Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 316: Lương tri và tinh thần trọng nghĩa



Lúc này cho ba tên cảnh sát mười lá gan cũng không dám xen vào. Người chết được đưa về phòng lạnh. Ba cảnh sát đầy lo lắng đứng trước mặt Dương Phàm. Phó bí thư thị ủy muốn thu thập bọn chúng thật quá dễ dàng? May một chút thì bị bắt viết bản kiểm điểm, nếu mà đen đủi sẽ bị đuổi xuống xã tuần tra. Đen đủi nữa sẽ bị đuổi khỏi ngành.
Tên cảnh sát vừa động tay với Dương Phàm lúc này lo lắng nhất. Kết quả Dương Phàm không thèm nhìn bọn chúng lấy một lần. Dương Phàm bảo Lâm Đốn ghi nhớ họ tên ba người rồi mới lạnh lùng nhìn bọn chúng. Đi vào trong nhà tang lễ, liên lạc với Đổng Trung Hoa yêu cầu Hầu Đại Dũng lập tức lên thị ủy giải thích rõ ràng.
Trên đường Dương Phàm đi về thì nhận được điện của Hầu Đại Dũng. Hầu Đại Dũng vội vàng trong điện thoại:
- Phó bí thư Dương, Đổng Trung Hoa mời tôi đến thị ủy giải thích một vụ án. Chuyện này ngài có biết không?
Dương Phàm cười lạnh nói:
- Đây là ý kiến của tôi? Có vấn đề gì không?
Hầu Đại Dũng đang trên đường chạy đến thị ủy nghe thấy thế liền khẩn trương. Nếu chỉ là Đổng Trung Hoa tìm mình gây phiền phức, có Dương Phàm ngồi bên kiềm chế thì không có vấn đề gì lớn. Bây giờ đó lại là ý kiến của Dương Phàm. Hầu Đại Dũng không ngu, lập tức nghĩ ra lần này sẽ rất phiền phức. Trong lòng đang tức giận Dương Phàm không nể mặt mình chút nào.
Nhưng lúc này Hầu Đại Dũng không dám nói lời khó nghe mà hạ mình nhỏ giọng nói:
- Câu lạc bộ Đại Phú Hào là do bạn của Cố Đồng – con trai phó bí thư tỉnh ủy Cố mở, ngài xem có thể....?
Dương Phàm không hề khách khí nói:
- Dù là ông trời mở ra, cục Công an thành phố Uyển Lăng các anh phá án cũng phải công bằng.
Vụ án này liên quan tới mạng người, tự nhiên là trọng án. Cục Công an nhận được báo án thì Hầu Đại Dũng cũng biết chuyện này. Tiếp theo, Hầu Đại Dũng liền nhận được điện thoại của Cố Đồng. Trong điện thoại, Cố Đồng ấp úng một hồi, nói cái gì mà cô gái đó thất tình, nghĩ quẩn nên thắt cổ tự tử, cái gì mà nghe đồn, vân vân… Hầu Đại Dũng dùng mông cũng có thể nghĩ ra được vụ án này không phải là chuyện bình thường.
Vụ án quan hệ đến mạng người, Hầu Đại Dũng cũng không có gan bao che. Đang lúc trong lòng không yên thì Cố Đồng nói muốn mời Hầu Đại Dũng tới nhà chơi, vân vân…một cách rất khách khí. Bởi vậy Hầu Đại Dũng liền càng thêm kiên định bên trong có vấn đề. Sau khi Cố Đồng nói xong, Cao Thiên lại nói tiếp, cái gì mà tăng thêm 10% cổ phần của Hầu Đại Dũng trong câu lạc bộ giải trí Đại Phú Hào, vân vân … Cuối cùng, Cao Thiên còn nói hắn sẽ chi tiền, chỉ yêu cầu giải quyết phiền toái thật nhanh. Sự tình đã tới mức này, lại vừa đánh vừa xoa, vừa cưỡng bức lợi dụ, không cho phép Hầu Đại Dũng nói ra chữ "không".
Kết quả tự nhiên là Hầu Đại Dũng bí mật gọi điện thoại cho phó cục trưởng Tạ Hằng phụ trách đội cảnh sát hình sự, gọi hắn vào phòng làm việc để nói chuyện riêng. Vì thế toàn bộ nhân viên phá án đều thay đổi, kết luận của bên pháp y cũng được đưa ra rất nhanh. Cả trước cả sau liền nói khó với Cao Thiên, nã thêm một triệu nữa. Kết quả kiểm nghiệm thực tế của pháp y cũng được Hầu Đại Dũng nắm lấy. Trên đó viết rất rõ, cô gái mười bảy tuổi này bị hành vi cưỡng bức trước khi chết, chết vì bị ngạt thở.
Một thằng ngu nhất đọc báo cáo như vậy cũng biết đó là chuyện gì. Còn ai làm thì chẳng quan trọng đối với Hầu Đại Dũng, quan trọng là… phải kết thúc vụ án này thật nhanh để tránh đêm dài lắm mộng.
Nhân cơ hội sửa trị phân cục Nam Bình lúc trước, trên cơ bản Hầu Đại Dũng đã bố trí toàn bộ người của mình vào vị trí quan trọng, bởi vậy chuyện này đương nhiên được xử lý rất bí mật. Hơn nữa đó chỉ là một đôi vợ chồng dân quê, đề xuất bồi thường năm mươi ngàn tệ, lại thêm hù dọa một hồi là có thể kết thúc vụ án. Không ngờ chỉ trong nháy mắt, chẳng hiểu vì sao đôi vợ chồng này lại nghi ngờ về cái chết của con gái mình. Phải nói rằng dân chúng Trung Quốc vốn luôn có tâm lý sợ hãi đối với bạo lực của chính quyền. Theo kinh nghiệm lâu năm của Hầu Đại Dũng, đôi vợ chồng đó hẳn là sẽ sợ hãi bỏ qua nhanh thôi. Không ngờ đột nhiên họ lại làm căng lên như vậy, còn khóc lóc tới tận thị ủy.
Thị ủy hiện giờ là do ai định đoạt. Hầu Đại Dũng tự nhiên hiểu được. Đừng nhìn gần đây Đổng Trung Hoa có dấu hiệu run rẩy mà nhầm, Hầu Đại Dũng biết rõ rằng gần đây Dương Phàm không còn so đo với Đổng Trung Hoa nữa nên lão già này lại có dấu hiệu vững tâm lại. Bởi vậy sau khi Hầu Đại Dũng tỉnh dậy từ trên giường một ả đàn bà, nhận được điện thoại của Đổng Trung Hoa, bắt đầu trở nên lo lắng, đồng thời nghĩ thầm: nếu Đổng Trung Hoa tán thành, tuy Dương Phàm có thể không phản đối trong vụ án này nhưng nếu muốn làm một vài động tác nhỏ thì chắc hẳn không khó nhỉ?
Hiện tại nghe được là ý tứ của Dương Phàm, tim Hầu Đại Dũng lập tức lạnh toát.
- Phó bí thư Dương, tôi vẫn nghe theo anh mà.
Hầu Đại Dũng sốt ruột nói toạc hết ra.
Không nói điều này thì trong lòng Dương Phàm còn không tức giận. Hầu Đại Dũng muốn làm việc với bọn Cao Thiên, Dương Phàm vốn đã rất bất mãn. Chẳng phải đây rõ ràng là mày đang tìm chỗ khác cao hơn để trèo sao? Mày thích trèo cao thì tao không ngăn mày, giờ xảy ra vụ án, người ta tới tận tòa nhà thị ủy gây náo loạn, mày còn muốn tao tới gánh giúp mày à? Mấy thằng trên cao mà mày đang trèo tới đâu rồi? Sao bọn họ không nói gì?
- Hầu Đại Dũng, thị ủy Uyển Lăng không phải là do nhà tôi mở ra. Anh là cục trưởng cục Công an cũng không phải là do cá nhân tôi cấp cho anh. Đây chính là quyền lợi mà Đảng và nhân dân giao cho anh. Trước hết anh phải thật rõ ràng về quan niệm và tư tưởng. Anh hãy suy nghĩ một chút để xem nên giải thích thế nào với thị ủy đi.
Dương Phàm nổi giận gầm lên một tiếng rồi treo điện thoại. Ngẫm nghĩ một chút, Dương Phàm thầm nhủ có lẽ cần phải kết nối với Đổng Trung Hoa một chút về chuyện này, nếu không trong tỉnh có người sẽ gây áp lực với bên công an. Nếu làm không tốt sẽ bị động.
Trở lại tòa nhà thị ủy, Dương Phàm lập tức tìm tới phòng làm việc của Đổng Trung Hoa, vừa mở miệng đã nói:
- Bí thư Đổng, về vụ án này, chúng ta có lẽ cần phải kết nối tốt một chút, nếu không để trên tỉnh ra mặt, tôi lo là tương lai sẽ bị động.
Trước kia Đổng Trung Hoa rất muốn làm thịt Dương Phàm vì nhiều nguyên nhân, tuy nhiên lại bị thua, chủ yếu là do khinh địch lúc ban đầu, sau là do cách dùng người có vấn đề. Cũng không phải vì năng lực của Đổng Trung Hoa có vấn đề gì quá lớn. Hiện tại vừa nghe Dương Phàm nói vậy, Đổng Trung Hoa lập tức ý thức được trong lời nói của Dương Phàm có ẩn chứa một ý ngầm.
Hơi lộ ra vẻ ngưng trọng, Đổng Trung Hoa cẩn thận hạ giọng hỏi:
- Như thế nào, còn có tình huống gì đáng phải coi trọng sao?
Dương Phàm không nói thẳng tới quan hệ của Hầu Đại Dũng với Cố Đồng và Cao Thiên mà nói với vẻ nghiêm túc:
- Bí thư Đổng, vụ án này tuyệt đối không thể coi thường, phải rất coi trọng. Gần đây trên báo chí chẳng phải nói một số tỉnh thành anh em cũng xuất hiện vấn đề như vậy sao? Bởi vì chính quyền không thể giải quyết vấn đề kịp thời, làm rét lạnh tâm lý quần chúng, tạo thành những sự kiện tập thể nghiêm trọng. Chúng ta nhất định phải lấy đó làm cảnh báo.
Dương Phàm vừa nói vậy, vẻ mặt lại như muốn nói gì đó lại thôi. Đổng Trung Hoa lập tức hiểu được trong đó ẩn chứa một tầng ý tứ khác. Ý tứ khác đó là gì? Vụ án này khả năng sẽ liên lụy tới một, hai người có bối cảnh mà hai người chúng ta đáng phải e dè, nhất định phải xử lý cẩn thận, tránh cho xảy ra sự việc gì bất trắc, hai người anh và tôi thành người chịu tội thay. Chuyện xảy ra ở các tỉnh thành anh em, chẳng phải là lãnh đạo Đảng ủy bị mất chức sao?
- Ừ, cậu kể lại tỉ mỉ một chút. Cục diện tốt đẹp hiện nay của Uyển Lăng cũng không phải là dễ dàng có được, tôi tuyệt đối không thể tha thứ cho việc hình tượng của Đảng bị một số người bôi nhọ.
Đổng Trung Hoa cũng không hề ngốc chút nào, lập tức tỏ vẻ mình rất coi trọng, đồng thời còn tỏ ý cùng tiến cùng lùi. Cái gì mà "Cục diện tốt đẹp hiện nay của Uyển Lăng cũng không phải là dễ dàng có được", đó chính là tuyệt đối không thể phá hỏng trạng thái hiện nay. Đổng Trung Hoa đã được lĩnh giáo sức chiến đấu của Dương Phàm, nếu làm giao dịch, mọi người cùng phối hợp với nhau, chuyện này trước mắt là vì lợi ích chung, tự nhiên là cùng vinh cùng nhục.
Dương Phàm vẫn có vẻ hơi do dự, cuối cùng mới hạ giọng nói:
- Nghe nói công tử Cố Đồng của phó bí thư Cố trên tỉnh ủy có cổ phần ở câu lạc bộ giải trí Đại Phú Hào.
- Ừ.
Đổng Trung Hoa bất giác ầm ừ một tiếng. Phó bí thư tỉnh ủy quản lý Đảng, quần chúng và tư tưởng, nói thông tục một chút chính là quản cái mũ của quan chức. Cần phải nói thêm một chút, nếu thật sự là phó bí thư tỉnh ủy nhắm vào, Uyển Lăng còn có thể sống yên ổn được sao? Phía dưới muốn gặp bên trên thì rất khó chứ bên trên muốn làm gì bên dưới là chuyện quá dễ dàng.
- Việc này có cần liên lạc trước với lãnh đạo liên quan của tỉnh ủy không?
Đổng Trung Hoa hỏi với giọng điệu trưng cầu ý kiến, ý tứ chính là liệu tôi báo cáo lên chủ tịch tỉnh có được không? Hay là mày cũng đi nói chuyện một chút đi nhỉ? Có một vài người trên tỉnh ủy bắt tay cùng chú ý vụ án, có cho mấy kẻ kia một trăm lá gan cũng không dám động tay động chân vào bên trong. Cho dù là động tay động chân thì hai người chúng ta cũng sẽ không bị lửa cháy lan tới người. Còn việc kẻ nào sẽ bị kéo ra chịu tội thay thì lại là chuyện khác.
Đề nghị của Đổng Trung Hoa chính hợp với tâm tư của Dương Phàm. Vì sao vậy? Điều này chẳng phải vì bên cạnh còn liên quan tới một La Đạt Cương sao? Lúc trước thằng ranh này cứ nhảy nhót trốn tránh, Dương Phàm còn chưa kịp thu thập hắn. Vừa lúc mượn vụ án này, quang minh chính đại từ trên đè xuống. Nếu phó bí thư tỉnh ủy không dám động vào, La Đạt Cương mày sẽ phải ngoan ngoãn trong vòng năm, ba năm nữa. Mấy năm nay Dương Phàm xem như cảm nhận được rất rõ: trong quan trường, cần chú ý ủ mưu là việc chính, dùng thủ đoạn đường đường chính chính ép tới mới là uy lực lớn nhất. Các thủ đoạn nhỏ chỉ có tác dụng phụ trợ. Giống như vụ USB lần trước, Dương Phàm không dám đem ra làm đòn sát thủ, nguyên nhân chủ yếu là lo lắng mình chặt đứt tay cấp dưới của chủ tịch tỉnh, chắc chắn mình sẽ bị nhớ kỹ.
Về phần bên phía bí thư thị ủy Hác Nam, Dương Phàm ngược lại không quá lo lắng. Hác Nam biết rất nhiều, tự nhiên cũng phải e dè nhiều hơn. Mấu chốt nhất là, dù gì thì Dương Phàm vẫn là người của hắn. Chẳng qua Dương Phàm không phải loại quân bài mà hắn muốn tùy ý bố trí thế nào cũng được. Đương nhiên, nếu là Hác Nam yêu cầu làm, Dương Phàm cũng sẽ không thể không làm nhiều nhất là trong quá trình thực hiện sẽ phải cân nhắc cho kỹ lưỡng là được. Hơn nữa, lúc trước Dương Phàm còn bức Đổng Trung Hoa chưa đủ thảm sao? Nhìn từ bên ngoài, cục diện của Uyển Lăng hoàn toàn là của bên Hác Nam chiếm thượng phong. Có điểm này làm mồi, Dương Phàm có làm gì cũng rất dễ trôi. Càng không phải nói sau khi có chuyện về tập đoàn Thiên Mỹ, Hác Nam chính là bí thư tỉnh ủy độc nhất vô nhị trong toàn quốc có được một thủ hạ kéo được cả một tập đoàn đã niêm yết trên thị trường chứng khoán từ tỉnh khác về. Tuy rằng không thể khoe khoang điều này một cách rõ ràng nhưng ngấm ngầm thì không biết bao nhiêu người đỏ mắt. Còn việc chủ tịch tỉnh đưa Dương Phàm ra cửa thì Hác Nam cũng biết một chút. Chỉ là chút tiểu xảo mà thôi. Đương nhiên, trong lòng Hác Nam vẫn phải cảnh giác một chút.
Gần đây Đổng Trung Hoa hơi lấy lại khí thế, điều này cũng không khó hiểu vì đó chính là sách lược của Dương Phàm chứ không chỉ là do Hà Thiếu Hoa gây áp lực cho Dương Phàm. Đừng nhìn bối cảnh của Dương Phàm mà nghĩ rằng hắn luôn cứng rắn. Mày lăn lộn ở trên đất của người ta, thế nào chẳng phải có lúc cúi đầu chứ?
Dương Phàm chính là muốn Đổng Trung Hoa nói vậy, tuy nhiên nói như thế nào thì cần phải cân nhắc kỹ. Sau khi hơi trầm ngâm một phen, Dương Phàm hạ giọng nói:
- Có lẽ nên thế này được không nhé? Cả hai chúng ta cùng liên danh gọi điện cho bí thư Hác trước, do ngài báo cáo đầu tiên, tôi báo cáo bổ sung. Sau đó lại gọi điện thoại báo cáo cho chủ tịch tỉnh Hà, do tôi báo cáo trước, ngài báo cáo bổ sung.
- Ừ.
Đổng Trung Hoa ngay lập tức hiểu được ảo diệu trong đó, liên tục gật đầu nói:
- Chủ ý này tốt, cứ thế mà làm.
Tiếp theo Đổng Trung Hoa còn nói:
- Liệu có cần thông tri một chút cho Nguyên Chấn không?
Việc này dính líu tới rất nhiều người, cả cục trưởng cục Công an tới phó thị trưởng, đề nghị này của Đổng Trung Hoa có thể nói là tâm tư rất kín đáo. Dương Phàm lắc đầu nói:
- Báo cáo lãnh đạo tỉnh ủy là việc cần phải làm, tạm thời không cần kinh động những người khác. Báo cáo xong rồi thì triệu tập một cuộc hội nghị, thông báo một chút là được.
Đổng Trung Hoa lập tức phản ứng lại, vỗ trán nói:
- Đúng là nên như thế.
Ý tứ của Dương Phàm rất rõ ràng, công tác của thị ủy không cần người khác nhúng tay vào, chúng ta thương lượng xử lý là được. Chẳng lẽ còn muốn đẩy bớt quyền lực ra bên ngoài sao? Chỉ cần anh và tôi hợp tác ăn ý, trong thị ủy đương nhiên không còn tiếng xì xào gì được nữa. Chẳng lẽ anh còn muốn nghe thấy có tiếng nói khác nữa sao?
Đổng Trung Hoa cầm lấy điện thoại, trực tiếp bấm tới số văn phòng tỉnh ủy. Sau khi thư ký của Hác Nam hỏi qua ý kiến lãnh đạo mới nối điện thoại vào. Trên thực tế lúc này Hác Nam cũng rất kỳ quái, Đổng Trung Hoa gọi điện thoại đến có thể có chuyện gì chứ? Tuy nói rằng báo cáo tỉnh ủy là thường có chuyện, nhưng phương diện này chẳng phải còn bao hàm rất nhiều nhân tố khác nữa sao? Tóm lại không có gì tốt là cái chắc. Có chuyện tốt, người ta chắc chắn sẽ nghĩ tới chủ tịch tỉnh đầu tiên.
Sau khi Đổng Trung Hoa báo cáo một hồi thì cũng nói mấy câu lung tung kiểu như:
- Đồng chí Dương Phàm cũng có ý này, hiện đang ở bên cạnh tôi.
Hác Nam nghe vậy sao không không hiểu ra ý của Đổng Trung Hoa chứ? Đây là hắn bị Dương Phàm ép. Lẽ ra vụ án này quan hệ tới mạng người không tính là nhỏ, nhưng cũng không cần tới mức phải báo cáo lên tỉnh ủy. Bên trong khẳng định còn có điều cần nói. Dương Phàm đang chờ nói đây.
- Anh chuyển điện thoại cho đồng chí Dương Phàm, tôi muốn nghe xem cậu ấy nói gì.
Tâm tình của Hác Nam rất tốt, thầm nhủ năng lực của thằng ranh Dương Phàm này mạnh thật.
Dương Phàm cung kính ân cần thăm hỏi một tiếng
- Kính chào bí thư Hác.
Hác Nam hạ giọng nói:
- Vụ án này này là thế nào mà không ngờ phải kinh động tỉnh ủy? Thị ủy Uyển Lăng các cậu làm ăn thế nào vậy? Sao một chút sự việc như thế mà xử lý cũng không tốt? Tôi rất hoài nghi sức chiến đấu và sự đoàn kết của thị ủy Uyển Lăng các cậu đó.
Dương Phàm bình tĩnh nói:
- Vụ án này khả năng dính dáng tới một vị lãnh đạo chủ chốt của tỉnh ủy, cho nên bộ máy thị ủy Uyển Lăng chúng tôi tương đối thận trọng, hy vọng nhận được sự ủng hộ của sở Công an tỉnh. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện Bất Hủ
Tỉnh ủy có thể có lãnh đạo chủ chốt nào chứ? Chẳng phải chính là tỉnh ủy sao? Hiện tại tỉnh ủy phân chia làm ba phần. Đổng Trung Hoa có thể gọi điện tới báo cáo, liên quan tới ai chẳng phải đã quá rõ ràng sao?
"Lão Cố là một người rất khiêm tốn" Hác Nam âm thầm tự nhủ, sau đó thản nhiên nói:
- Sau khi cậu làm rõ ràng tình huống cụ thể thì một mình báo cáo với tôi.
Đã nói đến đây, Dương Phàm tự nhiên phải chào từ biệt trong điện thoại, sau đó liếc nhìn Đổng Trung Hoa đang đứng ở cửa.
Vừa thấy Dương Phàm treo điện thoại, lúc này Đổng Trung Hoa mới tiến vào. Tiếp đó Dương Phàm bấm số đến văn phòng chủ tịch tỉnh, nói thân phận của mình với thư ký và nói muốn báo cáo công tác với chủ tịch tỉnh.
Hà Thiếu Hoa cũng rất kỳ quái, Dương Phàm sao lại báo cáo công tác với mình chứ? Đây rõ ràng là đi cùng với Đổng Trung Hoa rồi. Thái độ của Hà Thiếu Hoa cũng thả lỏng thêm vài phần, sau đó rất kiên nhẫn nghe Dương Phàm nói lại vụ án. Sau khi nghe xong, trong lòng Hà Thiếu Hoa rất mất hứng. Hắn không phải Hác Nam, đương nhiên không thể nói chuyện rõ ràng như vậy được.
- Tiểu Dương, chuyện này có phải hơi chuyện bé xé ra to không?
Hà Thiếu Hoa nói một câu rất hàm súc, đồng thời trong mũi hừ lạnh một cái không nhẹ.
Dương Phàm khẩn trương nói tiếp:
- Một số chi tiết cụ thể, tôi xin để bí thư Đổng bổ sung.
Nói xong Dương Phàm chuyển điện thoại cho Đổng Trung Hoa, còn mình trực tiếp đi ra cửa hút thuốc.
Đầu tiên là Đổng Trung Hoa báo cáo lại rằng mình đã báo cáo Hác Nam, sau đó có nhắc tới việc Cố Tiên Lễ nhưng có thể bị liên lụy, cuối cùng nói rằng việc báo cáo này là do Dương Phàm đề nghị. Cứ như vậy, Hà Thiếu Hoa chỉ liếc mắt một cái là nhìn thấu đề nghị của Dương Phàm. Thằng ranh này là vừa lấy lòng Hác Nam, vừa tỏ vẻ với Hà Thiếu Hoa: hiện giờ tôi rất ủng hộ công tác của bí thư Đổng. Chúng tôi hợp tác với nhau rất tốt.
"Đúng là kẻ ma lanh." Hà Thiếu Hoa thầm mắng nhưng vẫn có chút thưởng thức Dương Phàm. Thưởng thức thằng ranh này làm ăn tử tế. Gần đây một vài hành động nhỏ của hắn đã giúp đỡ Đổng Trung Hoa một lần nữa tạo dựng lại được uy tín, khiến chủ tịch tỉnh ở trên nhìn xuống cũng dễ chịu hơn nhiều. Có nhân tố này làm cơ sở, tuy rằng bị áp chế nên giao dịch rất không thoải mái, trong lòng rất không thích, nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc Hà Thiếu Hoa thưởng thức cách làm việc đúng quy tắc và rất hiểu biết của Dương Phàm.
Đương nhiên, chuyện này Hà Thiếu Hoa kết luận, không cần bao lâu, bí thư tỉnh ủy Hác sẽ gọi điện thoại tới, tỏ vẻ phải kết nối với nhau một chút. Đến lúc đó không ngại liên thủ với nhau, tốt xấu gì thì cục diện thị ủy Uyển Lăng đều cần phải đoàn kết tốt, mọi người đều phải có nghĩa vụ phải ủng hộ và giữ gìn.
Lúc này Dương Phàm ra hiệu đi xuống lầu. Đổng Trung Hoa đương nhiên hiểu hắn định làm gì bèn gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Dương Phàm trực tiếp xuống lầu, trở lại phòng làm việc lập tức gọi điện thoại cho Hác Nam, chỉ ra rằng Cố Đồng là một trong những ông chú đứng phía sau của câu lạc bộ giải trí Đại Phú Hào. Lúc này Hác Nam mới hiểu được thị ủy Uyển Lăng e dè là có đạo lý.
- Ừ, vụ án này tỉnh ủy sẽ tỏ vẻ chú ý thích hợp. Thị ủy Uyển Lăng nhất định phải xử lý tốt quan hệ quần chúng, nếu gây thành sự kiện khiến công chúng chú ý, tôi sẽ không tha cho cậu.
Sau khi treo điện thoại, Hác Nam mặc dù có điểm đáng tiếc, nhưng cũng có thể lý giải nổi khổ của Dương Phàm. Nếu không báo cáo chuyện này, chẳng may quần chúng bên dưới không rõ chân tướng sự việc, lại bị cổ động đứng lên gây rối, Dương Phàm cũng là chạy không thoát trách nhiệm. Cũng khó trách Dương Phàm phải buộc Đổng Trung Hoa gọi điện cho mình trước. Đây là cho thấy tấm lòng của mình. "Bí thư Hác à, trong thị ủy Uyển Lăng, tôi rất có quyền phát ngôn đó. Đối với chỉ thị của ngài, rất có thể tôi sẽ bằng mặt không bằng lòng đó."
Hác Nam không khỏi suy nghĩ, Dương Phàm có thể làm đến điểm này, đã rất không dễ dàng. Mình là một bí thư tỉnh ủy, chẳng phải cũng chỉ tương đương Hà Thiếu Hoa sao? Về phần Cố Tiên Lễ bên kia, hai mặt đều ở gõ cũng là tốt, để cho hắn sau này bảo trì trung lập. Trông cậy lão cáo già đó đảo sang bên mình là một việc rất không thực tế.
Hác Nam cũng không thể làm chủ được loại cục diện thế lực ngang nhau thế này. Trong tỉnh nào cũng vậy, đều có sự cân bằng tinh tế tương tự thế này. Nói gì thì nói, vẫn chính là hai chữ "Cân bằng" bao trùm lên hết thảy. Mặc dù là vị lãnh đạo phía trên đầu Hác Nam cũng chưa chắc đã muốn thấy Hác Nam trở thành độc quyền ở tỉnh Giang Nam. Nếu hắn trở thành chư hầu một phương thì tự nhiên rất khó khống chế. Sự ảo diệu bên trong quả thật không thể nhận thức được nếu không phải người trong cuộc.
Hầu Đại Dũng đương nhiên hiểu được ý tứ của Dương Phàm trong điện thoại. Chẳng phải mày có ngọn núi mới để dựa lưng sao? Vậy thì tao mặc kệ tội lỗi của mày, mày có biện pháp thì tự thu phục đi. Hầu Đại Dũng tuyệt đối không ngờ, Dương Phàm ẩn chưa thâm ý sâu như vậy trong vụ án này.
Dương Phàm từng trường kỳ sinh hoạt tại tầng thấp nhất của xã hội, biết nỗi khổ sở của nhân dân. Lương tri và tinh thần trọng nghĩa được Dương Phàm sử dụng trong vụ án này, không có chỗ cho sự thỏa hiệp. Nếu thỏa hiệp, chính là để cho cái ác nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật. Kết quả là Dương Phàm tuyệt đối không thể chấp nhận. Về phần những lo lắng khác thì cũng rất quan trọng, nhưng không quan trọng bằng những điều vừa nêu trên.
Tự mình ra mặt, tiện thể thu thập Hầu Đại Dũng đang quay nghiêng quay ngửa, sau đó mượn hai lão đại trên tỉnh ra tay ngầm áp chế La Đạt Cương vài năm. Nếu những việc này bị mấy lão già trên Bắc Kinh biết, chắc chắn sẽ vui tới mức không ngậm mồm lại được. Nhất là Chu Minh Đạo khẳng định sẽ đắc ý nói:
- Nhìn xem, học trò của tôi đó.
Tất cả mọi điểm thì Hác Nam và Hà Thiếu Hoa đều có thể nhìn ra, chỉ có duy nhất một việc là thuận tay thu thập La Đạt Cương thì cho hai người tự gõ vỡ đầu cũng không thể nghĩ ra nổi. Dù sao mâu thuẫn giữa Dương Phàm và La Đạt Cương cũng không phải là mâu thuẫn chủ yếu.
Treo điện thoại, trong lòng Hầu Đại Dũng vô cùng hoảng hốt. Vụ án này rất rõ ràng, nếu người của tỉnh xuống, chỉ cần thể hiện chút kỹ thuật đơn giản sẽ biết rõ ràng người chết vì sao, đừng mơ che giấu được điều gì. Sau này hết thảy đều thuận lý thành chương, Ủy ban Kỷ luật thành phố tham gia, Ủy ban Kỷ luật tỉnh tham gia. Hầu Đại Dũng chịu không nổi, lập tức nghĩ tới việc tìm người chịu tội thay.
Có suy nghĩ như vậy, ngay lập tức Hầu Đại Dũng gọi điện thoại cho Cố Đồng, nói lại việc thị ủy đã tham gia vào vụ án này. Lần này thì Cố Đồng và Cao Thiên đều vô cùng khẩn trương.
- Trước hết anh tìm một cái cớ, kéo dài một ít thời gian, chúng ta bàn bạc một chút nói sau.
Cố Đồng nói xong vội vàng ngắt điện thoại, sau đó bất đắc dĩ nhìn Cao Thiên.
Chuyện cô gái kia là do Cao Thiên làm. Sau khi thằng nhãi này uống biêng biêng thì lên tầng cao nhất nghỉ ngơi, vừa lúc cô gái này đi vào đưa trà. Lẽ ra hình thức của cô gái này cũng không phải là quá xinh đẹp, tuy nhiên tuổi còn rất trẻ. Cao Thiên uống rượu phê phê, lâm vào trạng thái hứng khởi, kết quả liền nổi máu lên, ôm lấy cô bé đòi ngủ cùng.
Một cô bé mới ở nông thông ra làm sao đã gặp chuyện thế này. Mới đầu cô bé bị dọa cho ngây ngốc, chờ tới khi đã bị tụt quần xuống thì cô bé đó mới phản ứng lại. Con gái nông thôn vốn bảo thủ, lại có sức khỏe, vừa phản kháng kịch liệt vừa kêu gào thảm thiết.
Cao Thiên đang cao hứng, làm sao đồng ý dừng lại. Vừa lúc Cố Đồng tiến vào,, thấy Cao Thiên đang làm thịt cô bé này lập tức tiến vào hỗ trợ đè cô bé xuống. Cao Thiên cầm lấy một cái nệm đặt lên miệng cô bé, đề phòng cô bé gào thét. Hai thằng đàn ông cùng ra tay, rất nhanh cô bé liền ngừng giãy dụa. Sau khi Cao Thiên làm xong việc, lại phát hiện cô bé đã bất động.
Y lập tức luống cuống chân tay hô hấp nhân tạo một hồi, cô bé vẫn không tỉnh lại. Bọn chúng cũng không dám đưa tới bệnh viện. Đã làm là phải làm tới cùng, liền tìm một kẻ chân tay hỗ trợ, ngụy tạo một hiện trường tự sát. Thật là đáng thương cho cô bé, nếu thật sự đưa tới bệnh viện, có lẽ còn có thể cứu sống được, kết quả liền ngọc nát hương tan như vậy, quả nhiên là chết cực kỳ oan uổng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện