Chương 471: Bọn họ chạy rồi
Edit: Nại Nại
(Đọc truyện ở trang chính chủ Truyện Bất Hủ là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)
____
"Ầm..."
Thiếu chút nữa Tôn quản sự đã bị những hòn đá đập vào đầu, vô số đá vụn từ trên trời giáng xuống, rơi xuống khiến cây cối xung quanh đều ngã rạp nghiêng ngã.
Đầu quả tim Tôn quản sự co chặt một trận, nhìn thoáng qua nơi phát ra ánh sáng, phất tay cho người phía sau đi trước.
Trong tay những người đó đều mang theo một thiếu nữ hôn mê, thân ảnh quỷ mị xẹt qua trong rừng cây, rất nhanh đã biến mất trong bóng đêm.
Xác định phía sau không có người, Tôn quản sự mới đuổi theo đội ngũ.
Đội ngũ dừng lại ở trước một ngọn núi, nơi đó có một cửa động đen nhánh, bên cạnh cửa động có một tấm bia đá.
Trên bia đá có khắc ba chữ to rồng bay phượng múa.
---Thanh Dương Mộ---
Cửa động đen nhánh có hắc ảnh di chuyển qua lại, sau mấy khắc có ba bóng người đi ra, đúng là những nam nhân áo choàng đó.
"Đều đã chuẩn bị xong rồi, dẫn người đi, sau đó dùng cái này rời khỏi đây." Trong đó có một nam nhân áo choàng lấy mấy lá bùa giao cho Tôn quản sự, giọng nói thấp trầm, lại không có nửa phần cung kính.
"Được." Tôn quản sự nhận lấy lá bùa, thân hình không nhúc nhích, đôi mắt rũ xuống, hiện lên một tia giãy giụa.
"Còn có chuyện gì?" Giọng của nam nhân áo choàng trầm thấp mang theo tia bất mãn.
Hô hấp của Tôn quản sự cứng lại, trái tim như bị người ta bóp chặt, đồng tử hơi hơi co lại. Hắn siết chặt lá bùa, gật đầu vòng qua ba nam nhân áo choàng kia, dẫn một đám người vào trong cửa động.
____
Sau khi Vu Hoan hủy đi cái bục kia, đi đến cung điện bên kia tìm Linh La.
Bên này cũng đã kết thúc sơ sơ rồi, Linh La đang đứng ở cửa lớn của cung điện, nhìn cung điện bị hủy hoại đến rối tinh rối mù, thần sắc ảm đạm, trong đôi mắt màu đỏ lưu chuyển một tia áy náy.
"Thu phục rồi." Vu Hoan tiến lên vỗ vỗ đầu Linh La: "Sao không vui?"
"Tiểu Hoan Hoan..." Trong giọng của Linh La có tia nghẹn ngào: "Nếu lúc trước ta không có rời đi, thì tất cả mọi chuyện đều sẽ không xảy ra."
Vu Hoan ngẩn người, sau đó mới nói: "Những điều này không có liên quan gì đến ngươi, cho dù ngươi có ở đây đi chăng nữa thì mọi chuyện đều sẽ xảy ra như cũ."
"Ta... nhưng bọn họ đều đã chết." Những tộc nhân quen thuộc của nàng đều đã chết.
Vu Hoan nheo nheo mắt, nhìn về phía Tam trưởng lão bên cạnh.
Tam trưởng lão nhanh chóng làm khẩu hình.
Tộc trưởng nhìn thấy tộc nhân chết đi.]
"Tộc trưởng, Ngài còn có bọn ta, bọn ta sẽ hồi sinh gia tộc." Cả người Linh Úc đầy máu tươi đi đến, đôi mắt vô cùng kiên định.
Linh Úc nhìn những người đó chết ở trước mặt mình, trong đó bao gồm cha mẹ hắn.
Hắn không có cách nào quên được ánh mắt sắp lâm chung của cha mẹ, đó là bảo hắn sống sót cho tốt, ánh mắt bảo vệ gia tộc.
"Tộc trưởng, người chết cũng đã chết, Ngài đừng quá mức tự trách nữa, bọn họ từ đầu đến cuối đều không có trách Ngài."
"Tộc trưởng..."
Câu nói kế tiếp Vu Hoan không có nghe, nàng xoay người đi vào cung điện, sau khi đi một vòng mới phát hiện không đúng.
"Ít người." Dung Chiêu nói thẳng ra lời trong lòng nàng.
"Chàng cũng phát hiện sao, lúc chúng ta đến, không có ít người như vậy, những người đó đi đâu rồi?"
Dung Chiêu nhíu mày: "Có thể là chạy rồi không?"
"Sẽ không, Thịnh Thế mất công đến Tu Di Thiên, không thể nào sẽ dễ dàng từ bỏ như vậy, bọn họ nhất định còn ở trong Tu Di Thiên..."
Dung Chiêu hơi trầm ngâm một lát: "Ta dùng thần thức xem có thể tìm được bọn họ hay không."
"Ừ."
Dung Chiêu dùng thần thức quét một lần toàn bộ Tu Di Thiên, ngoại trừ những người phía trước rời đi, thì cũng không nhìn thấy người khác.
Vu Hoan rối rắm, đám người đó còn có thể bốc khói khỏi nhân gian à?
Tu Di Thiên không dễ vào, đương nhiên cũng không dễ ra, Linh La mất đi chìa khóa đã lấy về được, cho dù bọn họ có muốn đi ra ngoài thì chìa khóa từ đâu ra?
"Tiểu Hoan Hoan, Tiểu Hoan Hoan..." Thân ảnh lửa đỏ của Linh La từ bên ngoài bay vào: "Có người ra khỏi Tu Di Thiên, ta cảm thấy bọn họ không đúng lắm, không ngờ bị bọn họ chạy rồi."
"Sao ngươi biết được?"
Vu Hoan hồ nghi nhìn Linh La, nàng và Dung Chiêu cũng chưa phát hiện, con hàng này làm sao mà biết được?
Linh La giơ tay nhỏ lên, vòng tay trên cổ tay nàng đang lấp lánh bạch quang: "Chìa khóa của ta tương đương với chìa khóa chủ chốt, chỉ cần có người ra vào, ta đều có thể biết."
"Quả nhiên là chạy." Vu Hoan thở dài.
"Ta đã hỏi các trưởng lão rồi, chìa khóa của bọn họ đều ở đó, không phải dùng chìa khóa đi ra ngoài, nhất định là bọn họ dùng cách khác." Tốc độ nói chuyện của Linh La có chút nhanh.
Tiểu Hoan Hoan nói đúng, cho dù nàng có ở trong Tu Di Thiên, những người đó cũng sẽ đến như cũ.
Giống như hiện tại, bọn họ không thèm dùng chìa khóa vẫn có thể đi ra ngoài.
Hiện tại người chạy rồi, Vu Hoan cũng không có khả năng sẽ đuổi theo.
Chỉ có thể thu phục Thanh Dương Mộ trước.
Gia tộc bách phế đãi hưng*, Linh La phải xử lý rất nhiều chuyện, cho nên Vu Hoan chỉ bảo Linh La chỉ vị trí của lăng mộ Thanh Dương Mộ cho nàng, nàng với Dung Chiêu tự mình đến đó.
(Bách đế đãi hưng (百废待兴): rất nhiều việc đang chờ hoàn thành.)
Từ lúc Vu Hoan phải rời đi, thú nhỏ từ trong ngực Linh La bò ra, bò đến trên đầu vai của Dung Chiêu ngồi đó, 'chi chi' vài tiếng về phía Linh La.
Linh La cười vẫy vẫy tay: "Được, ta sắp xếp xong bên này sẽ đi tìm ngươi."
"Có việc bảo Kinh Tà Đao gọi ta."
"Được." Linh La gật đầu thật mạnh.
Lúc nháy mắt Vu Hoan xoay người, Linh La chợt cảm thấy khổ sở, cảm xúc này đến không thể hiểu được, nàng cũng không biết vì sao lại có loại cảm giác như vậy.
Nàng há miệng thở dốc, lại nhận ra trong cổ họng không phát ra được âm thanh nào, nước mắt nhanh chóng chiếm cứ hốc mắt nàng, không có bất cứ ngăn cản nào mà cứ thế chảy xuôi xuống, tầm mắt mơ hồ nhìn bóng dáng của Vu Hoan.
Tiểu Hoan Hoan...
Khuôn mặt nhỏ của Linh La thay đổi, cất bước đuổi theo.
Bóng đêm lan tràn trong rừng cây, hắc ám vô biên vô hạn, không có bất cứ ánh sáng nào. Lá cây cọ xát vang lên tiếng 'sàn sạt', ở không gian yên tĩnh này có vẻ đột ngột, rõ ràng, quỷ dị.
Linh La dùng hết toàn lực, lại không đuổi kịp Vu Hoan.
Nàng dừng bước, ánh mắt tối nghĩa nhìn hắc ám vô biên vô hạn phía trước, thân hình run lên nhè nhẹ.
Thật lâu sau, nàng mới cắn cắn môi dưới, xoay người đi trở về.
___
Vu Hoan dựa theo lời nói của Linh La, rất nhanh đã đến cửa động kia.
Cửa động đen nhánh, nhìn không rõ bên trong có cái gì, nhưng có một cổ âm lãnh từ bên trong thổi ra ngoài, làm cả người người ta đều nổi lên một tầng da gà.
Tấm bia đá ở cửa động đứng trong bóng đêm, thoáng như dã thú nào đó đang đứng mai phục ở đó.
"Thanh Dương Mộ..." Vu Hoan nhẹ giọng đọc chữ trên tấm bia đá.
Trong đầu hiện lên hình ảnh lúc mình còn là Thanh Dương Vu Hoan, ngày xưa ở bên cạnh tiểu cữu cữu, những cảnh tượng cưỡi ngựa ngắm đèn đều hiện lên, rất nhanh lại rất rõ ràng, giống như được khắc sâu vào tận sâu thẳm trong linh hồn, như thế nào cũng sẽ không quên.
Tiểu cữu cữu không lớn hơn nàng bao nhiêu, hắn không giống trưởng bối của nàng, càng giống ca ca của nàng hơn.
Mặc kệ nàng làm chuyện xấu gì, phạm phải sai lầm gì, tiểu cữu cữu đều sẽ giúp nàng gánh tội thay. Cha mẹ của nàng rất bận, cơ hồ nàng đều đi theo tiểu cữu cữu, dạy nàng đọc chữ, tu luyện...
"Đi thôi." Dung Chiêu nắm tay đã có chút lạnh của Vu Hoan, nhẹ giọng nói.
Vu Hoan cong khóe môi, thu lại tầm mắt nhìn bia đá lại, đi từng bước đến cửa động đen nhánh kia.
Bình luận truyện