(Quyển 3) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 470: Một đường giết đi qua là được



Edit: Nại Nại


(Đọc truyện ở trang chính chủ Truyện Bất Hủ là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)


____


Đại trưởng lão hồng hộc thở phì phò, có thể thấy được tức giận không hề nhẹ.


Còn ba vị trưởng lão khác cũng tốt đến không chạy đi đâu được, xem ra mấy năm nay đám người trẻ tuổi phía dưới dạy dỗ thật sự 'xuất sắc'!


"Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão, Tam trưởng lão, Tứ trưởng lão, bọn ta sẽ nghĩ cách phản kháng bọn họ, các ngươi thật sự phải vì một tộc trưởng không rõ lai lịch vứt bỏ bọn ta?"


Vứt bỏ bọn họ?


Rõ ràng là bọn họ đang tạo phản, trái lại bọn họ còn chỉa mũi nhọn ngược lại, thật mẹ nó đủ rồi.


"Cút, từ nay về sau chết sống của các ngươi không còn liên quan gì đến bọn ta nữa."


"Được, chúng ta đi."


"Cút cút cút cút."


Đại trưởng lão tức giận đến hốc mắt đỏ bừng, tơ máu trải rộng tròng mắt, trong lồng ngực tràn đầy lửa giận.


Người còn lại đều nhìn nhau vài lần, người bên kia sắp không còn bóng dáng nữa lại có mấy người đuổi theo. Mấy thiếu nữ kia, cũng đi theo những người đó rồi.


Vì thế ở đây chỉ có mười một người.


Những người này lúc trước đều thật sự im lặng, nhưng biểu hiện đối với vài vị trưởng lão đều tôn kính hơn những người khác một ít, cho nên bọn họ ở lại, cũng không có gì bất ngờ.


"Vèo~" Một cái bình sứ đột nhiên xuất hiện trước mặt Đại trưởng lão, lửa giận chuyển biến thành nghi hoặc.


Ngẩng đầu lập tức đối diện với đôi mắt chứa hài hước của Vu Hoan, vẫn chứa trào phúng nhàn nhạt như cũ.


Tầm mắt hắn di chuyển qua lại trên người Vu Hoan và bình sứ kia vài vòng, có chút không hiểu Vu Hoan có ý gì.


"Thuốc giải." Vu Hoan ném bình sứ vào trong lòng Đại trưởng lão: "Nể tình ngươi đối xử không tồi với nó, xem như là phúc lợi đi, không cần quá cảm tạ ta."


Mọi người đều cả kinh, vậy mà nàng có thuốc giải?


Nhưng vì sao vừa rồi nàng không lấy ra?


Nghĩ đến những người rời đi kia, bỗng nhiên bọn họ có chút thấu hiểu.


Cho dù vừa rồi có lấy ra, những người đó ở lại, cuối cùng vẫn sẽ sinh sự với bọn họ như cũ mà thôi.


Mọi người cảm thấy vô cùng may mắn, bọn họ lựa chọn ở lại.


"Tiểu Hoan Hoan, thuốc giải từ đâu ra vậy?" Linh La đi đến trước mặt Vu Hoan, vẻ mặt kỳ quái.


Lúc trước nàng không thấy Tiểu Hoan Hoan lấy thứ gì mà!


"Nhặt á, bằng không ta còn có thể luyện ra à?" Vu Hoan trợn mắt trắng.


Đại trưởng lão có tâm trạng phức tạp là người đầu tiên ăn vào, đan dược vào bụng một chút, hắn có thể cảm giác được trong cơ thể có dòng nước ấm đang lưu chuyển, linh lực quen thuộc đang từ từ tràn ngập trong cơ thể.


Hắn vui vẻ, lập tức phân chia đan dược cho người khác.


Nếu những người đó không rời đi, chắn chắn sẽ được thuốc giải, nhưng bọn họ quyết định rời đi.


Hắn không vì những người đó tiếc hận, là bọn họ vứt bỏ tộc trưởng trước.


Tuy rằng có thuốc giải, nhưng hoàn toàn khôi phục linh lực vẫn cần một ít thời gian. Nơi này cũng không nên ở lâu, Linh La mang theo bọn họ tiếp tục rời đi.


Chờ dàn xếp xong rồi, sắc trời cũng đã đen.


Vị trí hiện tại của bọn họ là nơi tương đối cao trong Tu Di Thiên, có thể rõ ràng nhìn thấy ánh sáng nơi xa.


Nghỉ ngơi chỉnh đốn một đêm, tất cả mọi người đều dư thừa linh lực, ánh mắt những người đó nhìn Linh La có thêm vài phần tôn kính, nếu không phải bởi vì nàng, bọn họ cũng sẽ không khôi phục thực lực được nhanh như vậy.


"Tộc trưởng, hiện tại chúng ta làm sao bây giờ?" Người nói chuyện tên là Linh Úc, nghe nói lúc còn trẻ có thiên phú tốt nhất, dáng dấp cũng coi như là mi thanh mục tú, nhưng tính cách có chút hướng nội.


Lúc này hắn đứng trước mặt Linh La, cũng có chút ngượng ngùng, tựa như cả người đều không được tự nhiên, tầm mắt không dám nhìn thẳng Linh La.


"Người của chúng ta quá ít, chính diện tấn công là không có khả năng, cho nên chúng ta chỉ có thể hạ độc thủ... không phải, dùng trí."


Ở bên Tiểu Hoan Hoan lâu rồi, quả nhiên đã chịu ảnh hưởng.


"Người của bọn họ rất nhiều, thật sự không cần ta giúp đỡ sao?" Vu Hoan nhướng mày: "Thứ gọi là thù này, ai báo mà không phải là báo, ngươi xem những người la hét muốn đích thân báo thù đi, cuối cùng đều sẽ thay đổi bất ngờ, ta trực tiếp giúp ngươi diệt bọn họ, bớt việc lại đơn giản thuận tiện, thật tốt biết bao."


"Tiểu Hoan Hoan, là ngươi muốn giết người mới đúng đi." Khuôn mặt nhỏ của Linh La lộ ra tia hiểu rõ cười cười.


Tuy nàng không bằng Dung Chiêu hiểu biết Tiểu Hoan Hoan, nhưng thần sắc lúc này của Tiểu Hoan Hoan, nàng vẫn rất hiểu rõ.


Vu Hoan sờ sờ cằm, khóe môi cong lên tia cười nhạt: "Bị ngươi phát hiện mất rồi. Giết người của Thịnh Thế, sẽ làm ta cảm thấy tâm trạng rất sung sướng."


Lời này, khiến người ở đây ngoại trừ Linh La và Dung Chiêu, đều sung sướng không đứng dậy nổi.


Giết người có thể cảm giác được sung sướng?


Đây là tâm lý biến thái đúng không?


"Được rồi, thay đổi chiến lược." Linh La bất đắc dĩ gật đầu, Tiểu Hoan Hoan vui vẻ là được.


Huống chi Tiểu Hoan Hoan nói cũng có đạo lý, hiện tại sức mạnh của nàng hữu hạn, muốn hoàn toàn thu hồi Tu Di Thiên khẳng định là cần nhiều thời gian. Mà nhìn thấy trình độ sụp xuống của Tu Di Thiên, có lẽ không chịu đựng được lâu như vậy.


Thay đổi chiến lược chính là không có chiến lược.


Một đường giết đi qua là được.


Linh La lại từ Vu Hoan làm nũng bán manh* muốn không ít vũ khí, phân phát cho mọi người.


(Bán manh: tỏ vẻ đáng yêu)


Thấp nhất đều là Tiên Khí, cũng có Thần Khí.


Tuy rằng đều là những thứ tàn phẩm...


Nhưng uy lực kia còn cao hơn Linh Khí bình thường ít nhiều.


Điều này, khiến ánh mắt mọi người nhìn Vu Hoan trở nên có chút quỷ dị.


Tùy thân có nhiều vũ khí như vậy, người này rốt cuộc có thân phận gì?


Lại lần nữa cảm thấy may mắn, bọn họ lựa chọn chính xác.


Bốn trưởng lão từng người mang hai đoàn đội, trong đó thiếu một người, Linh La bổ sung, vừa vặn hoàn hảo.


Vu Hoan và Dung Chiêu đương nhiên không cần phải xen vào.


Đêm đen gió mát, thích hợp giết người.


Vu Hoan dùng Truyền Tống Trận đưa bọn họ đến gần cung điện, sau đó cùng Dung Chiêu đi về phía cái đài kia.


Đôi mắt Vu Hoan nhảy lên ngọn lửa hưng phấn, tay không ngừng hoạt động, nhìn chằm chằm người xung quanh cái bục, thoáng như đang nhìn điểm tâm mỹ vị ngon miệng gì đó.


Dung Chiêu cạn lời, hình như Hoan Hoan càng ngày càng thích giết người...


Cung điện bên kia rất nhanh đã vang lên tiếng chém giết, Vu Hoan như mũi tên rời cung, nhanh chóng bắn ra ngoài.


"A!"


Ngay cả đối mặt cũng không có cơ hội, liên tiếp ngã xuống hai người.


Dung Chiêu cũng không chậm trễ, nhanh chóng lao ra, có thể để nàng giết ít một người thì ít một người đi.


Những người này làm việc một ngày, tinh thần đều có chút uể oải, bị người ta đột ngột tập kích, cơ bản cũng chưa kịp phản kháng. Sức mạnh phản ứng có mạnh, cũng không theo kịp tốc độ của Vu Hoan, có lẽ bọn họ mới vừa thấy rõ bóng người, giây tiếp theo trên cổ đã có vết máu.


"Rút, rút..."


"Mau bỏ đi."


Tình cảnh hỗn loạn, Vu Hoan bay nhảy trong đó, thoáng như Tử Thần đang thu hoạch sinh mệnh, mỗi một chiêu nhất định sẽ có người ngã xuống.


Người muốn chạy bị Dung Chiêu ngăn lại, căn bản không có khả năng chạy ra ngoài.


Vu Hoan bên này bắt đầu rất nhanh, kết thúc cũng nhanh.


"Không đã ghiền gì hết." Vu Hoan chà sạch vết máu trên Thiên Khuyết Kiếm trên một thi thể, lại dùng linh lực lau sạch thêm một lần nữa, mới ôm vào trong lòng, cả người nhảy tới trên cái đài kia.


"Hoan Hoan."


Dung Chiêu muốn ngăn cản, nhưng Vu Hoan đã dẫm lên bục, hắn cũng chỉ có thể đi theo nhảy lên.


Đứng ở phía trên, mới phát hiện cái bục này cũng không nhỏ, đường kính đại khái năm mét trái phải.


Trên đó có rất nhiều vết sâu, xung quanh vết sâu có khắc đồ án, cùng những vết sâu đó ngang dọc đan xen, hình thành một cảnh tượng quỷ dị.


Vu Hoan dẫm lên mặt trên đi vài vòng, đầu ngón tay nhẹ cọ xát chuôi kiếm Thiên Khuyết Kiếm.


___________


(Lời editor: chuyện không liên quan gì nhưng trong lúc chờ Hoan Hoan mọi người có thể qua ủng hộ truyện mới của ta không? Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Nam Thần Sủng Vợ, Siêu Mạnh Mẽ, truyện đang được đăng trên danh sách truyện của ta rồi ấy. Truyện mạt thế Zombie nha❤️❤️❤️)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện