[Quyển 3] Ninh Thư - Rất Là Lập Dị
Chương 555: Trọng nữ khinh nam (22)
Ninh Thư cực kỳ mất kiên nhẫn với các đại thần. Đã nhận bổng lộc lại còn thông đồng với nhau tạo áp lực lên nữ. Quỳ mà ghê à? Đã muốn lưu tên trong sử sách, sao không lấy cái chết ra để khuyên can?
“Hoàng thái nữ được lòng trong triều thần quá, bao nhiêu người xin tha cho ngươi.” Ninh Thư nhếch môi: “Giỏi lắm, kết bè kéo cánh.”
Ninh Thư chỉ đại thần: “Bà, bà, cả bà nữa, ý của các bà là xốc nổi sẽ được phép làm trái thánh chỉ, có nỗi khổ riêng thì không cần nghe theo thánh chỉ của trẫm?”
Ai cũng nghĩ mình là cái rốn vũ trụ.
“Chúng thần không dám.” Đại thần khấu đầu, cậy răng không hé nửa lời.
Mộc Tuyết nhìn Ninh Thư mà nhăn đôi mày dày, bắt đầu thắc mắc Ninh Thư đến đây để làm gì.
“Thưa mẫu hoàng, đây là lỗi của nhi thần, nhi thần làm việc mà không suy xét.” Mộc Tuyết khấu đầu: “Nhi thần xin hứa sẽ tự kiểm điểm và rút kinh nghiệm.”
Ninh Thư bật cười thành tiếng, sẵng giọng: “Hoàng thái nữ đúng là thái tử thương dân như con. Trẫm chỉ rầy la các đại thần vài câu, Hoàng thái nữ đã nhận hết lỗi về mình, bao gồm cả nhẫn tâm với chính muội muội.”
Mộc Tuyết siết nắm tay, mặt thoáng hằm hằm, nhìn lướt nhanh qua Ninh Thư và thấy Ninh Thư đang ghét cũng như châm biếm mình.
Mộc Tuyết không hiểu, tại sao bà ta vẫn chưa chết?
“Nhi thần biết lỗi rồi ạ.” Ngoài câu ấy ra, Mộc Tuyết không biết nói gì nữa. Dù anh có nói gì bà ta vẫn sẽ bắt lỗi.
Nãy giờ nói nhiều thế, cơ thể đã run run mất dần kiểm soát, cô cần phải ngồi xuống.
Mộc Tuyết nhìn Ninh Thư bằng đôi mắt phức tạp, bình thường bà già này như sắp chết, nay khoẻ thế này e là đang cố gắng gượng.
Máu xộc lên họng, Ninh Thư nhìn Thu nữ quan. Thu nữ quan bưng ngay cho Ninh Thư tách trà. Ninh Thư uống chầm chậm nuốt hết máu trong họng xuống.
Uống hết một tách trà Ninh Thư mới hừ lạnh: “Nếu còn có lần sau trẫm sẽ phế chức thái tử của ngươi. Vẫn không ăn năn hối cải, không nghiêm khắc với bản thân, dù có mạo hiểm động vào gốc rễ quốc gia, trẫm cũng phải phế truất ngươi.”
“Đi thôi Ngũ nữ.” Ninh Thư gọi Mộc Tình đứng như trời trồng.
Mộc Tình cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo, sắc bén của Hoàng thái nữ lia qua người.
Bà phù thuỷ định làm gì?
Cố tình đến để cô và Hoàng thái nữ đánh nhau?
Cô chưa đủ sức để đấu với Hoàng thái nữ. Dù đã có lực lượng của bà phù thuỷ nhưng không có quyền uy như Hoàng thái nữ trên triều.
Ngay từ chuyện vừa rồi có thể thấy, Hoàng thái nữ bị làm sao đều có đại bộ phận đại thần quỳ gối xin hộ.
Bà phù thuỷ cố tình đưa cô ra đầu sóng ngọn gió, rõ ràng bà ta muốn hại chết mình.
Cô tính nhẩm phần thắng dành cho mình nếu đấu với Hoàng thái nữ.
Mình lên làm nữ hoàng đương nhiên là chuyện tuyệt vời, còn trở thành hòn đá kê chân cho người khác sao vui cho nổi. Bà phù thuỷ độc ác quá, cố tình sắp xếp để các cô chém giết nhau.
“Ngây ra đó làm gì, đi thôi.” Dù Ninh Thư đang giục Mộc Tình nhưng giọng điệu vô cùng chiều chuộng. Mộc Tình nghe mà nhũn cả chân.
Bà phù thuỷ rất lạnh lùng, chưa từng tỏ thái độ ấm áp khi ở một mình với cô. Bây giờ tỏ ra là người mẹ hiền nhất định là diễn cho mưu đồ đáng sợ.
Mộc Tuyết đang quỳ nhăn mày khi thấy thái độ hiền từ của Ninh Thư với Hoàng ngũ nữ. Anh không hiểu tại sao Mộc Nghê Thường lại ghét Mộc Tuyết. Tại sao cùng là con mà đối xử khác một trời một vực?
Mộc Tình rảo bước lại gần Ninh Thư, đứng sau lưng Ninh Thư cố gắng xoá nhoà sự hiện diện.
Ninh Thư thấy vậy chỉ liếc xéo, hừ, không muốn đấu cũng phải đấu.
Mộc Tình chỉ muốn hộc máu trước ánh mắt xấu xa của Ninh Thư. Bà phù thuỷ có thù oán với cô hay đang trả thù chuyện ngày đó cô vô lễ với bà ta đây?
Ninh Thư ra đến cửa mới sực nhớ, cô nói với Mộc Tình: “Con ra ngoài trước đi, trẫm có mấy câu muốn nói với Mộc Tuyết.”
Mộc Tình bước ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại.
Trong phòng chỉ còn Ninh Thư và Mộc Tuyết. Ninh Thư thở dài thườn thượt, nói với Mộc Tuyết đang quỳ: “Đứng dậy đi.”
“Cảm ơn mẫu hoàng.” Mộc Tuyết đứng dậy: “Mẫu hoàng muốn nói gì với nhi thần ạ?”
“Thật ra cũng không có gì.” Ninh Thư nắm tay Mộc Tuyết, ngắm đôi tay trắng hồng, dày dặn của Mộc Tuyết rồi lại nhìn đôi tay mình. Cô bắt đầu khó chịu.
Mộc Tuyết lấy làm lạ, không hiểu bà ta lại giở trò gì. Muốn rút tay nhưng bị bà ta giữ quá chắc.
Ninh Thư đang nghĩ cô không khoẻ mạnh như Mộc Tuyết.
Ninh Thư hít thật sâu rồi rút dao tự đâm vào tim. Máu đen phụt đầy mặt Mộc Tuyết, cùng với đó là tiếng hét lớn.
Mộc Tuyết hiểu ngay âm mưu của Ninh Thư, muốn rút tay nhưng bị Ninh Thư cầm chặt. Ninh Thư dùng hết chút sức cuối cùng, có chết cũng không buông tay Mộc Tuyết.
“Bà…” Mộc Tuyết rít kẽ răng đạp Ninh Thư. Ninh Thư nôn ra máu đen nhưng vẫn cố giữ tay Mộc Tuyết. Máu đen xộc lên cả mũi làm cô không thở nổi.
Bà có chết cũng không thả mày, bà không hoàn thành nhiệm vụ thì mày cũng đừng hòng.
Người bên ngoài nghe tiếng hét trong phòng, Mộc Tình đẩy cửa đầu tiên, đập vào mắt là hình cảnh Hoàng thái nữ hành hung nữ hoàng.
Tất cả mọi người ngạc nhiên không dám tin vào mắt, Mộc Tình hét to: “Hoàng thái nữ, ngươi dám hành hung mẫu hoàng? Ngự y đâu, mau truyền ngự y.”
Mặt Mộc Tuyết nhơm nhớp máu đen, bàn tay Ninh Thư như xích sắt khoá chặt tay Mộc Tuyết, cố thế nào cũng không rút được ra.
“Ngươi quá độc ác.” Ninh Thư hộc máu đen, nói trong khó nhọc: “Phế truất Hoàng thái nữ.”
Mộc Tuyết rùng mình nhìn Ninh Thư trân trân, bà ta định có chết cũng phải đổ tội lên anh.
“Ting, rời khỏi thế giới nhiệm vụ.” Giọng 2333 vang lên, linh hồn của Ninh Thư bị bắn ra khỏi cơ thể Mộc Nghê Thường. Giờ thì cô không cảm thấy đau nữa.
Giết vua giết mẹ?
Nhìn khuôn mặt đầy máu của Mộc Tuyết, mọi người đều có chung suy nghĩ Hoàng thái nữ tận số rồi.
Mộc Tuyết đanh mặt, muốn bẻ đôi tay kia ra nhưng bàn tay đó bấu vào thịt, có bẻ thế nào cũng không được.
Cách đoạn tuyệt này làm Mộc Tuyết khiếp đảm.
Mộc Tình cầm binh phù cấm vệ quân, lệnh cho cấm vệ quân bắt Mộc Tuyết hành thích vua lại.
Nhìn binh phù trong tay Mộc Tình, Mộc Tuyết sẵng giọng: “Hoang đường, cô là Hoàng thái nữ, ai dám động đến cô?”
“Mộc Tuyết, ngươi giết mẹ giết em, tội ác tày trời, Trước khi mẫu hoàng mất đã nói phế truất Hoàng thái nữ.” Mộc Tình giơ cao tay về phía đội cấm vệ quân mặc áo giáp.
Cấm vệ quân ùa vào phòng bao vây Mộc Tuyết.
“Hoàng thái nữ được lòng trong triều thần quá, bao nhiêu người xin tha cho ngươi.” Ninh Thư nhếch môi: “Giỏi lắm, kết bè kéo cánh.”
Ninh Thư chỉ đại thần: “Bà, bà, cả bà nữa, ý của các bà là xốc nổi sẽ được phép làm trái thánh chỉ, có nỗi khổ riêng thì không cần nghe theo thánh chỉ của trẫm?”
Ai cũng nghĩ mình là cái rốn vũ trụ.
“Chúng thần không dám.” Đại thần khấu đầu, cậy răng không hé nửa lời.
Mộc Tuyết nhìn Ninh Thư mà nhăn đôi mày dày, bắt đầu thắc mắc Ninh Thư đến đây để làm gì.
“Thưa mẫu hoàng, đây là lỗi của nhi thần, nhi thần làm việc mà không suy xét.” Mộc Tuyết khấu đầu: “Nhi thần xin hứa sẽ tự kiểm điểm và rút kinh nghiệm.”
Ninh Thư bật cười thành tiếng, sẵng giọng: “Hoàng thái nữ đúng là thái tử thương dân như con. Trẫm chỉ rầy la các đại thần vài câu, Hoàng thái nữ đã nhận hết lỗi về mình, bao gồm cả nhẫn tâm với chính muội muội.”
Mộc Tuyết siết nắm tay, mặt thoáng hằm hằm, nhìn lướt nhanh qua Ninh Thư và thấy Ninh Thư đang ghét cũng như châm biếm mình.
Mộc Tuyết không hiểu, tại sao bà ta vẫn chưa chết?
“Nhi thần biết lỗi rồi ạ.” Ngoài câu ấy ra, Mộc Tuyết không biết nói gì nữa. Dù anh có nói gì bà ta vẫn sẽ bắt lỗi.
Nãy giờ nói nhiều thế, cơ thể đã run run mất dần kiểm soát, cô cần phải ngồi xuống.
Mộc Tuyết nhìn Ninh Thư bằng đôi mắt phức tạp, bình thường bà già này như sắp chết, nay khoẻ thế này e là đang cố gắng gượng.
Máu xộc lên họng, Ninh Thư nhìn Thu nữ quan. Thu nữ quan bưng ngay cho Ninh Thư tách trà. Ninh Thư uống chầm chậm nuốt hết máu trong họng xuống.
Uống hết một tách trà Ninh Thư mới hừ lạnh: “Nếu còn có lần sau trẫm sẽ phế chức thái tử của ngươi. Vẫn không ăn năn hối cải, không nghiêm khắc với bản thân, dù có mạo hiểm động vào gốc rễ quốc gia, trẫm cũng phải phế truất ngươi.”
“Đi thôi Ngũ nữ.” Ninh Thư gọi Mộc Tình đứng như trời trồng.
Mộc Tình cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo, sắc bén của Hoàng thái nữ lia qua người.
Bà phù thuỷ định làm gì?
Cố tình đến để cô và Hoàng thái nữ đánh nhau?
Cô chưa đủ sức để đấu với Hoàng thái nữ. Dù đã có lực lượng của bà phù thuỷ nhưng không có quyền uy như Hoàng thái nữ trên triều.
Ngay từ chuyện vừa rồi có thể thấy, Hoàng thái nữ bị làm sao đều có đại bộ phận đại thần quỳ gối xin hộ.
Bà phù thuỷ cố tình đưa cô ra đầu sóng ngọn gió, rõ ràng bà ta muốn hại chết mình.
Cô tính nhẩm phần thắng dành cho mình nếu đấu với Hoàng thái nữ.
Mình lên làm nữ hoàng đương nhiên là chuyện tuyệt vời, còn trở thành hòn đá kê chân cho người khác sao vui cho nổi. Bà phù thuỷ độc ác quá, cố tình sắp xếp để các cô chém giết nhau.
“Ngây ra đó làm gì, đi thôi.” Dù Ninh Thư đang giục Mộc Tình nhưng giọng điệu vô cùng chiều chuộng. Mộc Tình nghe mà nhũn cả chân.
Bà phù thuỷ rất lạnh lùng, chưa từng tỏ thái độ ấm áp khi ở một mình với cô. Bây giờ tỏ ra là người mẹ hiền nhất định là diễn cho mưu đồ đáng sợ.
Mộc Tuyết đang quỳ nhăn mày khi thấy thái độ hiền từ của Ninh Thư với Hoàng ngũ nữ. Anh không hiểu tại sao Mộc Nghê Thường lại ghét Mộc Tuyết. Tại sao cùng là con mà đối xử khác một trời một vực?
Mộc Tình rảo bước lại gần Ninh Thư, đứng sau lưng Ninh Thư cố gắng xoá nhoà sự hiện diện.
Ninh Thư thấy vậy chỉ liếc xéo, hừ, không muốn đấu cũng phải đấu.
Mộc Tình chỉ muốn hộc máu trước ánh mắt xấu xa của Ninh Thư. Bà phù thuỷ có thù oán với cô hay đang trả thù chuyện ngày đó cô vô lễ với bà ta đây?
Ninh Thư ra đến cửa mới sực nhớ, cô nói với Mộc Tình: “Con ra ngoài trước đi, trẫm có mấy câu muốn nói với Mộc Tuyết.”
Mộc Tình bước ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại.
Trong phòng chỉ còn Ninh Thư và Mộc Tuyết. Ninh Thư thở dài thườn thượt, nói với Mộc Tuyết đang quỳ: “Đứng dậy đi.”
“Cảm ơn mẫu hoàng.” Mộc Tuyết đứng dậy: “Mẫu hoàng muốn nói gì với nhi thần ạ?”
“Thật ra cũng không có gì.” Ninh Thư nắm tay Mộc Tuyết, ngắm đôi tay trắng hồng, dày dặn của Mộc Tuyết rồi lại nhìn đôi tay mình. Cô bắt đầu khó chịu.
Mộc Tuyết lấy làm lạ, không hiểu bà ta lại giở trò gì. Muốn rút tay nhưng bị bà ta giữ quá chắc.
Ninh Thư đang nghĩ cô không khoẻ mạnh như Mộc Tuyết.
Ninh Thư hít thật sâu rồi rút dao tự đâm vào tim. Máu đen phụt đầy mặt Mộc Tuyết, cùng với đó là tiếng hét lớn.
Mộc Tuyết hiểu ngay âm mưu của Ninh Thư, muốn rút tay nhưng bị Ninh Thư cầm chặt. Ninh Thư dùng hết chút sức cuối cùng, có chết cũng không buông tay Mộc Tuyết.
“Bà…” Mộc Tuyết rít kẽ răng đạp Ninh Thư. Ninh Thư nôn ra máu đen nhưng vẫn cố giữ tay Mộc Tuyết. Máu đen xộc lên cả mũi làm cô không thở nổi.
Bà có chết cũng không thả mày, bà không hoàn thành nhiệm vụ thì mày cũng đừng hòng.
Người bên ngoài nghe tiếng hét trong phòng, Mộc Tình đẩy cửa đầu tiên, đập vào mắt là hình cảnh Hoàng thái nữ hành hung nữ hoàng.
Tất cả mọi người ngạc nhiên không dám tin vào mắt, Mộc Tình hét to: “Hoàng thái nữ, ngươi dám hành hung mẫu hoàng? Ngự y đâu, mau truyền ngự y.”
Mặt Mộc Tuyết nhơm nhớp máu đen, bàn tay Ninh Thư như xích sắt khoá chặt tay Mộc Tuyết, cố thế nào cũng không rút được ra.
“Ngươi quá độc ác.” Ninh Thư hộc máu đen, nói trong khó nhọc: “Phế truất Hoàng thái nữ.”
Mộc Tuyết rùng mình nhìn Ninh Thư trân trân, bà ta định có chết cũng phải đổ tội lên anh.
“Ting, rời khỏi thế giới nhiệm vụ.” Giọng 2333 vang lên, linh hồn của Ninh Thư bị bắn ra khỏi cơ thể Mộc Nghê Thường. Giờ thì cô không cảm thấy đau nữa.
Giết vua giết mẹ?
Nhìn khuôn mặt đầy máu của Mộc Tuyết, mọi người đều có chung suy nghĩ Hoàng thái nữ tận số rồi.
Mộc Tuyết đanh mặt, muốn bẻ đôi tay kia ra nhưng bàn tay đó bấu vào thịt, có bẻ thế nào cũng không được.
Cách đoạn tuyệt này làm Mộc Tuyết khiếp đảm.
Mộc Tình cầm binh phù cấm vệ quân, lệnh cho cấm vệ quân bắt Mộc Tuyết hành thích vua lại.
Nhìn binh phù trong tay Mộc Tình, Mộc Tuyết sẵng giọng: “Hoang đường, cô là Hoàng thái nữ, ai dám động đến cô?”
“Mộc Tuyết, ngươi giết mẹ giết em, tội ác tày trời, Trước khi mẫu hoàng mất đã nói phế truất Hoàng thái nữ.” Mộc Tình giơ cao tay về phía đội cấm vệ quân mặc áo giáp.
Cấm vệ quân ùa vào phòng bao vây Mộc Tuyết.
Bình luận truyện