Quân Lâm Thiên Hạ
- Nơi này là nơi nào? Ta lại là ai?
Bên trong hư không mênh mông vô tận, Chiến Tuyết đang kinh ngạc nhìn hết thảy trước mắt. Khác với lúc ở bên ngoài với Nhạc Vũ, giờ phút này ở trong mắt của nàng không còn thần sắc mờ mịt trống rỗng, lại thêm vài phần linh động lúc trước chưa từng có.
Giờ phút này quanh người Chiến Tuyết, là một phương viên chưa đầy một trượng, cơ hồ là không gian hoàn toàn do Linh trận tạo thành. Chỉ có bên dưới chân nàng là mặt đất không phải kim chúc cũng không phải đất đá, là khởi nguyên của hết thảy Phù Trận nơi này.
Bên ngoài mảnh không gian, chung quanh đều là một mảnh hôi mông mông. Chỉ có thể nhìn thấy một ít linh lực nhè nhẹ đang bị Phù Trận hấp thu, sau đó tụ tập vào trong cơ thể của nàng.
Tình cảnh này là từ khi nàng có được ý thức của mình cho tới nay, không hề có bất kỳ biến hóa nào. Mới ban đầu nàng còn chưa biết suy nghĩ, cũng không đói bụng, chỉ có thể trơ mắt chứng kiến hết thảy trước mắt, nhưng dần dần nàng có chút ít phiền chán đối với nơi này.
Nàng muốn đi ra ngoài, muốn đi xem bên ngoài rốt cục lại có những thứ gì.
Trừng mắt nhìn, Chiến Tuyết vươn tay thử dò xét tiếp xúc vào Phù Trận kia. Khi một màn linh lực mỏng như lá cùng phù văn khắc họa chợt phát sinh ra từng vòng sóng gợn, nàng giật mình, lập tức lại rụt tay trở về.
Mặc dù rất phiền chán phiến không gian này, nhưng trong lòng Chiến Tuyết mơ hồ biết được, những phù văn cùng pháp trận thần bí này, là trụ cột tồn tại của nàng, cho dù chỉ bị chút phá hư, cũng sẽ cực kỳ nguy hiểm.
Nhưng ngay khi nhìn thấy từng vòng sóng gợn, không hề ảnh hưởng tới pháp trận vận chuyển, trong mắt nàng xẹt qua tia vui mừng cùng chần chờ. Mà sau thoáng do dự, Chiến Tuyết lại đưa tay mình ra lần nữa. Đầu tiên là ngón tay, sau đó cánh tay, cuối cùng là toàn bộ thân hình. Ngay khi nàng từ không gian được phù văn bao phủ bước ra, liền thấy mình đang huyền phù ngay giữa không trung.
Chiến Tuyết không biết mình làm sao làm được, dù sao nàng chỉ biết theo bản năng làm sao để thân thể có thể lơ lửng giữa bầu trời. Mà giờ khắc này linh lực vẫn đang tụ tập vào trong Linh trận, sau đó liền không giải thích được biến mất, phảng phất như chưa từng được tồn tại.
Nhưng chỉ có bản thân Chiến Tuyết biết được, linh lực đã được truyền tới tiểu châu màu bạc khiến cho nàng vừa yêu vừa hận đang nằm trong đầu nàng. Sau đó rèn luyện cùng cường hóa thân thể của nàng.
Yêu là vì Chiến Tuyết biết, tiểu châu cũng giống như Linh trận, đều là vật trọng yếu nhất đối với nàng. Mà hận là vì pháp trận bên trong tiểu châu màu bạc, mỗi khi đến thời gian nhất định lại vận chuyển, khi đó nàng sẽ trở nên hỗn loạn, cuối cùng hơn phân nửa trí nhớ sẽ bị biến mất tích. Cho đến khi thần hồn của nàng từ từ trở nên cường đại, học xong cách làm sao đem trí nhớ trọng yếu của mình gởi vào trong một bộ phận tàn hồn ở bên ngoài tiểu châu.
Sở dĩ trong ý thức của nàng có được những chữ như Phù Trận, thần hồn gì đó, là bởi vì bên trong tiểu châu màu bạc còn giữ lại một phần trí nhớ trọng yếu nhất, đều có liên quan tới chiến đấu, đều bị lấy ra ngoài, tránh né được nguy cơ bị thanh tẩy.
Nàng đứng giữa hư không, Chiến Tuyết nhìn lên trên đầu, lại nhìn xuống mặt đất, sau đó gương mặt vô cùng xinh đẹp chợt nhăn lại. Bên ngoài Linh trận, còn có một tầng vách tường linh lực đang duy trì theo Linh trận, lại thêm bên ngoài nữa là một mảnh hỗn độn không nhìn được rõ.
- Có cần đi ra ngoài hay không? Bên ngoài rất nguy hiểm.
Ngay khi nàng vừa toát ra ý nghĩ này, Chiến Tuyết lại theo bản năng đưa tay ra lần nữa. Song lần này nàng mới đưa chạm vào vách tường linh lực, liền cảm giác được có một cỗ lực lượng hấp xả không thể chống đỡ đem nàng kéo ra bên ngoài. Sau đó Chiến Tuyết chỉ cảm thấy trước mắt là một mảnh bóng tối, ngay cả hồn thức của nàng cũng không còn chút tác dụng nào. Bạn đang đọc truyện tại Truyện Bất Hủ - www.Truyện Bất Hủ
Nhưng tệ hơn chính là, khi thân thể nàng bị kéo khỏi không gian Linh trận ngày càng xa, cũng chỉ cảm thấy năng lượng cùng linh lực bốn phía mà nàng không biết từ đâu kéo tới càng lúc càng trở nên cuồng bạo. Lúc ban đầu không cách nào tạo thành thương tổn đối với thân thể nàng, nhưng chỉ thoáng qua, toàn thân huyết nhục của nàng đã bị xé rách xuống, còn có chút ít không gian loạn lưu đang tùy ý xé rách thân thể nàng.
- Mình sắp chết rồi sao?
Cảm giác được bả vai mình cùng bắp đùi chỉ còn lại chút ít huyết nhục cùng xương cốt, trong đầu Chiến Tuyết chợt hiện lên cảm xúc cực kỳ quen thuộc, phảng phất như hết thảy cảm giác này nàng từng trải qua trước kia, cảm giác bất đắc dĩ cùng không cam lòng, cùng với khát vọng về sự sống.
Nhưng sau một khắc, viên tiểu châu màu bạc trong đầu Chiến Tuyết đã bị chạm tới, Linh trận liền bắt đầu tự động vận chuyển. Đại lượng linh lực rót vào trong cơ thể của nàng, tu bổ lại thân thể bị tổn hại. Mà cùng lúc, linh lực có tính chất giống như không gian loạn lưu lại bao phủ quanh thân nàng, bảo vệ nàng không bị những năng lượng bạo ngược kia gây thương tích.
Chiến Tuyết cũng không có bao nhiêu cảm giác kinh ngạc, loại màng linh lực này nàng rất quen thuộc. Mỗi một lần chủ nhân nàng triệu hoán nàng, sau đó nàng bước vào không gian huyễn lệ nhiều màu mà nàng cực kỳ quen thuộc kia, thì sẽ có một tầng linh lực như vậy bao trùm quanh thân thể nàng, tạo thành một không gian độc lập.
Nhưng sau khi tránh thoát nguy hiểm, trong lòng nàng lại cảm thấy thật bối rối. Vô luận là tầng linh lực chữa trị thân thể nàng, hay che chở nàng, cũng đều cần vị chủ nhân kia cung cấp đại lượng chân khí.
- Xong, người kia nhất định sẽ phát hiện y phục trên người mình bị rách nát, rốt cục hắn có biết mình có ý thức hay không?
Gương mặt Chiến Tuyết tái nhợt như đưa đám. Không phải nàng cố ý muốn giấu diếm người kia, chẳng qua từ khi nàng bắt đầu có linh trí, đã có ý thức, người có thể điều khiển được nàng kia, tựa hồ cũng không muốn nhìn thấy nàng tự có ý thức của chính mình.
Thật ra Chiến Tuyết cảm thấy vị chủ nhân này đối xử với mình rất tốt, vô luận làm thủ thuật cho nàng, hay phối trí những thứ linh dược kia, cũng cực kỳ tỉ mỉ, làm cho nàng càng lúc càng trở nên cường đại hơn. Điều này làm trong lòng Chiến Tuyết vô cùng mừng rỡ, nàng thích cảm giác mình trở nên cường đại, cũng thích chiến đấu. Nhưng tiếc là mỗi lần có người cầm kiếm đâm nàng, đều thật sự quá yếu.
Duy nhất làm nàng không giải thích được, là khi dùng linh dược và pháp trận cải tạo thân thể nàng, chủ nhân lại dùng một loại ánh mắt kỳ lạ nhìn nàng.
Trong ý thức của nàng, nàng mơ hồ cảm thấy đó là loại ánh mắt dường như là…thương hại.
Điều này làm cho Chiến Tuyết rất kỳ quái. Nàng nghĩ thầm mình đã trở nên cường đại hơn, không phải càng tốt hay sao, tại sao phải thương hại nàng? Nhưng loại ánh mắt kia lại làm nàng mơ hồ cảm giác thật ấm áp, thật thân cận, cũng rất thích. Trong không gian kia mấy tháng, chuyện nàng chờ đợi nhất chính là được hắn triệu hoán về thế giới kia. Dù rằng nàng không dám nói chuyện, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không dám lộn xộn xoay chuyển.
Nhưng mảnh tình cảm này, ước chừng không lâu sau mình lại quên mất phải không?
Còn đang ảo não, Chiến Tuyết chợt cảm giác linh lực ba động kịch liệt ngay trước người mình. Tựa hồ không gian nho nhỏ của nàng đã cùng thứ gì đó đụng vào nhau. Sau đó giống như bọt khí dung hợp, cả người Chiến Tuyết đột nhiên sát nhập đi vào. Sau đó nàng cảm giác trước mắt của mình bỗng nhiên thật sáng sủa. Đại lượng màu sắc lại một lần nữa ánh vào trong mi mắt của nàng.
- Nơi đây lại là nơi nào?
Nhìn chung quanh thân thể mình, Chiến Tuyết phát hiện mình đang đứng trên một ngọn núi nhỏ. Nơi này có bầu trời bao la mông mông lung lung. Mặt trời nơi này cũng vô cùng ảm đạm. Nhưng khi nàng nhìn khắp bốn phía, lại phát hiện đất đai nơi này tương đối phì nhiêu, những loại hoa màu tươi xanh rực rỡ.
Nhưng Chiến Tuyết cũng không có cảm giác đối với hoàn cảnh này, nàng hoàn toàn chưa có ý thức về phương diện này. Nàng đánh giá sơ lược hoàn cảnh quanh người, lại đưa mắt nhìn về phía trước.
Chỉ thấy bên dưới chân núi nơi nàng đứng, đang có vô số bóng người liều mạng chạy về hướng khu rừng rậm phía trước. Mà ở phía sau bọn họ, có một con cự mãng dài chừng hơn trăm trượng đang đuổi theo, đôi mắt dựng thẳng lớn như chuông đồng. Mùi tanh của hơi thở nó phát ra mỗi khi nó khẽ hấp một hơi, lại có thêm mấy trăm người liền bị nó hút vào trong miệng. Cũng có người lúc này dũng cảm quay người lại, dùng tên nỏ bắn về con cự mãng, đáng tiếc những mũi tên kia chỉ sượt ngoài da, đã bị một tầng cương lực thật dầy bắn ngược ra.
Chiến Tuyết đưa mắt nhìn về nơi xa. Ước chừng ngoài mười dặm, mơ hồ có một tòa đại thành bị tổn hại cực kỳ nghiêm trọng. Mà hành vi của những người chạy được vào rừng càng thêm kỳ quái. Họ không thừa dịp chạy tứ tán, mà tuyệt đại đa số lại chạy vội tới một sơn động khổng lồ, hướng vào bên trong không ngừng quỳ lạy cầu xin.
Chiến Tuyết thoáng cảm thấy tò mò. Nàng dùng thần thức xa xa dò xét vào bên trong. Sơn động kia không sâu, trong đó có một tòa điêu khắc nữ tính khổng lồ đứng sừng sững, thân người đuôi cá, phía dưới là một con quy xà khổng lồ.
Vẻ mặt những người quỳ bái phần lớn đều vô cùng thành kính, nhưng khi con cự mãng tiến tới càng lúc càng gần, trong đó có một số người liền khủng hoảng phẫn hận đứng bật lên.
- Đã đuổi tới sau lưng rồi, còn ở nơi này lạy cái gì mà lạy? Hai mươi năm qua, chúng ta đã cung phụng cho nàng không biết bao nhiêu lần, nhưng nàng chưa từng một lần giúp chúng ta. Cái gì Huyền Minh nương nương, ta nhổ vào!
- Câm miệng! Hài tử như ngươi, uy danh của Huyền Minh nương nương ngươi cũng dám vũ nhục? Uy năng của nương nương ta từng tận mắt thấy qua. Chưa từng bịa đặt, ta xem hơn phân nửa là do các ngươi không đủ lòng thành…
- Hắc hắc! Lòng thành? Hơn mười vị lão Vu Sư trong thành có lòng thành sao? Những năm gần đây mọi người từng thấy qua bọn hắn dùng vu thuật gì? Trước kia hoàn hảo, nhưng ngày càng lụn bại. Ta xem thay vì mọi người cứ quỳ ở đây, còn không bằng bỏ chạy cho nhanh, ta cũng không có công phu ở đây cãi nhau với các người.
Vị lão nhân vừa lên tiếng trách cứ chỉ ngây người trơ mắt nhìn mấy thanh niên thân hình cường tráng nhanh nhẹn rời đi.
Mà lúc này vẻ mặt Chiến Tuyết lại dạt dào hứng thú nhìn xuống dưới chân mình, quan át con cự mãng khổng lồ bên dưới. Mặc dù trong lòng nàng rất kỳ quái, tên của Huyền Minh nương nương trong miệng những người kia, cũng mơ hồ cho nàng cảm giác quen thuộc. Nhưng giờ phút này chuyện làm cho nàng cảm thấy hứng thú nhất, chính là con yêu thú có thân thể khổng lồ ngay trước mắt.
Nghĩ đến rốt cục mình đã tìm được một đối thủ, chiến ý băng hàn trong mắt Chiến Tuyết càng lúc càng thêm nồng hậu.
Chương 198: Huyền Minh nương nương
- Nơi này là nơi nào? Ta lại là ai?
Bên trong hư không mênh mông vô tận, Chiến Tuyết đang kinh ngạc nhìn hết thảy trước mắt. Khác với lúc ở bên ngoài với Nhạc Vũ, giờ phút này ở trong mắt của nàng không còn thần sắc mờ mịt trống rỗng, lại thêm vài phần linh động lúc trước chưa từng có.
Giờ phút này quanh người Chiến Tuyết, là một phương viên chưa đầy một trượng, cơ hồ là không gian hoàn toàn do Linh trận tạo thành. Chỉ có bên dưới chân nàng là mặt đất không phải kim chúc cũng không phải đất đá, là khởi nguyên của hết thảy Phù Trận nơi này.
Bên ngoài mảnh không gian, chung quanh đều là một mảnh hôi mông mông. Chỉ có thể nhìn thấy một ít linh lực nhè nhẹ đang bị Phù Trận hấp thu, sau đó tụ tập vào trong cơ thể của nàng.
Tình cảnh này là từ khi nàng có được ý thức của mình cho tới nay, không hề có bất kỳ biến hóa nào. Mới ban đầu nàng còn chưa biết suy nghĩ, cũng không đói bụng, chỉ có thể trơ mắt chứng kiến hết thảy trước mắt, nhưng dần dần nàng có chút ít phiền chán đối với nơi này.
Nàng muốn đi ra ngoài, muốn đi xem bên ngoài rốt cục lại có những thứ gì.
Trừng mắt nhìn, Chiến Tuyết vươn tay thử dò xét tiếp xúc vào Phù Trận kia. Khi một màn linh lực mỏng như lá cùng phù văn khắc họa chợt phát sinh ra từng vòng sóng gợn, nàng giật mình, lập tức lại rụt tay trở về.
Mặc dù rất phiền chán phiến không gian này, nhưng trong lòng Chiến Tuyết mơ hồ biết được, những phù văn cùng pháp trận thần bí này, là trụ cột tồn tại của nàng, cho dù chỉ bị chút phá hư, cũng sẽ cực kỳ nguy hiểm.
Nhưng ngay khi nhìn thấy từng vòng sóng gợn, không hề ảnh hưởng tới pháp trận vận chuyển, trong mắt nàng xẹt qua tia vui mừng cùng chần chờ. Mà sau thoáng do dự, Chiến Tuyết lại đưa tay mình ra lần nữa. Đầu tiên là ngón tay, sau đó cánh tay, cuối cùng là toàn bộ thân hình. Ngay khi nàng từ không gian được phù văn bao phủ bước ra, liền thấy mình đang huyền phù ngay giữa không trung.
Chiến Tuyết không biết mình làm sao làm được, dù sao nàng chỉ biết theo bản năng làm sao để thân thể có thể lơ lửng giữa bầu trời. Mà giờ khắc này linh lực vẫn đang tụ tập vào trong Linh trận, sau đó liền không giải thích được biến mất, phảng phất như chưa từng được tồn tại.
Nhưng chỉ có bản thân Chiến Tuyết biết được, linh lực đã được truyền tới tiểu châu màu bạc khiến cho nàng vừa yêu vừa hận đang nằm trong đầu nàng. Sau đó rèn luyện cùng cường hóa thân thể của nàng.
Yêu là vì Chiến Tuyết biết, tiểu châu cũng giống như Linh trận, đều là vật trọng yếu nhất đối với nàng. Mà hận là vì pháp trận bên trong tiểu châu màu bạc, mỗi khi đến thời gian nhất định lại vận chuyển, khi đó nàng sẽ trở nên hỗn loạn, cuối cùng hơn phân nửa trí nhớ sẽ bị biến mất tích. Cho đến khi thần hồn của nàng từ từ trở nên cường đại, học xong cách làm sao đem trí nhớ trọng yếu của mình gởi vào trong một bộ phận tàn hồn ở bên ngoài tiểu châu.
Sở dĩ trong ý thức của nàng có được những chữ như Phù Trận, thần hồn gì đó, là bởi vì bên trong tiểu châu màu bạc còn giữ lại một phần trí nhớ trọng yếu nhất, đều có liên quan tới chiến đấu, đều bị lấy ra ngoài, tránh né được nguy cơ bị thanh tẩy.
Nàng đứng giữa hư không, Chiến Tuyết nhìn lên trên đầu, lại nhìn xuống mặt đất, sau đó gương mặt vô cùng xinh đẹp chợt nhăn lại. Bên ngoài Linh trận, còn có một tầng vách tường linh lực đang duy trì theo Linh trận, lại thêm bên ngoài nữa là một mảnh hỗn độn không nhìn được rõ.
- Có cần đi ra ngoài hay không? Bên ngoài rất nguy hiểm.
Ngay khi nàng vừa toát ra ý nghĩ này, Chiến Tuyết lại theo bản năng đưa tay ra lần nữa. Song lần này nàng mới đưa chạm vào vách tường linh lực, liền cảm giác được có một cỗ lực lượng hấp xả không thể chống đỡ đem nàng kéo ra bên ngoài. Sau đó Chiến Tuyết chỉ cảm thấy trước mắt là một mảnh bóng tối, ngay cả hồn thức của nàng cũng không còn chút tác dụng nào. Bạn đang đọc truyện tại Truyện Bất Hủ - www.Truyện Bất Hủ
Nhưng tệ hơn chính là, khi thân thể nàng bị kéo khỏi không gian Linh trận ngày càng xa, cũng chỉ cảm thấy năng lượng cùng linh lực bốn phía mà nàng không biết từ đâu kéo tới càng lúc càng trở nên cuồng bạo. Lúc ban đầu không cách nào tạo thành thương tổn đối với thân thể nàng, nhưng chỉ thoáng qua, toàn thân huyết nhục của nàng đã bị xé rách xuống, còn có chút ít không gian loạn lưu đang tùy ý xé rách thân thể nàng.
- Mình sắp chết rồi sao?
Cảm giác được bả vai mình cùng bắp đùi chỉ còn lại chút ít huyết nhục cùng xương cốt, trong đầu Chiến Tuyết chợt hiện lên cảm xúc cực kỳ quen thuộc, phảng phất như hết thảy cảm giác này nàng từng trải qua trước kia, cảm giác bất đắc dĩ cùng không cam lòng, cùng với khát vọng về sự sống.
Nhưng sau một khắc, viên tiểu châu màu bạc trong đầu Chiến Tuyết đã bị chạm tới, Linh trận liền bắt đầu tự động vận chuyển. Đại lượng linh lực rót vào trong cơ thể của nàng, tu bổ lại thân thể bị tổn hại. Mà cùng lúc, linh lực có tính chất giống như không gian loạn lưu lại bao phủ quanh thân nàng, bảo vệ nàng không bị những năng lượng bạo ngược kia gây thương tích.
Chiến Tuyết cũng không có bao nhiêu cảm giác kinh ngạc, loại màng linh lực này nàng rất quen thuộc. Mỗi một lần chủ nhân nàng triệu hoán nàng, sau đó nàng bước vào không gian huyễn lệ nhiều màu mà nàng cực kỳ quen thuộc kia, thì sẽ có một tầng linh lực như vậy bao trùm quanh thân thể nàng, tạo thành một không gian độc lập.
Nhưng sau khi tránh thoát nguy hiểm, trong lòng nàng lại cảm thấy thật bối rối. Vô luận là tầng linh lực chữa trị thân thể nàng, hay che chở nàng, cũng đều cần vị chủ nhân kia cung cấp đại lượng chân khí.
- Xong, người kia nhất định sẽ phát hiện y phục trên người mình bị rách nát, rốt cục hắn có biết mình có ý thức hay không?
Gương mặt Chiến Tuyết tái nhợt như đưa đám. Không phải nàng cố ý muốn giấu diếm người kia, chẳng qua từ khi nàng bắt đầu có linh trí, đã có ý thức, người có thể điều khiển được nàng kia, tựa hồ cũng không muốn nhìn thấy nàng tự có ý thức của chính mình.
Thật ra Chiến Tuyết cảm thấy vị chủ nhân này đối xử với mình rất tốt, vô luận làm thủ thuật cho nàng, hay phối trí những thứ linh dược kia, cũng cực kỳ tỉ mỉ, làm cho nàng càng lúc càng trở nên cường đại hơn. Điều này làm trong lòng Chiến Tuyết vô cùng mừng rỡ, nàng thích cảm giác mình trở nên cường đại, cũng thích chiến đấu. Nhưng tiếc là mỗi lần có người cầm kiếm đâm nàng, đều thật sự quá yếu.
Duy nhất làm nàng không giải thích được, là khi dùng linh dược và pháp trận cải tạo thân thể nàng, chủ nhân lại dùng một loại ánh mắt kỳ lạ nhìn nàng.
Trong ý thức của nàng, nàng mơ hồ cảm thấy đó là loại ánh mắt dường như là…thương hại.
Điều này làm cho Chiến Tuyết rất kỳ quái. Nàng nghĩ thầm mình đã trở nên cường đại hơn, không phải càng tốt hay sao, tại sao phải thương hại nàng? Nhưng loại ánh mắt kia lại làm nàng mơ hồ cảm giác thật ấm áp, thật thân cận, cũng rất thích. Trong không gian kia mấy tháng, chuyện nàng chờ đợi nhất chính là được hắn triệu hoán về thế giới kia. Dù rằng nàng không dám nói chuyện, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không dám lộn xộn xoay chuyển.
Nhưng mảnh tình cảm này, ước chừng không lâu sau mình lại quên mất phải không?
Còn đang ảo não, Chiến Tuyết chợt cảm giác linh lực ba động kịch liệt ngay trước người mình. Tựa hồ không gian nho nhỏ của nàng đã cùng thứ gì đó đụng vào nhau. Sau đó giống như bọt khí dung hợp, cả người Chiến Tuyết đột nhiên sát nhập đi vào. Sau đó nàng cảm giác trước mắt của mình bỗng nhiên thật sáng sủa. Đại lượng màu sắc lại một lần nữa ánh vào trong mi mắt của nàng.
- Nơi đây lại là nơi nào?
Nhìn chung quanh thân thể mình, Chiến Tuyết phát hiện mình đang đứng trên một ngọn núi nhỏ. Nơi này có bầu trời bao la mông mông lung lung. Mặt trời nơi này cũng vô cùng ảm đạm. Nhưng khi nàng nhìn khắp bốn phía, lại phát hiện đất đai nơi này tương đối phì nhiêu, những loại hoa màu tươi xanh rực rỡ.
Nhưng Chiến Tuyết cũng không có cảm giác đối với hoàn cảnh này, nàng hoàn toàn chưa có ý thức về phương diện này. Nàng đánh giá sơ lược hoàn cảnh quanh người, lại đưa mắt nhìn về phía trước.
Chỉ thấy bên dưới chân núi nơi nàng đứng, đang có vô số bóng người liều mạng chạy về hướng khu rừng rậm phía trước. Mà ở phía sau bọn họ, có một con cự mãng dài chừng hơn trăm trượng đang đuổi theo, đôi mắt dựng thẳng lớn như chuông đồng. Mùi tanh của hơi thở nó phát ra mỗi khi nó khẽ hấp một hơi, lại có thêm mấy trăm người liền bị nó hút vào trong miệng. Cũng có người lúc này dũng cảm quay người lại, dùng tên nỏ bắn về con cự mãng, đáng tiếc những mũi tên kia chỉ sượt ngoài da, đã bị một tầng cương lực thật dầy bắn ngược ra.
Chiến Tuyết đưa mắt nhìn về nơi xa. Ước chừng ngoài mười dặm, mơ hồ có một tòa đại thành bị tổn hại cực kỳ nghiêm trọng. Mà hành vi của những người chạy được vào rừng càng thêm kỳ quái. Họ không thừa dịp chạy tứ tán, mà tuyệt đại đa số lại chạy vội tới một sơn động khổng lồ, hướng vào bên trong không ngừng quỳ lạy cầu xin.
Chiến Tuyết thoáng cảm thấy tò mò. Nàng dùng thần thức xa xa dò xét vào bên trong. Sơn động kia không sâu, trong đó có một tòa điêu khắc nữ tính khổng lồ đứng sừng sững, thân người đuôi cá, phía dưới là một con quy xà khổng lồ.
Vẻ mặt những người quỳ bái phần lớn đều vô cùng thành kính, nhưng khi con cự mãng tiến tới càng lúc càng gần, trong đó có một số người liền khủng hoảng phẫn hận đứng bật lên.
- Đã đuổi tới sau lưng rồi, còn ở nơi này lạy cái gì mà lạy? Hai mươi năm qua, chúng ta đã cung phụng cho nàng không biết bao nhiêu lần, nhưng nàng chưa từng một lần giúp chúng ta. Cái gì Huyền Minh nương nương, ta nhổ vào!
- Câm miệng! Hài tử như ngươi, uy danh của Huyền Minh nương nương ngươi cũng dám vũ nhục? Uy năng của nương nương ta từng tận mắt thấy qua. Chưa từng bịa đặt, ta xem hơn phân nửa là do các ngươi không đủ lòng thành…
- Hắc hắc! Lòng thành? Hơn mười vị lão Vu Sư trong thành có lòng thành sao? Những năm gần đây mọi người từng thấy qua bọn hắn dùng vu thuật gì? Trước kia hoàn hảo, nhưng ngày càng lụn bại. Ta xem thay vì mọi người cứ quỳ ở đây, còn không bằng bỏ chạy cho nhanh, ta cũng không có công phu ở đây cãi nhau với các người.
Vị lão nhân vừa lên tiếng trách cứ chỉ ngây người trơ mắt nhìn mấy thanh niên thân hình cường tráng nhanh nhẹn rời đi.
Mà lúc này vẻ mặt Chiến Tuyết lại dạt dào hứng thú nhìn xuống dưới chân mình, quan át con cự mãng khổng lồ bên dưới. Mặc dù trong lòng nàng rất kỳ quái, tên của Huyền Minh nương nương trong miệng những người kia, cũng mơ hồ cho nàng cảm giác quen thuộc. Nhưng giờ phút này chuyện làm cho nàng cảm thấy hứng thú nhất, chính là con yêu thú có thân thể khổng lồ ngay trước mắt.
Nghĩ đến rốt cục mình đã tìm được một đối thủ, chiến ý băng hàn trong mắt Chiến Tuyết càng lúc càng thêm nồng hậu.
Bình luận truyện