Rể Sang Đến Nhà

Chương 121: Tỏ tình



Anh ta vốn tưởng rằng chỉ cần mình tìm đại một lý do nào đó Trần Thiến nhất định sẽ tha thứ cho anh.

Tuy nhiên, anh ta cũng không thể ngờ rằng, đối phương chẳng nể nang chút nào, sỉ nhục anh ta bằng những từ ngữ khó nghe đến vậy.

“Anh là đồ biến thái, tên khốn kiếp, hiện giờ tôi chỉ cần nghĩ tới anh là đã buồn nôn rồi!”

Trong điện thoại vang lên tiếng nước chảy rào rào, lúc này cô ta đang ở trong phòng tắm lấy nước cọ rửa thân thể mình không biết bao nhiêu lần.

“Thiến Thiến, em… em nói cái gì?” Lã Tín bối rối!

“Anh là thằng 3D, vì sao anh không nói cho tôi biết là anh thích đàn ông hả?”

Giọng điệu Trần Thiến tỏ rõ vẻ coi thường: “Buồn nôn, anh đừng gọi điện cho tôi nữa, tôi chỉ cần nghĩ đến cái mặt anh, đã muốn nôn rồi!”

“Thích đàn ông?”

Lã Tín lo lắng, đột nhiên anh ta nghĩ tới lời Tiêu Thiên đã nói: “Thiến Thiến, em nói cho anh biết, rốt cục là đã xảy ra chuyện gì!”

“Còn ở đây mà giả vờ nữa hả?”

Trần Thiến có cảm giác toàn thân mình nổi đầy da gà: “Đoạn video giữa anh và mấy gã đàn ông đăng khắp nơi kia kìa, anh tự tìm mà xem!”

"Tút tút tút!" Điện thoại vang lên tiếng cúp máy.

Sau đó anh ta mở bảng tin, thì thấy được video khiến anh ta phải phát điên lên.

"Không, đây không phải là sự thật, đây không phải là sự thật. . ."

Lã Tín hoàn toàn không dám tin vào mắt mình nữa, trước đây sau khi ngủ cùng với cô nàng nào đó anh ta rất thích đăng tải video nhưng anh ta không hề muốn mình trở thành nhân vật chính trong video.

Suốt ngày săn nhạn, cuối cùng cũng bị nhạn mổ.

“Phụt!”

Một dòng máu nóng bỗng xộc lên, anh ta há mồm phun ra một ngụm lớn máu tươi, sau đó, trước mắt tối sầm lại, anh ta ngã lăn ra đất bất tỉnh nhân sự.

Lã Tín không biết được rằng ngoài video này còn có những video khác được phát tán ra.

Ví dụ như video một minh tinh nào đó hay một thiên kim nhà giàu thác loạn vân vân...

Cuối cùng có người kiểm tra tính xác thực của những video này, phát hiện ra nhân vật chính trong video đều sử dụng phần mềm chỉnh sửa ghép đầu vào nhân vật chính trong video.

Đến lúc này, mọi người mới biết được, đoạn video lúc trước của một vị giám đốc điều hành của tập đoàn Trần Thị đều là giả.

Trong đêm nay, điện thoại của Trần Cường như muốn nổ tung.

“Chủ tịch Trần, rất xin lỗi, chuyện sáng hôm nay chỉ là hiểu nhầm!”

“Chủ tịch Trần tôi đã tra ra manh mối rồi, là do em không đúng, ngày mai ở Tịnh Hiên Trai, tôi sẽ đích thân ra mặt xin lỗi anh!”

“Chủ tịch Trần, tôi cảm thấy hai nhà chúng ta cần hợp tác sâu hơn nữa…”

Cúp điện thoại Trần Cường thở ra một hơi nhẹ nhõm, chỉ vài giờ ngắn ngủi, cục diện đã thay đổi, chuyện này cũng chỉ có Tiêu Thiên mới có thể làm được.

Trần Mộng Dao dù đã cố nhưng không nén nổi kϊƈɦ động, đêm đến nằm trêи giường trằn trọc.

“Chú, chú đã làm thế nào vậy?” Trần Mộng Dao hiếu kỳ hỏi.

Tiêu Thiên cười hì hì, nói: “Muốn biết hả? Em hôn tôi một cái, tôi sẽ nói cho em biết!”

“Không được không được, cháu chỉ thân mật với chồng thôi!” Trần Mộng Dao lắc đầu liên tục.

“Chẳng nhẽ tôi không phải là chồng em hay sao?” Tiêu Thiên giả bộ không vui nói.

“Chú quên rồi à, thời gian thử thách là nửa năm, hiện giờ mới chỉ được có một phần sáu thôi đấy!”

Trần Mộng Dao nói rất nghiêm túc: “Tuy rằng về mặt pháp lý chúng ta là vợ chồng, nhưng về mặt tình cảm thì không phải!”

Trong đầu Tiêu Thiên thật đen tối, đầu cô bé này chứa cái gì vậy không biết?

“Chúng ta đã ngủ chung với nhau, còn chưa phải vợ chồng chính thức hay sao?”

Khuôn mặt Trần Mộng Dao đỏ lên, cô nói: “Không tính không tính, cùng lắm chỉ là bạn cùng phòng mà thôi!”

Nghe vậy, Tiêu Thiên không có cách nào phản bác.

“Chú à, sao chú không nói gì đi?”

Trần Mộng Dao nói: “Giận rồi à?”

“Trong lòng em tôi là người hẹp hòi như vậy sao?”

“Không phải không phải!”

Trần Mộng Dao vội vàng lắc đầu: “Trong mắt cháu, chú là người tốt!”

“Đây là cái mác người tốt hay sao?”

Tiêu Thiên cười tự giễu: “Rõ ràng là tôi được vợ mình cấp cho cái mác người tốt!”

“Ồ, không phải ý đó!”

Trần Mộng Dao cảm giác mình càng giải thích thì lại càng không rõ ràng nên quyết tâm nói ra: “Được rồi, cháu thừa nhận hiện giờ cháu có một chút cảm tình với chú, nhưng mà chú phải tiếp tục duy trì, nếu như chú không tốt với cháu, sáu tháng sau chúng ta sẽ ly hôn!”

Nói xong, cô nhanh chóng chúi đầu vào trong chăn.

Có trời mới biết vì sao cô lại nói những câu như thế này, dù sao thì hiện giờ cô cũng không có mặt mũi nào mà nhìn Tiêu Thiên.

Lúc này Tiêu Thiên cũng cảm thấy bối rối.

“Chuyện này… mình,… Đây coi như là được tỏ tình hay sao?”

Tiêu Thiên chưa từng yêu bao giờ, lúc này đầu óc bỗng thấy trống rỗng.

Thịch thịch thịch thịch thịch!

Anh cảm giác như tim mình đập rất nhanh, lòng bàn tay đã toát mồ hôi.

Cảm giác này so với việc anh đơn độc một mình nơi biên giới còn hồi hộp hơn rất nhiều.

“Em … em đang thổ lộ với anh sao?” Im lặng một lúc lâu, Tiêu Thiên mới thốt ra một câu.

“Ối, không phải!”

Mặt Trần Mộng Dao mặt đỏ lên nóng bừng, trái tim thiếu nữ rộn ràng không khác gì nai con đi lạc.

"Ha… ha ha" Tiêu Thiên nhoẻn miệng cười.

Nghe thấy tiếng cười của Tiêu Thiên, Trần Mộng Dao vừa thẹn thùng lại giận dỗi, vươn tay nhéo Tiêu Thiên một cái rõ mạnh vào eo.

Tiêu Thiên bị đau đến nỗi nhe răng trợn mắt, vậy mà không tránh đi, cứ ngây ngốc để cho cô nhéo.

“Chú… chú có đau hay không?”

“Không đau không đau.” Tiêu Thiên vui vẻ nói: “Đánh là hôn, mắng là yêu, vừa đánh vừa mắng sẽ sớm yêu thôi.”

“Chú… đồ lưu manh!”

“Chuyện tỏ tình như thế này, sao lại đến lượt con gái chứ!”

Lúc này Tiêu Thiên dường như được đả thông, liền nói: “Vợ à, lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã thề rằng, cuộc đời anh nhất định phải cưới em làm vợ. Sau này anh nhất định sẽ dùng cả tính mạng mình để che chở cho em, bảo vệ em, yêu thương em đến mãi về sau.”

Trần Mộng Dao có cảm giác toàn thân mình khẽ run lên, đây là lần đầu tiên Tiêu Thiên nói với cô những lời lẽ tình cảm như vậy.

Cô cứ nghĩ mình sẽ rất dị ứng, không ngờ rằng những lời nói này lại khiến cho trái tim cô rung động, khắc sâu vào trong tâm trí cô.

“Vợ à, chúng ta yêu nhau đi”

Uỳnh!

Câu nói này khiến cho mọi phòng bị của cô bị xóa tan.

Cô thậm chí cũng không biết, bản thân ngoài việc gật đầu còn có thể làm được chuyện gì thêm nữa.

Vậy thì, cứ thử xem sao?

Có hợp hay không, sau này mới biết được.

Lúc này, Tiêu Thiên không nhịn được vén chăn lên, nhìn Trần Mộng Dao đang thẹn thùng xấu hổ trong lòng không khỏi xốn xang.

Tiêu Thiên hít sâu một hơi, cố kiềm chế lửa tình đang rạo rực trong người, nói: “Em có đồng ý hay không?”

Đôi mắt Trần Mộng Dao long lanh ngân ngấn nước, cô… nên nói như thế nào bây giờ.

Chuyện ngại ngùng thế này, một người con gái như cô , nếu như nói đồng ý liệu có dễ dãi quá không?

Đột nhiên, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng vào Tiêu Thiên: “Cháu có thể đổi ý không?”

“Không thể.” Tiêu Thiên nói một cách chắc nịch.

“Chú thật là bá đạo!” Trần Mộng Dao chun chiếc mũi xinh đẹp, quay lưng đi.

Tiêu Thiên cũng không phải là kẻ ngốc, cô không từ chối có nghĩa là đồng ý.

Vừa định nghiêng người ôm lấy cô không ngờ Trần Mộng Dao lại nói một câu: “Không được đụng vào cháu!”

Câu nói này trong chớp mắt đã dội cho ngọn lửa trong lòng Tiêu Thiên một gáo nước lạnh.

Có lẽ, đêm nay lại là một đêm khó ngủ.

Không ngủ được đâu chỉ có mình Tiêu Thiên, còn có hai cha con Trần Dũng.

Hai người bọn họ trong thư phòng đang trút nỗi bực dọc.

“Tại sao mọi chuyện lại xoay chuyển đột ngột vậy?”

Trần Văn Siêu không thể hiểu được, mọi chuyện đã nắm chắc trong tay, tại sao sao lại đột nhiên lại lật ngược lại?

Trần Dũng cau mày, việc khiến ông ta buồn nôn nhất đó là, hôm nay ông ta còn bắt tay với cái tên biến thái Lã Tín.

Lẽ ra ông ta nên nghĩ tới từ lâu rồi.

“Đừng nhắc đến chuyện này nữa.”

“Vậy thì sự hợp tác của chúng ta với nhà họ Lã…”

“Hủy bỏ.”

Trần Dũng thở ra một hơi thuốc tức giận nói: “Xem ra chỉ có thể đem hy vọng gửi gắm Triệu Phu thôi.”

...

Cùng lúc đó Sơn Thành cuồn cuộn sóng.

Toàn bộ sản nghiệp của đệ nhất gia tộc họ Lã đều bị phong tỏa, video quay lén đại thiếu gia bị phát tán ra ngoài khiến gia tộc vốn đang ngày càng phát triển này chỉ trong một đêm đã rơi xuống đáy vực sâu.

Người đứng đầu gia tộc Lã Như Long trong vòng một đêm bạc trắng cả đầu.

Những đối tác trước đây cùng hợp tác đều vội vàng thừa nước đục thả câu, người nọ người kia chỉ hận không thể đến tận nơi mà chà đạp thêm một chút.

Điều khiến ông sợ hãi nhất là đó chính là, dường như có một bàn tay to lớn điều khiển tất cả mọi thứ ở sau lưng. Nhà họ Lã thậm chí không có quyền phản kháng, chỉ có thể gánh chịu.

“Alo. Lý cục trưởng, anh đang bận à… tút tút tút”

“Chủ tịch Trương, ngày mai có rảnh không...”

Ông ta đã gọi hết những mối quan hệ có thể gọi, nhưng không ai chịu ra tay giúp đỡ.

Cuối cùng, chỉ có một người bạn tốt lâu năm, tiết lộ cho ông một chút tin tức.

Nói là con trai ông Lã Tín ở Vân Thành đắc tội với một ông chủ lớn.

Lã Như Long buồn bã, không biết tên nghiệp chướng tại Vân Thành như thế nào rồi, liệu ông chủ lớn kia có tha thứ hay không.

Trong lúc Lã Như Long đang đau buồn, một công ty tên là Dao Trì lặng lẽ ra tay.

Tất cả mọi người chuẩn bị khiến cho nhà họ Lã tan nát, trong nháy mắt thâu tóm toàn bộ sản nghiệp của nhà họ Lã.

...

Dinh thự nhà họ Mã ở thành phố Việt.

Người đứng đầu nhà họ Mã là Mã Thiên Hùng đang ngồi ở vị trí chủ tọa, toàn bộ con cháu nhà họ Mã hơn trăm người đứng ở phía dưới.

“Ngày mai là ngày mở phiên tòa, tài liệu khởi tố chuẩn bị đến đâu rồi?"

“Bố, luật sư đã chuẩn bị tài liệu đầy đủ, chỉ chờ phiên tòa diễn ra mà thôi.” Đại thiếu gia nhà họ Mã - Mã Tuấn Phi nói.

"Lần này chúng ta nhất định phải thắng kiện!"

Mã Thiên Hùng nói: "Có biết luật sư của đối phương là ai không?"

Nhị thiếu gia nhà họ mã Mã Tuấn Huy nói: “Đối phương mời đến chính là luật sư Triệu Phu, vị luật sư hàng đầu của Yến Kinh! Người này đã vào nghề được ba mươi năm, chưa từng thua một vụ kiện nào!

“Hả”

Mã Thiên Hùng nhíu mày không ngờ rằng đối phương lại mời được vị luật sư có tên tuổi lớn đến như vậy.

“Bố yên tâm, chúng con đã thăm dò thực lực của đối phương, lần này nhất định chúng ta sẽ chiến thắng.” Mã Tuấn Phi tự tin nói.

“Được.”

Mã Thiên Hùng gật đầu, đảo mắt một vòng rồi nói: “Tan họp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện