Phi Thăng Chi Hậu

Chương 473: Chiến tộc đổi chủ



"Ầm!"

Chiến Đế đánh ra một chưởng khiến cho băng tầng dưới thân vỡ vụn. Y chậm rãi vươn hai tay ra, run rẩy ôm lấy vòng eo của cô gái dịu dàng bên dưới băng tầng, như nặng tựa ngàn cân chậm rãi nhấc nàng lên, đặt ngang trên hai đầu gối của mình.

Nam nhi có lệ không dễ đổ

Chỉ vì chưa đến lúc thương tâm

Chiến Đế nhìn thân thể sống động như thật trước mặt, trong lòng lại sinh ra một cảm giác như cách xa vô tận.

Đôi tay thon dài run rẩy vươn ra, như muốn xoa lên gương mặt trắng mịn tinh xảo của cô gái kia một chút, nhưng khi còn cách mấy tấc lại rụt trở về, giống như sợ đánh thức cô gái đang chìm trong giấc mộng này.

Cô gái có ngũ quan xinh đẹp, thần thái bình thản, bên khóe môi anh đào thoáng hiện lên nét cười, nhìn vào có một cảm giác an tường và thản nhiên.

"Bùng bùng bùng!"

Đột nhiên năm luồng sáng màu sắc khác nhau bắn lên cao, ánh sáng rực rỡ xuyên qua vách tường trong suốt của Chiến Đế hành cung, chiếc xuống những vệt nhỏ lấp lánh bên trong cung điện. Mặt đất rung chuyển, một sức mạnh to lớn không biết từ đâu lan rộng trong hư không, chấn nhiếp linh hồn.

Năm tiếng động này dường như khiến cho Chiến Đế đang chìm trong nhu tình giật mình tỉnh lại, thân thể chậm rãi đứng lên, một khí tức trầm ổn như núi cao theo đó phát ra.

"Cộp!"

Ánh mắt Chiến Đế lạnh lùng và kiên nghị, ôm lấy nữ nhân mà mình yêu thương nhất đi nhanh ra bên ngoài. Tại khoảnh khắc bước ra khỏi cửa cung, đông đảo đệ tử Chiến tộc liền ánh vào trong mắt, từ gần đến xa quỳ rạp trên mặt đất.

- Cung nghênh Chiến Đế, Chiến Phi!

Vô số tiếng hô tôn kính phát ra từ nội tâm hội tụ thành một làn sóng vang dội, vang vọng khắp không gian rộng lớn phía trước Chiến Đế hành cung.

Chiến Đế chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên năm ngôi sao Thanh Minh, Nhật Quỹ, Mạt Lệ, Huỳnh Hoặc, Phản Hồn treo cao giữa không trung, xếp thành hình chữ "nhất". Trong đó Phản Hồn tinh là ngôi sao hữu hình vô tướng, chỉ còn lại một đường viền màu vàng tối như ẩn như hiện.

Phía dưới năm ngôi sao, trên năm tòa tế đàn do Vu tộc kiến tạo có bày năm chiếc đỉnh lớn cổ xưa. Từ trong năm chiếc đỉnh phát ra năm cột khí tận trời, phân biệt nhập vào năm ngôi sao xa xôi trên trời cao…

- Ta đã làm đúng như giao ước, thánh điện cũng nên theo hẹn đến đi…

Chiến Đế bỗng quay đầu nhìn về phía nam, giống như đang chờ đợi điều gì. Quả nhiên, sau khi Phản Hồn tinh xuất hiện tại không trung không lâu, phía nam liền xuất hiện năm gã cao thủ áo đen bay đến, tốc độ nhanh như sao băng.

- Tham kiến Chiến Đế! Chúng tôi là ngũ sứ của Thánh điện, hôm nay đến đây theo ước hẹn…

Năm gã cao thủ áo đen vừa đáp xuống đất, lập tức khom người một cái. Cầm đầu là một nam tử trung niên, lúc y lên tiếng cũng đồng thời dùng hai tay cầm một quyển sách cổ ven rìa hơi mục nát đưa về hướng Chiến Đế.

Gương mặt lạnh lùng của Chiến Đế rốt cuộc cũng xuất hiện một chút thư thái, cao giọng nói:

- Làm phiền chư vị rồi, xin hãy thay ta cảm ơn mấy vị chưởng khống giả của Thánh điện!

Chiến Đế vươn tay phải phát ra một lực hút, quyển sách cổ trong tay nam tử trung niên kia liền bay về phía y.

- Đứng lên hết đi!

Ánh mắt lướt qua những đệ tử Chiến tộc vẫn quỳ phục trên đất, Chiến Đế phất tay áo lên tiếng.

- Tạ ơn đế quân!

Những đệ tử Chiến tộc từ xa đến gần đều vươn người dậy, giống như một tầng sóng cả.

Nam tử trung niên vung tay lên. Bốn gã cao thủ áo đen phía sau gật đầu, phân biệt đi về hướng bốn tòa tế đàn khác. Chiến Đế cũng không lưu tâm, để mặc bốn người này đi đến, sau đó quay lưng về phía bốn chiếc đỉnh lớn ảm đạm, khoanh chân ngồi xuống, hai mắt chậm rãi khép lại, khí tức toàn thân cũng càng ngày càng yếu, cuối cùng hoàn toàn biến mất như hóa thành tảng đá.

"Ầm!"

Bốn chiếc đỉnh lớn ảm đạm bỗng toát ra sương mù nhàn nhạt, tiếp đó bắt đầu lấp lóa.

- Bốn người này tu luyện công pháp đặc biệt, có thể dung hợp linh hồn với tứ đỉnh. Hiện giờ Phản Hồn tinh trên không, hoạt tính của những linh hồn còn sót lại trong trời đất gia tăng rất nhiều. Dựa vào công pháp đặc biệt, hút lấy năng lượng của những linh hồn tàn khuyết trong thiên địa, có thể dẫn động tứ đỉnh xuyên phá hư không, mượn lực lượng hùng hậu của bốn ngôi sao còn lại. Như vậy uy lực mặc dù giảm đi, nhưng muốn cứu sống Chiến Phi hẳn là sẽ không lâu lắm.

Nam tử trung niên dừng một chút, ánh mắt lướt qua cô gái có dung nhan tuyệt thế đang ngủ say trong lòng Chiến Đế, nói tiếp:

- Có điều lúc này Phản Hồn vừa mới xuất hiện, lực lượng còn chưa phải mạnh nhất. E rằng đế quân phải chờ thêm một khoảng thời gian, mới có thể dùng khẩu quyết trong cuốn sách cổ kia để dẫn phát lực lượng cửu đỉnh, mở ra quốc độ của chủ nhân linh hồn. Trong quá trình này sẽ có chút nguy hiểm, đế quân cần phải suy nghĩ thật kỹ.

- Không cần.

Chiến Đế trầm giọng nói:

- Trẫm tự có chủ trương. Ở xa tới là khách, nếu sứ giả không ngại, có thể ở Chiến Đế hành cung của chờ đợi một thời gian.

Trong mắt nam tử trung niên tháong hiện lên vẻ khác thường, gật đầu nói:

- Vậy thì xin đa tạ! Chuyện lần này cũng là trăm triệu năm khó gặp, tại hạ cũng muốn được một lần nhìn thấy cảnh tượng khi quốc độ của chủ nhân Linh Hồn mở ra.

- Người đâu, đưa sứ giả xuống nghỉ ngơi!

Chiến Đế vẫy vẫy tay, lập tức có một gã đệ tử Chiến tộc đi ra, dẫn nam tử trung niên của Thánh điện vào một bên hành cung.

- Trẫm đã đợi trăm triệu năm rồi, chẳng lẽ còn đơi không nổi mấy ngày sao…

Chiến Đế lẩm bẩm nói. Dưới một lực lượng vô hình khống chế, cuốn sách cổ từ bàn tay bay lên, lơ lửng tại không trung, chậm rãi mở ra.

Ánh mắt lướt qua nội dung trong sách, Chiến Đế chậm rãi nhắm mắt lại, một luồng đao ý từ trong cơ thể phát ra, phá tan cuốn sách cở đang lơ lửng tại không trung thành bụi phấn.

- Phi nhi, chỉ mấy ngày nữa là chúng ta sẽ gặp lại rồi…

Chiến Đế vươn tay phải ra, nhẹ nhàng xoa lên khuôn mặt như tơ lụa của người con gái ngủ say trong lòng, một lực lượng cực hàn từ bàn tay tuôn ra. Chỉ nghe những tiếng kêu răng rắc, bắt đầu từ khuôn mặt Chiến Phi, một tầng huyền băng nhỏ vụn dần dần đông cứng thân thể nàng, cuối cùng từ đầu đến chận đều nằm trong một lớp băng.

- Ha!

Chiến Đế quát nhẹ một tiếng, khối băng hình thoi mang theo người mà y dành tình cảm chân thành suốt đời bay lên không, lơ lửng phía trên chín chiếc đỉnh lớn. Hai tay Chiến Đế mở ra, áo bào tung bay, băng tuyết trong phạm vi ngàn trượng chung quanh Chiến Đế hành cung bỗng nổ tung, từng chùm như sóng biển bắn lên trời cao, đồng thời tất cả cao thủ Thần cấp đều cảm giác được sự biến hóa của quy tắc trong phạm vi Đao vực. Trong xa xăm, từ chín chiếc đỉnh lớn bỗng sinh ra từng luồng quy tắc mắt thường không thể nhận thấy, dung hợp chín chiếc đỉnh này và Chiến Phi bị đóng băng giữa không trung.

"Vù!"

Cuồng phong gào thét, trời đất rét căm. Trên bầu trời, bông tuyết mờ mịt rơi xuống bị cuồng phong cuốn lấy, tạo thành từng vòng xoáy rơi xuống phiến thiên địa trắng xoá này.

Áo bào của Chiến Đế tung bay phần phật, từng phiến tuyết trắng không hề trở ngại rơi xuống trên đầu, trên chòm râu, trên đế bào…

Chiến Đế từ không trung bước xuống, hai tay hướng vào nhau, ngồi xếp bằng bên dưới khối huyền băng hình thoi đông cứng Chiến Phi:

- Ta sẽ luôn bảo vệ nàng… cho đến khi nàng mở mắt ra…

oOo

Cửu tinh ngôi thứ năm xuất thế, vũ trụ hỗn loạn, lực lượng linh hồn trong trong trời đất gia tăng. Chiến Đế tập hợp cửu đỉnh nhằm mượn lực lượng đặt chân vào quốc độ của Chủ Thần, thu hồi ba hồn bảy phách của Chiến Phi, cứu sống vị Chiến Phi đã chết trong cuộc chiến thần ma lần đầu tiên.

Tin tức truyền ra khiến cho thiên hạ chấn động. Những cường giả tiềm tu vả cao thủ trong hệ phái tự do từ bốn phương tám hướng hội tụ lại, tiến về hướng Đao vực mà Chiến tộc đang cư trú.

Thế lực của Chiến tộc co cụm lại một cách toàn diện, những đệ tử Chiến tộc của Tuyết vực cũng hoàn toàn bỏ nơi này, toàn bộ lui về canh giữ Chiến Đế hành cung. Trong Ba ngày, không ngừng có trưởng lão Chiến tộc từ trong hư không bay đến, tụ tập về Đao vực. Trong vô số năm, đây là lần đầu Chiến tộc tu tập với quy mô lớn như vậy, nhằm đảm bảo trong ngày cửu tinh hội tụ, việc Chiến Đế cứu sống Chiến Phi sẽ không bị quấy rầy.

Ngày trước Chiến tộc hoành không xuất thế, sau đó đại sát bốn phương, tiêu diệt Đao vực và Ma vực, thu phục Vu tộc, hàng phục Tuyết vực, uy thế áp bức Kiếm vực còn sót lại, hệ phái tự do gần như hoàn toàn tan rã. Lúc đó Chiến Đế gần như trở thành đại địch của thiên hạ. Nhưng sau đó Phong tộc đột nhiên xuất hiện, thái độ Chiến tộc lại xoay chuyển một trăm tám mươi độ, nguyên nhân bên trong người ngoài khó biết được.

Tại kiếp nạn của Mạt Lệ, Chiến tộc cũng tham gia dẹp loạn, là một nhân tố lớn. Mặc dù không biết nguyên nhân, nhưng không hề nghi ngờ đã tâm hùng bá thiên hạ của Chiến tộc đã không còn nữa, hơn nữa còn nhiều lần liên thủ với tử địch là Kiếm vực.

Mặc dù không biết nguyên nhân, nhưng nhìn thấy tình huống này mọi người đều vui mừng, rất nhiều nhân loại Thái Cổ cũng đã quên đi cừu hận trong lòng.

Nhưng dù sao Chiến tộc cũng từng là đại địch của thiên hạ, mặc dù trong quá trình chinh phạt thiên hạ giết chóc không bằng Phong tộc, cũng không tàn nhẫn như Phong tộc, nhưng cũng đã tạo ra sát nghiệt. Tại cửu tinh liên châu, thiên hạ một lòng cùng nhau ứng phó với thần ma nên tạm thời quên đi thù hận, nhưng không có nghĩa là không còn ai mang địch ý đối với Chiến tộc. Giờ khắc này, Chiến Đế tuyệt đối không cho phép nghi thức sống lại có bất cứ cái sai lầm gì, toàn bộ Chiến tộc đều được điều động để ứng phó những biến động bất ngờ.

Gió nổi mây vần, thiên địa tối đen…

oOo

Tại Kiếm các.

- Sư tôn! Ngũ tinh tề tựu, Chiến Đế đã tập hợp cửu đỉnh, năm ngày sau chính là lúc Chiến Phi sống lại. Hành động lần này nghe nói cần mở quốc độ Hắc Ám Chủ Thần, thu hồi linh hồn của Chiến Phi. Chuyện lớn như vậy đã kinh động thiên hạ, rất đông cao thủ tiềm tu và người trong hệ phái tự do đã chạy đến Đao vực, hi vọng chứng kiến việc trọng đại này, đồng thời nhìn một lần quốc độ huyền bí của Chủ Thần.

Trì Thương quỳ một chân trên đất, đầu hơi cúi xuống, mái tóc dài màu đen buông xuống trên vai.

- Ừm, chuyện này có thể nói là tâm ma lớn nhất trong lòng Chiến Đế đi, nếu không giải quyết e rằng y sẽ vĩnh viễn không đứng dậy được. Chúng ta cũng đến Đao vực một chuyến đi, khi cần thiết có thể giúp y một tay!

Phong Vân Vô Kỵ ngồi xếp bằng trong Kiếm các, nghe vậy mở mắt ra, lãnh đạm nói.

- Sư tôn… Chiến tộc đã từng là đại địch của thiên hạ, chúng ta ra tay tương trợ, có phải là hơi chút không thích hợp?

Trì Thương ngẩng đầu hỏi.

- Chiến Đế cũng là một nam nhi tâm huyết. Tại cuộc chiến thần ma lần đầu tiên, Chiến tộc có thể nói là đã trả giá rất nhiều. Lần trước là có sự can thiệp của Thánh điện, cho nên không thể hoàn toàn trách tội Chiến Đế. Người trong thiên hạ mặc dù không biết nguyên nhân Chiến tộc giết chóc, Chiến Đế cũng không thèm giải thích, nhưng chúng ta không thể không hiểu. Thái Cổ còn có rất nhiều thế lực ẩn tàng, bọn họ mặc dù không thể thắng được Chiến Đế, nhưng lại có thể quấy nhiễu đến nghi thức sống lại. Trong thời gian đó nếu có bất cứ sai lầm gì, chỉ sợ cũng không khác gì so với việc giết chết Chiến Đế.

Phong Vân Vô Kỵ nhìn lướt qua Trì Thương, lại quay đầu đi:

- Nếu như xuất hiện tình huống này, nhất định là một tổn thất lớn của tộc ta. Cuộc chiến thần ma đã gần kề, về tình về lý ta đều không thể để việc này xảy ra.

- Đi thôi!

Hai chữ này lại vang lên từ ngoài cửa. Trì Thương chợt đứng dậy, quay đầu nhìn về phía sau, chỉ thấy được góc áo trắng từ cửa lớn Kiếm các bay đi.

- Vâng thưa sư tôn!

Trì Thương xoay người bước nhanh ra bên ngoài. Khi vừa ra khỏi cửa Kiếm các, y chợt nhìn thấy trên ba đỉnh núi của Kiếm các đang có mấy bóng người bay đến, chính là Tây Môn Y Bắc và Độc Cô Vô Thương, sau đó lại có một thiếu niên áo trắng xuất hiện theo sau Tây Môn Y Bắc. Trì Thương nhìn thấy không khỏi vui mừng, kinh hô một tiếng:

- Hoán Nhiên!

Thiếu niên áo trắng chất phác và hờ hững kia chính là đệ tử của Tây Môn Y Bắc, Tây Môn Hoán Nhiên. Nghe được Trì Thương gọi, thiếu niên hai tay ôm kiếm liền quay đầu lại, khóe miệng đờ đẫn khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười hơi cứng nhắc, gật đầu một cái xem như là đáp lễ.

Trì Thương cũng không tức giận. Y hiểu rất rõ cảnh ngộ của Tây Môn Hoán Nhiên. Trước khi phi thăng, sư môn của thiếu niên này đã gặp phải đại nạn. Tâm pháp của sự môn vốn thiên về tĩnh tu, tu vi càng cao lại càng ít nói hơn. Công lực của thiếu niên mặc dù không cao, nhưng lại thừa hưởng điểm này. Sau khi phi thăng, được Phong Vân Vô Kỵ giới thiệu làm môn hạ của Tây Môn Y Bắc, y càng kế thừa tính tình của Tây Môn Y Bắc, phong cách ít nói chuyện càng trở nên trầm mặc hơn.

- Sư tôn, Hoán Nhiên sư huynh sao lại đến đây?

- Trước giờ Tây Môn vẫn luôn để hắn ở tại Tuyết vực, tán đi nội công. dùng băng tuyết cực hàn để rèn luyện ý chí, đến hôm nay thì đã đại thành. Hắn cũng có xem qua Hủy Diệt kiếm đạo của Tây Môn, mặc dù tu vi không cao. Về phần một kiếm kia của Tây Môn, Hoán Nhiên cũng đã học được tinh túy bên trong. Ngươi đã tu luyện Thái Cực kiếm đạo, cũng có thể xem như là môn sinh của Độc Cô tiền bối. Hai loại công pháp bổ sung cho nhau, hai người các ngươi cùng luyện tập nhất định sẽ có thu hoạch, đồng thời cũng có thể phối hợp với nhau.

Phong Vân Vô Kỵ nói.

- Đồ nhi hiểu rồi, đa tạ sư tôn!

Trì Thương bước giữa không trung, rất tự nhiên đứng ở bên cạnh Tây Môn Hoán Nhiên.

- Đi thôi!

Lời vừa dứt, Phong Vân Vô Kỵ liền bay đi. Độc Cô và Tây Môn theo ở phía sau. Khi nhóm người Trì Thương vừa rời đi, mấy trăm Hoàng Kim giáp sĩ và đệ tử Kiếm các liền từ bước ra, lần lượt vọt lên không, bay về hướng bắc…

oOo

Bên bờ Đông Hải, một nhóm người áo đen đội mũ xếp thành một hàng, vượt qua những dãy núi tiến về hướng Chiến Đế hành cung tại Đao vực.

Đoàn người đang lặng lẽ bay đi, đột nhiên trên một đỉnh núi thẳng đứng phía trước xuất hiện một nam tử áo xanh đứng quay lưng về phía mọi người, tóc dài đến tận lưng theo gió phất phơ, khí tức trong cơ thể tỏa ra cũng theo đó như có như không.

Ở phía xa, thủ lĩnh của nhóm người áo đen này phát giác được sự tồn tại của nam tử không biếtđã đứng ở đây bao lâu, lông mày bên dưới mũ khẽ chíu lại, liền đi chếch sang một bên, đồng thời thấp giọng nói:

- Người đến bất thiện, không nên để ý tới hắn, chúng ta tránh đi.

- Đao Đế, ngươi đã ẩn cư ở đây một thời gian dài, lần này sao lại vội vã như vậy?

Một giọng nói bình đạm mang theo vẻ trào phúng truyền vào trong tai, người áo đen đội nón vóc người cao lớn đột nhiên dừng lại, đám người phía sau trên người cũng tỏa ra đao khí.

- Vị này, ta nghĩ ngài đã nhận lầm người rồi.

Một giọng nói hùng hậu từ bên dưới chiếc mũ truyền ra, bàn tay ẩn trong tay áo cũng đã nhẹ nhàng cầm lấy trường đao giấu ở thắt lưng.

- Hà hà, nói thật thì chúng ta cũng không phải người ngoài.

Nam tử trên đỉnh núi kia chậm rãi quay đầu lại, lộ ra một khuôn mặt trẻ tuổi anh tuấn, chỉ là cặp mắt sáng ngời kia không hiểu vì sao lại có chút quỷ dị.

Bình tĩnh nhìn nhóm người áo đen đội mũ kia, nam tử khẽ cười nói:

- Quân Bất Bại, chẳng lẽ ngay cả An Đức Liệt hoàng tử ngươi cũng không nhận ra sao?

Người áo đen đội mũ đột nhiên giệt mình, kinh hô một tiếng:

- A! Ngươi là người của hắn?

- Ngươi rốt cuộc là ai?

Một nam tử vóc người gầy gò đứng bên cạnh bỗng bước ra, lấy chiếc nón trên đầu xuống lộ ra khuôn mặt anh tuấn, chính là con trai của Đao Hoàng, Quân Tử Lan, vực chủ tân nhiệm của Đao vực.

- Tử Lan, ngươi quên lời ta nói rồi sao? Hừ, chớ quên phụ thân ngươi đã chết như thế nào!

Người áo đen đội mũ đứng ở phía trước lạnh lùng nói, đầu hơi ngẩng lên lộ ra khuôn mặt có vẻ già nua, chính là Đao Đế Quân Bất Bại.

Khuôn mặt Quân Tử Lan giật giật vài cái, hung hăng trừng mắt một cái với nam tử chắn ở phía trước, sau đó quay đầu lại. Khi lướt qua Đao Đế, trong mắt chợt lóe lên vẻ cừu hận, sau đó nhanh chóng cúi đầu im lặng không nói.

- Ta đã xin hoàng tử viện trợ, thế nào, ngài chỉ phái một mình các hạ tới thôi sao?

Đôi lông mày rậm đã bạc trắng của Đao Đế hơi nhíu lại. Cho dù nhìn như thế nào y cũng không thể nhìn ra trên người của kẻ này có bất cứ đặc thù nào ma tộc, đây hoàn toàn chính là một nhân loại. Nhưng kẻ này lại biết được tên thật của nhị hoàng tử, đây là bí mật chỉ có Đao Đế và một người khác mới biết, tuyệt đối không thể dễ dàng để cho người thứ ba biết được.

- Hà hà, không nên nghi ngờ thực thể của ta, cũng không nên hoài nghi thân phận của! Nếu ngươi đã biết lai lịch của ta, chắc cũng nghe qua cái tên Ẩn ma tộc chứ?

Câu này nam tử kia lại dùng công pháp đặc biệt truyền vào trong tai Đao Đế:

- Bổn tọa chính là đại tướng đắc lực nhất của nhị hoàng tử An Đức Liệt, Ám Cát Cổ Đức, có ta ở đây, bảo đảm ngươi sẽ không việc gì.

Hai vai Đao Đế khẽ run lên. Cái tên "Ẩn ma tộc" này hắn cũng không xa lạ. Chủng tộc này có thể nói ở giữa người và ma, trời sinh sở hữu năng lực có thể che giấu bất cứ dao động linh hồn của sinh vật nào, chẳng trách lại nhìn không ra bản thể của hắn. Hơn nữa hắn cũng từng nghe nói đến cái tên "Ám Cát Cổ Đức" này.

Hải dương hỗn độn, Thời Gian chi kiếm, nhờ những cao thủ may mắn chạy thoát, sự huyền bí của cấm địa này đã sớm truyền khắp Thái Cổ, trong đó có một tin tức: ma tộc có một cao thủ gọi là Ám Cát Cổ Đức, sở hữu lĩnh vực "tuyệt đối phòng ngự", một mình chống lại mấy ngàn cao thủ Thái Cổ, thực lực càng tương đương với Kiếm Thần hiện nay.

Đối với những thứ liên quan đến Ám Cát Cổ Đức, Đao Đế cũng không quan tâm nhiều, chỉ duy nhất ghi nhớ là "cao thủ có thể so sánh với Kiếm Thần".

- Tốt lắm, có ngài là đủ rồi!

Đao Đế gật đầu.

- Lần này các ngươi muốn đi đâu?

- Đao vực, Chiến Đế hành cung, ngăn cản Chiến Đế cứu sống Chiến Phi, nếu không giết được cũng phải khiến cho hắn không thể thuận lợi hoàn thành nghi thức sống lại.

Đao Đế lạnh lùng nói.

- Chiến Đế diệt Đao vực của ta, giết chết hơn vạn cao thủ, gián tiếp hại chết cha ta, thù này không báo, thề không làm người!

Quân Tử Lan bỗng nhiên nói, hai bàn tay gầy gò nắm chặt lại khiến cho đốt ngón tay trở nên trắng bệch, trong mắt cũng hiện lên tơ máu.

- Vị này là ai?

- Sứ giả không biết, người này chính là con trai của Đao Hoàng, Quân Tử Lan. Cha của hắn đã đem công lực toàn thân truyền lại cho hắn, sau đó qua đời.

Đao Đế lãnh đạm nói.

- Ồ?

Ám Cát Cổ Đức gật đầu. Hắn căn bản không biết Đao Hoàng này là ai, cũng chẳng có hứng thú. Hai tròng mắt chuyển động quan sát Quân Tử Lan một cái, đột nhiên lẩm bẩm nói:

- Thú vị, thú vị…

- Sứ giả có đi cùng chúng ta không?

- Đương nhiên. Nếu đã tìm được các hạ, không đi xem thử thì hơi đáng tiếc. Có điều, chỉ bằng những người này, nếu muốn hoàn thành đại sự thì e rằng vẫn không đủ. Theo ta được biết thì thế lực Chiến tộc rất lớn.

Ám Cát Cổ Đức nghi ngờ nói.

- Hừ, chỉ dựa vào chúng ta đương nhiên là không đủ…

- Ồ, chẳng lẽ còn có những người khác?

Trên mặt Đao Đế hiện lên vẻ đắc ý, nhìn lướt qua Ám Cát Cổ Đức, nhưng cũng không muốn nhiều lời:

- Muốn trách thì hãy trách lúc trước Chiến Đế thủ đoạn bá đạo, mất hết nhân tính, chọc phải không ít người không nên chọc vào. Hừ, hắn muốn cứu sống vợ… không dễ dàng như vậy đâu!

- Nếu là vậy thì hãy đi nhanh, khi cần thiết ta sẽ tự ra tay!

Ám Cát Cổ Đức ngẩng đầu nhìn thoáng qua Phản Hồn tinh có chất không hình trên bầu trời, trông thấy tinh lực càng ngày càng mạnh, vội vã nói.

Tại Ma Giới rất nhiều đại ma đầu tuổi tác lâu đời đều biết Chiến Đế là ai, ngay cả yêu ma trẻ tuổi như Ám Cát Cổ Đức cũng từng nghe nói qua. Hắn đại khái biết đây là một cường giả của nhân tộc, là kình địch của ma tộc, nếu như có thề quấy nhiễu đối phương một chút thì hắn không ngại ngần gì.

Là một yêu ma kiệt xuất nhất trong thế hệ trẻ, sở hữu Tuyệt Đối lĩnh vực, gần đây còn được Chủ Thần lựa chọn trở thành nhân tuyển làm người hầu của Chủ Thần, Ám Cát Cổ Đức đang tràn đầy tự tin. Tuy chỉ một mình đến Thái Cổ nơi có tứ thánh thú trấn áp, hắn cũng cũng không hề sợ hãi. Cộng thêm thân là Ẩn ma tộc, hắn cảm thấy cho dù bị phát hiện, dựa vào lực lượng của Tuyệt Đối lĩnh vực, muốn rời đi cũng không phải vấn đề gì lớn.

Về phần khả năng tứ đại Chí Tôn của nhân tộc ra tay, Ám Cát Cổ Đức càng không hề lo lắng. Những năm gần đây, tin tức mà nhị hoàng tử thu thập được đều đưa đến cho hắn. Phân tích tin tức trong mấy trăm triệu năm cùng với các tình huống xay ra, hắn vẫn luôn cảm thấy tứ đại Chí Tôn của Thái Cổ e rằng có chút vấn đề.

Mặc dù minh hữu hợp tác tại Thái Cổ có kể lại rằng Hiên Viên Chí Tôn đã qua đời, nhưng Ám Cát Cổ Đức vốn không tin những điều này.

Hư mà lại thật, thật mà lại hư, khó bảo đảm đây không phải là cạm bẫy do nhân tộc bày ra.

Đến lúc cửu tinh hội tụ, bí mật tự nhiên sẽ lộ ra.

Lập tức đoàn người lại tiếp tục đi nhanh về hướng Đao vực…

oOo

Khi Phong Vân Vô Kỵ dẫn theo đoàn người Kiếm các, tay áo phất phơ xuất hiện ven rìa Đao vực, một lão giả tóc bạc mặt hồng hào đang đứng tại phía trước, quay nghiêng về phía mọi người, phía sau là đệ tử Chiến tộc tại Đao vực. Lão giả kia dương như đã đợi một lúc lâu, khi đám người Phong Vân Vô Kỵ vừa xuất hiện trong tầm nhìn, lập tức nhướng mày trầm giọng nói về phía xa:

- Phía trước là tộc nhân phương nào, xin hãy dừng lại! Cửu tinh hội tụ chính là đại sự Chiến tộc ta cứu sống Chiến Phi, xin chư vị hãy phối hợp! Có gì bất tiện, ngày sau Chiến tộc ta sẽ đến cửa tạ tội.

- Lần này Chiến tộc có vẻ rất xem trọng.

Độc Cô Vô Thương cảm khái nói.

Phong Vân Vô Kỵ im lặng, áo bào phất một cái, từ không trung lướt xuống, đi thẳng về phía lão giả kia. Lão giả này khí tức hùng hậu, hiển nhiên là một cường giả, hẳn là nhân vật cấp bậc trưởng lão của Chiến tộc. Có điều nghe những lời y nói, hiển nhiên không hề nhận ra Phong Vân Vô Kỵ.

- Tại hạ là vực chủ Kiếm vực, Phong Vân Vô Kỵ, nghe được Chiến Đế muốn cứu sống Chiến Phi, đặc biệt đến tham quan, hi vọng có thể giúp một tay.

Phong Vân Vô Kỵ thành thật nói.

- Ồ, Kiếm Thần!

Lão giả tâm thần khẽ động:

- Là tại hạ sơ sót. Đế quân đã có lời dặn, nếu là Kiếm Thần tới thì hãy mời đến hành cung gặp mặt.

Ở phía trước, đông đảo đệ tử Chiến tộc xếp thành những hình cung, thủ vệ Chiến Đế hành cung và tế đàn cửu đỉnh nhanh chóng tránh ra thành một con đường thông đến Chiến Đế hành cung. Phong Vân Vô Kỵ liền dẫn theo đệ tử Kiếm các phía sau tiến vào sâu trong hàng ngũ Chiến tộc. Phía sau Chiến tộc áo trắng như thủy triều lại nhanh chóng khép vào, cảnh giác canh gác bên ngoài.

- Vô Kỵ, ngươi cũng đến rồi.

Một giọng nói già nua từ phía xa truyền đến. Phong Vân Vô Kỵ theo tiếng nhìn lại, trông thấy Cổ Vu dẫn theo vài đệ tử Vu tộc đang ngồi xếp bằng bên ngoài cửu đỉnh, nhìn về phía mình, trên khuôn mặt già nua khô gầy hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.

- Các ngươi hãy nghỉ ngơi ở đây, không có mệnh lệnh của ta, không ai được tự ý ra tay!

Phong Vân Vô Kỵ xoay người lại nói với chúng đệ tử Kiếm các và Hoàng Kim giáp sĩ phía sau.

- Vâng thưa chủ công!

Đám người đáp lời, sau đó chỉnh lại áo bào và khải giáp, khoanh chân ngồi xuống tại một khu vực hình tròn do Chiến tộc cố ý tránh ra.

Phía trước, Phong Vân Vô Kỵ và mấy đỉnh cấp cao thủ của Kiếm các đi nhanh đến.

- Cổ Vu tiền bối, không ngờ lại được gặp ngài ở đây. Còn phải tạ ơn tiền bối về phần Thiên Ma thần thông kia.

Phong Vân Vô Kỵ cung kính nói.

- Không có gì. Phần Thiên Ma thần thông kia của ngươi cũng có tác dụng lớn đối với Vu tộc ta… Vu tộc ta chuyên nghiên cứu đạo của linh hồn, nhưng chưa từng nghĩ đến trong thiên địa lại có một không gian như vậy, sở hữu một phần công pháp như vậy. Đối với Vu tộc ta, nó thật sự giúp ích rất nhiều, lão phu đây còn phải đa tạ Kiếm Thần mới đúng.

Cổ Vu thản nhiên nói. Dưới áo bào đen rộng thùng thình, một cánh tay như cây khô hướng về khoảng đất trống bên cạnh:

- Mời ngồi!

Phong Vân Vô Kỵ ngồi xuống chỗ cũ, đám người Kiếm các phía sau đều lần lượt ra mắt Cổ Vu, sau đó cùng ngồi xuống.

- Nghi thức cửu đỉnh cần có Vu tộc tham dự, ta là nhận lời mời đến đây. Có điều lúc này Chiến Đế đang bận tập trung linh khí trong thiên địa cho Chiến Phi, ngoài ra nghi thức tế tự cũng cần y chủ trì, trong khoảng thời gian này y cần thu liễm tinh thần. Ngươi hãy chờ thêm một thời gian đi, đến lúc cần y sẽ tỉnh lại.

Cổ Vu cười nói.

Phong Vân Vô Kỵ nhìn lướt qua cách đó không xa, Chiến Đế ở giữa tế đàn bất động như núi, khí tức như hư vô, giống như đã hợp thành một thể cùng phiến băng tuyết này. Gió tuyết dày đặc thổi qua, rơi xuống trên đầu và trên người, ngay cả mắt, mũi, tai cũng nhét đầy sương tuyết.

Ở phía trên Chiến Đế là một khối hàn băng hình thoi bất động lơ lửng giữa không trung, trong lớp băng là một cô gái xinh đẹp đang ngủ say, hai tay lẳng lặng đặt bên người, chính là Chiến Phi.

"Chân nam nhi chí tình chí nghĩa, thiên cổ nhất đế chiến làm danh… Hi vọng Chiến Đế có thể cứu sống nữ nhân của y!" - Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ thầm nói.

Chiến Đế đã từng là truyền thuyết, tiếp xúc càng nhiều thì cảm khái lại càng nhiều.

Cổ Vu thở dài một tiếng, nhìn Chiến Đế xa xa, trong đôi mắt già nua thoáng hiện lên vẻ thương hại, lắc đầu nói:

- Chiến Đế luân hồi chuyển thế trăm ngàn năm, hôm nay tất cả cũng nên tháo gỡ rồi.

Trong giọng nói của Cổ Vu lại có vẻ gì đó không lành, Phong Vân Vô Kỵ nghe vậy trong lòng khẽ động, hỏi ý:

- Cổ Vu đại nhân, ngài biết gì đó phải không?

Cổ Vu thở dài, ánh mắt quét qua trên mặt Phong Vân Vô Kỵ, nói:

- Vô Kỵ! Chiến Đế cũng xem như là một nam nhi chân chính của tộc ta, mặc dù đã từng tạo ra sát nghiệt, nhưng công lao có thể đền bù, huống hồ đó vốn không phải là ý của y. Nếu như có thể, hãy cố gắng giúp y lần này đi!

- Tiền bối rốt cuộc biết điều gì?

Phong Vân Vô Kỵ truy hỏi.

Cổ Vu im lặng, cúi đầu từ từ nhắm mắt lại, hiển nhiên là không muốn nói về chuyện này:

- Đến lúc đó ngươi sẽ biết…

Phong Vân Vô Kỵ trong lòng biết, Cổ Vu khẳng định là biết một số thứ, hoặc có thể nói là thấy được một số thứ mà mình không thấy. Hắn liếc nhìn một cái Cổ Vu, trong lòng biết đối phương nhất định là có chỗ e ngại, không muốn nói ra, liền bỏ ý niệm này đi.

- Tiền bối yên tâm, chuyến này ta vốn là có dự định giúp Chiến Đế một tay.

Phong Vân Vô Kỵ nói. Đột nhiên những tiếng lo ó hỗn loạn truyền vào trong tai, hắn bất giác theo tiếng nhìn lại, trông thấy một nhóm người áo đen đội mũ xuất hiện tại ven rìa Đao vực, dường như đã xảy ra tranh chấp cùng với đệ tử Chiến tộc tại Đao vực.

Nghi thức sống lại chính là thứ mà Chiến tộc coi trọng nhất lúc này, cho nên Chiến tộc toàn lực giữ gìn nghi thức tế tự, cực kỳ cảnh giác đối với các thế lực xuất hiện. Nhưng hiển nhiên Chiến tộc cũng không muốn đắc tội quá nhiều với các thế lực khác, dù sao Chiến tộc cũng là một phần tử của Thái Cổ, ngày sau còn phải giao thiệp với các phương.

Tranh chấp cũng không kéo dài lâu, sau khi một trưởng lão Chiến tộc đứng ra, phần lớn người áo đen đội mũ đều tại bình tĩnh lại, đứng bên ngoài khu vực thủ hộ của Chiến tộc. Trong đó một gã thanh niên tuấn tú dẫn theo hai người áo đen đội mũ khác đi qua con đường do Chiến tộc tránh ra, tiến vào khu vực bảo vệ của Chiến tộc.

Ba người này cũng không đến quá đến tế đàn, chỉ dừng lại ở trung tâm trận thế của Chiến tộc, khoanh chân ngồi xuống tại nơi một số cao thủ tiềm tu khác đang nghỉ ngơi, ngồi yên không nói, có vẻ rất an phận.

Dường như cảm giác được ánh mắt của Phong Vân Vô Kỵ, hai nam tử áo đen đội mũ liền vươn tay kéo chiếc nón xuống che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra chiếc cằm nhọn. Trong đó người có vóc dáng gầy gò, tuổi tác rõ ràng không lớn dường như run lên một chút, có vẻ hơi căng thẳng. Trong tầm nhìn, tên nam tử nam tử áo xanh kia ngồi che trước mắt Phong Vân Vô Kỵ, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, từ xa nhìn về phía Phong Vân Vô Kỵ gật đầu ra hiệu.

Vì lịch sự Phong Vân Vô Kỵ cũng gật đầu đáp lễ, có điều cặp lông mày như trường kiếm ra khỏi vỏ lại hơi nhíu lại, một cảm giác kỳ quái dâng lên trong lòng: "Vì sao… ta lại cảm thấy người này rất quen thuộc?"

Xoay người lại, Phong Vân Vô Kỵ khoanh chân ngồi xuống, hai mắt khép lại, trong khoảnh khắc tiến vào cảnh giới vô thượng của pháp tu, hòa hợp làm một với không gian chung quanh. Tại Đao vực, từng dao động linh hồn hiện liện rõ ràng trong mắt.

- Sư tôn, người kia có vấn đề sao?

Trì Thương cúi người xuống, thân thể hơi nghiêng về phía trước, lên tiếng hỏi.

- Không có, chắc là ta lo lắng quá thôi.

Phong Vân Vô Kỵ mở mắt ra, ánh mắt đảo qua một phiến cao thủ đông nghịt đến từ các phe phái của Thái Cổ, cười lạnh nói:

- Có điều… chúng ta cũng nghênh đón một số khách nhân không được hoan nghênh.

- Còn có ma tộc ẩn nấp sao?

Độc Cô nghe vậy, trong lòng khẽ động, trầm giọng nói.

- Không sai. Nguồn truyện: Truyện Bất Hủ

Phong Vân Vô Kỵ gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc:

- Đây tuy là chuyện của Chiến tộc, nhưng từ lâu đã truyền khắp Thái Cổ. Chuyện lớn như vậy, ma tộc không đến xem thử kết quả thì làm sao yên lòng được.

- Sư tôn, không bằng chúng ta hãy bắt bọn chúng, giết từng tên một.

- Không cần.

Phong Vân Vô Kỵ đưa tay ngăn cản, ánh mắt đảo qua đệ tử Chiến tộc dày đặc:

- Hiện nay Chiến tộc đều tụ tại đây, bọn chúng không gây nổi sóng gió gì đâu… Nếu như bọn chúng cố gắng ngăn cản nghi thức sống lại, đệ tử Chiến tộc đủ để dọn dẹp.

Ở một bên, thiếu niên chất phác nghe vậy liền buông lỏng bàn tay đang nắm thiết kiếm…

……

Trên trời cao, lực lượng của Phản Hồn tinh càng ngày càng nặng. Ven Đao vực, từng đệ tử Vu tộc tay cầm gậy đầu lâu di chuyển trong bóng tối, không ngừng xua tan những linh hồn tụ tập đến. Tại linh hồn phương diện bọn họ chính là người trong nghề.

Từng ngày qua đi, Chiến Đế vẫn không nhúc nhích, những cao thủ trong hệ phái tự do, cao thủ Ẩn cốc, cao thủ tiềm tu, cao thủ các hệ phái tụ tập trong khu vực Chiến tộc cũng ngồi yên bất động. Trước nghi thức sống lại chính thức bắt đầu, mọi người đều bảo trì yên tĩnh, bao gồm cả đám người Đao Đế ẩn thân trong đoàn người.

Đã mấy ngày qua, Phong Vân Vô Kỵ vẫn luôn cảm giác nam tử áo xanh kia thỉnh thoảng lại giống như vô ý liếc về phía này. Mặc dù không nhìn ra sơ hở của đối phương, nhưng trong lòng hắn lại lưu ý người này. Hai người áo đen đội mũ còn lại chính là Đao Đế và Quân Tử Lan, mặc dù bọn họ cố gắng che giấu, nhưng vẫn không thể giấu được ánh mắt của Phong Vân Vô Kỵ.

Để bảo vệ nghi thức tế tự, Chiến tộc đã bắt tất cả cao thủ của các phe phái đợi ở bên ngoài phạm vi bảo vệ, chỉ cho một số cao thủ hoặc thủ lĩnh các phương được phép vào trong phạm vi nhất định. Một số người cho rằng đây là một sự vũ nhục, cho nên đã xảy ra một số xung đột, có cả đám người Đao Đế trong đó. Bọn họ chỉ là một trong số những thế lực xảy ra tranh chấp với Chiến tộc, không khiến cho ai chú ý, nhưng vô tình lại là vụ tranh chấp đầu tiên mà đám người Kiếm vực nhìn thấy khi đến Đao vực, cho nên liền đặc biệt chú ý đến đám người này.

Nam tử áo xanh kia ở cùng với đám người Đao Đế, tự nhiên cũng khiến cho Phong Vân Vô Kỵ lưu tâm. Ám Cát Cổ Đức đã sớm nhận ra điều này, có điều vẫn chẳng thèm đếm xỉa. Thân là yêu ma kiệt xuất nhất đời này của Ẩn ma tộc, hắn vô cùng tự tin vào năng lực ẩn giấu đứng đầu trong tộc của mình, căn bản không sợ bị Phong Vân Vô Kỵ nhận ra.

Ngày thứ ba, lực lượng của Phản Hồn tinh đã mạnh hơn rất nhiều, ven Đao vực đã loáng thoáng vang lên những tiếng gầm rú hung bạo. Đệ tử Vu tộc đã bắt đầu tỏ ra không trấn áp được những tàn hồn của đỉnh cấp yêu thú tồn tại theo dòng chảy của tháng năm, vì các loại nguyên nhân mà chết đi này.

Vì lo lắng, những trưởng lão Chiến tộc bắt đầu phái một bộ phận đệ tử giúp Vu tộc trấn phục những tàn hồn hung bạo này.

Ngày thứ tư, một trưởng lão tóc bạc mặt hồng hào bước lên mặt băng trơn trượt, đột nhiên từ trong Chiến Đế hành cung đi ra, xuất hiện trước mặt mọi người, hai tay của y cầm một quyển sách cổ màu vàng.

Phía sau lão giả kia là đông đảo chiến tướng và trưởng lão Chiến tộc, vẻ mặt mọi người đều rất nghiêm túc.

Vị trưởng lão tóc bạc mặt hồng hào quay đầu lại, liếc mắt một cái với chúng trưởng lão và chiến tướng. Ánh mắt lại đảo qua trên người Chiến Đế không nhúc nhích, sau đó từ trên Chiến Đế hành cung lơ lửng trên bầu trời bước ra, đứng giữa hư không, ánh mắt quét qua bên dưới, lớn tiếng nói:

- Chư vị! Hôm nay đế quân đã đóng sáu giác quan, chuẩn bị cho nghi thức sống lại của Chiến Phi, e rằng rất lâu cũng sẽ không tỉnh lại. Theo dặn dò của đế quân, hôm nay ta và ba vị nguyên trưởng lão, cùng với chư vị chiến tướng lấy ra ý chỉ mà đế quân lưu lại, tuyên đọc trước mặt mọi người.

Cuốn sách cổ cùng với vị trưởng lão đột nhiên xuất hiện này lập tức khiến cho mọi người chú ý, bất luận có phải là Chiến tộc hay không, tại giờ khắc này đều ngẩng đầu lên, nhìn về vị trưởng lão Chiến tộc giữa không trung.

- Thú vị thật, Chiến tộc lại giở trò gì nữa đây? Chẳng lẽ…

Xa xa, Ám Cát Cổ Đức ẩn trong đoàn người, mang theo vẻ trào phúng thấp giọng nói. Lời nói này lập tức khiến cho mọi người liếc qua, cùng với đệ tử Chiến tộc trừng mắt nhìn hắn. Ám Cát Cổ Đức cười cười, nhưng cũng không để tâm.

- Tất cả đệ tử Chiến tộc nghe lệnh!

Lão giả nói từng chữ.

"Rầm!"

Tại bốn phương tám hướng, tất cả đệ tử Chiến tộc đều quỳ phục xuống, trên mặt xuất hiện vẻ trịnh trọng. Câu nói đầu tiên này lại khơi dây một hồi ức của mọi người: sách cổ xuất hiện, nghe theo mệnh lệnh, Chiến tộc đổi chủ.

- Trẫm tự biết tuổi thọ đã hết, không thể tiếp tục dẫn dắt tộc ta, đặc biệt lưu lại di mệnh: từ hôm nay trở đi, phàm là Chiến tộc đều phải tôn Kiếm Thần Phong Vân Vô Kỵ làm chủ, nhìn thấy ý chỉ này cũng là lúc Kiếm Thần đăng cơ làm tân nhiệm Chiến Đế. Phàm những kẻ trái lệnh đều đuổi ra khỏi Chiến tộc, sau này không được vào ghi vào tộc phổ. Khâm thử!

"Oa!"

Lão giả đọc xong di mệnh Chiến Đế lưu lại trên sách cổ, toàn bộ đều yên tĩnh như chết chóc, sau đó đột ngột vỡ òa…

Không ai ngờ được, tại thời khắc này Chiến Đế lại chọn ra một vị đế quân mới cho Chiến tộc, mà vị tân nhiệm Chiến Đế này lại chính là Kiếm Thần. Chiến tộc đã đổi chủ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện