[Quyển 3] Ninh Thư - Rất Là Lập Dị
Chương 556: Trọng nữ khinh nam (23)
Mộc Tuyết vướng chân thi thể, lại thêm bao nhiêu lính bao vây, muốn trốn còn khó hơn lên trời, cuối cùng bị cấm vệ quân bắt giam.
Dù vậy, bàn tay của Mộc Nghê Thường vẫn nắm chặt Mộc Tuyết, chỉ còn là cái xác không hồn nhưng bàn tay vẫn không chịu buông.
Mãi mà vẫn không bẻ được ra.
Người cổ đại mê tín, mọi người đồn rằng oan hồn của nữ hoàng ám Mộc Tuyết nên mới khăng khăng không chịu buông Hoàng thái nữ.
Sau cùng, cần tốn rất nhiều sức mới tách được hai người ra. Bàn tay của Mộc Nghê Thường đã định hình tử trạng, ngón tay không co duỗi được nữa, trông vô cùng kinh khủng.
Cổ tay Mộc Tuyết cũng hằn vết tím rõ hình bàn tay, thử hỏi hận đến mức nào mới nắm chặt không buông nhường này?
Mộc Tuyết bị tống vào nhà lao, Mộc Tình cầm thánh chỉ truyền ngôi, chôn cất nữ hoàng xong lập tức lên ngôi nữ hoàng bằng tốc độ nhanh nhất.
Vậy nhưng con đường làm nữ hoàng của Mộc Tình không dễ dàng. Đầu tiên, Mộc Tình có thân phận ti tiện vì chỉ là con của nam phi bị biếm vào lãnh cung, các đại thần không phục Mộc Tình.
Mộc Tình làm theo lời dặn của Ninh Thư, giết các đại thần trong danh sách để giết gà doạ khỉ.
Để đề phòng bất trắc, Mộc Tình buộc phải ban chết cho Mộc Tuyết trong nhà lao. Cô không dám khinh thường người mà bà phù thuỷ phải lấy cả tính mạng ra để đấu. Cô đoán bà phù thuỷ biết mình sắp chết, trực tiếp vu cái chết của mình cho Mộc Tuyết.
Vậy nên Mộc Tuyết phải chết.
Huống hồ đang có tin đồn cô không phải con gái của nữ hoàng, tin đồn đó vô cùng bất lợi cho nữ hoàng mới lên ngôi là cô.
Tin đồn còn đồn như thật, nói rằng cô là con riêng của phụ quân và nữ quan.
Cô không mang dòng máu của nữ hoàng, thế nên Mộc Tuyết có tư cách kế thừa ngôi vị nữ hoàng.
Mộc Tình biết cô đã không còn đường quay lại. Tại bà phù thuỷ hết, chắc là bà ta đang tự đắc lắm, đây là cái kết mà bà ta muốn mà.
Vì để củng cố địa vị cũng như không cho văn võ bá quan tư tưởng đến thái tử Mộc Tuyết, Mộc Tình công khai vụ việc thẩm tra xử lý Mộc Tuyết. Lưu lại sự việc cô ta giết mẹ giết em vào sử sách, truyền bá người đời hay. Cô muốn văn võ bá quan biết, muốn dân chúng biết người như Mộc Tuyết không xứng làm đế vương.
Kẻ vô nhân tính như Mộc Tuyết không xứng làm nữ hoàng.
Mộc Tuyết chỉ nhìn Mộc Tình bằng đôi mắt sắc bén, bật cười: “Ngươi chỉ là con chim sẻ bẩn thỉu chiếm tổ phượng hoàng, cô không xứng làm nữ hoàng lẽ nào ngươi xứng? Ngươi chỉ là con của nữ quan ti tiện, làm gì xứng đứng chung hàng với cô.”
Mộc Tuyết cũng hoài nghi mình không phải con của bà phù thuỷ, nhưng cô không để lộ một chút cảm xúc nào ra ngoài khuôn mặt, cô chỉ nói chuyện lạnh lùng: “Trẫm là con của tiên nữ hoàng. Quốc gia đại sự há lại như trò đùa để mẫu hoàng sẽ đưa ra quyết định vô lý? Mẫu hoàng truyền ngôi cho trẫm vì trẫm là con cháu họ Mộc. Trái lại là ngươi vì sợ mẫu hoàng phế truất để rồi làm ra chuyện bất nhân bất nghĩa!”
Cuối cùng Mộc Tuyết bị chém đầu. Không phải Mộc Tuyết không muốn quyết chiến đến cùng, mà vì Mộc Nghê Thường đưa binh phù cho Mộc Tình, anh ta không có nhiều lực lượng như Mộc Tình.
Muốn lật đổ chính quyền cần có lực lượng, anh chẳng có lợi thế nào ngoài chức thái tử. Thắng làm vua thua làm giặc, dù Mộc Tình không phải con gái Mộc Nghê Thường, nhưng người đang ngồi trên ngai vàng chính là Mộc Tình.
Mộc Tuyết chết, Mộc Tình cử hành lễ tang long trọng,ngang hàng đế vương cho Mộc Tuyết.
Sau khi Mộc Tuyết chết, Liễu Trường Thanh trong Phượng Tê Cung cũng tự sát. Mộc Tình lại phải tổ chức một lễ tang long trọng nữa.
Một tháng mà tổ chức ba lễ tang.
…
Trương Gia Sâm quay về hệ thống, hệ thống nói giọng máy móc cứng nhắc: “Nhiệm vụ thất bại.”
Trương Gia Sâm day trán, đành hanh: “Tôi không quen sống trong cơ thể nữ giới, tôi nghi ngờ lai lịch của Mộc Nghê Thường.”
“Là người thực thi nhiệm vụ.” Hệ thống trả lời cứng nhắc.
Trương Gia Sâm mím môi: “Tra ra được là ai không?”
“Hệ thống hoạt động độc lập, không kiểm tra được thông tin của người thực thi nhiệm vụ khác.” Hệ thống trả lời.
Trương Gia Sâm cứ thấy người thực thi nhiệm vụ này rất quen, nếu anh đoán không nhầm, đó chắc hẳn là “Miêu Diệu Diệu”.
“Người thực thi nhiệm vụ kia tự sát vậy nhiệm vụ của cô ta cũng thất bại đúng không?” Trương Gia Sâm hỏi hệ thống.
Hệ thống trả lời: “Không xác định.”
Trương Gia Sâm thở dài, chuyến này giữ được mạng vì anh có một bảo vật. Nay đã sử dụng bảo vật, anh đã không còn sức mạnh nào bảo vệ anh khỏi bị xoá sổ.
Trương Gia Sâm vẫn còn ám ảnh hình ảnh tự sát của Mộc Nghê Thường. Bàn tay tái xám gân guốc ghê rợn không giống tay con người, cô ta quá điên.
Đúng ra phải chết lâu rồi, bị nguyền rủa vẫn sống thêm lâu như thế ắt phải chịu đựng cơn đau hành xác của lời nguyền.
Trương Gia Sâm bỗng phá ra cười.
Anh thất bại hai lần trước cùng một người, thù hai lần không thể cho qua như vậy.
Oan gia ngõ hẹp, anh có dự cảm anh sẽ gặp lại kẻ đó.
Trương Gia Sâm lẩm bẩm tên Miêu Diệu Diệu với giọng điệu kỳ lạ.
…
Việc đầu tiên Ninh Thư làm sau khi trở về không gian hệ thống đó là lăn ra ngủ. Cô chưa từng làm nhiệm vụ nào mệt như nhiệm vụ này. Mặc dù đã rời khỏi cơ thể Mộc Nghê Thường nhưng cơn đau vẫn còn ám ảnh cô.
Ninh Thư không dám nhớ lại cảm giác đau đớn ấy, cô cũng rất khâm phục mình khi chịu được đến tận bây giờ.
Không biết đã ngủ bao lâu, Ninh Thư thức dậy vươn vai. Linh hồn của cô dày dặn và rắn hơn trước rất nhiều.
Ninh Thư: →_→
Đây là bồi thường cho đau khổ?
“Làm sao thế 2333, tôi thấy linh hồn tôi mạnh hơn trước nhiều lắm.” Ninh Thư ngạc nhiên hỏi 2333.
2333 trả lời: “Cũng như rèn sắt thôi, nếu cô chịu đựng được quá trình rèn luyện thấm cả máu và nước mắt, cô sẽ nhận được diện mạo mới. Có người kiên cường, có người yếu đuối, linh hồn nào yếu sẽ bị xoá sổ, vậy thôi.”
“Chúc mừng cô nhé, linh hồn của cô đã mạnh hơn trước rất nhiều chỉ bằng tư tưởng cố chấp ngu ngốc của cô.” 2333 hồ hởi: “Linh hồn càng mạnh sẽ càng ít bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của nguyên chủ.”
Ninh Thư ậm ừ, xem như cũng có chút thu hoạch. Nhiệm vụ lần này máu chó quá, phí cái bùa hộ mệnh năm mươi lăm điểm kinh nghiệm của cô.
Cô đau lòng chết mất, trái tim cô đang cào xé còn hơn cả việc bị nguyền rủa.
Thực hiện bao nhiêu nhiệm vụ mà công đức là thứ khó kiếm nhất, tích góp bấy lâu mới được nhiêu đó, chẳng ngờ đã tiêu hết trong nhiệm vụ này.
Cô muốn chết!
Ninh Thư nản lòng: “Xem kinh nghiệm lần này đi.”
Cô không trông mong kinh nghiệm, không hoàn thành nhiệm vụ thì lấy đâu ra kinh nghiệm. Cô chỉ muốn kiểm tra xem cô đang có bao nhiêu kinh nghiệm, có đủ để mua hào quang chống lời nguyền không thôi.
Cô không muốn chịu đau một lần nữa, nghĩ thôi đã thấy lạnh sống lưng rồi.
Đừng để cô biết người thực thi nhiệm vụ trong cơ thể Mộc Tuyết là ai, bằng không cô sẽ giết chết anh ta.
Dù vậy, bàn tay của Mộc Nghê Thường vẫn nắm chặt Mộc Tuyết, chỉ còn là cái xác không hồn nhưng bàn tay vẫn không chịu buông.
Mãi mà vẫn không bẻ được ra.
Người cổ đại mê tín, mọi người đồn rằng oan hồn của nữ hoàng ám Mộc Tuyết nên mới khăng khăng không chịu buông Hoàng thái nữ.
Sau cùng, cần tốn rất nhiều sức mới tách được hai người ra. Bàn tay của Mộc Nghê Thường đã định hình tử trạng, ngón tay không co duỗi được nữa, trông vô cùng kinh khủng.
Cổ tay Mộc Tuyết cũng hằn vết tím rõ hình bàn tay, thử hỏi hận đến mức nào mới nắm chặt không buông nhường này?
Mộc Tuyết bị tống vào nhà lao, Mộc Tình cầm thánh chỉ truyền ngôi, chôn cất nữ hoàng xong lập tức lên ngôi nữ hoàng bằng tốc độ nhanh nhất.
Vậy nhưng con đường làm nữ hoàng của Mộc Tình không dễ dàng. Đầu tiên, Mộc Tình có thân phận ti tiện vì chỉ là con của nam phi bị biếm vào lãnh cung, các đại thần không phục Mộc Tình.
Mộc Tình làm theo lời dặn của Ninh Thư, giết các đại thần trong danh sách để giết gà doạ khỉ.
Để đề phòng bất trắc, Mộc Tình buộc phải ban chết cho Mộc Tuyết trong nhà lao. Cô không dám khinh thường người mà bà phù thuỷ phải lấy cả tính mạng ra để đấu. Cô đoán bà phù thuỷ biết mình sắp chết, trực tiếp vu cái chết của mình cho Mộc Tuyết.
Vậy nên Mộc Tuyết phải chết.
Huống hồ đang có tin đồn cô không phải con gái của nữ hoàng, tin đồn đó vô cùng bất lợi cho nữ hoàng mới lên ngôi là cô.
Tin đồn còn đồn như thật, nói rằng cô là con riêng của phụ quân và nữ quan.
Cô không mang dòng máu của nữ hoàng, thế nên Mộc Tuyết có tư cách kế thừa ngôi vị nữ hoàng.
Mộc Tình biết cô đã không còn đường quay lại. Tại bà phù thuỷ hết, chắc là bà ta đang tự đắc lắm, đây là cái kết mà bà ta muốn mà.
Vì để củng cố địa vị cũng như không cho văn võ bá quan tư tưởng đến thái tử Mộc Tuyết, Mộc Tình công khai vụ việc thẩm tra xử lý Mộc Tuyết. Lưu lại sự việc cô ta giết mẹ giết em vào sử sách, truyền bá người đời hay. Cô muốn văn võ bá quan biết, muốn dân chúng biết người như Mộc Tuyết không xứng làm đế vương.
Kẻ vô nhân tính như Mộc Tuyết không xứng làm nữ hoàng.
Mộc Tuyết chỉ nhìn Mộc Tình bằng đôi mắt sắc bén, bật cười: “Ngươi chỉ là con chim sẻ bẩn thỉu chiếm tổ phượng hoàng, cô không xứng làm nữ hoàng lẽ nào ngươi xứng? Ngươi chỉ là con của nữ quan ti tiện, làm gì xứng đứng chung hàng với cô.”
Mộc Tuyết cũng hoài nghi mình không phải con của bà phù thuỷ, nhưng cô không để lộ một chút cảm xúc nào ra ngoài khuôn mặt, cô chỉ nói chuyện lạnh lùng: “Trẫm là con của tiên nữ hoàng. Quốc gia đại sự há lại như trò đùa để mẫu hoàng sẽ đưa ra quyết định vô lý? Mẫu hoàng truyền ngôi cho trẫm vì trẫm là con cháu họ Mộc. Trái lại là ngươi vì sợ mẫu hoàng phế truất để rồi làm ra chuyện bất nhân bất nghĩa!”
Cuối cùng Mộc Tuyết bị chém đầu. Không phải Mộc Tuyết không muốn quyết chiến đến cùng, mà vì Mộc Nghê Thường đưa binh phù cho Mộc Tình, anh ta không có nhiều lực lượng như Mộc Tình.
Muốn lật đổ chính quyền cần có lực lượng, anh chẳng có lợi thế nào ngoài chức thái tử. Thắng làm vua thua làm giặc, dù Mộc Tình không phải con gái Mộc Nghê Thường, nhưng người đang ngồi trên ngai vàng chính là Mộc Tình.
Mộc Tuyết chết, Mộc Tình cử hành lễ tang long trọng,ngang hàng đế vương cho Mộc Tuyết.
Sau khi Mộc Tuyết chết, Liễu Trường Thanh trong Phượng Tê Cung cũng tự sát. Mộc Tình lại phải tổ chức một lễ tang long trọng nữa.
Một tháng mà tổ chức ba lễ tang.
…
Trương Gia Sâm quay về hệ thống, hệ thống nói giọng máy móc cứng nhắc: “Nhiệm vụ thất bại.”
Trương Gia Sâm day trán, đành hanh: “Tôi không quen sống trong cơ thể nữ giới, tôi nghi ngờ lai lịch của Mộc Nghê Thường.”
“Là người thực thi nhiệm vụ.” Hệ thống trả lời cứng nhắc.
Trương Gia Sâm mím môi: “Tra ra được là ai không?”
“Hệ thống hoạt động độc lập, không kiểm tra được thông tin của người thực thi nhiệm vụ khác.” Hệ thống trả lời.
Trương Gia Sâm cứ thấy người thực thi nhiệm vụ này rất quen, nếu anh đoán không nhầm, đó chắc hẳn là “Miêu Diệu Diệu”.
“Người thực thi nhiệm vụ kia tự sát vậy nhiệm vụ của cô ta cũng thất bại đúng không?” Trương Gia Sâm hỏi hệ thống.
Hệ thống trả lời: “Không xác định.”
Trương Gia Sâm thở dài, chuyến này giữ được mạng vì anh có một bảo vật. Nay đã sử dụng bảo vật, anh đã không còn sức mạnh nào bảo vệ anh khỏi bị xoá sổ.
Trương Gia Sâm vẫn còn ám ảnh hình ảnh tự sát của Mộc Nghê Thường. Bàn tay tái xám gân guốc ghê rợn không giống tay con người, cô ta quá điên.
Đúng ra phải chết lâu rồi, bị nguyền rủa vẫn sống thêm lâu như thế ắt phải chịu đựng cơn đau hành xác của lời nguyền.
Trương Gia Sâm bỗng phá ra cười.
Anh thất bại hai lần trước cùng một người, thù hai lần không thể cho qua như vậy.
Oan gia ngõ hẹp, anh có dự cảm anh sẽ gặp lại kẻ đó.
Trương Gia Sâm lẩm bẩm tên Miêu Diệu Diệu với giọng điệu kỳ lạ.
…
Việc đầu tiên Ninh Thư làm sau khi trở về không gian hệ thống đó là lăn ra ngủ. Cô chưa từng làm nhiệm vụ nào mệt như nhiệm vụ này. Mặc dù đã rời khỏi cơ thể Mộc Nghê Thường nhưng cơn đau vẫn còn ám ảnh cô.
Ninh Thư không dám nhớ lại cảm giác đau đớn ấy, cô cũng rất khâm phục mình khi chịu được đến tận bây giờ.
Không biết đã ngủ bao lâu, Ninh Thư thức dậy vươn vai. Linh hồn của cô dày dặn và rắn hơn trước rất nhiều.
Ninh Thư: →_→
Đây là bồi thường cho đau khổ?
“Làm sao thế 2333, tôi thấy linh hồn tôi mạnh hơn trước nhiều lắm.” Ninh Thư ngạc nhiên hỏi 2333.
2333 trả lời: “Cũng như rèn sắt thôi, nếu cô chịu đựng được quá trình rèn luyện thấm cả máu và nước mắt, cô sẽ nhận được diện mạo mới. Có người kiên cường, có người yếu đuối, linh hồn nào yếu sẽ bị xoá sổ, vậy thôi.”
“Chúc mừng cô nhé, linh hồn của cô đã mạnh hơn trước rất nhiều chỉ bằng tư tưởng cố chấp ngu ngốc của cô.” 2333 hồ hởi: “Linh hồn càng mạnh sẽ càng ít bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của nguyên chủ.”
Ninh Thư ậm ừ, xem như cũng có chút thu hoạch. Nhiệm vụ lần này máu chó quá, phí cái bùa hộ mệnh năm mươi lăm điểm kinh nghiệm của cô.
Cô đau lòng chết mất, trái tim cô đang cào xé còn hơn cả việc bị nguyền rủa.
Thực hiện bao nhiêu nhiệm vụ mà công đức là thứ khó kiếm nhất, tích góp bấy lâu mới được nhiêu đó, chẳng ngờ đã tiêu hết trong nhiệm vụ này.
Cô muốn chết!
Ninh Thư nản lòng: “Xem kinh nghiệm lần này đi.”
Cô không trông mong kinh nghiệm, không hoàn thành nhiệm vụ thì lấy đâu ra kinh nghiệm. Cô chỉ muốn kiểm tra xem cô đang có bao nhiêu kinh nghiệm, có đủ để mua hào quang chống lời nguyền không thôi.
Cô không muốn chịu đau một lần nữa, nghĩ thôi đã thấy lạnh sống lưng rồi.
Đừng để cô biết người thực thi nhiệm vụ trong cơ thể Mộc Tuyết là ai, bằng không cô sẽ giết chết anh ta.
Bình luận truyện