Rất Nhớ, Rất Nhớ Anh

Chương 45: Cơm Thịt Hấp Cẩm Tú Mai (4)



Cô thấy mặt mẹ đã biến sắc, cảm thấy bản thân sắp ngất luôn rồi. Mạc Thanh Thành bên cạnh lại rất trấn định, từ phía sau khẽ đẩy lưng cô, ý bảo cô dẫn hắn đi chào bác gái.

Cô hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý

Cô lặng lẽ rơi lệ trong lòng, đi tới, nhỏ giọng gọi: "Mẹ.... Cái đó.... Đây là bạn trai của con "

Không dám nhìn mặt mẹ, hoàn toàn không dám nhìn đó....

"Bác gái, cháu chào bác." Giọng hắn hoàn toàn thay đổi, không còn vẻ sủng nịch trêu chọc lúc nãy, đổi thành trầm ổn thanh nhã, khiến lòng người nghe lập tức tĩnh lặng lại, "Cháu tên là Mạc Thanh Thành."

"Ừm.... Chào cháu." Hoàn toàn là giọng âm ba mươi độ "Bác đừng hiểu lầm, cháu là bác sĩ của bệnh viện này," Mạc Thanh

Thành khẽ cười, trực tiếp phá vỡ sự hiểu lầm xấu hổ kia, "Cháu chỉ đưa Thanh Thanh đến gặp chị họ, ngày mai cô ấy phải xuất ngoại chuyên tu."

"A, Bác sĩ," ack, giọng đã ấm lên tới ba mươi độ "Tiểu Mạc, cháu cũng ở khoa phụ sản sao?"

Sao lại thành ra tiểu Mạc rồi T.T.... Cố Thanh rốt cục dám nhìn thẳng mẹ mình và dì nhỏ cùng đến khám thai, dì nhỏ đang vô cùng nhiều chuyện nhìn chằm chằm Mạc Thanh Thành

"Không, là khoa tim nội," Mạc Thanh Thành mắt đen nhánh trong suốt, rõ ràng xinh đẹp không gì sánh được, "Ở tầng bảy." "Khoa tim nội... Khoa tim nội rất tốt." Độ ấm trong giọng của mẫu thân đại nhân lập tức tăng vọt, mặt mày hớn hở, chỉ vào thai phụ bên cạnh, "Đây là dì nhỏ của Thanh Thanh, bác đến khám thai cùng cô ấy, cháu không cần khách khí, trực tiếp gọi dì nhỏ là được rồi."

"Đúng đúng, đừng khách khí," Dì nhỏ mỉm cười, biểu tình hoàn toàn vừa lòng,"Trực tiếp gọi dì nhỏ đi."

Sao lại thành ra trực tiếp gọi dì nhỏ thế này T.T

Quả nhiên là khuynh quốc khuynh thành sao. Tùy tiện khuynh đảo hai bác gái hoàn toàn không thành vấn đề.

Đúng lúc, Linh Lung Dịch Thấu đã xong việc của mình, thấy tình hình thế này, lập tức hiểu ra, bước nhanh đến, "Bác là mẹ của Thanh Thanh ạ, chào bác gái, cháu là chị họ của Thanh Thành, cũng là bác sĩ khoa phụ sản ở đây," cô vừa nói vừa nhìn dì nhỏ mang bụng bầu,"Đây nên gọi là tỷ tỷ? Hay là...."

Lập tức giáng xuống đồng lứa.

Dì nhỏ cười thành đóa hoa, đây rõ là khen cô ấy trẻ mà, người nhà cháu rể tương lai này thật biết nói chuyện: "Gọi dì thôi, gọi theo Thanh

Thanh, tuy dì nhỏ hơn chị tới mười tuổi." "Vậy gọi dì," Linh Lung Dịch Thấu cầm tay dì, "thật ngại quá, dì, ngày mai cháu xuất ngoại chuyên tu, không thể chăm sóc dì. Cháu giới thiệu bác sĩ khác cho dì, đặc biệt có kinh nghiệm."

"Ai nha, phiền cháu rồi."

"Việc này có gì phiền đâu, người một nhà cả."

Sao lại thành người một nhà rồi T.T

Đầu Bài và Linh Lung Dịch Thấu, hai chị em này kẻ xướng người họa phối hợp chặt chẽ, cuối cùng dỗ đến mẹ cô đã nắm lấy tay Mạc Thanh Thành là không chịu thả. Cố Thanh vô cùng lúng túng 'thưởng thức’ buổi ra mắt phụ huynh lần đầu tiên trong đời mình, cảm thấy tiểu thuyết mình từng đọc thật quá kém rồi, có tình huống nào ở cửa khoa phụ sản gặp phụ huynh, cuối cùng còn nói dăm ba câu đã thành như đứa con thất lạc mấy năm rồi vậy đâu hắn đưa cô và mẹ, dì nhỏ tới cửa bệnh viện, gọi xe taxi, rút từ trong ví ra một trăm đồng, nhét vào tay cô: "Anh phải đến phân viện ngay, thay anh săn sóc mẹ em và dì nhỏ cho tốt, đưa về nhà an toàn." cô dạ, cầm tiền

"Bác gái," Giọng Mạc Thanh Thành lướt qua cô, trực tiếp nói với mẹ cô, "Lần này gặp mặt quá vội, nhưng cháu đối với Thanh Thanh rất nghiêm túc, hoàn toàn lấy kết hôn làm mục đích kết giao. Cho nên, lần sau nhất định cháu sẽ chính thức tới nhà thăm hỏi."

Lấy kết hôn làm mục đích gì đó cô và hắn chỉ vừa bắt đầu a.

Chẳng lẽ không phải sao

Cảm giác như tằm ăn từng bước một này, thật sự không phải ảo giác sao

Đôi mắt kia hơi nhếch, lộ ý cười.

"Được, được." Giọng mẫu thân đại nhân ấm áp lên trăm độ rồi, hoàn toàn bị thuyết phục.

Con rể tương lai này, nói chuyện quá xuôi tai!

Hoàn toàn không theo kịp nhịp của câu chuyện, muốn tìm hắn nói chuyện, hắn lại một mực bảo phân viện đang rất bận không phân thân được. cô giống như sủi cảo bơi trong nước sôi, chìm chìm nổi nổi.

Dập dập dềnh dềnh, chìm rồi lại nổi....

Cứ thế phiêu diêu tới tối hôm sau, năm phút trước khi bắt đầu buổi diễn kỷ niệm thành lập của Hoàn Mỹ, hắn vẫn còn bận rộn.

"Đầu Bài nhà cậu không đến?" Canh Tiểu Hạnh gửi tin nhắn riêng cho cô trên yy.

"Ừm.... Hẳn sẽ đến chứ, chỉ là không biết khi nào thôi...."

Hắn bận rộn thì đúng là thuộc loại ai cũng không quản được.

Lễ kỷ niệm thành lập của xã đoàn lớn như vậy, CV nổi tiếng cũng có hai mươi ba mươi người, lần này lại cùng trang web của Canh Tiểu Hạnh hợp tác, mời đến không ít khách quý bên ngoài. Dù Thương Thanh Từ không đến, nhiều người như vậy hoàn toàn có thể khống chế tình huống, cô yên lặng vây xem, vây xem, tới hơn mười một giờ, hắn vẫn chưa đến.

"Xem ra, Đầu Bài đại nhân của chúng ta thật sự không đến được rồi." Tuyệt Mỹ Sát Ý ho nhẹ.

"Đêm nay là buổi diễn chào cảm ơn của hắn a," Phong Nhã Tụng u u oán oán thở dài, "Chào cảm ơn a."

Phong Nhã Tụng cố ý dừng vài giây.

Đêm nay là lễ kỷ niệm thành lập của Hoàn Mỹ, cũng là đêm Thương Thanh Từ chính thức chào cảm ơn để lui giới.

Dường như không có bình luận trôi như thủy triều thì thật không xứng đáng với Đầu Bài đại nhân khuynh quốc khuynh thành

Trong hơn 10s này, bảng bình luận đã trôi qua hơn mấy trăm câu:

"Đừng mà Đầu Bài đại nhân " "thật phải chào cảm ơn sao! thật phải lui giới sao?!" "Đại nhân đừng lui giới a, không làm kịch cũng không sao, chỉ cần để chúng ta biết ngài còn ở đó là được rồi a!!!!" "Tim ta đã vỡ vụn, lòng ta đã chết rồi..."

Tuyệt Mỹ và Phong Nhã Tụng tuyệt đối là cố ý, cố ý để bình luận trôi như thủy triều thế này, vì Thương Thanh Từ tổ chức một buổi cáo biệt hoàn mỹ. cô nhìn màn hình, từ đọc buồn cười, đến cuối căn bản là không đọc ra chữ gì nữa, như loạn mã bay nhanh lướt qua mắt, lướt lướt.

Có cảm giác mũi chua xót, mắt cũng ê ẩm. thật cảm động.

cô đang chìm đắm trong cảm xúc của mình, bỗng nhiên nghe thấy có người phát một bài hát.

Rất quen thuộc

Ngày đó cô và Đầu Bài ghi âm bài này xong, thường có thói quen nghe nó.

Trời ạ, lại dùng bài này làm tiết mục chào cảm ơn sao

Cô cảm thấy cả người như bị thiêu, cảm xúc yêu thích đối với giới này ứ đọng trong tim từ rất lâu rồi, cả tâm tình khi nghe bài này qua tai nghe suốt nhiều năm, tất cả cảm xúc đó, bỗng nhiên dâng trào.

Nhưng đúng lúc này, chợt có người gửi tin nhắn riêng cho cô.

Cô mở ra, là Thương Thanh Từ vừa login.

"Những lời này nói ra thì hơi ngại, anh gõ chữ thì tốt hơn.

Lúc vừa biết em không lâu, anh từng hỏi em một chuyện, hỏi em có yêu anh hay không? Câu trả lời của em là, em yêu giọng của anh. Đó là đáp án thực kỳ diệu, anh nghĩ, anh có thể hiểu cảm giác của em, trên đời này có vô số thanh âm dễ nghe, lại chỉ có một thanh âm khiến mình cảm giác được, mình thích nó.

Vài năm trước, anh ở chỗ Linh Lung nghe được một demo, có giọng nữ đang ngâm nga theo tiết tấu, không có ca từ gì. cô ấy hỏi hai ba vòng, mới biết đây là của một tiểu cô nương rất có tài, có thể biên khúc soạn nhạc, giọng cũng tốt. Anh cũng nghĩ vậy, đương nhiên, còn có điều cô ấy không cảm nhận được, đó là tim đập thình thịch.

Khi đó, thanh âm này chưa tên là "Thanh Thanh Mạn", thậm chí không có ký tên, trực tiếp ghi là sheng.

Sau này, anh lại tìm được em." cô nhìn đoạn chữ đó.

Thậm chí không còn cảm giác được tim mình có còn đập hay không

Cô vẫn cảm thấy sẽ không ai hiểu được, cô đối với hắn là vừa nghe đã yêu.

Lại không ngờ rằng, người hiểu cô nhất, chính là Thương Thanh Từ.

Rất nhanh, hắn lại gửi qua một đoạn nữa:

"Anh vừa học một món mới, cơm thịt hấp cẩm tú mai, lần sau đến, sẽ làm cho em."

cô không nhịn được mỉm cười, lại là đồ ăn

Lúc mới đầu lấy đồ ăn dụ dỗ cô, thật ra dù món ăn có ngon hơn nữa, cũng không thắng được lực hấp dẫn trong giọng của hắn.

Bạn có tin hay không, trên thế giới này luôn có một thanh âm, sẽ khiến tim bạn đập thình thịch khi nghe thấy?

Trong nháy mắt đó, vì thế mà sững sờ, không nghe cả tiếng tim mình đập.

Chỉ có tiếng hô hấp thật nhỏ thật nhỏ, sợ quấy rầy thanh âm ấy, muốn tiếp tục nghe, tiếp tục nghe

âm nhạc trong tai nghe đã vào đoạn kết.

cô nghe được giọng hắn, thật rõ ràng, đang độc thoại phần cuối:

"Đất sụp biển cạn, mới dám cùng nàng ly biệt."

Những lời này là hắn tự thêm vào, trừ những người có mặt ngày hôm đó, không có người khác nghe qua. không riêng gì các fan sôi trào, ngay cả khách quý mời đến cũng gia nhập đại quân càn quét khung bình luận: "không bằng chẳng gặp khuynh thành sắc a!!!! Đại nhân ngài đi rồi, thế giới của ta sẽ trở nên câm lặng vô sắc a!!!" "Xin đại nhân đừng lui giới!!!" không ngừng có ID vàng xuất hiện trên bảng bình luận.

Ngay cả Phong Ngã Tụng cũng nhịn không được post: "Đầu Bài đại nhân, lúc trước ta là vì ngài mà nhập giới, nhìn ánh mắt thành khẩn của ta đây.... Ngài chính là giấc mơ của ta a "

Cố Thanh phụt cười.

Mic của Thương Thanh Từ rốt cục sáng lên, giống như vừa mới đến: "thật có lỗi, từ tối qua đến giờ ta thật bận quá." Giọng vẫn nhẹ nhàng như trước.

Nếu không nghiêm túc nghe, sẽ không cảm giác được trong giọng của hắn có chút dao động.

hắn vì kiểm soát vài cảm xúc, hắng giọng, hơi trầm ngâm một chút: "thật ra.... cũng không có gì gọi là lui giới hay không lui, ở trong giới này, có người vì mệt mỏi, có người vì thị phi, có người vì công việc ngoài đời, đều lần lượt rời đi "

Khi hắn nói chuyện, luôn không nhanh không chậm.

Ôn nhu nhưng cũng trong trẻo lạnh lùng, khiến người ta yêu, nhưng cũng khiến người ta khó tiếp cận được, có lẽ đây là lý do hắn có thể đi tới ngày hôm nay.

Hắn vĩnh viễn hiểu rõ đạo lý "Quân tử chi giao đạm như nước", cũng quán triệt nó, mặc kệ có bao nhiêu khen ngợi, cũng chẳng để tâm có bao nhiêu chửi bới

Thương Thanh Từ.

Là một loại màu sắc rất nhẹ, mang theo ấm áp, giống như hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện