Phi Thăng Chi Hậu

Chương 454: Thập Phương Câu Diệt



Thanh kiếm trong tay Phong Tôn đột nhiên phát ra ánh sáng cường liệt hai màu đen trắng. Lấy Thời Gian chi kiếm làm ranh giới, một nửa bầu trời bên trái sâu và đen như vực, phía bên phải lại là một hải dương ánh sáng.

- Chuyện… chuyện gì vậy?

Phong Tôn mở to hai mắt, tay cầm chuôi kiếm run lên kịch liệt. Hắn cảm giác được Thời Gian chi kiếm đang cố gắng thoát khỏi sự khống chế của mình, vội vàng nắm chặt lấy, chết cũng không buông tay.

"Kéc!"

Ven rìa chiến trường, Hoàng lại phát ra một tiếng rít cực kỳ hung bạo. Tiếng rít vừa vang lên bốn phương liền chấn động, Thời Gian chi kiếm cũng bừng sáng…

Một lực lượng hủy diệt từ chuôi kiếm truyền vào trong cánh tay của Phong Tôn, khiến cho tay phải của hắn trong nháy mắt vỡ tan, hóa thành từng phiến tro bụi.

- Thời Gian chi kiếm là của ta! Của ta! Của ta! Của ta… Không ai có thể lấy được!

Phong Tôn hét lớn, khuôn mặt vì thống khổ mà kịch liệt co quắp lại. Khi cả cánh tay phải trong nháy mắt bị lực lượng hủy diệt hùng hậu của Thời Gian chi kiếm chấn vỡ, tay trái của hắn bỗng nhiên vươn ra, một lần nữa bắt lấy Thời Gian chi kiếm.

Ở bốn phương, mọi người đều tránh ra xa, đồng thời quan sát trung tâm của chiến trường. Sự cường đại của Thời Gian chi kiếm đã khiến cho bọn họ mất đi dũng khí phản kháng, còn biến động dị thường xảy ra trên người Phong Tôn lại khiến cho bọn họ sinh ra một chút mong đợi.

Không ai hiểu được trên người Phong Tôn đã xảy ra chuyện gì. Từng ánh mắt từ phương xa nhìn đến, không ngừng chuyển dời giữa Hoàng phát ra tiếng rít quỷ dị và Phong Tôn giữa không trung. Bạn đang đọc truyện tại Truyện Bất Hủ - www.Truyện Bất Hủ

Trông thấy cánh tay trái còn lại của Phong Tôn cũng sắp bị lực lượng hắc ám và quang minh thuần túy bên trong Thời Gian chi kiếm phá thành tro bụi, đột nhiên ngay lúc này…

"Ngao!"

Một tiếng gầm tà ác và dữ tợn vang lên từ giữa ánh sáng và bóng tối của Thời Gian chi kiếm, một cánh tay u ám từ trong Thời Gian chi kiếm vươn ra, tiếp đó là một linh hồn cường đại và tà ác khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy bất an.

Khi linh hồn u ám này đột nhiên từ trong Thời Gian chi kiếm rực rỡ bò ra, trong đôi mắt của Hoàng đang đứng ven rìa chiến trường bỗng hiện lên vẻ bất ngờ và giận dữ.

"Gào!"

Hoàng ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng gầm chói tai, áo choàng màu đen phía sau vung lên, thân thể như tên rời khỏi dây cung nhanh chóng vọt lên trời, nơi đi qua lưu lại một phiến không gian vỡ nát.

"Gào!"

Linh hồn tà ác kia trông thấy Hoàng giận dữ bay đến, bỗng nhiên phát ra một tiếng gầm cực kỳ căm hận và giận dữ, đồng thời bay về phía trước, nhập vào trong cơ thể Phong Tôn vẻ mặt sợ hãi, nhưng thân thể lại không động đậy được.

"Bách!"

Phong Tôn bị hồn thể tà ác kia xâm nhập vào cơ thể, mái tóc đột nhiên dựng lên. Hắn ngẩng đầu yên lặng nhìn Hoàng đang lao đến, trong mắt hiện lên vẻ giận dữ và cừu hận, sau đó ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng rít dài.

"Gào!"

Toàn bộ vùng đất hỗn độn đều rung chuyển. Ở phương xa, hải dương hỗn độn cũng gầm lên như muốn đáp lời. Lực lượng đầy rẫy tại hải dương hỗn độn nhanh chóng tràn vào trong cơ thể Phong Tôn, khí tức hắc ám nồng đậm như thực chất từ khiếu huyệt toàn thân hắn trào ra.

Trong con ngươi đen kịt như mực của Phong Tôn phản chiếu một chiếc mặt nạ che mặt màu bạc từ nhỏ biến thành lớn, hắn gần như không hề suy nghĩ, liền vung tay chém ra một kiếm.

"Ầm!"

Trong hư không, Hoàng không hề sợ hãi vung một quyền đánh về phía Thời Gian chi kiếm do Phong Tôn chém ra. Hai bên va chạm phát ra một tiếng nổ vang rền. Lấy hai người làm trung tâm, hư không trong phạm vi bán kính mấy ngàn trượng ầm ầm tan vỡ. Một không gian vỡ vụn to lớn hình cầu bao phủ cả Hoàng và Phong Tôn vào bên trong.

"Kéc!"

"Gào!"

Hai tiếng gầm đủ làm thiên địa biến sắc vang lên từ bên trong không gian hình cầu, hai bóng người từ trong không gian vỡ vụn kia vọt lên không, lại trong nháy mắt bắn lên cao mấy vạn trượng. Hai bên lại thi triển một đòn công kích trực tiếp không hề hoa xảo. Một vòng sóng gợn màu đen loá mắt phẳng như mặt nước tỏa ra, nơi sóng gợn lan đến, từng mảng lớn không gian vỡ vụn. Thân hình của Hoàng và Phong Tôn lại lần nữa vọt lên không, biến mất trên cao.

"Ầm ầm ầm!"

Những tiếng nổ lớn liên tiếp không ngừng vang lên từ phía trên. Trong nháy mắt, thân hình của Hoàng và Phong Tôn lại bay vào lòng đất giao chiến với nhau. Lực lượng hủy diệt hùng hậu khiến cho cả vùng đất hỗn độn không ngừng rung chuyển, từng mảng đất vỡ vụn ra, đất đá mang theo tiếng rít bắn lên cao, biến mất không thấy.

Hai bóng người cường đại đến biến thái không ngừng giao chiến kịch liệt với nhau, từ bầu trời đến mặt đất, sau đó lại từ lòng đất đến hải dương hỗn độn thần bí, tiếp đó lại từ hải dương hỗn độn đánh lên cao vạn trượng, mỗi lần công kích đều long trời lở đất. Vùng đất hỗn độn bị lực lượng cuồng bạo do hai người giao thủ phá thành mảnh nhỏ, từng khe nứt dữ tợn cắt ngang qua đại địa.

Hải dương hỗn độn sóng lớn gầm lên, từng cơn lốc màu đen chọc trời quay cuồng trên mặt biển nhấp nhô. Vô số xương khô nổi trên mặt biển bị cơn lốc cuốn lên trời cao, sau đó lại ào ào rơi xuống như mưa.

Bất kể là Hoàng hay là Phong Tôn đột nhiên trở nên cường đại quá mức tưởng tượng đều chém giết không hề e ngại. Thông thường khi hai người tách ra, đều vung tay xuất thủ một quyền hoặc chưởng hủy diệt những người bên cạnh, sau đó lại chiến đấu kịch liệt với nhau.

- A!

Tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai. Không ai có thể đoán được hai tên cường giả này lúc nào sẽ đột nhiên xuất hiện, bất kể là ma, thiên sứ hay cường giả Thái Cổ đều bỏ chạy tứ tán.

Một trường tranh đoạt Thời Gian chi kiếm, cuối cùng lại hoàn toàn thuộc về hai kẻ hủy diệt biến thái. Hơn nữa đối với những người tiến vào vùng đất hỗn độn, cả hai kẻ này đều là địch chứ không phải bạn.

Đây là một trận chiến giữa sư tử và hổ.

Trong lúc Hoàng và Phong Tôn đang chiến đấu kịch liệt, tại ven rìa chiến trường…

Một bộ xương trắng toát mặc khải giáp đen kịt từ mặt đất chậm rãi đứng lên. Trên khung xương trắng toát kia, từng sợi gân xanh nhanh chóng hiện ra, sau đó là huyết quản, cơ nhục, da dẻ mới sinh cùng với lông tóc.

- A…

Thái Huyền gạt một chòm tóc đen vừa mới mọc trên trán, phát ra một tiếng gầm thống khổ và tràn ngập tự tin. Theo tiếng gầm kia, chân nguyên cuồn cuộn lại điên cuồng vận chuyển trong cơ thể y. Cửu Chuyển Sinh Tử huyền công còn mạnh mẽ hơn so với trước vận hành trong kinh mạch, gây cho hắn một cảm giác cường đại chưa bao giờ từng có.

"Bùng!"

Mặt đất phía sau Thái Huyền rung lên một chút. Thái Huyền thần sắc khẽ động, liền xoay người lai, bàn tay khua lên đẩy từng mảng lớn bùn đất qua một bên, lộ ra đám người Độc Cô Vô Thương, Tây Môn Y Bắc, và Lôi Uyên cư sĩ đang nằm bên trong.

"Phụt!"

Đám người Độc Cô Vô Thương vừa mới ngồi dậy liền lần lượt phun ra một ngụm máu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Thái Huyền nhanh chóng đặt hai tay lên người Độc Cô, nội lực mới sinh cuồn cuộn truyền vào trong cơ thể.

Một kiếm của Phong Tôn lúc trước có phạm vi quá lớn, mọi người không thể tránh kịp. Thái Huyền quyết định thật nhanh, liền hét lớn một tiếng, bằng vào năng lực hồi sinh của Cửu Chuyển Sinh Tử huyền công trực tiếp đón đỡ một kiếm kia. Sau đó Độc Cô Vô Thương lại dùng Vô Cực kiếm đạo hóa giải uy lực còn dư, nhờ vậy mọi người mới có thể sống sót. Chỉ có điều, cho dù như vậy thì mọi người cũng bị thương khá nặng. Một kiếm đó của Phong Tôn đã không còn thuộc phạm trù phàm tục.

Ở phía xa, Phong Vân Vô Kỵ cũng phát hiện đám người Kiếm các may mắn còn sống, trong lòng nôn nóng liền thoát khỏi Bổn Tôn, bay đến phía sau Tây Môn Y Bắc, ngồi xuống giúp y chữa thương.

"Phụt!"

Một đám bùn đất từ phía sau mọi người bắn lên, chiếc đầu trụi lủi của Huyền Tẫn từ lòng đất nhô ra, vòng tóc thưa thớt ven đầu rối tung. Vừa mới hít một ngụm không khí, lão nhân đã hét lên:

- Mẹ nó, ngạt chết ta rồi!

Huyền Tẫn đã truyền cho Phong Vân Vô Kỵ rất nhiều chân lực, phần còn lại trong cơ thể cũng chỉ kịp tạo ra Huyền Vũ lĩnh vực một lát, nhưng chỉ một lát này lại cứu được một cái mạng già của lão.

Lão nhân cũng không dám chậm trễ, liếc nhìn mọi người một cái, sau đó vội vã ngồi xếp bằng chữa thương. Huyền Vũ chân khí tại phương diện khôi phục có ưu thế rất lớn, tốc độ chữa thương cũng nhanh hơn so với mọi người.

Một lúc sau, Huyền Tẫn mở mắt ra, há mồm gào lên:

- Đây rốt cuộc là chuyện gì? Thằng nhãi Phong Tôn kia sao đột nhiên lại trở nên cường đại như thế, sức người căn bản không thể chống lại được?

Nhờ Thái Huyền dựa vào sự ảo diệu của Cửu Chuyển Sinh Tử huyền công chống đỡ phần lớn công kích, cho nên thương thế của mọi người cũng không nặng như trong tưởng tượng, điều dưỡng một lúc cũng khôi phục khoảng bốn năm thành.

Lúc này, nghe được nghi vấn của Huyền Tẫn, Phong Vân Vô Kỵ buông tay ra, mở miệng nói:

- Tiền bối! Đương thời cho dù là đối mặtvới Hắc Ám Quân Chủ, dựa vào tu vi của chúng ta cũng đủ để đối kháng. Mặc dù có thể không thắng, nhưng giữ mạng cũng không phải là chuyện quá khó khăn. Theo tiền bối thì rốt cuộc là lực lượng gì mới khiến chúng ta căn bản không thể nào chống lại được?

Huyền Tẫn nghe vậy trong mắt lộ ra vẻ suy tư, bỗng ngẩng đầu nhìn Hoàng và Phong Tôn giữa không trung không ngừng thay đổi nơi giao chiến, lẩm bẩm nói:

- Lẽ nào, Thời Gian chi kiếm lại ảo diệu như thế, đã đạt đến cảnh giới thần lực?

Thái Huyền nghe vậy liền nói:

- Thực lực của Phong Tôn căn bản không biến thái như thế. Tất cả những điều này hoàn toàn diễn ra sau khi hắn cầm lấy Thời Gian chi kiếm, giải thích duy nhất cũng chỉ có thể là do thanh kiếm này… Thật quá kinh khủng, không ngờ có thể làm cho thời gian nghịch lưu, năng lực cấp bậc này chúng ta căn bản không thể chống cự được!

- Thế nhưng, không đúng!… Vì sao Thời Gian chi kiếm chỉ có người sơ hữu song hồn như Phong Tôn mới có thể bình an lấy được? Kẻ mang mặt nạ màu bạc đang chiến đấu kịch liệt với Phong Tôn là ai? Sao ta căn bản không chú ý tới hắn xuất hiện ở đây lúc nào? Ồ? Vô Kỵ, cái tên lạnh như băng đứng ở kia sao hình dạng lại giống ngươi như đúc vậy?

Mọi người nghe vậy đều giật mình. Phong Vân Vô Kỵ trầm mặc một lát, sau đó nói:

- Trong chuyện này quan hệ rất lớn, thứ cho vãn bối tạm thời không thể nói rõ cho tiền bối được, sau này khi thời gian đến Vô Kỵ sẽ trình bày!

Huyền Tẫn liếc mắt nhìn Bổn Tôn, lại liếc nhìn Phong Vân Vô Kỵ một chút, trong mắt lộ ra vẻ suy tư, sau đó làm như không kiên nhẫn phất phất tay:

- Quên đi, quên đi! Không quản nữa! Không quản nữa…

Phong Vân Vô Kỵ im lặng, trong lòng chỉ đành nói tiếng xin lỗi Huyền Tẫn, dù sao chuyện này cũng có quan hệ rất trọng đại.

- Vô Kỵ, lần này người thấy mặt ngươi và Bổn Tôn sợ rằng không ít…

Một giọng nói nhỏ như muỗi kêu vang lên bên tai Phong Vân Vô Kỵ, chính là thanh âm của Thái Huyền:

- May là hầu hết mọi người đều bị Phong Tôn giết chết, cũng không biết là may mắn hay bất hạnh. Đại kế ba phân thần của ngươi, lần này đã xuất hiện một sơ hở rất lớn. Chỉ cần có một ma tộc thấy qua khuôn mặt của ngươi và Bổn Tôn trở lại Ma Giới, sợ rằng sẽ gây ra hậu quả không thể lường trước được. Ba đại phân thần, một vinh thì tất cả cùng vinh, một tổn hại thì tất cả đều hại. Lần này nếu như có thể trở lại Thái Cổ, ngươi cần cẩn thận suy nghĩ một chút đối sách!

- Ừm.

Phong Vân Vô Kỵ gật đầu, đồng thời truyền âm nhập mật trả lời:

- Lần này Bổn Tôn xuất hiện ở đây cũng nằm ngoài dự liệu của ta. Có điều ta đã báo cho phân thần Ma Giới biết tình huống bên này, so với chúng ta hắn càng hiểu nên làm thế nào hơn.

- Như vậy thì tốt. Có điều không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Ma tộc còn có một số cường giả, lúc này e rằng vùng đất hỗn độn đã sắp tan biến, rất nhiều cường giả yêu ma ần tàng trong bóng tối chờ đợi thời cơ. Chỉ cần thời cơ thích hợp đến, nhất định bọn chúng sẽ xuất hiện. Đến lúc đó, e rằng chúng ta rất khó giết hết bọn chúng, ngươi nên chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.

Thái Huyền nói tiếp.

Phong Vân Vô Kỵ im lặng, trong đầu lại xuất hiện khuôn mặt anh tuấn của Ám Cát Cổ Đức. Mặc dù có vẻ ngoài của nhân loại, nhưng Ám Cát Cổ Đức lại là một tên ma tộc mười phân vẹn mười. Từ khoảnh khắc tranh đoạt Thời Gian chi kiếm, hắn bỗng nhiên biến mất không còn thấy bòng dáng.

Phong Vân Vô Kỵ căn bản không tin Ám Cát Cổ Đức sở hữu Tuyệt Đối lĩnh vực lại dễ dàng chết như vậy, giải thích duy nhất chỉ có thể là lúc này hắn đang trốn ở một nơi nào đó, lẳng lặng chờ đợi thời cơ.

Phong Vân Vô Kỵ nhìn lướt qua, trông thấy mặt đất vỡ tan, những vết nứt thật sâu cắt ngang qua vùng đất hỗn độn, khắp nơi là phần còn lại của chân tay bị cụt, không thể tìm thấy một thi thể hoàn chỉnh nào. Tiếng vang ầm ầm truyền vào trong tai, trời đất là một phiến lờ mờ, căn bản không tìm được bóng dáng của Ám Cát Cổ Đức.

"Ầm!"

Một bóng người từ bầu trời nghiêng nghiêng rơi xuống, đập vào trong tầng đất, một mảng lớn đất đá bị vùi xuống bên dưới lộ ra một cái hố bán kính đạt đến trăm trượng. Phong Vân Vô Kỵ đứng dậy, từ xa xa nhìn lại, trông thấy người trong hố to chính là Hoàng.

Một bóng người trên tầng mây hạ xuống, đạp bước giữa không trung, cả người tràn ngập tà khí, từ trên cao nhìn xuống Hoàng bên dưới, không ngờ lại là Phong Tôn.

- A!

Mọi người kinh hãi kêu lên, không ai ngờ được người chiến thắng cuối cùng lại là Phong Tôn.

- Hắn đã hoàn toàn bị khống chế rồi.

Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu nhìn Phong Tôn giữa không trung, lẩm bẩm nói.

- Cái gì?

- Thời Gian chi kiếm căn bản không phải là truyền thuyết. Một thanh thần khí nào có đơn giản như vậy. Bên trong có ẩn tàng một linh hồn cực kỳ tà ác và cường đại, hiển nhiên là có liên quan đến kẻ sắp đặt và kẻ bị sắp đặt. Thời Gian chi kiếm, căn bản chính là một âm mưu.

- Vô Kỵ, ngươi phát hiện được gì rồi?

Độc Cô Vô Thương nói.

Phong Vân Vô Kỵ chỉ vào Thời Gian chi kiếm trong tay Phong Tôn giữa không trung, lạnh lùng nói:

- Tất cả những điều này căn bản là một âm mưu. Còn nhớ những đọa lạc thiên sứ không có linh hồn trên đường đi hay không?… Đây là một thanh kiếm dùng để thu thập linh hồn. Mọi người được kêu gọi đến nơi đây, không phải vì tranh đoạt lực lượng có thể khống chế thời gian, mà là dùng để làm đối tượng thu hoạch, mà linh hồn chúng ta chính là thứ thanh kiếm này mong muốn… Suy nghĩ thêm một chút, trước thần ma đại chiến lần thứ nhất, nhiều đỉnh cấp cường giả đồng thời chạy đến vùng đất hỗn độn này như vậy, trong đó có một số cường giả thậm chí còn vượt xa chúng ta, nhưng nhiều người như vậy lại không ai có thể lấy được Thời Gian chi kiếm, đó là vì sao?

Mọi người trong lòng chấn động, vì Phong Vân Vô Kỵ vạch trần âm mưu đáng sợ này mà kinh hãi.

Loại người nào mới có năng lực và cơ hội bố trí một âm mưu lớn như vậy? Nếu đó là người thì là người nào? Nếu như là ma thì là ma nào? Nếu là thiên sứ thì sẽ là ai? Còn nếu như là Chủ Thần thì sao?

Một kiếm hủy diệt tất cả lĩnh vực nhiều thuộc tính, điều này thiên sứ, yêu ma hay cường giả Thái Cổ có thể làm được sao? Thời Gian chi kiếm là do ai bỏ xuống? Mỗi lần cửa vào hỗn độn mở ra, Thời Gian chi kiếm đều hấp thu rất nhiều linh hồn cường giả, rốt cuộc là để làm gì? Cuối cùng người được lợi là ai? Linh hồn nhập vào trong cơ thể Phong Tôn là ai? Vì sao kẻ mang mặt nạ màu bạc kia lại tức giận như vậy? Hắn là người nào? Hai Hắc Ám Quân Chủ, một tên là bị Bổn Tôn giết chết, còn một tên khác có phải là do hắn giết chết hay không? Tại sao hắn lại làm như vậy?

Một loạt vấn đề lần lượt dâng lên trong lòng mọi người, khiến cho tất cả đều cảm thấy trong lòng nặng trĩu. Cảm giác bị người khác biến thành con rối không hề dễ chịu chút nào, nhất là khi trong đó còn ẩn tàng một âm mưu chí mạng. Mỗi khi suy nghĩ một vấn đề, sắc mặt của mọi người lại trầm trọng thêm một phần.

Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu nhìn Hoàng và Phong Tôn lại giao chiến với nhau phía không trung. Thực lực đạt đến mức độ như bọn họ, chiến đấu đã không thể dùng lẽ thường để đo lường. Ngoại trừ tuyệt chiêu cường đại, sợ rằng rất khó hủy diệt hoàn toàn đối phương.

Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ có trăm ngàn ý niệm: "Hoàng vốn sinh ra tại chiến trường thần ma cổ. Để ngăn cản hắn, Tổ Vu của Vu tộc e rằng đã sớm từ trần. Dùng tất cả lực lượng của Vu tộc để canh giữ chiến trường thần ma cổ, mục đích chủ yếu chính là vì Hoàng. Thân phận thực sự của Hoàng rốt cuộc là gì? Trước khi hắn ngã xuống có địa vị như thế nào? Dường như Hoàng rất quen thuộc với tất cả những thứ ở đây. Khi nhìn tà hồn kia nhập vào trong cơ thể Phong Tôn, cướp lấy Thời Gian chi kiếm, nhìn biểu tình tức giận của Hoàng, giống như hắn cho rằng tà hồn kia đã động vào đồ vật của hắn. Chẳng lẽ… tất cả những điều này là do hắn sắp đặt?"

Nhưng rất nhanh một nghi hoặc mới lại dâng lên trong lòng Phong Vân Vô Kỵ: "Với năng lực của Hoàng lúc này, quả thật không có năng lực bố trí một thế cuộc lớn như vậy. Hơn nữa trong khoảng cửa vào hỗn độn mở ra lần đầu và lần thứ hai, Hoàng có thời gian rất dài bị vây ở chiến trường thần ma cổ."

Phong Vân Vô Kỵ loáng thoáng cảm giác mình đã bắt được một sợi dây nối xuyên qua tất cả sự kiện, mạch suy nghĩ càng trở nên thông suốt:

"Chiến trường thần ma cổ hình thành từ sau cuộc chiến thần ma lần đầu tiên. Các Tổ Vu của Vu tộc cũng không phải vẫn luôn ở tại chiến trường. Án theo thời gian Tổ Vu canh giữ chiến trường thần ma cổ mà suy tính, hẳn là bắt đầu từ sau cuộc chiến thần ma lần đầu tiên. Mà truyền thuyết về Thời Gian chi kiếm đã tồn tại trước cuộc chiến này. Nói cách khác, âm mưu này không thể là do Hoàng sắp, ít nhất cũng không phải là do Hoàng hiện tại."

"Nhìn vào phản ứng của các Tổ Vu, địa vị của Hoàng lúc còn sống hiển nhiên là rất cao. Như vậy, lúc còn sống liệu Hoàng có có năng lực bày ra thế cuộc này hay không? Dù sao, người được lợi trong tất cả những điều này cũng chỉ có hắn, chỉ là ngoài dự liệu bị người khác nhúng tay vào mà thôi. Hắc Ám Quân Chủ triệu hồi Chủ Thần phân thân, thế nhưng lại bị Hoàng đánh chết, hơn nữa Hắc Ám Quân Chủ lại không hề chống lại. Nhìn vào vẻ biểu tình trước khi chết, sở dĩ hắn không phản kháng là bởi vì hắn rất sợ hãi và kính nể đối với Hoàng. Rốt cuộc Hoáng có thân phận gì mà có thể khiến cho kẻ có địa vị tôn quý như Hắc Ám Quân Chủ kính nể đến như vậy?"

Vô số vấn đề nhìn như rắc rối phức tạp không ngừng tổ hợp lại trong đầu Phong Vân Vô Kỵ, hình thành một sợi dây dần dần hiện rõ ràng. Khi tất cả tập hợp lại, một đáp án rõ ràng đã xuất hiện trong đầu Phong Vân Vô Kỵ.

Phong Vân Vô Kỵ chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Hoàng đang cùng Phong Tôn chiến đấu kịch liệt không trung, một ý niệm như như tia chớp lóe lên trong đầu: "Chẳng lẽ Hoàng chính là Quang, Ám Chủ Thần ngã xuống sao?"

Lúc này giữa không trung.

Hoàng vung một quyền đánh về phía Phong Tôn, nhưng lại bị Phong Tôn dùng một chiêu thời gian nghịch lưu phá giải. Theo một kiếm chém ra, thân thể Hoàng bị đánh lui mấy ngàn trượng. Phía dưới, mọi người nhìn thấy trong lòng đều kinh hãi. Một kiếm của Thời Gian chi kiếm có thể hủy diệt nhiều người như vậy, nhưng đánh vào người Hoàng chỉ khiến hắn bị đẩy lui, thân thể đó cường đại đến mức nào.

"Kéc!"

Sau khi bị một kiếm của Phong Tôn đẩy lui, Hoàng có vẻ càng thêm giận dữ. Hắn đột nhiên quay đầu lại nhìn về hướng Bổn Tôn, phát ra một tiếng rít dài như cầu viện.

Đôi mắt màu bạc của Bổn Tôn hờ hững nhìn chăm chú vào không trung, căn bản không có ý ra tay. Hoàng bắt đầu trở nên nôn nóng. Phía xa, Phong Tôn tóc dài bay lượn, vẻ mặt tàn nhẫn, giận dữ hét lên một tiếng. Bốn phương chấn động, năng lượng hùng hậu từ bốn phía hội tụ về trong cơ thể Phong Tôn. Thân hình vọt tới, Phong Tôn lại chém một kiếm về phía Hoàng.

"Ầm!"

Hoàng lại lần nữa bị chém bay…

"Gào!"

Hoàng giận dữ nhìn về phía Bổn Tôn, lại phát ra một tiếng rít dài, nhưng Bổn Tôn vẫn như trước lạnh lùng không nhúc nhích.

Hoàng đột nhiên tỉnh táo lại, trầm mặc một lúc, sau đó truyền một luồng sóng ý thức vào trong đầu Bổn Tôn: "Thời gian, quy tắc… ngươi! Thần lực… linh hồn, ta!"

Bổn Tôn như hóa thành tượng đá rốt cuộc đảo mắt một vòng, rất nhanh cũng phát ra một luồng sóng ý thức: "… Còn có thần lực!"

"Gào!"

Yêu cầu của Bổn Tôn khiến cho Hoàng có vẻ rất tức giận, một luồng năng lượng cường liệt khoách triển ra, khiến cho mảng lớn hư không bên ngoài cơ thể bị chấn thành hư vô.

Trong thấy Phong Tôn đang hấp thu năng lượng tại vùng đất hỗn độn với tốc độ kinh người, khí tức hắc ám vô tận từ bốn phương tám hướng tràn vào trong cơ thể hắn, Hoàng rốt cuộc cũng lo lắng.

Rất nhiều cường giả đều cảm giác được, giữa quái vật mang mặt nạ màu bạc kia và nhân loại mắt bạc áo trắng đang có hai luồng sóng ý thức giao lưu với nhau. Không ai biết bọn họ đang nói gì. Đạt đến cấp bậc này, dao động thần thức của bọn họ căn bản không phải những cường giả phàm tục này có thể nhìn thấu được.

Giống như trải qua một phen "cò kè mặc cả" rất kịch liệt, Hoàng và Bổn Tôn rốt cuộc cũng đạt thành giao dịch.

"Kéc!"

Một tiếng rít dài vang lên, thân thể Hoàng hóa thành một tia chớp lao về phía Phong Tôn. Cùng lúc này, hư không chung quanh Bổn Tôn bỗng trở nên vặn vẹo, trong nháy mắt Bổn Tôn liền xuyên qua hư không, xuất hiện tại phía sau Phong Tôn.

Sự gia nhập của Bổn Tôn lập tức khiến cho Phong Tôn sinh ra cảm giác nguy cơ rất lớn, không dám tiếp tục hấp thu lực lượng hắc ám cường đại kia .

"Kéc!"

Một tiếng rít dài vang lên, Phong Tôn lại lần nữa chiến đấu cùng Hoàng. Một trường đại chiến lại tiếp tục…

Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào ba "người" này…

Thực lực của Hoàng cực kỳ cường hãn, nhưng gặp phải Phong Tôn càng lúc càng khống chế lão luyện thời gian nghịch lưu của Thời Gian chi kiếm, hắn cũng không có nào. Nhưng khi có Bổn Tôn gia nhập, cục diện lại hoàn toàn không đồng dạng.

"Ầm ầm!"

Hoàng và Phong Tôn chiến đấu kịch liệt, từ bầu trời đánh đến lòng đất, lại từ lòng đất đánh lên bầu trời. Cho dù là cường giả cũng có cảm giác không theo kịp. Tốc độ di động của hai người quá nhanh, căn bản khó có thể nhìn thấy bóng dáng.

Phương thức chiến đấu của Bổn Tôn vô cùng đặc biệt, chỉ bám theo hai người, khoảng các không phải quá gần cũng không phải quá xa. Có điều, mặc dù Bổn Tôn không gia nhập vào trận chiến, nhưng so với trực tiếp chiến đấu lại càng làm cho Phong Tôn e ngại hơn. Phân nửa tinh lực của Phong Tôn gần như đều tập trung vào Bổn Tôn.

Trong đôi mắt màu bạc của Bổn Tôn không ngừng phản chiếu bóng dáng của Hoàng và Phong Tôn. Khi hai người chiến đấu kịch liệt nhất, hắn lại vừa vặn vận dụng thời gian tĩnh chỉ khiến cho Phong Tôn không thể công kích được, đồng thời lại bị Hoàng công kích vào bản thể.

Mỗi khi Phong Tôn chuẩn bị công kích Bổn Tôn, Bổn Tôn dường như luôn dự liệu một bước, sớm thối lui, làm cho Phong Tôn không thể tấn công.

Cấp bậc chiến đấu của ba "người" đã hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của mọi người, đạt đến mức độ này đã gần như là "nghệ thuật".

- A!

Phong Tôn bỗng điên cuồng hét lớn một tiếng, chỉ trời đạp đất. Bên dưới chân mặt đất từng phiên vỡ tan. Phương xa, sóng biển cũng gầm lên như đáp lời. Lực lượng hắc ám cuồn cuộn điên cuồng tràn vào trong cơ thể hắn.

Bên cạnh, Bổn Tôn vẫn luôn quan sát rốt cuộc cũng thực sự ra tay. Tay phải của hắn mở ra, một tiếng kiếm ngân vang, Đệ Ngũ Kiếm Đảm từ trong tay áo Phong Vân Vô Kỵ bắn ra, hóa thành một cầu vồng xuyên qua hư không bay vào tay của Bổn Tôn.

Cặp mắt màu bạc của Bổn Tôn bỗng trở nên lấp lánh, một kiếm vô cùng đơn giản của Tây Môn Y Bắc đã xuất ra…

"Ầm!"

Trời đất sáng ngời. Một luồng kiếm quang sáng chói khiến cho bầu trời trở nên sáng rực. Một kiếm vượt xa Tây Môn Y Bắc cắt ngang qua hư không, chém vào Phong Tôn chỉ vừa giơ tay lên mấy tấc, ngay cả thời gian nghịch lưu cũng không kịp dùng đến.

Phong Tôn hét thảm một tiến, bị một kiếm của Bổn Tôn chém bay ra ngoài. Bất kể ra sao, mặc dù Phong Tôn đột nhiên trở nên rất mạnh, nhưng thân thể của hắn vẫn là nhân loại, còn xa mới đạt đến mức độ biến thái như của Hoàng.

Chỉ một kiếm đã cắt đứt toàn thân Phong Tôn, vết kiếm trải rộng khắp nơi trên thân thể, máu loãng ồ ạt chảy xuống. Khuôn mặt vốn xem như anh tuấn uy vũ lúc này đã trở nên xấu xí và dữ tợn.

Trông thấy Phong Tôn bị thương. Hoàng không hề chậm trễ lập tức lao đến. Thân hình Bổn Tôn cũng nhoáng lên, hóa thành gió biến mất.

- A!

Phong Tôn đột nhiên gầm lên một tiếng, chém một kiếm về hai người. Thời gian nghịch lưu đã phát ra.

Bổn Tôn và Hoàng vốn đang lao đến trước người Phong Tôn bỗng nhiến lui về phía sau, lại trở về điểm ban đầu.

- A!

Ngay lúc này, Phong Tôn lại làm một chuyện khiến cho mọi người không tưởng được. Hắn bỗng nhiên hét lớn một tiếng, tay giơ lên trời, chân đạp xuống đất, năng lượng hắc ám hủy thiên diệt địa từ trong cơ thể phát ra, một chưởng đánh lên bầu trời…

"Ầm ầm!"

Thiên địa rung chuyển kịch liệt. Vài tiếng "rắc rắc" vang lên, bầu trời trên đỉnh đầu Phong Tôn bị một cột sáng màu đen xuyên qua. Thiên địa sụp đổ. Từ bốn phía, từng mảnh đất vỡ vụn ra, hóa thành từng phiến hư không đen kịt, nước biển hỗn độn trào ra từ bên dưới rạn nứt. Trong biển rộng, những lực lượng cấm chế đột nhiên biến mất. Trong tiếng bọt nước "ào ào", từng gã đọa lạc thiên sứ không có linh hồn bay lên trời…

Từng khe nứt trải khắp hư không, loáng thoáng lộ ra một chút ánh sáng. Phong Tôn bỗng quay đầu nhìn về phía mọi người, lộ ra một nụ cười dữ tợn, đột nhiên vung tay ném Thời Gian chi kiếm vào trong hải dương hỗn độn đang thét gào. Không chút chậm trễ, Hoàng và Bổn Tôn đồng thời bay về phía Thời Gian chi kiếm. Trong cơ thể Phong Tôn, một bóng đen lờ mờ giãy dụa, phá không bay lên, chui vào trong khe nứt trên đỉnh đầu, biến mất không còn thấy. Thân thể Phong Tôn như một túi vải rách từ không trung rơi thẳng xuống…

- Đi mau!

Phong Vân Vô Kỵ bỗng hét lớn một tiếng, mang theo Lôi Uyên cư sĩ suy yếu bay về phía thông đạo giữa hư không do Phong Tôn mở ra. Gần như đồng thời, từ bốn phương tám hướng, trong bóng tối vốn không có người nào bỗng xuất hiện từng bóng dáng vọt lên không, bay về phía vết nứt trên đỉnh đầu…

"Vút!"

Một bóng đen hình thoi từ phía trên bay đến. Thân hình Phong Vân Vô Kỵ lay động, dễ dàng tránh khỏi thanh trường kích kia. Hắn vội vàng thoáng nhìn, trông thấy Ám Cát Cổ Đức đang nhìn về phía chính mình nở một nụ cười lạnh lẽo, sau đó vọt lên không, bay vào trong khe nứt kia.

Thiên địa càng lúc càng chấn động kịch liệt. Hư vô không ngừng thôn tính phiến thiên địa này. Từ bốn phía, bóng tối vô tận giống như một chiếc miệng lớn không ngừng cắn nuốt…

Đám người Phong Vân Vô Kỵ vừa từ trong khe nứt trên bầu trời lướt ra, liền trông thấy một phiến không gian nghiền nát, cùng với những cơn lốc không gian từ phương xa cuốn đến. Từ vị trí của mọi người, căn bản không nhìn thấy một không gian bằng phẳng nào.

"Xuýt!"

Mọi người hít một hơi, còn chưa kịp phản ứng, liền trông thấy từ sâu trong hư vô, một bàn tay khổng lồ màu xanh đột nhiên vươn ra, chụp lấy Ám Cát Cổ Đức ở phía trước, nhập vào sâu trong không gian. Cùng lúc này, một đoàn lực lượng hắc ám chấn vỡ mảng lớn không gian, cuốn về phía đám người Kiếm các lúc này đang cực kỳ suy yếu.

Ngay lúc này, một tiếng quát lạnh bỗng vang lên từ sâu trong hư vô:

- Từ đâu tới thì hãy quay về nơi đó!

Một điểm trắng từ trong hư vô xuất hiện, trong nháy mắt khoách triển thành một thái cực bát quái đồ to lớn màu đen trắng. Bát quái đồ kia nhẹ nhàng xoay tròn, từ một quẻ bên trong phát ra một ngọn lửaa màu tím, đốt về phía bàn tay to lớn kia.

Trong xa xăm dường như vang lên một tiếng kinh hô, bàn tay to lớn kia nhanh chóng rụt trở lại. Trong mộc ngư nhãn của thái cực đồ đen trắng lại phát ra một lực hút khổng lồ, cuốn lấy mọi người Kiếm các vào bên trong…

Trời đất biến ảo. Khi tất cả dừng lại, một mùi vị quen thuộc tràn vào trong mũi, Phong Vân Vô Kỵ phát hiện mình đã đứng tại một dãy núi ở Thái Cổ.

- Ta bắt đầu tin, ngươi chính là người đó.

Một giọng nói mộc mạc của nam tử vang lên phía sau Phong Vân Vô Kỵ.

Vô Kỵ kinh hãi, bởi vì trong cảm nhận của hắn, người này giống như không tồn tại. Xoay người lại, hắn nhìn thấy một đạo nhân mặc đạo bào màu tím, trên áo có thêu hình thái cực bát quái đồ, trên đầu mang một tử kim đạo quan dùng trâm giắt vào. Mái tóc đen sau đầu như thác nước tung bay trên đạo bào màu tím. Người nọ chắp hai tay sau lưng, vô hình trung gây cho người ta một cảm giác hào hiệp và ung dung, giống như "thiệt hơn không phân, nhìn trước sân hoa nở hoa tàn; đến đi vô tình, ngắm bầu trời mây tan mây hợp". *

* Câu đối trong "U Song Tiểu Ký", nói về cách cách tu thân xử thế. Ý của câu đối này là khi hành xử hay làm việc có thể trong khổ nhục mà xem bình thường như việc hoa nở rồi tàn, gặp việc mà không động tâm; với công danh lợi lộc thì có thể xem được mất như mây hợp rồi lại tan, thản nhiên không nghĩ. Thái độ xử thế như vậy có thể đạt đến tâm cảnh bình hòa, tự nhiên đạm bạc.

- Không biết tiền bối tôn tính là gì? Là người phương nào? Vừa rồi có phải tiền bối đã trợ giúp hay không?

Phong Vân Vô Kỵ cung kính khom người thi lễ, sau đó nói.

- Đúng vậy.

Đạo nhân lại không phủ nhận, trong sự thẳng thắn mang theo vẻ bình tĩnh, làm cho người ta khó có thể nghĩ đến việc người này muốn tranh công.

- Phong Vân Vô Kỵ! Lần này bần đạo trở lại Thái Cổ, một là vì muốn gặp ngươi một lần, hai là hi vọng ngươi có thể đáp ứng một thỉnh cầu của ta.

- Có thỉnh cầu gì xin tiền bối cứ nói, chỉ cần có thể làm được, Vô Kỵ sẽ không từ chối!

- Tốt lắm!

Đạo nhân khen ngợi:

- Bần đạo hi vọng ngươi sẽ trở thành pháp tổ.

- A!

Phong Vân Vô Kỵ kinh hãi, thỉnh cầu này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn.

- Có lẽ bần đạo cũng có chút tư tâm. Bổn tọa mặc dù có đệ tử, nhưng đạo chính thống thì e rằng đã sắp thất truyền. Bần đạo hi vọng ngươi có thể đáp ứng trở thành lãnh tụ của pháp tu, thay bần đạo thống lĩnh vô số tu pháp giả. Đương nhiên, bần đạo suy nghĩ như vậy cũng có tư tâm, mong rằng có thể dựa vào tư chất của ngươi, đem một thân sở học của bần đạo truyền xuống, cho dù chỉ là một phần đạo chính thống. Như vậy bần đạo mới có thể mìm cười dưới suối vàng. Hơn nữa đây cũng là chiều hướng phát triển, tương lai ngươi nhất định sẽ cần lực lượng như vậy.

Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu nhìn đạo nhân. Từ những gì đối phương nói, tên của y cũng đã dần dần hiện lên trong đầu. Không biết vì sao, Phong Vân Vô Kỵ lại từ trong giọng nói bình tĩnh của đạo nhân cảm giác được một sự không lành.

- Tiền bối! Tu pháp giả không phải còn có pháp tổ Phục Hy tại sao? Pháp tổ đang ở hư không bày bố bát quái, thôi diễn thành thần, căn bản không cần đến ta. Vãn bối hi vọng tiền bối hãy thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!

Phong Vân Vô Kỵ mang theo một chút mong đợi cuối cùng lên tiếng.

- Ha ha ha…

Đạo nhân mặc áo bào tím đột nhiên ngửa mặt lên trời cười dài, trong tiếng cười có vẻ bi thương:

- Pháp tổ Phục Hy?… Hư không bày bát quái?… Thôi diễn thành thần?… Ha ha ha… Tất cả chỉ là một trò cười! Thành thần! Thành thần! Thành thần! Ha ha ha…

- Tiền bối! Tiền bối!

- Vô Kỵ, ngươi đã là một tia hi vọng cuối cùng của nhân loại. Bần đạo vốn không muốn để cho ngươi một mình gánh chịu tất cả áp lực, nhưng việc này giống như tên đã trên dây, không thể không bắn. Nhớ kỹ, ngươi là hi vọng cuối cùng của chúng ta! Hôm nay, bần đạo sẽ đem một phần đạo chính thống cuối cùng truyền cho ngươi.

- Nhớ kỹ, vũ khí này có thể sánh ngang với Thời Gian chi kiếm, là một trong hai kiện thần khí duy nhất còn lại trong vũ trụ, có tên là "Thập Phương Câu Diệt"!

Bốn phía đột nhiên biến ảo. Trong nháy mắt, Phong Vân Vô Kỵ phát hiện vị trí của mình và đạo nhân kia vẫn không thay đổi, nhưng nơi ở thì đã biến thành một vị diện đầy những yêu ma. Từng yêu ma tay cầm roi dài đánh vào một đám nhân loại làm nô lệ. Trên người những nhân loại này đầy những vết thương, phủ phục trên đất, phía sau kéo từng tảng đá lớn. Vô số yêu ma đứng xem, cười lên ha hả.

Từ xa đến gần, vô số ma cung khổng lồ được dựng lên tại phiến thiên địa này. Bên dưới ma cung, máu loãng ồ ạt hội tụ thành sông, chảy xuôi trên mặt đất…

Khi Phong Vân Vô Kỵ và đạo nhân xuất hiện tại phiến thiên địa này, lập tức khiến cho những yêu ma gần đó chú ý.

- Các ngươi đang làm gì?

Một yêu ma khí tức cường đại rung cánh vọt lên, bay về hướng Phong Vân Vô Kỵ…

- Không gian này đã hoàn toàn bị yêu ma nô lệ. Nhân loại sống ở nơi này cũng là sống không bằng chết, linh hồn từ lâu đã tử vong, sống hay chết đều không có gì khác nhau.

Đạo nhân chậm rãi nói:

- Thời gian của ta đã không còn nhiều, ngươi hãy nhìn cho kỹ!

Đạo nhân quay lưng về phía Phong Vân Vô Kỵ, tay áo bào phất phơ. Một vật từ trong tay áo của y bay ra, lơ lửng trên bầu trời, đó là một vật hình chữ "thập" (十), trung tâm là một âm dương thái cực đồ, chung quanh phủ kín bát quái đồ.

- Trong thiên địa này, mỗi một tộc đều có sự phân chia khác nhau. Tại Thiên Đường, linh khí trong thiên địa chỉ phân ra quang và ám, không quang tức là ám. Tại Ma Giới, năng lượng trong thiên địa chỉ có ma khí và tạp khí không thể sử dụng. Trong mắt của tu võ giả Thái Cổ, trong thiên địa chỉ còn lại khí sạch và khí bẩn; sạch tức là thiên địa nguyên khí trong mắt tu võ giả, có thể nạp vào cơ thể, theo bảy kinh tám mạch chuyển hóa thành chân khí.

Đạo nhân chậm rãi nói tiếp:

- Còn trong mắt tu pháp giả chúng ta, thiên địa tức là chúng ta, chúng ta là thiên địa. Chúng ta vốn sinh ra trong thiên địa, cùng với thiên địa là một thể, cho nên điều động lực lượng cũng chính là bản năng, đâu cần đến nhiều kỹ xảo như vậy.

- Lực lượng của thiên địa bao gồm kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, chúng ta gọi nó là lực lượng ngũ hành. Bất kể phân chia ra sao, năng lượng đều thủy chung nằm trong năm loại này. Khi kim không thành, mộc không định, thủy không đến, hỏa không sinh, thổ không trọn, thì vạn vật trong thiên địa, cho dù là thần ma cũng không có gì khác với người thường.

Đạo nhân nói đến đây, đột nhiên ngửa mặt lên trời phun ra năm ngụm khí, nhập vào trong vật hình chữ "thập" trên đỉnh đầu. Khi năm khí bay vào, vật hình chữ "thập" kia đột nhiên phát ra ánh sáng vạn trượng, từ kích cỡ lớn bằng một bàn tay dần dần lớn lên…

Tay áo bào màu tím của đạo nhân cuộn lên, phất lên phía trên, sau đó lại kéo xuống phía dưới. Thần khí kia liền từ hữu hình hóa thành vô hình, khoách triển vô hạn về bốn phương thiên địa…

Một cảm giác cổ quái dâng lên trong lòng, Phong Vân Vô Kỵ cảm thấy tất cả lực lượng giống như đột nhiên bị phong ấn lại, chìm vào ngủ say.

Một đồ án bát quái to lớn từ đỉnh đầu hạ xuống, con mắt âm dương vừa vặn bao phủ lấy Phong Vân Vô Kỵ và đạo nhân kia. Phong Vân Vô Kỵ nhìn đạo nhân y bào bay phất phới, bỗng nhiên cảm thấy một sự bi thương.

Chung quanh thái cực đồ, từng quẻ giống như đột nhiên hạ xuống, bao phủ lấy lũ yêu ma trong thiên địa. Chung quanh vốn ồn ào náo động đột nhiên trở nên yên tĩnh như chết chóc. Những yêu ma lơ lửng tại không trung đều rơi xuống đất một cách khó hiểu, hơn nữa còn có nhiều yêu ma phát hiện mình không cách nào vận dụng ma lực. Một sự khủng hoảng nhanh chóng lan rộng giữa đám yêu ma.

- Giết chết bọn chúng, nhất định là bọn chúng giở trò!

Từng tiếng gầm vang lên từ bốn phía.

- Đây chính là uy lực của Thập Phương Câu Diệt.

Thanh âm của đạo nhân dứt, lực lượng của đất, lửa, nước và sấm sét liền dâng lên từ bốn phía. Những ma cung dày đặc ầm ầm sụp đổ, vô số yêu ma kêu thảm, hóa thành tro tàn. Thiên địa như đang dịch chuyển…

"Rắc rắc!"

Trên bầu trời xuất hiện vô số khe nứt. Vị diện này đã gần tan vỡ…

- Đi thôi!

Đạo nhân lạnh nhạt nói. Cảnh vật bốn phía biến ảo, hai người lại trở về địa phương ban đầu.

Hai người chỉ trò chuyện một lúc, nhưng một vị diện đã bị hủy diệt như vậy. Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên sinh ra một cảm giác không chân thực.

- Bằng vào thần khí Thập Phương Câu Diệt này, tất cả pháp tu đều sẽ nghe theo lệnh của ngươi. Thời gian của ta cũng đến rồi.

Đạo nhân ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, thân thể càng lúc càng trở nên trong suốt, càng lúc càng mờ nhạt:

- Ta đã định sẵn là sẽ thất bại, còn ngươi thì vẫn có thể đi đến đích. Lực lượng cuối cùng của ta đều lưu tại bên trong Thập Phương Câu Diệt này. Nhớ kỹ, không được để nó rời khỏi người, ngày sau nhất định sẽ có tác dụng. Nhớ kỹ, nhớ kỹ, thành và bại đều nằm tại đây! Nhớ kỹ, hãy nhớ kỹ!

- Trăm triệu năm bày bát quái, mộng ước thành thần. Thành thần! Thành thần! Thành thần! Ha ha ha ha…

Thanh âm bi thương kia vẫn tại quanh quẩn bên tai, mà thân hình đạo nhân cũng đã hóa thành từng điểm sáng, tiêu tán trong hư không…

Cùng lúc này, một luồng ánh sáng màu tím từ hướng đông phóng lên cao. Xa xa, Phong Vân Vô Kỵ cảm giác được một bầu không khí bi thương…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện