Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi
Chương 433: “Mày đâu rồi? Điếc à?
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bầu không khí lại trở nên ngượng ngùng, anh cũng không biết nên nói gì thêm.
Cô nhanh chóng lên tiếng: “Thế tôi về phòng đây”.
Anh mỉm cười đáp: “Ừ”.
Tiếp đó, cô lập tức quay người đi ra khỏi căn phòng.
Ngay khi chuẩn bị đóng cửa lại, cô đột nhiên dừng bước.
Trương Minh Vũ ngơ ngác nhìn cô, ánh mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.
Cô lại làm sao nữa vậy?
Anh chưa kịp nghĩ ngợi gì nhiều đã nghe thấy một giọng nói dịu dàng vang lên: “Ngủ ngon”.
Câu nói chất chứa dịu dàng vô hạn!
Anh giật nảy mình, mờ mịt ngẩng đầu thì thấy cửa phòng đang từ từ khép lại.
Ngủ… ngon?
Anh trợn tròn mắt, đầu óc rối bời.
Anh không bao giờ nghĩ tới đời này mình có thể nghe thấy cô nói hai chữ này…
Anh đứng lặng hồi lâu mới kịp phản ứng lại.
Khoé miệng vô thức nhếch lên mỉm cười. Anh quay lưng lại lao lên giường.
“Con mẹ nó chẳng có tiền đồ gì cả! Quá mất mặt!”
Anh lầm bầm mắng mình một câu rồi tươi cười chui vào trong chăn!
Đêm nay anh ngủ rất say.
Sáng hôm sau, anh bị một tiếng kêu gào chói tai đánh thức: “Mày chết dí ở đâu rồi thằng kia? Không thèm nấu cơm nữa à? Mày bỏ ra ngoài mấy ngày liền quên mất bản tính rồi à?”
“Có còn nhớ mày họ gì không hả?”
Trương Minh Vũ mơ màng tỉnh dậy.
Nấu cơm?
Anh lắc đầu mấy cái mới tỉnh táo được đôi chút.
“Mày đâu rồi? Điếc à? Mau cút ra đây cho tao!”, giọng nói chanh chua của Lý Phượng Cầm lại vang lên.
Anh hít một hơi thật sâu, thay quần áo xong xuôi mới đi ra khỏi phòng.
Anh vừa mới đứng ở đầu cầu thang đã trông thấy bà ta đang đứng giữa phòng khách, hai tay chống nạnh, mặt đỏ tía tai vì tức giận.
Anh ảo não đáp lại một tiếng: “Con đến đây”.
Mấy ngày nay anh đã quen với cuộc sống tự do.
Nếu không vì muốn thuận tiện bảo vệ Lâm Kiều Hân, cho tiền anh cũng không thèm lãng phí thời giờ ở cái nhà này, chịu bao nhiêu ấm ức.
Lý Phượng Cầm lại càng nổi trận lôi đình, mắng mỏ đay nghiến: “Mày ra ngoài ở được vài ngày đã nghĩ mình là ông tướng rồi phải không? Mày không ý thức được địa vị của mày ở nhà họ Lâm chúng tao là gì hả?”
“Không thèm nấu bữa sáng, cũng không làm việc nhà!”
“Nhà họ Lâm nuôi mày được cái nước non gì?”
Giọng rít gào của bà ta cực kỳ chát chúa, vang vọng khắp nơi.
Bầu không khí lại trở nên ngượng ngùng, anh cũng không biết nên nói gì thêm.
Cô nhanh chóng lên tiếng: “Thế tôi về phòng đây”.
Anh mỉm cười đáp: “Ừ”.
Tiếp đó, cô lập tức quay người đi ra khỏi căn phòng.
Ngay khi chuẩn bị đóng cửa lại, cô đột nhiên dừng bước.
Trương Minh Vũ ngơ ngác nhìn cô, ánh mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.
Cô lại làm sao nữa vậy?
Anh chưa kịp nghĩ ngợi gì nhiều đã nghe thấy một giọng nói dịu dàng vang lên: “Ngủ ngon”.
Câu nói chất chứa dịu dàng vô hạn!
Anh giật nảy mình, mờ mịt ngẩng đầu thì thấy cửa phòng đang từ từ khép lại.
Ngủ… ngon?
Anh trợn tròn mắt, đầu óc rối bời.
Anh không bao giờ nghĩ tới đời này mình có thể nghe thấy cô nói hai chữ này…
Anh đứng lặng hồi lâu mới kịp phản ứng lại.
Khoé miệng vô thức nhếch lên mỉm cười. Anh quay lưng lại lao lên giường.
“Con mẹ nó chẳng có tiền đồ gì cả! Quá mất mặt!”
Anh lầm bầm mắng mình một câu rồi tươi cười chui vào trong chăn!
Đêm nay anh ngủ rất say.
Sáng hôm sau, anh bị một tiếng kêu gào chói tai đánh thức: “Mày chết dí ở đâu rồi thằng kia? Không thèm nấu cơm nữa à? Mày bỏ ra ngoài mấy ngày liền quên mất bản tính rồi à?”
“Có còn nhớ mày họ gì không hả?”
Trương Minh Vũ mơ màng tỉnh dậy.
Nấu cơm?
Anh lắc đầu mấy cái mới tỉnh táo được đôi chút.
“Mày đâu rồi? Điếc à? Mau cút ra đây cho tao!”, giọng nói chanh chua của Lý Phượng Cầm lại vang lên.
Anh hít một hơi thật sâu, thay quần áo xong xuôi mới đi ra khỏi phòng.
Anh vừa mới đứng ở đầu cầu thang đã trông thấy bà ta đang đứng giữa phòng khách, hai tay chống nạnh, mặt đỏ tía tai vì tức giận.
Anh ảo não đáp lại một tiếng: “Con đến đây”.
Mấy ngày nay anh đã quen với cuộc sống tự do.
Nếu không vì muốn thuận tiện bảo vệ Lâm Kiều Hân, cho tiền anh cũng không thèm lãng phí thời giờ ở cái nhà này, chịu bao nhiêu ấm ức.
Lý Phượng Cầm lại càng nổi trận lôi đình, mắng mỏ đay nghiến: “Mày ra ngoài ở được vài ngày đã nghĩ mình là ông tướng rồi phải không? Mày không ý thức được địa vị của mày ở nhà họ Lâm chúng tao là gì hả?”
“Không thèm nấu bữa sáng, cũng không làm việc nhà!”
“Nhà họ Lâm nuôi mày được cái nước non gì?”
Giọng rít gào của bà ta cực kỳ chát chúa, vang vọng khắp nơi.
Bình luận truyện