Rể Sang Đến Nhà

Chương 116: Hợp đồng vay nợ



Tần Ngọc Liên chỉ cảm thấy đáng buồn, cái gì mà tình thân, trong mắt bọn họ chỉ là tiền mà thôi.

Bà nắm lấy tay mẹ mình, nói: “Mẹ, sau này mẹ sống với bọn con nha.”

“Sao?”

Tai của bà cụ không tốt lắm, phải nghe mấy lần mới rõ.

“Không được, gia đình nhà con khó khăn, mẹ không thể sống mà gây thêm gánh nặng cho các con được.” Bà cụ lắc đầu.

Lúc này, Hồ Ngọc Lan đã thu gọn quần áo của bà cụ Tần xong xuôi, ném xuống đất: “Tất cả đồ đều ở trong này.”

Trần Mộng Dao tức giận đến mức muốn tiến lên nói lý lẽ, Tiêu Thiên liền nắm lấy tay cô lắc đầu, nhặt quần áo của bà cụ lên, bỏ vào trong cốp xe.

“Mẹ, con là Trần Cường, con rể của mẹ!”

Trần Cường tiến lên nói.

Bà lão nhất thời không tiếp thu được, nhìn Trần Cường: “Cậu là ai?”

“Mẹ, anh ấy là con rể của mẹ, Trần Cường!”

“Con rể của mẹ?”

Bà lão lắc đầu: “Con rể của mẹ không phải như vậy, ngày nào nó cũng ăn mặc luộm thuộm, cậu không phải nó.”

Trần Cường vẻ mặt xấu hổ, ông trong ấn tượng của bà cụ vẫn dừng lại hơn 10 năm trước.

Nhưng hôm nay, ông nhất định phải đón bà cụ đi.

Vù vù!

Lúc này, di động của Hồ Ngọc Lan rung lên.

Bà ta lấy điện thoại, nói: “Sao vậy? Lấy được tiền rồi? Cái gì? Cậu nói cái gì? Bọn họ chạy trốn rồi?”

“Bang!”

Điện thoại rơi xuống đất.

Hồ Ngọc Lan hai mắt đờ đẫn, ngã xuống đất, sau đó khóc to: “Tiền của tôi, tiền mồ hôi nước mắt của tôi, cái tên lừa đảo khốn khϊế͙p͙, trả tiền cho tôi...”

“Haizz!”

Trần Cường thở dài, lắc đầu, vẫn chậm một bước.

“Mẹ, mẹ đứng lên.”

Tần Kiên bước tới đỡ bà đứng dậy.

“Tiểu Kiên, mẹ xin lỗi con, mất tiền rồi, tiền học của con mất hết rồi!”

Cái gì?

Tần Kiên ngây người, không có tiền, vậy không phải là cậu không được đi học sao?

“Khóc khóc khóc, có thời gian khóc còn không mau báo cảnh sát?” Tần Ngọc Liên tức giận, thật sự không có não mà.

“Đúng, đúng, đúng!”

Nghe thấy thế, Hồ Ngọc Lan liền vội vàng cầm điện thoại báo cảnh sát.

“Vừa rồi chúng tôi đã nhận được rất nhiều cuộc điện thoại báo từ người trong làng cô. Cô hãy cho tôi biết thông tin và tên. Nếu nghi phạm bị bắt và đưa về quy án, chúng tôi sẽ thông báo cho cô nhanh nhất có thể!” Trong điện thoại, giọng nói của nhân viên ngọt ngào.

“Được được, tôi là Hồ Ngọc Lan….”

Hồ Ngọc Lan nhanh chóng báo tin tức của mình.

Cúp điện thoại, Tần Cương chật vật trở về.

“Phù phù.”

Ông ta quỳ xuống trước mặt Tần Ngọc Liên: “Chị, em cầu xin chị, thương em với, thương em với, cho em mượn chút tiền, đứa trẻ còn nhỏ, không thể bỏ học được.”

“Mẹ, mẹ mau nói chị gái cho con mượn chút tiền!”

Ông ta muốn đi tới kéo tay bà cụ Tần, nhưng bà cụ lại rút tay lại theo phản xạ, có thể thấy bà thường được đối xử như thế nào ở trong nhà.

“Anh rể, ngàn vạn lỗi đều là của em, anh giàu có như vậy, xem như em là em vợ của anh, cho em mượn ít tiền được không?”

Trần Cường nhíu mày, không nói gì.

“Mẹ, Tiểu Nhu Tiểu Kiên còn nhỏ, không thể bỏ học!”

Trần Mộng Dao mở miệng nói: “Không nhìn mặt tăng cũng phải xem mặt phật*, chi bằng chúng ta…”

* Không nhìn mặt tăng cũng phải xem mặt phật*: chỉ sự khoan dung châm chước.

“Không được (không được)!”

Tần Ngọc Liên và Tiêu Thiên đồng thời nói.

“Tiêu Thiên, con nói đi.” Tần Ngọc Liên biết Tiêu Thiên hiểu ý mình.

“Cho người có việc gấp vay tiền chứ không cho kẻ đường cùng vay tiền, vay rồi sau này bọn họ sẽ trả sao?”

Tiêu Thiên thản nhiên nói: “Nhà chúng ta có tiền, thậm chí chúng ta có thể giúp đỡ chị em Tiểu Nhu đến khi họ ra ngoài xã hội, nhưng chúng ta không có nghĩa vụ này.”

Trần Mộng Dao không nói nữa, dựa vào tính cách ham ăn biếng làm của vợ chồng Tần Cương và Hồ Ngọc Lan, một khi mở cái lỗ này thì thật sự là vô cùng vô tận.

“Tiểu Nhu, anh hỏi em, nếu hôm nay anh không cho nhà em vay tiền, em có hận nhà anh không?” Tiêu Thiên nhìn thẳng vào Tần Nhu.

Tần Nhu lắc đầu: “Không hận!”

“Vậy Tiểu Kiên thì sao? Nếu anh không cho vay tiền còn khiến em bỏ học, em có hận nhà anh không?”

Tần Kiên cắn môi: “Em không hận, em có thể tự đi làm kiếm tiền.”

“Đứa trẻ ngoan, đều là những đứa ngoan!”

Tần Ngọc Liên vô cùng vui mừng, vợ chồng Tần Cương có thể hiểu chuyện như hai đứa con này thì thật sự là tổ tiên của nhà họ Tần được thơm lây rồi.

Tiêu Thiên cũng hài lòng gật đầu, hai đứa trẻ này là khối ngọc thô.

“Được, mặc dù anh không định cho bố mẹ em vay tiền, nhưng anh định cho hai đứa em vay tiền!”

Tiêu Thiên nói: “Anh cho hai em vay 100 nghìn, nhưng có điều kiện, tiền này các em bắt buộc phải trả, anh sẽ viết hợp đồng vay nợ với các em.”

“Đều là người một nhà, không cần thiết chứ?”

“Vậy được thôi, không viết hợp đồng vay nợ, vậy không cho vay tiền!” Tiêu Thiên liếc mắt nhìn Tần Cương.

Nghe vậy, Tần Cương lập tức co lại.

“Anh rể, em đồng ý viết hợp đồng vay nợ!” Ánh mắt Tần Nhu kiên định nói.

“Còn có em, em cũng đồng ý!” Tần Kiên nói.

“Tốt!”

Tiêu Thiên lên xe lấy bút vở, còn một hộp mực đóng dấu, đưa tới trước mặt hai chị em: “Tự mình viết xong hợp đồng vay nợ rồi đóng dấu vân tay!”

Tần Nhu cầm cuốn sổ, viết từng điều kiện, sau đó viết ngày tháng và tên lên, đóng dấu vân tay của mình.

Tần Kiên cũng như vậy.

Tiêu Thiên cầm lấy cuốn sổ cũng không liếc nhìn, nói: “Được rồi, viết xong hợp đồng mượn tiền rồi, nhưng anh còn mấy điều kiện, hai đứa nghe một chút.”

“Tần Nhu, em nghe kĩ đây, ngoại trừ đi học, lúc nghỉ hè em bắt buộc phải thực tập ở tập toàn Trần Thị, sau khi tốt nghiệp đại học, số tiền nợ sẽ tự động được xoá bỏ.”

“Còn em, Tần Kiên, cuối tuần rảnh rỗi, em bắt buộc phải đến nhà anh nói chuyện với bà nội và chăm sóc bà nội cho đến khi em tốt nghiệp cấp 3, số tiền sẽ tự động được xoá bỏ.”

“Hai điều kiện này các em đồng ý không?”

Hai chị em nhìn nhau, gật đầu: “Em đồng ý!”

“Được, anh sẽ chuyển tiền vào tài khoản của các em hàng tháng theo mức chi tiêu của các em.”

“Cảm ơn anh rể, cảm ơn anh rể!” Hai chị em liên tục nói.

“Không được, số tiền này không thể đưa cho chúng nó, chúng nó sẽ tiêu xài bừa bãi.”

“Không đưa cho bọn nó lẽ nào đưa cho các người?” Tần Ngọc Liên nhìn Hồ Ngọc Lan: “Cô nghĩ cũng đừng có nghĩ đến, tiền trong tay cô, hai đứa nó còn có tiền để tiêu hoang phí?”

“Được rồi, không còn sớm nữa, chúng ta về thôi.” Trần Cường thật sự không muốn nhìn thấy đôi vợ chồng này nữa.

“Bà ngoại, chúng ta về nhà thôi.” Trần Mộng Dao đi tới dìu bà cụ.

“Chúng ta đi đâu?” Bà cụ bướng bỉnh: “Không được, điều kiện nhà các con vất vả như vậy, mẹ không thể đi.”

“Mẹ, mẹ nhìn thấy chiếc xe to này chưa? Đây là gia đình con mua, điều kiện nhà con tốt hơn lúc trước rồi, mẹ yên tâm.” Tần Ngọc Liên chỉ vào xe Mercedes-Maybach nói.

“Xe này là của nhà các con?” Bà cụ Tần hỏi.

“Bà ngoại, là của nhà cháu.” Trần Mộng Dao nói.

“Nhà các con giàu rồi sao?” Trong mắt bà cụ, mua được xe là nhà có tiền.

Cuối cùng, bà cụ vẫn bị Tần Ngọc Liên và Trần Mộng Dao dỗ dành lên xe.

Ngồi trêи xe, bà cụ vừa nhìn vừa sờ, mỉm cười: “Thật tốt, thật tốt nha, mẹ chưa bao giờ được ngồi chiếc xe tốt như vậy!”

Về đến nhà, bà cụ lại kinh ngạc, lần này, bà mới tin rằng nhà con rể mình giàu có.

“Mẹ, con đưa mẹ đi tắm trước, tối con ngủ với mẹ.” Tần Ngọc Liên dìu bà cụ đi vào phòng tắm.

Trần Cường cười khổ một tiếng, xem ra tối nay ông một mình trông phòng rồi.

Trở lại phòng, Trần Mộng Dao hỏi: “Chú à, hợp đồng vay nợ đâu?”

Tiêu Thiên nói: “Xé mất rồi!”

“Chú muốn hai chị em bọn họ tự lập, đúng không?” Trần Mộng Dao hỏi.

Tiêu Thiên gật đầu: “Ngọc không mài không thành đồ vật, người không học không biết rõ đạo.”

“Tiền lương của Tiểu Nhu có trả không?”

“Đương nhiên là trả rồi!” Tiêu Thiên nói: “Không lẽ còn muốn cắt xén tiền lương của em họ mình sao?”

Hai người nằm như vậy trêи giường, anh một câu, tôi một câu nói chuyện.

Đột nhiên, Trần Mộng Dao nói: “Chú à, chú thật tốt!”

Nhưng Tiêu Thiên đã chìm vào giấc mộng.

……………

Cùng lúc đó, ở Vân Điền.

Đây là một trong những câu lạc bộ giải trí hàng đầu của Vân Thành, bên trong đầy đủ các hạng mục giải trí.

Đêm khuya là thời điểm kinh doanh tốt nhất ở Vân Điền.

Bên trong ca hát nhảy múa, không khí bùng nổ.

Vô số nam nữ tràn đầy tinh lực lắc đầu nhảy điên cuồng trêи sàn nhảy.

Lã Tín, một tay lão luyện đang tìm kiếm con mồi trong đám đông, nhưng có trong này đều là những người phụ nữ tầm thường ăn mặc trang điểm diêm dúa, hắn ta không để vào mắt.

Tìm một vòng cũng không tìm được một người vừa mắt.

Đang lúc hắn ta định rời đi, một người phụ nữ đã lọt vào tầm mắt của hắn ta.

Chính xác mà nói, người phụ nữ này có vài phần giống Trần Mộng Dao.

Lúc này, cô ta đang ngồi bên cạnh quầy bar, uống rượu một mình.

Bên cạnh cô ta còn có mấy con ruồi nhặng muốn gây khó dễ cho cô ta.

“Cút ngay, mấy người cút ngay cho tôi!”

Trần Thiến không kiên nhẫn nói.

“Cô gái nhỏ, một mình uống rượu giải sầu không vui chút nào, anh trai sẽ uống cùng em…”

“Bụp!”

Người đàn ông còn chưa nói xong, một nắm đấm thẳng vào má hắn ta, trực tiếp ngã xuống đất: “Không nghe cô gái xinh đẹp nói cút đi sao?”

Trần Thiến ngẩn ra, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn.

Lần này nhìn, cô liền ngây người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện