Quan Lộ Thương Đồ
Chương 742: RMS Titanic
Tuyết vẫn còn rơi, tuyết đọng trên đường cũng đã được dọn bớt, chỉ để lại mặt đường ướt sũng, xa xa dãy núi xanh thẳm nhấp nhô cũng bị phủ trong tuyết. Tuyết ẩm ướt rơi vào cửa sổ xe, làm cần gạt nước mưa phát ra tiếng vang như da ma sát với thủy tinh.
Bảo Phó Tuấn lái xe đưa Hứa Hồng Bá, Trương Dịch về Hải Châu, Trương Khác tự mình lái xe chở theo Đỗ Phi, Trần Phi Dung đến đón Đường Thanh, Thịnh Hạ.
Ngày hôm nay là đêm giáng sinh lại vào cuối tuần, xe cộ đi lại trên đường đi đến sân bay rất nhiều. Chạy tới sân bay, cách thời gian máy bay dự tính đến còn có nửa giờ. Trong đại sảnh đón hành khách rộng rãi mà sáng sủa, Trương Khác cùng Đỗ Phi, Trần Phi Dung ngồi ở trên ghế trong sảnh nói chuyện, xuyên qua bức tường thủy tinh là có thể thấy được đến hành khách đi tới. Đường Thanh cùng Thịnh Hạ xuất hiện trước băng chuyền hành lý, cũng đồng thời thấy được nhóm Trương Khác đang chờ họ. Cả hai đặc biệt hưng phấn muốn nhảy dựng lên.
Đường Thanh mặc ác khoác lông đen dài tới đầu gối, quần jean xanh, giày ống cao màu cà phê. Cô mới từ trên máy bay xuống, hệ thống sưởi hơi trong đại sảnh cũng đủ, còn chưa cảm nhận được cái lạnh của Kiến Nghiệp. Áo khoác mở rộng, lộ ra áo nhung màu vàng bên trong, vóc người thon dài nảy nở, trên gương mặt trắng trẻo xinh xắn tràn đầy hơi thở thanh xuân.
Nhìn Đường Thanh đang đẩy hành lý đi ra, Trương Khác mở hai tay chờ cô lao qua ôm một cái, không ngờ Đường Thanh lại ôm Trần Phi Dung trước.
- Ặc, làm tổn thông tự tôn quá rồi...
Trương Khác một tay tiếp nhận xe hành lý của Đường Thanh, vuốt mũi ồ nói. Ngày hôm qua mở cửa sổ nghe tiếng tuyết rơi, nên có chút cảm lạnh, Trương Khác đột nhiên nhớ tới vài năm sau Tống Đan Đan ở trên sân khấu của CCTV sẽ nói ra câu nổi danh "làm tổn thông tự tôn quá rồi", bọn Đường Thanh sẽ không cho rằng Tống Đan Đan là copy của mình chứ?
Đường Thanh cười duyên nhào vào trong lòng Trương Khác, ôm lấy thắt lưng y, từ độ mạnh yếu của tay là có thể cảm giác được nỗi nhớ nhung đã thâm nhập xương tủy của cô. Trương Khác ôm lấy eo Đường Thanh, làm cho cô càng gần sát vào lòng mình, khẽ hôn lên trán cô một cái, mới nhẹ nhàng buông ra, cùng Thịnh Hạ phất phất tay coi như chào hỏi qua, sau đó cùng Đỗ Phi giúp hai người nàng cầm hành, đi ra khỏi đại sảnh đón khách.
- Có cần tìm một nhà hàng gần đây để giải quyết cơm trưa trước không?
Trương Khác cùng Đỗ Phi đem hành lý nhét vào sau xe, vào trong xe quay đầu lại hỏi Đường Thanh.
Đường Thanh trông gầy hơn so với lần trước gặp một chút, học tập rất khắc khổ, Đường Thanh phải chịu áp lực cũng rất lớn, nhưng ngũ quan tinh xảo vẫn lộ ra hơi thở thanh thuần quen thuộc, đôi mắt vừa dài lại quyến rũ, ngồi máy bay thời gian dài như vậy, sắc mặt cô có hơi tái nhợt và uể oải.
- Đến ngõ Học Phủ đi, chờ mong đã lâu rồi, chỉ nghe các bạn trong điện thoại, trong email miêu tả thôi. Cuối tháng 10 về Kiến Nghiệp cũng vội vàng nên chưa có nhìn thấy.
Đường Thanh ôm lấy cánh tay Trần Phi Dung, ánh mắt đung đưa nhìn sang Trương Khác, lại ngó qua hỏi Thịnh Hạ ngồi bên kia Trần Phi Dung:
- Chúng ta trực tiếp đi đến ngõ Học Phủ đi? Ăn cơm xong, chúng ta có thể ngồi dưới cây sồi trong Vườn Sồi nhìn cảnh tuyết rơi trên hồ Yến Quy!
Thanh âm mềm mại thanh thúy, tựa như tuyết rơi ngoài của sổ xe.
Đến ngõ Học Phủ đã là 1 giờ, mọi người đi tới một quán cafe bên trong con hẻm ăn cơm. Tôn Tĩnh Mông, Tiểu Giai, một nhóm nữ sinh của Học viện Âm nhạc cùng Thời Học Bân, Đổng Dược Hoa, Thi Tân Phi còn có bạn gái của Thi Tân Phi ở đội bóng rỗ nữ của trường đang từ trong quán đi ra. Họ hẹn nhau cùng vào trong thành phố xem [RMS Titanic].
Đường Thanh ở Hong Kong nhận được rất nhiều sự chiếu cố của vợ chồng Tôn Thượng Nghĩa, thấy được Tôn Tĩnh Mông tự nhiên rất thân thiết, mời cô ở lại:
- Bộ phim này Hong Kong đã chiếu lâu rồi, mỗi ngày đều nghe bạn học kể thôi, mình phải đợi cùng đầu heo này đi xem chung...Bạn đi cùng đi?
- Tôi không cần làm bóng đèn của các người đâu...
Tôn Tĩnh Mông vừa cười vừa nói. Cô thấy bạn học buổi sáng xem qua công chiếu trở về khóc đến lê hoa đái vũ, Tôn Tĩnh Mông cũng không có nắm chắc có thể kiên cường không có cảm giác rơi lệ, Đường Thanh có vai của Trương Khác, còn mình thì làm thế nào? Ngày sau có lẽ sẽ nhớ kỹ mình là đáng thương nhất. Còn không bằng đi xem chung với nhóm của Tiểu Giai, Thời Học Bân, vượt qua đêm giáng sinh năm 97 này.
Nhìn Trần Phi Dung cũng muốn đi theo họ, Đường Thanh ôm cánh tay của cô, ra chiều cầu xin:
- Bạn nhất định phải ở lại với bọn mình, mình thà rằng không cần đầu heo này.
Trần Phi Dung quay đầu hỏi Trương Khác:
- Có cảm thấy mình quá chướng mắt hay không?
- Xin bạn đấy, đừng để Đường Thanh bỏ mình lại mà.
Trương Khác cười nói:
- Bạn có cản trở, cũng không cản trở bằng đôi gian phu dâm phụ Đỗ Phi và Thịnh Hạ đâu.
Trong trí nhớ của kiếp trước, mỗi lần Trương Khác xem bộ phim này đều không kiên trì qua nửa giờ thì buồn ngủ. Y không thể tưởng tượng ra tình cảnh bốn cô gái Đường Thanh, Trần Phi Dung, Tôn Tĩnh Mông, Thịnh Hạ ở trong rạp chiếu phim khóc thành lệ nhân, mà y cùng với Đỗ Phi đã ngủ qua một giấc.
Cũng có thể kiếp trước không muốn ở trước mặt con gái xem phim cùng mình bại lộ ra nội tâm yếu đuối, đến nỗi bộ phim ái tình kinh điển có tiếng là "sự kết thúc của gái trinh" này mình xem qua rất nhiều lần rồi, mà cũng chỉ như mới xem qua lần đầu.
Ăn cơm ở ngõ Học Phủ xong, lại đưa hành lý về nhà, trong nhà còn trống một gian phòng ngủ, Đường Thanh cùng Thịnh Hạ có thể vào ở. Sau đó Đỗ Phi cùng Thịnh Hạ đi trước, trước khi đi còn rất không lương tâm bỏ lại một câu:
- Mọi người ngồi cùng nhau xem không có cảm giác đâu...
Đỗ Phi móc ra vé xem phim đã mua sẵn, cũng là hai tấm giờ buổi chiều, ba tấm xế chiều.
- Đúng là đôi cẩu nam nữ!
Trương Khác thấy Đỗ Phi đã sớm lên kế hoạch cùng Thịnh Hạ bỏ trốn, y cười mắng bọn họ. Quả thật chỉ còn lại có y cùng với Đường Thanh, Trần Phi Dung thôi.
Đỗ Phi cùng Thịnh Hạ đi xem giờ buổi chiều trước, Trương Khác chỉ có thể cùng Đường Thanh, Trần Phi Dung đến Vườn Sồi xem cảnh tuyết.
Đậu xe ở Vườn Sồi, ba người đứng dưới bóng cây sồi nhìn cảnh tuyết rơi trên mặt hồ.
Ngồi trên ghế dài dưới bóng cây, Đường Thanh cùng Trần Phi Dung hưng phấn nghênh đón hoa tuyết từ bầu trời bay tới. Đường Thanh mặc áo lông mày đỏ, Trần Phi Dung mặc áo lông trắng, hai người đều làm cho người ta có ấn tượng xinh đẹp mạnh mẽ. Đường Thanh hoạt bát nhiệt tình, không chỗ nào không tản mát ra hơi thở phảng phất nhiệt liệt, trong ánh mắt nhộn nhạo xuân tình thu ý. Dung mạo Trần Phi Dung lạnh như trăng mùa thu, giống như một đóa sen trắng trên nền tuyết.
Tình hữu nghĩ giữa đàn ông, phụ nữ rất khó tưởng tượng, sự thân mật giữa phụ nữ, đàn ông cũng đừng nỗ lực đi phỏng đoán. Nhìn Đường Thanh cùng Trần Phi Dung thân mật như chị em gái đứng ở trong màn tuyết thì thầm, Trương Khác hoài nghi Đường Thanh sự tình gì cũng nói hết với Trần Phi Dung mà không nói với y, đố kỵ cũng đố kỵ không được. Trương Khác nhịn không được lắc đầu nở nụ cười.
Đi vào trong rạp chiếu phim, Trương Khác nhớ tới kiếp trước ở trên BBS ĐH Đông Hải đã làm một cuộc điều tra về [RMS Titanic], giờ khắc này, nội dung của nó như hòa tan cùng tuyết rồi chảy vào trong đầu, rõ ràng vô cùng.
Bài điều tra có một câu hỏi trong bộ phim ai để lại cho bạn ấn tượng sâu sắc nhất, Trương Khác nhớ tới con cá heo bơi trong biển. Còn có một câu hỏi là hỏi có học qua động tác kinh điển đứng ở đầu thuyền bay lượn trong [RMS Titanic] hay không, Trương Khác nhớ tới từng có mấy nữ sinh đề cập qua yêu cầu như vậy, nhưng mình chỉ cho Hà Huyền mượn vai giẫm lên rồi "bay" qua rào chắn hàng lang.
Nhìn chỗ ngồi cũng có chút quen thuộc, dưới tia sáng lờ mờ lần mò vào chỗ ngồi. Đợi khi ngồi xuống thì "Á!", từ chỗ ngồi bên cạnh truyền ra tiếng la hoảng trong trẻo.
Trương Khác vỗ vỗ đầu, chẳng trách lại cảm thấy chỗ ngồi này quen thuộc, kiếp trước là cầm tay một cô gái đi vào chỗ ngồi, gặp phải Hà Huyền đang một mình xem phim, lần này mình cũng dắt tay Đường Thanh không sai, nhưng Đường Thanh còn dắt đích Trần Phi Dung.
- Các bạn cũng đi xem phim hả?
Đường Thanh thân thiết vẫy tay cùng Hà Huyền, cô dựa vào người Trương Khác thò đầu qua nhìn một chút bên người Hà Huyền, là một cô gái cùng một anh chàng xa lạ đang thân thiết thì thầm, cảm giác từ "các" nói thừa rồi, tay khẽ che môi, hạ giọng hỏi:
- Bạn đi xem phim một mình hả?
- Tô Nhất Đình cũng tới rồi, nhưng không biết nó và bạn trai đang ngồi trong góc nào?
Hà Huyền cười nói:
- Hiện tại mình không phải một mình nữa rồi.
Vẫn luôn trải qua cùng bộ phim này, nhìn từ tương lai nguyên vẹn, cũng không rõ người nhiều như vậy khóc bên trong rạp chiếu phim đến tột cùng là vì thế nào. Lại có cơ hội ngồi ở trước màn hình lớn, nhìn bà lão Rose trăm tuổi đã trải qua vài chục năm mà vẫn rõ ràng nhớ kỹ thời khắc tốt đẹp ngắn ngủi như hoa quỳnh, Trương Khác rất có cảm xúc: ký ức luôn là tài sản tốt nhất.
"You, I jump" Những lời này đã sớm bị những giọng điệu dung tục trong ánh đèn lờ mờ làm bẩn, chỉ có những người sau khi trải qua đau khổ như cát chảy khiến người hãm sâu trong đó không thể tự thoát ra mới có thể cảm nhận được sức mạnh của câu nói xem như lời hứa này. Trương Khác nghĩ như vậy.
Tình cảnh bên trong rạp chiếu phim hoàn toàn có thể dùng từ ngữ quảng cáo trên áp phích dán trước rạp để hình dung: thiên địa động dung. Trương Khác sớm có chuẩn bị đối với điều này, cố ý chuẩn bị một sấp khăn giấy.
Từ một khắc thuyền cứu nạn buông xuống, dự cảm sinh ly tử biệt hình như tràn ngập bên trong rạp chiếu phim, Đường Thanh, Hà Huyền, Trần Phi Dung, ba cô gái liền không ngừng rút khăn giấy từ trong tay Trương Khác.
Đi ra khỏi rạp chiếu phim, mắt ba cô gái đều sưng đỏ, khóe mắt còn đầy vệt nước mắt áp chế không được tràn ra bên ngoài, vẻ mặt còn trầm mặc hơn cả Trương Khác.
Căn cứ điều tra, hầu như toàn bộ con gái xem xong bộ phim này đều có một loại xung động khống chế không được muốn hỏi người con trai bên cạnh: "I jump, you?" Đường Thanh cũng không ngoại lệ, chẳng qua ở trước mặt Trần Phi Dung, Hà Huyền nhịn xuống không hỏi.
Bảo Phó Tuấn lái xe đưa Hứa Hồng Bá, Trương Dịch về Hải Châu, Trương Khác tự mình lái xe chở theo Đỗ Phi, Trần Phi Dung đến đón Đường Thanh, Thịnh Hạ.
Ngày hôm nay là đêm giáng sinh lại vào cuối tuần, xe cộ đi lại trên đường đi đến sân bay rất nhiều. Chạy tới sân bay, cách thời gian máy bay dự tính đến còn có nửa giờ. Trong đại sảnh đón hành khách rộng rãi mà sáng sủa, Trương Khác cùng Đỗ Phi, Trần Phi Dung ngồi ở trên ghế trong sảnh nói chuyện, xuyên qua bức tường thủy tinh là có thể thấy được đến hành khách đi tới. Đường Thanh cùng Thịnh Hạ xuất hiện trước băng chuyền hành lý, cũng đồng thời thấy được nhóm Trương Khác đang chờ họ. Cả hai đặc biệt hưng phấn muốn nhảy dựng lên.
Đường Thanh mặc ác khoác lông đen dài tới đầu gối, quần jean xanh, giày ống cao màu cà phê. Cô mới từ trên máy bay xuống, hệ thống sưởi hơi trong đại sảnh cũng đủ, còn chưa cảm nhận được cái lạnh của Kiến Nghiệp. Áo khoác mở rộng, lộ ra áo nhung màu vàng bên trong, vóc người thon dài nảy nở, trên gương mặt trắng trẻo xinh xắn tràn đầy hơi thở thanh xuân.
Nhìn Đường Thanh đang đẩy hành lý đi ra, Trương Khác mở hai tay chờ cô lao qua ôm một cái, không ngờ Đường Thanh lại ôm Trần Phi Dung trước.
- Ặc, làm tổn thông tự tôn quá rồi...
Trương Khác một tay tiếp nhận xe hành lý của Đường Thanh, vuốt mũi ồ nói. Ngày hôm qua mở cửa sổ nghe tiếng tuyết rơi, nên có chút cảm lạnh, Trương Khác đột nhiên nhớ tới vài năm sau Tống Đan Đan ở trên sân khấu của CCTV sẽ nói ra câu nổi danh "làm tổn thông tự tôn quá rồi", bọn Đường Thanh sẽ không cho rằng Tống Đan Đan là copy của mình chứ?
Đường Thanh cười duyên nhào vào trong lòng Trương Khác, ôm lấy thắt lưng y, từ độ mạnh yếu của tay là có thể cảm giác được nỗi nhớ nhung đã thâm nhập xương tủy của cô. Trương Khác ôm lấy eo Đường Thanh, làm cho cô càng gần sát vào lòng mình, khẽ hôn lên trán cô một cái, mới nhẹ nhàng buông ra, cùng Thịnh Hạ phất phất tay coi như chào hỏi qua, sau đó cùng Đỗ Phi giúp hai người nàng cầm hành, đi ra khỏi đại sảnh đón khách.
- Có cần tìm một nhà hàng gần đây để giải quyết cơm trưa trước không?
Trương Khác cùng Đỗ Phi đem hành lý nhét vào sau xe, vào trong xe quay đầu lại hỏi Đường Thanh.
Đường Thanh trông gầy hơn so với lần trước gặp một chút, học tập rất khắc khổ, Đường Thanh phải chịu áp lực cũng rất lớn, nhưng ngũ quan tinh xảo vẫn lộ ra hơi thở thanh thuần quen thuộc, đôi mắt vừa dài lại quyến rũ, ngồi máy bay thời gian dài như vậy, sắc mặt cô có hơi tái nhợt và uể oải.
- Đến ngõ Học Phủ đi, chờ mong đã lâu rồi, chỉ nghe các bạn trong điện thoại, trong email miêu tả thôi. Cuối tháng 10 về Kiến Nghiệp cũng vội vàng nên chưa có nhìn thấy.
Đường Thanh ôm lấy cánh tay Trần Phi Dung, ánh mắt đung đưa nhìn sang Trương Khác, lại ngó qua hỏi Thịnh Hạ ngồi bên kia Trần Phi Dung:
- Chúng ta trực tiếp đi đến ngõ Học Phủ đi? Ăn cơm xong, chúng ta có thể ngồi dưới cây sồi trong Vườn Sồi nhìn cảnh tuyết rơi trên hồ Yến Quy!
Thanh âm mềm mại thanh thúy, tựa như tuyết rơi ngoài của sổ xe.
Đến ngõ Học Phủ đã là 1 giờ, mọi người đi tới một quán cafe bên trong con hẻm ăn cơm. Tôn Tĩnh Mông, Tiểu Giai, một nhóm nữ sinh của Học viện Âm nhạc cùng Thời Học Bân, Đổng Dược Hoa, Thi Tân Phi còn có bạn gái của Thi Tân Phi ở đội bóng rỗ nữ của trường đang từ trong quán đi ra. Họ hẹn nhau cùng vào trong thành phố xem [RMS Titanic].
Đường Thanh ở Hong Kong nhận được rất nhiều sự chiếu cố của vợ chồng Tôn Thượng Nghĩa, thấy được Tôn Tĩnh Mông tự nhiên rất thân thiết, mời cô ở lại:
- Bộ phim này Hong Kong đã chiếu lâu rồi, mỗi ngày đều nghe bạn học kể thôi, mình phải đợi cùng đầu heo này đi xem chung...Bạn đi cùng đi?
- Tôi không cần làm bóng đèn của các người đâu...
Tôn Tĩnh Mông vừa cười vừa nói. Cô thấy bạn học buổi sáng xem qua công chiếu trở về khóc đến lê hoa đái vũ, Tôn Tĩnh Mông cũng không có nắm chắc có thể kiên cường không có cảm giác rơi lệ, Đường Thanh có vai của Trương Khác, còn mình thì làm thế nào? Ngày sau có lẽ sẽ nhớ kỹ mình là đáng thương nhất. Còn không bằng đi xem chung với nhóm của Tiểu Giai, Thời Học Bân, vượt qua đêm giáng sinh năm 97 này.
Nhìn Trần Phi Dung cũng muốn đi theo họ, Đường Thanh ôm cánh tay của cô, ra chiều cầu xin:
- Bạn nhất định phải ở lại với bọn mình, mình thà rằng không cần đầu heo này.
Trần Phi Dung quay đầu hỏi Trương Khác:
- Có cảm thấy mình quá chướng mắt hay không?
- Xin bạn đấy, đừng để Đường Thanh bỏ mình lại mà.
Trương Khác cười nói:
- Bạn có cản trở, cũng không cản trở bằng đôi gian phu dâm phụ Đỗ Phi và Thịnh Hạ đâu.
Trong trí nhớ của kiếp trước, mỗi lần Trương Khác xem bộ phim này đều không kiên trì qua nửa giờ thì buồn ngủ. Y không thể tưởng tượng ra tình cảnh bốn cô gái Đường Thanh, Trần Phi Dung, Tôn Tĩnh Mông, Thịnh Hạ ở trong rạp chiếu phim khóc thành lệ nhân, mà y cùng với Đỗ Phi đã ngủ qua một giấc.
Cũng có thể kiếp trước không muốn ở trước mặt con gái xem phim cùng mình bại lộ ra nội tâm yếu đuối, đến nỗi bộ phim ái tình kinh điển có tiếng là "sự kết thúc của gái trinh" này mình xem qua rất nhiều lần rồi, mà cũng chỉ như mới xem qua lần đầu.
Ăn cơm ở ngõ Học Phủ xong, lại đưa hành lý về nhà, trong nhà còn trống một gian phòng ngủ, Đường Thanh cùng Thịnh Hạ có thể vào ở. Sau đó Đỗ Phi cùng Thịnh Hạ đi trước, trước khi đi còn rất không lương tâm bỏ lại một câu:
- Mọi người ngồi cùng nhau xem không có cảm giác đâu...
Đỗ Phi móc ra vé xem phim đã mua sẵn, cũng là hai tấm giờ buổi chiều, ba tấm xế chiều.
- Đúng là đôi cẩu nam nữ!
Trương Khác thấy Đỗ Phi đã sớm lên kế hoạch cùng Thịnh Hạ bỏ trốn, y cười mắng bọn họ. Quả thật chỉ còn lại có y cùng với Đường Thanh, Trần Phi Dung thôi.
Đỗ Phi cùng Thịnh Hạ đi xem giờ buổi chiều trước, Trương Khác chỉ có thể cùng Đường Thanh, Trần Phi Dung đến Vườn Sồi xem cảnh tuyết.
Đậu xe ở Vườn Sồi, ba người đứng dưới bóng cây sồi nhìn cảnh tuyết rơi trên mặt hồ.
Ngồi trên ghế dài dưới bóng cây, Đường Thanh cùng Trần Phi Dung hưng phấn nghênh đón hoa tuyết từ bầu trời bay tới. Đường Thanh mặc áo lông mày đỏ, Trần Phi Dung mặc áo lông trắng, hai người đều làm cho người ta có ấn tượng xinh đẹp mạnh mẽ. Đường Thanh hoạt bát nhiệt tình, không chỗ nào không tản mát ra hơi thở phảng phất nhiệt liệt, trong ánh mắt nhộn nhạo xuân tình thu ý. Dung mạo Trần Phi Dung lạnh như trăng mùa thu, giống như một đóa sen trắng trên nền tuyết.
Tình hữu nghĩ giữa đàn ông, phụ nữ rất khó tưởng tượng, sự thân mật giữa phụ nữ, đàn ông cũng đừng nỗ lực đi phỏng đoán. Nhìn Đường Thanh cùng Trần Phi Dung thân mật như chị em gái đứng ở trong màn tuyết thì thầm, Trương Khác hoài nghi Đường Thanh sự tình gì cũng nói hết với Trần Phi Dung mà không nói với y, đố kỵ cũng đố kỵ không được. Trương Khác nhịn không được lắc đầu nở nụ cười.
Đi vào trong rạp chiếu phim, Trương Khác nhớ tới kiếp trước ở trên BBS ĐH Đông Hải đã làm một cuộc điều tra về [RMS Titanic], giờ khắc này, nội dung của nó như hòa tan cùng tuyết rồi chảy vào trong đầu, rõ ràng vô cùng.
Bài điều tra có một câu hỏi trong bộ phim ai để lại cho bạn ấn tượng sâu sắc nhất, Trương Khác nhớ tới con cá heo bơi trong biển. Còn có một câu hỏi là hỏi có học qua động tác kinh điển đứng ở đầu thuyền bay lượn trong [RMS Titanic] hay không, Trương Khác nhớ tới từng có mấy nữ sinh đề cập qua yêu cầu như vậy, nhưng mình chỉ cho Hà Huyền mượn vai giẫm lên rồi "bay" qua rào chắn hàng lang.
Nhìn chỗ ngồi cũng có chút quen thuộc, dưới tia sáng lờ mờ lần mò vào chỗ ngồi. Đợi khi ngồi xuống thì "Á!", từ chỗ ngồi bên cạnh truyền ra tiếng la hoảng trong trẻo.
Trương Khác vỗ vỗ đầu, chẳng trách lại cảm thấy chỗ ngồi này quen thuộc, kiếp trước là cầm tay một cô gái đi vào chỗ ngồi, gặp phải Hà Huyền đang một mình xem phim, lần này mình cũng dắt tay Đường Thanh không sai, nhưng Đường Thanh còn dắt đích Trần Phi Dung.
- Các bạn cũng đi xem phim hả?
Đường Thanh thân thiết vẫy tay cùng Hà Huyền, cô dựa vào người Trương Khác thò đầu qua nhìn một chút bên người Hà Huyền, là một cô gái cùng một anh chàng xa lạ đang thân thiết thì thầm, cảm giác từ "các" nói thừa rồi, tay khẽ che môi, hạ giọng hỏi:
- Bạn đi xem phim một mình hả?
- Tô Nhất Đình cũng tới rồi, nhưng không biết nó và bạn trai đang ngồi trong góc nào?
Hà Huyền cười nói:
- Hiện tại mình không phải một mình nữa rồi.
Vẫn luôn trải qua cùng bộ phim này, nhìn từ tương lai nguyên vẹn, cũng không rõ người nhiều như vậy khóc bên trong rạp chiếu phim đến tột cùng là vì thế nào. Lại có cơ hội ngồi ở trước màn hình lớn, nhìn bà lão Rose trăm tuổi đã trải qua vài chục năm mà vẫn rõ ràng nhớ kỹ thời khắc tốt đẹp ngắn ngủi như hoa quỳnh, Trương Khác rất có cảm xúc: ký ức luôn là tài sản tốt nhất.
"You, I jump" Những lời này đã sớm bị những giọng điệu dung tục trong ánh đèn lờ mờ làm bẩn, chỉ có những người sau khi trải qua đau khổ như cát chảy khiến người hãm sâu trong đó không thể tự thoát ra mới có thể cảm nhận được sức mạnh của câu nói xem như lời hứa này. Trương Khác nghĩ như vậy.
Tình cảnh bên trong rạp chiếu phim hoàn toàn có thể dùng từ ngữ quảng cáo trên áp phích dán trước rạp để hình dung: thiên địa động dung. Trương Khác sớm có chuẩn bị đối với điều này, cố ý chuẩn bị một sấp khăn giấy.
Từ một khắc thuyền cứu nạn buông xuống, dự cảm sinh ly tử biệt hình như tràn ngập bên trong rạp chiếu phim, Đường Thanh, Hà Huyền, Trần Phi Dung, ba cô gái liền không ngừng rút khăn giấy từ trong tay Trương Khác.
Đi ra khỏi rạp chiếu phim, mắt ba cô gái đều sưng đỏ, khóe mắt còn đầy vệt nước mắt áp chế không được tràn ra bên ngoài, vẻ mặt còn trầm mặc hơn cả Trương Khác.
Căn cứ điều tra, hầu như toàn bộ con gái xem xong bộ phim này đều có một loại xung động khống chế không được muốn hỏi người con trai bên cạnh: "I jump, you?" Đường Thanh cũng không ngoại lệ, chẳng qua ở trước mặt Trần Phi Dung, Hà Huyền nhịn xuống không hỏi.
Bình luận truyện