Phi Thăng Chi Hậu
Chương 472: Hoàng giáng lâm
"Bùng!"
Một bên được xưng là đỉnh cấp hung thú trong thiên địa, tuổi tác lâu đời, có thể nuốt cả trời đất. Còn một bên nhờ năng lượng hỗn độn còn sót lại từ vũ trụ ban đầu cải tạo thân thể, lại ngâm mình trong năng lượng mà Chủ Thần chúc phúc, có thể nói là một trong những thân thể cường hãn nhất trong vũ trụ.
Cả hai hung thú và ác ma đều sở hữu lực lượng đỉnh cao, hai cánh tay rắn chắc nắm vào nhau, dùng sức lay động. Dưới cơ nhục nổi lên từng sợi gân xanh căng cứng như cốt sắt, thỉnh thoảng phát ra những tiếng "tinh tinh". Cơ nhục như thép đúc cũng phồng lên, phát ra những tiếng răng rắc khiến cho người nghe sợ hãi.
"Lão tử không tin dung hợp lực lượng lại không thắng được con hung thú ngươi!" - Gió lớn chợt nổi lên, quét qua trong trời đất. Dưới bầu trời u ám, hai tròng mắt của Phong Vân Vô Kỵ ngày càng đỏ rực, giống như hai chiếc đèn lồng đỏ treo tại không trung, thân hình càng phình lớn, cơ nhục bên ngoài thân co lại chồng lên nhau, ven rìa lộ ra những đường nét thô kệch cứng rắn. Lực lượng kết hợp từ Thái Cổ Ma Viên và nhân loại điên cuồng vận chuyển trong cơ thể, dùng sức lay động đối phương.
- Ha!
Phía đối diện, Thao Thiết cũng là toàn thân sôi sục, trong mắt bừng lên ánh sáng hung ác, nhìn chằm chằm Phong Vân Vô Kỵ. Lực lượng điên cuồng bá đạo lưu chuyển trong cơ thể, cũng dùng sức lay động đối phương.
"Xì xì!"
Hai bàn tay càng nắm chặt. Bên dưới da, từng mạch máu nhỏ như không thể quan sát càng phình lớn hơn, hình thành những đường vân cổ quái dày đặc bên trong cơ thể. Ban đầu chỉ ở bàn tay, dần dần một ma một thú toàn thân đều run lên, hơn nữa càng lúc càng nhanh. Một khe nứt rõ ràng xuất hiện dưới chân hai người, cắt ngang qua phiến đại địa này. Khe nứt càng lúc càng lớn, đồng thời lại phân làm nhiều khe nứt nhỏ như tia chớp kéo dài về hai bên.
"Bùng!"
Từng mảng đất lớn dưới chân Phong Vân Vô Kỵ vỡ vụn, hóa thành những hạt bụi mù nhỏ nhất lơ lửng quanh người, hình thành một phiến bụi mù mờ mịt bao quanh một ma một thú.
"Vù!"
Tiếng gió vọng lại chung quanh Phong Vân Vô Kỵ, dùng mắt thường có thể thấy được cuồng phong đã hình thành một vòng xoáy vẩn đục trong những dãy núi này.
- Ha!
Thao Thiết toàn thân run rẩy kịch liệt, bỗng nhiên ngẩng đầu phát ra một tiếng gầm. Mặt đất trong chu vi trăm dặm nổ tung, tiếng ầm ầm không dứt bên tai, những mảng núi vỡ bắn lên trời.
- Mẹ nó, không chơi nữa!
Thao Thiết rầu rĩ rống lên một tiếng, một lực lượng mới bỗng đánh văng bàn tay Phong Vân Vô Kỵ. Chiếc đầu vuông vức như cục sắt mở rộng phun ra một luồng khí đen vẩn đục, hút lấy toàn bộ tinh khí, sương mù và đá vụn trong phạm vi trăm dặm vào trong miệng.
Từ bầu trời quan sát xuống, toàn bộ tinh hoa trong phạm vi trăm dặm quanh Thao Thiết đều hóa thành một dòng khí trắng mờ mịt bay vào trong miệng hắn, sau đó tất cả trở nên trống rỗng. Trong chu vi trăm dặm hoàn toàn tối đen, ánh sáng cũng không thể chiếu vào. Một lát sau không khí mới từ nơi khác tràn đến, dấy lên một làn sóng đục.
Cái hút này của Thao Thiết, đối tượng tuy là linh khí và năng lượng thiên địa trong phạm vi trăm dặm, nhưng trong lúc vô ý cũng hút Phong Vân Vô Kỵ đến gần. Lực hút kinh khủng thậm chí muốn cuốn Phong Vân Vô Kỵ vào trong miệng. Tại thời khắc then chốt, ma nguyên trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ điên cuồng vận chuyển, kết hợp với ma thức khổng lồ, đem không gian phía sau tầng tầng lớp lớp nén lại, dung hợp làm một cùng với bản thể. Nhìn từ mặt bên có thể thấy, phía sau Phong Vân Vô Kỵ tại phương hướng thấy vuông góc xuất hiện một tầng vết tích gấp khúc màu trắng dày đặc, giống như một chiếc bánh quả hồng bị ép lại.
- Đói thật!
Lực hút đột nhiên dừng lại. Chiếc miệng xấu xí của Thao Thiết cũng khép lại, sau đó bắt đầu nhai nhóp nhép. Hắn liếc nhìn Phong Vân Vô Kỵ một cái, lẩm bẩm nói:
- Mỗi lần làm nóng người đều thấy đói, không chơi nữa, không chơi nữa… ngươi thắng rồi, ta theo ngươi là được.
Sau đầu Phong Vân Vô Kỵ đã đổ mồ hôi lạnh. Thao Thiết này sở hữu lực lượng có thể coi là biến thái nhất tại Ma Giới, nhưng lại phàm ăn như mạng. Hai người còn chưa phân thắng bại, Thao Thiết đã vì quá đói mà chủ động chịu thua.
- Vậy đánh cuộc lúc trước còn tính không?
Thao Thiết bỗng nhiên ngừng nhai, ngẩng đầu lên, không vui nói:
- Ngươi xem Thao Thiết ta là thứ gì? Tại khu vực này, ngoại trừ một số ít thì không có chuyện nào mà Thao Thiết ta không quản được. Hừ, ta đã nói theo ngươi thì sẽ theo, không phải chỉ là lập một lời thề thôi sao?
- Thật à?
Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ mừng như điên, không chỉ vì Thao Thiết đồng ý àm còn vì những lời hắn vừa nói. Theo như lời của hắn, Thao Thiết có uy thế rất lớn tại khu vực này, nói không chừng khi cần thiết để cho hắn điều động, thành lập một quân đoàn Thái Cổ ma tộc cũng không phải là chuyện khó.
- Nói thừa…
Thao Thiết cả giận nói, sau đó trầm giọng phát ra một lời thề, một luồng nguyên thần liền bay vào trong đầu Phong Vân Vô Kỵ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenbathu.net
Mặc dù hơi bất ngờ, nhưng Phong Vân Vô Kỵ cũng chỉ đánh cho rằng Thao Thiết này mặc dù có lực lượng khổng lồ, nhưng đầu óc lại không được tốt lắm, linh trí vẫn chưa hoàn toàn mở ra, có điểm khờ khạo.
- Đói quá, phải tìm thức ăn thôi!
Thao Thiết lẩm bẩm nói, sau đó đứng dậy, đi về hướng sâu trong thế lực của Thái Cổ ma tộc.
- Bổn tọa về trước, khi nào muốn thì hãy đến tìm ta.
Trong ghi chép của Thánh điện, sự phàm ăn của Thao Thiết không phải là bình thường, vì vậy Phong Vân Vô Kỵ cũng có thể thể hiểu được. Hung thú này đã lập lời thề, lại thu được một tia nguyên thần, hắn liền yên lòng, không còn để ý tới Thao Thiết này, đợi khi nào cần trở lại tìm nó.
- Ừm, ta ăn no rồi sẽ tự tìm đến ngươi là được.
Thao Thiết nói xong, thân thể dần dần càng lúc càng mờ nhạt, chìm xuống dưới đất, biến mất không còn thấy vất tích…
"Thật may mắn…" - Đợi sau khi Thao Thiết biến mất, Phong Vân Vô Kỵ trên mặt lộ ra vẻ suy tư, một lát sau mới ngẩng đầu lên, xé gió bay đi. Đột nhiên ngay lúc này…
"Ầm!"
Trời đất chấn động. Phong Vân Vô Kỵ đang chạy về hướng Trung Ương ma sơn bỗng giật mình, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trong trời cao vô tận, một hố đen to lớn chớt nứt ra, bên trong không hề có thứ gì.
Phong Vân Vô Kỵ nghi hoặc không ngớt, đang định tiếp tục chạy về hướng Trung Ương ma sơn, đột nhiên nghe được một trận tiếng rít. Một ngọn lửa dày màu xanh lá từ bên trong hố đen kia bắn ra, kéo theo một chiếc đuôi lửa thật dài, nhưng phía trước chiếc đuôi này lại hoàn toàn trống rỗng, không nhìn thấy bất cứ thứ gì…
Khi ngôi sao kia cắt ngang hư không tiến gần đến những ngôi sao khác, quần sao đều trở nên ảm đạm, ánh sáng của chiếc đuôi lửa dày đặc kia đã lấn át tất cả ngôi sao khác. Một lực lượng kỳ dị từ trời cao phủ xuống, lan rộng khắp cả không gian.
Giờ khắc này, tất cả không gian vũ trụ đều trở nên yên tĩnh, vô số người, ma và thần đều ngẩng đầu nhìn lên không trung …
Cửu tinh ngôi thứ năm, Phản Hồn…
"Gào!"
Một tiếng gầm lớn thê lương tràn ngập khí tức hung bạo đột nhiên vang lên từ dưới chân trời xa xa. Những dãy núi phía xa rung động. Dưới bầu trời, vô số ánh sáng lấp lánh màu xanh lá từ bốn phương tám hướng hội tụ đến, trong nháy mắt hình thành một người khổng lồ không đầu toàn thân bốc cháy như ngọn lửa, thân thể nửa trong suốt.
Người khổng lồ nửa trong suốt kia cao đến mấy trăm trượng, hai cước phân ra, thân thể dần dần đứng thẳng đứng lên. Tiếng thủy triều cuồn cuộn nương theo tiếng gió truyền đến. Phong Vân Vô Kỵ trông thấy dưới thân người khổng lồ không đầu kia bắt đầu xuất hiện từng phiến bọt nước như sóng gợn lăn tăn, càng lúc càng nhiều. Chỉ nghe một tiếng gầm lớn, nước triều cuồn cuộn trong nháy mắt từ dưới đất tuôn ra. Dưới một lực lượng vô hình dẫn dắt, một vòng xoáy hình thành quanh chung quanh người khổng lồ không đầu cao lớn kia…
"Vũ trụ lại hỗn loạn rồi." - Phong Vân Vô Kỵ thầm nghĩ. Ở phương xa nơi đất bằng đã xuất hiện một phiến đại dương mênh mông, nuốt chửng cả người khổng lồ kia. Nước từ dưới đất tuôn ra càng lúc càng nhiều, trong không khí cũng bắt đầu sinh ra vô số bọt nước, tiếng rào rào không dứt bên tai…
Ở nơi xa hơn, vô số điểm lân quang như sông ngòi hội tụ trong bóng đêm…
Phong Vân Vô Kỵ cũng không quay đầu lại, chạy thẳng về hướng Trung Ương ma sơn chạy đi, giọng nói như tiếng sấm cuồn cuộn truyền đi:
- Tất cả trở về Trung Ương ma sơn, kẻ nào trái lệnh, chém!
Tại bốn phương, những cao thủ và ma đầu Thái Cổ đều lập tức bay hướng về Trung Ương ma sơn như gió. Bọn họ còn chưa hiểu rõ lắm về Ma Giới. Trước khi đến đây, Thái Cổ Kiếm Thần đã dặn dò, sau khi đến Ma Giới tất cả đều phải nghe theo phân phó của chủ nhân Sát Lục.
Gần như ngay khi Phong Vân Vô Kỵ đặt chân lên Trung Ương ma sơn, trời đất đều tối sầm lại. Từ nơi xa xăm trống trải vô tận vang lên những tiếng gào thét thê lương. Dưới ảnh hưởng của Phản Hồn tinh, tàn hồn của những Hồng Hoang ma thần ngã xuống tại phiến đại địa này từ trong hư không hội tụ lại, hình thành những thể xác vô chủ, ngơ nghệch du đãng trong bóng tối, hành sự dựa vào bản năng…
Tại phía bắc Ma Giới, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một lỗ hổng lớn. Trong thông đạo không gian đen kịt kia, một khí tức đầy áp lực nhanh như sao băng tiến đến gần. Trong nháy mắt, một bóng đen vẽ thành một vệt sáng giữa không trung, nghiêng nghiêng rơi xuống mặt đất…
Bóng đen gầy gò kia vừa xuất hiện trên mặt đất, những tàn hồn chung quanh đang đang mượn lực lượng của ngôi sao để tụ tập hồn thể bỗng sợ hãi kinh hô một tiếng, bỏ chạy về bốn phương tám hướng.
Hoàng khoác một chiếc áo choàng lớn màu đen, trên mặt vẫn mang chiếc mặt na màu bạc cổ quái kia, đôi mắt lạnh lùng hờ hững nhìn quét qua bốn phía một vòng. Phàm là sinh vật bị ánh mắt của hắn quét qua đều là sợ hãi bất an, tránh về phía xa…
Phía sau Hoàng, đông đảo ác ma như châu chấu từ trong thông đạo không gian bay vút xuống, liền như thủy triều trải rộng trong phiến hư không này. Sau một lát, chúng ác ma đều ngẩng đầu nhìn thông đạo không gian phía trên, giống như đang chờ đợi điều gì…
- Ha!
Từng tiếng gầm vang lên từ một đầu khác của thông đạo không gian đen kịt kia, một sức mạnh to lớn khiến cho thông đạo không gian mở rộng ra, sau đó là một hắc ám kim tự tháp to lớn từ không trung chậm rãi hạ xuống. Bên góc kim tự tháp là bốn sợi dây xích cột vào người tám ác ma to lớn…
Giữa không trung, ác ma như châu chấu tự động tản ra, để trống một khoảng đất hình tròn, nhìn hắc ám kim tự tháp thần bí từ không trung hạ xuống…
"Ầm!"
Kim tự tháp nặng nề rơi xuống trên mặt đất làm bắn lên một phiến bụi mù. Lấy nó làm trung tâm, từng vòng gợn sóng vô hình nhàn nhạt lan về bốn phương tám hướng. Nơi sóng gợn đi qua, chúng ma đều sinh ra một loại cảm giác cổ quái: hắc ám kim tự tháp này giống như một cây đại thụ đang vươn rễ cây của nó ra, dần dần hòa hợp cùng với phiến không gian này…
Gần như ngay khi hắc ám kim tự tháp hạ xuống đất, trong thông đạo không gian đang dần dần thu nhỏ lại kia bỗng xuất hiện một bóng trắng, hóa thành một vệt sáng nhỏ như không thể quan sát bay xuống bên dưới…
Khi bóng trắng kia xuất hiện, ác ma đầy trời đều bất giác run rẩy, giống như gặp thứ gì khiến cho người ta sợ hãi, bắt đầu tản ra bốn phía.
Bổn Tôn vẻ mặt hờ hững như một con hạc trắng từ không trung bay xuống, trực tiếp đứng ở trên đỉnh hắc ám kim tự tháp. Nơi đôi mắt màu trắng bạc quét qua, chúng ác ma đều phát ra tiếng nuốt sợ hãi, nhanh chóng quay đầu sang hướng khác.
Hoàng lạnh lùng nhìn đỉnh Bổn Tôn trên đỉnh hắc ám kim tự tháp một cái, sau đó hờ hững quay đầu đi, giống như không nhìn thấy sự tồn tại của Bổn Tôn…
Dưới sự quan sát của Bổn Tôn, "Hoàng" bỗng nhiên cúi người xuống, ngón trỏ tay phải vươn ra, đầu ngón tay phun ra từng luồng sương mù màu vàng, vẽ ra những phù văn thần bí giữa hư không. Khi phù văn cổ quái và phức tạp kia sắp hoàn thành phân nửa, lại thấy đôi mắt màu trắng bạc của Hoàng xoay chuyển bên trong chiếc mặt nạ màu trắng bạc, con ngươi dần dần hiện lên màu vàng óng ánh. Trong thiên địa bỗng vang lên một trận tiếng ngâm xướng tràn ngập sức mạnh khiến cho linh hồn run rẩy, càng lúc càng vang vọng, hư không cũng theo đó rung lên, ngày càng kịch liệt…
Đến cuối cùng, Hoàng đột nhiên hút lấy một chùm đất vụn bên dưới đất, dùng sức nắm chặt, sau đó lại mở ra. Một phiến bụi nhỏ mờ mịt như nước chảy thông qua những khe hở từ bàn tay rơi xuống trên những phù văn cổ quái màu vàng tối giữa hư không…
"Ầm ầm!"
Ngay khi chùm bụi nhỏ kia rơi xuống, quanh người Hoàng bỗng hiện lên từng đường nét màu hoàng kim. Nhìn từ chỉnh thể, những đường nét phức tạp này loáng thoáng cấu trúc thành hình dáng của một tòa thần điện.
"Bùng!"
Trong mặt cắt vũ trụ xa xôi vang lên tiếng của những sợi xích sắt. Mấy ngàn sợi xích sắt một đầu gắn với pho tượng ác ma, một đầu gắn với thần điện đồng đoạt gãy ra. Hư không chung quanh đột nhiên vặn vẹo một chút, sau đó thần điện trong nháy mắt biến mất không còn bóng dáng…
"Ầm ầm!"
Tại phía bắc Ma Giới, những đường nét cấu thành thần điện kia bỗng nhiên bừng sáng. Sau khi ánh sáng chói mắt qua đi, thần điện to lớn đột nhiên hàng lâm phiến đại địa này…
"Gào!"
Chung quanh thần điện, những ác ma dày đặc như biển nhìn lên thần điện hoàng kim kia, điên cuồng gầm lớn, sau đó vây quanh thần điện hoàng kim và hắc ám đen kim tự tháp, thành kính đích quỳ xuống…
oOo
Tại Thái Cổ.
Khi Phản Hồn xuất hiện giữa không trung, bên trong Chiến Đế hành cung tại đao vực, Chiến Đế mặc áo áo trắng ngồi xếp bằng đã lâu đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt sáng có thần xuyên qua Chiến Đế hành cung nửa trong suốt nhìn lên Phản Hồn tinh giữa không trung chỉ lộ ra những đường nét ven rìa như ẩn như hiện.
- Vạn năm, trăm triệu năm… chỉ vì giờ khắc này…
Chiến Đế mấp máy môi, trong đôi mắt đột nhiên chảy xuống hai hàng lệ, thân thể ẩn giấu bên dưới đế bào rộng thùng thình hơi run rẩy, hai tay nắm chặt lại khiến các đốt ngón tay trắng bệch, không thể kìm được sự kích động trong lòng…
- Phi nhi, chúng ta… rốt cuộc có thể gặp lại rồi…
Thân thể hùng tráng của Chiến Đế lúc này lại có vẻ hơi khom xuống, tay phải run run quét qua mặt băng trơn trượt trước người. Sương mù mờ mịt tản đi, lộ ra một nữ nhân xinh đẹp và trầm tĩnh nằm trong băng tầng…
Một bên được xưng là đỉnh cấp hung thú trong thiên địa, tuổi tác lâu đời, có thể nuốt cả trời đất. Còn một bên nhờ năng lượng hỗn độn còn sót lại từ vũ trụ ban đầu cải tạo thân thể, lại ngâm mình trong năng lượng mà Chủ Thần chúc phúc, có thể nói là một trong những thân thể cường hãn nhất trong vũ trụ.
Cả hai hung thú và ác ma đều sở hữu lực lượng đỉnh cao, hai cánh tay rắn chắc nắm vào nhau, dùng sức lay động. Dưới cơ nhục nổi lên từng sợi gân xanh căng cứng như cốt sắt, thỉnh thoảng phát ra những tiếng "tinh tinh". Cơ nhục như thép đúc cũng phồng lên, phát ra những tiếng răng rắc khiến cho người nghe sợ hãi.
"Lão tử không tin dung hợp lực lượng lại không thắng được con hung thú ngươi!" - Gió lớn chợt nổi lên, quét qua trong trời đất. Dưới bầu trời u ám, hai tròng mắt của Phong Vân Vô Kỵ ngày càng đỏ rực, giống như hai chiếc đèn lồng đỏ treo tại không trung, thân hình càng phình lớn, cơ nhục bên ngoài thân co lại chồng lên nhau, ven rìa lộ ra những đường nét thô kệch cứng rắn. Lực lượng kết hợp từ Thái Cổ Ma Viên và nhân loại điên cuồng vận chuyển trong cơ thể, dùng sức lay động đối phương.
- Ha!
Phía đối diện, Thao Thiết cũng là toàn thân sôi sục, trong mắt bừng lên ánh sáng hung ác, nhìn chằm chằm Phong Vân Vô Kỵ. Lực lượng điên cuồng bá đạo lưu chuyển trong cơ thể, cũng dùng sức lay động đối phương.
"Xì xì!"
Hai bàn tay càng nắm chặt. Bên dưới da, từng mạch máu nhỏ như không thể quan sát càng phình lớn hơn, hình thành những đường vân cổ quái dày đặc bên trong cơ thể. Ban đầu chỉ ở bàn tay, dần dần một ma một thú toàn thân đều run lên, hơn nữa càng lúc càng nhanh. Một khe nứt rõ ràng xuất hiện dưới chân hai người, cắt ngang qua phiến đại địa này. Khe nứt càng lúc càng lớn, đồng thời lại phân làm nhiều khe nứt nhỏ như tia chớp kéo dài về hai bên.
"Bùng!"
Từng mảng đất lớn dưới chân Phong Vân Vô Kỵ vỡ vụn, hóa thành những hạt bụi mù nhỏ nhất lơ lửng quanh người, hình thành một phiến bụi mù mờ mịt bao quanh một ma một thú.
"Vù!"
Tiếng gió vọng lại chung quanh Phong Vân Vô Kỵ, dùng mắt thường có thể thấy được cuồng phong đã hình thành một vòng xoáy vẩn đục trong những dãy núi này.
- Ha!
Thao Thiết toàn thân run rẩy kịch liệt, bỗng nhiên ngẩng đầu phát ra một tiếng gầm. Mặt đất trong chu vi trăm dặm nổ tung, tiếng ầm ầm không dứt bên tai, những mảng núi vỡ bắn lên trời.
- Mẹ nó, không chơi nữa!
Thao Thiết rầu rĩ rống lên một tiếng, một lực lượng mới bỗng đánh văng bàn tay Phong Vân Vô Kỵ. Chiếc đầu vuông vức như cục sắt mở rộng phun ra một luồng khí đen vẩn đục, hút lấy toàn bộ tinh khí, sương mù và đá vụn trong phạm vi trăm dặm vào trong miệng.
Từ bầu trời quan sát xuống, toàn bộ tinh hoa trong phạm vi trăm dặm quanh Thao Thiết đều hóa thành một dòng khí trắng mờ mịt bay vào trong miệng hắn, sau đó tất cả trở nên trống rỗng. Trong chu vi trăm dặm hoàn toàn tối đen, ánh sáng cũng không thể chiếu vào. Một lát sau không khí mới từ nơi khác tràn đến, dấy lên một làn sóng đục.
Cái hút này của Thao Thiết, đối tượng tuy là linh khí và năng lượng thiên địa trong phạm vi trăm dặm, nhưng trong lúc vô ý cũng hút Phong Vân Vô Kỵ đến gần. Lực hút kinh khủng thậm chí muốn cuốn Phong Vân Vô Kỵ vào trong miệng. Tại thời khắc then chốt, ma nguyên trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ điên cuồng vận chuyển, kết hợp với ma thức khổng lồ, đem không gian phía sau tầng tầng lớp lớp nén lại, dung hợp làm một cùng với bản thể. Nhìn từ mặt bên có thể thấy, phía sau Phong Vân Vô Kỵ tại phương hướng thấy vuông góc xuất hiện một tầng vết tích gấp khúc màu trắng dày đặc, giống như một chiếc bánh quả hồng bị ép lại.
- Đói thật!
Lực hút đột nhiên dừng lại. Chiếc miệng xấu xí của Thao Thiết cũng khép lại, sau đó bắt đầu nhai nhóp nhép. Hắn liếc nhìn Phong Vân Vô Kỵ một cái, lẩm bẩm nói:
- Mỗi lần làm nóng người đều thấy đói, không chơi nữa, không chơi nữa… ngươi thắng rồi, ta theo ngươi là được.
Sau đầu Phong Vân Vô Kỵ đã đổ mồ hôi lạnh. Thao Thiết này sở hữu lực lượng có thể coi là biến thái nhất tại Ma Giới, nhưng lại phàm ăn như mạng. Hai người còn chưa phân thắng bại, Thao Thiết đã vì quá đói mà chủ động chịu thua.
- Vậy đánh cuộc lúc trước còn tính không?
Thao Thiết bỗng nhiên ngừng nhai, ngẩng đầu lên, không vui nói:
- Ngươi xem Thao Thiết ta là thứ gì? Tại khu vực này, ngoại trừ một số ít thì không có chuyện nào mà Thao Thiết ta không quản được. Hừ, ta đã nói theo ngươi thì sẽ theo, không phải chỉ là lập một lời thề thôi sao?
- Thật à?
Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ mừng như điên, không chỉ vì Thao Thiết đồng ý àm còn vì những lời hắn vừa nói. Theo như lời của hắn, Thao Thiết có uy thế rất lớn tại khu vực này, nói không chừng khi cần thiết để cho hắn điều động, thành lập một quân đoàn Thái Cổ ma tộc cũng không phải là chuyện khó.
- Nói thừa…
Thao Thiết cả giận nói, sau đó trầm giọng phát ra một lời thề, một luồng nguyên thần liền bay vào trong đầu Phong Vân Vô Kỵ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenbathu.net
Mặc dù hơi bất ngờ, nhưng Phong Vân Vô Kỵ cũng chỉ đánh cho rằng Thao Thiết này mặc dù có lực lượng khổng lồ, nhưng đầu óc lại không được tốt lắm, linh trí vẫn chưa hoàn toàn mở ra, có điểm khờ khạo.
- Đói quá, phải tìm thức ăn thôi!
Thao Thiết lẩm bẩm nói, sau đó đứng dậy, đi về hướng sâu trong thế lực của Thái Cổ ma tộc.
- Bổn tọa về trước, khi nào muốn thì hãy đến tìm ta.
Trong ghi chép của Thánh điện, sự phàm ăn của Thao Thiết không phải là bình thường, vì vậy Phong Vân Vô Kỵ cũng có thể thể hiểu được. Hung thú này đã lập lời thề, lại thu được một tia nguyên thần, hắn liền yên lòng, không còn để ý tới Thao Thiết này, đợi khi nào cần trở lại tìm nó.
- Ừm, ta ăn no rồi sẽ tự tìm đến ngươi là được.
Thao Thiết nói xong, thân thể dần dần càng lúc càng mờ nhạt, chìm xuống dưới đất, biến mất không còn thấy vất tích…
"Thật may mắn…" - Đợi sau khi Thao Thiết biến mất, Phong Vân Vô Kỵ trên mặt lộ ra vẻ suy tư, một lát sau mới ngẩng đầu lên, xé gió bay đi. Đột nhiên ngay lúc này…
"Ầm!"
Trời đất chấn động. Phong Vân Vô Kỵ đang chạy về hướng Trung Ương ma sơn bỗng giật mình, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trong trời cao vô tận, một hố đen to lớn chớt nứt ra, bên trong không hề có thứ gì.
Phong Vân Vô Kỵ nghi hoặc không ngớt, đang định tiếp tục chạy về hướng Trung Ương ma sơn, đột nhiên nghe được một trận tiếng rít. Một ngọn lửa dày màu xanh lá từ bên trong hố đen kia bắn ra, kéo theo một chiếc đuôi lửa thật dài, nhưng phía trước chiếc đuôi này lại hoàn toàn trống rỗng, không nhìn thấy bất cứ thứ gì…
Khi ngôi sao kia cắt ngang hư không tiến gần đến những ngôi sao khác, quần sao đều trở nên ảm đạm, ánh sáng của chiếc đuôi lửa dày đặc kia đã lấn át tất cả ngôi sao khác. Một lực lượng kỳ dị từ trời cao phủ xuống, lan rộng khắp cả không gian.
Giờ khắc này, tất cả không gian vũ trụ đều trở nên yên tĩnh, vô số người, ma và thần đều ngẩng đầu nhìn lên không trung …
Cửu tinh ngôi thứ năm, Phản Hồn…
"Gào!"
Một tiếng gầm lớn thê lương tràn ngập khí tức hung bạo đột nhiên vang lên từ dưới chân trời xa xa. Những dãy núi phía xa rung động. Dưới bầu trời, vô số ánh sáng lấp lánh màu xanh lá từ bốn phương tám hướng hội tụ đến, trong nháy mắt hình thành một người khổng lồ không đầu toàn thân bốc cháy như ngọn lửa, thân thể nửa trong suốt.
Người khổng lồ nửa trong suốt kia cao đến mấy trăm trượng, hai cước phân ra, thân thể dần dần đứng thẳng đứng lên. Tiếng thủy triều cuồn cuộn nương theo tiếng gió truyền đến. Phong Vân Vô Kỵ trông thấy dưới thân người khổng lồ không đầu kia bắt đầu xuất hiện từng phiến bọt nước như sóng gợn lăn tăn, càng lúc càng nhiều. Chỉ nghe một tiếng gầm lớn, nước triều cuồn cuộn trong nháy mắt từ dưới đất tuôn ra. Dưới một lực lượng vô hình dẫn dắt, một vòng xoáy hình thành quanh chung quanh người khổng lồ không đầu cao lớn kia…
"Vũ trụ lại hỗn loạn rồi." - Phong Vân Vô Kỵ thầm nghĩ. Ở phương xa nơi đất bằng đã xuất hiện một phiến đại dương mênh mông, nuốt chửng cả người khổng lồ kia. Nước từ dưới đất tuôn ra càng lúc càng nhiều, trong không khí cũng bắt đầu sinh ra vô số bọt nước, tiếng rào rào không dứt bên tai…
Ở nơi xa hơn, vô số điểm lân quang như sông ngòi hội tụ trong bóng đêm…
Phong Vân Vô Kỵ cũng không quay đầu lại, chạy thẳng về hướng Trung Ương ma sơn chạy đi, giọng nói như tiếng sấm cuồn cuộn truyền đi:
- Tất cả trở về Trung Ương ma sơn, kẻ nào trái lệnh, chém!
Tại bốn phương, những cao thủ và ma đầu Thái Cổ đều lập tức bay hướng về Trung Ương ma sơn như gió. Bọn họ còn chưa hiểu rõ lắm về Ma Giới. Trước khi đến đây, Thái Cổ Kiếm Thần đã dặn dò, sau khi đến Ma Giới tất cả đều phải nghe theo phân phó của chủ nhân Sát Lục.
Gần như ngay khi Phong Vân Vô Kỵ đặt chân lên Trung Ương ma sơn, trời đất đều tối sầm lại. Từ nơi xa xăm trống trải vô tận vang lên những tiếng gào thét thê lương. Dưới ảnh hưởng của Phản Hồn tinh, tàn hồn của những Hồng Hoang ma thần ngã xuống tại phiến đại địa này từ trong hư không hội tụ lại, hình thành những thể xác vô chủ, ngơ nghệch du đãng trong bóng tối, hành sự dựa vào bản năng…
Tại phía bắc Ma Giới, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một lỗ hổng lớn. Trong thông đạo không gian đen kịt kia, một khí tức đầy áp lực nhanh như sao băng tiến đến gần. Trong nháy mắt, một bóng đen vẽ thành một vệt sáng giữa không trung, nghiêng nghiêng rơi xuống mặt đất…
Bóng đen gầy gò kia vừa xuất hiện trên mặt đất, những tàn hồn chung quanh đang đang mượn lực lượng của ngôi sao để tụ tập hồn thể bỗng sợ hãi kinh hô một tiếng, bỏ chạy về bốn phương tám hướng.
Hoàng khoác một chiếc áo choàng lớn màu đen, trên mặt vẫn mang chiếc mặt na màu bạc cổ quái kia, đôi mắt lạnh lùng hờ hững nhìn quét qua bốn phía một vòng. Phàm là sinh vật bị ánh mắt của hắn quét qua đều là sợ hãi bất an, tránh về phía xa…
Phía sau Hoàng, đông đảo ác ma như châu chấu từ trong thông đạo không gian bay vút xuống, liền như thủy triều trải rộng trong phiến hư không này. Sau một lát, chúng ác ma đều ngẩng đầu nhìn thông đạo không gian phía trên, giống như đang chờ đợi điều gì…
- Ha!
Từng tiếng gầm vang lên từ một đầu khác của thông đạo không gian đen kịt kia, một sức mạnh to lớn khiến cho thông đạo không gian mở rộng ra, sau đó là một hắc ám kim tự tháp to lớn từ không trung chậm rãi hạ xuống. Bên góc kim tự tháp là bốn sợi dây xích cột vào người tám ác ma to lớn…
Giữa không trung, ác ma như châu chấu tự động tản ra, để trống một khoảng đất hình tròn, nhìn hắc ám kim tự tháp thần bí từ không trung hạ xuống…
"Ầm!"
Kim tự tháp nặng nề rơi xuống trên mặt đất làm bắn lên một phiến bụi mù. Lấy nó làm trung tâm, từng vòng gợn sóng vô hình nhàn nhạt lan về bốn phương tám hướng. Nơi sóng gợn đi qua, chúng ma đều sinh ra một loại cảm giác cổ quái: hắc ám kim tự tháp này giống như một cây đại thụ đang vươn rễ cây của nó ra, dần dần hòa hợp cùng với phiến không gian này…
Gần như ngay khi hắc ám kim tự tháp hạ xuống đất, trong thông đạo không gian đang dần dần thu nhỏ lại kia bỗng xuất hiện một bóng trắng, hóa thành một vệt sáng nhỏ như không thể quan sát bay xuống bên dưới…
Khi bóng trắng kia xuất hiện, ác ma đầy trời đều bất giác run rẩy, giống như gặp thứ gì khiến cho người ta sợ hãi, bắt đầu tản ra bốn phía.
Bổn Tôn vẻ mặt hờ hững như một con hạc trắng từ không trung bay xuống, trực tiếp đứng ở trên đỉnh hắc ám kim tự tháp. Nơi đôi mắt màu trắng bạc quét qua, chúng ác ma đều phát ra tiếng nuốt sợ hãi, nhanh chóng quay đầu sang hướng khác.
Hoàng lạnh lùng nhìn đỉnh Bổn Tôn trên đỉnh hắc ám kim tự tháp một cái, sau đó hờ hững quay đầu đi, giống như không nhìn thấy sự tồn tại của Bổn Tôn…
Dưới sự quan sát của Bổn Tôn, "Hoàng" bỗng nhiên cúi người xuống, ngón trỏ tay phải vươn ra, đầu ngón tay phun ra từng luồng sương mù màu vàng, vẽ ra những phù văn thần bí giữa hư không. Khi phù văn cổ quái và phức tạp kia sắp hoàn thành phân nửa, lại thấy đôi mắt màu trắng bạc của Hoàng xoay chuyển bên trong chiếc mặt nạ màu trắng bạc, con ngươi dần dần hiện lên màu vàng óng ánh. Trong thiên địa bỗng vang lên một trận tiếng ngâm xướng tràn ngập sức mạnh khiến cho linh hồn run rẩy, càng lúc càng vang vọng, hư không cũng theo đó rung lên, ngày càng kịch liệt…
Đến cuối cùng, Hoàng đột nhiên hút lấy một chùm đất vụn bên dưới đất, dùng sức nắm chặt, sau đó lại mở ra. Một phiến bụi nhỏ mờ mịt như nước chảy thông qua những khe hở từ bàn tay rơi xuống trên những phù văn cổ quái màu vàng tối giữa hư không…
"Ầm ầm!"
Ngay khi chùm bụi nhỏ kia rơi xuống, quanh người Hoàng bỗng hiện lên từng đường nét màu hoàng kim. Nhìn từ chỉnh thể, những đường nét phức tạp này loáng thoáng cấu trúc thành hình dáng của một tòa thần điện.
"Bùng!"
Trong mặt cắt vũ trụ xa xôi vang lên tiếng của những sợi xích sắt. Mấy ngàn sợi xích sắt một đầu gắn với pho tượng ác ma, một đầu gắn với thần điện đồng đoạt gãy ra. Hư không chung quanh đột nhiên vặn vẹo một chút, sau đó thần điện trong nháy mắt biến mất không còn bóng dáng…
"Ầm ầm!"
Tại phía bắc Ma Giới, những đường nét cấu thành thần điện kia bỗng nhiên bừng sáng. Sau khi ánh sáng chói mắt qua đi, thần điện to lớn đột nhiên hàng lâm phiến đại địa này…
"Gào!"
Chung quanh thần điện, những ác ma dày đặc như biển nhìn lên thần điện hoàng kim kia, điên cuồng gầm lớn, sau đó vây quanh thần điện hoàng kim và hắc ám đen kim tự tháp, thành kính đích quỳ xuống…
oOo
Tại Thái Cổ.
Khi Phản Hồn xuất hiện giữa không trung, bên trong Chiến Đế hành cung tại đao vực, Chiến Đế mặc áo áo trắng ngồi xếp bằng đã lâu đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt sáng có thần xuyên qua Chiến Đế hành cung nửa trong suốt nhìn lên Phản Hồn tinh giữa không trung chỉ lộ ra những đường nét ven rìa như ẩn như hiện.
- Vạn năm, trăm triệu năm… chỉ vì giờ khắc này…
Chiến Đế mấp máy môi, trong đôi mắt đột nhiên chảy xuống hai hàng lệ, thân thể ẩn giấu bên dưới đế bào rộng thùng thình hơi run rẩy, hai tay nắm chặt lại khiến các đốt ngón tay trắng bệch, không thể kìm được sự kích động trong lòng…
- Phi nhi, chúng ta… rốt cuộc có thể gặp lại rồi…
Thân thể hùng tráng của Chiến Đế lúc này lại có vẻ hơi khom xuống, tay phải run run quét qua mặt băng trơn trượt trước người. Sương mù mờ mịt tản đi, lộ ra một nữ nhân xinh đẹp và trầm tĩnh nằm trong băng tầng…
Bình luận truyện