Sỹ Đồ Phong Lưu
Chương 390: Tôi sao biết ngài sẽ đến
- Đây là số điện thoại riêng của Bí thư Dương, chúng tôi đang trên đường, 5 phút nữa sẽ tới.
Phương Viên còn tưởng rằng mình nghe lầm nữa chứ. Số điện thoại riêng của bí thư thị ủy Dương có nghĩa gì chứ? Câu nhắc nhở này của Tùng Lệ Lệ rất có học vấn. Nếu lãnh đạo không đồng ý, cho Tùng Lệ Lệ mười lá gan cũng không dám ngu ngốc nói cho mình biết.
- Vâng. Cảm ơn trưởng ban thư ký Tùng thông báo, tôi cũng nên tuyên bố với mọi người.
Trong lòng Phương Viên mặc dù kích động nhưng vẫn khống chế được tâm trạng của mình. Lúc này trưởng ban thư ký Tùng Lệ Lệ nhất định ở bên cạnh Bí thư Dương, tuyệt đối không thể để lộ ra nửa điểm không đúng. Tiếng tút tút vang lên vài lần Phương Viên mới nhớ ra mà dập máy. Phương Viên cố gắng nhịn cơn kích động không cho hiện lên mặt, xoay người đi về phía hàng ghế danh dự. Phó chánh văn phòng Tiền – văn phòng trường Đảng tỉnh trên mặt có chút bất mãn. Thầm nói tên Phương Viên này còn nghe điện thoại gì chứ, sắp tuyên bố khai mạc mà. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện Bất Hủ chấm cơm.
Phương Viên đi đến trước mặt phó chánh văn phòng Tiền, cười cười nhỏ giọng nói:
- Phó chánh văn phòng Tiền, đồng chí bí thư thị ủy Dương Phàm sau năm phút nữa sẽ tới, đồng chí thấy chuyện này ...
Phó chánh văn phòng trường Đảng tỉnh ở trước mặt Dương Phàm đúng là không đáng gì hết, lúc này phó chánh văn phòng Tiền kích động đứng lên nói:
- Đồng chí tuyên bố với các học viên đi.
Tình hình quá gấp, phó chánh văn phòng Tiền có chút luống cuống. Không bởi vì cái gì khác mà hiện trường quá đơn giản, đằng sau có một tấm biểu ngữ, chén trà trên bàn đều là loại mấy tệ một gói.
Phương Viên đi tới bục phát biểu gõ gõ micro, vẻ mặt vốn sa sút đột nhiên trở nên vô cùng sáng lạn, giọng đầy nghiêm túc mà nói:
- Các đồng chí yên lặng một chút, tôi vừa nhận được điện thoại của trưởng ban thư ký Tùng, bí thư thị ủy Dương đang trên đường tới đây. Trong vòng năm phút nữa Bí thư Dương sẽ xuất hiện ở buổi lễ khai mạc này.
Những tên đang thất hồn lạc phách trong nháy mắt như con gà bị chọc tiết vậy, yên tĩnh được ba giây đồng hồ rồi đột nhiên ra sức vỗ tay. Lúc này Phương Viên trở lại bên cạnh phó chánh văn phòng Tiền. Phó chánh văn phòng Tiền lập tức nhỏ giọng oán giận nói:
- Phó trưởng ban Phương, quan hệ giữa chúng ta cũng không tệ mà, sao đồng chí lại hại tôi thế.
Phương Viên cũng không trách được phó chánh văn phòng Tiền đối xử như vậy. Một đám quan chức bị thị ủy thành phố Hải Tân vứt đi, ngay cả phó trưởng ban Tổ chức cán bộ cũng là như vậy, lãnh đạo không hề xuất hiện, vậy làm sao để trường Đảng tỉnh coi trọng chứ.
- Phó chánh văn phòng Tiền, tôi cũng mới được biết Bí thư Dương sẽ tới mà. Vừa nhận được điện thoại của trưởng ban thư ký thị ủy xong. Đồng chí không biết rồi, Bí thư Dương ... nói với anh một hai câu cũng không rõ được. Để sau này tôi sẽ từ từ nói với anh về những chuyện Bí thư Dương đã làm sau khi tới thành phố Hải Tân.
Phương Viên vội vàng giải thích một chút. Phó chánh văn phòng Tiền hổn hển nói:
- Vậy phải làm sao bây giờ? Bí thư Dương muốn tới, bên phía trường Đảng tỉnh, tôi phải lập tức báo cáo.
- Vậy còn không mau đi làm đi.
Phương Viên vội vàng giục, không thể hại người khác cái tội trong mắt không có lãnh đạo được. Nói xong lời này, Phương Viên đi ra phía trước lớn tiếng nói:
- Các đồng chí bây giờ xếp thành hai hàng ra cửa nghênh đón bí thư thị ủy Dương.
Xe của Dương Phàm vừa đến trường Đảng tỉnh, Nguyễn Tú Tú đã gọi vào điện thoại di động. Buổi sáng Dương Phàm đột nhiên tập kích mời Nguyễn Tú Tú tham gia nghi thức khai mạc lớp học. Ban Tổ chức cán bộ quản lý cán bộ, Nguyễn Tú Tú mặc dù chỉ là phó trưởng ban thường trực nhưng cũng đủ tư cách đi cùng Dương Phàm.
Nguyễn Tú Tú không nghĩ như vậy, chị ta lại báo cáo chuyện này lên với lãnh đạo. Vừa đến phòng làm việc liền tìm Lý Hiếu Nghĩa. Trưởng ban Tổ chức cán bộ nhíu mày rồi trực tiếp báo cáo cho Giang Thượng Vân. Giang Thượng Vân nghe xong báo cáo lúc ấy không nói gì mà đuổi Lý Hiếu Nghĩa đi. Sau đó Giang Thượng Vân lập tức gọi điện cho Triệu Việt.
Triệu Việt nghe xong Giang Thượng Vân báo cáo, trầm ngâm một chút rồi thản nhiên nói:
- Thượng Vân à, lão mang theo phó trưởng ban Nguyễn đến trường Đảng tỉnh một chuyến, tỏ vẻ tỉnh ủy rất coi trọng.
Lớp học tập này là do trường Đảng tỉnh đáp ứng yêu cầu của thị ủy thành phố Hải Tân mà mở ra. Vốn đây chỉ là đám người sắp chết, Giang Thượng Vân từ thận trọng nên mới báo cáo. Không ngờ bí thư tỉnh ủy Triệu Việt lại bảo Giang Thượng Vân đi một chuyến. Ý gì đây? Không phải là đến cổ vũ tên không hợp tác kia sao?
Trong lòng Giang Thượng Vân có ý kiến với Dương Phàm. Chuyện Hầu Phương Minh là do Giang Thượng Vân ám chỉ người nào đó phát ra âm thanh. Giang Thượng Vân đang định nhìn chằm chằm Hầu Tiếu Thiên chuyện này không thôi, kết quả bởi vì Dương Phàm nên bí thư tỉnh ủy Triệu liền hạ lệnh tạm hoãn. Cái gì gọi là tạm hoãn? Tạm hoãn có nghĩa là chuyện này đã xong.
Giang Thượng Vân vẫn canh cánh trong lòng vì chuyện này, thầm nói tại sao bí thư tỉnh ủy Triệu lại ra chỉ thị như vậy chứ? Tôi là phó bí thư tỉnh ủy, có mặt ở trong lớp học này là nghĩa gì? Trong lòng có chút bất mãn, Giang Thượng Vân lại không thể đưa ra chút nghi vấn gì, chỉ hơi ngẩn ra một chút. Triệu Việt ở đầu bên kia điện thoại dường như biết suy nghĩ của lão, cười nói:
- Lão đi xem các đồng chí một chút, đại biểu cho tôi, có gì về rồi nói.
Chờ Triệu Việt dập máy trước, Giang Thượng Vân lập tức thông báo cho Nguyễn Tú Tú, bảo Nguyễn Tú Tú thông báo cho Dương Phàm. Giang Thượng Vân dập máy vẫn còn cảm thấy mơ hồ, cuối cùng vẫn cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái. Những người này không phải Dương Phàm chuẩn bị thu thập sao? Sao thằng ranh này lại còn xuất hiện ở buổi khai mạc chứ, còn yêu cầu Nguyễn Tú Tú cũng tới. Bí thư tỉnh ủy Triệu Việt còn đưa ra chỉ thị như vậy, điều này quá không phù hợp.
Nhưng dù nói như thế nào, Giang Thượng Vân vẫn mang theo Nguyễn Tú Tú đi ra, đoàn người hai xe đến nơi. Lúc này xe Dương Phàm đang đứng ở cổng trường Đảng tỉnh, thầm nói sao không phải xe công của bí thư thị ủy chứ?
Dương Phàm biết Giang Thượng Vân muốn tới, trong lòng có thể nói là rất kính nể Triệu Việt. Đúng là người ở cao cấp, từ cử động nhỏ nhoi của mình mà đoán ra được mình muốn làm gì, sau đó lặng lẽ cho một phần lễ lớn. Lãnh đạo biết lung lạc lòng người như vậy, ngày sau Dương Phàm sao có thể không biết xấu hổ không nghe lệnh chứ? Chuyện Hầu Phương Minh, trong lòng Dương Phàm đã cảm thấy hơi áy náy. Bây giờ Triệu Việt làm như vậy thật đúng là làm cho người ta cảm thấy được trí tuệ của lão ta như biển rộng.
Dù quan hệ giữa Triệu Việt và Chúc Đông Phong tốt hơn nữa, một bí thư tỉnh ủy có thể dễ dàng tha thứ cho việc Dương Phàm – một bí thư thị ủy làm như vậy, hơn nữa còn ủng hộ Dương Phàm trong một số việc, trong lòng Dương Phàm ngoại trừ cảm kích rất lớn, đồng thời còn cảm thấy khinh thường sự dối trá và cách xử sự của Hầu Tiếu Thiên. Mặc dù thân phận hơi khác nhau nhưng cảnh giới đúng là không thể sánh bằng Triệu Việt.
- Cảm ơn bí thư tỉnh ủy Triệu, cảm ơn phó bí thư tỉnh ủy Giang, cảm ơn phó trưởng ban Nguyễn đã ủng hộ công việc của thị ủy thành phố Hải Tân.
Dương Phàm từ sự cảm kích với Triệu Việt nên chủ động mở cửa xe cho Giang Thượng Vân. Cử động này làm cho Giang Thượng Vân vô cùng kinh ngạc, thầm nói thằng ranh Dương Phàm cũng làm như vậy sao? Đồng thời Giang Thượng Vân cũng thầm kinh hãi, thầm nói sao thằng Dương Phàm lại biết bí thư tỉnh ủy Triệu phái mình tới chứ?
Chẳng lẽ trước đó bí thư Triệu đã thông báo? Hình như không giống mà, nếu không sẽ không vội vàng như vậy.
- Cán bộ thành phố Hải Tân cũng là cán bộ của tỉnh Thiên Nhai mà.
Giang Thượng Vân không nóng không lạnh gõ Dương Phàm một chút, chút bất mãn trong lòng kiểu gì cũng phải thể hiện ra mà.
Xuất phát từ thận trọng, bí thư đảng ủy trường Đảng tỉnh cũng không dám chậm trễ với bí thư thị ủy trẻ tuổi của thành phố Hải Tân. Bây giờ mày chậm trễ một chút không sao, sau này người ta lên đài sẽ dễ dàng thu thập mày. Cho nên Triệu Thụ Nhân phó hiệu trưởng trường Đảng tỉnh kiêm bí thư đảng ủy – trên danh nghĩa là người đứng thứ hai, nhưng thực tế là người đứng thứ nhất vội vàng đến hiện trường. Đợi khoảng mấy phút vẫn không thấy Dương Phàm xuất hiện, Triệu Thụ Nhân có chút không hài lòng, nghiêm mặt nhìn Phương Viên và phó chánh văn phòng Tiễn. Ý là các người định giở trò gì? Không phải là đưa sai thời gian đó chứ? Hại tao ở đây mà chờ (Chú thích: bí thư tỉnh ủy Triệu Việt kiêm nhiệm chức hiệu trưởng trường Đảng tỉnh)
Khi thấy Dương Phàm và Giang Thượng Vân xuất hiện, Triệu Thụ Nhân lập tức đổi mặt ngày, vẻ mặt tươi cười đi lên đón.
Sau một phen khách khí các lãnh đạo lên hàng ghế danh dự. Giang Thượng Vân thản nhiên nói:
- Không sai, đơn giản chính là truyền thống vinh quang của đảng chúng ta.
Nhìn hội trường được bố trí quá đơn giản và keo kiệt, Triệu Thụ Nhân thiếu chút nữa phát khóc, thầm nói tôi sao biết ngài muốn tới?
Phương Viên còn tưởng rằng mình nghe lầm nữa chứ. Số điện thoại riêng của bí thư thị ủy Dương có nghĩa gì chứ? Câu nhắc nhở này của Tùng Lệ Lệ rất có học vấn. Nếu lãnh đạo không đồng ý, cho Tùng Lệ Lệ mười lá gan cũng không dám ngu ngốc nói cho mình biết.
- Vâng. Cảm ơn trưởng ban thư ký Tùng thông báo, tôi cũng nên tuyên bố với mọi người.
Trong lòng Phương Viên mặc dù kích động nhưng vẫn khống chế được tâm trạng của mình. Lúc này trưởng ban thư ký Tùng Lệ Lệ nhất định ở bên cạnh Bí thư Dương, tuyệt đối không thể để lộ ra nửa điểm không đúng. Tiếng tút tút vang lên vài lần Phương Viên mới nhớ ra mà dập máy. Phương Viên cố gắng nhịn cơn kích động không cho hiện lên mặt, xoay người đi về phía hàng ghế danh dự. Phó chánh văn phòng Tiền – văn phòng trường Đảng tỉnh trên mặt có chút bất mãn. Thầm nói tên Phương Viên này còn nghe điện thoại gì chứ, sắp tuyên bố khai mạc mà. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện Bất Hủ chấm cơm.
Phương Viên đi đến trước mặt phó chánh văn phòng Tiền, cười cười nhỏ giọng nói:
- Phó chánh văn phòng Tiền, đồng chí bí thư thị ủy Dương Phàm sau năm phút nữa sẽ tới, đồng chí thấy chuyện này ...
Phó chánh văn phòng trường Đảng tỉnh ở trước mặt Dương Phàm đúng là không đáng gì hết, lúc này phó chánh văn phòng Tiền kích động đứng lên nói:
- Đồng chí tuyên bố với các học viên đi.
Tình hình quá gấp, phó chánh văn phòng Tiền có chút luống cuống. Không bởi vì cái gì khác mà hiện trường quá đơn giản, đằng sau có một tấm biểu ngữ, chén trà trên bàn đều là loại mấy tệ một gói.
Phương Viên đi tới bục phát biểu gõ gõ micro, vẻ mặt vốn sa sút đột nhiên trở nên vô cùng sáng lạn, giọng đầy nghiêm túc mà nói:
- Các đồng chí yên lặng một chút, tôi vừa nhận được điện thoại của trưởng ban thư ký Tùng, bí thư thị ủy Dương đang trên đường tới đây. Trong vòng năm phút nữa Bí thư Dương sẽ xuất hiện ở buổi lễ khai mạc này.
Những tên đang thất hồn lạc phách trong nháy mắt như con gà bị chọc tiết vậy, yên tĩnh được ba giây đồng hồ rồi đột nhiên ra sức vỗ tay. Lúc này Phương Viên trở lại bên cạnh phó chánh văn phòng Tiền. Phó chánh văn phòng Tiền lập tức nhỏ giọng oán giận nói:
- Phó trưởng ban Phương, quan hệ giữa chúng ta cũng không tệ mà, sao đồng chí lại hại tôi thế.
Phương Viên cũng không trách được phó chánh văn phòng Tiền đối xử như vậy. Một đám quan chức bị thị ủy thành phố Hải Tân vứt đi, ngay cả phó trưởng ban Tổ chức cán bộ cũng là như vậy, lãnh đạo không hề xuất hiện, vậy làm sao để trường Đảng tỉnh coi trọng chứ.
- Phó chánh văn phòng Tiền, tôi cũng mới được biết Bí thư Dương sẽ tới mà. Vừa nhận được điện thoại của trưởng ban thư ký thị ủy xong. Đồng chí không biết rồi, Bí thư Dương ... nói với anh một hai câu cũng không rõ được. Để sau này tôi sẽ từ từ nói với anh về những chuyện Bí thư Dương đã làm sau khi tới thành phố Hải Tân.
Phương Viên vội vàng giải thích một chút. Phó chánh văn phòng Tiền hổn hển nói:
- Vậy phải làm sao bây giờ? Bí thư Dương muốn tới, bên phía trường Đảng tỉnh, tôi phải lập tức báo cáo.
- Vậy còn không mau đi làm đi.
Phương Viên vội vàng giục, không thể hại người khác cái tội trong mắt không có lãnh đạo được. Nói xong lời này, Phương Viên đi ra phía trước lớn tiếng nói:
- Các đồng chí bây giờ xếp thành hai hàng ra cửa nghênh đón bí thư thị ủy Dương.
Xe của Dương Phàm vừa đến trường Đảng tỉnh, Nguyễn Tú Tú đã gọi vào điện thoại di động. Buổi sáng Dương Phàm đột nhiên tập kích mời Nguyễn Tú Tú tham gia nghi thức khai mạc lớp học. Ban Tổ chức cán bộ quản lý cán bộ, Nguyễn Tú Tú mặc dù chỉ là phó trưởng ban thường trực nhưng cũng đủ tư cách đi cùng Dương Phàm.
Nguyễn Tú Tú không nghĩ như vậy, chị ta lại báo cáo chuyện này lên với lãnh đạo. Vừa đến phòng làm việc liền tìm Lý Hiếu Nghĩa. Trưởng ban Tổ chức cán bộ nhíu mày rồi trực tiếp báo cáo cho Giang Thượng Vân. Giang Thượng Vân nghe xong báo cáo lúc ấy không nói gì mà đuổi Lý Hiếu Nghĩa đi. Sau đó Giang Thượng Vân lập tức gọi điện cho Triệu Việt.
Triệu Việt nghe xong Giang Thượng Vân báo cáo, trầm ngâm một chút rồi thản nhiên nói:
- Thượng Vân à, lão mang theo phó trưởng ban Nguyễn đến trường Đảng tỉnh một chuyến, tỏ vẻ tỉnh ủy rất coi trọng.
Lớp học tập này là do trường Đảng tỉnh đáp ứng yêu cầu của thị ủy thành phố Hải Tân mà mở ra. Vốn đây chỉ là đám người sắp chết, Giang Thượng Vân từ thận trọng nên mới báo cáo. Không ngờ bí thư tỉnh ủy Triệu Việt lại bảo Giang Thượng Vân đi một chuyến. Ý gì đây? Không phải là đến cổ vũ tên không hợp tác kia sao?
Trong lòng Giang Thượng Vân có ý kiến với Dương Phàm. Chuyện Hầu Phương Minh là do Giang Thượng Vân ám chỉ người nào đó phát ra âm thanh. Giang Thượng Vân đang định nhìn chằm chằm Hầu Tiếu Thiên chuyện này không thôi, kết quả bởi vì Dương Phàm nên bí thư tỉnh ủy Triệu liền hạ lệnh tạm hoãn. Cái gì gọi là tạm hoãn? Tạm hoãn có nghĩa là chuyện này đã xong.
Giang Thượng Vân vẫn canh cánh trong lòng vì chuyện này, thầm nói tại sao bí thư tỉnh ủy Triệu lại ra chỉ thị như vậy chứ? Tôi là phó bí thư tỉnh ủy, có mặt ở trong lớp học này là nghĩa gì? Trong lòng có chút bất mãn, Giang Thượng Vân lại không thể đưa ra chút nghi vấn gì, chỉ hơi ngẩn ra một chút. Triệu Việt ở đầu bên kia điện thoại dường như biết suy nghĩ của lão, cười nói:
- Lão đi xem các đồng chí một chút, đại biểu cho tôi, có gì về rồi nói.
Chờ Triệu Việt dập máy trước, Giang Thượng Vân lập tức thông báo cho Nguyễn Tú Tú, bảo Nguyễn Tú Tú thông báo cho Dương Phàm. Giang Thượng Vân dập máy vẫn còn cảm thấy mơ hồ, cuối cùng vẫn cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái. Những người này không phải Dương Phàm chuẩn bị thu thập sao? Sao thằng ranh này lại còn xuất hiện ở buổi khai mạc chứ, còn yêu cầu Nguyễn Tú Tú cũng tới. Bí thư tỉnh ủy Triệu Việt còn đưa ra chỉ thị như vậy, điều này quá không phù hợp.
Nhưng dù nói như thế nào, Giang Thượng Vân vẫn mang theo Nguyễn Tú Tú đi ra, đoàn người hai xe đến nơi. Lúc này xe Dương Phàm đang đứng ở cổng trường Đảng tỉnh, thầm nói sao không phải xe công của bí thư thị ủy chứ?
Dương Phàm biết Giang Thượng Vân muốn tới, trong lòng có thể nói là rất kính nể Triệu Việt. Đúng là người ở cao cấp, từ cử động nhỏ nhoi của mình mà đoán ra được mình muốn làm gì, sau đó lặng lẽ cho một phần lễ lớn. Lãnh đạo biết lung lạc lòng người như vậy, ngày sau Dương Phàm sao có thể không biết xấu hổ không nghe lệnh chứ? Chuyện Hầu Phương Minh, trong lòng Dương Phàm đã cảm thấy hơi áy náy. Bây giờ Triệu Việt làm như vậy thật đúng là làm cho người ta cảm thấy được trí tuệ của lão ta như biển rộng.
Dù quan hệ giữa Triệu Việt và Chúc Đông Phong tốt hơn nữa, một bí thư tỉnh ủy có thể dễ dàng tha thứ cho việc Dương Phàm – một bí thư thị ủy làm như vậy, hơn nữa còn ủng hộ Dương Phàm trong một số việc, trong lòng Dương Phàm ngoại trừ cảm kích rất lớn, đồng thời còn cảm thấy khinh thường sự dối trá và cách xử sự của Hầu Tiếu Thiên. Mặc dù thân phận hơi khác nhau nhưng cảnh giới đúng là không thể sánh bằng Triệu Việt.
- Cảm ơn bí thư tỉnh ủy Triệu, cảm ơn phó bí thư tỉnh ủy Giang, cảm ơn phó trưởng ban Nguyễn đã ủng hộ công việc của thị ủy thành phố Hải Tân.
Dương Phàm từ sự cảm kích với Triệu Việt nên chủ động mở cửa xe cho Giang Thượng Vân. Cử động này làm cho Giang Thượng Vân vô cùng kinh ngạc, thầm nói thằng ranh Dương Phàm cũng làm như vậy sao? Đồng thời Giang Thượng Vân cũng thầm kinh hãi, thầm nói sao thằng Dương Phàm lại biết bí thư tỉnh ủy Triệu phái mình tới chứ?
Chẳng lẽ trước đó bí thư Triệu đã thông báo? Hình như không giống mà, nếu không sẽ không vội vàng như vậy.
- Cán bộ thành phố Hải Tân cũng là cán bộ của tỉnh Thiên Nhai mà.
Giang Thượng Vân không nóng không lạnh gõ Dương Phàm một chút, chút bất mãn trong lòng kiểu gì cũng phải thể hiện ra mà.
Xuất phát từ thận trọng, bí thư đảng ủy trường Đảng tỉnh cũng không dám chậm trễ với bí thư thị ủy trẻ tuổi của thành phố Hải Tân. Bây giờ mày chậm trễ một chút không sao, sau này người ta lên đài sẽ dễ dàng thu thập mày. Cho nên Triệu Thụ Nhân phó hiệu trưởng trường Đảng tỉnh kiêm bí thư đảng ủy – trên danh nghĩa là người đứng thứ hai, nhưng thực tế là người đứng thứ nhất vội vàng đến hiện trường. Đợi khoảng mấy phút vẫn không thấy Dương Phàm xuất hiện, Triệu Thụ Nhân có chút không hài lòng, nghiêm mặt nhìn Phương Viên và phó chánh văn phòng Tiễn. Ý là các người định giở trò gì? Không phải là đưa sai thời gian đó chứ? Hại tao ở đây mà chờ (Chú thích: bí thư tỉnh ủy Triệu Việt kiêm nhiệm chức hiệu trưởng trường Đảng tỉnh)
Khi thấy Dương Phàm và Giang Thượng Vân xuất hiện, Triệu Thụ Nhân lập tức đổi mặt ngày, vẻ mặt tươi cười đi lên đón.
Sau một phen khách khí các lãnh đạo lên hàng ghế danh dự. Giang Thượng Vân thản nhiên nói:
- Không sai, đơn giản chính là truyền thống vinh quang của đảng chúng ta.
Nhìn hội trường được bố trí quá đơn giản và keo kiệt, Triệu Thụ Nhân thiếu chút nữa phát khóc, thầm nói tôi sao biết ngài muốn tới?
Bình luận truyện