Rể Sang Đến Nhà

Chương 120: Lễ vật



"Rất đơn giản, giúp tôi móc nối hợp tác với tập đoàn Thiên Hồng!"

"Chỉ đơn giản như vậy?"

"Chỉ đơn giản như vậy!"

Lã Tín nói: "Có đồng ý hay không?"

"Được, tôi đồng ý!" Trần Mộng Dao trầm ngâm một lúc, sau đó gật đầu.

"Vậy bây giờ có thể nói tôi biết, người trong video là ai rồi chứ?"

Lã Tín tự rót cho mình một chén trà, nói: "Người này cô cũng biết!"

"Rốt cuộc người đó là ai?"

"Trần Thiến!"

Cái gì?

Trần Mộng Dao mở to mắt, đôi tay vô thức nắm chặt, cô không ngờ được rằng người trong video kia lại chính là em họ của mình!

"Ngạc nhiên lắm đúng không?"

Lã Tín nói: "Thời điểm tôi gặp cô ta tối hôm qua tại quán bar cũng rất ngạc nhiên, ai lại nghĩ đến em họ cô trông lại có vài phần giống cô như vậy, nếu không phải tôi hiểu rõ cô không có khả năng đi đến nơi đó, thì e rằng cũng hiểu lầm cô ta là cô."

"Nhưng mà là ai cũng không quan trọng nữa, quan trọng là cô có chịu nghe lời hay không."

Lã Tín cười ha ha, nói.

Haizz!

Trần Mộng Dao thở dài, ánh mắt phức tạp nhìn hắn: "Quả thật tôi không thể tin được chuyện này là do anh làm, dù sao anh theo đuổi tôi bốn năm đại học, tuy tôi không thích anh, nhưng lại không nghĩ rằng anh là loại tiểu nhân bỉ ổi đó!"

"Cô có ý gì?"

Hắn vừa dứt lời, cửa ban công liền bị đẩy ra, mấy người cao to vọt vào, bao vây hắn lại.

"Trần Mộng Dao, cô nên suy nghĩ cho kĩ, trêи tay tôi vẫn còn video gốc, chỉ cần tôi nhẹ nhàng gửi đi, toàn bộ thế giới đều sẽ thấy được video này!"

Đúng lúc này, một người đàn ông từ bên ngoài nước vào, nói: "Ồ, vậy sao? Vậy thì gửi thử xem nào!"

"Đây là do các người ép tôi!"

Nói xong, hắn ấn nút gửi đi.

"Tinh, tài liệu của bạn đã xảy ra vấn đề, gửi đi thất bại!"

Cái gì?

Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

Lã Tín mở to hai mắt, bộ dạng giống như vừa gặp quỷ.

"Thích quay video sao? Được."

Tiêu Thiên vỗ vỗ tay, lập tức mấy người cao to tiến lên, trói Lã Tín lại.

Anh đi đến bên cạnh Lã Tín, nói: "Hy vọng là anh sẽ thích món quà của tôi!"

"Anh muốn làm gì?"

Lã Tín cưỡng ép bản thân phải tỉnh táo: "Các người đây là đang giam cầm phi pháp, là phạm pháp!"

"Trần Mộng Dao, vừa rồi ít nhất có mấy chứng kiến tôi đi vào công ty của các người, nếu như tôi có xảy ra chuyện gì, các người gánh không nổi đâu!"

"Ha ha, yên tâm đi, có mấy vị đại ca nghe nói da thịt anh mềm, rất muốn gặp anh!"

"Mau mang đi, đừng để mấy vị đại ca chờ lâu."

"A... Trần Mộng Dao, các người mau buông tôi ra! Các người có biết tôi là ai không? Tôi chính là đại thiếu gia nhà họ Lã ở Sơn Thành..."

...

Sau khi Lã Tín được mang đi, Trần Mộng Dao cắn cắn môi: "Đúng là đồ vô sỉ!"

"Chú, phía bên Trần Thiến.."

"Em muốn truy cứu hay là bỏ qua?"

Trần Mộng Dao hít sâu một hơi: "Coi như bỏ qua đi, dù sao nó cũng là người bị hại."

Tiêu Thiên lắc đầu, nha đầu này đúng thật là lương thiện.

Chỉ là nếu cô đã nói như vậy thì anh không thể không bỏ qua.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, chớp mắt cũng đã tám giờ tối.

Trần Thiến đặt một bàn ăn dưới nến tại nhà hàng Pháp, đợi Lã Tín đến.

Nửa tiếng trước, cô ta đã nhắn một tin nhắn, theo lý mà nói thì bây giờ hắn phải đến rồi chứ?

"Anh yêu, anh đã đến chưa?"

Cô ta nhắn tin thoại, cũng đã chụp thêm tấm ảnh, thế nhưng tin tức như hòn đá chìm dưới biển, đối phương căn bản không có bất cứ hồi âm gì.

Đợi thêm mười phút, một nhân viên của nhà hàng bước đến: "Thưa tiểu thư, có thể đem thức ăn lên chưa ạ?"

"Chờ một lát, người vẫn còn chưa đến!"

Trần Thiến dường như không còn kiên nhẫn, Lã Tín làm sao vậy? Đây là lần hẹn hò đầu tiên của bọn họ mà!

Cô ta lấy điện thoại ra xem, vẫn chưa có tin tức gì.

Trần Thiến gọi vào điện thoại cho đối phương, điện thoại đã được kết nối, thế nhưng không ai bắt máy!

Chín giờ, chín giờ rưỡi, mười giờ!

Nhân viên phục vụ lại đi đến, khó xử nói: "Thưa tiểu thư, thật sự xin lỗi, nhưng cửa hàng chúng tôi sắp phải đóng cửa rồi, cô xem..."

Trần Thiến mặt mũi xám xịt, cầm lấy túi xách bỏ đi.

"Tiểu thư, cô chưa tính tiền!"

Trần Thiến móc ra một xấp tiền trong túi xách, quăng xuống đất: "Không cần thối!"

Lúc này, trong một căn phòng mập mờ, Lã Tín không biết mình đã gắng gượng bao lâu nữa.

Hắn cảm thấy mình giống như một con búp bê rách nát, bị bọn họ tùy ý đùa giỡn.

Hắn hối hận vì mình đã đi đến Trần Thị mà không mang theo vệ sĩ.

Chiếc máy quay cao cấp được lắp đối diện hắn, đèn led đỏ nhấp nháy biểu thị rõ chiếc máy quay này đang hoạt động rất tốt.

"Được rồi, mày có thể đi!"

Hai người cao to nhấc hắn lên, trực tiếp ném ra ngoài.

Hắn cố nén lấy cơn đau đớn kịch liệt, mặc quần áo cho tử tế, sau đó lấy điện thoại ra. Hắn muốn trả thù, rất muốn trả thù!

"Tinh, tinh."

Điện thoại vừa mở lên, âm thanh thông báo tin tức đến liên tục vang lên.

"Anh yêu, anh ở đâu?"

"Lã Tín, anh còn đang bận sao?"

"Anh định để em leo cây sao?"

"Đồ cặn bã, chết đi! Tôi sẽ nói cậu hủy bỏ hợp tác với anh!"

Những thứ này đều là do Trần Thiến gửi đến.

Hắn chẳng qua chỉ là vui đùa với Trần Thiến, căn bản không để cô ta trong lòng, thứ khiến trong lòng hắn run sợ chính là tin nhắn, điện thoại từ trong nhà gọi đến, khoảng 100 cái.

Lã Như Long, đây là bố của hắn.

Lã Dung, đây là ông nội hắn, còn có trưởng phòng của công ty.

Làm sao vậy?

Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?

Hắn vội vàng gọi điện thoại cho Lã Như Long.

Tút!

Điện thoại vừa vang lên một tiếng, lập tức có người bắt máy, nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng, Lữ Như Long ở đầu dây bên kia liền mắng: "Cái tên súc sinh nhà mày, còn biết gọi điện thoại sao? Sao mày còn không đi chết đi, cái thứ nghiệp chướng nhà mày, cuối cùng là mày đã đắc tội với ai, tất cả sản nghiệp nhà chúng ta đều đã bị niêm phong!"

Nghe vậy, đầu của Lã Tín "ong" một tiếng liền trở nên trống rỗng.

Hắn cố nén cơn đau nhức, nói: "Bố, bố nói cái gì? Tất cả sản nghiệp nhà chúng ta đều bị niêm phong rồi sao?"

"Đồ nghiệp chướng nhà mày, có phải mày ở Vân Thành chọc trúng ông lớn nào không?" Trong điện thoại, Lã Như Long tức giận đập bàn: "Tao đã sớm nói với mày, việc buôn bán nên làm đến nơi đến chốn, đừng có dùng quỷ kế. Nhà họ Lã ta mấy đời dốc sức tạo nên sản nghiệp này, toàn bộ đều bị tên súc sinh mày phá hủy!"

"Con, con không có đắc tội ai cả!"

"Nghiệp chướng mày còn dám nói dối? Mày có biết vì mày mà ông nội mày phải nhập viện không?"

Lã Như Long tức giận nói: "Bây giờ mày lập tức lăn đi xin lỗi người ta, nếu như đối phương không chịu tha thứ cho mày, mày chết ở bên ngoài đi, coi như tao không có đứa con này!"

"Bố!"

Nói xong, đối phương lập tức tắt máy.

Lã Tín trông như người mất hồn.

Không lẽ là Trần Mộng Dao?

Không, không có khả năng đó. Cô ta đâu có khả năng lớn như vậy.

Nhà họ Lã của Sơn Thành xa xôi, tập đoàn Trần thị có tiềm lực phát triển cực lớn, nhưng bây giờ cùng lắm cũng chỉ là một cái tập đoàn hạng hai.

Hắn chỉ mới đến Vân Thành một tuần, ngoại trừ những công ty cự tuyệt hắn ra, thì hoàn toàn không có khả năng là người khác.

"Không lẽ là nhà họ Dư?"

"Hay là tập đoàn Thiên Hồng?"

Điều này cũng không đúng, bởi vì hắn còn chưa nhìn thấy mặt người phụ trách của những công ty này, làm sao có thể đắc tội với với người bên trong?

Hắn suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn không nghĩ ra được, rốt cuộc mình đã đắc tội với người nào?

"Quên đi, trước tiên mình nên tìm một khách sạn để tắm rửa sạch sẽ."

Toàn thân hắn đều là mùi buồn nôn.

Cũng may là bên cạnh có một cái khách sạn ba sao, hắn đi vào trước sản: "Đặt cho tôi một căn phòng tổng thống!"

"Thưa anh, số dư trong thẻ của anh không đủ để đặt ạ!"

Cái gì?

"Trong tấm thẻ này của tôi có 10 triệu, cô nói là số dư không đủ?"

Lã Tín tức giận nói: "Không lẽ phòng tổng của các người có thể đắt đến vậy?"

Cô gái nhỏ ở quầy lễ tân nở một nụ cười chuyên nghiệp, "Xin lỗi tiên sinh, trêи đây nói rằng số dư trong tài khoản của anh không đủ, nếu không thì anh đổi một tấm thẻ khác ạ?"

"Rác rưởi!"

Lã Tín chửi một tiếng, sau đó đem trêи người ra một tấm thẻ VIP, có thể rút ra giới hạn là 5 triệu.

"Đây, trong thẻ này có khoảng 5 triệu!"

Cô gái nhỏ ở quầy thu ngân cung kính tiếp nhận, đặt ở trêи máy móc quét một cái, sau đó sắc mặt lập tức thay đổi: "Thật xin lỗi tiên sinh, tấm thẻ này của anh đã bị đóng băng!"

Lã Tín nghe vậy sắc mặt khẽ thay đổi: "Cô nói cái gì? Thẻ của tôi đã bị đóng băng?"

"Ha ha, nghèo kiết xác còn làm ra vẻ, không có tiền mà cũng đòi đặt phòng tổng thống?"

Cô gái nhỏ ở quầy thu ngân không nhịn được mà mỉa mai: "Anh xem anh mặc đồ lôi tha lôi thôi, nhà khách bên cạnh 30 tệ một đêm mới hợp với anh!"

"Cô..."

"Mau cút đi, nếu không tôi sẽ gọi cho bảo vệ!"

Cô gái ở quầy thu ngân nói vào bộ đàm hai câu, lập tức xuất hiện mấy người cao to mặc đồ bảo vệ xông lại.

"Chính là anh ta làm loạn ở đây!"

"Mẹ kiếp! Mày có biết đây là địa bàn của ai không?" Đội trưởng nhóm bảo vệ lập tức dùng một chiêu nện hắn xuống mặt đất.

"Ném hắn ta ra bên ngoài!"

Mấy người bảo vệ cao to này mang Lã Tín lên, ném hắn như ném rác rưởi, đem hắn ném vào trong thùng rác bên cạnh!

"Các người chờ đó cho tôi, tôi nhất định sẽ quay trở về tìm các người!"

Lã Tín đứng lên, vẻ mặt dữ tợn, thẻ tín dụng của hắn đều đã bị đóng băng, khách sạn chắc chắn là không ở được nữa rồi.

"Đúng rồi, Trần Thiến!"

Lúc này Lã Tín chợt nghĩ đến Trần Thiến, hắn vội vàng lấy điện thoại ra, bấm một dãy số.

"Alo, Thiến Thiến, vừa nãy công việc bận rộn quá, không thể trả lời em được, em không giận chứ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện