Rể Sang Đến Nhà

Chương 142: Bùng phát



Tiêu Thiên đứng đó, bình tĩnh nói: "Ai đối xử tốt với tôi, tôi sẽ đối đãi tốt gấp trăm lần!"

Nói cách khác, trong hồng bao của Chu Lệ Trân là hai trăm?

Nên Tiểu Thiên đưa cho cô hai mươi nghìn!

Híttt!!

Những người xung quanh ngừng chơi bài, người nào người nấy quay sang nhìn, ánh khó tin.

"Nhưng... nhưng bằng này là quá nhiều!"

Giọng Chu Lệ Trân run run, đây là hai mươi nghìn tệ, bằng thu nhập của vợ chồng họ trong nửa năm.

Với tư cách trưởng bối tặng lì xì, vậy mà lại được đáp lễ bằng hai mươi vạn nhân dân tệ. Ai có thể tin được điều này?

"Không có gì!"

Tiêu Thiên cười điềm tĩnh: "Đây là tâm ý của cháu, mong cậu mợ không chê ít!"

Tiêu Thiên nói hai mươi nghìn nhân dân tệ giống như hai trăm nhân dân tệ vậy!

Đây thực sự là những lời mà kẻ ở rể nói ra được sao?

Chắc chắn Tần Ngọc Liên không thể có nhiều tiền như vậy, mà người con rể đào ngũ này lại càng không thể!

Trương Tuyết Phượng và Dương Hà liếc nhau, vẻ mặt đầy phức tạp.

Lúc trước nói Trần Mộng Dao kiếm được không ít hời ở nhà họ Trần, đó hoàn toàn là sự bịa đặt của Trương Tuyết Phượng.

Địa vị của Trần Cường ở nhà họ Trần còn không bằng địa vị của Dương Lực ở nhà họ Dương, nếu không cũng không đến mức không trở thành trò cười của mọi người.

Điều duy nhất mà họ có được là ngoại hình của Trần Mộng Dao, thành thật mà nói, bây giờ cái gọi là nữ thần đều là nhân tình của mấy người có tiền.

Như vậy, có nghĩa là Tiêu Thiên dùng chính số tiền mà những người đàn ông khác cho Trần Mộng Dao để giả vờ đáp lễ!

Nghĩ đến đây, Trương Tuyết Phượng cười nhạo trong lòng.

"Nhận đi."

Dương Lực nhìn Tiêu Thiên nói: "Tiểu Thiên cám ơn cháu!"

Chu Lệ Trân cũng không ra vẻ, nhận tiền và ghi tạc tình cảm này trong lòng.

Lúc này, đầu bếp bắt đầu lên đồ, Chu Lệ Trân vội vàng nói: "Nào, mọi người mau ngồi đi, món ăn đã chuẩn bị xong cả rồi.”

“Vội cái gì mà vội?”

Trương Tuyết Phượng trừng mắt nhìn Chu Lệ Trân: "Bọn họ không hiểu chuyện, thím cũng không hiểu à? Không biết là chỗ ngồi phải có thứ tự sao? Hôm nay là sinh nhật của bố. Bố còn chưa ngồi, những người khác có tư cách ngồi sao?"

Lời nói làm Chu Lệ Trân vừa tức vừa giận.

“Lệ Trân, đẩy bố vào chỗ ngồi!"

Ông lão Dương vội nói.

“Vâng, con đến đây!"

Chu Lệ Trân đẩy oong lão Dương ngồi vào ghế đầu tiên, bà cụ Tần ngồi bên cạnh, sau đó là Dương Vĩ, Trương Tuyết Phượng, Dương Quân rồi Bao Tâm Như, đã gần như trọn vẹn một bàn.

Dương Quân và Bao Tâm Như là tiểu bối trong gia đình, làm sao có thể đủ tư cách để ngồi đây?

Dương Lực và Chu Lệ Trân tức giận, nhưng bất lực, vì họ không có tiếng nói trong nhà.

Bất đắc dĩ, họ đành ngồi vào bàn thứ hai!

Ông lão Dương ngồi vào bàn khó khăn nói: "Mộng Dao, Tiêu Thiên, nếu chiêu đãi không chu toàn, mong các cháu bỏ qua nhé.”

Tiêu Thiên và Trần Mộng Dao gật đầu.

Trương Tuyết Phượng lúc này mới nói: "Hôm nay là sinh nhật của bố. Bố có lời gì muốn nói với mọi người không?"

Ông lão Dương thật sự không có tâm trạng: "Bố không có gì để nói, mọi người ăn uống nhiều vào nhé."

Ngay khi mọi người chuẩn ăn thì Dương Vĩ đặt ly rượu trong tay xuống, nhẹ giọng nói: "Nếu bố không có gì muốn nói, thì để con nói vài câu!"

Vợ chồng Dương Lực nhìn nhau cười khổ, chắc lại muốn gây chuyện rồi!

Trương Tuyết Phượng vỗ tay cười nói: "Mọi người vỗ tay hoan nghênh lãnh đạo gia đình của chúng ta phát biểu nào!"

Lời của bà ta đầy kiêu ngạo cùng khoe khoang.

Dương Vĩ đứng lên, liếc nhìn xung quanh: "Hôm nay là sinh nhật của bố tôi. Tôi ở đây để thay mặt tất cả những người nhà họ Dương, chúc bố tôi sống lâu trăm tuổi!”

“Nói hay lắm!"

Trương Tuyết Phượng nhiệt liệt tán thưởng.

Dương Hà cũng vỗ tay hai cái, còn Chu Lệ Trân và Dương Lực đều không hề phản ứng gì.

Những người khác cũng lác đác vỗ tay.

"Hôm nay mọi người đều có mặt ở đây, vừa hay tôi cũng muốn nói ra lời trong lòng mình.”

Ông ta liếc mắt nhìn Dương Lực: “Em trai, mấy năm gần đây vợ chồng em chăm sóc bố rất tốt, chuyện đó anh đều thấy cả. Em cũng biết anh công việc xã giao nhiều, cũng không thể chăm sóc bố được chu đáo, nhưng anh sẽ giúp em về mặt tài chính, nào, cùng nâng ly chúc mừng!"

Trần Mộng Dao nghe xong không biết nên nói gì.

Nói thật dễ nghe, không phải đều là gia đình cậu hai chăm sóc sao?

Dương Lực nghe vậy liền cảm thấy không biết phải nói gì, nói như họ là bảo mẫu không bằng!

Chu Lệ Trân tức giận, những năm nay, số tiền anh ta đưa chư đến ba nghìn, tất cả chi phí chữa bệnh của bố đều do bọn họ bỏ ra, sao anh ta có thể không biết xấu hổ nói ra những lời như vậy?

“Sao vậy, em không nể mặt anh à?” Dương Vĩ cầm ly rượu trong tay nhẹ giọng nói.

Dương Lực kéo tay Chu Lệ Trân, lắc đầu, ra hiệu nhẫn nhịn, sau đó cầm ly rượu lên, cười khan: "Anh cả sao có thể như vậy chứ, vừa rồi chúng em nghe anh nói nên cảm động, còn chưa kịp phản ứng lại!"

Nói xong, anh nhấc ly rượu lên bắt tay với ông ta!

Tiêu Thiên xem cảnh này hơi nhíu mày, có vẻ Dương Vĩ giống với Trần Dũng, chỉ là hạng quan cửu phẩm tép riu, thậm chí đến họ của mình là gì cũng còn không nhớ.

Uống xong một ngụm rượu, Dương Vĩ nói tiếp: "Còn em gái nữa, nếu có chuyện gì cần anh giúp đỡ thì cứ nói, ở thị trấn này anh vẫn có chút khả năng đấy.”

Nói xong, ông ta dừng lại rồi mới nói tiếp: “Em làm giáo viên thực tập của trường trung học cũng đã được hai năm rồi nhỉ? Cũng nên được vào biên chế rồi!”

Dương Hà nghe xong, vui mừng khôn xiết, nhanh chóng cầm ly rượu lên cười: "Cảm ơn anh cả!"

“Anh em trong nhà, em khách sáo vậy làm gì?” Dương Vĩ giả bộ không vui.

Trương Tuyết Phượng cũng than thở: "Đúng vậy, em sáo quá rồi!"

Dương Vĩ mỉm cười, cuối cùng ánh mắt hướng về chỗ Trần Mộng Dao.

“Mộng Dao, bố mẹ cháu không có ở đây, nhưng cậu cũng muốn nói với cháu đôi lời.”

Dương Vĩ thở dài, giọng điệu trầm xuống: "Gia đình cháu hoàn cảnh như thế nào, cậu mợ cũng đều biết, dù là nghèo một chút, nhưng nhân phẩm không được nghèo. Cho dù có thể cháu không thích nghe, cậu cũng phải nói."

Lúc này, mọi người đều chăm chú nhìn Dương Vĩ, vểnh tai lắng nghe.

Sắc mặt Trần Mộng Dao thay đổi ngay lập tức.

"Con người... vẫn nên sống đến nơi đến chốn. Đừng so đo mù quáng với người khác. Nhìn cháu kìa, thuê xe sang và mua nhân sâm. Cháu kiếm tiền bằng cách nào? Chẳng lẽ trong lòng cháu không rõ? Chúng ta không thể vì tiền mà bán cả linh hồn của mình! Chuyện không có giới hạn như vậy, chúng ta không thể làm được!”

Vẻ mặt của Trần Mộng Dao tối sầm lại, câu này có ý gì?

“Cháu đã kết hôn, đã là một phụ nữ đã có gia đình. Dù chồng cháu có là ở rể và là kẻ đào ngũ, cháu cũng không thể vượt qua ranh giới đạo đức đó. Cháu phải hiểu rằng điều này không chỉ làm xấu mặt bố mẹ cháu. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, những người khác cũng sẽ cho rằng người nhà họ Dương của chúng ta đều là những người có đạo đức thấp kém như vậy! "

“Bộp”

Nghe vậy, khuôn mặt xinh đẹp của Trần Mộng Dao nhanh chóng lộ ra vẻ tức giận.

Cô không nhịn được nữa, vỗ tay xuống bàn bật dậy trừng mắt nhìn Dương Vĩ: "Cậu nói cái gì?"

Những người này liên tục khiêu khích và thốt ra những lời lẽ xúc phạm, nể mặt của bà và cậu, cô chịu đựng hết lần này đến lần khác!

Nhưng Dương Vĩ thực sự đã vu oan, xúc phạm mình trước mặt mọi người.

Lúc này tất cả mọi người đều nhìn cô với ánh mắt kỳ quái, vài người đàn ông còn nheo mắt nhìn cô khiến cô cảm thấy toàn thân nổi da gà.

"Cậu đang nói cái gì à? Cháu muốn cậu nói thẳng ra sao?"

Dương Vĩ sắc mặt lập tức trầm xuống.

“Không biết tốt xấu!”

Trương Tuyết Phượng bất ngờ đập bàn và chỉ vào mặt Trần Mộng Dao và chửi: "Cháu đang ở nhà ai đập bàn vậy? Có những người sinh ra không được dạy dỗ. Đây là cách cha mẹ cháu dạy cháu ăn nói với người lớn à?”

"Cậu mợ thì tính là người lớn?”

Trần Mộng Dao cười lạnh, cô cũng vô cùng tức giận: "Cháu ăn của mợ hay dùng đồ của mợ à? Mợ có tư cách gì mà chỉ trích cháu? Mắng bố mẹ cháu? Các người là cái thá gì?”

"Sao, nhìn thấy nhà cháu lái xe sang, mua quà đắt tiền, hào phóng tặng tiền mợ hai, thì cậu mợ ghen tị? Cảm thấy khó chịu à?”

Đừng nhìn Trần Mộng Dao bề ngoài yếu ớt, thực ra cô là người có nội tâm mạnh mẽ, đôi mắt đẹp của cô nhìn thẳng vào Trương Tuyết Phượng, trong đôi mắt ấy tràn đầy tự tin và uy nghiêm.

Dù sao cô cũng là chủ tịch của một công ty hàng nghìn nhân viên, có thể để một bà nội trợ doạ cho phát sợ hay sao?

"Hôm nay tôi sẽ nói cho bà biết. Gia đình chúng tôi rất giàu có. Không chỉ vậy, gia đình chúng tôi còn mua một căn biệt thự lớn và chồng tôi đã mở công ty lớn cho tôi. Bà có tư cách gì coi thường chồng tôi? Các người xứng sao?"

Câu cuối cùng, cô gần như gầm lên.

Những lời này cô đã giữ trong lòng hơn mười năm rồi, bà ta thật sự cho rằng cô vẫn là cô gái nhỏ phải khúm núm sao?

Sau khi cắt đứt quan hệ với nhà họ Trần, lòng tốt của cô chỉ đối với những người đối tốt với mình.

Tiêu Thiên ngồi bên cạnh không nói gì.

Đây là lần đầu tiên anh thấy Trần Mộng Dao tức giận!

Anh biết trong lòng Trần Mộng Dao đã đè nén quá nhiều bất bình cùng chua xót, nếu không giải toả hết, sẽ khiến tích bệnh trong người.

May mắn, lần này, cô có thể giải toả hết ra.

"Mày nói gì?"

Trương Tuyết Phượng không thể tin vào tai mình!

"Tiện nhân, tao cần phải ghen tị với nhà mày sao? Mày đang nói đùa à?"

"Ai mà không biết mẹ mày gả cho một tên phế vật không có việc làm, chỉ biết ngồi ăn chờ chết, người thân trong nhà đều không thuyết phục được! Mày lại càng hay, lấy một thằng đào ngũ tham sống sợ chết. Nhà họ Dương của chúng tao tuy không phải là một gia tộc lớn, nhưng ở thị trấn này, chúng tao cũng có danh tiếng, làm người nhà với mày, thật là mất mặt!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện