Phượng Huyền Cung Thương
Chương 115: Định thắng bại
Một cái, hai cái, ba cái …
Trán đập mạnh lên tảng đá, có một dòng chất lỏng dọc theo sóng mũi chảy xuống, lọt vào miệng.
“Ngươi hài lòng chưa?” Ta ngẩng đầu nhìn thẳng Phượng Diệc Nhân.
“Phượng Ly Chi, ngươi vì hắn quả thực cái gì đều chịu làm, ngươi cũng biết hắn là …” Phượng Diệc Nhân hiển nhiên có chút giật mình (Aizz, quan hệ thật lộn xộn nga Thanh ca là con của Huyền ca, vậy tức là cháu của đại thúc còn Hiên ca là con đại thúc, nhưng linh hồn lại là Huyền ca – anh cùng cha khác mẹ với Ly Chi thúc loạn hết cả lên).
“Ta biết.” Lạnh lùng ngắt lời hắn. Nguyên nhân chính là vì biết thân phận của Quản Đàm, cho nên ta càng phải cứu hắn, “Chuyện này không liên quan đến ngươi, ngươi chỉ cần hết lòng tuân thủ hứa hẹn giữa chúng ta là được.”
Cố ý bỏ qua ánh mắt càng ngày càng tuyệt vọng của người nọ, bên tai là tiếng kêu la khàn cả giọng của người nọ cùng tiếng xiềng xích rung lên do giãy mạnh. Ta quỳ trên mặt đất chậm rãi đi đến chỗ Phượng Diệc Nhân, đầu gối ma xát với nền đá thô ráp sinh ra đau đớn.
Thẳng đến đỉnh đầu vang lên tiếng cười nhẹ âm trầm của Phượng Diệc Nhân.
“Phượng Ly Chi, ngươi được Phượng Huyền Dã dạy dỗ lâu như vậy, tự nhiên biết nên hầu hạ nam nhân như thế nào chứ?” Khóe miệng gợi lên nụ cười tàn nhẫn, Phượng Diệc Nhân một cước dẫm lên vai của ta áp ta xuống.
“Ly Chi … Không cần … Ly Chi …” Vẫn làm như không nghe thấy tiếng gọi ầm ĩ của người nọ. Nâng tay lên chần chờ giữa không trung một chút, lại thẳng tắp hướng đến hạ thể của Phượng Diệc Nhân.
Thời điểm tay sắp chạm vào, bị người lăng không ôm lấy, thả người nhảy đến bên kia hang đá.
Đợi sau khi đáp xuống đất nhìn thấy rõ người tới, ta thở phào một hơi, cười nói: “Ngươi rốt cục đến, ta còn tưởng chờ không kịp ngươi.”
Phượng Hiên Dã trừng mắt nhìn ta, trên mặt rõ ràng tức giận: “Cho nên ngươi liền đơn thân độc mã đi đối phó hắn? Sau đó cam tâm chịu nỗi khuất nhục này?”
“Phượng Huyền Dã, ngươi đã có thể tìm tới đây, vậy cùng chết với Phượng Ly Chi đi!” Phượng Diệc Nhân quát, hai mắt mở to, trên mặt là thị huyết tàn bạo.
Phượng Hiên Dã lạnh lùng cười, “Phượng Diệc Nhân, lời này nói còn hơi sớm. Trận chiến lần trước chưa được tận hứng, hôm nay nhất định phải bắt ngươi nợ máu trả bằng máu.”
Trong lúc nói chuyện, Phượng Minh kiếm đã xuất ra, kiếm khí lạnh thấu xương gặp không khí, lại càng tỏa ra hàn khí.
Nói xong, kiếm phong vừa chuyển, thẳng tắp hướng đến chỗ hiểm của Phượng Diệc Nhân, kiếm kiếm là sát chiêu.
Phượng Diệc Nhân năm ngón tay nắm trảo, sát khí nghịch lưu. Sát khí cùng kiếm khí đầy nội lực va chạm, hình thành mãnh liệt khí lãng gào thét mà qua.
Hai người thân ảnh đều là cực nhanh, ở không trung so hơn mười chiêu, trong khoảng thời gian ngắn khó có thể phân ra thắng bại.
Ta nhân cơ hội cởi bỏ xiềng xích trên người Quản Đàm.
“Ngươi kiên nhẫn một chút.” Ta nói với hắn, thoáng tạm dừng một chút, sau đó thừa lúc hắn chưa kịp chuẩn bị dùng sức rút khóa trên chân hắn ra. Miệng vết thương trên đùi đã có dấu hiệu hợp lại, hiện giờ kéo khóa ra, da thịt miễn cưỡng khép kín lại bị xé rách, máu tươi chảy đầy tay.
Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, không thể đứng thẳng, ngã thật mạnh vào trên người ta.
“Người do Hiên Dã dẫn đến nhất định đều ở bên ngoài, ta mang ngươi đi ra ngoài trước.” Thời điểm ta vừa vào hang đá này liền nhìn thấy một cái cửa hang, ngoài động có tiếng gió rung động, nói vậy đó chính là lối ra.
Đỡ Quản Đàm đi đến cửa hang, ta thoáng ngửi được trong không khí mùi vị khác thường, nhất thời lại không nhớ ra là mùi gì.
Ra khỏi động, bên ngoài gió lành lạnh thổi, âm lãnh đến xương, đã là đêm khuya.
Đỡ Quản Đàm nằm xuống trên một tảng đá lớn, hắn bị thương quá nặng, lại mất máu quá nhiều, gần như đã hôn mê.
Nhìn quanh bốn phía, chỉ nghe thấy tiếng dã lang xa xa truyền đến, vẫn chưa phát hiện thân ảnh của những người khác, chắc là do Phượng Hiên Dã đi trước.
Chờ một hồi, có tiếng vó ngựa “lộc cộc” vang lên, xa xa một đội nhân mã rất nhanh đi tới, Phó Hồi, Chu Tước cầm đầu, Tả Niệm ngồi ở phía trước Phó Hồi.
Tả Niệm vừa thấy Quản Đàm đã vội vàng nhảy xuống ngựa chạy tới, “Quản Đàm, ngươi không sao chứ? Quản Đàm?” Ngữ điệu khẽ run, làm như khó nhịn đau lòng.
Phó Hồi hơi hơi ngoảnh đầu đi.
“Tả Niệm, ngươi mang Quản Đàm quay về khách *** Phúc Lai trước, ta đã hẹn Hầu cung chủ hội hợp ở khách ***, hắn sẽ thay Quản Đàm chữa thương.”
Tả Niệm nghe vậy, ẵm Quản Đàm lên một con ngựa, lập tức vội vàng chạy đi.
“Phó Hồi, Chu Tước, các ngươi đi giúp Hiên Dã một tay, nhưng nhớ rõ phải lưu lại tánh mạng của Phượng Diệc Nhân.”
“Dạ” hai người đang muốn vào động, chợt nghe trong động mơ hồ truyền đến một trận nổ, càng đến gần cửa hang, thanh âm cũng càng ngày càng vang.
Trong đầu đột nhiên nhớ tới mùi khác lạ mới vừa rồi ngửi được.
“Không tốt, là hỏa dược! Hiên Dã!” Nháy mắt sợ hãi lan tràn toàn thân, thân thể đã hành động trước lý trí một bước, muốn chạy vào động, lại bị Phó Hồi phi thân áp đảo trên mặt đất.
Tiếng nổ vang dậy. Khói thuốc tràn ngập. Cửa hang chịu không nổi xung lượng quá lớn mà sụp xuống.
Lối ra duy nhất bị lấp.
Mà Phượng Hiên Dã còn chưa đi ra.
Giống như một chậu nước lạnh xối xuống đầu. Ngơ ngác nhìn về phía trước, trong đầu trống rỗng, cảm giác lạnh như băng đông cứng trái tim, giống như ngay cả đầu ngón tay đều cứng ngắc vô pháp nhúc nhích.
“Hiên Dã … Hiên Dã! Hiên Dã!” Nổi điên kêu lên, nổi điên dùng hai tay hung hăng đào lấy đất đá, ngay cả thanh âm cũng đều mang theo tiếng khóc nức nở.
“Lão cung chủ, cung chủ hắn không …” Phó Hồi đi lên kéo ta, lại bị ta hung hăng tránh đi.
Không biết khi nào thì mưa to lại đổ xuống, rơi tí tách, càng rơi càng lớn.
Trên mặt chất lỏng ấm áp hòa cùng nước mưa lạnh như băng chảy xuống, rơi lên vạt áo sớm sũng nước, hàn ý giống như có thể mang đi hết nhiệt lượng toàn thân.
Cái gì đều không muốn nghĩ. Trong tầm mắt mơ hồ là thế giới khuyết thiếu người nọ, thật giống như thế giới đột nhiên bị vặn vẹo cùng biến hình, hết thảy đều là tử khí.
“Ngươi đừng như vậy … Khụ khụ, ta không có dễ dàng chết như vậy.” Phía sau đột nhiên vang lên một thanh âm hàm chứa ý cười.
Ngốc lăng lăng quay đầu lại, nhìn thấy Chu Tước nâng Phượng Hiên Dã đang đứng phía sau, mà Phượng Diệc Nhân nằm ở bên chân hắn, hai chân huyết nhục mơ hồ.
“Lúc vừa mới nổ mạnh, đỉnh hang sụp xuống … Hắn … Khụ khụ …” Phượng Hiên Dã chỉ vào phượng Diệc Nhân nói, “Ta dùng hắn làm tấm mộc …”
Nước bùn cùng vết máu bị mưa cọ rửa trôi đi, ở trên gương mặt trắng nõn của hắn lưu lại một vết bẩn.
Chưa từng thấy qua hắn chật vật không chịu nổi như thế.
Ta nhìn hắn, nhìn nhìn, ngực bỗng nhiên bốc lên một cỗ tức giận.
Đi vài bước đến trước mặt hắn, dưới ánh mắt ôn nhu của hắn, nâng tay ——— hung hăng quăng cho hắn một bạt tai.
Ta nắm vạt áo nhìn không ra màu sắc của hắn, đem mười ngón tay đều nhất nhất lau khô sạch.
“Ta mệt rồi, ta trở về ngủ.” Lạnh lùng bỏ lại một câu, trong lúc ba người há hốc miệng nhìn chằm chằm, ta xoay người bước đi, khóe miệng lại hiện lên một nụ cười yếu ớt không thể che giấu.
Trán đập mạnh lên tảng đá, có một dòng chất lỏng dọc theo sóng mũi chảy xuống, lọt vào miệng.
“Ngươi hài lòng chưa?” Ta ngẩng đầu nhìn thẳng Phượng Diệc Nhân.
“Phượng Ly Chi, ngươi vì hắn quả thực cái gì đều chịu làm, ngươi cũng biết hắn là …” Phượng Diệc Nhân hiển nhiên có chút giật mình (Aizz, quan hệ thật lộn xộn nga Thanh ca là con của Huyền ca, vậy tức là cháu của đại thúc còn Hiên ca là con đại thúc, nhưng linh hồn lại là Huyền ca – anh cùng cha khác mẹ với Ly Chi thúc loạn hết cả lên).
“Ta biết.” Lạnh lùng ngắt lời hắn. Nguyên nhân chính là vì biết thân phận của Quản Đàm, cho nên ta càng phải cứu hắn, “Chuyện này không liên quan đến ngươi, ngươi chỉ cần hết lòng tuân thủ hứa hẹn giữa chúng ta là được.”
Cố ý bỏ qua ánh mắt càng ngày càng tuyệt vọng của người nọ, bên tai là tiếng kêu la khàn cả giọng của người nọ cùng tiếng xiềng xích rung lên do giãy mạnh. Ta quỳ trên mặt đất chậm rãi đi đến chỗ Phượng Diệc Nhân, đầu gối ma xát với nền đá thô ráp sinh ra đau đớn.
Thẳng đến đỉnh đầu vang lên tiếng cười nhẹ âm trầm của Phượng Diệc Nhân.
“Phượng Ly Chi, ngươi được Phượng Huyền Dã dạy dỗ lâu như vậy, tự nhiên biết nên hầu hạ nam nhân như thế nào chứ?” Khóe miệng gợi lên nụ cười tàn nhẫn, Phượng Diệc Nhân một cước dẫm lên vai của ta áp ta xuống.
“Ly Chi … Không cần … Ly Chi …” Vẫn làm như không nghe thấy tiếng gọi ầm ĩ của người nọ. Nâng tay lên chần chờ giữa không trung một chút, lại thẳng tắp hướng đến hạ thể của Phượng Diệc Nhân.
Thời điểm tay sắp chạm vào, bị người lăng không ôm lấy, thả người nhảy đến bên kia hang đá.
Đợi sau khi đáp xuống đất nhìn thấy rõ người tới, ta thở phào một hơi, cười nói: “Ngươi rốt cục đến, ta còn tưởng chờ không kịp ngươi.”
Phượng Hiên Dã trừng mắt nhìn ta, trên mặt rõ ràng tức giận: “Cho nên ngươi liền đơn thân độc mã đi đối phó hắn? Sau đó cam tâm chịu nỗi khuất nhục này?”
“Phượng Huyền Dã, ngươi đã có thể tìm tới đây, vậy cùng chết với Phượng Ly Chi đi!” Phượng Diệc Nhân quát, hai mắt mở to, trên mặt là thị huyết tàn bạo.
Phượng Hiên Dã lạnh lùng cười, “Phượng Diệc Nhân, lời này nói còn hơi sớm. Trận chiến lần trước chưa được tận hứng, hôm nay nhất định phải bắt ngươi nợ máu trả bằng máu.”
Trong lúc nói chuyện, Phượng Minh kiếm đã xuất ra, kiếm khí lạnh thấu xương gặp không khí, lại càng tỏa ra hàn khí.
Nói xong, kiếm phong vừa chuyển, thẳng tắp hướng đến chỗ hiểm của Phượng Diệc Nhân, kiếm kiếm là sát chiêu.
Phượng Diệc Nhân năm ngón tay nắm trảo, sát khí nghịch lưu. Sát khí cùng kiếm khí đầy nội lực va chạm, hình thành mãnh liệt khí lãng gào thét mà qua.
Hai người thân ảnh đều là cực nhanh, ở không trung so hơn mười chiêu, trong khoảng thời gian ngắn khó có thể phân ra thắng bại.
Ta nhân cơ hội cởi bỏ xiềng xích trên người Quản Đàm.
“Ngươi kiên nhẫn một chút.” Ta nói với hắn, thoáng tạm dừng một chút, sau đó thừa lúc hắn chưa kịp chuẩn bị dùng sức rút khóa trên chân hắn ra. Miệng vết thương trên đùi đã có dấu hiệu hợp lại, hiện giờ kéo khóa ra, da thịt miễn cưỡng khép kín lại bị xé rách, máu tươi chảy đầy tay.
Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, không thể đứng thẳng, ngã thật mạnh vào trên người ta.
“Người do Hiên Dã dẫn đến nhất định đều ở bên ngoài, ta mang ngươi đi ra ngoài trước.” Thời điểm ta vừa vào hang đá này liền nhìn thấy một cái cửa hang, ngoài động có tiếng gió rung động, nói vậy đó chính là lối ra.
Đỡ Quản Đàm đi đến cửa hang, ta thoáng ngửi được trong không khí mùi vị khác thường, nhất thời lại không nhớ ra là mùi gì.
Ra khỏi động, bên ngoài gió lành lạnh thổi, âm lãnh đến xương, đã là đêm khuya.
Đỡ Quản Đàm nằm xuống trên một tảng đá lớn, hắn bị thương quá nặng, lại mất máu quá nhiều, gần như đã hôn mê.
Nhìn quanh bốn phía, chỉ nghe thấy tiếng dã lang xa xa truyền đến, vẫn chưa phát hiện thân ảnh của những người khác, chắc là do Phượng Hiên Dã đi trước.
Chờ một hồi, có tiếng vó ngựa “lộc cộc” vang lên, xa xa một đội nhân mã rất nhanh đi tới, Phó Hồi, Chu Tước cầm đầu, Tả Niệm ngồi ở phía trước Phó Hồi.
Tả Niệm vừa thấy Quản Đàm đã vội vàng nhảy xuống ngựa chạy tới, “Quản Đàm, ngươi không sao chứ? Quản Đàm?” Ngữ điệu khẽ run, làm như khó nhịn đau lòng.
Phó Hồi hơi hơi ngoảnh đầu đi.
“Tả Niệm, ngươi mang Quản Đàm quay về khách *** Phúc Lai trước, ta đã hẹn Hầu cung chủ hội hợp ở khách ***, hắn sẽ thay Quản Đàm chữa thương.”
Tả Niệm nghe vậy, ẵm Quản Đàm lên một con ngựa, lập tức vội vàng chạy đi.
“Phó Hồi, Chu Tước, các ngươi đi giúp Hiên Dã một tay, nhưng nhớ rõ phải lưu lại tánh mạng của Phượng Diệc Nhân.”
“Dạ” hai người đang muốn vào động, chợt nghe trong động mơ hồ truyền đến một trận nổ, càng đến gần cửa hang, thanh âm cũng càng ngày càng vang.
Trong đầu đột nhiên nhớ tới mùi khác lạ mới vừa rồi ngửi được.
“Không tốt, là hỏa dược! Hiên Dã!” Nháy mắt sợ hãi lan tràn toàn thân, thân thể đã hành động trước lý trí một bước, muốn chạy vào động, lại bị Phó Hồi phi thân áp đảo trên mặt đất.
Tiếng nổ vang dậy. Khói thuốc tràn ngập. Cửa hang chịu không nổi xung lượng quá lớn mà sụp xuống.
Lối ra duy nhất bị lấp.
Mà Phượng Hiên Dã còn chưa đi ra.
Giống như một chậu nước lạnh xối xuống đầu. Ngơ ngác nhìn về phía trước, trong đầu trống rỗng, cảm giác lạnh như băng đông cứng trái tim, giống như ngay cả đầu ngón tay đều cứng ngắc vô pháp nhúc nhích.
“Hiên Dã … Hiên Dã! Hiên Dã!” Nổi điên kêu lên, nổi điên dùng hai tay hung hăng đào lấy đất đá, ngay cả thanh âm cũng đều mang theo tiếng khóc nức nở.
“Lão cung chủ, cung chủ hắn không …” Phó Hồi đi lên kéo ta, lại bị ta hung hăng tránh đi.
Không biết khi nào thì mưa to lại đổ xuống, rơi tí tách, càng rơi càng lớn.
Trên mặt chất lỏng ấm áp hòa cùng nước mưa lạnh như băng chảy xuống, rơi lên vạt áo sớm sũng nước, hàn ý giống như có thể mang đi hết nhiệt lượng toàn thân.
Cái gì đều không muốn nghĩ. Trong tầm mắt mơ hồ là thế giới khuyết thiếu người nọ, thật giống như thế giới đột nhiên bị vặn vẹo cùng biến hình, hết thảy đều là tử khí.
“Ngươi đừng như vậy … Khụ khụ, ta không có dễ dàng chết như vậy.” Phía sau đột nhiên vang lên một thanh âm hàm chứa ý cười.
Ngốc lăng lăng quay đầu lại, nhìn thấy Chu Tước nâng Phượng Hiên Dã đang đứng phía sau, mà Phượng Diệc Nhân nằm ở bên chân hắn, hai chân huyết nhục mơ hồ.
“Lúc vừa mới nổ mạnh, đỉnh hang sụp xuống … Hắn … Khụ khụ …” Phượng Hiên Dã chỉ vào phượng Diệc Nhân nói, “Ta dùng hắn làm tấm mộc …”
Nước bùn cùng vết máu bị mưa cọ rửa trôi đi, ở trên gương mặt trắng nõn của hắn lưu lại một vết bẩn.
Chưa từng thấy qua hắn chật vật không chịu nổi như thế.
Ta nhìn hắn, nhìn nhìn, ngực bỗng nhiên bốc lên một cỗ tức giận.
Đi vài bước đến trước mặt hắn, dưới ánh mắt ôn nhu của hắn, nâng tay ——— hung hăng quăng cho hắn một bạt tai.
Ta nắm vạt áo nhìn không ra màu sắc của hắn, đem mười ngón tay đều nhất nhất lau khô sạch.
“Ta mệt rồi, ta trở về ngủ.” Lạnh lùng bỏ lại một câu, trong lúc ba người há hốc miệng nhìn chằm chằm, ta xoay người bước đi, khóe miệng lại hiện lên một nụ cười yếu ớt không thể che giấu.
Bình luận truyện