Quan Lộ Thương Đồ

Chương 996: Từ đêm tới ngày (2)



Loáng thoáng nghe tiếng cười đùa té nước bên trong, Trương Khác cố gắng không tưởng tượng ra khung cảnh trong đó, ngồi xuống ghế sô pha đợi, thế rồi mí mắt nặng dần, thiếp đi lúc nào không biết.

Tỉnh lại thì đã trời đã sáng hẳn rồi, cả căn nhà yên tĩnh không một bóng người, nghỉ năm mới 3 ngày, hôm nay mới là ngày thứ hai, hôm qua mọi người lại buông thả chơi khuya, lúc này gần như đều còn đang ngủ.

Không biết trên người có thêm một tấm đệm ai đắp cho, Trương Khác đứng dậy, tấm đệm nhung rơi xuống đất, đi chân trần ra cửa sổ vặn mình, người vẫn chưa hết mỏi mệt, dụi mắt đi lên lầu, đẩy cửa phỏng ngủ ra, ba cô gái nằm ngổn ngang trên chiếc giường lớn của y.

Đường Thanh ngủ phía trái, cánh tay ngó sen mềm mại đặt trên chăn, tóc dầy xõa tung, làn da mong manh mịn màng, đúng là một đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương.

Trần Phi Dung ngủ ở giữa, cho dù ngủ say, mái tóc đen nhanh vẫn chỉnh tề thẳng mượn, dáng ngủ điềm tĩnh thanh nhã, không khác mấy hình tượng lúc thức.

Hà Huyền là tệ nhất, người chùm kín trong chăn, từ đường nét uốn lượn hiện ra ngoài chiếc chăn mỏng, có thể nhìn ra cô ngủ úp mặt xuống, mông hơi chổng lên, một cánh tay trắng nõn vắt vẻo ở thành giường.

Trương Khác tiếc nuối lúc này không phải là đêm tối, nếu không có thể lấy cớ bóng đêm chui vào trái ôm phải ấp một phen, sau đó có thể thản nhiên như không bỏ đi, lúc này đành cầu thứ kém hơn, đẩy cửa đi vào phòng tắm ngâm mình thoải mái một phen.

Cửa sổ đối diện với cửa sổ chính là đỉnh núi Hợp Hoan, trời lạnh như thế mà sáng sớm đã có người dậy tập thể dục, cũng có đôi nam nữ dậy sớm lên núi hẹn hò.

Trương Khác trần truồng ngâm mình trong nước nóng, thư thái đến độ muốn rên lên, trong lòng nghĩ khi nào thực lực kỹ thuật của Cẩm Hồ đủ mạnh làm cả cửa sổ kia có công năng của màn hình, nằm trong đây ngâm nước nóng càng khoan khoái.

Bị nước nóng làm buồn ngủ, nghe thấy cửa phòng tắm mở ra, Đường Thanh mặc váy ngủ lụa đầu bù tóc rối đi vào, cô nàng mắt còn lim dim chưa mở ra được, thuận tay đóng cửa lại, chân loạn choạng lần mò đi về phía cầu tiêu như mộng du, đưa tay kéo quần lót xuống đầu gối, đang muốn khom người ngồi xuống thì thấy Trương Khác ngồi trong bồn tắm tròn mắt nhìn mình không chớp.

- Á.

Đường Thanh kêu khẽ, vội kéo quần lót lên, nũng nịu mắng:

- Cái đồ biến thái, nhìn trộm con gái nhà người ta đi nhà xí.

Rồi bước tới béo má Trương Khác.

Trương Khác thuận thế vuốt má cô, cười nói:

- Rõ ràng là bạn vào nhìn trộm mình tắm.

Nhìn đường nét yểu điệu tha thướt dưới lớp váy ngủ mềm dán sát người, đồi ngực nảy nở vun tròn đáng yêu, cặp chân thon dài trắng mịn, khuôn mặt tuyệt mĩ phối hợp với đôi mắt nở tỉnh nửa mơ làm Trương Khác nhìn xi dại, ôm lấy vòng eo nhỏ của nàng, đầu áp vào chiếc bụng phẳng lì, tham lam hít hương thơm cơ thể, nuốt nước bọt hỏi:

- Cùng tắm một lúc nhé.

- Chết đi.

Đường Thanh cẩn thận quay lại nhìn, thấy cửa phòng tắm chưa đóng chặt, Trần Phi Dung và Hà Huyền ngủ ở gian ngoài, cho cô mười lá gan cũng không dám chơi uyên ương giỡn nước với Trương Khác, cô vào là đi vệ sinh, vẫn chưa hết buồn ngủ, xoay người muốn ra ngoài.

- Kỳ lưng hộ mình.

Trương Khác nắm tay Đường Thanh, vô lại nói:

- Mình phải đi vệ sinh.

Thấy Trương Khác ra hiệu đi ngay ở đây, Đường Thanh thẹn thùng nói:

- Bạn ở đây, người ta không đi vệ sinh trước mặt bạn đâu.

- Mình quay đi là được.

Trương Khác ngồi sang hướng khác.

- Bịt tai bạn lại.

Đương Thanh nói, thấy Trương Khác ngoan ngoãn bị tai, lại bảo:

- Bịt chặt vào, nếu nghe trộm mình không tha cho bạn đâu.

Đợi nghe thấy tiếng nước chạy róc rách cố khống chế, Trương Khác ung dung quay người lại, tay bỏ xuống.

- Sao bạn nói không giữ lời...

Lại đúng lúc không thể nhào tới dạy cho tên xấu xa nuốt lời một bài học, thấy nụ cười khoái chí trên môi Trương Khác, Đường Thanh vừa thẹn vừa cuống, chẳng thể ngừng lại kéo quần lót bỏ đi được, đùi dùng lực, hi vọng làm tiếng nước nhỏ đi một chút, không ngờ ép tia nước chảy càng mạnh, tiếng xè xè rõ ràng.

Cho dù hai người phát sinh quan hệ thân mật lâu rồi, Đường Thanh chưa bao giờ nghĩ tới đi vệ sinh ngay trước mặt Trương Khác, mặt đỏ như tôm luộc, hai tay ôm lấy mặt vùi vào gối, đợi xong rồi kéo quần lót lên, Đường Thanh hơi bớt xấu hổ một chút, hung dữ đi tới bên bồn tắm, xách tai Trương Khác lên, hỏi:

- Hôm qua mình nhìn thấy ai đó xách tai bạn thế này, có phải bạn cũng nhìn trộm người ta đi vệ sinh rồi không?

- Mình làm sao dám?

Trương Khác đưa tay ra, cách lớp áo ngủ nắm lấy hai trái đào chín mọng của Đường Thanh, cảm thú sự mềm mại đàn hồi kinh người ở đó, có lẽ đây là thứ dụ hoặc nhất trên cơ thể thiếu nữa rồi, Trương Khác mong làm thế có thể chuyển dời sự chú ý của cô:

- Lúc bạn đi vệ sinh mới đáng nhìn, bạn không biết vừa rồi bạn đẹp như thế nào...

- Cái đồ đại sắc lang.

Đường Thanh nhỏ giọng mắng, nhưng không tránh đi, để Trương Khác nhẹ nhàng xoa nắn hai bầu vú, cô chỉ ôm lấy đầu y, núm vú bị chơi đùa tới dựng lên như hạt ngô, mới buông tay ra, tránh người ra phía sau:

- Đừng nghịch nữa, đám Phi Dung ngủ ở bên ngoài đấy, để mình kỳ lưng cho.

Trương Khác cũng không thể giải thích với Đường Thanh giữa mình và Tôn Tĩnh Mông không có gì cả, vì nếu chẳng phải Tôn Tĩnh Mông kiên trì không chịu, thì y sớm vượt qua giới hạn rồi, xoay người lại để Đường Thanh kỳ lưng, y khoan khoái nằm xuống, còn bảo Đường Thanh giúp kỳ lưng, kỳ bụng, mồm ba hoa:

- Lần sau mình giúp bạn kỳ toàn thân.

- Đừng hòng, cái đồ đại sắc lang.

Đường Thanh miệng thì mắng, nhưng vẫn giúp Trương Khác kỳ cọ phía trước, nhìn cái thứ đang rũ xuống như con rắn chết, bị tay mình chạm khẽ bên cạnh đã hung hăng ngỏng đầu lên khỏi mặt nước, Đường Thanh vừa xấu hổ vừa thích thích, cười nói:

- Cái thứ này xấu quá, không dám tin vì sao mình lại để cái thứ xấu xí thế này tiến vào...

Đưa tay ra nắm khẽ, tinh nghịch tuốt vài cái, thấy Trương Khác khép mắt lại rên hừ hừ ra chiều khoái chí lắm, Đường Thanh co ngón tay lại định búng, Trương Khác hoảng hồn, sợ cô bé này không biết nặng nhẹ, búng mạnh một cái thì cái thứ sung huyết mẫn cảm tới cực điểm đó thế nào cũng khó chịu nửa ngày, nhích mông tránh đi, Đường Thanh không chịu, nhắm chuẩn thứ đó muốn búng, hai người đùa giỡn, nước bắt hết cả lên người Đường Thanh.

"Két" cửa lại bị người ta đẩy ra, Đường Thanh giật mình quay đầu lại, thấy Hà Huyền đang mơ màng đi vào, lại còn một tay vừa đi vừa cho vào quần lót gãi gãi, trông mất hình tượng thục nữ hết mức, đột nhiên nhìn cảnh trước mắt vội đưa hai tay lên bịt mắt, kêu toáng lên:

- Phi Dung, chết rồi, mình nhìn thấy thứ xấu xa của nam nhân, chuyến này đau mắt hột mất.

Rồi vội quay người chạy ra ngoài.

Dáng ngủ của Hà Huyền rất kém, dậy đi vệ sinh không chú ý một góc váy ngủ co lại kẹp vào trong quần lót, quần lót cũng vì tư thế ngủ quá tệ mà kéo lên tận cuối mép đùi, nửa cái mông trắng tròn trịa như trứng gà bóc, cùng cặp đùi mượt mà lộ hết ra ngoài, Trương Khác không nhịn được liếc mắt nhìn mấy cái.

- Cái đồ đại sắc lang nhà bạn lại hại người ta mất hết mặt mũi rồi, không biết bọn họ sẽ trêu ghẹo mình thế nào...

Đường Thanh xấu hổ vô cùng oán trách, đưa tay ra che mắt Trương Khác không cho y nhìn lung tung, rồi lấy khăn tắm lau váy ngủ bị ướt, lúc này nghe thấy Hà Huyền và Trần Phi Dung ở gian ngoài cười lớn, trừng mắt lên với Trương Khác:

- Rõ ràng không phải như bọn họ tưởng tượng, đều do đồ đại sắc lang này hại người ta.

Giận dữ vốc nước ở bồn tắm hất vào mặt Trương Khác mới xoay người ra ngoài.

Trương Khác lau hết nước bắn vào mắt, nghe thấy tiếng cười giòn tan của ba cô gái ở gian ngoài truyền vào, hiển nhiên là Đường Thanh đang uy hiếp hai cô bạn không được kể chuyện này ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện