Phi Thăng Chi Hậu
Chương 453: Thời Gian chi kiếm
Khi đến gần Thời Gian chi kiếm trăm trượng, một tia sét màu vàng lại đánh xuống, trong nháy mắt hóa thành một đoàn mây vàng cuồn cuộn bao phủ lấy mọi người, thời gian dừng lại…
Một giây trước, Bắc Hải tù đồ vượt lên trước một chút, Chiến Đế và Huyền Tẫn ở phía sau, Ám Cát Cổ Đức theo sát đó…
Thiên địa lóe sáng…
Hai giây trước, một đoàn ánh sáng màu máu từ trên người Bắc Hải tù đồ bừng lên, đánh bay vài tên cường giả yêu ma, Chiến Đế vung một đao làm cho Ám Cát Cổ Đức phải triển khai Tuyệt Đối lĩnh vực, Huyền Tẫn hóa thành khói xanh bay lên…
Thiên địa chớp sáng một lần…
Ba giây trước, đông đảo cao thủ từ bốn phương lao đến con đường suy nhất dưới cột sáng màu xanh từ trên bầu trời chiếu xuống, từng người nhìn lên bầu trời, chuẩn bị vọt lên…
Những động tác của vài khắc trước chậm rãi hiện ra trước mắt Phong Vân Vô Kỵ. Cuối cùng, chúng cường giả đang ở trên cao mấy ngàn trượng, bỗng nhiên lại trở về vị trí trước đó một cách khó hiểu…
- Không đúng!
Bắc Hải tù đồ hét lớn một tiếng. thân thể đang bay lên bỗng nhiên trầm xuống, hạ xuống mặt đất. Gần như đồng thời, những cao thủ khác cảm nhận được sự khác thường cũng lần lượt hạ xuống.
- Không đúng, ta nhớ kỹ hình như đã đến gần thanh kiếm kia, tại sao lại…
Huyền Tẫn sờ sờ đỉnh đầu trụi lủi, nhìn lên không trung, nghi hoặc nói.
Mọi người đều giật mình, đồng thời nhìn về phía Huyền Tẫn.
- Nhìn lão nhân ta làm gì, nhanh đoạt Thời Gian chi kiếm đi!
Huyền Tẫn trừng hai mắt kêu lên.
Một tiếng kêu như làm bừng tỉnh những người trong mộng, từng bòng người lại vọt lên không, như nước chảy cuồn cuộn không dứt lao về hướng thông đạo duy nhất phía dưới Thời Gian chi kiếm. Một đường ánh sáng lạnh không ngừng lóe lên, tiếng binh khí va chạm liên miên không dứt. Tất cả đều toàn lực cướp đoạt Thời Gian chi kiếm, đồng thời cố gắng ngăn cản những người khác vượt lên.
Năng lực làm cho thời gian nghịch lưu mà Thời Gian chi kiếm đã triển hiện ra giống như một ngòi nổ, dẫn phát lòng tham của mọi người. Tiếng kêu giết tận trời, tiếng gầm điên cuồng và tiếng binh khí va chạm vang lên không dứt khiến cho mọi người đều trở nên điên cuồng, không hề để ý đến chấn động kịch liệt đã ngừng lại, kể cả hai gã Hắc Ám Quân Chủ đột nhiên bị giết.
Thiên địa sáng tối bất định. Những thiên sứ còn sót lại trên bầu trời như thác nước đổ xống, thánh quang rực rỡ trên người trở thành nguồn sáng duy nhất trong thiên địa, những thứ khác đều chìm vào trong bóng tối.
Khí tức điên cuồng không ngừng tràn ra. Thời Gian chi kiếm trong truyền thuyết, có thể tru sát Chủ Thần đã làm chúng ma điên cuồng. Chung quanh nơi cất giấu Thời Gian chi kiếm, đông đảo ma tộc nhận thấy không thể chen được vào giữa, liền men theo bốn sợi xích sắt to lớn thông về hướng Thời Gian chi kiếm bò lên trên…
"Đùng đùng!"
Bốn tia sét nhỏ từ trên Thời Gian chi kiếm phát ra, đánh xuống bốn sợi xích sắt đầu cuối trống rỗng lơ lửng giữa không trung. Bốn tiếng nổ liên tiếp vang lên, từng tia sét màu vàng như sợi tóc quấn thành mạng lưới, dọc theo xích sắt từ bầu trời hạ xuống…
"Xoẹt!"
Tia sét như mạng nhện lan khắp xích sắt. Trong nháy mắt, đông đảo yêu ma leo đầy bốn sợi xích sắt toàn bộ hóa thành tro bụi, từ bầu trời rơi lả tả xuống. Bốn sợi xích sắt lại trở nên trống rỗng như trước…
Phong Vân Vô Kỵ đứng trên mặt đất một lúc lâu, không ai biết hắn đang suy nghĩ điều gì. Sau một lát, Phong Vân Vô Kỵ chớp mắt một cái, cặp mắt biến thành màu trắng bạc. Một cơn gió nhẹ thổi qua, người đã vọt lên không, hóa thành một luồng khói nhẹ lao về hướng Thời Gian chi kiếm…
Thân thể Phong Vân Vô Kỵ gần như không giống hình người, chỉ có thể thấy loáng thoáng một làn khói nhẹ từ trong đám người dày đặc bay ngược lên. Tai một thời điểm, Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên dừng lại, thân thể từ cực động hóa thành cực tĩnh, thân hình cũng từ trong hư không dần dần hiện ra…
Phía sau, từng gã yêu ma khuôn mặt dữ tợn gầm lên, bao phủ lấy Phong Vân Vô Kỵ lao về phía trước. Gần như đồng thời, một tia sét màu vàng từ phía trên đánh xuống, trong khoảnh khắc lan rộng thành một phiến mây vàng cuồn cuộn, bao trùm tất cả yêu ma. Thời gian quay ngược, tình cảnh mấy khắc trước lại tái diễn lần nữa, đông đảo yêu ma như cá diếc qua sông bỗng dừng lại, sau đó thân hình như thủy triều rút đi, lộ ra Phong Vân Vô Kỵ thân mặc áo trắng, vẻ mặt lạnh lùng.
Sau khi làn sóng mây vàng biến mất, Phong Vân Vô Kỵ lại nhanh chóng lao về phía trước. Không ngừng bay nhanh, sau đó bỗng nhiên sừng lại, rồi tiếp tục bay về phía trước, từ cực động hóa thành cực tĩnh. Mỗi lần hắn dừng lại đều có một tia sét màu vàng từ trên đánh xuống…
Trong nháy mắt, rất nhiều ma tộc ở phía trước Phong Vân Vô Kỵ bỗng nhiên biến mất trong thông đạo một cách khó hiểu. Chỉ có thân hình Phong Vân Vô Kỵ là không hề bị ảnh hưởng gì, vừa đi vừa dừng, một đường hướng về phía trước…
Nhiều ma tộc bị lực lượng của Thời Gian chi kiếm đưa về vị trí mấy khắc trước, chỉ có duy nhất tên nhân tộc áo trắng kia là vẫn tiến về phía trước không hề trở ngại, cảnh tượng dị thường này đã sớm khiến cho những yêu ma cường đại bên dưới chú ý. Ánh mắt bọn chúng lóe sáng, ghi nhớ vị trí mà Phong Vân Vô Kỵ dừng lại vài lần, sau đó từng bóng người khí tức hùng hậu vọt lên không, một lại lần bay về hướng Thời Gian chi kiếm…
Một bóng trắng chợt lóe lên, Ám Cát Cổ Đức phát hiện bên cạnh đã có thêm một bóng người quen thuộc, chính là Phong Vân Vô Kỵ. Phong Vân Vô Kỵ dừng lại bên người Ám Cát Cổ Đức một lát, màu bạc trong mắt rút đi, hóa thành màu đen. Cặp môi của hắn khẽ mấp máy, lập tức đôi mắt lại hóa thành màu trắng bạc, tốc độ gia tăng…
- Chiến Đế, Huyền Tẫn tiền bối, hãy theo ta!
Dứt lời, Phong Vân Vô Kỵ liền hóa thành một tia chớp gấp khúc bay về phía Thời Gian chi kiếm rực rỡ …
Ám Cát Cổ Đức trong lòng khẽ động, theo sát phía sau mọi người bay về phía trước…
Dừng rồi lại tiến, Phong Vân Vô Kỵ đã đến gần Thời Gian chi kiếm không đến năm mươi trượng…
"Đùng đùng!"
Phía trên thời Gian chi kiếm, một tia sét to lớn màu vàng đánh xuống, nổ tung trước người Phong Vân Vô Kỵ mấy trượng. Sau khi tia sét màu vàng này đánh xuống, Phong Vân Vô Kỵ bỗng hóa thành vô số hư ảnh, dùng Tốc độ cao nhất bay về phía Thời Gian chi kiếm…
- Chạy đi đâu!
Một tiếng quát lớn vang lên, vài tên Thiên Ma Thần liền giơ lên đánh ra vài luồng kình lực như dời non lấp biển về phía Phong Vân Vô Kỵ. Phong Vân Vô Kỵ vẫn không dừng lại, trở tay đánh ra một chưởng, thân thể phản lực phản chấn tăng tốc lao về phía trước.
Chỉ cách mấy bước, Ám Cát Cổ Đức đoạt lấy trường kích trong tay một gã ma tộc bên người, ma khí cuồn cuộn trong cơ thể tràn vào trong thân kích. Ma binh kia được ma khí tinh thuần truyền vào, đột nhiên phát ra một tiếng rên rỉ như được uống máu, thân kích hóa thành to như cánh tay. Ám Cát Cổ Đức dùng sức ném mạnh, trường kích kia liền bay về phía hư không trước người Phong Vân Vô Kỵ.
"Đinh!"
Một bóng đen từ trong tay áo Phong Vân Vô Kỵ bay ra, phát ra một tiếng rồng ngâm du dương. Sau khi vẽ ra một dòng kiếm quang như nước mùa thu, Đệ Ngũ Kiếm Đảm tại không trung gập lại, tự động chém về phía thanh ma binh ở phía sau…
Thời Gian chi kiếm lập lánh ánh vàng, lẳng lặng lơ lửng trong một phiến ánh sáng nhu hòa như nước chảy, gây cho người một cảm giác đẹp đẽ không chân thực. Vô số phù văn khó hiểu không ngừng từ trong thân kiếm tỏa ra, an tĩnh và bình hòa.
Ánh sáng rực rỡ kia mạ lên khuôn mặt của Phong Vân Vô Kỵ một lớp màu vàng mờ mịt. Phong Vân Vô Kỵ chậm rãi vươn một tay chụp về phía Thời Gian chi kiếm, trong lòng có một cảm giác như mộng ảo không chân thực…
"Rời khỏi!" - Đột nhiên, giọng nói băng lãnh mang theo ý cảnh cáo của Bổn Tôn vang lên sâu trong linh hồn. Phong Vân Vô Kỵ giật mình, y nghĩ lập tức tỉnh táo lại. Nơi khóe mắt của hắn, một bàn tay thon dài vượt qua người mình chụp về phía Thời Gian chi kiếm, chính là Ám Cát Cổ Đức…
Biến động dị thường đột ngột nổi lên…
Ánh sáng như mười mặt trời nổ tung từ trong Thời Gian chi kiếm phát ra. Một cột sáng trắng lóa trong nháy mắt xuyên qua thiên địa, cuồn lấy Phong Vân Vô Kỵ, Ám Cát Cổ Đức, cùng với yêu ma, thiên sứ và nhân tộc Thái Cổ trong phạm vi bán kính mấy trăm trượng vào bên trong…
"Ầm ầm!"
Thiên địa chấn động, vô số bóng người bị lực lượng hùng hậu kia đánh bay ra. Trên cao vạn trượng, một vòng ánh sáng màu trắng chói mắt dọc theo phương ngang khoách triển ra, chiếu sáng khuôn mặt của chúng cường giả đứng phía xa thành một phiến trắng bệch. Uy lực cường đại mà Thời Gian chi kiếm bạo phát ra khiến cho tất cả đều đều kinh ngạc, trong lòng càng sợ hãi…
"Ầm ầm ầm!"
Mấy chục bóng người tại không trung vẽ ra những đường cong hoàn mỹ, nặng nề rơi xuống sát biên giới chiến trường, thật lâu không hề nhúc nhích…
Ở phía xa, đám người Tây Môn bị Phong Vân Vô Kỵ hút hết kiếm nguyên trong cơ thể , đang ngồi xếp bằng tại điều tức bỗng phát giác một bóng người từ bầu trời rơi xuống, nhìn kỹ thì thấy chính là Phong Vân Vô Kỵ, lập tức giật mình.
- Gọi… tất cả tộc nhân lại, bên trong… có gian trá… phụt…
Toàn thân Phong Vân Vô Kỵ máu như suối phun ra, áo trắng nhuộm thành màu đỏ, lớp da trên người từng chỗ nứt ra. Hắn cố gắng đứng lên, còn chưa nói xong đã phum ra một ngụm máu.
Thái Huyền và Triệu Vô Cực lập tức tiến lên đỡ lấy Phong Vân Vô Kỵ. Bỗng nhiên một trận gió to từ phía trước thổi tới, vài bóng đen sải bước trên không tiến đến. Mọi người trong lòng căng thẳng, đang định ra tay ngăn cản bỗng nghe được một tiếng quát:
- Đừng động thủ, Là lão nhân ta!
Mọi người nhìn kỹ lại, trông thấy Huyền Tẫn một tay nắm Chiến Đế sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, một tay mang theo Bắc Hải tù đồ bay đến. Đọc Truyện Online Tại https://truyenbathu.net
- Thật lợi hại!
Huyền Tẫn lớn tiếng kêu to, sau đó hạ xuống đất. Khi liếc thấy những vết thương Phong Vân Vô Kỵ, thần sắc khẽ biến đổi, bàn tay vẫy một cái liền kéo Phong Vân Vô Kỵ đến trước người tới, kêu một tiếng:
- Bình thần tĩnh khí!
Sau đó, Huyền Tẫn ngồi xếp bằng xuống, lưng dựa vào Phong Vân Vô Kỵ, một tay đỡ lấy Bắc Hải tù đồ, một tay đỡ lấy Chiến Đế. Trong cơ thể, Huyền Vũ lĩnh vực liền tỏa ra, bao trùm lấy mọi người. Một luồng lực lượng thuần hậu chảy vào trong cơ thể mọi người, tốc độ khôi phục chân khí và ý thức lập tức gia tăng gấp trăm lần.
Không ai hiểu được khoảnh khắc vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngay cả Phong Vân Vô Kỵ cũng không rõ. Hắn chỉ cảm thấy một luồng lực lượng vô cùng cường hãn tràn vào trong cơ thể, còn chưa hiểu chuyện gì thì đã bị đánh bay.
Trên thực tế, bất luận là nhân tộc hay là ma tộc đều ẩn ước cảm thấy có vẻ không đúng. Thời Gian chi kiếm tuy là thần khí, nhưng phòng hộ của nó quả thật là hơi nhiều một chút.
Mặc dù loáng thoáng cảm thấy Thời Gian chi kiếm có vẻ không thích hợp, nhưng nhữg kẻ có lòng tham vẫn nhiều vô số. Uy lực mà Thời Gian chi kiếm trong khoảnh khắc bạo phát ra khiến cho thiên địa biến sắc, ngoại trừ một số ít nhân vật đứng đầu, đông đảo thần ma đều bị lực lượng hùng hậu kia hủy diệt, vô số yêu ma bị sóng xung kích lan đến làm bắn tung lên trời. Cuồng phong nổi dậy, quét qua bốn phương. Phía trên Thời Gian chi kiếm bỗng xuất hiện một phiến mây đen dày đặc.
Mây đen hình thành vòng xoáy, chuyển động dọc theo Thời Gian chi kiếm. Trong thiên địa tiếng gió mênh mông, thanh thế vô cùng kinh người.
Nhưng sau vụ nổ, rất nhiều yêu ma bỗng phát hiện, không gian phong tỏa vốn dùng để ngăn cản chúng ma bay đến, trực tiếp cướp đoạt Thời Gian chi kiếm đột nhiên biến mất. Không chỉ như vậy, cũng không còn một tia sét nào từ trên Thời Gian chi kiếm đánh xuống, nơi cất giấu Thời Gian chi kiếm trong lúc này bỗng khôi phục bình thường.
Rất nhiều người đều cho rằng cấm chế cuối cùng của Thời Gian chi kiếm đã bị dẫn phát, con đường thông đến Thời Gian chi kiếm đã không còn trở ngại.
- A!
Từng tiếng quát lớn vang lên. Từ bốn phương tám hướng, vô số yêu ma trực tiếp bay lên trời, lao về phía Thời Gian chi kiếm. Đoàn người như châu chấu trong nháy mắt che phủ cả ánh sáng do Thời Gian chi kiếm phát ra…
Ở hai phía đông tây, Bổn Tôn và Hoàng chia làm hai bên, không hề có ý cướp đoạt Thời Gian chi kiếm địa ý tứ, chỉ lẳng lặng nhìn đông đảo cường giả như châu chấu, kẻ trước người sau lao về phía trên.
- Ha ha… ta lấy được Thời Gian chi kiếm rồi…
Trong đoàn người dày đặc, một gã yêu ma cao cấp trên đầu có bảy sừng, thân cao hơn năm trượng một tay nắm lấy Thời Gian chi kiếm, đồng thời ngông cuồng cười lớn. Nhưng tiếng cười bỗng im bặt, trước mặt mọi người, tên yêu ma to lớn kia đột ngột nổ tung.
Biến động dị thường này dường như cũng không làm cho mọi người chú ý, vô số bóng người vẫn trước sau nối tiếp bay về phía Thời Gian chi kiếm…
Thời Gian chi kiếm vẫn an tĩnh lơ lửng giữa không trung, màu sắc cũng hơi mờ đi một chút, giống như đang chờ đợi chủ nhân của nó. Từng bàn tay chụp về phía chuôi kiếm, nhưng khi vừa chạm đến, chủ nhân của bàn tay kia liền nổ tung một cách khó hiểu…
"Ầm ầm ầm!"
Không gian chấn động, những tiếng nổ mạnh liên tiếp vang lên từ phía xa. Mọi người nghe tiếng liền ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy vô số điểm đen như mưa từ không trung ào ào rơi xuống. Trong mắt của mọi người, những điểm đen dần dần hiện rõ là vô số khối thịt vụn.
Từng cường giả, chỉ cần bàn tay cầm lấy chuôi Thời Gian chi kiếm, sẽ lập tức nổ tung một cách khó hiểu. Nhưng cho dù như vậy, cũng không thể ngăn cản đám người đã gần như điên cuồng.
Trong cuộc tranh giành kịch liệt này, thiên địa lại hoàn toàn yên tĩnh. Mưa máu rơi xuống trong phạm vi trăm trượng, càng đọng càng dày. Ở ven rìa, từng bóng người lại vọt lên không. lao về phía Thời Gian chi kiếm.
"Thời Gian chi kiếm đang chọn chủ." – Trong lòng mọi người đều có suy nghĩ này.
"Thần khí, chỉ người có năng lực mới có thể nắm giữ được. Còn những kẻ vô năng nảy sinh lòng tham, khi cầm lấy Thời Gian chi kiếm, nổ tung cũng là điều tất nhiên." - Trong lòng mọi người đều dùng lý do này để giải thích cho những vụ nổ khó hiểu kia.
"Thần khí, chỉ người có năng lực mới có thể nắm giữ được, mà ta chính là người đó!" - Một loại tâm lý may mắn dâng lên trong lòng mỗi kẻ đang tranh đoạt.
"Ầm ầm ầm!"
Trong nháy mắt, bóng người giữa không trung dần dần trở nên thưa thớt, cuối cùng cũng có nhiều người sợ hãi lui bước…
Chỉ có một số ít người vẫn như trước lao về hướng bầu trời, nhưng mỗi một kẻ tranh đoạt thần khí, kết quả lại là nổ tung mà chết.
Sát biên giới phía đông chiến trường, Ám Cát Cổ Đức nhìn lên không trung, ánh mắt sáng tối bất định, tay phải trống không. Vừa rồi trong khoảnh khắc cầm lấy Thời Gian chi kiếm, hắn lập tức bị nổ tung, may mắn là kịp thời mở Tuyệt Đối lĩnh vực ra, nhờ vậy mới bảo vệ được bản thân.
Xuyên qua chiến trường. Ám Cát Cổ Đức từ trong bóng đêm nhìn về phía Phong Vân Vô Kỵ đang khoanh chân ngồi, trong đầu hiện lên những chuyện diễn ra trong khoảnh khắc vừa rồi: nam tử áo trắng vươn một tay về phía Thời Gian chi kiếm, vẻ mặt của hắn không có bất cứ điều gì khác thường. Tại khoảnh khắc đó, Ám Cát Cổ Đức hoàn toàn tin tưởng Thời Gian chi kiếm quả thật không có gì quái lạ, vì vậy mới hạ quyết tâm toàn lực ra tay tranh đoạt, không ngờ…
"Luận về tâm cơ, bổn tọa bại bởi ngươi… Hừ, ta tin ở trong nhân tộc ngươi cũng không phải là hạng người không có tiếng tăm gì, nhất định sau này chúng ta sẽ còn gặp lại," – Trong mắt Ám Cát Cổ Đức hiện lên vẻ tàn nhẫn và căm hận, sau đó lại nhìn về phía Hoàng và Bổn Tôn, trong lòng dâng lên một cảm giác lạnh lẽo.
Mặc dù không nhìn thấy chuyện vừa xảy ra, nhưng Ám Cát Cổ Đức không hề nghi ngờ, nhất định là hai nhân vật cường đại này đã giết chết Hắc Ám Quân Chủ.
"Cục diện ở đây đã hoàn toàn nằm ngoài sự khống chế của ta. Bất luận là về vũ lực hay trí tuệ, ta đều khó có thể áp đảo toàn trường. Thời Gian chi kiếm, không có duyên với ta." - Ám Cát Cổ Đức xem xét tình hình, đã hiểu rõ, bất kể như thế nào mình cũng khó đoạt được Thời Gian chi kiếm. Hắn quyết định thật nhanh, lập tức ẩn vào trong bóng tối, dứt khoát rời đi…
Trong khi mọi người ở đây bắt đầu sợ hãi vì sự quái dị của Thời Gian chi kiếm, một cơn cuồng phong bỗng cuốn qua bầu trời, bay về phía Thời Gian chi kiếm.
Cơn cuồng phong kia dừng lại, trong gió hiện ra một gã nam tử khuôn mặt âm tà, chính là Phong Tôn biến mất đã lâu, vẫn không có bất cứ hành động gì.
Năm ngón tay vươn ra, Phong Tôn bỗng cầm lấy chuôi Thời Gian chi kiếm…
Thiên địa đều yên tĩnh. Mọi người đều chờ đợi, nhưng tiếng nổ như trong dự liệu lại không hề vang lên…
- Ha ha ha… thì ra ta mới chính là chủ nhân của Thời Gian chi kiếm!
Vẻ mặt căng thẳng của Phong Tôn cuối cùng cũng biến mất, một tay giơ lên quá đỉnh đầu, hắn bỗng nhiên cười cuồng dại, như muốn phát tiết hết uất khí trong lòng.
"Bùng!"
Một vòng sáng chói từ trong cơ thể Phong Tôn tỏa ra, đẩy bay tất cả yêu ma trong phạm vi trăm trượng. Khí tức hùng hậu từ trong cơ thể hắn khoách triển ra, càng ngày càng cường đại.
- Không ngờ lại là hắn!
Phong Vân Vô Kỵ bỗng nhiên mở mắt, giật mình nhìn Phong Tôn khí thế không ai bì nổi giữa không trung. Hắn làm sao cũng không thể tưởng được, Phong Tôn lại là chúa tể chân chính của Thời Gian chi kiếm.
- Thật không ngờ, cuối cùng lại là hắn đoạt được Thời Gian chi kiếm!
Chiến Đế mở mắt ra, lẩm bẩm nói.
Tây Môn Y Bắc, Độc Cô Vô Thương cũng giật mình. Cho dù Thời Gian chi kiếm bị một nhân vật cường đại của ma tộc lấy được, cũng không khiến cho bọn họ chấn động như là Phong Tôn.
- Không đúng! Bất luận như thế nào, Phong Tôn cũng không giống như là chúa tể của Thời Gian chi kiếm. Trong đám yêu ma cũng có không ít kẻ cường đại hơn so với hắn, nếu như Phong Tôn dựa vào thực lực mà lấy được Thời Gian chi kiếm, trước đó rất nhiều người cũng có thể lấy được rồi.
Phong Vân Vô Kỵ lẩm bẩm, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên:
- Trên người Phong Tôn nhất định có thứ gì quái lạ.
- Buông ra đi, Thời Gian chi kiếm không phải ngươi có thể nắm giữ được!
Bỗng nhiên, một giọng nói hoàn toàn khác biệt từ trong miệng Phong Tôn phát ra, khuôn mặt âm tà kia cũng trở nên nhu hòa.
- Câm miệng! Chỉ có ta mới là chúa tể của Thời Gian chi kiếm! Chỉ có ta…
Giọng nói của Phong Tôn lại đột nhiên biến đổi, trong thanh âm tràn đầy oán giận và căm hận tích lũy lâu ngày.
- Buông Thời Gian chi kiếm ra…
Từng tiếng thét vang lên. Phong Tôn định thần nhìn lại, trông thấy vài tên ma tộc khí tức cường đại đang lao đến. Một uồng xung động hung bạo và khát máu dâng lên trong lòng, hắn quát lạnh một tiếng:
- Muốn chết!
Dứt lời, hắn lập tức vung ra một kiếm, một luồng kiếm khí như muốn hủy thiên diệt địa phát ra. Chúng ma tộc hoảng sợ biến sắc, liền quát một tiếng, một tay đưa lên quá đỉnh đầu, tạo ra lĩnh vực của mình.
"Ầm!"
Một tiếng nổ lớn vang lên. Kiếm khí hùng hậu không hề trở ngại phá tan từng lĩnh vực, thuận thế bao trùm từng gã ma tộc bên trong lĩnh vực. Dư kình của kiếm khí cắt ngang bầu trời, chém thẳng xuống mặt đất.
- Không hay!
Từng tiếng kinh hô từ bên dưới vang lên. Một luồng kiếm quang do Phong Tôn tiện tay chém ra, không chỉ đơn giản hủy diệt vài tên Thiên Ma Thần, dư thế còn một đường chém xuống. Chúng ma hoảng hốt liền ào ào vọt lên không, tránh sang hai bên.
"Ầm ầm!"
Dưới thân Phong Tôn, một khe nứt to lớn phân chiến trường ra làm hai nửa. Bên dưới khe nứt là một phiến đen kịt, không biết sâu đến bao nhiêu.
Toàn bộ chiến trường đều yên tĩnh. Tất cả mọi người bị một kiếm này của Phong Tôn chấn nhiếp. Trong bóng tối, từng bóng người kinh sợ lui về phía sau mấy bước, sau đó ngẩng đầu nhìn Phong Tôn trên bầu trời, mái tóc đen bay bay lượn như một tà thần.
- Ta hiểu rồi.
Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên nói.
- Ngươi hiểu cái gì?
- Thời Gian chi kiếm, chỉ có người trong cơ thể sở hữu song hồn mới có thể nắm giữ. Bằng không, bất luận kẻ nào nắm lấy, chỉ có thể nổ tung mà chết.
Phong Vân Vô Kỵ trầm giọng nói.
Huyền Tẫn quay đầu sang:
- Ngươi biết tiểu tử kia sao? Cái gì song hồn?… Không hiểu vì sao, lão nhân ta lại thấy hắn không được bình thường… hắn thật sự là chủ nhân của Thời Gian chi kiếm sao?
Phong Vân Vô Kỵ đứng dậy, chân lực trong cơ thể lưu chuyển. Được Huyền Vũ lĩnh vực của Huyền Tẫn trợ giúp, vết thương của hắn đã khôi phục rất nhiều. Suy nghĩ một chút, Phong Vân Vô Kỵ nhìn sang Chiến Đế, nói:
- Chiến Đế, ngài hẳn là biết Phong Thần chứ?
Chiến Đế giật mình, như bừng tỉnh nói:
- Ngươi muốn nói…
Phong Vân Vô Kỵ quay đầu lại nhìn lên bầu trời:
- Ta vẫn luôn tìm kiếm nơi Phong Tôn giam giữ ý thức của Phong Thần, không ngờ, nó lại nằm ngay trong cơ thể hắn. Mặc dù không rõ vì sao chỉ có người trong cơ thể sở hữu song hồn mới có thể nắm giữ Thời Gian chi kiếm, nhưng Phong Tôn có thể bình an vô sự cầm được Thời Gian chi kiếm, cũng chỉ có nguyên nhân này mà thôi.
Đột nhiên một ý niệm lướt qua trong đầu, Phong Vân Vô Kỵ bỗng nhớ tới chiếc đầu nứt ra của Hoàng:
- Lẽ nào…
Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên quay đầu nhìn về phía Hoàng, nhưng Hoàng vẫn chỉ lẳng lặng nhìn lên không trung, chiếc mặt nạ màu bạc sáng tối bất định, làm cho người ta không thể nhìn được biểu tình trên mặt hắn.
- Trên trời dưới đất, chỉ mình ta độc tôn!
Một tiếng rít dài từ không trung vang lên, khiến tất cả cường giả từ bốn phương tám hướng đều chú ý.
Trên bầu trời, Phong Tôn một tay cầm kiếm, một tay giơ quá đỉnh đầu, chân mở ra thành hình chữ "bát", bộ dáng như chỉ trời đạp đất. Khí tức trên người hắn không ngừng gia tăng với tốc độ khiến cho người ta kinh hãi. Đồng thời, Thời Gian chi kiếm trong tay hắn cũng sáng tối bất định. Không ai chú ý đến, từng tia khí đen từ trong Thời Gian chi kiếm không ngừng chảy vào trong cơ thể Phong Tôn, khiến cho đôi mắt của hắn trở nên đen kịt như mực, toát ra khí tức cực độ tà ác và hắc ám.
- Giết chết hắn, cướp lấy Thời Gian chi kiếm!
Những tiếng thét đầy tham lam từ bốn phía vang lên. Trong nháy mắt, vô số bóng đen từ mặt đất vọt lên, lao về phía Phong Tôn đang đứng ngạo nghễ giữa không trung.
- Giết chết ta?
Phong Tôn không nhanh không chậm quay đầu lại, trong mắt toát ra khí tức cực độ hắc ám và căm hận:
- Ha ha ha!
Bóng đen đầy trời từ các phương lao đến, phản chiếu trong con ngươi của Phong Tôn. Tiếng cười nhạt đột nhiên dừng lại, mái tóc dài của hắn bỗng dựng lên:
- Giết giết giết… Các ngươi đều đáng chết, đều đáng giết!
Thân hình rung động, Phong Tôn đột nhiên biến mất giữa không trung…
"Xoẹt!"
"Xoẹt!"
"Xoẹt!"
Từng luồng kiếm quang ẩn hiện trong hư không. Mỗi một luồng kiếm quang lóe lên đều có một gã yêu ma kêu lên thảm thiết, thân thể đứt làm hai nửa. Vệt kiếm kia xuất thủ một cách gọn gàng lưu loát, vô cùng hung ác và tàn độc.
Bóng kiếm đầy trời tiêu tán, thân ảnh Phong Tôn hiện ra phía sau một đám yêu ma, đầu gối trái hơi khom xuống, tay phải đặt lên đầu gối, thân thể nửa ngồi, đầu cúi xuống, không thể nhìn rõ biểu tình trên khuôn mặt, mái tóc đen quá vai lay động phía sau đầu, khí tức hủy diệt vô tận từ trong cơ thể tràn ra…
"Bùng bùng bùng!"
Đến lúc này, những bóng đen dày đặc phía sau mới rơi xuống trên mặt đất.
Cuồng phong nổi dậy. Giữa không trung, Phong Tôn chậm rãi ngẩng đầu lên, bên dưới mái tóc dài bay lượn lộ ra một đôi mắt tràn ngập sát ý.
- Giết giết giết! Tất cả các ngươi đều đáng chết!
Phong Tôn chậm rãi đứng dậy, nhất thời bầu không khí trở nên cực kỳ quái dị.
"Xuýt!"
Những tiếng hít hơi lạnh vang lên từ bốn phương. Nhìn Phong Tôn trên bầu trời tay cầm Thời Gian chi kiếm, khí thế không ai bì nổi, tất cả mọi người đều không khỏi sinh ra sợ hãi. Hai gã Quyền thiên sứ, kể cả Trí thiên sứ bốn cánh không biết xuất hiện từ bao giờ cũng chấn kinh, tất cả thiên sứ bắt đầu rút lui về bầu trời phía tây.
- Sợ cái gì? Liên thủ giết chết hắn! Hắn chỉ là một người, không phải thần!
Một tiếng hét điên cuồng từ phía dưới vang lên, là do một tên thủ lĩnh của vương triều đại đế phát ra.
- Không đúng! Tình huống của Phong Tôn hơi quái lạ.
Chiến Đế nói:
- Trạng thái hiện giờ của hắn giống như chỉ muốn hủy diệt tất cả. Mặc dù giết chết ma tộc là hợp ý của chúng ta, nhưng sợ rằng…
- Hãy bảo Huỳnh Hoặc tập hợp tất cả tộc nhân lại! Tình huống của Phong Tôn có chút quái dị, hơn nữa lúc này hắn đang cầm Thời Gian chi kiếm, thực lực tăng vọt, tạm thời cũng không cần chúng ta cứu viện.
Phong Vân Vô Kỵ lộ ra vẻ suy nghĩ, lên tiếng.
- Ừm.
Chiến Đế gật đầu, ánh mắt lướt qua khuôn mặt Phong Vân Vô Kỵ, do dự một chút, sau đó nói:
- Ta đi đây!
Dứt lời, liền lập tức rời đi…
- Vô Kỵ!
Huyền Tẫn vuốt cằm, y đã biết được tên của Phong Vân Vô Kỵ từ Chiến Đế:
- Ta cảm thấy hơi lo lắng. Phong Tôn kia… sợ rằng một lát nữa sẽ giết về phía chúng ta.
Phong Vân Vô Kỵ không nói gì. Trên thực tế, hắn còn cảm thấy lo lắng về điều này hơn so với Huyền Tẫn.
Mười ba vương triều tập hợp lại, thế lực tại vùng đất hỗn độn đạt đến một số lượng tương đối lớn. Thủ lĩnh của mười ba vương triều vừa ra lệnh một tiếng, chúng ma từ bốn phương tám hướng liền vọt lên, lao về phía Phong Tôn khí tức càng ngày càng mạnh.
Phong Tôn đứng ngạo nghễ giữa trời cao, áo bào tung bay phần phật, lực lượng vô cùng vô tận tràn vào trong cơ thể. Theo thời gian trôi qua, hắn thậm chí cảm thấy hủy diệt phiến thiên địa này cũng không phải là chuyện khó khăn.
Trông thấy vô số ma tộc lơ lửng giữa không trung, từ khoảng cách ba mươi trượng kéo dài đến xa xa vô tận, trước ngực sáng lên từng quả cầu đen sấm sét ẩn chứa lực lượng hùng hậu, trên mặt Phong Tôn hiện lên vẻ tàn nhẫn, bỗng nhiên vọt lên lên, không hề sợ hãi lao về phía chúng ma.
"Đùng đùng!"
Thời Gian chi kiếm trong tay Phong Tôn bỗng nhiên phát ra một phiến ánh sáng chói mắt, mũi nhọn của ánh sáng quét thành hình cung, bắn về phía đông đảo ma tộc trên bầu trời …
"Ầm ầm!"
Ánh kiếm chói mắt xẹt qua dưới bầu trời u ám. Nơi kiếm quang lướt qua, toàn bộ yêu ma đều thịt nát xương tan. Bầu trời vốn chen chúc lập tức trở nên trống rỗng…
Yên tĩnh, một sự yên tĩnh như chết chóc.
Phong Tôn chậm rãi xoay người lại. Nơi ánh mắt của hắn quét qua, tất cả thần ma đều tránh lui…
Trong bóng tối, từng luồng ánh sáng như có như không từ các nơi trên mặt đất bốc lên, nhập vào Thời Gian chi kiếm trong tay Phong Tôn. Mỗi một luồng ánh sáng nhập vào, Thời Gian chi kiếm lại trở nên rực rỡ hơn một chút. Gần như không ai chú ý đến hiện tượng này, cho dù có chú ý thì cũng không có cảm giác gì, ngoại trừ Phong Vân Vô Kỵ.
Dường như để chứng thực một suy nghĩ trong lòng, Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên nhắm hai mắt lại, lực lượng tinh thần cường đại không ngừng gia tăng. Năng lực đem linh hồn dung nhập vào thiên địa của tu pháp giả đã triển khai.
Khi Phong Vân Vô Kỵ dùng lực lượng tinh thần khổng lồ dung nhập vào thiên địa, một bầu trời khác liền hiện ra trước mắt, đó là một thế giới màu xám thuộc về linh hồn.
Trong thế giới u ám này, vô số linh hồn phiêu bạt giữa trời đất, không nơi nương tựa, đầy vẻ bàng hoàng. Trên bầu trời đầy những linh hồn, một vòng xoáy màu đen to lớn lơ lửng giữa không trung, chính là Thời Gian chi kiếm trong tay Phong Tôn.
Ngoại trừ linh hồn giống như đang co quắp của Phong Tôn, Phong Vân Vô Kỵ nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của một nam tử khác trong bụng hắn. Dường như kinh ngạc vì Phong Vân Vô Kỵ có thể phát hiện ra mình, trong mắt nam tử kia hiện lên vẻ ngạc nhiên, sau đó nhìn Phong Vân Vô Kỵ, lộ ra một nụ cười như nhìn thấu sự đời.
Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ không mừng không bi, bình tĩnh nhìn phiến không gian thuộc về linh hồn này. Vô số linh hồn hoặc tử vong trong chiến đấu, hoặc chết dưới tay Phong Tôn điên cuồng bay về hướng vòng xoáy màu xám trên bầu trời. Tại trung ương của vòng xoáy kia, Phong Vân Vô Kỵ cảm nhận được hai loại phong ấn một hắc ám một quang minh. Ở cấp bậc cao hơn, hắn còn loáng thoáng cảm giác được một linh hồn cường đại tà ác và hung bạo đang giận dữ gầm lên. Hai loại lực lượng một hắc ám, một quang minh, ngoại trừ hấp thu những linh hồn trong chiến trường, càng giống như đang áp chế linh hồn cường đại này.
- Đây là một âm mưu.
Phong Vân Vô Kỵ mở mắt ra, nói một câu khiến cho mọi người đều khó hiểu.
Gần như ngay khi Phong Vân Vô Kỵ thoát khỏi trạng thái linh hồn xuyên thấu, ở xa xa, Phong Tôn cũng dường như cảm ứng được điều gì, đôt nhiên xoay người lại, nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Kỵ, gằn từng chữ:
- Ngươi… đáng… chết… Các ngươi… đều… đáng chết!
Một luồng sát khí dày đặc tràn đến, bức về phía tất cả cường giả Thái Cổ.
Mọi người thất kinh, còn chưa kịp phản ứng liền phát hiện Phong Tôn đột nhiên biến mất giữa không trung.
- Tiền bối, giúp ta một tay!
Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên kêu lớn.
Huyền Tẫn hơi ngẩn người, sau đó vung hai tay ra. Lực lượng hùng hậu đến từ Huyền Vũ, vượt qua mọi người không hề bảo lưu cuồn cuộn tràn vào trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ.
Phong Vân Vô Kỵ nhíu mắt lại, chân lực đến từ Huyền Tẫn điên cuồng vận chuyển trong cơ thể, trong nháy mắt chuyển hóa toàn bộ thành kiếm nguyên của mình.
Mí mắt mở ra, con người Phong Vân Vô Kỵ hóa thành màu trắng bạc. Không có bất cứ dấu hiệu gì, thân hình của hắn đột nhiên biến mất không thấy…
"Ầm!"
Trên bầu trời mấy trăm trượng, Phong Tôn và Phong Vân Vô Kỵ một trên một dưới, không ngừng va chạm vào nhau. Trong năm ngón tay mở ra của Phong Vân Vô Kỵ, một đoàn ánh sáng hình cầu không ngừng lóe lên, ép về phía Phong Tôn, chính là lực lượng của Kiếm chi lĩnh vực.
Thế nhưng luồng lực lượng có thể đánh bay Hắc Ám Quân Chủ này lại bị một kiếm của Phong Tôn ngăn trở. Một lực lượng không thể lý giải đang ngăn cản Phong Vân Vô Kỵ phát ra một kích này.
- Ta mới là người mạnh nhất!
Trong mắt Phong Tôn bắn ra một luồng ánh sáng tà ác, đột nhiên gầm lên một tiếng. Một lực lượng hùng hậu từ trong Thời Gian chi kiếm phát ra, kiếm quang sáng ngời trong nháy mắt phá vỡ Kiếm chi lĩnh vực nơi bàn tay Phong Vân Vô Kỵ.
Một kiếm đã từng chém chết đông đảo Thiên Ma Thần gần như bao phủ thân thể Phong Vân Vô Kỵ. Ngay lúc này, một bóng người chợt lóe lên bên cạnh Phong Vân Vô Kỵ, thân hình của Bổn Tôn đột nhiên hiện ra, hai tròng mắt màu trắng bạc trở nên lấp lánh. Kiếm quang đang chém xuống đột nhiên dừng lại trong chốc lát. Tận dụng khoảng thời gian này, Bổn Tôn liền kẹp lấy Phong Vân Vô Kỵ bay về phía xa…
Thời gian tĩnh chỉ của Bổn Tôn chỉ duy trì không đến một giây, liền bị một luồng lực lượng còn cường đại hơn phá vỡ, chặt đứt hư không, chém về phía dưới cường giả Thái Cổ bên dưới…
"Keng keng!"
Tiếng dây xích chuyển động vang lên, xích sắt trên Bắc Hải tù đồ rung động. Khi y đang muốn ngăn cản một chiêu này, Chiến Đế đã dùng một tay kẹp lấy:
- Dừng đi, chúng ta căn bản không phải đối thủ của hắn!
Một luồng ánh sáng màu trắng xuyên qua thiên địa. Nhiều cường giả Thái Cổ vốn tưởng rằng Phong Tôn chính là nhân tộc, căn bản không ngờ tới hắn lại đột nhiên đánh về phía người nhà. Mặc dù bên tai vang lên tiếng giục, nhưng bọn họ vẫn không tin, chỉ chậm trễ một chút đã không thể nào rời khỏi.
"Ầm ầm!"
Một kiếm chém xuống, đông đảo cường giả Thái Cổ hóa thành tro bụi…
"Bùng!"
Phong Tôn chỉ trời đạp đất, áo bào trên người bỗng nhiên nổ tung, lộ ra từng khối cơ nhục rắn chắc, khí tức hắc ám nồng đậm từ trên người hắn tỏa ra:
- Giết giết giết! Giết sạch tất cả!
Trong con ngươi của Phong Tôn đã không còn thấy một chút màu trắng nào, hoàn toàn là một màu đen như mực đậm đặc. Khí tức điên cuồng và hung bạo từ trên người hắn phát ra, kể cả những ma đầu tàn nhẫn cũng kinh hãi không thôi.
- Hắn không phải là Phong Tôn, hắn đã bị Thời Gian chi kiếm khống chế rồi.
Vẻ mặt Chiến Đế nghiêm trọng. Trong nháy mắt rất nhiều tộc nhân đã bị Phong Tôn hủy diệt, trong lòng mọi người đều cảm thấy đau xót, nhưng nguy cơ lớn hơn vẫn còn ở phía sau.
Chiến Đế đột nhiên tách khỏi hàng ngũ những người bên cạnh, bay về phía trước, tay phải giơ lên, chiến đao trắng lóa đã nằm trên tay.
"Ầm ầm!"
Trời đất đột nhiên hóa thành một màu trắng xóa, một trời băng đất tuyết từ dưới chân Chiến Đế lan rộng ra như tia chớp. Dưới sự quan sát của mọi người, một luồng đao khí hùng hậu như muốn chia đôi thiên địa từ đỉnh đầu Chiến Đế xẹt qua bầu trời, nhắm thẳng vào Phong Tôn.
- Ha ha ha!
Phong Tôn cười cuồng dại, đột nhiên phát ra một chưởng. Một luồng ánh sáng cường liệt từ trong cơ thể hắn tỏa ra, sau đó mọi người nhìn thấy một cảnh tượng không thể nào tin được: Một đao mạnh nhất của Chiến Đế dường như đang quay chậm, từ đỉnh đầu Phong Tôn rút lui về phía sau, sương trắng đang lan đến cũng lùi về từng bước một…
"Ầm!"
Chiến Đế bị chính đao khí của mình đông cứng, hóa thành một khối băng to lớn từ không trung rơi xuống…
- Ha ha ha… Trên trời dưới đất, chỉ mình ta độc tôn!
Phong Tôn tay cầm Thời Gian chi kiếm, nhìn trời cười cuồng dại. Tiếng cười đột nhiên dừng lại, trong mắt hắn lóe lên một vệt sát khí lạnh lẽo, nhìn về bốn phương gầm lên:
- Giết giết giết!
"A!"
Tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai. Nơi Phong Tôn đi qua, người ngã ngựa đổ, không gì có thể ngăn cản được. Tất cả công kích đánh về phía hắn, còn chưa tới gần liền bị thời gian nghịch lưu khiến cho quay về trong cơ thể. Vô số thi thể từ bầu trời rơi xuống…
Phong Tôn không ngừng truy kích, thi thể trải rộng khắp nơi, hoàn toàn là một cảnh tượng đồ sát. Năng lực của Thời Gian chi kiếm đã vượt qua phàm tục, không phải sức người có thể kháng cự được. Phong Tôn một người truy sát, đã biểu hiện rõ ràng truyền thuyết: "người cầm Thời Gian chi kiếm trong tay, cho dù là kẻ yếu cũng có thể diệt thần".
Cuồng phong nổi lên từng trận, trong gió mang theo khí tức máu tanh nồng đậm. Trên bầu trời, vô số thiên sứ theo lông trắng đầy trời rơi xuống, ngay cả hai gã Quyền thiên sứ cũng bị Phong Tôn tru sát.
Bổn Tôn dựa vào thời gian tĩnh chỉ và tốc độ tuyệt vời mang theo Phong Vân Vô Kỵ bay về phía. Phong Tôn đã thử vài lần, những không thể nào đuổi kịp, liền quyết định buông tha, chuyển sang truy sát những người khác. Mọi người đã hoàn toàn từ bỏ sự kháng cự, từng người kêu lên thảm thiết, bỏ chạy về bốn phía.
Cửa vào hỗn độn đã đóng, không ai biết đường ở phương nào, chỉ không ngừng chạy về phía trước…
"Kéc!"
Đúng lúc này, Hoàng vẫn luôn đứng yên bất động, ẩn trong bóng tối đột nhiên ngẩng đầu phát ra một tiếng rít chói tai. Biến động dị thường đột ngột nội lên…
Một giây trước, Bắc Hải tù đồ vượt lên trước một chút, Chiến Đế và Huyền Tẫn ở phía sau, Ám Cát Cổ Đức theo sát đó…
Thiên địa lóe sáng…
Hai giây trước, một đoàn ánh sáng màu máu từ trên người Bắc Hải tù đồ bừng lên, đánh bay vài tên cường giả yêu ma, Chiến Đế vung một đao làm cho Ám Cát Cổ Đức phải triển khai Tuyệt Đối lĩnh vực, Huyền Tẫn hóa thành khói xanh bay lên…
Thiên địa chớp sáng một lần…
Ba giây trước, đông đảo cao thủ từ bốn phương lao đến con đường suy nhất dưới cột sáng màu xanh từ trên bầu trời chiếu xuống, từng người nhìn lên bầu trời, chuẩn bị vọt lên…
Những động tác của vài khắc trước chậm rãi hiện ra trước mắt Phong Vân Vô Kỵ. Cuối cùng, chúng cường giả đang ở trên cao mấy ngàn trượng, bỗng nhiên lại trở về vị trí trước đó một cách khó hiểu…
- Không đúng!
Bắc Hải tù đồ hét lớn một tiếng. thân thể đang bay lên bỗng nhiên trầm xuống, hạ xuống mặt đất. Gần như đồng thời, những cao thủ khác cảm nhận được sự khác thường cũng lần lượt hạ xuống.
- Không đúng, ta nhớ kỹ hình như đã đến gần thanh kiếm kia, tại sao lại…
Huyền Tẫn sờ sờ đỉnh đầu trụi lủi, nhìn lên không trung, nghi hoặc nói.
Mọi người đều giật mình, đồng thời nhìn về phía Huyền Tẫn.
- Nhìn lão nhân ta làm gì, nhanh đoạt Thời Gian chi kiếm đi!
Huyền Tẫn trừng hai mắt kêu lên.
Một tiếng kêu như làm bừng tỉnh những người trong mộng, từng bòng người lại vọt lên không, như nước chảy cuồn cuộn không dứt lao về hướng thông đạo duy nhất phía dưới Thời Gian chi kiếm. Một đường ánh sáng lạnh không ngừng lóe lên, tiếng binh khí va chạm liên miên không dứt. Tất cả đều toàn lực cướp đoạt Thời Gian chi kiếm, đồng thời cố gắng ngăn cản những người khác vượt lên.
Năng lực làm cho thời gian nghịch lưu mà Thời Gian chi kiếm đã triển hiện ra giống như một ngòi nổ, dẫn phát lòng tham của mọi người. Tiếng kêu giết tận trời, tiếng gầm điên cuồng và tiếng binh khí va chạm vang lên không dứt khiến cho mọi người đều trở nên điên cuồng, không hề để ý đến chấn động kịch liệt đã ngừng lại, kể cả hai gã Hắc Ám Quân Chủ đột nhiên bị giết.
Thiên địa sáng tối bất định. Những thiên sứ còn sót lại trên bầu trời như thác nước đổ xống, thánh quang rực rỡ trên người trở thành nguồn sáng duy nhất trong thiên địa, những thứ khác đều chìm vào trong bóng tối.
Khí tức điên cuồng không ngừng tràn ra. Thời Gian chi kiếm trong truyền thuyết, có thể tru sát Chủ Thần đã làm chúng ma điên cuồng. Chung quanh nơi cất giấu Thời Gian chi kiếm, đông đảo ma tộc nhận thấy không thể chen được vào giữa, liền men theo bốn sợi xích sắt to lớn thông về hướng Thời Gian chi kiếm bò lên trên…
"Đùng đùng!"
Bốn tia sét nhỏ từ trên Thời Gian chi kiếm phát ra, đánh xuống bốn sợi xích sắt đầu cuối trống rỗng lơ lửng giữa không trung. Bốn tiếng nổ liên tiếp vang lên, từng tia sét màu vàng như sợi tóc quấn thành mạng lưới, dọc theo xích sắt từ bầu trời hạ xuống…
"Xoẹt!"
Tia sét như mạng nhện lan khắp xích sắt. Trong nháy mắt, đông đảo yêu ma leo đầy bốn sợi xích sắt toàn bộ hóa thành tro bụi, từ bầu trời rơi lả tả xuống. Bốn sợi xích sắt lại trở nên trống rỗng như trước…
Phong Vân Vô Kỵ đứng trên mặt đất một lúc lâu, không ai biết hắn đang suy nghĩ điều gì. Sau một lát, Phong Vân Vô Kỵ chớp mắt một cái, cặp mắt biến thành màu trắng bạc. Một cơn gió nhẹ thổi qua, người đã vọt lên không, hóa thành một luồng khói nhẹ lao về hướng Thời Gian chi kiếm…
Thân thể Phong Vân Vô Kỵ gần như không giống hình người, chỉ có thể thấy loáng thoáng một làn khói nhẹ từ trong đám người dày đặc bay ngược lên. Tai một thời điểm, Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên dừng lại, thân thể từ cực động hóa thành cực tĩnh, thân hình cũng từ trong hư không dần dần hiện ra…
Phía sau, từng gã yêu ma khuôn mặt dữ tợn gầm lên, bao phủ lấy Phong Vân Vô Kỵ lao về phía trước. Gần như đồng thời, một tia sét màu vàng từ phía trên đánh xuống, trong khoảnh khắc lan rộng thành một phiến mây vàng cuồn cuộn, bao trùm tất cả yêu ma. Thời gian quay ngược, tình cảnh mấy khắc trước lại tái diễn lần nữa, đông đảo yêu ma như cá diếc qua sông bỗng dừng lại, sau đó thân hình như thủy triều rút đi, lộ ra Phong Vân Vô Kỵ thân mặc áo trắng, vẻ mặt lạnh lùng.
Sau khi làn sóng mây vàng biến mất, Phong Vân Vô Kỵ lại nhanh chóng lao về phía trước. Không ngừng bay nhanh, sau đó bỗng nhiên sừng lại, rồi tiếp tục bay về phía trước, từ cực động hóa thành cực tĩnh. Mỗi lần hắn dừng lại đều có một tia sét màu vàng từ trên đánh xuống…
Trong nháy mắt, rất nhiều ma tộc ở phía trước Phong Vân Vô Kỵ bỗng nhiên biến mất trong thông đạo một cách khó hiểu. Chỉ có thân hình Phong Vân Vô Kỵ là không hề bị ảnh hưởng gì, vừa đi vừa dừng, một đường hướng về phía trước…
Nhiều ma tộc bị lực lượng của Thời Gian chi kiếm đưa về vị trí mấy khắc trước, chỉ có duy nhất tên nhân tộc áo trắng kia là vẫn tiến về phía trước không hề trở ngại, cảnh tượng dị thường này đã sớm khiến cho những yêu ma cường đại bên dưới chú ý. Ánh mắt bọn chúng lóe sáng, ghi nhớ vị trí mà Phong Vân Vô Kỵ dừng lại vài lần, sau đó từng bóng người khí tức hùng hậu vọt lên không, một lại lần bay về hướng Thời Gian chi kiếm…
Một bóng trắng chợt lóe lên, Ám Cát Cổ Đức phát hiện bên cạnh đã có thêm một bóng người quen thuộc, chính là Phong Vân Vô Kỵ. Phong Vân Vô Kỵ dừng lại bên người Ám Cát Cổ Đức một lát, màu bạc trong mắt rút đi, hóa thành màu đen. Cặp môi của hắn khẽ mấp máy, lập tức đôi mắt lại hóa thành màu trắng bạc, tốc độ gia tăng…
- Chiến Đế, Huyền Tẫn tiền bối, hãy theo ta!
Dứt lời, Phong Vân Vô Kỵ liền hóa thành một tia chớp gấp khúc bay về phía Thời Gian chi kiếm rực rỡ …
Ám Cát Cổ Đức trong lòng khẽ động, theo sát phía sau mọi người bay về phía trước…
Dừng rồi lại tiến, Phong Vân Vô Kỵ đã đến gần Thời Gian chi kiếm không đến năm mươi trượng…
"Đùng đùng!"
Phía trên thời Gian chi kiếm, một tia sét to lớn màu vàng đánh xuống, nổ tung trước người Phong Vân Vô Kỵ mấy trượng. Sau khi tia sét màu vàng này đánh xuống, Phong Vân Vô Kỵ bỗng hóa thành vô số hư ảnh, dùng Tốc độ cao nhất bay về phía Thời Gian chi kiếm…
- Chạy đi đâu!
Một tiếng quát lớn vang lên, vài tên Thiên Ma Thần liền giơ lên đánh ra vài luồng kình lực như dời non lấp biển về phía Phong Vân Vô Kỵ. Phong Vân Vô Kỵ vẫn không dừng lại, trở tay đánh ra một chưởng, thân thể phản lực phản chấn tăng tốc lao về phía trước.
Chỉ cách mấy bước, Ám Cát Cổ Đức đoạt lấy trường kích trong tay một gã ma tộc bên người, ma khí cuồn cuộn trong cơ thể tràn vào trong thân kích. Ma binh kia được ma khí tinh thuần truyền vào, đột nhiên phát ra một tiếng rên rỉ như được uống máu, thân kích hóa thành to như cánh tay. Ám Cát Cổ Đức dùng sức ném mạnh, trường kích kia liền bay về phía hư không trước người Phong Vân Vô Kỵ.
"Đinh!"
Một bóng đen từ trong tay áo Phong Vân Vô Kỵ bay ra, phát ra một tiếng rồng ngâm du dương. Sau khi vẽ ra một dòng kiếm quang như nước mùa thu, Đệ Ngũ Kiếm Đảm tại không trung gập lại, tự động chém về phía thanh ma binh ở phía sau…
Thời Gian chi kiếm lập lánh ánh vàng, lẳng lặng lơ lửng trong một phiến ánh sáng nhu hòa như nước chảy, gây cho người một cảm giác đẹp đẽ không chân thực. Vô số phù văn khó hiểu không ngừng từ trong thân kiếm tỏa ra, an tĩnh và bình hòa.
Ánh sáng rực rỡ kia mạ lên khuôn mặt của Phong Vân Vô Kỵ một lớp màu vàng mờ mịt. Phong Vân Vô Kỵ chậm rãi vươn một tay chụp về phía Thời Gian chi kiếm, trong lòng có một cảm giác như mộng ảo không chân thực…
"Rời khỏi!" - Đột nhiên, giọng nói băng lãnh mang theo ý cảnh cáo của Bổn Tôn vang lên sâu trong linh hồn. Phong Vân Vô Kỵ giật mình, y nghĩ lập tức tỉnh táo lại. Nơi khóe mắt của hắn, một bàn tay thon dài vượt qua người mình chụp về phía Thời Gian chi kiếm, chính là Ám Cát Cổ Đức…
Biến động dị thường đột ngột nổi lên…
Ánh sáng như mười mặt trời nổ tung từ trong Thời Gian chi kiếm phát ra. Một cột sáng trắng lóa trong nháy mắt xuyên qua thiên địa, cuồn lấy Phong Vân Vô Kỵ, Ám Cát Cổ Đức, cùng với yêu ma, thiên sứ và nhân tộc Thái Cổ trong phạm vi bán kính mấy trăm trượng vào bên trong…
"Ầm ầm!"
Thiên địa chấn động, vô số bóng người bị lực lượng hùng hậu kia đánh bay ra. Trên cao vạn trượng, một vòng ánh sáng màu trắng chói mắt dọc theo phương ngang khoách triển ra, chiếu sáng khuôn mặt của chúng cường giả đứng phía xa thành một phiến trắng bệch. Uy lực cường đại mà Thời Gian chi kiếm bạo phát ra khiến cho tất cả đều đều kinh ngạc, trong lòng càng sợ hãi…
"Ầm ầm ầm!"
Mấy chục bóng người tại không trung vẽ ra những đường cong hoàn mỹ, nặng nề rơi xuống sát biên giới chiến trường, thật lâu không hề nhúc nhích…
Ở phía xa, đám người Tây Môn bị Phong Vân Vô Kỵ hút hết kiếm nguyên trong cơ thể , đang ngồi xếp bằng tại điều tức bỗng phát giác một bóng người từ bầu trời rơi xuống, nhìn kỹ thì thấy chính là Phong Vân Vô Kỵ, lập tức giật mình.
- Gọi… tất cả tộc nhân lại, bên trong… có gian trá… phụt…
Toàn thân Phong Vân Vô Kỵ máu như suối phun ra, áo trắng nhuộm thành màu đỏ, lớp da trên người từng chỗ nứt ra. Hắn cố gắng đứng lên, còn chưa nói xong đã phum ra một ngụm máu.
Thái Huyền và Triệu Vô Cực lập tức tiến lên đỡ lấy Phong Vân Vô Kỵ. Bỗng nhiên một trận gió to từ phía trước thổi tới, vài bóng đen sải bước trên không tiến đến. Mọi người trong lòng căng thẳng, đang định ra tay ngăn cản bỗng nghe được một tiếng quát:
- Đừng động thủ, Là lão nhân ta!
Mọi người nhìn kỹ lại, trông thấy Huyền Tẫn một tay nắm Chiến Đế sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, một tay mang theo Bắc Hải tù đồ bay đến. Đọc Truyện Online Tại https://truyenbathu.net
- Thật lợi hại!
Huyền Tẫn lớn tiếng kêu to, sau đó hạ xuống đất. Khi liếc thấy những vết thương Phong Vân Vô Kỵ, thần sắc khẽ biến đổi, bàn tay vẫy một cái liền kéo Phong Vân Vô Kỵ đến trước người tới, kêu một tiếng:
- Bình thần tĩnh khí!
Sau đó, Huyền Tẫn ngồi xếp bằng xuống, lưng dựa vào Phong Vân Vô Kỵ, một tay đỡ lấy Bắc Hải tù đồ, một tay đỡ lấy Chiến Đế. Trong cơ thể, Huyền Vũ lĩnh vực liền tỏa ra, bao trùm lấy mọi người. Một luồng lực lượng thuần hậu chảy vào trong cơ thể mọi người, tốc độ khôi phục chân khí và ý thức lập tức gia tăng gấp trăm lần.
Không ai hiểu được khoảnh khắc vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngay cả Phong Vân Vô Kỵ cũng không rõ. Hắn chỉ cảm thấy một luồng lực lượng vô cùng cường hãn tràn vào trong cơ thể, còn chưa hiểu chuyện gì thì đã bị đánh bay.
Trên thực tế, bất luận là nhân tộc hay là ma tộc đều ẩn ước cảm thấy có vẻ không đúng. Thời Gian chi kiếm tuy là thần khí, nhưng phòng hộ của nó quả thật là hơi nhiều một chút.
Mặc dù loáng thoáng cảm thấy Thời Gian chi kiếm có vẻ không thích hợp, nhưng nhữg kẻ có lòng tham vẫn nhiều vô số. Uy lực mà Thời Gian chi kiếm trong khoảnh khắc bạo phát ra khiến cho thiên địa biến sắc, ngoại trừ một số ít nhân vật đứng đầu, đông đảo thần ma đều bị lực lượng hùng hậu kia hủy diệt, vô số yêu ma bị sóng xung kích lan đến làm bắn tung lên trời. Cuồng phong nổi dậy, quét qua bốn phương. Phía trên Thời Gian chi kiếm bỗng xuất hiện một phiến mây đen dày đặc.
Mây đen hình thành vòng xoáy, chuyển động dọc theo Thời Gian chi kiếm. Trong thiên địa tiếng gió mênh mông, thanh thế vô cùng kinh người.
Nhưng sau vụ nổ, rất nhiều yêu ma bỗng phát hiện, không gian phong tỏa vốn dùng để ngăn cản chúng ma bay đến, trực tiếp cướp đoạt Thời Gian chi kiếm đột nhiên biến mất. Không chỉ như vậy, cũng không còn một tia sét nào từ trên Thời Gian chi kiếm đánh xuống, nơi cất giấu Thời Gian chi kiếm trong lúc này bỗng khôi phục bình thường.
Rất nhiều người đều cho rằng cấm chế cuối cùng của Thời Gian chi kiếm đã bị dẫn phát, con đường thông đến Thời Gian chi kiếm đã không còn trở ngại.
- A!
Từng tiếng quát lớn vang lên. Từ bốn phương tám hướng, vô số yêu ma trực tiếp bay lên trời, lao về phía Thời Gian chi kiếm. Đoàn người như châu chấu trong nháy mắt che phủ cả ánh sáng do Thời Gian chi kiếm phát ra…
Ở hai phía đông tây, Bổn Tôn và Hoàng chia làm hai bên, không hề có ý cướp đoạt Thời Gian chi kiếm địa ý tứ, chỉ lẳng lặng nhìn đông đảo cường giả như châu chấu, kẻ trước người sau lao về phía trên.
- Ha ha… ta lấy được Thời Gian chi kiếm rồi…
Trong đoàn người dày đặc, một gã yêu ma cao cấp trên đầu có bảy sừng, thân cao hơn năm trượng một tay nắm lấy Thời Gian chi kiếm, đồng thời ngông cuồng cười lớn. Nhưng tiếng cười bỗng im bặt, trước mặt mọi người, tên yêu ma to lớn kia đột ngột nổ tung.
Biến động dị thường này dường như cũng không làm cho mọi người chú ý, vô số bóng người vẫn trước sau nối tiếp bay về phía Thời Gian chi kiếm…
Thời Gian chi kiếm vẫn an tĩnh lơ lửng giữa không trung, màu sắc cũng hơi mờ đi một chút, giống như đang chờ đợi chủ nhân của nó. Từng bàn tay chụp về phía chuôi kiếm, nhưng khi vừa chạm đến, chủ nhân của bàn tay kia liền nổ tung một cách khó hiểu…
"Ầm ầm ầm!"
Không gian chấn động, những tiếng nổ mạnh liên tiếp vang lên từ phía xa. Mọi người nghe tiếng liền ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy vô số điểm đen như mưa từ không trung ào ào rơi xuống. Trong mắt của mọi người, những điểm đen dần dần hiện rõ là vô số khối thịt vụn.
Từng cường giả, chỉ cần bàn tay cầm lấy chuôi Thời Gian chi kiếm, sẽ lập tức nổ tung một cách khó hiểu. Nhưng cho dù như vậy, cũng không thể ngăn cản đám người đã gần như điên cuồng.
Trong cuộc tranh giành kịch liệt này, thiên địa lại hoàn toàn yên tĩnh. Mưa máu rơi xuống trong phạm vi trăm trượng, càng đọng càng dày. Ở ven rìa, từng bóng người lại vọt lên không. lao về phía Thời Gian chi kiếm.
"Thời Gian chi kiếm đang chọn chủ." – Trong lòng mọi người đều có suy nghĩ này.
"Thần khí, chỉ người có năng lực mới có thể nắm giữ được. Còn những kẻ vô năng nảy sinh lòng tham, khi cầm lấy Thời Gian chi kiếm, nổ tung cũng là điều tất nhiên." - Trong lòng mọi người đều dùng lý do này để giải thích cho những vụ nổ khó hiểu kia.
"Thần khí, chỉ người có năng lực mới có thể nắm giữ được, mà ta chính là người đó!" - Một loại tâm lý may mắn dâng lên trong lòng mỗi kẻ đang tranh đoạt.
"Ầm ầm ầm!"
Trong nháy mắt, bóng người giữa không trung dần dần trở nên thưa thớt, cuối cùng cũng có nhiều người sợ hãi lui bước…
Chỉ có một số ít người vẫn như trước lao về hướng bầu trời, nhưng mỗi một kẻ tranh đoạt thần khí, kết quả lại là nổ tung mà chết.
Sát biên giới phía đông chiến trường, Ám Cát Cổ Đức nhìn lên không trung, ánh mắt sáng tối bất định, tay phải trống không. Vừa rồi trong khoảnh khắc cầm lấy Thời Gian chi kiếm, hắn lập tức bị nổ tung, may mắn là kịp thời mở Tuyệt Đối lĩnh vực ra, nhờ vậy mới bảo vệ được bản thân.
Xuyên qua chiến trường. Ám Cát Cổ Đức từ trong bóng đêm nhìn về phía Phong Vân Vô Kỵ đang khoanh chân ngồi, trong đầu hiện lên những chuyện diễn ra trong khoảnh khắc vừa rồi: nam tử áo trắng vươn một tay về phía Thời Gian chi kiếm, vẻ mặt của hắn không có bất cứ điều gì khác thường. Tại khoảnh khắc đó, Ám Cát Cổ Đức hoàn toàn tin tưởng Thời Gian chi kiếm quả thật không có gì quái lạ, vì vậy mới hạ quyết tâm toàn lực ra tay tranh đoạt, không ngờ…
"Luận về tâm cơ, bổn tọa bại bởi ngươi… Hừ, ta tin ở trong nhân tộc ngươi cũng không phải là hạng người không có tiếng tăm gì, nhất định sau này chúng ta sẽ còn gặp lại," – Trong mắt Ám Cát Cổ Đức hiện lên vẻ tàn nhẫn và căm hận, sau đó lại nhìn về phía Hoàng và Bổn Tôn, trong lòng dâng lên một cảm giác lạnh lẽo.
Mặc dù không nhìn thấy chuyện vừa xảy ra, nhưng Ám Cát Cổ Đức không hề nghi ngờ, nhất định là hai nhân vật cường đại này đã giết chết Hắc Ám Quân Chủ.
"Cục diện ở đây đã hoàn toàn nằm ngoài sự khống chế của ta. Bất luận là về vũ lực hay trí tuệ, ta đều khó có thể áp đảo toàn trường. Thời Gian chi kiếm, không có duyên với ta." - Ám Cát Cổ Đức xem xét tình hình, đã hiểu rõ, bất kể như thế nào mình cũng khó đoạt được Thời Gian chi kiếm. Hắn quyết định thật nhanh, lập tức ẩn vào trong bóng tối, dứt khoát rời đi…
Trong khi mọi người ở đây bắt đầu sợ hãi vì sự quái dị của Thời Gian chi kiếm, một cơn cuồng phong bỗng cuốn qua bầu trời, bay về phía Thời Gian chi kiếm.
Cơn cuồng phong kia dừng lại, trong gió hiện ra một gã nam tử khuôn mặt âm tà, chính là Phong Tôn biến mất đã lâu, vẫn không có bất cứ hành động gì.
Năm ngón tay vươn ra, Phong Tôn bỗng cầm lấy chuôi Thời Gian chi kiếm…
Thiên địa đều yên tĩnh. Mọi người đều chờ đợi, nhưng tiếng nổ như trong dự liệu lại không hề vang lên…
- Ha ha ha… thì ra ta mới chính là chủ nhân của Thời Gian chi kiếm!
Vẻ mặt căng thẳng của Phong Tôn cuối cùng cũng biến mất, một tay giơ lên quá đỉnh đầu, hắn bỗng nhiên cười cuồng dại, như muốn phát tiết hết uất khí trong lòng.
"Bùng!"
Một vòng sáng chói từ trong cơ thể Phong Tôn tỏa ra, đẩy bay tất cả yêu ma trong phạm vi trăm trượng. Khí tức hùng hậu từ trong cơ thể hắn khoách triển ra, càng ngày càng cường đại.
- Không ngờ lại là hắn!
Phong Vân Vô Kỵ bỗng nhiên mở mắt, giật mình nhìn Phong Tôn khí thế không ai bì nổi giữa không trung. Hắn làm sao cũng không thể tưởng được, Phong Tôn lại là chúa tể chân chính của Thời Gian chi kiếm.
- Thật không ngờ, cuối cùng lại là hắn đoạt được Thời Gian chi kiếm!
Chiến Đế mở mắt ra, lẩm bẩm nói.
Tây Môn Y Bắc, Độc Cô Vô Thương cũng giật mình. Cho dù Thời Gian chi kiếm bị một nhân vật cường đại của ma tộc lấy được, cũng không khiến cho bọn họ chấn động như là Phong Tôn.
- Không đúng! Bất luận như thế nào, Phong Tôn cũng không giống như là chúa tể của Thời Gian chi kiếm. Trong đám yêu ma cũng có không ít kẻ cường đại hơn so với hắn, nếu như Phong Tôn dựa vào thực lực mà lấy được Thời Gian chi kiếm, trước đó rất nhiều người cũng có thể lấy được rồi.
Phong Vân Vô Kỵ lẩm bẩm, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên:
- Trên người Phong Tôn nhất định có thứ gì quái lạ.
- Buông ra đi, Thời Gian chi kiếm không phải ngươi có thể nắm giữ được!
Bỗng nhiên, một giọng nói hoàn toàn khác biệt từ trong miệng Phong Tôn phát ra, khuôn mặt âm tà kia cũng trở nên nhu hòa.
- Câm miệng! Chỉ có ta mới là chúa tể của Thời Gian chi kiếm! Chỉ có ta…
Giọng nói của Phong Tôn lại đột nhiên biến đổi, trong thanh âm tràn đầy oán giận và căm hận tích lũy lâu ngày.
- Buông Thời Gian chi kiếm ra…
Từng tiếng thét vang lên. Phong Tôn định thần nhìn lại, trông thấy vài tên ma tộc khí tức cường đại đang lao đến. Một uồng xung động hung bạo và khát máu dâng lên trong lòng, hắn quát lạnh một tiếng:
- Muốn chết!
Dứt lời, hắn lập tức vung ra một kiếm, một luồng kiếm khí như muốn hủy thiên diệt địa phát ra. Chúng ma tộc hoảng sợ biến sắc, liền quát một tiếng, một tay đưa lên quá đỉnh đầu, tạo ra lĩnh vực của mình.
"Ầm!"
Một tiếng nổ lớn vang lên. Kiếm khí hùng hậu không hề trở ngại phá tan từng lĩnh vực, thuận thế bao trùm từng gã ma tộc bên trong lĩnh vực. Dư kình của kiếm khí cắt ngang bầu trời, chém thẳng xuống mặt đất.
- Không hay!
Từng tiếng kinh hô từ bên dưới vang lên. Một luồng kiếm quang do Phong Tôn tiện tay chém ra, không chỉ đơn giản hủy diệt vài tên Thiên Ma Thần, dư thế còn một đường chém xuống. Chúng ma hoảng hốt liền ào ào vọt lên không, tránh sang hai bên.
"Ầm ầm!"
Dưới thân Phong Tôn, một khe nứt to lớn phân chiến trường ra làm hai nửa. Bên dưới khe nứt là một phiến đen kịt, không biết sâu đến bao nhiêu.
Toàn bộ chiến trường đều yên tĩnh. Tất cả mọi người bị một kiếm này của Phong Tôn chấn nhiếp. Trong bóng tối, từng bóng người kinh sợ lui về phía sau mấy bước, sau đó ngẩng đầu nhìn Phong Tôn trên bầu trời, mái tóc đen bay bay lượn như một tà thần.
- Ta hiểu rồi.
Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên nói.
- Ngươi hiểu cái gì?
- Thời Gian chi kiếm, chỉ có người trong cơ thể sở hữu song hồn mới có thể nắm giữ. Bằng không, bất luận kẻ nào nắm lấy, chỉ có thể nổ tung mà chết.
Phong Vân Vô Kỵ trầm giọng nói.
Huyền Tẫn quay đầu sang:
- Ngươi biết tiểu tử kia sao? Cái gì song hồn?… Không hiểu vì sao, lão nhân ta lại thấy hắn không được bình thường… hắn thật sự là chủ nhân của Thời Gian chi kiếm sao?
Phong Vân Vô Kỵ đứng dậy, chân lực trong cơ thể lưu chuyển. Được Huyền Vũ lĩnh vực của Huyền Tẫn trợ giúp, vết thương của hắn đã khôi phục rất nhiều. Suy nghĩ một chút, Phong Vân Vô Kỵ nhìn sang Chiến Đế, nói:
- Chiến Đế, ngài hẳn là biết Phong Thần chứ?
Chiến Đế giật mình, như bừng tỉnh nói:
- Ngươi muốn nói…
Phong Vân Vô Kỵ quay đầu lại nhìn lên bầu trời:
- Ta vẫn luôn tìm kiếm nơi Phong Tôn giam giữ ý thức của Phong Thần, không ngờ, nó lại nằm ngay trong cơ thể hắn. Mặc dù không rõ vì sao chỉ có người trong cơ thể sở hữu song hồn mới có thể nắm giữ Thời Gian chi kiếm, nhưng Phong Tôn có thể bình an vô sự cầm được Thời Gian chi kiếm, cũng chỉ có nguyên nhân này mà thôi.
Đột nhiên một ý niệm lướt qua trong đầu, Phong Vân Vô Kỵ bỗng nhớ tới chiếc đầu nứt ra của Hoàng:
- Lẽ nào…
Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên quay đầu nhìn về phía Hoàng, nhưng Hoàng vẫn chỉ lẳng lặng nhìn lên không trung, chiếc mặt nạ màu bạc sáng tối bất định, làm cho người ta không thể nhìn được biểu tình trên mặt hắn.
- Trên trời dưới đất, chỉ mình ta độc tôn!
Một tiếng rít dài từ không trung vang lên, khiến tất cả cường giả từ bốn phương tám hướng đều chú ý.
Trên bầu trời, Phong Tôn một tay cầm kiếm, một tay giơ quá đỉnh đầu, chân mở ra thành hình chữ "bát", bộ dáng như chỉ trời đạp đất. Khí tức trên người hắn không ngừng gia tăng với tốc độ khiến cho người ta kinh hãi. Đồng thời, Thời Gian chi kiếm trong tay hắn cũng sáng tối bất định. Không ai chú ý đến, từng tia khí đen từ trong Thời Gian chi kiếm không ngừng chảy vào trong cơ thể Phong Tôn, khiến cho đôi mắt của hắn trở nên đen kịt như mực, toát ra khí tức cực độ tà ác và hắc ám.
- Giết chết hắn, cướp lấy Thời Gian chi kiếm!
Những tiếng thét đầy tham lam từ bốn phía vang lên. Trong nháy mắt, vô số bóng đen từ mặt đất vọt lên, lao về phía Phong Tôn đang đứng ngạo nghễ giữa không trung.
- Giết chết ta?
Phong Tôn không nhanh không chậm quay đầu lại, trong mắt toát ra khí tức cực độ hắc ám và căm hận:
- Ha ha ha!
Bóng đen đầy trời từ các phương lao đến, phản chiếu trong con ngươi của Phong Tôn. Tiếng cười nhạt đột nhiên dừng lại, mái tóc dài của hắn bỗng dựng lên:
- Giết giết giết… Các ngươi đều đáng chết, đều đáng giết!
Thân hình rung động, Phong Tôn đột nhiên biến mất giữa không trung…
"Xoẹt!"
"Xoẹt!"
"Xoẹt!"
Từng luồng kiếm quang ẩn hiện trong hư không. Mỗi một luồng kiếm quang lóe lên đều có một gã yêu ma kêu lên thảm thiết, thân thể đứt làm hai nửa. Vệt kiếm kia xuất thủ một cách gọn gàng lưu loát, vô cùng hung ác và tàn độc.
Bóng kiếm đầy trời tiêu tán, thân ảnh Phong Tôn hiện ra phía sau một đám yêu ma, đầu gối trái hơi khom xuống, tay phải đặt lên đầu gối, thân thể nửa ngồi, đầu cúi xuống, không thể nhìn rõ biểu tình trên khuôn mặt, mái tóc đen quá vai lay động phía sau đầu, khí tức hủy diệt vô tận từ trong cơ thể tràn ra…
"Bùng bùng bùng!"
Đến lúc này, những bóng đen dày đặc phía sau mới rơi xuống trên mặt đất.
Cuồng phong nổi dậy. Giữa không trung, Phong Tôn chậm rãi ngẩng đầu lên, bên dưới mái tóc dài bay lượn lộ ra một đôi mắt tràn ngập sát ý.
- Giết giết giết! Tất cả các ngươi đều đáng chết!
Phong Tôn chậm rãi đứng dậy, nhất thời bầu không khí trở nên cực kỳ quái dị.
"Xuýt!"
Những tiếng hít hơi lạnh vang lên từ bốn phương. Nhìn Phong Tôn trên bầu trời tay cầm Thời Gian chi kiếm, khí thế không ai bì nổi, tất cả mọi người đều không khỏi sinh ra sợ hãi. Hai gã Quyền thiên sứ, kể cả Trí thiên sứ bốn cánh không biết xuất hiện từ bao giờ cũng chấn kinh, tất cả thiên sứ bắt đầu rút lui về bầu trời phía tây.
- Sợ cái gì? Liên thủ giết chết hắn! Hắn chỉ là một người, không phải thần!
Một tiếng hét điên cuồng từ phía dưới vang lên, là do một tên thủ lĩnh của vương triều đại đế phát ra.
- Không đúng! Tình huống của Phong Tôn hơi quái lạ.
Chiến Đế nói:
- Trạng thái hiện giờ của hắn giống như chỉ muốn hủy diệt tất cả. Mặc dù giết chết ma tộc là hợp ý của chúng ta, nhưng sợ rằng…
- Hãy bảo Huỳnh Hoặc tập hợp tất cả tộc nhân lại! Tình huống của Phong Tôn có chút quái dị, hơn nữa lúc này hắn đang cầm Thời Gian chi kiếm, thực lực tăng vọt, tạm thời cũng không cần chúng ta cứu viện.
Phong Vân Vô Kỵ lộ ra vẻ suy nghĩ, lên tiếng.
- Ừm.
Chiến Đế gật đầu, ánh mắt lướt qua khuôn mặt Phong Vân Vô Kỵ, do dự một chút, sau đó nói:
- Ta đi đây!
Dứt lời, liền lập tức rời đi…
- Vô Kỵ!
Huyền Tẫn vuốt cằm, y đã biết được tên của Phong Vân Vô Kỵ từ Chiến Đế:
- Ta cảm thấy hơi lo lắng. Phong Tôn kia… sợ rằng một lát nữa sẽ giết về phía chúng ta.
Phong Vân Vô Kỵ không nói gì. Trên thực tế, hắn còn cảm thấy lo lắng về điều này hơn so với Huyền Tẫn.
Mười ba vương triều tập hợp lại, thế lực tại vùng đất hỗn độn đạt đến một số lượng tương đối lớn. Thủ lĩnh của mười ba vương triều vừa ra lệnh một tiếng, chúng ma từ bốn phương tám hướng liền vọt lên, lao về phía Phong Tôn khí tức càng ngày càng mạnh.
Phong Tôn đứng ngạo nghễ giữa trời cao, áo bào tung bay phần phật, lực lượng vô cùng vô tận tràn vào trong cơ thể. Theo thời gian trôi qua, hắn thậm chí cảm thấy hủy diệt phiến thiên địa này cũng không phải là chuyện khó khăn.
Trông thấy vô số ma tộc lơ lửng giữa không trung, từ khoảng cách ba mươi trượng kéo dài đến xa xa vô tận, trước ngực sáng lên từng quả cầu đen sấm sét ẩn chứa lực lượng hùng hậu, trên mặt Phong Tôn hiện lên vẻ tàn nhẫn, bỗng nhiên vọt lên lên, không hề sợ hãi lao về phía chúng ma.
"Đùng đùng!"
Thời Gian chi kiếm trong tay Phong Tôn bỗng nhiên phát ra một phiến ánh sáng chói mắt, mũi nhọn của ánh sáng quét thành hình cung, bắn về phía đông đảo ma tộc trên bầu trời …
"Ầm ầm!"
Ánh kiếm chói mắt xẹt qua dưới bầu trời u ám. Nơi kiếm quang lướt qua, toàn bộ yêu ma đều thịt nát xương tan. Bầu trời vốn chen chúc lập tức trở nên trống rỗng…
Yên tĩnh, một sự yên tĩnh như chết chóc.
Phong Tôn chậm rãi xoay người lại. Nơi ánh mắt của hắn quét qua, tất cả thần ma đều tránh lui…
Trong bóng tối, từng luồng ánh sáng như có như không từ các nơi trên mặt đất bốc lên, nhập vào Thời Gian chi kiếm trong tay Phong Tôn. Mỗi một luồng ánh sáng nhập vào, Thời Gian chi kiếm lại trở nên rực rỡ hơn một chút. Gần như không ai chú ý đến hiện tượng này, cho dù có chú ý thì cũng không có cảm giác gì, ngoại trừ Phong Vân Vô Kỵ.
Dường như để chứng thực một suy nghĩ trong lòng, Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên nhắm hai mắt lại, lực lượng tinh thần cường đại không ngừng gia tăng. Năng lực đem linh hồn dung nhập vào thiên địa của tu pháp giả đã triển khai.
Khi Phong Vân Vô Kỵ dùng lực lượng tinh thần khổng lồ dung nhập vào thiên địa, một bầu trời khác liền hiện ra trước mắt, đó là một thế giới màu xám thuộc về linh hồn.
Trong thế giới u ám này, vô số linh hồn phiêu bạt giữa trời đất, không nơi nương tựa, đầy vẻ bàng hoàng. Trên bầu trời đầy những linh hồn, một vòng xoáy màu đen to lớn lơ lửng giữa không trung, chính là Thời Gian chi kiếm trong tay Phong Tôn.
Ngoại trừ linh hồn giống như đang co quắp của Phong Tôn, Phong Vân Vô Kỵ nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của một nam tử khác trong bụng hắn. Dường như kinh ngạc vì Phong Vân Vô Kỵ có thể phát hiện ra mình, trong mắt nam tử kia hiện lên vẻ ngạc nhiên, sau đó nhìn Phong Vân Vô Kỵ, lộ ra một nụ cười như nhìn thấu sự đời.
Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ không mừng không bi, bình tĩnh nhìn phiến không gian thuộc về linh hồn này. Vô số linh hồn hoặc tử vong trong chiến đấu, hoặc chết dưới tay Phong Tôn điên cuồng bay về hướng vòng xoáy màu xám trên bầu trời. Tại trung ương của vòng xoáy kia, Phong Vân Vô Kỵ cảm nhận được hai loại phong ấn một hắc ám một quang minh. Ở cấp bậc cao hơn, hắn còn loáng thoáng cảm giác được một linh hồn cường đại tà ác và hung bạo đang giận dữ gầm lên. Hai loại lực lượng một hắc ám, một quang minh, ngoại trừ hấp thu những linh hồn trong chiến trường, càng giống như đang áp chế linh hồn cường đại này.
- Đây là một âm mưu.
Phong Vân Vô Kỵ mở mắt ra, nói một câu khiến cho mọi người đều khó hiểu.
Gần như ngay khi Phong Vân Vô Kỵ thoát khỏi trạng thái linh hồn xuyên thấu, ở xa xa, Phong Tôn cũng dường như cảm ứng được điều gì, đôt nhiên xoay người lại, nhìn chằm chằm vào Phong Vân Vô Kỵ, gằn từng chữ:
- Ngươi… đáng… chết… Các ngươi… đều… đáng chết!
Một luồng sát khí dày đặc tràn đến, bức về phía tất cả cường giả Thái Cổ.
Mọi người thất kinh, còn chưa kịp phản ứng liền phát hiện Phong Tôn đột nhiên biến mất giữa không trung.
- Tiền bối, giúp ta một tay!
Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên kêu lớn.
Huyền Tẫn hơi ngẩn người, sau đó vung hai tay ra. Lực lượng hùng hậu đến từ Huyền Vũ, vượt qua mọi người không hề bảo lưu cuồn cuộn tràn vào trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ.
Phong Vân Vô Kỵ nhíu mắt lại, chân lực đến từ Huyền Tẫn điên cuồng vận chuyển trong cơ thể, trong nháy mắt chuyển hóa toàn bộ thành kiếm nguyên của mình.
Mí mắt mở ra, con người Phong Vân Vô Kỵ hóa thành màu trắng bạc. Không có bất cứ dấu hiệu gì, thân hình của hắn đột nhiên biến mất không thấy…
"Ầm!"
Trên bầu trời mấy trăm trượng, Phong Tôn và Phong Vân Vô Kỵ một trên một dưới, không ngừng va chạm vào nhau. Trong năm ngón tay mở ra của Phong Vân Vô Kỵ, một đoàn ánh sáng hình cầu không ngừng lóe lên, ép về phía Phong Tôn, chính là lực lượng của Kiếm chi lĩnh vực.
Thế nhưng luồng lực lượng có thể đánh bay Hắc Ám Quân Chủ này lại bị một kiếm của Phong Tôn ngăn trở. Một lực lượng không thể lý giải đang ngăn cản Phong Vân Vô Kỵ phát ra một kích này.
- Ta mới là người mạnh nhất!
Trong mắt Phong Tôn bắn ra một luồng ánh sáng tà ác, đột nhiên gầm lên một tiếng. Một lực lượng hùng hậu từ trong Thời Gian chi kiếm phát ra, kiếm quang sáng ngời trong nháy mắt phá vỡ Kiếm chi lĩnh vực nơi bàn tay Phong Vân Vô Kỵ.
Một kiếm đã từng chém chết đông đảo Thiên Ma Thần gần như bao phủ thân thể Phong Vân Vô Kỵ. Ngay lúc này, một bóng người chợt lóe lên bên cạnh Phong Vân Vô Kỵ, thân hình của Bổn Tôn đột nhiên hiện ra, hai tròng mắt màu trắng bạc trở nên lấp lánh. Kiếm quang đang chém xuống đột nhiên dừng lại trong chốc lát. Tận dụng khoảng thời gian này, Bổn Tôn liền kẹp lấy Phong Vân Vô Kỵ bay về phía xa…
Thời gian tĩnh chỉ của Bổn Tôn chỉ duy trì không đến một giây, liền bị một luồng lực lượng còn cường đại hơn phá vỡ, chặt đứt hư không, chém về phía dưới cường giả Thái Cổ bên dưới…
"Keng keng!"
Tiếng dây xích chuyển động vang lên, xích sắt trên Bắc Hải tù đồ rung động. Khi y đang muốn ngăn cản một chiêu này, Chiến Đế đã dùng một tay kẹp lấy:
- Dừng đi, chúng ta căn bản không phải đối thủ của hắn!
Một luồng ánh sáng màu trắng xuyên qua thiên địa. Nhiều cường giả Thái Cổ vốn tưởng rằng Phong Tôn chính là nhân tộc, căn bản không ngờ tới hắn lại đột nhiên đánh về phía người nhà. Mặc dù bên tai vang lên tiếng giục, nhưng bọn họ vẫn không tin, chỉ chậm trễ một chút đã không thể nào rời khỏi.
"Ầm ầm!"
Một kiếm chém xuống, đông đảo cường giả Thái Cổ hóa thành tro bụi…
"Bùng!"
Phong Tôn chỉ trời đạp đất, áo bào trên người bỗng nhiên nổ tung, lộ ra từng khối cơ nhục rắn chắc, khí tức hắc ám nồng đậm từ trên người hắn tỏa ra:
- Giết giết giết! Giết sạch tất cả!
Trong con ngươi của Phong Tôn đã không còn thấy một chút màu trắng nào, hoàn toàn là một màu đen như mực đậm đặc. Khí tức điên cuồng và hung bạo từ trên người hắn phát ra, kể cả những ma đầu tàn nhẫn cũng kinh hãi không thôi.
- Hắn không phải là Phong Tôn, hắn đã bị Thời Gian chi kiếm khống chế rồi.
Vẻ mặt Chiến Đế nghiêm trọng. Trong nháy mắt rất nhiều tộc nhân đã bị Phong Tôn hủy diệt, trong lòng mọi người đều cảm thấy đau xót, nhưng nguy cơ lớn hơn vẫn còn ở phía sau.
Chiến Đế đột nhiên tách khỏi hàng ngũ những người bên cạnh, bay về phía trước, tay phải giơ lên, chiến đao trắng lóa đã nằm trên tay.
"Ầm ầm!"
Trời đất đột nhiên hóa thành một màu trắng xóa, một trời băng đất tuyết từ dưới chân Chiến Đế lan rộng ra như tia chớp. Dưới sự quan sát của mọi người, một luồng đao khí hùng hậu như muốn chia đôi thiên địa từ đỉnh đầu Chiến Đế xẹt qua bầu trời, nhắm thẳng vào Phong Tôn.
- Ha ha ha!
Phong Tôn cười cuồng dại, đột nhiên phát ra một chưởng. Một luồng ánh sáng cường liệt từ trong cơ thể hắn tỏa ra, sau đó mọi người nhìn thấy một cảnh tượng không thể nào tin được: Một đao mạnh nhất của Chiến Đế dường như đang quay chậm, từ đỉnh đầu Phong Tôn rút lui về phía sau, sương trắng đang lan đến cũng lùi về từng bước một…
"Ầm!"
Chiến Đế bị chính đao khí của mình đông cứng, hóa thành một khối băng to lớn từ không trung rơi xuống…
- Ha ha ha… Trên trời dưới đất, chỉ mình ta độc tôn!
Phong Tôn tay cầm Thời Gian chi kiếm, nhìn trời cười cuồng dại. Tiếng cười đột nhiên dừng lại, trong mắt hắn lóe lên một vệt sát khí lạnh lẽo, nhìn về bốn phương gầm lên:
- Giết giết giết!
"A!"
Tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai. Nơi Phong Tôn đi qua, người ngã ngựa đổ, không gì có thể ngăn cản được. Tất cả công kích đánh về phía hắn, còn chưa tới gần liền bị thời gian nghịch lưu khiến cho quay về trong cơ thể. Vô số thi thể từ bầu trời rơi xuống…
Phong Tôn không ngừng truy kích, thi thể trải rộng khắp nơi, hoàn toàn là một cảnh tượng đồ sát. Năng lực của Thời Gian chi kiếm đã vượt qua phàm tục, không phải sức người có thể kháng cự được. Phong Tôn một người truy sát, đã biểu hiện rõ ràng truyền thuyết: "người cầm Thời Gian chi kiếm trong tay, cho dù là kẻ yếu cũng có thể diệt thần".
Cuồng phong nổi lên từng trận, trong gió mang theo khí tức máu tanh nồng đậm. Trên bầu trời, vô số thiên sứ theo lông trắng đầy trời rơi xuống, ngay cả hai gã Quyền thiên sứ cũng bị Phong Tôn tru sát.
Bổn Tôn dựa vào thời gian tĩnh chỉ và tốc độ tuyệt vời mang theo Phong Vân Vô Kỵ bay về phía. Phong Tôn đã thử vài lần, những không thể nào đuổi kịp, liền quyết định buông tha, chuyển sang truy sát những người khác. Mọi người đã hoàn toàn từ bỏ sự kháng cự, từng người kêu lên thảm thiết, bỏ chạy về bốn phía.
Cửa vào hỗn độn đã đóng, không ai biết đường ở phương nào, chỉ không ngừng chạy về phía trước…
"Kéc!"
Đúng lúc này, Hoàng vẫn luôn đứng yên bất động, ẩn trong bóng tối đột nhiên ngẩng đầu phát ra một tiếng rít chói tai. Biến động dị thường đột ngột nội lên…
Bình luận truyện