SẾP CỦA TÔI LÀ MỘT ÔNG CHÚ!
Chương 6: Mồng Tơi Để Rớt
" À, chú nói cái này sao?" Bối Bội Sam tỉnh bơ đáp.
" Thật ra...".
Hôm Sở Bách Điềm bảo có việc đi khỏi Sở thị, cô không cần đi theo, lúc sáng hôm đó cô đến công ty thì đã thấy một đám người thập thò gần đó.
Khi thấy xe Sở Bách Điềm rời đi, cô cảm thấy không ổn liền xuống bên dưới quan sát. Nhìn thấy một đám người định lái xe đuổi theo anh thì cô lao ra chặn lại.
Cuối cùng mới biết bọn họ là được sai đến ám sát Sở Bách Điềm, chưa làm cái quái gì được thì cô đã ngăn kịp thời rồi.
Nhưng khổ cái, cô không cẩn thận mà bị chém một cái. Một phần là nghèo đến mồng tơi không có mà rớt, nhớ ra trong phòng làm việc của Sở Bách Điềm có hộp thuốc, cô định mượn tạm của anh xử lý vết thương trước rồi trả lại sau.
Ai dè chỉ mới cởi bỏ quần áo và tóc giả ra, anh đã trở về còn chứng kiến nhìn thấy cô với bộ dạng con gái.
Sau đó thì ai cũng biết rồi đó.
Sở Bách Điềm nghe cô kể lại. Anh nhớ ra lúc đó cô đã mặc kệ bản thân mà lao đến ôm chân anh, cầu xin anh đừng đuổi việc mình.
" Lúc đó tôi vì sợ mất việc nên không suy nghĩ mà lao đến ôm lấy chân chú ".
Bối Bội Sam giải thích, cô nhăn mặt vì vết thương trên vai đau hơn.
" Chú ngồi đó đi, tôi vào phòng tắm xử lý vết thương trước cái đã " Bối Bội Sam nói, đứng luyên thuyên nãy giờ cô đã đau muốn xỉu đi rồi.
Nhìn Bối Bội Sam đi vào phòng tắm, Sở Bách Điềm ngồi ở đó, anh cầm li chanh nóng lên uống hết một hơi.
" Chua...chua quá " Anh lẩm bẩm.
Bối Bội Sam đứng trong phòng tắm như vật lộn vậy, mỗi ngày bôi thuốc thế này cô chẳng khác gì đang tự đánh nhau với chính bản thân mình.
Cô không thể chạm tới vết thương trên vai, nhìn qua gương lại càng khó.
Miệng vết thương càng lúc chảy máu nhiều hơn, cô vội lấy bông gòn lau đi, càng lau thì nhiều máu chảy xuống hơn, cô không biết làm sao cả.
Sở Bách Điềm đang ngồi ngoài kia, chẳng lẽ cô phải nhờ chú ta sao...
Nhưng mà...ông chú đó không gần nữ giới cơ mà.
Cạch
Sở Bách Điềm bất ngờ đẩy cửa ra, anh chớp chớp mắt nhìn Bối Bội Sam.
Một bên áo của cô được kéo xuống, anh có thể thấy rõ bra của cô..
Màu...màu trắng...
Bối Bội Sam đơ cả người ra, chai thuốc trên tay cô cũng được buông xuống, cũng may Sở Bách Điềm chụp lấy kịp.
" Để...để tôi giúp " Anh lấp bấp nói.
Bối Bội Sam như hóa đá,lúc này nhớ ra chuyện quan trọng, cô vội đưa tay lên ôm ngực mình che đi.
" Chú...chú thấy rồi?".
Sở Bách Điềm thật thà gật đầu.
" Chú!!!!".
...
Vật lộn một hồi Bối Bội Sam cũng không thắng được với Sở Bách Điềm,để anh bôi thuốc cho mình.
Ở khoảng cách gần với anh như vậy, cô mới nhìn rõ người đàn ông này thật sự đẹp trai.
Tuy là anh quên chưa cạo râu kia kìa!
" Xong rồi " Sở Bách Điềm nói, anh tiện tay kéo áo của cô lên, không nhìn đến.
Thật ra đang che giấu cảm xúc vào sâu bên trong thôi, chứ thằng nào nhìn thấy cảnh này lại không...
" Khụ, chú ăn tối chưa?" Bối Bội Sam đổi vấn đề, dù sao ông chú cũng giúp cô một tay, cô cũng nên làm gì đó chứ.
Anh lắc đầu, đóng hộp thuốc lại cho cô.
" Vậy ăn mì chứ? Tôi vừa đi mua vài con tôm, chú ăn không?" Bối Bội Sam hỏi.
Sở Bách Điềm như bị ai xuôi ai khiến, anh gật đầu.
" Vậy chú đợi tôi một chút ".
Bối Bội Sam nói xong liền tiến đến căn bếp nhỏ nhắn của mình. Căn phòng trọ này không quá lớn, bước vài cái là đến bếp rồi, mà cô làm gì có tiền thuê nhà cao cửa rộng chứ?
Sở Bách Điềm ngoan ngoãn ngồi đó, thật sự là anh đói meo luôn rồi.
Đưa tay nới lỏng cavat ra, anh nhìn bóng dáng Bối Bội Sam ngồi đó, tại sao khi anh chạm vào cô gái này...
Cái cảm giác đó không đến...
Thật sự không có phản ứng!
Bối Bội Sam là vị cứu tinh của anh sao?
Hay là...
...
Bối Bội Sam loay hoay nấu xong hai bát mì, cô bưng ra để trước mặt Sở Bách Điềm, sau đó đưa đôi đũa và thìa cho anh.
" Chú ăn đi, nhà tôi chẳng có gì ngoài mì gói đâu, người ăn sơn hào hải vị như chú mong đừng chê ".
Cô ngây ngô nói.
" Cô không ăn cơm à?" Sở Bách Điềm kiếm chuyện hỏi.
" Ăn cơm? Có chứ, nhưng tôi làm gì có tiền mà ăn cơm, tiền nhà đóng xong tôi phải ăn mì suốt một tháng đó " Cô lẩm bẩm.
Người nhiều tiền như Sở Bách Điềm có thể chẳng hiểu được cảm giác này của cô rồi.
" Tại sao?" Anh hỏi tiếp.
" Tôi không có tiền " Bối Bội Sam thắng thắng nói, đây là sự thật, cô thật sự cần tiền để trang trải cuộc sống của mình.
" Đọc số tài khoản của cô đi " Sở Bách Điềm bất ngờ chuyển chủ đề.
" Hả?" Bối Bội Sam ngơ ra nhìn anh.
" Đọc đi ".
" À ừ...".
Bối Bội Sam thật thà đọc số tài khoản cho anh.
Sở Bách Điềm bấm bấm gõ gõ gì trong điện thoại, thoáng chốc điện thoại cô có thông báo, cô cầm lên xem thì.
Ôi cmn nó!
200 triệu!!!
Người chuyển khoản cho cô chính là Sở Bách Điềm!
" Chú...chú...".
" Đó là tiền lương của cô ".
" Tôi thuê cô, Bối Phong ".
Sở Bách Điềm nói xong cảm thấy sai sai, Bối Phong...đây có lẽ không phải tên thật của cô.
" Tên thật của cô là gì?".
" Bối Bội Sam ".
" Được rồi, Bối Bội Sam, từ bây giờ và về sau, cô chính là vệ sĩ của tôi ".
" Cô sẽ ở bên cạnh tôi 24/24, nửa bước cũng không được rời, tôi đi đâu có đi đó ".
" Số tiền vừa rồi coi như là tiền lương hai tháng của cô, tôi xin gửi trước ".
" Bây giờ cô có mồng tơi để rớt rồi chứ?".
" Thật ra...".
Hôm Sở Bách Điềm bảo có việc đi khỏi Sở thị, cô không cần đi theo, lúc sáng hôm đó cô đến công ty thì đã thấy một đám người thập thò gần đó.
Khi thấy xe Sở Bách Điềm rời đi, cô cảm thấy không ổn liền xuống bên dưới quan sát. Nhìn thấy một đám người định lái xe đuổi theo anh thì cô lao ra chặn lại.
Cuối cùng mới biết bọn họ là được sai đến ám sát Sở Bách Điềm, chưa làm cái quái gì được thì cô đã ngăn kịp thời rồi.
Nhưng khổ cái, cô không cẩn thận mà bị chém một cái. Một phần là nghèo đến mồng tơi không có mà rớt, nhớ ra trong phòng làm việc của Sở Bách Điềm có hộp thuốc, cô định mượn tạm của anh xử lý vết thương trước rồi trả lại sau.
Ai dè chỉ mới cởi bỏ quần áo và tóc giả ra, anh đã trở về còn chứng kiến nhìn thấy cô với bộ dạng con gái.
Sau đó thì ai cũng biết rồi đó.
Sở Bách Điềm nghe cô kể lại. Anh nhớ ra lúc đó cô đã mặc kệ bản thân mà lao đến ôm chân anh, cầu xin anh đừng đuổi việc mình.
" Lúc đó tôi vì sợ mất việc nên không suy nghĩ mà lao đến ôm lấy chân chú ".
Bối Bội Sam giải thích, cô nhăn mặt vì vết thương trên vai đau hơn.
" Chú ngồi đó đi, tôi vào phòng tắm xử lý vết thương trước cái đã " Bối Bội Sam nói, đứng luyên thuyên nãy giờ cô đã đau muốn xỉu đi rồi.
Nhìn Bối Bội Sam đi vào phòng tắm, Sở Bách Điềm ngồi ở đó, anh cầm li chanh nóng lên uống hết một hơi.
" Chua...chua quá " Anh lẩm bẩm.
Bối Bội Sam đứng trong phòng tắm như vật lộn vậy, mỗi ngày bôi thuốc thế này cô chẳng khác gì đang tự đánh nhau với chính bản thân mình.
Cô không thể chạm tới vết thương trên vai, nhìn qua gương lại càng khó.
Miệng vết thương càng lúc chảy máu nhiều hơn, cô vội lấy bông gòn lau đi, càng lau thì nhiều máu chảy xuống hơn, cô không biết làm sao cả.
Sở Bách Điềm đang ngồi ngoài kia, chẳng lẽ cô phải nhờ chú ta sao...
Nhưng mà...ông chú đó không gần nữ giới cơ mà.
Cạch
Sở Bách Điềm bất ngờ đẩy cửa ra, anh chớp chớp mắt nhìn Bối Bội Sam.
Một bên áo của cô được kéo xuống, anh có thể thấy rõ bra của cô..
Màu...màu trắng...
Bối Bội Sam đơ cả người ra, chai thuốc trên tay cô cũng được buông xuống, cũng may Sở Bách Điềm chụp lấy kịp.
" Để...để tôi giúp " Anh lấp bấp nói.
Bối Bội Sam như hóa đá,lúc này nhớ ra chuyện quan trọng, cô vội đưa tay lên ôm ngực mình che đi.
" Chú...chú thấy rồi?".
Sở Bách Điềm thật thà gật đầu.
" Chú!!!!".
...
Vật lộn một hồi Bối Bội Sam cũng không thắng được với Sở Bách Điềm,để anh bôi thuốc cho mình.
Ở khoảng cách gần với anh như vậy, cô mới nhìn rõ người đàn ông này thật sự đẹp trai.
Tuy là anh quên chưa cạo râu kia kìa!
" Xong rồi " Sở Bách Điềm nói, anh tiện tay kéo áo của cô lên, không nhìn đến.
Thật ra đang che giấu cảm xúc vào sâu bên trong thôi, chứ thằng nào nhìn thấy cảnh này lại không...
" Khụ, chú ăn tối chưa?" Bối Bội Sam đổi vấn đề, dù sao ông chú cũng giúp cô một tay, cô cũng nên làm gì đó chứ.
Anh lắc đầu, đóng hộp thuốc lại cho cô.
" Vậy ăn mì chứ? Tôi vừa đi mua vài con tôm, chú ăn không?" Bối Bội Sam hỏi.
Sở Bách Điềm như bị ai xuôi ai khiến, anh gật đầu.
" Vậy chú đợi tôi một chút ".
Bối Bội Sam nói xong liền tiến đến căn bếp nhỏ nhắn của mình. Căn phòng trọ này không quá lớn, bước vài cái là đến bếp rồi, mà cô làm gì có tiền thuê nhà cao cửa rộng chứ?
Sở Bách Điềm ngoan ngoãn ngồi đó, thật sự là anh đói meo luôn rồi.
Đưa tay nới lỏng cavat ra, anh nhìn bóng dáng Bối Bội Sam ngồi đó, tại sao khi anh chạm vào cô gái này...
Cái cảm giác đó không đến...
Thật sự không có phản ứng!
Bối Bội Sam là vị cứu tinh của anh sao?
Hay là...
...
Bối Bội Sam loay hoay nấu xong hai bát mì, cô bưng ra để trước mặt Sở Bách Điềm, sau đó đưa đôi đũa và thìa cho anh.
" Chú ăn đi, nhà tôi chẳng có gì ngoài mì gói đâu, người ăn sơn hào hải vị như chú mong đừng chê ".
Cô ngây ngô nói.
" Cô không ăn cơm à?" Sở Bách Điềm kiếm chuyện hỏi.
" Ăn cơm? Có chứ, nhưng tôi làm gì có tiền mà ăn cơm, tiền nhà đóng xong tôi phải ăn mì suốt một tháng đó " Cô lẩm bẩm.
Người nhiều tiền như Sở Bách Điềm có thể chẳng hiểu được cảm giác này của cô rồi.
" Tại sao?" Anh hỏi tiếp.
" Tôi không có tiền " Bối Bội Sam thắng thắng nói, đây là sự thật, cô thật sự cần tiền để trang trải cuộc sống của mình.
" Đọc số tài khoản của cô đi " Sở Bách Điềm bất ngờ chuyển chủ đề.
" Hả?" Bối Bội Sam ngơ ra nhìn anh.
" Đọc đi ".
" À ừ...".
Bối Bội Sam thật thà đọc số tài khoản cho anh.
Sở Bách Điềm bấm bấm gõ gõ gì trong điện thoại, thoáng chốc điện thoại cô có thông báo, cô cầm lên xem thì.
Ôi cmn nó!
200 triệu!!!
Người chuyển khoản cho cô chính là Sở Bách Điềm!
" Chú...chú...".
" Đó là tiền lương của cô ".
" Tôi thuê cô, Bối Phong ".
Sở Bách Điềm nói xong cảm thấy sai sai, Bối Phong...đây có lẽ không phải tên thật của cô.
" Tên thật của cô là gì?".
" Bối Bội Sam ".
" Được rồi, Bối Bội Sam, từ bây giờ và về sau, cô chính là vệ sĩ của tôi ".
" Cô sẽ ở bên cạnh tôi 24/24, nửa bước cũng không được rời, tôi đi đâu có đi đó ".
" Số tiền vừa rồi coi như là tiền lương hai tháng của cô, tôi xin gửi trước ".
" Bây giờ cô có mồng tơi để rớt rồi chứ?".
Bình luận truyện