏi đến? Về sau lại xảy ra chuyện gì mà khiến cho Sát Lục chiến giáp nhiều lần thay đổi chủ nhân như vậy? Trước thời kỳ Sát Lục vương triều, tu luyện đến cảnh giới Sát Lục Chi Chủ mặc dù rất khó, nhưng cũng không phải là không có; còn sau Sát Lục vương triều, lại không có bất cứ chủ nhân Sát Lục nào đạt đến tầng thứ ba của Sát Lục ma quyết, rốt cuộc trong đó có nguyên nhân gì? Nếu nói là vì sự xuất hiện của sở Ám Tài, Hắc Ám Quân Chủ truy sát, vậy thì trước thời kỳ Sát Lục vương triều Hắc Ám Quân Chủ cũng đã từng truy sát, vì sao lại có thể tu luyện đến tầng thứ ba của Sát Lục ma quyết?" - Phong Vân Vô Kỵ không ngừng suy nghĩ, nhất thời muốn dừng cũng không dừng được. Vô số nghi vấn hiện lên trong đầu, tất cả những vấn đề này đều hướng về một kết luận: linh hồn Sát Lục quyết không phải chỉ là một khí linh đơn giản như trong tưởng tượng, mỗi một hành động của nó đều có mục đích.
- Rốt cuộc đã nghĩ xong chưa? Vùng đất bỏ hoang cũng không phải là nhà ngươi, còn lưu luyến cái gì?
Thanh âm rống giận của Luyện Ngục chi vương truyền vào trong tai Phong Vân Vô Kỵ .
- Đừng lôi thôi! Chớ tưởng rằng to xác là có thể làm chủ. Giữa chúng ta chỉ có quan hệ khế ước bình thường, lão tử không phải là nô lệ của ngươi.
Bị Luyện Ngục chi vương quấy rầy, Phong Vân Vô Kỵ liền một tay chống nạnh, một tay chỉ vào đối phương quát.
- Ngươi…
Gân xanh nổi lên dưới da của Luyện Ngục chi vương.
"Tên ti tiện ngươi, chờ sau khi khế ước hoàn thành, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là hối hận!" - Trong lòng Luyện Ngục chi vương sát khí dâng lên mãnh liệt, ánh mắt sáng rực, sau đó nhanh chóng mờ đi.
"Nếu không phải vì viên thần cách kia, lão tử đã sớm một chưởng đánh chết ngươi…"
- Ngươi cứ suy nghĩ thêm một hồi đi, lúc nào nghĩ xong thì bảo ta!
Dứt lời, Luyện Ngục chi vương dùng hai tay đập manh xuống. Đại địa nổ tung, long trời lở đất. Hai mũi nhọn to lớn mang theo lửa nóng cắm sâu vào lòng đất, khiến cho Sát Lục ma cung rung chuyển một hồi, gần như nghiêng qua.
- Có điều, ngươi sẽ không quên lễ vật của ta chứ?
Luyện Ngục chi bỗng nhiên quay đầu lại, chiếc miệng rộng như bồn máu mở ra, bên trong là hàm răng nhọn lởm chởm, từng luồng khói đặc mang theo ngọn lửa từ trong miệng phun ra.
- Muốn ăn thì cứ ăn ho no đi!
Vẻ mặt Phong Vân Vô Kỵ hờ hững, trong lòng lại thầm nghĩ: "Linh hồn Sát Lục ẩn nhẫn lâu như vậy, nếu ta không có thần thông Thiên Ma Vô Tướng, e rằng bây giờ còn chưa biết chuyện… Lần này nó không mời mà tới, sợ rằng còn có mưu đồ tại vùng đất bỏ hoang này. Hừ, những thủ hạ Sát Lục này vốn là theo ngươi mà sinh ra, đương nhiên không thể để lại cho ngươi sử dụng."
"Bình!"
Phong Vân Vô Kỵ đạp mạnh một cánh, một luồng khói đen dày đặc từ dưới chân bốc lên, thẳng đến tận trời, sát khí vô tận bắn ra bốn phía…
"Ầm ầm!"
Mặt đất chấn động, Sát Lục quân đoàn đông nghịt từ chân trời tụ tập lại, từ bầu trời quan sát xuống giống như một cơn sóng biển nổi lên từ bốn phương.
- Ngươi muốn ăn sao? Không cần khách khí, cử thoải mái dùng đi!
Phong Vân Vô Kỵ cười tà nói, khóe môi hiện lên một nụ cười lãnh khốc.
Luyện Ngục chi vương ngẩn người, lập tức giận dữ nói:
- Được, được, nếu như ngươi đã hào phóng như vậy, ta chỉ đành tiếp nhận thôi…
Dứt lời hai chân đạp mạnh, lập tức bay lên trời. Thân thể khổng lồ lại cực kỳ linh hoạt, tại không trung gập lại. Chiếc miệng lớn mở ra, từng đoàn lửa Luyện Ngục mang theo khói độc như sông biển phun xuống, từng mảng lớn Sát Lục đại quân trong nháy mắt bị đốt thành tro bụi, lưu lại từng phiến tro tàn…
"Gào!"
Luyện Ngục chi vương tại không trung gập lại, sau đó phát ra một tiếng tiếng gầm chấn động bốn phương, phát tiết sự bực tức trong lòng. Thân hình lơ lửng giữa trời, trong mắt lóe lên những tia máu, sau đó lại đáp xuống. Từng mảng lớn Sát Lục ma tộc kêu lên thảm thiết, hóa thành tro bụi…
Từng phiến biển lửa nung đỏ cả mặt đất, khói đen dày đặc nhuộm kín cả bầu trời. Phong Vân Vô Kỵ đứng trong gió lớn cuồn cuộn, sắc mặt hờ hững, tay áo phất phơ, cố gắng thể hiện bản sắc lãnh khốc…
- Ăn no rồi sao?
Phong Vân Vô Kỵ lạnh lùng hỏi, thanh âm không cao không thấp, truyền đến trong tai Luyện Ngục chi vương một cách rõ ràng.
- Xem như đủ rồi.
- Nếu đã đủ rồi, vậy thì chúng ta cũng nên xuất phát đi!
Tay áo vung lên, thân hình Phong Vân Vô Kỵ hóa thành khói nhẹ bay lên trời, lượn qua biển lửa, nhẹ nhàng đáp xuống trên trán Luyện Ngục chi vương.
- Ha ha ha… quả thật thống khoái.
Luyện Ngục chi vương cười ha hả nói, thân thể cao lớn tung hoàng giữa hư không. Chỉ vài lần lên xuống, từng mảng lớn ma tộc không kịp chạy trốn đã bị đốt thành tro.
- Có điều, tiểu tử, trong khi xuyên qua vùng đất bỏ hoang, ngươi không thể đứng trên đầu ta được.
- Ồ, vậy phải làm sao?
- Ha hà…
Trên khuôn mặt thô kệch của Luyện Ngục chi vương lúc này lại lộ ra một nụ cười gian không có ý tốt:
- Chui vào trong miệng của ta, như vậy ta mới có thể đưa ngươi rời khỏi vùng đất bỏ hoang.
- Không cần!
Phong Vân Vô Kỵ lạnh lùng nói:
- Như vậy là được rồi. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenbathu.net
Dứt lời, hai tay hóa thành đao, ma khí toàn thân bộc lên, ma nguyên vận chuyển đến cực điểm, cánh tay vung lên…
- A!
Trong tiếng kêu gào thê thảm của Luyện Ngục chi vương, Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên cắt ra một đường nơi cổ đối phương, sau đó không chần chờ chui vào bên trong…
- Tên khốn khiếp ngươi!
Tiếng gầm của Luyện Ngục chi vương chấn động bốn phương. Trong tiếng gầm vang dội, thân hình của hắn giống như một đuôi người cá, vung chiếc đuôi dài trong cơn mưa xối xả, lao về hướng sâu trong bầu trời …
"Ầm!"
Một tiếng nổ lớn vang lên, không gian chấn động.
- Chuyện gì vậy?
- Tức chết ta! Tên khốn khiếp ngươi có phải còn chưa lấy thần cách xuống không? Tại vùng đất bỏ hoang, phàm là người sở hữu thần cách sẽ không cách nào rời khỏi. Mau lấy viên thần cách kia ra!
Sau một lúc yên lặng, một tiếng hét thảm chợt vang lên, từng chùm lớn máu tươi từ không trung rơi xuống. Dưới sự quan sát của chúng nhân tại vùng đất bỏ hoang, bầu trời hướng đông đột nhiên bắn ra ánh sáng loá mắt. Trong ánh sáng chói mắt, một ma một thú phá không bay ra, nhanh chóng biến mất vô tung, mà phía sau không gian vỡ nát cũng nhanh chóng hợp lại…
Bình luận truyện