Rể Sang Đến Nhà

Chương 141: Đáp lễ



Dương Hà xấu hổ, trong mắt ẩn hiện sự tức giận.

"Mộng Dao, không phải mợ nói cháu nhưng mua cái rễ Đảng sâm về có phải hơi quá đáng không? ”

Nhân sâm có rất nhiều loại, nhưng có lẽ Đảng sâm là loại rẻ nhất. Một cây có mấy chục tệ.

Hộp đóng gói tinh xảo như vậy, ít cũng phải vài trăm tệ, dùng để đựng Đảng sâm có mấy chục tệ? Nghĩ thế nào vậy?

"Mọi người hiểu gia cảnh nhà cháu thế nào. Cháu mua sâm nước Mễ cũng tốt, cũng chỉ một ngàn đô, ít nhất cũng không làm mất mặt mũi ai. Cậu cháu nông dân không hiểu chuyện này, nhưng mợ và dì cũng không phải không có mắt."

Trần Mộng Dao thực sự không thể nhịn được nữa!

"Vậy thì mợ và dì hãy xem bao bì và hóa đơn phía trêи hộp quà đi xem đó là nhân sâm hay Đảng sâm?"

Một người chi tiêu phóng khoáng như Tiêu Thiên mà lại mua Đảng sâm mấy chục tệ để tặng quà?

Trương Tuyết Phượng nhíu mày.

Bà ta nhìn vào hộp quà, phía trêи in chữ Bảo Chi Đường, nhìn vào hóa đơn, cũng là hóa đơn của Bảo Chi Đường.

Bà ta nhìn giá!

"Sáu mươi sáu nghìn!"

Trương Tuyết Phượng không khỏi hét lên: "Cái này... cái này làm sao có thể!"

Làm sao Đảng sâm lại có giá sáu mươi sáu nghìn?

Tiêu Thiên nghe nói sức khỏe của ông không tốt, đã mua nhân sâm lâu năm bồi bổ cho ông, nói không chừng có thể giúp ông sống thêm một hai năm.

Nếu tặng cho bà ngoại thì ít nhất cũng là nhân sâm trăm năm, giá ít nhất cũng là chục triệu tệ.

"Chị dâu, không phải chị bị hoa mắt chứ?"

Dương Hà nhanh chóng nhìn hóa đơn rồi rồi cũng bị số tiền trêи đó làm cho giật mình mà hét lên.

Trong khoảnh khắc, khu nhà đang ồn ào bỗng nhiên im lặng, mọi người đều nhìn ra.

Cái này... Đúng là nhân sâm, giá sáu mươi sáu nghìn?

Đùa gì vậy?

Trương Tuyết Phượng ngây ngốc nhìn Trần Mộng Dao, không thể tin vào mắt mình.

Dương Vĩ ở một bên cau mày muốn hỏi bà ta xem có đọc nhầm không, nhưng vợ ông ta vốn nổi tiếng mẫn cảm với tiền bạc, tuyệt đối không thể đọc nhầm.

Sáu mươi sáu nghìn!

Lương của ông ta cả năm chỉ hơn năm mươi nghìn!

Lúc này, hai người già đang tán gẫu ở bên cạnh cũng dừng lại, bà cụ khó hiểu nhìn Trần Mộng Dao: "Dao Dao, bọn họ nói bao nhiêu?"

"Sáu mươi sáu nghìn ạ!"

Chu Lệ Trân suốt nãy giờ im lặng đột nhiên nói: "Mộng Dao thực sự có hiếu, tặng cho bố một món quà đắt tiền như vậy."

Ông lão Dương sửng sốt: "Con dâu, con nói củ sâm này là sáu mươi sáu nghìn?"

Chu Lệ Trân gật đầu nói: "Đúng vậy ạ, giờ sức khỏe của bố không tốt, có củ nhân sâm này, nhất định có thể khoẻ hơn."

Trương Tuyết Phượng và Dương Hà nhìn nhau, trong mắt lộ ra vẻ khó chịu.

Hai người đều mong ông lão Dương sớm quy tiên để làm tang lễ, chia tiền, ngay cả quan tài cũng đã chuẩn bị. Giờ Chu Lệ Trân lại nói ông ấy có thể khoẻ lại. Bọn họ làm sao có thể vui mừng được?

Người mất mặt nhất là Trương Tuyết Phượng, vì bà ta nhìn thấy hóa đơn này là hàng thật, đó là nhân sâm thật chứ không phải Đảng sâm.

Lúc trước cười nhạo Trần Mộng Dao, bây giờ nhân sâm thật đang ở trước mặt, bà ta cảm thấy mặt mình như bị co rút.

"Mợ nhìn rõ chưa?"

Trần Mộng Dao nói: "Nếu không tin, chúng ta có thể mang đến Bảo Chi Đường để kiểm tra!"

Sắc mặt của Trương Tuyết Phượng trở nên cứng ngắc, khi nghe Trần Mộng Dao nói điều này, ánh mắt bà ta hướng vào bộ quần áo trêи người ông lão Dương.

Bộ quần áo đó may không được chỉn chu vì dù gì nó cũng chỉ có giá vài chục tệ ở một quầy hàng trêи phố, quan sát cẩn thận hơn là có thể nhìn ra được.

Đây không phải nói bóng nói gió thì là gì?

“Haha, xem ra Mộng Dao đã kiếm được không ít của cải từ nhà họ Trần trong hai năm qua rồi!” Trương Tuyết Phượng trợn mắt cười xấu xa nói.

“Mợ....”

Trần Mộng Dao nóng nảy, chỉ có nhà họ Trần luôn chèn ép cô, cô chưa từng được lợi ích gì từ nhà họ Trần!

Cô muốn vạch mặt, nhưng Tiêu Thiên siết chặt lấy tay cô khẽ lắc đầu, khiến cô nhẫn nhịn lại!

Nhịn một chút rồi về, sau này cũng không bao giờ đến nơi này nữa.

Lúc này, Dương Lực từ trong bếp chạy ra: "A, bác và Mộng Dao đến rồi!"

Mặt Dương Lực tỏ vẻ vui mừng: "Lệ Trân, đi rót nước cho bác và Mộng Dao đi!"

Chu Lệ Trân nghe xong, quả thực, sau khi ba người đi vào ngay cả một ly nước cũng chưa mời.

"Bác, Dao Dao, Tiêu Thiên, mọi người uống nước đi!"

“Cảm ơn mợ hai!” Trần Mộng Dao vẫn có thiện cảm với mợ hai, mợ hai rất hiền lành, trước đây đám người Trương Tuyết Phượng chế nhạo gia đình họ, dì ấy chưa bao giờ tham gia, thậm chí còn nói tốt về gia đình họ.

Tuy nhiên, sức khỏe của cậu hai không tốt lắm, thu nhập của gia đình họ cũng không cao, địa vị ở nhà họ Dương cũng giống như địa vị của gia đình Trần Mộng Dao lúc trước khi ở nhà họ Trần.

“Cảm ơn mợ hai!” Tiêu Thiên cầm lấy cốc nước, gật đầu cười nói.

“Đều là người nhà, đừng khách sáo!” Chu Lệ Trân tươi cười, lấy từ trong túi ra một bao lì xì đỏ: “Lúc Mộng Dao kết hôn cậu mợ không đi được, theo như thói quen cháu rể mới đến nhà sẽ được nhận lì xì, đây là chút lòng thành của cậu mợ, hai cháu nhận nhé.”

Tiêu Thiên giật mình, đây là lần đầu tiên anh nhận được phong bao mà không có đòi hỏi gì.

“Mộng Dao, nói cho Tiểu Thiên biết bảo anh ấy nhận lấy, thói quen không thể phá vỡ!” Chu Lệ Trân nói: “Hay là cháu chê mợ cho ít?”

Tiêu Thiên đang định nói, Trương Tuyết Phượng chỉ vào Chu Lệ Trân chửi bới: "Ý thím là gì? Cố tình làm xấu mặt tôi và em gái à?"

"Cháu rể mới tới nhà là sao? Không phải chỉ là cháu rể đến chơi thôi sao? Có hiểu gì không mà bảo cháu rể mới đến chơi nhà? Đây là được gả vào nhà họ Trần, lì xì cái gì không biết?”

Dương Hà cũng lạnh nhạt nói: "Chị dâu, làm người tốt cũng không phải làm như vậy đâu?”

"Chị,... chị."

Chu Lệ Trân sắc mặt đỏ bừng, đứng như chôn chân tại chỗ, không tiến cũng không lui, xấu hổ vô cùng.

Dương Lực cũng tức giận, các người không cho, còn không cho phép chúng tôi cho?

Người ta mua củ sâm sáu mươi sáu nghìn tệ tặng bố mình, lì xì là điềm tốt, hôm nay lại là mừng thọ bảy mươi của ông cụ, đây không phải là vui càng thêm vui hay sao?

Tại sao đến miệng họ lại hoàn toàn thay đổi đi vậy?

"Cháu cảm ơn mợ hai!"

Tiêu Thiên cười cầm lấy phong bao lì xì, sau đó nói: "Mợ đợi đã, cháu rể mới như cháu cũng đáp lễ một món quà!"

Nói xong, anh đi vào trong xe, sau khi ra nhét vào tay cô chiếc phong bao lì xì mà cô vừa đưa cho anh.

Nhìn thấy cảnh này, những người xung quanh đều không nhịn được cười!

Trương Tuyết Phượng và Dương Hà cười lớn, họ thật sự cười lớn tiếng, trả lại phong bao lì xì người ta vừa đưa mà gọi là đáp lễ?

Chu Lệ Trân có thể cho vào phong bao lì xì bao nhiêu tiền, tất nhiên sẽ không vượt quá hai trăm!

Dương Vĩ bĩu môi khinh thường, vẫn giữ nguyên dáng vẻ cán bộ, hạ đẳng chính là hạ đẳng, không hiểu phép tắc gì cả.

“Đến đây, Tâm Như, cô biết cháu tới đây nên chuẩn bị cho cháu một bao lì xì lớn đấy.” Trương Tuyết Phượng vẫy tay với Tâm Như bạn gái của Dương Quân rồi lấy từ trong túi ra một bao lì xì.

Không cần mở ra cũng có thể nhìn ra phong bao của Tâm Như không hề nhỏ.

“Nhìn xem có bao nhiêu tiền trong đó!” Trương Tuyết Phượng cười nói.

"Cháu cám ơn cô ạ!"

Tâm Như mở bao lì xì trước mặt mọi người và đếm, bên trong đúng tròn hai nghìn!

Ở thị trấn nhỏ này, lễ gặp mặt như này đã là rất nhiều rồi!

Tâm Như vui vẻ ra mặt, Dương Quân trông cũng rất hứng khởi.

Nhưng điều họ không biết là trái tim của Chu Lệ Trân vào lúc này đang run rẩy.

Phong bao lì xì mà Tiêu Thiên đưa cho cô đã phồng hẳn lên, vừa vào tay đã cảm nhận được, không cần nhìn cô cũng biết bên trong có rất nhiều tiền.

"Có chuyện gì vậy?"

Dương Lực nhìn thấy vợ bộ dạng thở gấp liền hỏi: "Em không khoẻ sao?"

"Chồng à!"

Chu Lệ Trân giọng nói có chút run rẩy, hai tay cầm phong bao lì xì, lòng bàn tay đẫm mồ hôi!

Cô hét lên và quay lại nhìn Tiêu Thiên: "Lì xì…lì xì lớn quá!"

"Phụttt!"

Trương Tuyết Phượng lại không nhịn được cười.

"Cô bị tâm thần à? Cô tự đóng bao lì xì, bên trong có bao nhiêu tiền mà không đếm à? Còn bày ra bộ dạng ngạc nhiên, doạ ai cơ?”

Dương Hà cũng mỉa mai, anh hai của cô ta là một kẻ bệnh tật, còn chị dâu thứ hai của cô ta cũng là một người nhút nhát.

Lại tỏ ra ngạc nhiên với hai trăm nhân dân tệ mà chính mình đã cho vào?

"Không... tôi không cho vào cái này."

Chu Lệ Trân hít sâu một hơi nói: "Tuy rằng lì xì này là của tôi, nhưng tiền trong đó không phải hai trăm tệ!"

"Cái đó có bao nhiêu?"

Dương Hà vô thức nhìn bao lì xì thấy nó phồng lên, xem ra cũng khá nhiều!

Nhưng mà, cô ta nghĩ đáp lễ lại cũng không đáng bao nhiêu, Tiêu Thiên dù sao cũng chỉ là cháu rể đến chơi mà thôi!

Bên trong không phải nhét một tệ một chứ?

Trương Tuyết Phượng nghĩ thầm với vẻ thích thú ghê tởm, nếu Chu Lệ Trân bị yêu cầu mở phong bao lì xì trước mặt mọi người thì sẽ thật tuyệt vời!

Nghĩ đến đây, bà ta nhanh chóng ra lệnh: "Mau mở luôn bao lì xì ra để chúng tôi được mở mang tầm mắt xem trong đó có bao nhiêu tiền!"

Chu Lệ Trân ngây ngốc gật đầu, mở lì xì.

Ngay lúc mở ra, Trương Tuyết Phượng và Dương Hà lại hét lên!

Trời ạ, là tiền, hai sấp tiền!

Tiếng hét của hai người phụ nữ làm bầu không khí xung quanh như đông lại.

Dương Vĩ vừa nhấc tách trà lên uống mà nghe vậy giật mình tay run khiến nước trà nóng bắn thẳng vào đùi, nóng đến đau đớn nghiến răng nghiến lợi.

"Lì xì... có hai mươi nghìn tệ?"

Tiêu Thiên đáp lễ hai mươi nghìn tệ?

Dương Hà mặt mày kinh hãi, còn hai con mắt Tuyết Phượng suýt nữa bắn ra khỏi tròng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện