Sỹ Đồ Phong Lưu
Chương 391: Phản ứng chậm
Buổi lễ khai giảng lớp học chính thức bắt đầu, người chủ trì ban đầu là phó chánh văn phòng Tiễn đổi sang Triệu Thụ Nhân. Sau khi Triệu Thụ Nhân tuyên bố lễ khai giảng chính thức bắt đầu, sau đó mời phó bí thư tỉnh ủy Giang Thượng Vân đại biểu cho tỉnh ủy lên phát biểu.
Cả hội trường lạnh ngắt như tờ, người bên dưới nhiều nhất là cục trưởng, bình thường gặp bí thư thị ủy đã khó, lãnh đạo tỉnh ủy đều chỉ có thể thấy trên Tv mà thôi. Mặc dù bọn họ không biết sát tinh phó bí thư Giang tại sao lại xuất hiện ở lễ khai giảng lớp học nhưng không ảnh hưởng bọn họ nắm bắt được vài thứ từ gương mặt tươi cười của bí thư thị ủy Dương Phàm. Bọn họ vừa chấn động mạnh, tất cả mọi người đều ý thức được ý nghĩa của lớp học này không giống như mục đích ban đầu.
Thú vị chính là Giang Thượng Vân người đầu tiên lên đài phát biểu lại không có bản thảo sẵn. Giang Thượng Vân nói một phen, chủ yếu là cổ vũ mọi người chịu khó học tập, đề cao tố chất bản thân hay gì gì đó, nói khoảng 20 phút. Giang Thượng Vân đúng là có trình độ, không có bản thảo mà nói đến 20 phút đồng hồ, phi thường lưu loát mà nội dung không hề buồn chán, thi thoảng còn khiến bên dưới kích động vỗ tay không thôi.
Đến lượt Dương Phàm nói, trong tay cũng không có bản thảo chuẩn bị trước. Bí thư thị ủy dùng chiêu thức âm hiểm đột nhiên tập kích này làm cho mọi người vô cùng mừng rỡ đã cười hì hì lớn tiếng nói:
- Phó bí thư tỉnh ủy Giang tôn kính ... đầu tiên tôi đại biểu thị ủy thành phố Hải Tân cảm ơn lãnh đạo tỉnh ủy đã quan tâm đến việc giáo dục tố chất cán bộ thành phố Hải Tân chúng tôi ...
Dương Phàm nói vẫn giống như trước đây, đơn giản, nếu không phải bị tiếng vỗ tay cắt ngang thì nhiều lắm 5 phút đồng hồ là xong. Buổi lễ khai giảng vừa kết thúc, Nguyễn Tú Tú liền khẽ nói với Dương Phàm:
- Phó bí thư Ngô còn có công việc phải làm, đi trước một bước.
Dương Phàm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, tự mình đưa Giang Thượng Vân đến cổng trường Đảng tỉnh. Nguyễn Tú Tú không ngờ lại vào trong trường Đảng tỉnh cùng với Dương Phàm, kiểm tra chỗ ăn chỗ ở dành cho các học viên.
- Bí thư Dương, thật xin lỗi, phó bí thư Ngô quyết định đến đây quá đột ngột. Bạn đang đọc truyện tại Truyện Bất Hủ - www.Truyện Bất Hủ
Nguyễn Tú Tú ít nhiều có chút áy náy và tiếc nuối mà nói. Dương Phàm đương nhiên hiểu rõ ý của Nguyễn Tú Tú. Đây là một cơ hội tuyên truyền tốt, Nguyễn Tú Tú không thể thông báo trước cho mình. Dương Phàm cười cười một tiếng rồi nói:
- Tôi cũng chỉ đột nhiên quyết định đến đây mà thôi.
Dương Phàm nói như vậy chẳng khác gì nói cho Nguyễn Tú Tú, tôi không định mượn chuyện này làm chuyện gì đó. Loại im hơi lặng tiếng này theo Nguyễn Tú Tú thấy là làm cho người khác biết. Giang Thượng Vân ở tỉnh ủy cũng là người đứng thứ ba, bỏ qua cơ hội tốt như vậy mà còn không thèm để ý. Nếu là người khác có thể đã dậm chân đấm ngực mà đau khổ, nuối tiếc.
Dương Phàm và Nguyễn Tú Tú đi vào trong ký túc, bên trong có hai học viên tìm được sự sống trong chỗ chết đang kính sợ đứng ở cửa chào đón.
- Kính chào Bí thư Dương.
Sau khi bắt tay hai người, Dương Phàm khách khí nói:
- Để mọi người lên học tập đề cao tố chất của lãnh đạo, trong lòng mọi người không nên có chút áp lực nào, phải hoàn thành tốt đợt học tập này, trở lại vị trí thì mau chóng lập công mới.
Dương Phàm đi quanh một vòng xem xét. Phương Viên ở bên cạnh cười nói;
- Các vị lãnh đạo tìm chỗ nghỉ ngơi một chút chứ.
Triệu Thụ Nhân ở bên cũng lập tức hưởng ứng nhưng Dương Phàm lại mỉm cười nói:
- Chắc không kịp rồi, bây giờ tôi phải lập tức đến chính quyền tỉnh có việc. Cảm ơn ý tốt của phó hiệu trưởng Triệu.
Thấy Dương Phàm nói như vậy, Triệu Thụ Nhân cũng đành thôi. Triệu Thụ Nhân tự mình tiễn Dương Phàm và Nguyễn Tú Tú ra cửa. Trước khi lên xe, Dương Phàm nói với Phương Viên:
- Phó trưởng ban Phương, đồng chí lên xe của tôi, có chút việc muốn nói với đồng chí.
Phương Viên giống như bị sét đánh trúng vậy, cả người run lên. Dương Phàm không mang thư ký theo mà chỉ mang theo trưởng ban thư ký Tùng, lúc này tìm mình nói chuyện, chẳng lẽ là ...
Phương Viên không có thời gian suy nghĩ nhiều, cả người khẽ run lên mà xe.
Xe lăn bánh.
- Đồng chí Phương Viên, tâm trạng đồng chí mấy ngày này chắc đã ổn định rồi chứ?
Dương Phàm cười cười một tiếng rồi hỏi. Phương Viên không khỏi thầm cười khổ trong lòng, do dự có phải nói thật hay không. Phương Viên suy nghĩ một chút thì thấy chuyện này lãnh đạo nhất định đã sớm biết. Vì vậy Phương Viên lộ ra vẻ xấu hổ rồi nói:
- Bí thư Dương, tôi được lệnh đến đây đôn đốc mọi người, lúc mới nhận được thông báo tâm trạng cũng rất sa sút. Tối hôm đó còn đi uống say.
Lời này tự nhiên là lời thật lòng, đây cũng là nằm trong dự đoán của Dương Phàm. Chẳng qua cũng không phải câu trả lời mà Dương Phàm muốn. Cho nên Dương Phàm chỉ mỉm cười không nói lời nào, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Phương Viên.
Phương Viên không ngu ngốc gì nên đột nhiên hiểu rõ một điểm, nhưng không quá xác định nên rất cẩn thận mà nói:
- Xin Bí thư Dương yên tâm, tôi nhất định chiếu cố tốt sinh hoạt của các đồng chí, để các đồng chí cảm nhận được sự ấm áp của Bí thư Dương.
Dừng một chút như lấy lại hơi, Phương Viên lại nói thêm một câu:
- Buổi tối tôi sẽ triệu tập một ít học viên nòng cốt để tổ chức mọi người học tập chỉ thị tinh thần trong lễ khai giảng của Dương Phàm.
Dương Phàm không có nói gì mà cười cười nhìn Tùng Lệ Lệ đang lái xe, đổi lại một ánh mắt đầy hạnh phúc. Tùng Lệ Lệ ngồi ở vị trí lái xe cười nói:
- Bí thư Dương, đồng chí Phương Viên có năng lực công tác rất tốt.
Dương Phàm lúc này mới cười nói:
- Đồng chí Phương Viên, phải nắm bắt cơ hội học tập hiếm có này.
Nói xong Tùng Lệ Lệ kịp thời phanh lại, xe dừng lại ở ven đường. Phương Viên lúc này mới chú ý thấy xe đi một vòng và trở lại cách trường Đảng tỉnh không xa. Thằng ngu cũng biết lúc này nên xuống xe cáo từ. Bí thư Dương không mang theo thư ký, có thể thấy được tầm quan trọng của cuộc gặp mặt này.
- Bí thư Dương, tôi xin đại biểu tất cả học viên cảm ơn ngài đã quan tâm.
Phương Viên nắm chặt tay Dương Phàm, một lần nữa tỏ rõ ý của mình sau đó mở cửa xe, xuống xe rồi nói:
- Kính chào Bí thư Dương.
Xe một lần nữa lăn bánh, Tùng Lệ Lệ đi khoảng hai trăm mét rồi tìm một vị trí dừng lại. Dương Phàm mở cửa ngồi vào vị trí lái xe rồi nói:
- Quay về thành phố Hải Tân.
Tùng Lệ Lệ ngẩn ra một chút rồi nói:
- Không đến ủy ban tỉnh sao?
Dương Phàm mỉm cười nói:
- Tôi đến đó làm gì? Ngay cả chút chuyện này mà Thu Vũ Yến không làm xong thì có tư cách gì đi theo tôi.
Dương Phàm nói rất tùy ý nhưng lại làm cho Tùng Lệ Lệ kinh hãi trong lòng. Tùng Lệ Lệ giơ tay lên nhìn đồng hồ, nhỏ giọng nói:
- Sắp đến giờ cơm trưa rồi, có nên tìm một chỗ mà ăn không?
Dương Phàm cười cười quỷ dị mà nói:
- Sáng ăn muộn như vậy sao bây giờ đã đói rồi thế?
Tùng Lệ Lệ lập tức nghĩ đến cảnh người đàn ông này dùng chân kéo cổ mình xuống, không nhịn được nhìn Dương Phàm đầy quyến rũ mà nói:
- Người ta không phải sợ anh mệt sao?
Dương Phàm cười cười một tiếng rồi nói:
- Chị lái xe, tôi ngủ một lát, đúng là rất mệt.
Tùng Lệ Lệ đi đường rất cẩn thận để tránh không làm kinh động Dương Phàm, ngay cả chai nước để phía trước cũng không hề rung lên một chút nào. Lúc xe lên đường cao tốc, điện thoại di động của Tùng Lệ Lệ bắt đầu đổ chuông. Tùng Lệ Lệ thấy là số của Tào Dĩnh Nguyên không khỏi mỉm cười.
- Alo, thị trưởng Tào sao?
Tùng Lệ Lệ rất khách khí mà hỏi.
Tào Dĩnh Nguyên có chút hổn hển nhỏ giọng nói:
- Trưởng ban thư ký Tùng, Bí thư Dương có ở bên cạnh chị không?
Nhìn Dương Phàm đã chuyển sang vị trí tay lái phụ mà ngủ, Tùng Lệ Lệ cười lạnh trong lòng, nhỏ giọng nói:
- Thị trưởng Tào, tôi đang trên đường cao tốc nên không tiện nói chuyện. Đợi lát nữa đến đằng trước nghỉ ngơi, tôi sẽ gọi lại cho ngài.
Tùng Lệ Lệ vừa dập máy thì Dương Phàm đã tỉnh lại, nói thầm một tiếng:
- Tào Dĩnh Nguyên biết chuyện tôi đến khai giảng lớp học rồi đây.
Tùng Lệ Lệ cười nói:
- Chắc là như vậy, tin tức của lão ta nhanh thật đó.
Dương Phàm ngồi dậy ưỡn ưỡn lưng rồi nói:
- Chị đoán xem Tào Dĩnh Nguyên bây giờ đang ở đâu?
Tùng Lệ Lệ suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói:
- Khó mà nói, tôi không đoán ra.
Dương Phàm cười nói:
- Chúng ta đánh cuộc xem, thị ủy và chính quyền thành phố, chị chọn một nơi.
Tùng Lệ Lệ suy nghĩ một chút rồi đảo đảo mắt mắt mà nói:
- Tôi không đánh cuộc với anh, miễn lát nữa dù thắng hay thua cũng bị thiệt.
Dương Phàm cười ha hả một tiếng rồi rút điện thoại di động ra cười nói:
- Cũng đã đến lúc có điện thoại rồi.
Nhắc ra cũng kỳ quái, Dương Phàm vừa dứt câu thì điện thoại di động vang lên. Tùng Lệ Lệ rất ngạc nhiên, Dương Phàm có chút đắc ý ấn phím nghe rồi nói:
- Phó trưởng ban Nguyễn, là tôi.
Tai Tùng Lệ Lệ dựng thẳng lên, Nguyễn Tú Tú năm đó là người đẹp mà mọi người ở trụ sở tỉnh ủy đều biết tiếng. Ông chồng là chủ một công ty ở thành phố Quỳnh. Nghe nói tình cảm hai vợ chồng có vấn đề.
Cả hội trường lạnh ngắt như tờ, người bên dưới nhiều nhất là cục trưởng, bình thường gặp bí thư thị ủy đã khó, lãnh đạo tỉnh ủy đều chỉ có thể thấy trên Tv mà thôi. Mặc dù bọn họ không biết sát tinh phó bí thư Giang tại sao lại xuất hiện ở lễ khai giảng lớp học nhưng không ảnh hưởng bọn họ nắm bắt được vài thứ từ gương mặt tươi cười của bí thư thị ủy Dương Phàm. Bọn họ vừa chấn động mạnh, tất cả mọi người đều ý thức được ý nghĩa của lớp học này không giống như mục đích ban đầu.
Thú vị chính là Giang Thượng Vân người đầu tiên lên đài phát biểu lại không có bản thảo sẵn. Giang Thượng Vân nói một phen, chủ yếu là cổ vũ mọi người chịu khó học tập, đề cao tố chất bản thân hay gì gì đó, nói khoảng 20 phút. Giang Thượng Vân đúng là có trình độ, không có bản thảo mà nói đến 20 phút đồng hồ, phi thường lưu loát mà nội dung không hề buồn chán, thi thoảng còn khiến bên dưới kích động vỗ tay không thôi.
Đến lượt Dương Phàm nói, trong tay cũng không có bản thảo chuẩn bị trước. Bí thư thị ủy dùng chiêu thức âm hiểm đột nhiên tập kích này làm cho mọi người vô cùng mừng rỡ đã cười hì hì lớn tiếng nói:
- Phó bí thư tỉnh ủy Giang tôn kính ... đầu tiên tôi đại biểu thị ủy thành phố Hải Tân cảm ơn lãnh đạo tỉnh ủy đã quan tâm đến việc giáo dục tố chất cán bộ thành phố Hải Tân chúng tôi ...
Dương Phàm nói vẫn giống như trước đây, đơn giản, nếu không phải bị tiếng vỗ tay cắt ngang thì nhiều lắm 5 phút đồng hồ là xong. Buổi lễ khai giảng vừa kết thúc, Nguyễn Tú Tú liền khẽ nói với Dương Phàm:
- Phó bí thư Ngô còn có công việc phải làm, đi trước một bước.
Dương Phàm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, tự mình đưa Giang Thượng Vân đến cổng trường Đảng tỉnh. Nguyễn Tú Tú không ngờ lại vào trong trường Đảng tỉnh cùng với Dương Phàm, kiểm tra chỗ ăn chỗ ở dành cho các học viên.
- Bí thư Dương, thật xin lỗi, phó bí thư Ngô quyết định đến đây quá đột ngột. Bạn đang đọc truyện tại Truyện Bất Hủ - www.Truyện Bất Hủ
Nguyễn Tú Tú ít nhiều có chút áy náy và tiếc nuối mà nói. Dương Phàm đương nhiên hiểu rõ ý của Nguyễn Tú Tú. Đây là một cơ hội tuyên truyền tốt, Nguyễn Tú Tú không thể thông báo trước cho mình. Dương Phàm cười cười một tiếng rồi nói:
- Tôi cũng chỉ đột nhiên quyết định đến đây mà thôi.
Dương Phàm nói như vậy chẳng khác gì nói cho Nguyễn Tú Tú, tôi không định mượn chuyện này làm chuyện gì đó. Loại im hơi lặng tiếng này theo Nguyễn Tú Tú thấy là làm cho người khác biết. Giang Thượng Vân ở tỉnh ủy cũng là người đứng thứ ba, bỏ qua cơ hội tốt như vậy mà còn không thèm để ý. Nếu là người khác có thể đã dậm chân đấm ngực mà đau khổ, nuối tiếc.
Dương Phàm và Nguyễn Tú Tú đi vào trong ký túc, bên trong có hai học viên tìm được sự sống trong chỗ chết đang kính sợ đứng ở cửa chào đón.
- Kính chào Bí thư Dương.
Sau khi bắt tay hai người, Dương Phàm khách khí nói:
- Để mọi người lên học tập đề cao tố chất của lãnh đạo, trong lòng mọi người không nên có chút áp lực nào, phải hoàn thành tốt đợt học tập này, trở lại vị trí thì mau chóng lập công mới.
Dương Phàm đi quanh một vòng xem xét. Phương Viên ở bên cạnh cười nói;
- Các vị lãnh đạo tìm chỗ nghỉ ngơi một chút chứ.
Triệu Thụ Nhân ở bên cũng lập tức hưởng ứng nhưng Dương Phàm lại mỉm cười nói:
- Chắc không kịp rồi, bây giờ tôi phải lập tức đến chính quyền tỉnh có việc. Cảm ơn ý tốt của phó hiệu trưởng Triệu.
Thấy Dương Phàm nói như vậy, Triệu Thụ Nhân cũng đành thôi. Triệu Thụ Nhân tự mình tiễn Dương Phàm và Nguyễn Tú Tú ra cửa. Trước khi lên xe, Dương Phàm nói với Phương Viên:
- Phó trưởng ban Phương, đồng chí lên xe của tôi, có chút việc muốn nói với đồng chí.
Phương Viên giống như bị sét đánh trúng vậy, cả người run lên. Dương Phàm không mang thư ký theo mà chỉ mang theo trưởng ban thư ký Tùng, lúc này tìm mình nói chuyện, chẳng lẽ là ...
Phương Viên không có thời gian suy nghĩ nhiều, cả người khẽ run lên mà xe.
Xe lăn bánh.
- Đồng chí Phương Viên, tâm trạng đồng chí mấy ngày này chắc đã ổn định rồi chứ?
Dương Phàm cười cười một tiếng rồi hỏi. Phương Viên không khỏi thầm cười khổ trong lòng, do dự có phải nói thật hay không. Phương Viên suy nghĩ một chút thì thấy chuyện này lãnh đạo nhất định đã sớm biết. Vì vậy Phương Viên lộ ra vẻ xấu hổ rồi nói:
- Bí thư Dương, tôi được lệnh đến đây đôn đốc mọi người, lúc mới nhận được thông báo tâm trạng cũng rất sa sút. Tối hôm đó còn đi uống say.
Lời này tự nhiên là lời thật lòng, đây cũng là nằm trong dự đoán của Dương Phàm. Chẳng qua cũng không phải câu trả lời mà Dương Phàm muốn. Cho nên Dương Phàm chỉ mỉm cười không nói lời nào, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Phương Viên.
Phương Viên không ngu ngốc gì nên đột nhiên hiểu rõ một điểm, nhưng không quá xác định nên rất cẩn thận mà nói:
- Xin Bí thư Dương yên tâm, tôi nhất định chiếu cố tốt sinh hoạt của các đồng chí, để các đồng chí cảm nhận được sự ấm áp của Bí thư Dương.
Dừng một chút như lấy lại hơi, Phương Viên lại nói thêm một câu:
- Buổi tối tôi sẽ triệu tập một ít học viên nòng cốt để tổ chức mọi người học tập chỉ thị tinh thần trong lễ khai giảng của Dương Phàm.
Dương Phàm không có nói gì mà cười cười nhìn Tùng Lệ Lệ đang lái xe, đổi lại một ánh mắt đầy hạnh phúc. Tùng Lệ Lệ ngồi ở vị trí lái xe cười nói:
- Bí thư Dương, đồng chí Phương Viên có năng lực công tác rất tốt.
Dương Phàm lúc này mới cười nói:
- Đồng chí Phương Viên, phải nắm bắt cơ hội học tập hiếm có này.
Nói xong Tùng Lệ Lệ kịp thời phanh lại, xe dừng lại ở ven đường. Phương Viên lúc này mới chú ý thấy xe đi một vòng và trở lại cách trường Đảng tỉnh không xa. Thằng ngu cũng biết lúc này nên xuống xe cáo từ. Bí thư Dương không mang theo thư ký, có thể thấy được tầm quan trọng của cuộc gặp mặt này.
- Bí thư Dương, tôi xin đại biểu tất cả học viên cảm ơn ngài đã quan tâm.
Phương Viên nắm chặt tay Dương Phàm, một lần nữa tỏ rõ ý của mình sau đó mở cửa xe, xuống xe rồi nói:
- Kính chào Bí thư Dương.
Xe một lần nữa lăn bánh, Tùng Lệ Lệ đi khoảng hai trăm mét rồi tìm một vị trí dừng lại. Dương Phàm mở cửa ngồi vào vị trí lái xe rồi nói:
- Quay về thành phố Hải Tân.
Tùng Lệ Lệ ngẩn ra một chút rồi nói:
- Không đến ủy ban tỉnh sao?
Dương Phàm mỉm cười nói:
- Tôi đến đó làm gì? Ngay cả chút chuyện này mà Thu Vũ Yến không làm xong thì có tư cách gì đi theo tôi.
Dương Phàm nói rất tùy ý nhưng lại làm cho Tùng Lệ Lệ kinh hãi trong lòng. Tùng Lệ Lệ giơ tay lên nhìn đồng hồ, nhỏ giọng nói:
- Sắp đến giờ cơm trưa rồi, có nên tìm một chỗ mà ăn không?
Dương Phàm cười cười quỷ dị mà nói:
- Sáng ăn muộn như vậy sao bây giờ đã đói rồi thế?
Tùng Lệ Lệ lập tức nghĩ đến cảnh người đàn ông này dùng chân kéo cổ mình xuống, không nhịn được nhìn Dương Phàm đầy quyến rũ mà nói:
- Người ta không phải sợ anh mệt sao?
Dương Phàm cười cười một tiếng rồi nói:
- Chị lái xe, tôi ngủ một lát, đúng là rất mệt.
Tùng Lệ Lệ đi đường rất cẩn thận để tránh không làm kinh động Dương Phàm, ngay cả chai nước để phía trước cũng không hề rung lên một chút nào. Lúc xe lên đường cao tốc, điện thoại di động của Tùng Lệ Lệ bắt đầu đổ chuông. Tùng Lệ Lệ thấy là số của Tào Dĩnh Nguyên không khỏi mỉm cười.
- Alo, thị trưởng Tào sao?
Tùng Lệ Lệ rất khách khí mà hỏi.
Tào Dĩnh Nguyên có chút hổn hển nhỏ giọng nói:
- Trưởng ban thư ký Tùng, Bí thư Dương có ở bên cạnh chị không?
Nhìn Dương Phàm đã chuyển sang vị trí tay lái phụ mà ngủ, Tùng Lệ Lệ cười lạnh trong lòng, nhỏ giọng nói:
- Thị trưởng Tào, tôi đang trên đường cao tốc nên không tiện nói chuyện. Đợi lát nữa đến đằng trước nghỉ ngơi, tôi sẽ gọi lại cho ngài.
Tùng Lệ Lệ vừa dập máy thì Dương Phàm đã tỉnh lại, nói thầm một tiếng:
- Tào Dĩnh Nguyên biết chuyện tôi đến khai giảng lớp học rồi đây.
Tùng Lệ Lệ cười nói:
- Chắc là như vậy, tin tức của lão ta nhanh thật đó.
Dương Phàm ngồi dậy ưỡn ưỡn lưng rồi nói:
- Chị đoán xem Tào Dĩnh Nguyên bây giờ đang ở đâu?
Tùng Lệ Lệ suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói:
- Khó mà nói, tôi không đoán ra.
Dương Phàm cười nói:
- Chúng ta đánh cuộc xem, thị ủy và chính quyền thành phố, chị chọn một nơi.
Tùng Lệ Lệ suy nghĩ một chút rồi đảo đảo mắt mắt mà nói:
- Tôi không đánh cuộc với anh, miễn lát nữa dù thắng hay thua cũng bị thiệt.
Dương Phàm cười ha hả một tiếng rồi rút điện thoại di động ra cười nói:
- Cũng đã đến lúc có điện thoại rồi.
Nhắc ra cũng kỳ quái, Dương Phàm vừa dứt câu thì điện thoại di động vang lên. Tùng Lệ Lệ rất ngạc nhiên, Dương Phàm có chút đắc ý ấn phím nghe rồi nói:
- Phó trưởng ban Nguyễn, là tôi.
Tai Tùng Lệ Lệ dựng thẳng lên, Nguyễn Tú Tú năm đó là người đẹp mà mọi người ở trụ sở tỉnh ủy đều biết tiếng. Ông chồng là chủ một công ty ở thành phố Quỳnh. Nghe nói tình cảm hai vợ chồng có vấn đề.
Bình luận truyện