Phù Dung Vương Phi
Chương 53: Tiền đặt cược
“Cừu của người, ta sẽ giúp ngươi báo”
Lục phù nhìn ván cờ trên bàn, trầm tư…Bàn cờ trong chòi nghỉ mát được chuyển qua thư phòng của Tây sương, Sở cảnh mộc nói nàng sợ lạnh, về sau muốn chơi cờ cứ chơi tại thư phòng, đi ra chòi nghỉ mát sẽ bị nhiễm lạnh…
Lòng nàng vốn đã khó xử càng trở nên khó xử hơn..
Nàng biết Sở cảnh mộc cũng khó xử, phải đứng vững trong sóng gió ở triều đình, mỗi ngày trong triều phải lo ứng phó với cục diện không ngừng thay đổi, để có thể bảo vệ cho vương phủ được bình yên. Vừa phải lo điều tra Phù dung huyết án, rồi về nhà lại lo đối phó nàng sẽ gây bất lợi cho vương phủ. Sự kiện nầy làm cho hắn lo lắng đến cực điểm, hiện giờ càng lo hơn..
Giúp nàng báo thù! Với điều kiện nàng buông tha cho phụ thân hắn.
Nàng bất đắc dĩ nhìn ván cờ, tình thế thật là khó xử a.
Buông tha cho Sở vân, nàng làm như thế nào có thể buông tha? Sở cảnh mộc ngươi cho ta một vấn đề thật khó giải quyết.
Hắn vốn là một quân cờ của nàng, đem hắn đẩy lên đầu sóng ngọn gió là hy vọng của nàng, hiện giờ tại vì hắn mà thấy khó xử.
Người chơi cờ lại do dự, quân cờ phút chốc trở mình khống chế ván cờ, Lục phù cười.
Rốt cuộc ai mới là quân cờ.
Ai có quyền làm chủ ván cờ?
Người thông minh đều có chung một cái bệnh, nếu trong lòng có khúc mắc, sẽ rất khó mở ra.
Có đôi khi biết rõ là không thể, càng muốn làm cho được. Có một số người, khi mình làm tổn thương họ, lòng của mình cũng cảm thấy đau đớn.
Nàng vốn nghĩ tất cả cảm tình của nàng đều bị chôn theo trong đêm mưa tuyết đó..chính là lòng nàng vẫn còn đây..
Gió lạnh thổi vào bên trong, thổi vào tay làm nàng lạnh phát run, Lục phù mở ra bàn tay của mình, nhìn thật lâu..
Tay phải xoa xoa nhẹ nhàng vị trí nơi lồng ngực …
Rõ ràng cảm giác được trái tim nâỷ lên
Nàng biết, nó đã bị sư ấm áp hấp dẫn …đã động lòng rồi, cũng bị đau lòng…
Nàng mỉm cười, không chớp mắt..
Rơi vào cửa chết.
Lục phù cúi đầu trầm ngâm, khi Sở vân quay về kinh, tất cả kế hoạch của nàng đều dừng lại, Quang vinh vương qua thăm phủ đã được mấy ngày, mục đích mà hắn đến đây tột cùng là gì? Không có khả năng chỉ để nói cho Sở cảnh mộc biết âm mưu của nàng, đối với Quang vinh vương người nầy, trước nay nàng đều đề phòng, hắn bỗng nhiên đến thăm làm cho nàng hoài nghi nhiều điểm.
Người vương gia nầy trong cuộc tranh vị luôn luôn ở thế bị động, khi Tấn vương chủ động tấn công hắn mới trả đủa, mà hắn rất ít khi chủ động đi gặp bè đảng của Tấn vương, thế lực của hắn chủ yếu đến từ thủ phủ đại nhân cùng binh lực bảo vệ kinh thành, có binh lực tương đương với Hàn phủ, sau khi Mục phong quay về kinh, tình thế cân bằng đã bị phá vỡ…Hắn tìm đến Sở cảnh mộc chỉ có một mục đích đơn giản là chung tay hợp tác.
Quang vinh vương khi gặp ở Phong ba đình và Quang vinh vương trong cung yến khác nhau một trời một vực, Quang vinh vương biến đổi rất nhiều, từ cuộc nói chuyện với Tấn vương trong hoa viên, mới phát hiện trong đó ẩn chứa nhiều điều sâu xa chứ không đơn giản như nàng nghĩ, nếu nói Quang vinh vương lòng dạ âm hiểm khó dò, thì Tấn vương cũng khó có thể đoán ra được hắn muốn gì…
Ngoài chuyện hắn tàn bạo bất nhân, thủ đoạn dùng để đối phó kẻ thù thêm hung tàn, trí tuệ của hắn càng không thể khinh thường,vì sao trong hoa viên lại tiết lộ tin tức hắn muốn ám sát Sở cảnh mộc…
Ám sát Sở cảnh mộc hắn luôn phái ra sát thủ và tử sĩ, biết rõ là không thể thành công được lại không ngừng phái người đi, lúc nầy đang trên đầu sóng ngọn gió taị sao hắn lại làm một việc lãng phí thời gian như vậy? Thoạt nghe có điểm làm cho người ta hoài nghi.
Vương giả tranh đoạt, người ngoài chỉ nhìn thấy kết quả thảm thiết, nhưng quá trình lại có muôn vạn biến hoá, tại sao lại có thể dễ dàng nhìn thấu như vậy…
Tấn vương giống như đang đợi, Quang vinh vương cũng giống như đang chờ, mà Sở cảnh mộc thì đã muốn chờ đợi ngay từ đầu, bọn họ đến tột cùng là chờ cái gì?
Chính trị là thế giới của nam nhân, đùa giỡn quyền lực cũng là độc quyền của nam nhân, bọn họ mỗi người đều đang đợi, ở trong tình huống nhiễu loạn đùa giỡn quyền thế muốn bảo vệ vị trí của mình, bên trong ta lừa ngươi ngươi gạt ta, ai có thể giữ thân trong sạch, như là Sở cảnh mộc luôn là người ôn nhuận trước mặt nàng, xoay người đi cũng là bộ dáng khác…
Tình thế của hoàng đế như trời đã về chiều….đang chờ đợi chính là những vị thái tử…
Nhớ người thái tử từng một lần gặp mặt, con cờ trong tay Lục phù bị nắm chặt lại, hắn là người văn sĩ nho nhã, sẽ có vận không may xảy đến.
“Băng nguyệt, giúp ta mang thư đến cho Quang vinh vương, ngày mai lúc chính ngọ, gặp mặt ở Phong ba đình” Lục phù cúi đầu phân phó Băng nguyệt đang đứng một bên.
“Vâng”
Lại là một ván cờ nan giải, bước tiếp theo, bọn họ rốt cuộc sẽ làm gì?
Sở cảnh mộc ta nên đứng nhìn hay là nên giúp ngươi?
Tuyết rơi càng nhiều, tuyết đọng lại thành một tầng rất dầy trong vương phủ, càng lạnh như băng…Sở cảnh mộc đã đi duyệt binh, nếu không nàng muốn rời phủ sẽ gặp rắc rối với hắn.
“Vương phi, người kia không phải là Liên y tiểu thư sao, Bôn nguyệt nghi hoặc nhìn phía trước, Lục phù nhìn theo ánh mắt của nàng, chỉ thấy một nam tử cao lớn ngồi trên con ngựa đen, đưa lưng về phiá họ, gió lạnh thổi tung tóc của hắn, tiếng cười của hắn cũng theo gió truyền đến, mạnh mẽ vui sướng, rồi nắm tay Liên y kéo lên lưng ngựa, để nàng ngồi vào phía trước …
Bóng dáng rất quen thuộc, …Lục phù ngưng mi, còn chưa kịp suy nghĩ kỹ, con ngựa đen đã cất bước, phóng đi trong tuyết tung bay…Để lại những dấu vết uốn lượn….
Lục phù nhíu mày, cười nói “Đừng nên làm gì, chúng ta có việc quan trọng, Vô danh, coi chừng có người đi theo, phải cận thận.
“Đã biết vương phi” Vô danh thấp gọng đáp lời, bốn người đồng thời thúc ngựa chạy vội đi.
Mà một con ngựa khác cách đó không xa chạy theo phía sau.
Trên đường đi Vô danh giữ dây cương lại, để cho ba người bọn họ đi trước, Lục phù cười cùng Bôn nguyệt Băng nguyệt thúc ngựa lao vút đi…
Phong ba đình, lần trước vẫn là cỏ cây um tùm, đất trời ấm áp, hoa thơm khắp nơi, hiện giờ là một mảnh tuyết trắng tung bay, khắp nơi đều là bông tuyết, nơi xa xa có một con ngựa đen đang đứng, thời tiết lạnh giá khiến cho nó không kiên nhẫn đá chân loạn xạ làm cho những mảnh tuyết đọng bị hất tung lên, nó giống như đang tìm nơi ấm áp, lâu lâu lại thét dài một tiếng, giống như thúc giục chủ nhân của nó rời đi,
Bốn bề vây quanh chòi nghỉ mát, tuyết ngập đầy mái ngói, một mảnh thê lương..
Trong chòi nghỉ mát đã có người chờ đợi, …Quang vinh vương nhàn nhã ngồi đó, vẻ mặt tươi cười, khi nghe tiếng vó ngựa lại cười càng tươi hơn…
“Quang vinh vương thật là giữ lời” Lục phù thần thục ghìm cương ngựa lại, thong thả đi vào chòi nghỉ mát, nói cười châm chọc. Lấn trước hai người hẹn ước là nàng đến trước, đợi hắn hai canh giờ, nhưng lần nầy hắn lại đến trước, nhìn xem con ngựa bên ngoài không thể chịu đựng như vậy, dường như hắn đã đến một thời gian lâu rồi…
“Vương phi thân yêu nói đùa sao, lời mời của ngươi, bổn vương sao dám đến muộn” Vẻ mê luyến xẹt qua trong đáy mắt hắn, nàng một thân màu trắng, áo choàng trắng không có mang sa che mặt, tuyết trắng soi rọi càng có vẻ băng thanh ngọc cốt, trong trời đất đầy tuyết rơi rơi, càng thêm xinh đẹp tuyệt luân.
Mái đình ở trên đầu, cái lạnh bên ngoài bị áo choàng cản lại như cách một không gian, cũng không làm người ta cảm thấy lạnh lẽo, Băng nguyệt, Bôn nguyệt đứng bên cạnh nàng, yên lặng bảo vệ.
“Quang vinh vương, người quấn tử chỉ nói một lời, bốn ngựa khó theo, ngươi đã đồng ý với ta không đem sự tình để lộ ra, xem ra ta đã quá tin tưởng ngươi có thành ý hợp tác” Lục phù lạnh lung chất vấn, cười lạnh như băng, lạnh làm người ta không dám tới gần.
Quang vinh vương cũng bị nụ cười lạnh lẽo nầy làm kinh hãi, đã sớm chứng kiến thủ đoạn tàn nhẫn của nàng, nàng cười lạnh như băng thì sao chứ, vẻ tươi cười trên mặt hắn cũng không giảm, bàn long trên cẩm y màu vàng khí thế của nó rất phi phàm vũ động, hắn nói cười “Vương phi cần gì phải tức giận, là ngươi không giữ chử tín trước, kích thích Tấn vương diệt Vân vương, chặt đứt một tay phụ tá đắt lực của ta, ngươi đã qua cầu rút ván, ta làm sao không thể không báo đáp ngươi?”
Nàng mặc dù vẫn lạnh lùng cười, lại âm thầm lấy làm kì lạ, hắn làm sao biết được việc nầy? Lục phù nhìn bàn long đang quay cuồng trên cẩm y của hắn, nói “ “ Xem ra chúng ta đều là những người không giữ lời hứa, may mắn ta không phải là nam tử, mà ngươi, Quang vinh vương, có thể giữ lời hay không, bàn long ( rồng nằm) và rồng bay khác nhau, ngươi có biết hay không?
Quang vinh vương biến sắc, vừa nghe qua lời của nàng ý cười trên mặt có tia âm độc xẹt qua, đáy mắt trầm xuống, khí lạnh lẽo nổi lên, hắn cười lạnh, không trả lời mà hỏi ngược lại “ Vương phi có biết, người nam nhân thông minh chính là quyền thần, cũng là cái đinh trong mắt mà hoàng đế muốn diệt trừ, nhưng ngươi có biết nữ nhân thông minh là gì không?”
“Mong Quang vinh vương có thể dạy bảo cho ta biết”
“Nữ nhân thông minh càng làm cho nam nhân muốn chinh phục”
Hắn lạnh lùng nhả ra một câu, trong nháy mắt Lục phù cảm thấy lạnh như băng, trong lòng vì lời nói của hắn như ngưng kết lại, sự lạnh lùng và chấp nhất trong ánh mắt của nam tử đối diện làm nàng kinh hãi. Môt lúc lâu sau, nàng ngược lại cười lạnh “ Quang vinh vương không cần nói đâu xa, Vân phu nhân của ngươi cũng là một nữ nhân thông minh, cũng khó trách trước kia người toàn tâm toàn ý muốn tới tay cho bằng được”
“Thật không?” Hắn cười hắc hắc, nhìn chằm chằm gương mặt tuyệt sắc của nàng, gằn từng tiếng một “ Vương phi, sao không giúp bổn vương một tay, với tài trí của ngươi, nếu giúp bổn vương sẽ như hổ thêm cánh, khi bổn vương lên ngôi, ngươi sẽ trở thành nữ nhân đệ nhất trong thiên hạ”
Bôn nguyệt Băng nguyệt nhíu mày, chết lặng trong lòng, Lục phù sau khi nghe xong cũng ngẩn người, ầm thầm cười lạnh, quân cờ của nàng lại xoay mình nói cho nàng bước kế tiếp sẽ đi như thế nào, nên đem hắn đặt ở vị trí nào, xem ra Sỏ cảnh mộc nói không sai, quân cờ đôi khi cũng không nghe lời như vậy…Thế nhưng sao có thể tùy theo ngươi được?
“Vương gia, thật là vinh hạnh cho ta, nhưng có vẻ như ngươi đã đánh giá cao mình rồi, cũng đánh giá cao về ta, việc cũng không rõ ràng, ta cũng không có cái gì đảm bảo, hơn nữa ta không có hứng thú giúp ngươi”
“Như vậy thật đáng tiếc, bổn vương đành phải đánh cuộc một phen” Vẻ lo lắng xẹt qua trong mắt Quang vinh vương, nhìn nàng cười lạnh, có chút chờ mong.
“Không biết vương gia đánh cuộc cái gì?”
Ánh mắt hắn nhìn qua một bên, về phía tuyết rơi ngoài đình, tuyết đang nhè nhẹ bay xuống, cười nói “ Bổn vương muốn đánh cuộc vị trí của ngươi trong lòng vốn lạnh băng của Sở vương có bao nhiêu quan trọng?”
Đáy lòng của Lục phù như có dòng nước lạnh chạy qua, lạnh thẳng tới lục phủ ngũ tạng, vẻ cười trên mặt hắn làm cho nàng có cảm giác không rõ ràng, hắn nghĩ muốn đối phó nàng cái gì, hay là nói hắn muốn Sở cảnh mộc làm cái gì?”
“Ta nghĩ ngày đó ngươi tìm vương gia, chắc hẳn đã nói qua kế hoạch của ngươi, bị hắn gạt đi, đúng không?” Nàng bỗng nhớ đến ánh mắt lạnh như băng của Sở cảnh mộc ngày đó, âm thầm phỏng đoán như vậy…
“Vương phi thông minh như vậy làm cho bổn vương nhìn với cặp mắt khác xưa, nếu Sở cảnh mộc không đáp ứng, ta có biện pháp làm cho hắn đáp ứng” Sắc mặt của Quang vinh vương không thay đổi, vẫn cười lạnh như trước “Ta thật sự muốn biết, tầm quan trọng của ngươi trong lòng hắn sẽ khiến hắn làm nên cái gì?”
“Vương gia có biết tiền đặt cược lần nầy quá lớn hay không?” Nếu sơ ý, tất cả khát vọng của ngươi có thể trở thành bọt nước” Lục phù cũng cười, cười đên châm chọc…
Đánh cuộc vị trí của nàng trong lòng Sở cảnh mộc…
Hừ! Chính ta cũng không dám đánh cuộc, ngươi dưạ vào cái gì làm như vậy…
“Nếu không thử, vĩnh viễn sẽ không biết kết quả, ván cờ nầy đã căng thẳng lâu quá rồi, đây là thời điểm để phá vỡ tình thế đó, vương phi, trong thế giới của dân cờ bạc có một câu, không biết ngươi đã nghe qua chưa, trên sòng bạc, người nhát gan sẽ là người bị thua nhiều nhất”
Lục phù lạnh lùng lắng nghe, hắn đột nhiênt cười ha hả, tiếng cười cuồng vọng như quỷ mị, bắn thẳng đến tai nàng, một nỗi bất an dần dần mở rộng, chậm rãi quấn lấy tim nàng,
Tiếng cười chợt ngưng lại, Quang vinh vương đứng dậy, trên cao nhìn xuống Lục phù đang ngồi, cố ý ép sát vào trước mặt nàng, cười nói “ Chẳng lẽ vương phi không thắc mắc sao, Bổn vương cùng Vân phu nhân thật sự rất tò mò muốn biết”
Sau khi hắn rời đi, Lục phù mới hồi phục tinh thần, nghe âm thanh gió tuyết rít gào bên ngoài, bên tai không dứt, tuyết rơi càng ngày càng nhiều, gió cũng càng mạnh, sau khi gió tuyết cuồng bạo qua đi, tới phút cuối cùng sẽ là cái gì?”
Lòng bất an càng rõ ràng, giai điệu dồn dập, nàng đảo mắt nhìn tấm bia đá, ba chữ trong gió tuyết vẫn rõ ràng như cũ.
Phong ba đình, lần trước ở đây bài mưu, kết quả trong triều đã xảy ra nhiều trận hỗn loạn, mưa máu, còn hôm nay thì sao? Sẽ gặp gió bão như thế nào đây?
Nàng nhướng mắt nhìn tuyết bay tán loạn đầy trời, nhánh cây khô không chịu nỗi sức nặng của tuyết chợt gẫy, một tiếng rắc vang lên…
Trong gió mạnh gào thét, ba chữ làm cho người ta có cảm giác sợ hãi..
Phong ba đình…
Lục phù nhìn ván cờ trên bàn, trầm tư…Bàn cờ trong chòi nghỉ mát được chuyển qua thư phòng của Tây sương, Sở cảnh mộc nói nàng sợ lạnh, về sau muốn chơi cờ cứ chơi tại thư phòng, đi ra chòi nghỉ mát sẽ bị nhiễm lạnh…
Lòng nàng vốn đã khó xử càng trở nên khó xử hơn..
Nàng biết Sở cảnh mộc cũng khó xử, phải đứng vững trong sóng gió ở triều đình, mỗi ngày trong triều phải lo ứng phó với cục diện không ngừng thay đổi, để có thể bảo vệ cho vương phủ được bình yên. Vừa phải lo điều tra Phù dung huyết án, rồi về nhà lại lo đối phó nàng sẽ gây bất lợi cho vương phủ. Sự kiện nầy làm cho hắn lo lắng đến cực điểm, hiện giờ càng lo hơn..
Giúp nàng báo thù! Với điều kiện nàng buông tha cho phụ thân hắn.
Nàng bất đắc dĩ nhìn ván cờ, tình thế thật là khó xử a.
Buông tha cho Sở vân, nàng làm như thế nào có thể buông tha? Sở cảnh mộc ngươi cho ta một vấn đề thật khó giải quyết.
Hắn vốn là một quân cờ của nàng, đem hắn đẩy lên đầu sóng ngọn gió là hy vọng của nàng, hiện giờ tại vì hắn mà thấy khó xử.
Người chơi cờ lại do dự, quân cờ phút chốc trở mình khống chế ván cờ, Lục phù cười.
Rốt cuộc ai mới là quân cờ.
Ai có quyền làm chủ ván cờ?
Người thông minh đều có chung một cái bệnh, nếu trong lòng có khúc mắc, sẽ rất khó mở ra.
Có đôi khi biết rõ là không thể, càng muốn làm cho được. Có một số người, khi mình làm tổn thương họ, lòng của mình cũng cảm thấy đau đớn.
Nàng vốn nghĩ tất cả cảm tình của nàng đều bị chôn theo trong đêm mưa tuyết đó..chính là lòng nàng vẫn còn đây..
Gió lạnh thổi vào bên trong, thổi vào tay làm nàng lạnh phát run, Lục phù mở ra bàn tay của mình, nhìn thật lâu..
Tay phải xoa xoa nhẹ nhàng vị trí nơi lồng ngực …
Rõ ràng cảm giác được trái tim nâỷ lên
Nàng biết, nó đã bị sư ấm áp hấp dẫn …đã động lòng rồi, cũng bị đau lòng…
Nàng mỉm cười, không chớp mắt..
Rơi vào cửa chết.
Lục phù cúi đầu trầm ngâm, khi Sở vân quay về kinh, tất cả kế hoạch của nàng đều dừng lại, Quang vinh vương qua thăm phủ đã được mấy ngày, mục đích mà hắn đến đây tột cùng là gì? Không có khả năng chỉ để nói cho Sở cảnh mộc biết âm mưu của nàng, đối với Quang vinh vương người nầy, trước nay nàng đều đề phòng, hắn bỗng nhiên đến thăm làm cho nàng hoài nghi nhiều điểm.
Người vương gia nầy trong cuộc tranh vị luôn luôn ở thế bị động, khi Tấn vương chủ động tấn công hắn mới trả đủa, mà hắn rất ít khi chủ động đi gặp bè đảng của Tấn vương, thế lực của hắn chủ yếu đến từ thủ phủ đại nhân cùng binh lực bảo vệ kinh thành, có binh lực tương đương với Hàn phủ, sau khi Mục phong quay về kinh, tình thế cân bằng đã bị phá vỡ…Hắn tìm đến Sở cảnh mộc chỉ có một mục đích đơn giản là chung tay hợp tác.
Quang vinh vương khi gặp ở Phong ba đình và Quang vinh vương trong cung yến khác nhau một trời một vực, Quang vinh vương biến đổi rất nhiều, từ cuộc nói chuyện với Tấn vương trong hoa viên, mới phát hiện trong đó ẩn chứa nhiều điều sâu xa chứ không đơn giản như nàng nghĩ, nếu nói Quang vinh vương lòng dạ âm hiểm khó dò, thì Tấn vương cũng khó có thể đoán ra được hắn muốn gì…
Ngoài chuyện hắn tàn bạo bất nhân, thủ đoạn dùng để đối phó kẻ thù thêm hung tàn, trí tuệ của hắn càng không thể khinh thường,vì sao trong hoa viên lại tiết lộ tin tức hắn muốn ám sát Sở cảnh mộc…
Ám sát Sở cảnh mộc hắn luôn phái ra sát thủ và tử sĩ, biết rõ là không thể thành công được lại không ngừng phái người đi, lúc nầy đang trên đầu sóng ngọn gió taị sao hắn lại làm một việc lãng phí thời gian như vậy? Thoạt nghe có điểm làm cho người ta hoài nghi.
Vương giả tranh đoạt, người ngoài chỉ nhìn thấy kết quả thảm thiết, nhưng quá trình lại có muôn vạn biến hoá, tại sao lại có thể dễ dàng nhìn thấu như vậy…
Tấn vương giống như đang đợi, Quang vinh vương cũng giống như đang chờ, mà Sở cảnh mộc thì đã muốn chờ đợi ngay từ đầu, bọn họ đến tột cùng là chờ cái gì?
Chính trị là thế giới của nam nhân, đùa giỡn quyền lực cũng là độc quyền của nam nhân, bọn họ mỗi người đều đang đợi, ở trong tình huống nhiễu loạn đùa giỡn quyền thế muốn bảo vệ vị trí của mình, bên trong ta lừa ngươi ngươi gạt ta, ai có thể giữ thân trong sạch, như là Sở cảnh mộc luôn là người ôn nhuận trước mặt nàng, xoay người đi cũng là bộ dáng khác…
Tình thế của hoàng đế như trời đã về chiều….đang chờ đợi chính là những vị thái tử…
Nhớ người thái tử từng một lần gặp mặt, con cờ trong tay Lục phù bị nắm chặt lại, hắn là người văn sĩ nho nhã, sẽ có vận không may xảy đến.
“Băng nguyệt, giúp ta mang thư đến cho Quang vinh vương, ngày mai lúc chính ngọ, gặp mặt ở Phong ba đình” Lục phù cúi đầu phân phó Băng nguyệt đang đứng một bên.
“Vâng”
Lại là một ván cờ nan giải, bước tiếp theo, bọn họ rốt cuộc sẽ làm gì?
Sở cảnh mộc ta nên đứng nhìn hay là nên giúp ngươi?
Tuyết rơi càng nhiều, tuyết đọng lại thành một tầng rất dầy trong vương phủ, càng lạnh như băng…Sở cảnh mộc đã đi duyệt binh, nếu không nàng muốn rời phủ sẽ gặp rắc rối với hắn.
“Vương phi, người kia không phải là Liên y tiểu thư sao, Bôn nguyệt nghi hoặc nhìn phía trước, Lục phù nhìn theo ánh mắt của nàng, chỉ thấy một nam tử cao lớn ngồi trên con ngựa đen, đưa lưng về phiá họ, gió lạnh thổi tung tóc của hắn, tiếng cười của hắn cũng theo gió truyền đến, mạnh mẽ vui sướng, rồi nắm tay Liên y kéo lên lưng ngựa, để nàng ngồi vào phía trước …
Bóng dáng rất quen thuộc, …Lục phù ngưng mi, còn chưa kịp suy nghĩ kỹ, con ngựa đen đã cất bước, phóng đi trong tuyết tung bay…Để lại những dấu vết uốn lượn….
Lục phù nhíu mày, cười nói “Đừng nên làm gì, chúng ta có việc quan trọng, Vô danh, coi chừng có người đi theo, phải cận thận.
“Đã biết vương phi” Vô danh thấp gọng đáp lời, bốn người đồng thời thúc ngựa chạy vội đi.
Mà một con ngựa khác cách đó không xa chạy theo phía sau.
Trên đường đi Vô danh giữ dây cương lại, để cho ba người bọn họ đi trước, Lục phù cười cùng Bôn nguyệt Băng nguyệt thúc ngựa lao vút đi…
Phong ba đình, lần trước vẫn là cỏ cây um tùm, đất trời ấm áp, hoa thơm khắp nơi, hiện giờ là một mảnh tuyết trắng tung bay, khắp nơi đều là bông tuyết, nơi xa xa có một con ngựa đen đang đứng, thời tiết lạnh giá khiến cho nó không kiên nhẫn đá chân loạn xạ làm cho những mảnh tuyết đọng bị hất tung lên, nó giống như đang tìm nơi ấm áp, lâu lâu lại thét dài một tiếng, giống như thúc giục chủ nhân của nó rời đi,
Bốn bề vây quanh chòi nghỉ mát, tuyết ngập đầy mái ngói, một mảnh thê lương..
Trong chòi nghỉ mát đã có người chờ đợi, …Quang vinh vương nhàn nhã ngồi đó, vẻ mặt tươi cười, khi nghe tiếng vó ngựa lại cười càng tươi hơn…
“Quang vinh vương thật là giữ lời” Lục phù thần thục ghìm cương ngựa lại, thong thả đi vào chòi nghỉ mát, nói cười châm chọc. Lấn trước hai người hẹn ước là nàng đến trước, đợi hắn hai canh giờ, nhưng lần nầy hắn lại đến trước, nhìn xem con ngựa bên ngoài không thể chịu đựng như vậy, dường như hắn đã đến một thời gian lâu rồi…
“Vương phi thân yêu nói đùa sao, lời mời của ngươi, bổn vương sao dám đến muộn” Vẻ mê luyến xẹt qua trong đáy mắt hắn, nàng một thân màu trắng, áo choàng trắng không có mang sa che mặt, tuyết trắng soi rọi càng có vẻ băng thanh ngọc cốt, trong trời đất đầy tuyết rơi rơi, càng thêm xinh đẹp tuyệt luân.
Mái đình ở trên đầu, cái lạnh bên ngoài bị áo choàng cản lại như cách một không gian, cũng không làm người ta cảm thấy lạnh lẽo, Băng nguyệt, Bôn nguyệt đứng bên cạnh nàng, yên lặng bảo vệ.
“Quang vinh vương, người quấn tử chỉ nói một lời, bốn ngựa khó theo, ngươi đã đồng ý với ta không đem sự tình để lộ ra, xem ra ta đã quá tin tưởng ngươi có thành ý hợp tác” Lục phù lạnh lung chất vấn, cười lạnh như băng, lạnh làm người ta không dám tới gần.
Quang vinh vương cũng bị nụ cười lạnh lẽo nầy làm kinh hãi, đã sớm chứng kiến thủ đoạn tàn nhẫn của nàng, nàng cười lạnh như băng thì sao chứ, vẻ tươi cười trên mặt hắn cũng không giảm, bàn long trên cẩm y màu vàng khí thế của nó rất phi phàm vũ động, hắn nói cười “Vương phi cần gì phải tức giận, là ngươi không giữ chử tín trước, kích thích Tấn vương diệt Vân vương, chặt đứt một tay phụ tá đắt lực của ta, ngươi đã qua cầu rút ván, ta làm sao không thể không báo đáp ngươi?”
Nàng mặc dù vẫn lạnh lùng cười, lại âm thầm lấy làm kì lạ, hắn làm sao biết được việc nầy? Lục phù nhìn bàn long đang quay cuồng trên cẩm y của hắn, nói “ “ Xem ra chúng ta đều là những người không giữ lời hứa, may mắn ta không phải là nam tử, mà ngươi, Quang vinh vương, có thể giữ lời hay không, bàn long ( rồng nằm) và rồng bay khác nhau, ngươi có biết hay không?
Quang vinh vương biến sắc, vừa nghe qua lời của nàng ý cười trên mặt có tia âm độc xẹt qua, đáy mắt trầm xuống, khí lạnh lẽo nổi lên, hắn cười lạnh, không trả lời mà hỏi ngược lại “ Vương phi có biết, người nam nhân thông minh chính là quyền thần, cũng là cái đinh trong mắt mà hoàng đế muốn diệt trừ, nhưng ngươi có biết nữ nhân thông minh là gì không?”
“Mong Quang vinh vương có thể dạy bảo cho ta biết”
“Nữ nhân thông minh càng làm cho nam nhân muốn chinh phục”
Hắn lạnh lùng nhả ra một câu, trong nháy mắt Lục phù cảm thấy lạnh như băng, trong lòng vì lời nói của hắn như ngưng kết lại, sự lạnh lùng và chấp nhất trong ánh mắt của nam tử đối diện làm nàng kinh hãi. Môt lúc lâu sau, nàng ngược lại cười lạnh “ Quang vinh vương không cần nói đâu xa, Vân phu nhân của ngươi cũng là một nữ nhân thông minh, cũng khó trách trước kia người toàn tâm toàn ý muốn tới tay cho bằng được”
“Thật không?” Hắn cười hắc hắc, nhìn chằm chằm gương mặt tuyệt sắc của nàng, gằn từng tiếng một “ Vương phi, sao không giúp bổn vương một tay, với tài trí của ngươi, nếu giúp bổn vương sẽ như hổ thêm cánh, khi bổn vương lên ngôi, ngươi sẽ trở thành nữ nhân đệ nhất trong thiên hạ”
Bôn nguyệt Băng nguyệt nhíu mày, chết lặng trong lòng, Lục phù sau khi nghe xong cũng ngẩn người, ầm thầm cười lạnh, quân cờ của nàng lại xoay mình nói cho nàng bước kế tiếp sẽ đi như thế nào, nên đem hắn đặt ở vị trí nào, xem ra Sỏ cảnh mộc nói không sai, quân cờ đôi khi cũng không nghe lời như vậy…Thế nhưng sao có thể tùy theo ngươi được?
“Vương gia, thật là vinh hạnh cho ta, nhưng có vẻ như ngươi đã đánh giá cao mình rồi, cũng đánh giá cao về ta, việc cũng không rõ ràng, ta cũng không có cái gì đảm bảo, hơn nữa ta không có hứng thú giúp ngươi”
“Như vậy thật đáng tiếc, bổn vương đành phải đánh cuộc một phen” Vẻ lo lắng xẹt qua trong mắt Quang vinh vương, nhìn nàng cười lạnh, có chút chờ mong.
“Không biết vương gia đánh cuộc cái gì?”
Ánh mắt hắn nhìn qua một bên, về phía tuyết rơi ngoài đình, tuyết đang nhè nhẹ bay xuống, cười nói “ Bổn vương muốn đánh cuộc vị trí của ngươi trong lòng vốn lạnh băng của Sở vương có bao nhiêu quan trọng?”
Đáy lòng của Lục phù như có dòng nước lạnh chạy qua, lạnh thẳng tới lục phủ ngũ tạng, vẻ cười trên mặt hắn làm cho nàng có cảm giác không rõ ràng, hắn nghĩ muốn đối phó nàng cái gì, hay là nói hắn muốn Sở cảnh mộc làm cái gì?”
“Ta nghĩ ngày đó ngươi tìm vương gia, chắc hẳn đã nói qua kế hoạch của ngươi, bị hắn gạt đi, đúng không?” Nàng bỗng nhớ đến ánh mắt lạnh như băng của Sở cảnh mộc ngày đó, âm thầm phỏng đoán như vậy…
“Vương phi thông minh như vậy làm cho bổn vương nhìn với cặp mắt khác xưa, nếu Sở cảnh mộc không đáp ứng, ta có biện pháp làm cho hắn đáp ứng” Sắc mặt của Quang vinh vương không thay đổi, vẫn cười lạnh như trước “Ta thật sự muốn biết, tầm quan trọng của ngươi trong lòng hắn sẽ khiến hắn làm nên cái gì?”
“Vương gia có biết tiền đặt cược lần nầy quá lớn hay không?” Nếu sơ ý, tất cả khát vọng của ngươi có thể trở thành bọt nước” Lục phù cũng cười, cười đên châm chọc…
Đánh cuộc vị trí của nàng trong lòng Sở cảnh mộc…
Hừ! Chính ta cũng không dám đánh cuộc, ngươi dưạ vào cái gì làm như vậy…
“Nếu không thử, vĩnh viễn sẽ không biết kết quả, ván cờ nầy đã căng thẳng lâu quá rồi, đây là thời điểm để phá vỡ tình thế đó, vương phi, trong thế giới của dân cờ bạc có một câu, không biết ngươi đã nghe qua chưa, trên sòng bạc, người nhát gan sẽ là người bị thua nhiều nhất”
Lục phù lạnh lùng lắng nghe, hắn đột nhiênt cười ha hả, tiếng cười cuồng vọng như quỷ mị, bắn thẳng đến tai nàng, một nỗi bất an dần dần mở rộng, chậm rãi quấn lấy tim nàng,
Tiếng cười chợt ngưng lại, Quang vinh vương đứng dậy, trên cao nhìn xuống Lục phù đang ngồi, cố ý ép sát vào trước mặt nàng, cười nói “ Chẳng lẽ vương phi không thắc mắc sao, Bổn vương cùng Vân phu nhân thật sự rất tò mò muốn biết”
Sau khi hắn rời đi, Lục phù mới hồi phục tinh thần, nghe âm thanh gió tuyết rít gào bên ngoài, bên tai không dứt, tuyết rơi càng ngày càng nhiều, gió cũng càng mạnh, sau khi gió tuyết cuồng bạo qua đi, tới phút cuối cùng sẽ là cái gì?”
Lòng bất an càng rõ ràng, giai điệu dồn dập, nàng đảo mắt nhìn tấm bia đá, ba chữ trong gió tuyết vẫn rõ ràng như cũ.
Phong ba đình, lần trước ở đây bài mưu, kết quả trong triều đã xảy ra nhiều trận hỗn loạn, mưa máu, còn hôm nay thì sao? Sẽ gặp gió bão như thế nào đây?
Nàng nhướng mắt nhìn tuyết bay tán loạn đầy trời, nhánh cây khô không chịu nỗi sức nặng của tuyết chợt gẫy, một tiếng rắc vang lên…
Trong gió mạnh gào thét, ba chữ làm cho người ta có cảm giác sợ hãi..
Phong ba đình…
Bình luận truyện