Chương 455: Sao nàng như âm hồn không tan
Edit : Nại Nại
(Đọc ở trang chính chủ Truyện Bất Hủ là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___
Chờ Phong trưởng lão lần nữa tỉnh lại, phát hiện bản thân được người khác cõng trên lưng.
Vu Hoan cô nương sẽ cõng mình?
Cảm nhận được tấm lưng rộng rãi dưới thân, rõ ràng đây là lưng của nam nhân thành niên.
Bốn phía còn có tiếng bước chân không ít...
"Ông tỉnh rồi." Giọng nói của thiếu nữ thanh thúy trong trẻo, trong mềm nhẹ mang theo kinh ngạc: "Ca, ông ta tỉnh rồi."
Người xung quanh hình như ngừng lại, hắn cảm giác được mình được thả xuống dưới.
Lúc này mới thấy rõ, những người này đều những gương mặt rất trẻ tuổi, duy nhất một nữ hài tử mặc y phục màu đỏ, đang hỏi nước người bên cạnh.
Mà bên cạnh thiếu nữ đứng một nam nhân, đang mắt lạnh nhìn hắn.
"Giang công tử, chúng ta không thể dừng lại, linh thú phía dưới rất nhanh sẽ đuổi kịp." Có người ở bên cạnh nôn nóng lên tiếng, liên tiếp nhìn xung quanh phía dưới.
Người đi đường này, đúng là Giang Mãn Nguyệt và Giang Vong Ưu.
Bọn họ vốn là ở Thần giới, nhưng không biết sao lại thế này, chỉ chớp mắt đã đến đây, đầy đất máu tươi tanh tưởi với những linh thú táo bạo kia, bức cho bọn họ đi lên trên núi.
Sau đó gặp phải lão già này, trong miệng mơ hồ gọi Vu Hoan cô nương.
Giang Vong Ưu bây giờ mới mang theo hắn theo cùng.
"Rời khỏi đây trước." Giang Mãn Nguyệt trầm giọng nói, chủ động ôm Phong trưởng lão lên.
"Ca, có nặng lắm không?" Giang Vong Ưu có chút lo lắng nhìn Giang Mãn Nguyệt, trên người Gang Mãn Nguyệt còn có thương tích...
"Không sao, đi thôi."
Phía dưới kia thi thể đầy đất, vết máu đều rất mới mẻ, rõ ràng vừa mới chết không lâu, nơi này không phải nơi ở lâu.
Chờ đoàn người leo lên đỉnh núi, mới phát hiện phía trước là biển rộng mênh mông vô bờ, căn bản là không có con đường phía trước.
"Ca... không có đường nữa."
"Làm sao bây giờ?"
"Trời muốn giết người sao, cho rằng đi Thần giới có thể vớt được chút chỗ tốt, kết quả chỗ tốt không vớt được, vừa mất phu nhân lại thiệt quân, sớm biết vậy đã không đến."
"Nếu không lao xuống đi, nói không chừng còn có một con đường sống?"
"Phía dưới kia nhiều linh thú như vậy, lao xuống cũng chỉ có chết."
"Đi về phía bên kia đi." Phong trưởng lão được Giang Mãn Nguyệt ôm bỗng nhiên lên tiếng: "Bên kia có cái ám đạo."
Tất cả mọi người nhìn về phía Giang Mãn Nguyệt, lão già này nhặt được trên đường, có thể tin sao?
"Thử xem đi." Hiện tại đã không có đường thối lui, con đường phía trước không có chỗ đi.
Theo Phong trưởng lão nói, rất nhanh đã tìm được ám đạo, trước ám đạo rõ ràng có dấu vết đánh nhau, còn có vết máu, chỉ là không nhìn thấy thi thể.
Mọi người vui vẻ đồng thời lại phải đề phòng.
Lão già này có lẽ là tộc nhân của đám người bị giết kia, càng quan trọng là, vạn nhất bởi vì hắn, đưa tới những người giết những người đó thì làm sao bây giờ?
Vì thế có người kiến nghị ném Phong trưởng lão lại.
Đương nhiên kiến nghị này chỉ được một số ít người đồng ý, dù sao ám đạo này là do lão già nói cho bọn họ biết, lỡ như dưới ám đạo này có cơ quan gì đó thì làm sao bây giờ?
Cuối cùng quyết định mang theo lão già tiếp tục lên đường.
Phong trưởng lão nghe bọn họ thảo luận, vô cùng bình tĩnh. Thế giới này chính là như vậy, không có gì đáng phải đau lòng khổ sở.
Ám đạo này là đi xuống chân núi. Có chút chật hẹp, một lần chỉ có thể đi xuống một người.
Giang Mãn Nguyệt ôm Phong trưởng lão đi lên, ôm ngang không được, chỉ có thể cõng hắn.
Giang Vong Ưu theo sát sau đó, đang chuẩn bị đi xuống, cả người bỗng nhiên đã bị nhắc lên.
"Sao ngươi lại ở đây?"
"Là ai!" Người chưa đi xuống lập tức như hổ rình mồi nhìn chằm chằm thiếu nữ xách theo cổ áo Giang Vong Ưu kia.
Nhưng rất nhanh đã có người kinh hô: "Là Bách Lý Vu Hoan."
"Cái gì, tại sao ả như âm hồn không tan vậy chứ!"
Mọi người nhất trí lui về sau, bảo trì khoảng cách với Vu Hoan, đề phòng lại chán ghét nhìn chằm chằm nàng.
Giang Vong Ưu quay đầu, thấy rõ Vu Hoan, trên khuôn mặt nhỏ lập tức nở nụ cười: "Vu Hoan cô nương, thật là ngươi à, sao ngươi cũng ở đây vậy? Ngươi cũng là từ Thần giới đến đây sao?"
"Thần giới?" Vu Hoan nhíu mày, thả Giang Vong Ưu sang bên cạnh: "Các ngươi từ Thần giới đến đây?"
Giang Mãn Nguyệt nghe thấy giọng của Vu Hoan lập tức dừng động tác lại, nhưng cũng không có đi lên, chỉ là ngửa đầu nhìn phía trên.
"Ừ, ta và ca ca ở nơi đó tìm được thứ có thể ức chế mối liên hệ giữa ta và Ngự Hàn Châu, nhưng không tìm thấy phương pháp đi ra ngoài, sau đó có rất nhiều người tiến vào, nói nơi đó là Thần giới... Sau đó, bọn ta không thể hiểu được mà xuất hiện ở đây."
"Thịnh Thế ở bên trong làm cái gì ngươi biết không?"
"Thịnh Thế?" Giang Vong Ưu nghi hoặc, ai là Thịnh Thế?
"Chính là người cướp Ngự Hàn Châu ấy." Vu Hoan nhẫn nại giải thích.
Giang Vong Ưu bừng tỉnh đại ngộ đồng thời lại lắc đầu: "Không biết, bọn ta đi vào cũng không nhìn thấy hắn."
Hai người này nói chuyện hăng say, người bên cạnh sắp nghẹn khuất chết rồi.
Đây chính là đại ma đầu, ngươi nói chuyện hăng say với ả làm gì? Làm gì!!
"Ta biết hắn ở bên trong làm cái gì." Giang Mãn Nguyệt bỗng nhiên từ trong ám đạo ra tới, thấy tầm mắt của Vu Hoan đảo qua, nói thẳng: "Muốn ta nói cho ngươi cũng có thể, ngươi phải mang ta cùng Vong Ưu an toàn trở lại nơi ta quen thuộc."
Vu Hoan nhíu mày, không khí dường như đọng lại.
"Ngươi đang nói điều kiện với ta sao?" Vu Hoan duỗi tay giữ chặt cánh tay Giang Vong Ưu, chậm rãi chuyển qua trên cổ nàng ta, kéo nàng ta vòng qua trước người mình.
Giang Vong Ưu không có phòng bị với Vu Hoan, thẳng đến tay nàng đặt ở trên cổ mình, mới phản ứng lại được, sắc mặt trắng bệch.
"Giang Mãn Nguyệt, nếu là một mình ngươi, nói không chừng còn có tư cách nói điều kiện, nhưng đừng quên, ngươi còn có muội muội bảo bối của ngươi."
Mọi người: "..." Nhìn đi nhìn đi, hay cho ngươi lúc trước nói chuyện hăng say như vậy, người ta đảo mắt đã xem ngươi làm nhược điểm.
Chuyển biến này có chút nhanh, bọn họ còn có chút không có cách nào thích ứng được!
"Buông Vong Ưu ra." Vẻ mặt Giang Mãn Nguyệt lạnh lùng, quanh thân đều nổi lên sát khí tràn ngập.
Hắn thả Phong trưởng lão tới bên cạnh, gắt gao nhìn chằm chằm Vu Hoan, cơ bắp cả người căng chặt, sợ nàng vô ý một cái sẽ chặt đứt cần cổ mảnh khảnh của Giang Vong Ưu.
"Cũng được, ngươi nói cho ta Thịnh Thế ở bên trong làm cái gì?" Vu Hoan cười khẽ, nụ cười nhợt nhạt, thoáng như không có bất cứ nguy hại gì.
Giang Mãn Nguyệt cũng không dự đoán được mình vốn dĩ muốn lợi dụng nàng dẫn mình đi ra ngoài, ai biết trái lại bị nàng uy hiếp.
"Ngươi buông Vong Ưu ra trước..."
"Giang Mãn Nguyệt, đừng nói điều kiện với ta, ta xuống tay rất nhanh đấy, nàng ta sẽ chết một cách không hề thống khổ một chút nào đâu."
Giang Mãn Nguyệt nhìn vẻ mặt Giang Vong Ưu có chút thống khổ, lập tức không dám nói nhảm nữa: "Hắn ở bên trong lấy một quyển trục và một khối ngọc thạch, ta chỉ nhìn thấy như vậy, có thể buông Vong Ưu ra chưa?"
Quyển trục, ngọc thạch...
Thịnh Thế muốn vài thứ kia làm gì? Quyển trục...
Vu Hoan suy tư trong chốc lát mới buông Giang Vong Ưu ra, rất thức thời lui về sau một bước.
Có lẽ Giang Vong Ưu bị dọa tới rồi, vậy mà không chạy về phía Giang Mãn Nguyệt bên kia.
Giang Mãn Nguyệt vài bước tiến lên, kéo Giang Vong Ưu vào trong lòng mình, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Phía dưới kia bây giờ toàn là máu tươi, đi theo ta đi." Giọng nói nhàn nhạt của Vu Hoan từ phía trước truyền đến.
Giang Mãn Nguyệt ngẩn người, đây là muốn dẫn bọn hắn đi ra ngoài?
Nữ nhân này... Thật đúng là khó có thể nắm lấy.
Bình luận truyện