Siêu Cấp Gen Thần
Chương 126: Sa mạc Bạch Ma
Translator: Nguyetmai
"Yên Nhiên, bọn mình là chị em tốt cùng phòng suốt ba năm rồi, cậu giấu người ta thì thôi đi, lẽ nào lại không thể nói với mình à?" Khúc Lệ Lệ cười gian kéo Kỷ Yên Nhiên lại hỏi thẳng.
"Cái gì cơ?" Kỷ Yên Nhiên ngơ ngác không hiểu gì.
"Thì bạn trai cậu là ai đấy? Sao hả, giấu cả mình luôn à?" Khúc Lệ Lệ bĩu môi nói.
Kỷ Yên Nhiên lập tức bực bội vặc lại: "Ai bảo với cậu là mình có bạn trai thế?"
"Còn hỏi á? Bây giờ trong trường ai mà không biết chuyện ấy, bạn trai cậu solo thắng Lưu Khắc với Lý Trách trong Bàn tay của Thượng Đế, lại còn thắng đúng 20 điểm nữa cơ, đỉnh ghê luôn ấy."
Tâm hồn hóng hớt của Khúc Lệ Lệ bùng lên, ghé sát vào Kỷ Yên Nhiên hỏi: "Cậu mau khai thật với mình đi, bạn trai cậu rốt cuộc là Âu Dương Tiểu Tán hay là Lý Ngọc Phong thế?"
Kỷ Yên Nhiên lại càng khó hiểu hơn: "Rốt cuộc là sao thế, mình chẳng hiểu cậu đang nói gì cả, gì mà thắng Lưu Khắc với Lý Trách cơ? Lại còn bạn trai nữa, nói bậy bạ gì thế?"
"Cậu không biết thật á?" Khúc Lệ Lệ mở to hai mắt nhìn cô.
"Thế rốt cuộc là ra làm sao?" Kỷ Yên Nhiên nhăn mặt hỏi.
Khúc Lệ Lệ bèn kể đầu đuôi mọi việc lại cho Kỷ Yên Nhiên nghe, chuyện ban đầu Vương Long sợ mất mặt nên không kể ra, chỉ nói chuyện gã, Lưu Khắc và Lý Trách thua mà thôi.
"Yên Nhiên, tên đấy không phải bạn trai của cậu thật á?" Khúc Lệ Lệ kể xong thì vẫn hỏi lại, cô không tin lắm.
"Mình xin thề, mình thật sự không hề có bạn trai, cũng không biết đấy là ai mà lại đi đùa kiểu đấy!" Kỷ Yên Nhiên bực bội đáp lại.
Đã qua khá lâu nên Kỷ Yên Nhiên quên béng chuyện trên phi thuyền từ thuở nào rồi, hơn nữa theo như cô nhớ thì đấy chỉ là một tên nhóc xài tool hack, có khi chẳng đậu nổi vào trường quân đội Hắc Ưng ấy chứ, không thì sao đến tận hôm nay vẫn chưa đến tìm cô.
Vì thế Kỷ Yên Nhiên căn bản không hề liên tưởng đến chuyện trên phi thuyền, chỉ cho rằng đây là một cao thủ nào đó đùa dai mà thôi.
Nhưng càng ngày càng có nhiều người hỏi bạn trai cô là ai, khiến cô bất đắc dĩ phải giải thích rõ. Cô cũng rất muốn biết rốt cuộc người đặt tên Bạn Gái Tôi Là Kỷ Yên Nhiên kia là ai.
Kỷ Yên Nhiên định mắng cho người đó một trận, làm người ai lại đi làm thế bao giờ.
Nhưng cô nghĩ mãi mà vẫn không ra.
Thành tích của câu lạc bộ Bàn tay của Thượng Đế thuộc trường học cố lắm chỉ vào được top 10 giữa các trường quân đội trong Liên minh, đấy là vì có Lý Ngọc Phong, không thì cũng chẳng có cửa mà vào top 10 ấy chứ.
Tuy rằng vẫn còn một cao thủ khác là Âu Dương Tiểu Tán, nhưng người ta căn bản chẳng thèm vào câu lạc bộ, Kỷ Yên Nhiên còn đang cân nhắc xem có nên tự mình đến mời chào hay không đây.
Cũng chỉ có hai người đó là đủ sức nhét hành Lý Trách như thế, Kỷ Yên Nhiên có thể khẳng định không phải Lý Ngọc Phong. Với tính của Lý Ngọc Phong không thể làm chuyện như thế được, còn Âu Dương Tiểu Tán thì Kỷ Yên Nhiên không dám chắc lắm.
"Là ai đây?"
Kỷ Yên Nhiên cảm thấy buồn bực không thôi.
Tuy là trong trường đã biết cái tên Bạn Gái Tôi Là Kỷ Yên Nhiên kia không dính dáng gì đến Kỷ Yên Nhiên, nhưng vẫn cứ quen miệng gọi như thế, cứ nhắc đến tên kia là lại quen miệng gọi hắn là Bạn Trai Của Kỷ Yên Nhiên, khiến cho Kỷ Yên Nhiên bực muốn chết.
Qua sự kiện lần này, mạng BattleNet và mạng online của trường học đột nhiên xuất hiện một đống ID như "Tôi Là Bạn Trai Của XX", "Tôi Là Ông Xã Của XX", "Chồng Của XX Chính Là Tôi", "Tôi Là Bạn Gái Của XX", đúng là khiến người ta khó xử.
Thân là người trong cuộc nhưng Hàn Sâm và lão Thạch lại hoàn toàn không biết chuyện trong trường đang phát cuồng về việc này, lão Thạch thì đang ngáy ro ro, Hàn Sâm thì lại xem tài liệu về chiến giáp.
Lữ Mông và Trương Dương quay về, sau đó lập tức nhào tới chỗ Hàn Sâm.
"Lão tam, cậu ghê thật đấy, nhét hành cả Lưu Khắc và Lý Trách luôn, bọn tôi chỉ biết là cậu mạnh thôi, không ngờ lại mạnh đến mức này." Lữ Mông nói với Hàn Sâm.
"Không hổ là đối thủ định mệnh của tôi." Trương Dương lại hưng phấn bừng bừng.
"Các cậu đang luyên thuyên cái gì đấy?" Hàn Sâm nhìn họ, lấy làm khó hiểu.
"Lại còn vờ vịt đấy à? Cậu có tin bây giờ tôi sẽ ra ngoài hét lên thật to là Bạn Gái Tôi Là Kỷ Yên Nhiên ở phòng 304 này, để đám trời đánh ở ngoài đấy vào đây làm thịt cậu không?" Lữ Mông cười hềnh hệch.
"Gì đấy?" Lão Thạch cũng bị đánh thức, nằm trên giường hỏi với sang.
Lữ Mông bèn kể chuyện đang diễn ra ở bên ngoài cho hai người bọn họ nghe, còn cười trộm nhìn Hàn Sâm: "Lão tam, lần này xem như cậu một bước lên hương luôn, nếu cậu không mời cơm, nhét cái gì bịt miệng bọn này lại thì bọn này sẽ bán cậu luôn, bây giờ chắc Kỷ Yên Nhiên hận cậu lắm, ngoài đấy cũng còn biết bao nhiêu là đứa chỉ muốn bóp chết cậu thôi, cậu cứ nghĩ cho kĩ đi nhé."
Lão Thạch há hốc mồm, cả buổi vẫn không khép lại nổi, cậu ta thật không ngờ người mà Hàn Sâm thắng lúc nãy lại trâu bò như thế, vì lúc chiến đấu trông cùi bắp quá chừng, cậu ta còn tưởng là mấy tên gà mờ thôi.
"Tôi thì không sao hết."
Hàn Sâm đương nhiên không sợ, hắn cũng lười chẳng thèm tìm Kỷ Yên Nhiên làm gì, nếu như Kỷ Yên Nhiên muốn tìm hắn thì hắn cầu còn không được, đúng lúc tính nợ với cô ấy luôn.
Nhưng lão Thạch lại bị dọa hết hồn, vội nói: "Lão nhị, cậu đừng có làm bừa nhé, chuyện là thế này."
Lão Thạch bèn kể hết đầu đuôi sự việc lại, Lữ Mông và Trương Dương nghe xong thì mới hiểu, Trương Dương còn vỗ vai Hàn Sâm mà rằng: "Ra là giúp anh em, lão tam cậu cứ yên tâm, tôi bảo đảm mọi người sẽ không khai ID của cậu ra đâu, phòng 304 chúng ta chắc chắn không có phản đồ."
Lữ Mông thấy không tiện vòi vĩnh Hàn Sâm nữa thì lại chuyển hướng sang lão Thạch: "Tôi bảo này tiểu tứ, lão tam giúp cậu báo thù, còn đắc tội với nhiều người như thế, có phải cậu nên làm gì để bày tỏ không hả?"
"Thôi khỏi nói nhiều, đến căn tin đi, tôi bao cả đám ăn cơm trắng đến no thì thôi." Lão Thạch vỗ ngực nói rất khí thế.
"Xế!"
Ba người còn lại đồng thời giơ ngón giữa lên khinh bỉ cậu ta.
Trong quãng thời gian nãy, Hàn Sâm vẫn luôn tập trung nghiên cứu chiến giáp, vào vùng đất được thần bảo hộ cũng là vì đi săn sinh vật thần huyết cùng với mấy người Tần Huyên, cuối cùng giết được ba lần, nhưng đều không phải hắn đánh cú dứt điểm nên không có thú hồn. Cuối cùng chỉ được chia chút thịt sinh vật thần huyết mà thôi.
Ngón Cái bây giờ đã thành lão đại của đoàn Nắm Đấm, cũng gọi Hàn Sâm đi cùng hai lần, cả hai lần đều thành công giết chết sinh vật thần huyết, Hàn Sâm cũng được chia chút thịt sinh vật thần huyết.
Toàn bộ chỗ thịt sinh vật thần huyết này cộng lại giúp hắn tăng thêm được 1 điểm gen thần, nâng điểm gen thần của hắn lên vừa tròn 40.
Hàn Sâm cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy thì không ổn chút nào, đang nghiên cứu xem phải đi đâu mới có thể đánh lẻ giết chết sinh vật thần huyết, ít nhất thì cũng phải giết một số sinh vật biến dị để bồi bổ, Meow-kun cũng sắp ăn hết chỗ thịt Hắc Phong Châm biến dị kia rồi, hắn cũng phải kiếm thêm thức ăn dự trữ cho nó mới được.
Với tiến độ học tập của Hàn Sâm bây giờ, chỉ cần qua kỳ thi giữa năm là khỏe, sau đó sẽ được rảnh chừng một tháng, bấy nhiêu cũng đủ cho một chuyến đi xa.
Sau khi xem qua đủ loại tài liệu về thành bảo hộ Cương Giáp, cùng với những câu chuyện thăm dò thành bảo hộ Cương Giáp của các tiền bối để lại.
Rốt cuộc thì Hàn Sâm cũng tìm được mục tiêu, ấy chính là sa mạc Bạch Ma.
"Yên Nhiên, bọn mình là chị em tốt cùng phòng suốt ba năm rồi, cậu giấu người ta thì thôi đi, lẽ nào lại không thể nói với mình à?" Khúc Lệ Lệ cười gian kéo Kỷ Yên Nhiên lại hỏi thẳng.
"Cái gì cơ?" Kỷ Yên Nhiên ngơ ngác không hiểu gì.
"Thì bạn trai cậu là ai đấy? Sao hả, giấu cả mình luôn à?" Khúc Lệ Lệ bĩu môi nói.
Kỷ Yên Nhiên lập tức bực bội vặc lại: "Ai bảo với cậu là mình có bạn trai thế?"
"Còn hỏi á? Bây giờ trong trường ai mà không biết chuyện ấy, bạn trai cậu solo thắng Lưu Khắc với Lý Trách trong Bàn tay của Thượng Đế, lại còn thắng đúng 20 điểm nữa cơ, đỉnh ghê luôn ấy."
Tâm hồn hóng hớt của Khúc Lệ Lệ bùng lên, ghé sát vào Kỷ Yên Nhiên hỏi: "Cậu mau khai thật với mình đi, bạn trai cậu rốt cuộc là Âu Dương Tiểu Tán hay là Lý Ngọc Phong thế?"
Kỷ Yên Nhiên lại càng khó hiểu hơn: "Rốt cuộc là sao thế, mình chẳng hiểu cậu đang nói gì cả, gì mà thắng Lưu Khắc với Lý Trách cơ? Lại còn bạn trai nữa, nói bậy bạ gì thế?"
"Cậu không biết thật á?" Khúc Lệ Lệ mở to hai mắt nhìn cô.
"Thế rốt cuộc là ra làm sao?" Kỷ Yên Nhiên nhăn mặt hỏi.
Khúc Lệ Lệ bèn kể đầu đuôi mọi việc lại cho Kỷ Yên Nhiên nghe, chuyện ban đầu Vương Long sợ mất mặt nên không kể ra, chỉ nói chuyện gã, Lưu Khắc và Lý Trách thua mà thôi.
"Yên Nhiên, tên đấy không phải bạn trai của cậu thật á?" Khúc Lệ Lệ kể xong thì vẫn hỏi lại, cô không tin lắm.
"Mình xin thề, mình thật sự không hề có bạn trai, cũng không biết đấy là ai mà lại đi đùa kiểu đấy!" Kỷ Yên Nhiên bực bội đáp lại.
Đã qua khá lâu nên Kỷ Yên Nhiên quên béng chuyện trên phi thuyền từ thuở nào rồi, hơn nữa theo như cô nhớ thì đấy chỉ là một tên nhóc xài tool hack, có khi chẳng đậu nổi vào trường quân đội Hắc Ưng ấy chứ, không thì sao đến tận hôm nay vẫn chưa đến tìm cô.
Vì thế Kỷ Yên Nhiên căn bản không hề liên tưởng đến chuyện trên phi thuyền, chỉ cho rằng đây là một cao thủ nào đó đùa dai mà thôi.
Nhưng càng ngày càng có nhiều người hỏi bạn trai cô là ai, khiến cô bất đắc dĩ phải giải thích rõ. Cô cũng rất muốn biết rốt cuộc người đặt tên Bạn Gái Tôi Là Kỷ Yên Nhiên kia là ai.
Kỷ Yên Nhiên định mắng cho người đó một trận, làm người ai lại đi làm thế bao giờ.
Nhưng cô nghĩ mãi mà vẫn không ra.
Thành tích của câu lạc bộ Bàn tay của Thượng Đế thuộc trường học cố lắm chỉ vào được top 10 giữa các trường quân đội trong Liên minh, đấy là vì có Lý Ngọc Phong, không thì cũng chẳng có cửa mà vào top 10 ấy chứ.
Tuy rằng vẫn còn một cao thủ khác là Âu Dương Tiểu Tán, nhưng người ta căn bản chẳng thèm vào câu lạc bộ, Kỷ Yên Nhiên còn đang cân nhắc xem có nên tự mình đến mời chào hay không đây.
Cũng chỉ có hai người đó là đủ sức nhét hành Lý Trách như thế, Kỷ Yên Nhiên có thể khẳng định không phải Lý Ngọc Phong. Với tính của Lý Ngọc Phong không thể làm chuyện như thế được, còn Âu Dương Tiểu Tán thì Kỷ Yên Nhiên không dám chắc lắm.
"Là ai đây?"
Kỷ Yên Nhiên cảm thấy buồn bực không thôi.
Tuy là trong trường đã biết cái tên Bạn Gái Tôi Là Kỷ Yên Nhiên kia không dính dáng gì đến Kỷ Yên Nhiên, nhưng vẫn cứ quen miệng gọi như thế, cứ nhắc đến tên kia là lại quen miệng gọi hắn là Bạn Trai Của Kỷ Yên Nhiên, khiến cho Kỷ Yên Nhiên bực muốn chết.
Qua sự kiện lần này, mạng BattleNet và mạng online của trường học đột nhiên xuất hiện một đống ID như "Tôi Là Bạn Trai Của XX", "Tôi Là Ông Xã Của XX", "Chồng Của XX Chính Là Tôi", "Tôi Là Bạn Gái Của XX", đúng là khiến người ta khó xử.
Thân là người trong cuộc nhưng Hàn Sâm và lão Thạch lại hoàn toàn không biết chuyện trong trường đang phát cuồng về việc này, lão Thạch thì đang ngáy ro ro, Hàn Sâm thì lại xem tài liệu về chiến giáp.
Lữ Mông và Trương Dương quay về, sau đó lập tức nhào tới chỗ Hàn Sâm.
"Lão tam, cậu ghê thật đấy, nhét hành cả Lưu Khắc và Lý Trách luôn, bọn tôi chỉ biết là cậu mạnh thôi, không ngờ lại mạnh đến mức này." Lữ Mông nói với Hàn Sâm.
"Không hổ là đối thủ định mệnh của tôi." Trương Dương lại hưng phấn bừng bừng.
"Các cậu đang luyên thuyên cái gì đấy?" Hàn Sâm nhìn họ, lấy làm khó hiểu.
"Lại còn vờ vịt đấy à? Cậu có tin bây giờ tôi sẽ ra ngoài hét lên thật to là Bạn Gái Tôi Là Kỷ Yên Nhiên ở phòng 304 này, để đám trời đánh ở ngoài đấy vào đây làm thịt cậu không?" Lữ Mông cười hềnh hệch.
"Gì đấy?" Lão Thạch cũng bị đánh thức, nằm trên giường hỏi với sang.
Lữ Mông bèn kể chuyện đang diễn ra ở bên ngoài cho hai người bọn họ nghe, còn cười trộm nhìn Hàn Sâm: "Lão tam, lần này xem như cậu một bước lên hương luôn, nếu cậu không mời cơm, nhét cái gì bịt miệng bọn này lại thì bọn này sẽ bán cậu luôn, bây giờ chắc Kỷ Yên Nhiên hận cậu lắm, ngoài đấy cũng còn biết bao nhiêu là đứa chỉ muốn bóp chết cậu thôi, cậu cứ nghĩ cho kĩ đi nhé."
Lão Thạch há hốc mồm, cả buổi vẫn không khép lại nổi, cậu ta thật không ngờ người mà Hàn Sâm thắng lúc nãy lại trâu bò như thế, vì lúc chiến đấu trông cùi bắp quá chừng, cậu ta còn tưởng là mấy tên gà mờ thôi.
"Tôi thì không sao hết."
Hàn Sâm đương nhiên không sợ, hắn cũng lười chẳng thèm tìm Kỷ Yên Nhiên làm gì, nếu như Kỷ Yên Nhiên muốn tìm hắn thì hắn cầu còn không được, đúng lúc tính nợ với cô ấy luôn.
Nhưng lão Thạch lại bị dọa hết hồn, vội nói: "Lão nhị, cậu đừng có làm bừa nhé, chuyện là thế này."
Lão Thạch bèn kể hết đầu đuôi sự việc lại, Lữ Mông và Trương Dương nghe xong thì mới hiểu, Trương Dương còn vỗ vai Hàn Sâm mà rằng: "Ra là giúp anh em, lão tam cậu cứ yên tâm, tôi bảo đảm mọi người sẽ không khai ID của cậu ra đâu, phòng 304 chúng ta chắc chắn không có phản đồ."
Lữ Mông thấy không tiện vòi vĩnh Hàn Sâm nữa thì lại chuyển hướng sang lão Thạch: "Tôi bảo này tiểu tứ, lão tam giúp cậu báo thù, còn đắc tội với nhiều người như thế, có phải cậu nên làm gì để bày tỏ không hả?"
"Thôi khỏi nói nhiều, đến căn tin đi, tôi bao cả đám ăn cơm trắng đến no thì thôi." Lão Thạch vỗ ngực nói rất khí thế.
"Xế!"
Ba người còn lại đồng thời giơ ngón giữa lên khinh bỉ cậu ta.
Trong quãng thời gian nãy, Hàn Sâm vẫn luôn tập trung nghiên cứu chiến giáp, vào vùng đất được thần bảo hộ cũng là vì đi săn sinh vật thần huyết cùng với mấy người Tần Huyên, cuối cùng giết được ba lần, nhưng đều không phải hắn đánh cú dứt điểm nên không có thú hồn. Cuối cùng chỉ được chia chút thịt sinh vật thần huyết mà thôi.
Ngón Cái bây giờ đã thành lão đại của đoàn Nắm Đấm, cũng gọi Hàn Sâm đi cùng hai lần, cả hai lần đều thành công giết chết sinh vật thần huyết, Hàn Sâm cũng được chia chút thịt sinh vật thần huyết.
Toàn bộ chỗ thịt sinh vật thần huyết này cộng lại giúp hắn tăng thêm được 1 điểm gen thần, nâng điểm gen thần của hắn lên vừa tròn 40.
Hàn Sâm cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy thì không ổn chút nào, đang nghiên cứu xem phải đi đâu mới có thể đánh lẻ giết chết sinh vật thần huyết, ít nhất thì cũng phải giết một số sinh vật biến dị để bồi bổ, Meow-kun cũng sắp ăn hết chỗ thịt Hắc Phong Châm biến dị kia rồi, hắn cũng phải kiếm thêm thức ăn dự trữ cho nó mới được.
Với tiến độ học tập của Hàn Sâm bây giờ, chỉ cần qua kỳ thi giữa năm là khỏe, sau đó sẽ được rảnh chừng một tháng, bấy nhiêu cũng đủ cho một chuyến đi xa.
Sau khi xem qua đủ loại tài liệu về thành bảo hộ Cương Giáp, cùng với những câu chuyện thăm dò thành bảo hộ Cương Giáp của các tiền bối để lại.
Rốt cuộc thì Hàn Sâm cũng tìm được mục tiêu, ấy chính là sa mạc Bạch Ma.
Bình luận truyện