Sỹ Đồ Phong Lưu
Chương 389: Việc thừa
Im lặng một chút, Tùng Lệ Lệ mỉm cười rất tươi. Khi một người đàn ông uể oải thì sẽ là thời cơ tốt nhất đi vào nội tâm của người đó. Tùng Lệ Lệ từ từ đứng lên đi tới ngồi xuống bên cạnh Dương Phàm. Tùng Lệ Lệ đưa tay ra ôm đầu Dương Phàm đặt lên đùi mình, dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt Dương Phàm, trong miệng còn nhỏ giọng nói:
- Nguyên nhân của phản bội là lợi ích. Một người đủ lợi ích sẽ không sợ bị phản bội. Tôi thừa nhận tôi là một người phụ nữ có dã tâm, chẳng qua tôi cũng tự biết bản thân mình.
Lúc này sự thẳng thắn có hiệu quả hơn bất cứ lời dễ nghe nào khác. Một câu nói này làm cho Dương Phàm cười lạnh một tiếng. Sau đó Dương Phàm ngồi dậy lắc lắc đầu mà nói:
- Thay quần áo thoải mái một chút.
Hai chiếc bánh bao mềm mại cọ cọ trên lưng Dương Phàm, Tùng Lệ Lệ cười hì hì nói vào tai hắn:
- Vậy mới đúng, trời sẽ mưa, cô gái muốn lấy chồng mà.
Dương Phàm thay một chiếc quần ngố, thuận tay lấy một chiếc mũ cọ lên đội. Tùng Lệ Lệ thấy Dương Phàm như vậy không nhịn được cười mà đẩy hắn ra ngoài nói:
- Rất đẹp trai, ra đi, tôi muốn thay quần áo.
Dương Phàm rất muốn nói còn có gì không nhìn thấy cơ chứ? Nhưng hắn nghĩ lại chỉ cười ha hả rồi bước xuống lầu. Đi ra ngoài sân thì thấy ở đây không có một mống người, chỉ có một đám nam nữ đang đùa giỡn nói cười ở bờ cát cách đó không xa.
Tùng Lệ Lệ thay đồ bikini đi ra kéo Dương Phàm rồi nói:
- Đi, đi bơi một vòng.
Một cơn sóng cuốn đi tất cả vỗ vào bờ, Dương Phàm cũng sinh ra một cảm giác như vậy. Hắn cởi quần ngố ra lao đầu xuống biển. Một cơn sóng đâm đầu lao tới, Tùng Lệ Lệ theo bản năng trốn ra phía sau. Nhưng Dương Phàm không lùi mà tiến lao vào trong đó. Khi cơn sóng qua đi thì thấy Dương Phàm đang bơi về phía trước.
Lao người vào trong biển, cơn sóng trước vừa đi, cơn sóng sau lại tới, chỉ cần mày còn bơi ở trong đó nhất định phải vượt qua từng cơn sóng, từng cơn sóng một. Cơn sóng sao giống như đời người vậy, nhất định phải vượt qua từng cơn từng cơn sóng, không bao giờ ngừng lại.
Thu Vũ Yến không ngờ gọi vào điện thoại di động của Dương Phàm mà không ai nghe, hiện tượng này rất khó thấy. Rất hiển nhiên trong lòng Thu Vũ Yến lại nói thầm một tiếng:
- Không biết đang ở với người phụ nữ nào rồi.
Xe đã ra khỏi cao tốc, bây giờ đã gần giữa trưa, Thu Vũ Yến không thể làm gì khác hơn là gọi điện lại lần nữa. Lúc trước Chu Kiến Khang có gọi tới, trong điện thoại rất nhiệt tình nhưng không đả động được Thu Vũ Yến nửa phần. Hơn nữa còn Thu Vũ Yến cảm thấy khinh bỉ.
Điện thoại di động rốt cuộc đã có người nghe, tất cả đều giống như Thu Vũ Yến đoán trước. Người nghe điện không ngờ là một người phụ nữ, mà giọng nói có chút quen thuộc. Có đôi khi Thu Vũ Yến rất buồn bực, Dương Phàm không cần biết đi đến đâu, bên cạnh hắn luôn có phụ nữ. Vậy mà tên Dương Phàm háo sắc này hết lần này đến lần khắc không nhòm ngó gì đến mình. Chuyện này làm cho Thu Vũ Yến bị đả kích rất lớn. Đương nhiên người đàn ông xuất sắc có mấy người phụ nữ có gì là lớn chứ. Thu Vũ Yến cho rằng đó là chuyện đương nhiên. Hầu hết phụ nữ đều thích chỗ dựa mạnh mẽ. Những người phụ nữ mạnh không phải không muốn, có lẽ không tìm được ai, hoặc là không ai muốn. Đương nhiên những người phụ nữ Les lại là chuyện khác, đó là không phải người bình thường.
- Là giám đốc Thu sao? Dương Phàm bảo cô trực tiếp đến đây, tên là.
Tùng Lệ Lệ trực tiếp gọi tên Dương Phàm làm Thu Vũ Yến cảm thấy ghen tỵ, xe không khỏi tăng tốc độ, thói quen xe bay năm đó hình như lại ló đầu ra. Đồng chí cảnh sát giao thông rất phụ trách xuất hiện, yêu cầu Thu Vũ Yến dừng xe.
Có thể do Thu Vũ Yến quá đẹp nên đồng chí cảnh sát giao thông cũng không làm khó, theo lẽ thường viết giấy phạt, cuối cùng cười nói:
- Lái nhanh như vậy làm gì chứ? Mạng là của mình mà.
Thu Vũ Yến một lần nữa lên đường, trong lòng có chút tức tối. Nàng vừa định tăng tốc lại nghĩ nhanh sẽ không được việc nên vẫn theo quy củ lái về phía mục đích.
Dương Phàm lần đầu xuống biển đã uống phải vài ngụm nước biển vào bụng. Hắn hết sức lực về biệt thự, Tùng Lệ Lệ cầm lấy khăn tắm đi tới rồi nói:
- Thu Vũ Yến gọi điện tới, tôi bảo cô ấy trực tiếp đến đây.
Dương Phàm im lặng một lúc, hơi trầm ngâm rồi nói:
- Ừ, biết rồi.
Lúc đi về Dương Phàm suy nghĩ một chút rồi thầm suy nghĩ cứ như vậy đáp ứng giúp quá tiện nghi cho Thu Vũ Yến rồi, phải ra vẻ một chút chứ.
Phòng tắm ở trên ban công, lúc này ở bãi biển không có ai. Trần Xương Khoa cười hì hì đứng dưới lầu gọi với lên:
- Mọi người đến chỗ khác chơi, nơi này tạm thời thuộc về chú.
Dương Phàm không khỏi cười khổ một tiếng, mệt mỏi xua xua tay, tên Trần Xương Khoa này quá thông minh. Những người liên quan lên ba chiếc xe gào thét rời đi. Căn biệt thự rộng lập tức trở nên yên tĩnh. Nhưng thật ra dưới lầu còn có hai người phụ nữ bản địa đang thu dọn chiến trường, cũng đã gần xong.
- Cơm làm xong rồi, xuống ăn thôi.
Tùng Lệ Lệ cười cười từ phía sau đi lên. Dương Phàm một lần nữa nhớ lại chuyện Trần Xương Khoa nói, trong lòng đã phai nhạt hơn rất nhiều. Hắn hơi cẩn thận suy nghĩ một chút liền cho ra kết luận là sau khi các ông lão suy nghĩ thì thấy chuyện này không đáng gì. Đây có lẽ là do bên phía Chúc Đông Phong truyền đến tin tức đồng thời mấy ông cụ cũng vụng trộm để lại bàn tay nào đó ở đằng sau. Một điểm quan trọng nhất đó là bọn họ hiểu rõ Dương Phàm. Các món nấu khá nhạt nên không hợp khẩu vị của Dương Phàm mấy. Chẳng qua bụng đói ăn gì cũng ngon, Dương Phàm ăn ngấu nghiến một trận rồi ra ban công ngồi hút thuốc hóng gió. Lúc này Dương Phàm thấy một chiếc xe màu trắng từ phía xa xa chạy tới. Xe trực tiếp chạy vào trong sân. Người đến không ngờ lại là Tần Hinh. Tần Hinh đang vẫy vẫy tay cười cười với Dương Phàm. Đột nhiên một chiếc xe màu đỏ chạy vào trong tầm mắt của Dương Phàm.
Dương Phàm dùng đầu ngón chân cũng có thể biết người đến là Thu Vũ Yến, lái xe như vậy chỉ có nàng mà thôi. Thấy ven đường có chiếc xe của Dương Phàm, Thu Vũ Yến phanh két lại, hạ cửa sổ xuống thò đầu ra nhìn.
Dương Phàm chép chép miệng rồi nói thầm một tiếng:
- Thật náo nhiệt.
- Có suy nghĩ gì?
Dương Phàm nhìn thoáng qua Thu Vũ Yến ngồi ở đối diện. Lúc này vẻ mặt Thu Vũ Yến rất phức tạp, bởi vì Tùng Lệ Lệ và Tần Hinh ở trong phòng ngủ. Rất dễ dàng có câu trả lời hai người này là ai.
- Chú ý giữ gìn sức khỏe.
Thu Vũ Yến hơi nhíu mày muốn nói lại thôi.
Dương Phàm có chút ngạc nhiên, lời nói này phải là ba người phụ nữ trong nhà đưa ra mới thích hợp chứ.
- Không nói cái này, nói một chút chuyện anh lên tỉnh thành đi.
Dương Phàm đại khái nói ra ý của mình một chút. Lúc nhắc đến chuyện mua câu lạc bộ bóng đá, Thu Vũ Yến không có bất cứ phản ứng gì. Chẳng qua khi Dương Phàm nhắc đến hai hòn đảo, Thu Vũ Yến ngồi thẳng dậy bật máy tính xách tay lên.
- Thông qua khảo sát, hoàn cảnh tự nhiên của hai hòn đảo này rất được, rất thích hợp làm du lịch. Nhưng vốn đầu tư ban đầu sẽ là rất lớn, tính toán tốt nhất chính là trong vòng hai năm xây dựng một trung tâm giải trí dưới nước khổng lồ, sau 6 đến 8 năm sẽ thu hồi vốn. Vấn đề tài chính thực ra dễ có thể giải quyết quyết định bằng việc vay vốn ngân hàng nhưng cũng tồn tại nguy hiểm lớn. Mà nguy hiểm chủ yếu đến do chính sách và chính quyền thành phố.
Nhắc đến việc làm ăn, Thu Vũ Yến lập tức thay đổi thành một người khác, hình ảnh người phụ nữ có chút ai oán đã biến mất, cả người trở nên sống động.
Thu Vũ Yến muốn biểu đạt ý gì, Dương Phàm sao lại không biết? Chỉ cần vay ngân hàng, đưa lên thị trường chứng khoán sẽ rất nhiều thủ đoạn kiếm tiền. Nhưng những thủ đoạn này không thể nào nói ra.
- Bên phái chính quyền thành phố và chính sách cô không cần lo lắng, công việc cụ thể cô cứ đi làm, đề nghị cô suy nghĩ cẩn thận rồi hãy làm. Nếu nguy hiểm nằm ngoài năng lực thừa nhận của cô, cô có thể từ chối.
Thái độ của Dương Phàm rất kiên quyết giống như có một bàn tay đầy chắc chắn làm chỗ dựa cho Thu Vũ Yến vậy. Những lời Dương Phàm nói trước đây cũng đã thực hiện được. Nguồn truyện: Truyện Bất Hủ
Thu Vũ Yến không khỏi cảm thấy khó chịu trong lòng. Người đàn ông này cái gì cũng tốt, chỉ là quá háo sắc. Những người phụ nữ bên cạnh ai cũng đẹp cả. Giống như chỉ cần bật đèn lên là tìm thấy người vậy.
Cất máy tính xách tay đi, Thu Vũ Yến khịt khịt mũi rồi nói:
- Em mệt rồi cần một căn phòng để nghỉ, chiều em sẽ gọi điện cho Chu Kiến Khang. Vấn đề cụ thể thì chờ ngày mai đoàn đàm phán đến, lợi ích cần tranh thủ em sẽ tranh thủ.
Dương Phàm gật đầu nói:
- Ừ, địa ốc ở tỉnh thành cũng rất có tương lai, hỗ trợ thì có thể nhưng nhớ phải kiếm được lãi. Có những lời tôi không tiện nói ra. Cô là người kinh doanh, cô có thể thoải mái mở miệng nói, còn đáp ứng hay không lại là một chuyện khác. Bây giờ khắp nơi đều là tiền, chúng ta không nói gì người ta lại nghĩ chúng ta là ngu.
Dương Phàm hơi đổi giọng để chỉ cho Thu Vũ Yến một con đường. Sự quan tâm này càng làm cho trong lòng Thu Vũ Yến thêm khó chịu. Hết lần này đến lần khác lúc này Dương Phàm lại hút hết thuốc, Tần Hinh ngồi trong phòng ngủ kịp thời đưa tới một bao.
- Em đi tắm.
Xách túi hành lý Thu Vũ Yến như chạy nạn lao vọt tới phòng đối diện. Dương Phàm ngồi trên ghế sô pha quay đầu lại cười nói với Tần Hinh:
- Em ra rất kịp thời.
Tần Hinh vừa định nói gì đó thì Tùng Lệ Lệ cầm điện thoại di động của Dương Phàm vội vàng đi ra, đưa tới:
- Điện thoại.
Cầm lên nhìn số máy, Dương Phàm vung tay lên. Hai người phụ nữ tự giác quay về phòng ngủ. Dương Phàm cầm lấy điện thoại từ từ đi ra ngoài ban công.
- Giáo sư. Là em.
GIọng nói có chút âm trầm, Chu Minh Đạo ở đầu bên kia đang ngồi trong phòng làm việc không khỏi nhíu mày lại.
- Có chuyện không nói với em chính là lo lắng em mới tới thành phố Hải Tân, muốn tập trung tinh lực mở ra cục diện, không được suy nghĩ linh tinh.
Chu Minh Đạo nói rất có trọng tâm, giọng nói Dương Phàm vẫn âm trầm như trước, nhỏ giọng nói:
- Vậy sao? Nếu em thực sự có vấn đề kinh tế thì sao?
- Thằng bé này, em muốn tạo phản sao?
Chu Minh Đạo vỗ mạnh bàn lớn tiếng nói. Đây là lần đầu tiên mà Chu Minh Đạo chụp bàn nói lớn giọng như vậy mà Dương Phàm được biết. Dương Phàm ngẩn ra một chút. Chu Minh Đạo nói tiếp:
- Chút chuyện ở Uyển Lăng này có người tự cho rằng làm rất bí ẩn. Còn chưa ra tay Chúc Đông Phong đã gọi điện cho Trần lão. Em bây giờ giờ càng lúc càng cẩn thận, như vậy rất tốt, nhưng nghi ngờ một việc cũng phải trải qua suy nghĩ.
Dương Phàm cười cười nhỏ giọng nói:
- Thầy quá khách khí, nói thẳng em đa nghi có tốt không?
Chu Minh Đạo hơi sửng sốt một chút, lập tức cười ha hả vài tiếng to, sau khi bình tĩnh lại mới nói:
- Một mình em ảnh hưởng đến lợi ích của bốn nhà, thật không biết em suy nghĩ thế nào? Thực ra lần trước bọn họ tra em, chúng ta quả thật là lo lắng.
Chu Minh Đạo nói đến đây liền dừng lại một chút sau đó rất âm trầm mà nói:
- Cho dù tra ra vấn đề thì sao chứ? Kết quả như thường vẫn là trộm gà không được mà còn mất nắm gạo. Đừng có quên ông cụ nhà em lập nghiệp như thế nào.
Chu Minh Đạo nói không hề có chút đạo mạo trang nghiêm của học giả, điều này làm cho Dương Phàm bị chấn động không nhỏ.
- Ở tỉnh Thiên Nhai, em chẳng khác nào một mình chiến đấu, cho nên phải học cách đoàn kết tất cả những người có thể đoàn kết, mau mở ra cục diện. Là một bí thư thị ủy, em phải học cách đứng ở góc độ toàn cục mà nhìn nhận vấn đề. Được rồi những lời này thầy nói hơi thừa, thực ra em làm rất không sai.
Nói đến đây mí mắt Chu Minh Đạo giật giật, đột nhiên có vẻ tức giận nói:
- Thằng bé này chứ, ngay cả thầy cũng tính kế. Không nói chuyện với em nữa, dập máy
Vừa nói Chu Minh Đạo liền dập máy, lúc trước lão đang nhíu mày ngươi giãn ra. Chu Minh Đạo đứng dậy đi đi lại lại vài bước trong phòng làm việc, tức giận mắng vài câu:
- Thằng ranh này chứ. Sao lúc đầu mình không nhìn ra là nó đã suy nghĩ thông suốt rồi chứ?
Ý thức được mình lo lắng là thừa, Chu Minh Đạo ít nhiều có chút đắc ý. Từ trước đến nay Chu Minh Đạo lo lắng nhất là dục vọng khống chế quá mạnh của Dương Phàm, người như thế thường đa nghi. Nghĩ như vậy nên Chu Minh Đạo vội vàng gọi điện thoại an ủi, không ngờ bị này lừa gạt đi. Chu Minh Đạo không khỏi cảm khái sóng Trường Giang sóng sau đè sóng trước.
Cùng chuyện như vậy diễn ra ở trong phòng của Trần lão gia tử. Trần Xương Khoa gọi điện thoại về, Trần lão nghe xong rồi nhìn Trần Chính Hòa đang ngồi đối diện, trong mắt Trần Chính Hòa hiện ra một tia nghi hoặc. Trần Chính Hòa khinh thường mở miệng nói:
- Lão Nhị không phải đối thủ của nó, nói hai ba câu đã bị nhìn ra hết, chẳng có gì hay cả.
Hiểu con chính là bố, những lời này thể hiện rõ trên ba thế hệ Trần gia. Trần Chính Hòa nói những lời này, Trần lão liền hơi cụp mắt xuống, trầm giọng nói:
- Đi làm việc của anh đi. Đáng thương lão Chu, con người vốn không kiên nhẫn.
Trần Chính Hòa sửng sốt một chút rồi cười ha hả đứng lên đi xuống lầu.
Dương Phàm đứng trên ban công ưỡn ưỡn thắt lưng, bên ngoài phòng đúng là nóng, mở cửa đi vào trong phòng điều hòa, hắt hơi một cái. Dương Phàm nhướng mày lén lén lút lút trốn vào gần cửa phòng nghe trộm hai người phụ nữ bên trong đang nhỏ giọng nói.
- Như dã thú ấy, không biết người khác có chịu được hay không ư?
Tùng Lệ Lệ đang nhỏ giọng nói. Tần Hinh cười hì hì rồi nhỏ giọng nói:
- Chị còn giả vờ à. Em thấy chị không được rồi, bỏ hoang nhiều năm thế cơ mà.
Tùng Lệ Lệ cũng nhỏ giọng cười hì hì, cười mắng Tần Hinh. Đúng lúc này Dương Phàm mạnh mẽ đẩy cửa đi vào. Hai người phụ nữ trên giường trong nháy mắt liền trở nên náo loạn. Trời nóng, phụ nữ mặc thiếu vải. Bên dưới Tùng Lệ Lệ mặc váy ngắn đang bị bốc lên cao lộ ra cái mông trắng nõn nhìn hoa cả mắt. Tần Hinh còn đỡ một chút, mặc một chiếc quần ngố, chẳng qua đôi chân thon dài thẳng tắp cũng đủ để giết người.
Dương Phàm xuất hiện làm cho hai người phụ nữ ngừng nghịch ngợm nhau. Hai người đều giỏi nhìn mặt mà đoán, vừa thấy Dương Phàm liền cảm thấy lo lắng. Dương Phàm cười cười lười biếng đi tới giường, kéo một chân của Tần Hinh ra rồi gối đầu xuống mà nói:
- Anh mệt, ngủ một giấc.
Rất rõ ràng Dương Phàm muốn ngủ cũng không được, nhắm mắt lại chẳng những không buồn ngủ mà còn cảm thấy hưng phấn. Mặc dù Chu Minh Đạo không nói gì nhưng Dương Phàm đã xác định rõ ràng. Thành phố Hải Tân bây giờ mới là bắt đầu mà thôi, tiếp theo làm thế nào triển khai công việc trong hoàn cảnh phức tạp này như thế nào, Dương Phàm không thể không sớm đề ra đối sách.
- Lệ Lệ, chị phân tích một chút tình hình thành phố Hải Tân bây giờ.
Chân Dương Phàm được nhấc đặt lên một đôi chân không cam lòng yếu thế, hắn cười cười hỏi một câu. Những lời này làm vẻ mặt Tùng Lệ Lệ trở nên tươi rói. Giữa phụ nữ có tác dụng khác nhau, làm cho các nàng hiểu rõ đôi khi chỉ là một câu nói.
- Thật muốn tôi nói sao?
Tùng Lệ Lệ có chút đắc ý nhấn mạnh tầm quan trọng của mình. Ngón chân Dương Phàm ấn ấn vào chiếc đùi kia, có chút không hài lòng mà nói:
- Muốn không có cơ hội thể hiện hả.
Tùng Lệ Lệ nhỏ giọng nói thầm một câu rồi cười cười lên tiếng:
- Thực ra anh rõ ràng hơn tôi mà. Bí thư đại nhân của tôi, từ góc độ bình thường mà suy xét thành phố Hải Tân, bây giờ lợi ích của anh nhất trí với Tào Dĩnh Nguyên. Bây giờ hai người đang trong thời kỳ trăng mật, hai bên đều ủng hộ nhau đạt được mục đích. Chờ sau khi tình hình trở nên ổn định, tính cách của loại quan chức như Tào Dĩnh Nguyên nhất định sẽ tìm kiếm chỗ dựa trên tỉnh. Mục đích cuối cùng tự nhiên rõ ràng, đây cũng là kết quả mà người trong tỉnh muốn thấy.
Lời Tùng Lệ Lệ nói rất có lý, Dương Phàm lặng lẽ nghe, ngón chân vô thức hoạt động ở chiếc quần lót kia. Tùng Lệ Lệ bị khiêu khích làm cho cổ lúc trắng lúc đỏ, nhẹ nhàng đánh chân Dương Phàm rồi nói:
- Ngoan ngoãn chút, tôi chưa nói xong.
Tần Hinh có biện pháp của mình, trời mới biết nàng lấy một chiếc bông ở đâu ra, đang nghịch nghịch lỗ tai Dương Phàm. Dương Phàm thoải mái hừ hừ một tiếng, lẩm bẩm nói:
- Ừ chị tiếp tục đi.
- Nếu muốn khống chế tình hình cần phải thể hiện ở những lúc quan trọng rằng anh mới là nhân vật có những quyết định quan trọng ở thành phố Hải Tân. Điểm này trước mắt anh làm rất tốt. Từ bối cảnh của những nhân vật liên quan, mọi người một lòng sẽ rất khó khăn. Điểm này lãnh đạo tỉnh ủy thấy rất rõ, anh phải làm là đứng ở góc độ toàn cục, thu những người đó lại, dựa theo ý nghĩ của anh mà làm công việc. Thành phố Hải Tân như một chiếc xe ngựa, anh chính là người cầm roi.
Ví dụ này thật ra rất gần gũi, Dương Phàm không khỏi mỉm cười, tâm trạng trở lại cảm giác sự êm ái từ chân của người phụ nữ truyền tới, không khỏi dùng ngón chân một lần nữa chui chui vào giữa hai khe hở, cười nói:
- Bọn họ đều là ngựa kéo xe, còn chị?
Tùng Lệ Lệ bị đẩy đẩy như vậy làm cho mặt đầy khêu gợi, ánh mắt lưu luyến, phối hợp mở hai chân ra, cười ha hả nói:
- Tôi? Tôi cũng vậy, ngựa, là người cho anh cưỡi.
Những lời này làm cho Tần Hinh run lên, vội vàng lấy bông ra vân vê tai Dương Phàm, nhỏ giọng cười mắng:
- Quá là ...
Dương Phàm mỉm cười ngửa mặt nhìn nhìn lên chiếc áo sơ mi rộng thùng thình kia, hai chiếc bánh bao đang khẽ run lên, hai điểm vẫn đỏ hồng như vậy, không hề biến hoá gì so với trước đây. Cơn xúc động như thủy triều dâng lên trên biển, một chân đưa ra kéo cổ Tùng Lệ Lệ lại đến bẹn mình. Một tay đặt ở sau đầu Tần Hinh kéo xuống, hai miệng dính vào nhau.
Tùng Lệ Lệ hiểu rõ ý đồ của Dương Phàm không khỏi đỏ mặt, một tay nhẹ nhàng đưa tới, nhỏ giọng xin tha:
- Ông chủ, như vậy không ...
Thật giống như nha hoàn thời xưa, chẳng qua hơi thành thục một chút mà thôi.
- Không được ...
Tần Hinh bị hôn đến độ không thở nổi, thật vất vả mở miệng ra há mồm thở dốc rồi nói:
- Cửa ...
Dương Phàm lúc này mới chú ý thấy cửa không mở, trong lòng hơi động cười cười một tiếng rồi nói:
- Không để ý đến cô ấy.
Thu Vũ Yến tắm rửa xong liền mặc một bộ đồ ngủ. Thu Vũ Yến không muốn nghe tiếng ở phòng bên cạnh cũng có. Từ ban đầu chỉ là tiếng chậc chậc, sau đó là tiếng rên rỉ. Thu Vũ Yến lúc này rất muốn mắng đám thi công căn biệt thự này, làm công trình như bã đậu vậy, cách âm gần như không có hiệu quả. Nhưng Thu Vũ Yến cẩn thận nghĩ lại mới nhớ cửa phòng mình khép hờ, nói không dễ nghe là cố tình không đóng cửa đợi con dê xông vào.
Thu Vũ Yến đau lòng ra ra định đóng cửa lại nhưng không nhịn nổi tò mò mà nhìn thoáng qua. Thu Vũ Yến thấy một cảnh làm cho nàng sợ hãi đóng sập cửa lại, dựa vào tường đưa tay vuốt ngực thở hổn hển. Cả người Thu Vũ Yến run lên, cả người mềm nhũn, sau đó khó khăn chạy lại giường vùi đầu vào trong chăn. Tiếng kêu đáng chết lại cao vút hơn nữa, âm thanh bên ngoài như muốn chui vào trong tai nàng vậy.
Kỹ thuật của Tùng Lệ Lệ đúng là quá kém, hoàn toàn là một người mới học. Chẳng qua vẫn cố sức mà làm nhưng không trông được hàm răng của mình. Chuyện này ban đầu làm cho Tùng Lệ Lệ ít nhiều có chút cảm giác nhục nhã. Chẳng qua nghĩ đến Tần Hinh như nữ thần khi làm chuyện này mà vẻ mặt đầy dâm đãng, Tùng Lệ Lệ cũng đành chấp nhận.
Ngày hôm sau Thu Vũ Yến thức dậy thì thấy trong nhà trống trơn không có ai. Ở phòng đối diện có thêm chiếc chìa khóa và một tờ giấy:
- Muốn ở thì ở, ở đến bao giờ cũng được. Lợi ích cần tranh thủ nhất định phải tranh thủ, tôi về trước.
Chữ là Dương Phàm viết.
Thu Vũ Yến mệt mỏi bật Tv lên, bên trong đang có tin tức về "Ngôi sao điện ảnh Tần Hinh .... " Nhìn cô gái thanh xuân, ngây thơ như nữ thần trên màn ảnh, Thu Vũ Yến cảm thấy quá nực cười. Ngay ở đây vào hôm qua, Tần Hinh còn hơn cả Tùng Lệ Lệ kia. Nghĩ mình không nghe thấy, không phát hiện ra gì sao? Giả vờ giỏi nhỉ?
Tần Hinh đang đóng phim, vậy mình chẳng lẽ không phải sao? Suy nghĩ này như một con rắn đang cắn xé trong lòng, Thu Vũ Yến cảm thấy đau đầu. Nàng đi đến tủ lạnh mở ra xem thì thấy trong đó đầy đồ ăn. Lúc này mới nhớ tới tối qua Dương Phàm lái xe ra ngoài, khi về còn cầm túi to túi nhỏ, Thu Vũ Yến lại cảm thấy ấm áp trong lòng. Người đàn ông mình thích là chồng người khác còn không tính, còn phải chia xẻ với một đám phụ nữ khác. Vô tình? Đa tình? Phong lưu? Hạ lưu? Những chữ này không ngừng thay nhau hiện lên trong đầu Thu Vũ Yến.
Dương Phàm không về thành phố Hải Tân mà là đến trường Đảng tỉnh. Lớp học tập của cán bộ thành phố Hải Tân hôm nay chính thức bắt đầu.
Một chiêu rút củi đáy nồi thoạt nhìn là Dương Phàm đang giúp Tào Dĩnh Nguyên, nhưng trên thực tế ở chuyện này Dương Phàm còn giấu một bàn tay phía sau. Những người đến trường Đảng học tập đều là Tào Dĩnh Nguyên cho rằng không hợp tác, nhưng hầu hết là cục trưởng hoặc phó cục trưởng của các cục. Lợi dụng tâm lý Tào Dĩnh Nguyên nóng lòng mở ra cục diện, Dương Phàm lặng lẽ đẩy những người này sang hướng đối mặt với Tào Dĩnh Nguyên. Không phải là học tập một tháng sao? Chức vụ của những người này vẫn còn, chỉ cần thị ủy không gật đầu, bản thân bọn họ lại không có vấn đề gì lớn, khi về vẫn là lãnh đạo cục của mình.
Nhóm đầu tiên gồm 33 người mang theo tâm trạng sợ hãi không giống nhau tham gia lớp học tập. Phó trưởng ban thường trực ban Tổ chức cán bộ thị ủy Phương Viên chịu sự ủy thác của lãnh đạo thị ủy theo đội đến đây. Nói thật dễ nghe một chút là quan tâm, nói khó nghe một chút là giám sát. Đương nhiên trong lòng Phương Viên rõ ràng nhất, trong lòng Dương Phàm cũng rõ ràng, Đàm Tuyết Ba đề cử người này cũng không có ý tốt gì, nhưng Dương Phàm cũng đã đồng ý.
Trong lòng Đàm Tuyết Ba đang tính toán chính là để Phương Viên học tập càng lâu càng tốt. Tốt nhất là đến khi Đàm Tuyết Ba rút lui rồi trở về càng tốt. Đàm Tuyết Ba năm nay 62 tuổi theo lý thuyết còn có thể làm thêm mấy năm nữa, nhưng bây giờ không phải đang chú trọng việc trẻ hóa cán bộ sao? Nếu như không phải bởi vì thành phố Hải Tân đột nhiên xảy ra cơn động đất chủ tịch, Phương Viên đã thành công thay thế Đàm Tuyết Ba rồi.
Hôm nay Phương Viên chỉ cảm thấy mình quá đen đủi, buổi sáng dậy cũng rất chán nản. Hôm nay lớp học tập chính thức bắt đầu, ngày hôm qua gọi điện cho thị trưởng Tào thì lãnh đạo từ chối có mặt trong buổi này. Gọi điện cho Bí thư Dương thì thư ký nói bí thư thị ủy có việc gấp phải lên tỉnh. Liên quan đến lớp học này, ngày hôm trước Phương Viên gọi điện thoại báo cáo, lúc ấy Bí thư Dương cũng không tỏ rõ thái độ có đến hay không. Chẳng qua bây giờ xem ra cũng không đến, có ai sẽ đến trông nom đám người đang chờ chết này chứ?
Các học viên đã tập hợp trong phòng hội nghị, hàng ghế danh dự rất vắng vẻ, ngoại trừ phó chánh văn phòng trường Đảng tỉnh cùng với giáo viên, có lẽ không còn ai đến nữa. Điện thoại di động vang lên ba tiếng, Phương Viên mới cầm ra nghe. Phương Viên cầm lên thấy là số lạ nên có chút tức giận mà nói:
- Tìm ai đó?
Ở đầu bên kia điện thoại di động truyền ra tiếng cười tủm tỉm của Tùng Lệ Lệ:
- Phó trưởng ban Phương, ăn thuốc súng hay sao mà tức giận như vậy?
Giọng nói có chút quen tai, Phương Viên sửng sốt một chút lập tức có phản ứng. Trong lòng như thấy được một tia nắng mặt trời vậy, vội vàng đứng lên nhỏ giọng nói:
- Kính chào trưởng ban thư ký Tùng
- Nguyên nhân của phản bội là lợi ích. Một người đủ lợi ích sẽ không sợ bị phản bội. Tôi thừa nhận tôi là một người phụ nữ có dã tâm, chẳng qua tôi cũng tự biết bản thân mình.
Lúc này sự thẳng thắn có hiệu quả hơn bất cứ lời dễ nghe nào khác. Một câu nói này làm cho Dương Phàm cười lạnh một tiếng. Sau đó Dương Phàm ngồi dậy lắc lắc đầu mà nói:
- Thay quần áo thoải mái một chút.
Hai chiếc bánh bao mềm mại cọ cọ trên lưng Dương Phàm, Tùng Lệ Lệ cười hì hì nói vào tai hắn:
- Vậy mới đúng, trời sẽ mưa, cô gái muốn lấy chồng mà.
Dương Phàm thay một chiếc quần ngố, thuận tay lấy một chiếc mũ cọ lên đội. Tùng Lệ Lệ thấy Dương Phàm như vậy không nhịn được cười mà đẩy hắn ra ngoài nói:
- Rất đẹp trai, ra đi, tôi muốn thay quần áo.
Dương Phàm rất muốn nói còn có gì không nhìn thấy cơ chứ? Nhưng hắn nghĩ lại chỉ cười ha hả rồi bước xuống lầu. Đi ra ngoài sân thì thấy ở đây không có một mống người, chỉ có một đám nam nữ đang đùa giỡn nói cười ở bờ cát cách đó không xa.
Tùng Lệ Lệ thay đồ bikini đi ra kéo Dương Phàm rồi nói:
- Đi, đi bơi một vòng.
Một cơn sóng cuốn đi tất cả vỗ vào bờ, Dương Phàm cũng sinh ra một cảm giác như vậy. Hắn cởi quần ngố ra lao đầu xuống biển. Một cơn sóng đâm đầu lao tới, Tùng Lệ Lệ theo bản năng trốn ra phía sau. Nhưng Dương Phàm không lùi mà tiến lao vào trong đó. Khi cơn sóng qua đi thì thấy Dương Phàm đang bơi về phía trước.
Lao người vào trong biển, cơn sóng trước vừa đi, cơn sóng sau lại tới, chỉ cần mày còn bơi ở trong đó nhất định phải vượt qua từng cơn sóng, từng cơn sóng một. Cơn sóng sao giống như đời người vậy, nhất định phải vượt qua từng cơn từng cơn sóng, không bao giờ ngừng lại.
Thu Vũ Yến không ngờ gọi vào điện thoại di động của Dương Phàm mà không ai nghe, hiện tượng này rất khó thấy. Rất hiển nhiên trong lòng Thu Vũ Yến lại nói thầm một tiếng:
- Không biết đang ở với người phụ nữ nào rồi.
Xe đã ra khỏi cao tốc, bây giờ đã gần giữa trưa, Thu Vũ Yến không thể làm gì khác hơn là gọi điện lại lần nữa. Lúc trước Chu Kiến Khang có gọi tới, trong điện thoại rất nhiệt tình nhưng không đả động được Thu Vũ Yến nửa phần. Hơn nữa còn Thu Vũ Yến cảm thấy khinh bỉ.
Điện thoại di động rốt cuộc đã có người nghe, tất cả đều giống như Thu Vũ Yến đoán trước. Người nghe điện không ngờ là một người phụ nữ, mà giọng nói có chút quen thuộc. Có đôi khi Thu Vũ Yến rất buồn bực, Dương Phàm không cần biết đi đến đâu, bên cạnh hắn luôn có phụ nữ. Vậy mà tên Dương Phàm háo sắc này hết lần này đến lần khắc không nhòm ngó gì đến mình. Chuyện này làm cho Thu Vũ Yến bị đả kích rất lớn. Đương nhiên người đàn ông xuất sắc có mấy người phụ nữ có gì là lớn chứ. Thu Vũ Yến cho rằng đó là chuyện đương nhiên. Hầu hết phụ nữ đều thích chỗ dựa mạnh mẽ. Những người phụ nữ mạnh không phải không muốn, có lẽ không tìm được ai, hoặc là không ai muốn. Đương nhiên những người phụ nữ Les lại là chuyện khác, đó là không phải người bình thường.
- Là giám đốc Thu sao? Dương Phàm bảo cô trực tiếp đến đây, tên là.
Tùng Lệ Lệ trực tiếp gọi tên Dương Phàm làm Thu Vũ Yến cảm thấy ghen tỵ, xe không khỏi tăng tốc độ, thói quen xe bay năm đó hình như lại ló đầu ra. Đồng chí cảnh sát giao thông rất phụ trách xuất hiện, yêu cầu Thu Vũ Yến dừng xe.
Có thể do Thu Vũ Yến quá đẹp nên đồng chí cảnh sát giao thông cũng không làm khó, theo lẽ thường viết giấy phạt, cuối cùng cười nói:
- Lái nhanh như vậy làm gì chứ? Mạng là của mình mà.
Thu Vũ Yến một lần nữa lên đường, trong lòng có chút tức tối. Nàng vừa định tăng tốc lại nghĩ nhanh sẽ không được việc nên vẫn theo quy củ lái về phía mục đích.
Dương Phàm lần đầu xuống biển đã uống phải vài ngụm nước biển vào bụng. Hắn hết sức lực về biệt thự, Tùng Lệ Lệ cầm lấy khăn tắm đi tới rồi nói:
- Thu Vũ Yến gọi điện tới, tôi bảo cô ấy trực tiếp đến đây.
Dương Phàm im lặng một lúc, hơi trầm ngâm rồi nói:
- Ừ, biết rồi.
Lúc đi về Dương Phàm suy nghĩ một chút rồi thầm suy nghĩ cứ như vậy đáp ứng giúp quá tiện nghi cho Thu Vũ Yến rồi, phải ra vẻ một chút chứ.
Phòng tắm ở trên ban công, lúc này ở bãi biển không có ai. Trần Xương Khoa cười hì hì đứng dưới lầu gọi với lên:
- Mọi người đến chỗ khác chơi, nơi này tạm thời thuộc về chú.
Dương Phàm không khỏi cười khổ một tiếng, mệt mỏi xua xua tay, tên Trần Xương Khoa này quá thông minh. Những người liên quan lên ba chiếc xe gào thét rời đi. Căn biệt thự rộng lập tức trở nên yên tĩnh. Nhưng thật ra dưới lầu còn có hai người phụ nữ bản địa đang thu dọn chiến trường, cũng đã gần xong.
- Cơm làm xong rồi, xuống ăn thôi.
Tùng Lệ Lệ cười cười từ phía sau đi lên. Dương Phàm một lần nữa nhớ lại chuyện Trần Xương Khoa nói, trong lòng đã phai nhạt hơn rất nhiều. Hắn hơi cẩn thận suy nghĩ một chút liền cho ra kết luận là sau khi các ông lão suy nghĩ thì thấy chuyện này không đáng gì. Đây có lẽ là do bên phía Chúc Đông Phong truyền đến tin tức đồng thời mấy ông cụ cũng vụng trộm để lại bàn tay nào đó ở đằng sau. Một điểm quan trọng nhất đó là bọn họ hiểu rõ Dương Phàm. Các món nấu khá nhạt nên không hợp khẩu vị của Dương Phàm mấy. Chẳng qua bụng đói ăn gì cũng ngon, Dương Phàm ăn ngấu nghiến một trận rồi ra ban công ngồi hút thuốc hóng gió. Lúc này Dương Phàm thấy một chiếc xe màu trắng từ phía xa xa chạy tới. Xe trực tiếp chạy vào trong sân. Người đến không ngờ lại là Tần Hinh. Tần Hinh đang vẫy vẫy tay cười cười với Dương Phàm. Đột nhiên một chiếc xe màu đỏ chạy vào trong tầm mắt của Dương Phàm.
Dương Phàm dùng đầu ngón chân cũng có thể biết người đến là Thu Vũ Yến, lái xe như vậy chỉ có nàng mà thôi. Thấy ven đường có chiếc xe của Dương Phàm, Thu Vũ Yến phanh két lại, hạ cửa sổ xuống thò đầu ra nhìn.
Dương Phàm chép chép miệng rồi nói thầm một tiếng:
- Thật náo nhiệt.
- Có suy nghĩ gì?
Dương Phàm nhìn thoáng qua Thu Vũ Yến ngồi ở đối diện. Lúc này vẻ mặt Thu Vũ Yến rất phức tạp, bởi vì Tùng Lệ Lệ và Tần Hinh ở trong phòng ngủ. Rất dễ dàng có câu trả lời hai người này là ai.
- Chú ý giữ gìn sức khỏe.
Thu Vũ Yến hơi nhíu mày muốn nói lại thôi.
Dương Phàm có chút ngạc nhiên, lời nói này phải là ba người phụ nữ trong nhà đưa ra mới thích hợp chứ.
- Không nói cái này, nói một chút chuyện anh lên tỉnh thành đi.
Dương Phàm đại khái nói ra ý của mình một chút. Lúc nhắc đến chuyện mua câu lạc bộ bóng đá, Thu Vũ Yến không có bất cứ phản ứng gì. Chẳng qua khi Dương Phàm nhắc đến hai hòn đảo, Thu Vũ Yến ngồi thẳng dậy bật máy tính xách tay lên.
- Thông qua khảo sát, hoàn cảnh tự nhiên của hai hòn đảo này rất được, rất thích hợp làm du lịch. Nhưng vốn đầu tư ban đầu sẽ là rất lớn, tính toán tốt nhất chính là trong vòng hai năm xây dựng một trung tâm giải trí dưới nước khổng lồ, sau 6 đến 8 năm sẽ thu hồi vốn. Vấn đề tài chính thực ra dễ có thể giải quyết quyết định bằng việc vay vốn ngân hàng nhưng cũng tồn tại nguy hiểm lớn. Mà nguy hiểm chủ yếu đến do chính sách và chính quyền thành phố.
Nhắc đến việc làm ăn, Thu Vũ Yến lập tức thay đổi thành một người khác, hình ảnh người phụ nữ có chút ai oán đã biến mất, cả người trở nên sống động.
Thu Vũ Yến muốn biểu đạt ý gì, Dương Phàm sao lại không biết? Chỉ cần vay ngân hàng, đưa lên thị trường chứng khoán sẽ rất nhiều thủ đoạn kiếm tiền. Nhưng những thủ đoạn này không thể nào nói ra.
- Bên phái chính quyền thành phố và chính sách cô không cần lo lắng, công việc cụ thể cô cứ đi làm, đề nghị cô suy nghĩ cẩn thận rồi hãy làm. Nếu nguy hiểm nằm ngoài năng lực thừa nhận của cô, cô có thể từ chối.
Thái độ của Dương Phàm rất kiên quyết giống như có một bàn tay đầy chắc chắn làm chỗ dựa cho Thu Vũ Yến vậy. Những lời Dương Phàm nói trước đây cũng đã thực hiện được. Nguồn truyện: Truyện Bất Hủ
Thu Vũ Yến không khỏi cảm thấy khó chịu trong lòng. Người đàn ông này cái gì cũng tốt, chỉ là quá háo sắc. Những người phụ nữ bên cạnh ai cũng đẹp cả. Giống như chỉ cần bật đèn lên là tìm thấy người vậy.
Cất máy tính xách tay đi, Thu Vũ Yến khịt khịt mũi rồi nói:
- Em mệt rồi cần một căn phòng để nghỉ, chiều em sẽ gọi điện cho Chu Kiến Khang. Vấn đề cụ thể thì chờ ngày mai đoàn đàm phán đến, lợi ích cần tranh thủ em sẽ tranh thủ.
Dương Phàm gật đầu nói:
- Ừ, địa ốc ở tỉnh thành cũng rất có tương lai, hỗ trợ thì có thể nhưng nhớ phải kiếm được lãi. Có những lời tôi không tiện nói ra. Cô là người kinh doanh, cô có thể thoải mái mở miệng nói, còn đáp ứng hay không lại là một chuyện khác. Bây giờ khắp nơi đều là tiền, chúng ta không nói gì người ta lại nghĩ chúng ta là ngu.
Dương Phàm hơi đổi giọng để chỉ cho Thu Vũ Yến một con đường. Sự quan tâm này càng làm cho trong lòng Thu Vũ Yến thêm khó chịu. Hết lần này đến lần khác lúc này Dương Phàm lại hút hết thuốc, Tần Hinh ngồi trong phòng ngủ kịp thời đưa tới một bao.
- Em đi tắm.
Xách túi hành lý Thu Vũ Yến như chạy nạn lao vọt tới phòng đối diện. Dương Phàm ngồi trên ghế sô pha quay đầu lại cười nói với Tần Hinh:
- Em ra rất kịp thời.
Tần Hinh vừa định nói gì đó thì Tùng Lệ Lệ cầm điện thoại di động của Dương Phàm vội vàng đi ra, đưa tới:
- Điện thoại.
Cầm lên nhìn số máy, Dương Phàm vung tay lên. Hai người phụ nữ tự giác quay về phòng ngủ. Dương Phàm cầm lấy điện thoại từ từ đi ra ngoài ban công.
- Giáo sư. Là em.
GIọng nói có chút âm trầm, Chu Minh Đạo ở đầu bên kia đang ngồi trong phòng làm việc không khỏi nhíu mày lại.
- Có chuyện không nói với em chính là lo lắng em mới tới thành phố Hải Tân, muốn tập trung tinh lực mở ra cục diện, không được suy nghĩ linh tinh.
Chu Minh Đạo nói rất có trọng tâm, giọng nói Dương Phàm vẫn âm trầm như trước, nhỏ giọng nói:
- Vậy sao? Nếu em thực sự có vấn đề kinh tế thì sao?
- Thằng bé này, em muốn tạo phản sao?
Chu Minh Đạo vỗ mạnh bàn lớn tiếng nói. Đây là lần đầu tiên mà Chu Minh Đạo chụp bàn nói lớn giọng như vậy mà Dương Phàm được biết. Dương Phàm ngẩn ra một chút. Chu Minh Đạo nói tiếp:
- Chút chuyện ở Uyển Lăng này có người tự cho rằng làm rất bí ẩn. Còn chưa ra tay Chúc Đông Phong đã gọi điện cho Trần lão. Em bây giờ giờ càng lúc càng cẩn thận, như vậy rất tốt, nhưng nghi ngờ một việc cũng phải trải qua suy nghĩ.
Dương Phàm cười cười nhỏ giọng nói:
- Thầy quá khách khí, nói thẳng em đa nghi có tốt không?
Chu Minh Đạo hơi sửng sốt một chút, lập tức cười ha hả vài tiếng to, sau khi bình tĩnh lại mới nói:
- Một mình em ảnh hưởng đến lợi ích của bốn nhà, thật không biết em suy nghĩ thế nào? Thực ra lần trước bọn họ tra em, chúng ta quả thật là lo lắng.
Chu Minh Đạo nói đến đây liền dừng lại một chút sau đó rất âm trầm mà nói:
- Cho dù tra ra vấn đề thì sao chứ? Kết quả như thường vẫn là trộm gà không được mà còn mất nắm gạo. Đừng có quên ông cụ nhà em lập nghiệp như thế nào.
Chu Minh Đạo nói không hề có chút đạo mạo trang nghiêm của học giả, điều này làm cho Dương Phàm bị chấn động không nhỏ.
- Ở tỉnh Thiên Nhai, em chẳng khác nào một mình chiến đấu, cho nên phải học cách đoàn kết tất cả những người có thể đoàn kết, mau mở ra cục diện. Là một bí thư thị ủy, em phải học cách đứng ở góc độ toàn cục mà nhìn nhận vấn đề. Được rồi những lời này thầy nói hơi thừa, thực ra em làm rất không sai.
Nói đến đây mí mắt Chu Minh Đạo giật giật, đột nhiên có vẻ tức giận nói:
- Thằng bé này chứ, ngay cả thầy cũng tính kế. Không nói chuyện với em nữa, dập máy
Vừa nói Chu Minh Đạo liền dập máy, lúc trước lão đang nhíu mày ngươi giãn ra. Chu Minh Đạo đứng dậy đi đi lại lại vài bước trong phòng làm việc, tức giận mắng vài câu:
- Thằng ranh này chứ. Sao lúc đầu mình không nhìn ra là nó đã suy nghĩ thông suốt rồi chứ?
Ý thức được mình lo lắng là thừa, Chu Minh Đạo ít nhiều có chút đắc ý. Từ trước đến nay Chu Minh Đạo lo lắng nhất là dục vọng khống chế quá mạnh của Dương Phàm, người như thế thường đa nghi. Nghĩ như vậy nên Chu Minh Đạo vội vàng gọi điện thoại an ủi, không ngờ bị này lừa gạt đi. Chu Minh Đạo không khỏi cảm khái sóng Trường Giang sóng sau đè sóng trước.
Cùng chuyện như vậy diễn ra ở trong phòng của Trần lão gia tử. Trần Xương Khoa gọi điện thoại về, Trần lão nghe xong rồi nhìn Trần Chính Hòa đang ngồi đối diện, trong mắt Trần Chính Hòa hiện ra một tia nghi hoặc. Trần Chính Hòa khinh thường mở miệng nói:
- Lão Nhị không phải đối thủ của nó, nói hai ba câu đã bị nhìn ra hết, chẳng có gì hay cả.
Hiểu con chính là bố, những lời này thể hiện rõ trên ba thế hệ Trần gia. Trần Chính Hòa nói những lời này, Trần lão liền hơi cụp mắt xuống, trầm giọng nói:
- Đi làm việc của anh đi. Đáng thương lão Chu, con người vốn không kiên nhẫn.
Trần Chính Hòa sửng sốt một chút rồi cười ha hả đứng lên đi xuống lầu.
Dương Phàm đứng trên ban công ưỡn ưỡn thắt lưng, bên ngoài phòng đúng là nóng, mở cửa đi vào trong phòng điều hòa, hắt hơi một cái. Dương Phàm nhướng mày lén lén lút lút trốn vào gần cửa phòng nghe trộm hai người phụ nữ bên trong đang nhỏ giọng nói.
- Như dã thú ấy, không biết người khác có chịu được hay không ư?
Tùng Lệ Lệ đang nhỏ giọng nói. Tần Hinh cười hì hì rồi nhỏ giọng nói:
- Chị còn giả vờ à. Em thấy chị không được rồi, bỏ hoang nhiều năm thế cơ mà.
Tùng Lệ Lệ cũng nhỏ giọng cười hì hì, cười mắng Tần Hinh. Đúng lúc này Dương Phàm mạnh mẽ đẩy cửa đi vào. Hai người phụ nữ trên giường trong nháy mắt liền trở nên náo loạn. Trời nóng, phụ nữ mặc thiếu vải. Bên dưới Tùng Lệ Lệ mặc váy ngắn đang bị bốc lên cao lộ ra cái mông trắng nõn nhìn hoa cả mắt. Tần Hinh còn đỡ một chút, mặc một chiếc quần ngố, chẳng qua đôi chân thon dài thẳng tắp cũng đủ để giết người.
Dương Phàm xuất hiện làm cho hai người phụ nữ ngừng nghịch ngợm nhau. Hai người đều giỏi nhìn mặt mà đoán, vừa thấy Dương Phàm liền cảm thấy lo lắng. Dương Phàm cười cười lười biếng đi tới giường, kéo một chân của Tần Hinh ra rồi gối đầu xuống mà nói:
- Anh mệt, ngủ một giấc.
Rất rõ ràng Dương Phàm muốn ngủ cũng không được, nhắm mắt lại chẳng những không buồn ngủ mà còn cảm thấy hưng phấn. Mặc dù Chu Minh Đạo không nói gì nhưng Dương Phàm đã xác định rõ ràng. Thành phố Hải Tân bây giờ mới là bắt đầu mà thôi, tiếp theo làm thế nào triển khai công việc trong hoàn cảnh phức tạp này như thế nào, Dương Phàm không thể không sớm đề ra đối sách.
- Lệ Lệ, chị phân tích một chút tình hình thành phố Hải Tân bây giờ.
Chân Dương Phàm được nhấc đặt lên một đôi chân không cam lòng yếu thế, hắn cười cười hỏi một câu. Những lời này làm vẻ mặt Tùng Lệ Lệ trở nên tươi rói. Giữa phụ nữ có tác dụng khác nhau, làm cho các nàng hiểu rõ đôi khi chỉ là một câu nói.
- Thật muốn tôi nói sao?
Tùng Lệ Lệ có chút đắc ý nhấn mạnh tầm quan trọng của mình. Ngón chân Dương Phàm ấn ấn vào chiếc đùi kia, có chút không hài lòng mà nói:
- Muốn không có cơ hội thể hiện hả.
Tùng Lệ Lệ nhỏ giọng nói thầm một câu rồi cười cười lên tiếng:
- Thực ra anh rõ ràng hơn tôi mà. Bí thư đại nhân của tôi, từ góc độ bình thường mà suy xét thành phố Hải Tân, bây giờ lợi ích của anh nhất trí với Tào Dĩnh Nguyên. Bây giờ hai người đang trong thời kỳ trăng mật, hai bên đều ủng hộ nhau đạt được mục đích. Chờ sau khi tình hình trở nên ổn định, tính cách của loại quan chức như Tào Dĩnh Nguyên nhất định sẽ tìm kiếm chỗ dựa trên tỉnh. Mục đích cuối cùng tự nhiên rõ ràng, đây cũng là kết quả mà người trong tỉnh muốn thấy.
Lời Tùng Lệ Lệ nói rất có lý, Dương Phàm lặng lẽ nghe, ngón chân vô thức hoạt động ở chiếc quần lót kia. Tùng Lệ Lệ bị khiêu khích làm cho cổ lúc trắng lúc đỏ, nhẹ nhàng đánh chân Dương Phàm rồi nói:
- Ngoan ngoãn chút, tôi chưa nói xong.
Tần Hinh có biện pháp của mình, trời mới biết nàng lấy một chiếc bông ở đâu ra, đang nghịch nghịch lỗ tai Dương Phàm. Dương Phàm thoải mái hừ hừ một tiếng, lẩm bẩm nói:
- Ừ chị tiếp tục đi.
- Nếu muốn khống chế tình hình cần phải thể hiện ở những lúc quan trọng rằng anh mới là nhân vật có những quyết định quan trọng ở thành phố Hải Tân. Điểm này trước mắt anh làm rất tốt. Từ bối cảnh của những nhân vật liên quan, mọi người một lòng sẽ rất khó khăn. Điểm này lãnh đạo tỉnh ủy thấy rất rõ, anh phải làm là đứng ở góc độ toàn cục, thu những người đó lại, dựa theo ý nghĩ của anh mà làm công việc. Thành phố Hải Tân như một chiếc xe ngựa, anh chính là người cầm roi.
Ví dụ này thật ra rất gần gũi, Dương Phàm không khỏi mỉm cười, tâm trạng trở lại cảm giác sự êm ái từ chân của người phụ nữ truyền tới, không khỏi dùng ngón chân một lần nữa chui chui vào giữa hai khe hở, cười nói:
- Bọn họ đều là ngựa kéo xe, còn chị?
Tùng Lệ Lệ bị đẩy đẩy như vậy làm cho mặt đầy khêu gợi, ánh mắt lưu luyến, phối hợp mở hai chân ra, cười ha hả nói:
- Tôi? Tôi cũng vậy, ngựa, là người cho anh cưỡi.
Những lời này làm cho Tần Hinh run lên, vội vàng lấy bông ra vân vê tai Dương Phàm, nhỏ giọng cười mắng:
- Quá là ...
Dương Phàm mỉm cười ngửa mặt nhìn nhìn lên chiếc áo sơ mi rộng thùng thình kia, hai chiếc bánh bao đang khẽ run lên, hai điểm vẫn đỏ hồng như vậy, không hề biến hoá gì so với trước đây. Cơn xúc động như thủy triều dâng lên trên biển, một chân đưa ra kéo cổ Tùng Lệ Lệ lại đến bẹn mình. Một tay đặt ở sau đầu Tần Hinh kéo xuống, hai miệng dính vào nhau.
Tùng Lệ Lệ hiểu rõ ý đồ của Dương Phàm không khỏi đỏ mặt, một tay nhẹ nhàng đưa tới, nhỏ giọng xin tha:
- Ông chủ, như vậy không ...
Thật giống như nha hoàn thời xưa, chẳng qua hơi thành thục một chút mà thôi.
- Không được ...
Tần Hinh bị hôn đến độ không thở nổi, thật vất vả mở miệng ra há mồm thở dốc rồi nói:
- Cửa ...
Dương Phàm lúc này mới chú ý thấy cửa không mở, trong lòng hơi động cười cười một tiếng rồi nói:
- Không để ý đến cô ấy.
Thu Vũ Yến tắm rửa xong liền mặc một bộ đồ ngủ. Thu Vũ Yến không muốn nghe tiếng ở phòng bên cạnh cũng có. Từ ban đầu chỉ là tiếng chậc chậc, sau đó là tiếng rên rỉ. Thu Vũ Yến lúc này rất muốn mắng đám thi công căn biệt thự này, làm công trình như bã đậu vậy, cách âm gần như không có hiệu quả. Nhưng Thu Vũ Yến cẩn thận nghĩ lại mới nhớ cửa phòng mình khép hờ, nói không dễ nghe là cố tình không đóng cửa đợi con dê xông vào.
Thu Vũ Yến đau lòng ra ra định đóng cửa lại nhưng không nhịn nổi tò mò mà nhìn thoáng qua. Thu Vũ Yến thấy một cảnh làm cho nàng sợ hãi đóng sập cửa lại, dựa vào tường đưa tay vuốt ngực thở hổn hển. Cả người Thu Vũ Yến run lên, cả người mềm nhũn, sau đó khó khăn chạy lại giường vùi đầu vào trong chăn. Tiếng kêu đáng chết lại cao vút hơn nữa, âm thanh bên ngoài như muốn chui vào trong tai nàng vậy.
Kỹ thuật của Tùng Lệ Lệ đúng là quá kém, hoàn toàn là một người mới học. Chẳng qua vẫn cố sức mà làm nhưng không trông được hàm răng của mình. Chuyện này ban đầu làm cho Tùng Lệ Lệ ít nhiều có chút cảm giác nhục nhã. Chẳng qua nghĩ đến Tần Hinh như nữ thần khi làm chuyện này mà vẻ mặt đầy dâm đãng, Tùng Lệ Lệ cũng đành chấp nhận.
Ngày hôm sau Thu Vũ Yến thức dậy thì thấy trong nhà trống trơn không có ai. Ở phòng đối diện có thêm chiếc chìa khóa và một tờ giấy:
- Muốn ở thì ở, ở đến bao giờ cũng được. Lợi ích cần tranh thủ nhất định phải tranh thủ, tôi về trước.
Chữ là Dương Phàm viết.
Thu Vũ Yến mệt mỏi bật Tv lên, bên trong đang có tin tức về "Ngôi sao điện ảnh Tần Hinh .... " Nhìn cô gái thanh xuân, ngây thơ như nữ thần trên màn ảnh, Thu Vũ Yến cảm thấy quá nực cười. Ngay ở đây vào hôm qua, Tần Hinh còn hơn cả Tùng Lệ Lệ kia. Nghĩ mình không nghe thấy, không phát hiện ra gì sao? Giả vờ giỏi nhỉ?
Tần Hinh đang đóng phim, vậy mình chẳng lẽ không phải sao? Suy nghĩ này như một con rắn đang cắn xé trong lòng, Thu Vũ Yến cảm thấy đau đầu. Nàng đi đến tủ lạnh mở ra xem thì thấy trong đó đầy đồ ăn. Lúc này mới nhớ tới tối qua Dương Phàm lái xe ra ngoài, khi về còn cầm túi to túi nhỏ, Thu Vũ Yến lại cảm thấy ấm áp trong lòng. Người đàn ông mình thích là chồng người khác còn không tính, còn phải chia xẻ với một đám phụ nữ khác. Vô tình? Đa tình? Phong lưu? Hạ lưu? Những chữ này không ngừng thay nhau hiện lên trong đầu Thu Vũ Yến.
Dương Phàm không về thành phố Hải Tân mà là đến trường Đảng tỉnh. Lớp học tập của cán bộ thành phố Hải Tân hôm nay chính thức bắt đầu.
Một chiêu rút củi đáy nồi thoạt nhìn là Dương Phàm đang giúp Tào Dĩnh Nguyên, nhưng trên thực tế ở chuyện này Dương Phàm còn giấu một bàn tay phía sau. Những người đến trường Đảng học tập đều là Tào Dĩnh Nguyên cho rằng không hợp tác, nhưng hầu hết là cục trưởng hoặc phó cục trưởng của các cục. Lợi dụng tâm lý Tào Dĩnh Nguyên nóng lòng mở ra cục diện, Dương Phàm lặng lẽ đẩy những người này sang hướng đối mặt với Tào Dĩnh Nguyên. Không phải là học tập một tháng sao? Chức vụ của những người này vẫn còn, chỉ cần thị ủy không gật đầu, bản thân bọn họ lại không có vấn đề gì lớn, khi về vẫn là lãnh đạo cục của mình.
Nhóm đầu tiên gồm 33 người mang theo tâm trạng sợ hãi không giống nhau tham gia lớp học tập. Phó trưởng ban thường trực ban Tổ chức cán bộ thị ủy Phương Viên chịu sự ủy thác của lãnh đạo thị ủy theo đội đến đây. Nói thật dễ nghe một chút là quan tâm, nói khó nghe một chút là giám sát. Đương nhiên trong lòng Phương Viên rõ ràng nhất, trong lòng Dương Phàm cũng rõ ràng, Đàm Tuyết Ba đề cử người này cũng không có ý tốt gì, nhưng Dương Phàm cũng đã đồng ý.
Trong lòng Đàm Tuyết Ba đang tính toán chính là để Phương Viên học tập càng lâu càng tốt. Tốt nhất là đến khi Đàm Tuyết Ba rút lui rồi trở về càng tốt. Đàm Tuyết Ba năm nay 62 tuổi theo lý thuyết còn có thể làm thêm mấy năm nữa, nhưng bây giờ không phải đang chú trọng việc trẻ hóa cán bộ sao? Nếu như không phải bởi vì thành phố Hải Tân đột nhiên xảy ra cơn động đất chủ tịch, Phương Viên đã thành công thay thế Đàm Tuyết Ba rồi.
Hôm nay Phương Viên chỉ cảm thấy mình quá đen đủi, buổi sáng dậy cũng rất chán nản. Hôm nay lớp học tập chính thức bắt đầu, ngày hôm qua gọi điện cho thị trưởng Tào thì lãnh đạo từ chối có mặt trong buổi này. Gọi điện cho Bí thư Dương thì thư ký nói bí thư thị ủy có việc gấp phải lên tỉnh. Liên quan đến lớp học này, ngày hôm trước Phương Viên gọi điện thoại báo cáo, lúc ấy Bí thư Dương cũng không tỏ rõ thái độ có đến hay không. Chẳng qua bây giờ xem ra cũng không đến, có ai sẽ đến trông nom đám người đang chờ chết này chứ?
Các học viên đã tập hợp trong phòng hội nghị, hàng ghế danh dự rất vắng vẻ, ngoại trừ phó chánh văn phòng trường Đảng tỉnh cùng với giáo viên, có lẽ không còn ai đến nữa. Điện thoại di động vang lên ba tiếng, Phương Viên mới cầm ra nghe. Phương Viên cầm lên thấy là số lạ nên có chút tức giận mà nói:
- Tìm ai đó?
Ở đầu bên kia điện thoại di động truyền ra tiếng cười tủm tỉm của Tùng Lệ Lệ:
- Phó trưởng ban Phương, ăn thuốc súng hay sao mà tức giận như vậy?
Giọng nói có chút quen tai, Phương Viên sửng sốt một chút lập tức có phản ứng. Trong lòng như thấy được một tia nắng mặt trời vậy, vội vàng đứng lên nhỏ giọng nói:
- Kính chào trưởng ban thư ký Tùng
Bình luận truyện