Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 315: Vụ án



Đám nữ binh lại ôm bụng cười, nhận bao lì xì xong mới cười cười hài lòng tránh sang hai bên.
Đường đi rất khó khăn, phải dùng bao lì xì mới có thể mở đường đi vào phòng cô dâu.
Mọi người đều nói người phụ nữ đẹp nhất chính là ngày kết hôn. Khi thấy Trương Tư Tề được trang điểm xinh đẹp cười cười với mình, Dương Phàm mới tin lời này. Dương Phàm không hiểu gì về thời trang, nhưng cũng có thể thấy Trương Tư Tề hôm nay còn chói mắt hơn ngày thường ba phần.
Buổi hôn lễ này không quá lớn nhưng lại rất cao. Nói trắng ra, người nhận được thiếp mời của hai nhà Trần Trương không nhiều lắm. Khách hai nhà hợp lại chỉ khoảng hai mươi bàn.
Sau khi mấy vị khách chỉ có thể thấy trên Tv xuất hiện, hôn lễ đang náo nhiệt liền trở nên trầm lắng hơn chút. Dương Phàm và Trương Tư Tề đi lên mời rượu, tay cũng run lên, cũng không nhớ người ta nói gì, chỉ nhớ có một người nói:
- Quê cũ của chúng ta...
Sau khi Dương Phàm mời rượu, mấy người này liền vội vàng rời đi. Sau đó mấy lão già cũng rời đi, buổi tiệc rượu coi như mới trở lại bình thường.
Rất nhanh khách cũng không thấy chủ rể đâu nhưng không ai dám nói một câu. Dương Phàm sau khi mời rượu xong cả người đầy mồ hôi. Hắn vội vàng vào trong thay quần áo.
Phải dùng một câu nói để diễn tả tình cảnh này: "Nhìn thấy mặt rồng"
Các lão già vừa rời đi, đợt sát thương tiếp theo cũng không kém gì. Đám trẻ tuổi như Trương Khải Đức, Trần Xương Khoa, Trần Xương Bình cầm đầu bắt đầu hành hạ Dương Phàm.
Kết quả Dương Phàm bị chuốc đến độ say không biết gì. Trương Tư Tề vốn nghĩ phải hầu hạ cả đêm ai ngờ Dương Phàm không khóc không nghịch, ngay cả nôn cũng không, nằm trên giường rất ngoan, ngoan như một đứa trẻ.
Chẳng qua việc này vẫn chưa xong. Khi Dương Phàm uống say, Trương Tư Tề tức giận nói:
- Có người đừng để rơi vào tay Trương Tư Tề này.
Buổi hôn lễ này ngoại trừ Hiểu Nguyệt và Chu Dĩnh, những người phụ nữ khác có quan hệ với Dương Phàm không hề xuất hiện. Dù là Du Nhã Ny cũng lấy cớ bận rộn nên phái người mang bao lì xì đến. Chúc Vũ Hàm cũng phải người đưa bao lì xì tới.
Dương Phàm tỉnh lại đã bị Trương Tư Tề đứng ở ban công hấp dẫn. Trương Tư Tề đang mặc đồ trong nhà ngâm nga bài hát mà phơi quần áo. Nhìn hai chữ Song Hỉ trong phòng, Dương Phàm giật mình sợ hãi.
- Đã lấy vợ rồi.
Trương Tư Tề bị bỏ hoang một thời gian càng thêm xinh đẹp hơn trước, không biết có phải do bị kết hôn kích thích không. Trương Tư Tề phơi quần áo xong quay đầu lại thì không thấy ông xã nằm trên giường nữa, quá khó hiểu.
- Người đâu?
Trương Tư Tề còn đang nghi hoặc thì một đôi tay từ phía sau đã ôm lấy eo nàng, quần đã tụt xuống tận đầu gối.
Bảo bối cứng ngắc làm cho người phụ nữ sung sướng thô lỗ tiến vào nơi cần thiết, Trương Tư Tề hoảng sợ nhớ ra gì đó, nhỏ giọng nói:
- Đừng mà, đây là ban công.
- Anh muốn ở đây....
Một lần một lần bị hẩy hẩy, Trương Tư Tề trở nên mê ly, nhỏ giọng nói rên rỉ.
Một tuần sau kỳ nghỉ phép của Dương Phàm đã kết thúc. Dương Phàm cùng vợ mới cưới Trương Tư Tề về Uyển Lăng. Công việc đã sớm được bố trí, nàng làm ở đài truyền hình thành phố Uyển Lăng. Trương Tư Tề một lòng muốn làm người phụ nữ của gia đình đã chọn chức chủ tịch công đoàn nhàn hạ.
Có thể là do Trần Tuyết Oánh thích nên ngôi biệt thự của vợ chồng Dương Phàm có một ban công lớn. Đứng trên ban công có thể nhìn ra rất xa, xung quanh khá yên tĩnh. Nói tóm lại Dương Phàm rất hài lòng với nơi này. Về các thiết kế khác, Dương Phàm cũng không quan tâm cho lắm. Điểm này làm cho Trần Tuyết Oánh gọi điện đến kể công muốn hộc máu mồm, sớm biết như vậy thì tìm cửu vạn ven đường thi công cho xong.
Vấn đề xe cộ, Dương Phàm cũng không để ý mấy. Xe R6 trước kia hắn thấy cũng được. Nhưng Trương Tư Tề lại có yêu cầu cao về vấn đề này, hiển nhiên không xem trọng chiếc xe R6 đó. Hai vợ chồng còn chưa đến Uyển Lăng, một chiếc xe Porsche và một chiếc xe BMW mới cứng đã đỗ ở trong sân.
Lo lắng về hình ảnh của một phó bí thư thị ủy, Dương Phàm cũng phải tiến hành cò kè mặc cả về xe. Cuối cùng đổi sang một xe biển đỏ, xe BMW thuộc về ai, Dương Phàm không quan tâm.
Ngày đi làm đầu tiên vừa lái xe biển đỏ đến trụ sở thị ủy, xuống xe thì thấy Dư Hữu Dung đi xe đạp điện tới, chị ta cúi đầu nói:
- Phó bí thư Dương đã về.
Dương Phàm gật đầu, Dư Hữu Dung lập tức nhỏ giọng nói:
- Phó bí thư Dương, bên phía ủy ban có tin tức mới.
Dương Phàm ngẩn ra một chút rồi cười nói:
- Tin tức gì?
Dư Hữu Dung nói:
- Cũng không phải là do ý tưởng của La Đạt Cương sao, nói cái gì mà không được dùng xe công vào việc riêng, nói gì mà lãnh đạo ủy ban phải chủ động dẫn đầu. Kết quả thị trưởng Nguyên Chấn mỗi ngày đều đi xe đạp về nhà, nách còn kẹp một chiếc cặp, trông rất buồn cười, đúng là giả vờ. Việc này làm tất cả cán bộ đều than thở, bàn tán.
Đổng Trung Hoa vừa mới xử lý xong, Nguyên Chấn lại bắt đầu gây chuyện sao? Dương Phàm không khỏi suy nghĩ mỉm cười, chẳng qua lại nghiêm mặt nói:
- Chị Dư, không được lén bàn tán về lãnh đạo, mau đi làm việc của chị đi. Nguồn: https://truyenbathu.net
Dư Hữu Dung đương nhiên là biết Dương Phàm đang giả vờ, chị ta liền cười hì hì đạp xe rời đi, cố gắng ưỡn ngực hưởng thụ ánh mắt hâm mộ của các cán bộ khác. Có thể nói chuyện trước mặt Phó bí thư Dương, trong trụ sở thị ủy này có mấy người chứ? Những người có quan hệ bình thường với lãnh đạo đều là lãnh đạo gọi. Cho mày mười lá gan cũng không dám tự động đến gần lãnh đạo.
Dương Phàm đang chuẩn bị rời đi thì đột nhiên có một đôi vợ chồng lao vào, thấy Dương Phàm đứng cạnh xe liền không hề do dự quỳ mọp xuống trước mặt hắn.
Đôi vợ chồng trông rất chất phác lớn tiếng khóc:
- Lãnh đạo, con gái nhà chúng tôi chết quá oan uổng, ngài phải làm chủ cho chúng tôi.
Chuyện gì xảy ra thế này? Tiếng khóc quá thảm thiết, trong đó ẩn chứa nỗi đau lòng, đây là từ sâu trong tâm hồn vọng lại.
Người phụ nữ khóc như vậy, Dương Phàm còn có thể chịu được. Nhưng người đàn ông khoảng năm mươi tuổi kia cũng khóc đầy mặt, còn không ngừng dập đầu với Dương Phàm. Dương Phàm vội vàng đưa tay ra ngăn cản đôi vợ chồng dập đầu. Nâng lên thì thấy trên trán người đàn ông đã đỏ bừng, máu đang từ từ chảy ra ngoài.
- Anh chị có chuyện gì mau đứng lên rồi nói, như vậy không giải quyết được vấn đề gì đâu.
Dương Phàm lớn tiếng nói một câu như vậy, nhưng hai vợ chồng không hề có ý đứng lên, chết sống muốn quỳ trên mặt đất khóc lóc, vợ nói, chồng cũng nói làm cho Dương Phàm không hiểu gì hết.
Nơi này rất nhanh đã hấp dẫn các nhân viên trong thị ủy đến đứng xung quanh nhìn.
Cảnh này làm cho bảo vệ sợ hãi vội vàng chạy đến. Trưởng ban bảo vệ Cổ Viễn càng thêm sợ hãi, lớn tiếng hét nhường đường, lách đám người chạy vào.
- Sao lại là hai người? Không phải đã nói với các người vụ án này có cục Công an điều tra sao? Sao các người còn đến đây gây chuyện. Tôi đưa các người đến cục Công an bây giờ.
Cổ Viễn vừa nhìn thấy đôi vợ chồng này liền lớn tiếng quát. Cổ Viễn quát xong liền cười nói với Dương Phàm:
- Phó bí thư Dương, xin lỗi, ngài mới về đã làm phiền, đây là tôi không làm tròn chức trách.
Đôi vợ chồng đều lộ ra vẻ đáng thương và kinh hoàng, nhìn Dương Phàm với vẻ đầy đáng thương.
Dương Phàm không để ý đến Cổ Viễn mà từ từ ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nói với đôi vợ chồng đang khóc lóc van xin:
- Hai người, không cần biết hai người có chuyện gì nhưng đầu tiên xin anh chị bình tĩnh lại, sau đó lên phòng làm việc của tôi từ từ nói chuyện. Không cần biết anh chị có oan khuất gì nhưng xin tin rằng Đảng và chính quyền nhất định sẽ có câu trả lời thuyết phục cho anh chị.
Dương Phàm nói xong liền quay đầu lại nhỏ giọng nói với Lâm Đốn:
- Đưa bọn họ lên phòng làm việc của tôi, an ủi và bảo bọn họ đi rửa mặt. Lát nữa tôi sẽ nói chuyện với bọn họ.
Có thể do thái độ này của Dương Phàm đã trấn an được đôi vợ chồng, hơn nữa lại thấy Cổ Viễn đang run lên đứng bên cạnh, hiển nhiên rất kính sợ Dương Phàm. Lúc này đôi vợ chồng mới đi theo Lâm Đốn lên phòng làm việc của Dương Phàm. Dương Phàm quay đầu lại nhìn một vòng, đám người không liên quan đều biết điều mà tản đi.
Chỉ có Cổ Viễn ở lại với vẻ sợ hãi, có trời mới biết lãnh đạo sẽ làm gì mình.
- Đến phòng làm việc của đồng chí nói chuyện.
Dương Phàm không lập tức nổi giận mà bình tĩnh nói. Mặc dù lúc này lửa giận đã dâng lên tận lồng ngực nhưng sự thật tàn khốc nói cho Dương Phàm biết dù gặp chuyện gì nhất định cũng phải giữ tỉnh táo.
Đến phòng làm việc của Cổ Viễn, Dương Phàm lấy bao thuốc ra đẩy đến trước mặt Cổ Viễn, rồi nói:
- Tôi thích hút thuốc. Đầu tiên đừng nói luôn, cho anh năm phút để suy nghĩ rõ ràng xem nên giải thích chuyện hôm nay như thế nào.
Cổ Viễn cầm lấy điếu thuốc mà rất xấu hổ. Chẳng qua trong lòng rất cảm kích Dương Phàm. Lãnh đạo dù sao cũng cho mình mặt mũi.
Hai tay run rẩy châm một lửa cho mình, hít sâu một hơi rồi Cổ Viễn mới cắn răng nói:
- Phó bí thư Dương, chuyện là như thế này, đôi vợ chồng này đúng là hôm qua đã tới, nói là đến tố cáo. Tôi đã đưa bọn họ đến phòng Tiếp dân, không ngờ hôm nay bọn họ lại đến gây chuyện. Tôi thật sự không ngờ đến.
Cổ Viễn nói thế là do có điều không tiện. Dương Phàm nhìn ra điểm này nên cũng không gấp, sa sầm mặt nói:
- Lão Cổ, anh biết nơi này là đâu, lời vừa rồi của anh có thích hợp không? Nếu truyền ra bên ngoài sẽ có ảnh hưởng như thế nào, anh biết không? Anh là đảng viên lâu năm sao còn phạm phải sai lầm như vậy? Được rồi, anh không cần giải thích, mau gọi người của phòng Tiếp dân đến đây. Tôi ngồi đây chờ.
Dương Phàm mặc dù không nổi giận nhưng trong giọng nói đầy áp lực, điều này càng làm Cổ Viễn thêm lo sợ. Chủ yêu là vừa rồi Cổ Viễn không nói rõ, có tật giật mình. Sợ Dương Phàm nhìn thấu, không biết chừng một câu nói không đúng mình sẽ bị điều chỉnh công việc.
Cẩn thận chỉnh lại ngôn ngữ một chút, Cổ Viễn mới cắn răng nói:
- Phó bí thư Dương, chuyện này tôi cũng chỉ nghe nói một ít. Bây giờ tôi sẽ nói hết những điều mình biết.
Dương Phàm lúc này mới nhếch miệng cười, lạnh nhạt nói:
- Anh nói, tôi nghe đây.
- Phó bí thư Dương, chuyện là như thế này. Chiều ngày hôm qua đôi vợ chồng này bị bảo vệ ở cửa chặn lại.
Theo lời Cổ Viễn nói, Dương Phàm biết đại khái tình hình của vụ án mạng này. Con gái của đôi vợ chồng này tháng trước đến làm nhân viên phục vụ của câu lạc bộ Đại Phú Hào mới khai trương. Kết quả năm hôm trước cô gái không ngờ treo cổ tự tử ở trong phòng. Cục Công an sau khi nhận được báo cáo liền chạy đến hiện trường, sau khi khám xét hiện trường và lấy khẩu cung, sáng hôm sau liền đưa ra kết luận tự tử mà chết. Nhưng không biết ai nói với đôi vợ chồng này, nói con gái bọn họ bị người giết. Kết quả hai vợ chồng chết sống không chấp nhận mang con đi mai táng, còn chạy đến thị ủy kiện. Hôm qua sau khi phòng Tiếp dân đã tiếp đón nói sẽ báo cáo với lãnh đạo cấp trên. Nhưng không ngờ hôm nay hai vợ chồng lại chạy đến đây, vừa đúng lúc gặp phải Dương Phàm vừa quay về Uyển Lăng.
Cổ Viễn nói rất cẩn thận, Dương Phàm nhìn vẻ mặt và giọng điệu của Cổ Viễn là biết hắn cũng có nghi hoặc về vấn đề này.
- Đồng chí gọi lão Cao phòng Tiếp dân lại đây.
Dương Phàm phân phó một câu, Cổ Viễn lập tức thở dài một tiếng, chạy ra ngoài. Không đầy năm phút sau lão Cao đầu đầy mồ hôi cười cười cẩn thận đi vào.
- Hôm qua chuyện của đôi vợ chồng này, các anh xử lý như thế nào?
Dương Phàm hỏi thẳng, lão Cao có chút bất an lau mồ hôi trán rồi nói:
- Phó bí thư Dương, chuyện này chúng tôi phải tôn trọng ý kiến bên phía công an. Cho nên tôi khuyên bọn họ về và tạm thời chưa báo lên trên.
- Hồ đồ.
Không thấy Dương Phàm tức giận mà chỉ đơn giản nói ra hai chữ này, điểm này làm cho trái tim lão Cao cũng hạ xuống một chút. Nhưng sau đó Dương Phàm lại sa sầm mặt, lớn tiếng nói:
- Đồng chí cho rằng đẩy chuyện sang cho cục Công an là xong chuyện sao? Đồng chí đây là như thế nào biết không? Đây là quan liêu. Không kịp thời báo cáo vấn đề lên trên mà lại đi đường vòng trốn tránh trách nhiệm. Phòng Tiếp dân các đồng chí làm việc với quần chúng nhân dân như vậy sao? Muốn làm quần chúng nhân dân không tin vào Đảng, không tin thành tập thể hả?
Giọng nói của Dương Phàm càng to hơn, càng nghiêm khắc hơn, sau đó vỗ mạnh vào bàn đứng dậy:
- Nói đồng chí quan liêu là còn nhẹ. Đồng chí làm mất mặt thị ủy, giẫm đạp lên tiền thuế của nhân dân.
Lời này thật sự quá nặng, mặt lão Cao trở nên tái nhợt, lắp bắt giải thích:
- Phó bí thư Dương, tôi.... tôi ....
- Đồng chí không cần giải thích, về viết bản kiểm điểm chờ xử lý.
Dương Phàm nổi giận, phất tay rời đi.
Lão Cao đang định đuổi theo thì bị Cổ Viễn túm lại, nhỏ giọng khuyên:
- Đừng đi, phó bí thư Dương đang cứu lão đó.
Lão Cao không kịp có phản ứng, vội vàng hỏi:
- Có ý gì?
Cổ Viễn cười khổ nói:
- Lão Cao, anh hồ đồ rồi. Nếu thật sự muốn thu thập anh, nhất định sẽ bắt anh về nhà chờ xử lý, cần mẹ gì bắt viết bản kiểm điểm.
Mặt Lão Cao đang tái nhợt lập tức có lại chút máu, lau mồ hôi trán rồi nhỏ giọng nói:
- Tôi đúng là sợ quá nên ngu muội. Cảm ơn đã nhắc nhở, nếu không chắc tôi xong rồi.
Cổ Viễn cười khổ nói:
- Vừa nãy tôi có tốt gì hơn lão. Vết xe đổ của Uông Ái Dân vẫn lù lù trước mặt. Phó bí thư Dương bình thường ít nói nhưng một khi đã ra tay thu thập ai, kẻ đó nhất định sẽ xong đời.
Về phòng làm việc, đôi vợ chồng trên cơ bản đã bình tĩnh lại. Hai vợ chồng nhìn Dương Phàm với ánh mắt vừa đáng thương vừa cầu khẩn. Dương Phàm không khỏi thấy chua xót trong lòng, cảm thấy một cơn đau nhói lên. Nhất là khi nhìn thấy trán người đàn ông đang xanh lại, cảm giác chua xót trong lòng càng mạnh hơn.
- Ngồi đi, có chuyện gì anh chị có thể từ từ nói.
Dương Phàm cố gắng giữ bình tĩnh nếu không hai vợ chồng càng thêm kích động.
Người chồng đứng ra kể lại. Nghe được một lúc Dương Phàm biết đôi vợ chồng này đến từ nông thôn, trong nhà có con trai và con gái. Cô con gái lớn mới 16 tuổi đã phải bỏ học đi làm thuê. Không ngờ rằng mới đi làm chưa đầy nửa tháng đã có tin con gái tự sát truyền về nhà. Điều này chẳng khác gì sét đánh trúng đầu đôi vợ chồng. Con gái nuôi lớn như vậy, đang mong chờ con gái đi làm gửi tiền về nhà cho em trai học. Bởi vì cô con gái trông cũng khá đẹp, sau này còn mong chờ vào tiền hồi môn của con gái để em trai lấy vợ. Kết quả cái gì cũng không có. Đây có phải là số mệnh của đôi vợ chồng này không?
Vợ chồng cố nén cơn đau cùng nhau lên cục Công an thành phố Uyển Lăng, kết quả nói là tự sát, nguyên nhân đang được điều tra. Đôi vợ chồng tuyệt vọng ngươi ngồi trước cửa cục Công an ôm đầu khóc rống. Lúc này cố một người phụ nữ đi ngang qua đột nhiên nói với bọn họ, con gái bọn họ thực ra bị người giết.
Hai vợ chồng bây giờ từ tuyệt vọng chuyển thành không cam lòng. Hai người theo ý người phụ nữ kia đi đến một công ty luật nhờ cố vấn, sau đó quay lại cục Công an yêu cầu xét nghiệm tử thi một lần nữa, hơn nữa còn nói nghi ngờ nguyên nhân cái chết.
Bên phía cục Công an lúc đầu còn nhẫn nại khuyên nhủ, nhưng đột nhiên thay đổi một trăm tám mươi độ. Một cảnh sát thậm chí còn uy hiếp hai vợ chồng:
- Nếu vợ chồng các người không phối hợp với công việc của cảnh sát, chúng tôi sẽ tiêu hủy thi thể.
Vợ chồng lập tức ngây ra, từ trước đến nay người dân luôn e ngại cảnh sát và các cơ quan nhà nước khiến bọn họ rơi vào đường cùng và tuyệt vọng. Hai vợ chồng đang định nhượng bộ, chấp nhận ý kiến xử lý của cục Công an, nhận năm mươi ngàn bồi thường của câu lạc bộ Đại Phú Hào, nhưng người phụ nữ trước kia lại xuất hiện. Người phụ nữ này lặng lẽ nói với bọn họ cục Công an có quan hệ rất thân với ông chủ câu lạc bộ Đại Phú Hào. Cục Công an nhận tiền hối lộ nên mới vậy. Con gái hai vợ chồng bị người hiếp và giết. Lần này hai vợ chồng không muốn tiền bồi thường gì nữa, một lòng muốn báo thù cho con gái chết oan uổng. Người phụ nữ kia liền nói bọn họ đến thị ủy tố cáo.
Hai vợ chồng ngày hôm qua đến tố cáo thì bị lão Cao lừa trở về một khách sạn tư nhân mà họ hàng nhà mình mở để đợi tin tức. Nhưng đến đêm người phụ nữ kia lại xuất hiện, hỏi rõ tình hình liền cười lạnh một tiếng. Sau đó nói hai vợ chồng tố cáo vô ích, người bên dưới nhất định sẽ không báo cáo lên trên. Phải trực tiếp tìm lãnh đạo chủ yếu của thị ủy tố cáo mới có tác dụng. Ai là lãnh đạo chủ yếu, người ngồi xe đi làm chính là lãnh đạo.
Nghe xong hai vợ chồng kể lại câu chuyện, Dương Phàm không khỏi thầm suy nghĩ người phụ nữ thần bí đó rốt cuộc là ai? Cô ta nhất định biết một chút tin tức. Về phần câu lạc bộ Đại Phú Hào kia, đó chính là Hầu Đại Dũng và đám Cao Thiên hợp tác mở ra. Dương Phàm cũng có thể đoán được trong này nhất định có vấn đề. Nếu không sẽ không vội vàng xử lý thi thể như vậy.
Suy nghĩ một lúc, Dương Phàm đang tính toán trong lòng. Dương Phàm gọi Lâm Đốn tới đưa cho mình một tờ danh thiếp, sau đó đưa cho đôi vợ chồng rồi nói:
- Anh giữ lấy tờ danh thiếp này, bên trên có số điện thoại của tôi. Tôi là Dương Phàm – phó bí thư thị ủy. Chuyện của anh chị, tôi sẽ nói ra trong hội nghị thường ủy để có câu trả lời thuyết phục cho vợ chồng anh chị. Tôi sẽ báo cáo với bí thư thị ủy Đổng, đề xuất mời công an tỉnh tham gia điều tra vụ án. Bên phía cục Công an thì anh chị xin cứ yên tâm. Tôi sẽ gọi điện yêu cầu bọn họ bảo quản tốt thi thể, ai dám đem đi hỏa thiêu, người đó phải chịu trách nhiệm.
Sau khi dặn dò hai vợ chồng xong, Dương Phàm bảo Lâm Đốn dẫn hai vợ chồng đến nhà khách thị ủy để ở tạm. Dương Phàm làm như vậy là vì lo lắng cho sự an toàn của đôi vợ chồng. Nếu ở trong nhà nghỉ không biết chừng sẽ bị người uy hiếp.
Tiễn hai vợ chồng đi, Dương Phàm lập tức lên lầu tới phòng làm việc của Đổng Trung Hoa.
Dương Phàm xuất hiện làm Đổng Trung Hoa không khỏi giật mình, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh. Sau một phen khách khí, Đổng Trung Hoa quan tâm hỏi hôn lễ của Dương Phàm, Dương Phàm lại hỏi thăm sức khỏe của Đổng Trung Hoa.
Dương Phàm rất nhanh đề cập đến vụ án. Thực ra lúc Đổng Trung Hoa lên phòng làm việc đã nghe thấy chuyện này. Bây giờ Dương Phàm đã xác nhận, Đổng Trung Hoa yên tâm không ít. Dù sao chuyện này cũng không trực tiếp quan hệ với mình. Hệ thống công an thuộc về Hầu Đại Dũng quản lý. Mà Hầu Đại Dũng hình như là người của Dương Phàm.
Lo lắng đến việc này, Đổng Trung Hoa hiển nhiên do dự một chút, sau đó thử hỏi:
- Vụ án này có phải nên hỏi suy nghĩ của đồng chí Hầu Đại Dũng không? Đương nhiên đây chỉ là ý kiến của cá nhân tôi, không được coi là phát biểu chính thức.
Ý của Đổng Trung Hoa rất rõ ràng. Hầu Đại Dũng hình như là người của mày mà, tao không tiện nói gì. Mọi người đã nói rõ ràng, nước giếng không phạm nước sông, tao biết giữ quy củ mà.
Dương Phàm cười lạnh một tiếng rồi nói:
- Chúng ta để ý suy nghĩ của hắn, vậy ai lo cho đôi vợ chồng đáng thương kia? Ai lo cho quần chúng nhân dân?
Đổng Trung Hoa vừa nghe thấy thế liền ngửi thấy mùi không đúng. Đổng Trung Hoa híp mắt cẩn thận quan sát Dương Phàm, hình như không giống như đang giả vờ. Đổng Trung Hoa liền lập tức tỏ rõ thái độ:
- Như vậy sẽ mời các đồng chí công an tỉnh tham gia điều tra vụ án, để chân tướng vụ án hiện ra trước mặt mọi người. Không thể để quần chúng nhân dân mất lòng tin vào Đảng và nhà nước.
Chẳng qua chỉ là một câu nói nhưng Đổng Trung Hoa lại nói rất oai phong lẫm liệt.
Lúc này điện thoại di động của Dương Phàm lại vang lên, người đàn ông bên trong vừa khóc vừa nói:
- Phó bí thư Dương, cục Công an vừa mới cho tôi biết, bọn họ đã đưa con gái tôi đến nhà nhà tang lễ, muốn hỏa thiêu.
Dương Phàm nghe xong không khỏi giật mình, vội vàng an ủi:
- Anh yên tâm, tôi lập tức báo cáo với bí thư thị ủy Đổng, kịp thời xử lý.
Dập máy, Dương Phàm lại nói với Đổng Trung Hoa. Hai người đang khá ăn ý với nhau, Đổng Trung Hoa không hề khách khí cầm điện thoại di động lên gọi vào số của Hầu Đại Dũng, kết quả tắt máy.
Tình huống này làm cho Đổng Trung Hoa rất tức giận. Dương Phàm vội vàng đứng lên nói:
- Bí thư Đổng, đồng chí lập tức gọi điện cho bên nhà tang lễ để bọn họ không được hỏa táng. Tôi lập tức chạy đến nhà tang lễ nếu không sẽ muộn.
Đổng Trung Hoa hiển nhiên không hề phản đối. Hai người lập tức chia nhau ra hành động.
Gọi Lâm Đốn và Tiểu Vương, ba người đi thẳng đến nhà tang lễ. Trên đường đi nhận được điện thoại của Đổng Trung Hoa nói nhà tang lễ không có ai nghe điện. Chạy đến nơi thì vừa lúc thấy một chiếc xe cảnh sát đỗ trong sân. Dương Phàm đang rất sốt ruột nên xuống xe chạy vào bên trong.
Thấy ba cảnh sát đang đứng trong sân nhà tang lễ cười cười nói nói với nhau. Dương Phàm rất khó chịu, đi tới rồi lớn tiếng nói:
- Ai là người phụ trách trong số các anh?
Nhìn thoáng qua thi thể vẫn đang đặt ở cạnh lò hỏa thiêu, Dương Phàm lúc này mới yên tâm. Cũng may là còn đến kịp, những người này quá to gan.
Ba cảnh sát này trông rất lạ, nhìn phù hiệu cũng không cao, cao nhất mới là thượng úy, ba sao một gạch.
- Anh là ai?
Tên thượng úy rất không khách khí hỏi. Dương Phàm không để ý đến hắn, đi đến trước mặt người của nhà tang lễ mà nói:
- Lập tức ngừng hỏa thiêu xác chết này, nếu không hậu quả một mình anh gánh vác.
Lúc này Dương Phàm cảm thấy áo mình bị ai đó kéo mình về phía sau, nếu không phải Lâm Đốn kịp thời đuổi theo thì Dương Phàm đã ngã xuống.
- Anh là ai? Dám vung tay vung chân ở đây, coi chừng tôi kiện anh cản trở người thi hành công vụ.
Một cảnh sát bình thường trừng mắt nhìn Dương Phàm, hét lớn. Tiểu Vương cầm cà lê trong tay thấy thế không khỏi tức giận.
- Thằng ranh mày không muốn sống hả, dám ra tay với phó bí thư Dương.
Tiểu Vương hét lớn một tiếng rồi lao tới. Tiểu Vương vung cà lê lên đập vào tới, thằng cảnh sát nghiêng đầu sang bên nhưng vẫn trúng vào vai.
Tiểu Vương xuất thân là binh sĩ, tay chân coi như cũng được. Dù sao cũng đã được huấn luyện mà. Trong mắt Tiểu Vương chỉ có Dương Phàm, thấy lãnh đạo bị người gây khó dễ liền rất tức giận, ra tay rất mạnh. Cà lê đánh xuống làm tên cảnh sát kêu thảm một tiếng ngồi xuống nền đất.
- Mày dám đánh cảnh sát sao?
Tên thượng úy hoảng sợ đưa tay xuống sờ súng.
Dương Phàm đứng vững rồi hét lớn:
- Đều dừng lại hết cho tôi.
Lúc này một người trung niên béo ú lao tới, lớn tiếng gọi:
- Phó bí thư Dương, phó bí thư Dương, tôi tới rồi.
Tên thượng úy bỏ tay ra khỏi súng, cách gọi phó bí thư Dương đã làm hắn sợ hãi. Tên thượng úy vô thức hỏi một câu:
- Anh rốt cuộc là ai?
Lúc này tên béo vội vàng lớn tiếng quát:
- Đó chính là phó bí thư thị ủy Dương.
Tên béo chính là người phụ trách nhà tang lễ. Sáng sớm đi tập thể hình nên không cầm điện thoại theo. Kết quả Đổng Trung Hoa gọi mấy cuộc không nghe. Lúc về thấy cuộc gọi nhỡ của Đổng Trung Hoa, tên béo hoảng sợ đến độ chút nữa vãi đái ra quần. Từ bao giờ bí thư thị ủy quan tâm đến công việc của nhà tang lễ chứ. Tên béo liền gọi lại cho Đổng Trung Hoa. Đổng Trung Hoa lớn tiếng chỉ thị mấy câu, nói rõ phó bí thư thị ủy Dương tự mình đến nhà tang lễ. Điều này làm tên mập vãi đái thật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện