Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 453: Thái thịnh nan thủ



Sau một phen kinh ngạc, Trần lão đột nhiên cười thất thanh, nói:
- Lão Chu, ông có nhìn ra cái gì không? Có hương vị của cố nhân.
Chu Minh Đạo bật cười, gật đầu liên tục, sau đó thở dài nói:
- Đúng vậy, chúng ta đều quên mất. Dương Phàm từ nhỏ là Dương huynh dẫn nhập môn. Có rất nhiều thứ đã ăn sâu vào cốt tủy, không thể thay đổi được.
Trần Chính Hòa hơi giận, hừ hừ hai tiếng, nói:
- Chẳng lẽ cứ thế nhìn thằng ranh này càn quấy sao?
Trần lão lắc đầu nói:
- Chính Hòa con không sai. Dương Phàm đối xử với thế giới này hoàn toàn khác với góc độ của chúng ta. Một số thứ mà chúng ta thấy có thể buông tha thì nó lại xem là điểm mấu chốt làm người. Có thể nói, chuyện này là tôi suy xét không chu toàn, làm thằng bé này thương tâm.
Vừa nói, Trần lão vừa nhìn Chu Minh Đạo. Chu Minh Đạo cười lắc đầu. Trần Chính Hòa dường như nhìn ra một chút gì đó, lặng lẽ lùi lại phía sau. Trần lão đứng dậy, lớn tiếng nói:
- Nếu trước ngày hôm nay, tôi còn có chút lo lắng về Dương Phàm nhưng hiện tại, tôi có thể cao hứng nói, sau này thằng nhóc này không cần tôi quan tâm nữa rồi.
Chu Minh Đạo gật gật đầu nói:
- Có thể dùng đòn sát thủ! Tấm thân già này cũng nên động đậy một chút rồi.
Hai mắt Dương Phàm tràn đầy tơ máu. Du Nhã Ny và Thu Vũ Yến không hề để ý tới Trần Tuyết Oánh cũng đang ở đây, kéo Dương Phàm đi vào phòng ngủ, sau đó đóng cửa lại. Trần Tuyết Oánh sốt ruột đuổi theo, ghé tai vào lỗ cửa, nghe thấy những tiếng động bên trong, lập tức mặt mũi đỏ bừng, lùi lại lầu bầu:
- Không biết xấu hổ!
Trong phòng Du Nhã Ny bị đặt trên giường, quay mông lại phía Dương Phàm. Vẻ mặt Dương Phàm hơi vặn vẹo. Hắn như muốn giải phóng phẫn uất trong lòng, đơn giản tốc váy lên, cởi bỏ dây lưng rất nhanh, đè ép vào.
- Em nhẹ chút….
Du Nhã Ny kêu lên, quay đầu lại nhìn Dương Phàm rồi lấy một cái gối ngậm vào trong miệng. Thu Vũ Yến ở bên cạnh nhìn, đi tới buông rèm cửa xuống, khẽ cắn môi, tự cởi quần áo mình.
Trời đã dần tối. Lúc này Dương Phàm nằm giữa hai người phụ nữ, xem như khôi phục lại bình tĩnh, gần như không còn chút khí lực, mờ mịt ngẩng đầu nhìn trần nhà.
- Anh sẽ không bao giờ bán đứng mọi người, dù bất cứ khi nào.
Dương Phàm kiên định nói với vẻ hơi hung tợn.
Hôm sau, chiếc Mercedes-Benz đi thẳng tới Nam Kinh.
Cầm di động của Du Nhã Ny, Dương Phàm bấm số điện thoại di động của Điền Trọng, giọng điệu cung kính nói:
- Điền thúc, xe cháu đang trên đường cao tốc. Chú có tiện không?
Trong điện thoại, Điền Trọng cười ha ha nói:
- Thằng nhóc xấu xa này, muốn tập kích bất ngờ à?
Dương Phàm mỉm cười nói:
- Ở tỉnh Nam Việt có chuyện không tiện lắm, cho nên cháu tính rằng chủ tịch tỉnh Nam Việt sẽ hạ mình với người phía bắc. Cá nhân cháu luôn trước sau như một, không thích những người chỉ biết nhìn.
Điền Trọng mỉm cười nói:
- Nam Phi đang ở Thượng Hải tham gia một hội nghị đàm phán kinh doanh thương mại. Buổi tối có lẽ rảnh qua đây. Cháu thì sao?
- Vâng, buổi tối đi. Cháu sẽ tới.
Dương Phàm gật gật đầu đáp ứng rồi quay sang nói với Thu Vũ Yến:
- Mua cho anh hai vé máy bay, ngày mai bay về thành phố Hải Tân.
Du Nhã Ny ngồi ở một bên thở dài nói:
- Không ở lại thêm mấy ngày à?
Dương Phàm lắc đầu nói:
- Không được. Thời gian không cho phép. Cần tìm một hướng đi tuyệt đối chính xác. Em có chuyện cần nói với mấy người.
Nằm dưới ánh mặt trời ấm áp, gió xuân mát lành thổi qua khuôn mặt anh tuấn, tảng đá đè nặng trước ngực lúc này mới được thả lỏng.
Biệt thự được xây ở trên núi, nhìn xuống thành phố Kim Lăng bên dưới. Phía xa xa là dòng Trường Giang luôn chảy về phía đông không bao giờ ngừng vì bất cứ lý do nào. Một làn gió nhẹ thổi qua, rừng đào xao động. Cảnh đẹp như vậy chỉ đổi lấy việc Dương Phàm giơ ngón tay giữa lên trời, thản nhiên cười nói:
- Không trả giá thì sẽ không thể có gì hết.
Thu Vũ Yến đang bê trà tới, nghe vậy liền cười hỏi:
- Anh còn muốn trả giá gì nữa? Hôm qua anh đã làm loạn lên rồi. À, bộ dạng hôm qua của anh thật là đáng sợ. Tròng mắt đỏ kinh người.
Đứng lên khỏi chiếc ghế dựa, nhận lấy chén trà, Dương Phàm cười đi tới ngồi trên sô pha, ôm lấy bả vai Thu Vũ Yến nói:
- Em sợ à? Sao hôm qua anh nhớ em cứ luôn mồm kêu "mạnh thêm nữa"!
- Đồ đáng ghét!
Đôi bàn tay trắng nõn đấm đấm lên người Dương Phàm. Du Nhã Ny mặc váy hoa, đi ra khỏi phòng cười hì hì nói:
- Vũ Yến không thành thật. Hôm qua cái eo nhỏ kia xoay khiến chị nhìn chóng cả mặt, chỉ sợ nó bị xoay quá đứt ra thôi.
Thu Vũ Yến nhảy dựng lên, lay động thắt lưng Du Nhã Ny nói:
- Eo của chị thì không xoay à? Em thấy cặp thớt trắng xoay chuyển nhanh như điện ấy.
Hai người phụ nữ bề ngoài là đùa giỡn nhau nhưng trên thực tế là đang cố sức che giấu điều gì đó.
Ngồi ở sô pha Dương Phàm vẫy tay nói:
- Lại đây. Đại gia đang cần đệm.
Hai cái đệm thịt một trái một phải, chịu đựng áp lực của đầu và chân, đồng thời hai người phụ nữ đều có chút đau lòng nhìn sắc mặt tái nhợt của Dương Phàm.
- Tôi sẽ nói một chuyện cho hai người. Nghe xong thì giữ lại trong lòng…
Dương Phàm chậm rãi nói. Hắn nhắn mắt lại, nói như thể đang lẩm bẩm, chỉ trong không đến mười phút đã nói hết toàn bộ sự tình. Phòng khách lâm vào cảnh tượng yên lặng. Hai người phụ nữ không biến đổi sắc mặt quá lớn, chỉ có điều ánh mắt nhìn Dương Phàm càng dịu dàng hơn.
- Chị / em nghe lời em /anh!
Cả hai người phụ nữ đồng thanh nói, sau đó cùng cười. Người đàn ông này tuy không phải chồng danh chính ngôn thuận nhưng đối xử còn tốt hơn bất cứ người chồng chân chính nào.
Thấy trời vẫn sớm, thấy chiếc cặp của Dương Phàm đã cũ, Thu Vũ Yến chết sống kéo Dương Phàm đi ra phố mua một cái mới. Mặt khác, Dương Phàm cũng cần mua một chiếc di động mới.
Chiếc Hummer của Du Nhã Ny dừng lại ở cửa hàng độc quyền, Dương Phàm không xuống xe, nhăn mặt nói:
- Em không thích rượu vang đỏ, không thích đồ LV. Đều là của người Pháp tự thổi phồng lấy cả.
Bất kể lời nói này có phải là lừa mình dối người hay không, cảm xúc dân tộc mãnh liệt trong lòng Dương Phàm là có thể cảm nhận được rõ ràng.
Chiếc Hummer tiếp tục đi, tùy tiện dừng lại trước một cửa hàng. Đi theo hai người phụ nữ mặc quần áo không dưới mấy trăm ngàn tệ, Dương Phàm dừng chân trước một chiếc cặp giá 268 tệ. Hai người phụ nữ thấy vậy liền dừng lại cách đó ba bước, không hề có ý tới gần. Đối với các cô, mua cái cặp thế này đã là có một cảm giác rất mới lạ rồi, càng không nói tới dũng khí cò kè mặc cả.
- Cửa hàng này không tồi, kinh doanh khá tốt.
Thu Vũ Yến mua hai *** Coca Cola, kéo Du Nhã Ny ngồi xuống ghế nghỉ. Đối với Thu Vũ Yến mà nói đi, dạo phố ngắm đồ không phải không có lực hấp dẫn mà là cửa hàng này không có món đồ nào hấp dẫn cô. Tuy nhiên điều này không hề trở ngại việc Thu Vũ Yến đánh giá nơi này theo góc độ kinh doanh.
- Cửa hàng này là của cá nhân chị.
Du Nhã Ny thản nhiên cười một cách tự tin.
Trong nháy mắt, hai mắt Thu Vũ Yến hơi nheo lại, thở dài nios:
- Thực sự không thể coi thường Du tỷ được.
- Là công ty của Tập đoàn Thiên Hằng. Đây chỉ là có một chút quan hệ với quân khu thôi.
Du Nhã Ny giải thích khá hàm hồ, nhưng vẫn thuyết minh một vấn đề. Mặc dù tập đoàn Thiên Hằng tuyên bố phá sản liễu, Du Nhã Ny vẫn có thể sống cuộc sống tỷ phú.
Quá trình mặc cả của Dương Phàm và cô bé bán hàng đã tiến hành được năm phút đồng hồ. Chiếc cặp giá 268 tệ đã thành công giảm xuống còn 200 tệ. Mặc dù vậy, Dương Phàm vẫn kiên quyết mặc cả, nhiều nhất chỉ trả 150 tệ.
Cô bé bán hàng trông khá xinh đẹp hơi tức giận, trừng mắt cười lạnh với Dương Phàm, nói:
- Đại thúc nếu muốn cưa gái thì cũng đừng dùng thủ đoạn như vậy để quấn lấy tôi chứ. Hình thức của chú đẹp trai như vậy, tôi sẽ không từ chối hẹn hò với chú đâu.
Dương Phàm tỏ vẻ kinh ngạc và hơi tiếc nuối nói:
- Mỹ nữ, thật sự là mắt sáng như đuốc. Được rồi, 200 tệ như cô nói.
Dứt lời, Dương Phàm cũng không quay đầu lại mà hô to:
- Bà xã lớn, bà xã nhỏ, anh không mang tiền.
Thu Vũ Yến mỉm cười đầy quyến rũ, uốn éo đi tới, cười dài nhìn cô bé sắc mặt trắng bệch, nói:
- Bao nhiêu tiền.
Du Nhã Ny cũng cười xấu xa đi theo, nhìn chiếc cặp mà Dương Phàm chọn nói:
- Thật sự là nghèo khổ quá.
- Tôi đi mua di động!
Dương Phàm bỏ lại một câu, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng. Hai người phụ nữ tìm tới cửa hàng bán di động thì Dương Phàm đang mặc cả với một thiếu phụ. Thu Vũ Yến nhướn hàng mi cong, cười không được, khóc không xong, khẽ nói với Du Nhã Ny:
- Chị, anh chàng trẻ con này chẳng lẽ không hề có chút quan niệm thời gian là tiền bạc sao?
Du Nhã Ny mỉm cười, nắm tay Thu Vũ Yến đang hơi mất kiên nhẫn muốn đập xuống quầy di động, nói:
- Đừng kích động, cậu ấy đang dùng phương pháp này để tự tỉnh táo lại.
Cuối cùng Dương Phàm dùng hai mươi tệ để mua một chiếc Nokia, trong hộp còn có cả giấy chứng nhận hàng chuyên bán cho nông thôn. Đây quả là một sự châm chọc không lớn không nhỏ. Sau khi lắp sim, khởi động máy, trên máy hiện ra 186 cuộc gọi nhỡ, còn cả 20 tin nhắn mới chưa đọc.
Không đợi Dương Phàm đọc tin nhắn, tiếng chuông đã vang lên. Dương Phàm bấm nghe, bên trong truyền đến tiếng của Chu Minh Đạo:
- Thầy đang ở Nam Kinh, chiều nay có hai tiết dạy. Em đến thẳng đây. Địa chỉ là…
Nói xong địa chỉ, Chu Minh Đạo không hề nói gì nữa mà lập tức treo điện thoại.
Dương Phàm đứng nguyên tại chỗ, sửng sốt một hồi mới cười khổ, quay đầu nói:
- Đi thôi.
Dương Phàm quay người lại, chợt đụng phải một người đàn ông đang đi cùng đường. Cạch một tiếng, chiếc di động mà người này mới mua liền rơi xuống.
- Bắt đền đi…
Người này tức giận gầm lên, nắm lấy cổ áo Dương Phàm.
Dương Phàm không hề nghĩ ngợi, nắm lấy cổ tay đang nắm cổ áo mình. Người đàn ông này thoạt nhìn hơi gầy yếu, rõ ràng không phải đối thủ của Dương Phàm, lập tức buông tay ra, tiếp theo bị vặn ngược tay kêu lên oai oái.
- Cứu mạng! Đánh chết người.
Người này gào lên tưởng rách họng. Nguồn truyện: Truyện Bất Hủ
- Tôi đang vội! Xử lý đi.
Dương Phàm nhẹ nhàng đẩy người này ra năm, sáu bước.
Người này đang định tiếp tục há mồm kêu cứu thì một tập tiền mặt và một gương mặt phụ nữ xinh đẹp khiến người ta phải rung động đã hiện ra trước mặt y.
- Câm miệng. Chừng này tiền đủ cho anh mua chiếc di động đắt tiền nhất ở đây.
Du Nhã Ny nhét tập tiền vào túi người này rồi quay người vội vàng đuổi theo Dương Phàm đi ra ngoài.
Chu Minh Đạo thường xuyên đến đây giảng dạy nhưng thật ra Dương Phàm lại không biết. Tuy nhiên lần này đến đại học Nam Kinh khẳng định không phải vì có tiết mà là vì… Đây giống như đang đánh cờ, Dương Phàm ra một chiêu hống hách mạnh mẽ, gần như là vô lý, mấy lão già này tự nhiên phải có phản ứng. Về phần Chu Minh Đạo như thế nào tìm được tới Nam Kinh, Dương Phàm không quan tâm. Bọn họ đều là lão cáo già, nếu ngay cả chút bản lĩnh đó cũng không có thì xem như cuộc đời này sống uổng.
Buổi chiều, vườn trường rất yên lặng, nghe rõ cả tiếng giảng bài. Khi đi tới hành lang, Dương Phàm bị hai người mặc thường phục ngăn lại không chút khách khí, vừa nhìn đã biết là quân nhân.
- Tôi là học trò của Chu lão. Ông ấy bảo tôi đến đây.
Dương Phàm liếc mắt nhìn vào trong, hạ giọng cười giải thích. Bên cạnh Chu Minh Đạo cũng có nhân viên bảo vệ, tuy nhiên hai người này không thể nghi ngờ chính là bố trí lâm thời.
- Thẻ nghe giảng đâu?
Hai người này vẫn không hề thay đổi sắc mặt, hỏi. Dương Phàm lấy đâu ra thẻ nghe giảng chứ? Cũng may là lúc này phía trước có giọng nói trầm ổn truyền tới:
- Là Dương Phàm à?
- Là tôi!
Dương Phàm vừa nhìn, thấy một người trung niên nhiều nhất là bốn mươi tuổi đang mỉm cười nhìn mình.
Dương Phàm hơi bất ngờ vì cuộc gặp này, lập tức có cảm giác thuận lý thành chương. Nếu Chu Minh Đạo đến đây, buổi tối sẽ không có thời gian. Hết thảy điều này không thể nghi ngờ là đã được bố trí sẵn. Không cần phải nói cũng biết Chu Minh Đạo và Điền Trọng đã gặp nhau, vì thế mới gọi Dương Phàm đến nơi này.
- Bên kia có cái đình chúng ta đi vào ngồi một chút, Bí thư Dương.
Nam Phi nói.
Dương Phàm khẽ nhếch miệng, cuối cùng cũng gật đầu nói:
- Vậy ngồi một chút, mặc dù thật ra tôi không thích phương thức gặp mặt thế này.
Hai người song song bước trên con đường rải đá cuội, bên đường rợp bóng cây xanh. Nam Phi thậm chí còn ý thức chậm rãi thả bước, hơi lùi lại sau một bước. Cảnh tượng này hiện lên trong mắt thư ký của Nam Phi khiến y không kìm nổi kinh hãi. Đây chính là thường vụ phó chủ tịch tỉnh của tỉnh Nam Việt đó.
- Tỉnh Nam Việt đang trong thời buổi rối loạn. Chủ tịch tỉnh Nam không ngờ có lòng thanh thản đến nơi đây tới nghe giảng. Công phu trấn định thế này thật sự khiến Dương Phàm bội phục.
Dương Phàm không ngờ không hề quan tâm tới tư thế hạ mình của Nam Phi, hơn nữa vừa mở miệng đã có dấu hiệu mùi thuốc súng.
Nam Phi dường như không quá để ý tới sự sắc bén trong câu nói của Dương Phàm, thản nhiên cười nói:
- Có gây sức ép thế nào cũng không quan hệ tới tôi. Tôi ở trên bờ. Ít nhất hiện tại là như vậy.
Loại thái độ lấp lửng này đổi lấy một trận cười càn rỡ của Dương Phàm. Tiếp đó, thái độ của Dương Phàm xoay chuyển một trăm tám mươi độ, giọng điệu cũng biến đổi, nói với vẻ thỉnh giáo:
- Xin mời phó chủ tịch tỉnh Nam chỉ bảo cho tôi nên tự xử thế nào?
Chuyển biến này khiến trên mặt Nam Phi thoáng lộ ra một tia mờ mịt, tuy nhiên cũng chỉ trong nháy mắt, trên mặt Nam Phi đã nổi lên một tia buồn bã, nói:
- Đáng tiếc, không có rượu. Biết cậu để cho tôi ấn tượng thế nào không? Nếu tôi không có chút hiểu biết về cậu, tôi còn tưởng rằng cậu cũng giống tôi, cũng là một người trẻ tuổi từ tầng thấp nhất của xã hội, dựa vào cố gắng của chính mình, từng bước đi lên. Nói nhiều vô ích, cậu ẩn núp nhuệ khí của mình mà không để lộ ra ngoài như những kẻ công tử con ông cháu cha khác. Điểm này không quan hệ với sự giáo dục từ nhỏ của cậu mà hoàn toàn là do tâm tính từ nhỏ của cậu nuôi dưỡng thành. Bởi vì cậu không hề làm ra vẻ.
Dương Phàm không hề tỏ ý kiến gì về đánh giá của Nam Phi, chỉ thản nhiên cười cười, cũng không có ý biện giải, càng không có ý khoe khoang, chỉ giương mắt lên nhìn về phía phòng học an tĩnh, nói:
- Trong phòng học này, hình như những người nghe giảng đều là những nhân vật không tầm thường thì phải?
- Nam Phi mỉm cười nói:
- Đúng vậy. Tôi tới nghe giảng là vì tôi đang học nghiên cứu sinh tiến sĩ ở đại học Nam Kinh. Lớp học này gọi tắt là lớp cán bộ cao cấp. Học phí của mỗi người đại khái khoảng năm trăm ngàn tệ.
Tiền nhà nước tài trợ đi học cũng không phải chuyện gì mới mẻ. Đã tới tầm như Nam Phi và Dương Phàm thì loại chuyện này càng chỉ như gió thổi mây bay, chẳng có gì đáng để ý.
- Mặc kệ thế nào. Hôm nay vẫn phải cảm ơn cậu có thể im lặng ngồi cùng tôi một hồi.
Nam Phi cười nói, trong mắt toát lên một tia thưởng thức. Nhìn thấy Dương Phàm lần đầu tiên, Nam Phi cảm giác hẳn là có mùi thuốc súng, không ngờ chỉ hơi lùi lại nửa bước, Dương Phàm liền thể hiện về hòa. Có lẽ trong mắt Nam Trân Trân, Dương Phàm chỉ là một nhân vật râu ria mà thôi. Nam Phi vốn tưởng rằng dạng người xuất thân như Dương Phàm, Nam Trân Trân nhất định sẽ chỉ có thu mà không thả, tuyệt đối không từ bỏ ý đồ. Hiện tại xem ra thật sự là lo lắng dư thừa. Quả thật không có cuộc gặp mặt nói chuyện hôm nay, Nam Phi không sẽ không thể nào an tâm được, cũng không thể nào đoán trước được kết quả.
- Trước kia tôi ở tỉnh Giang Nam, Điền thúc đã chiếu cố tôi rất nhiều. Kỳ thật, chỉ một cuộc điện thoại của Điền thúc là có thể giải quyết sự tình. Phó chủ tịch tỉnh Nam thật sự không cần phải đích thân tới một chuyến.
Dương Phàm nhẹ nhàng khéo léo chuyển ân tình lên người Điền Trọng.
Nam Phi nghe xong bất giác cười lớn nói:
- Thú vị. Cậu nói lời này cũng không khác mấy so với lão Điền. Tuy nhiên lời nói gốc của Điền Trọng là thế này: "Thằng ranh này vốn nhất quán kính già yêu trẻ. Tôi gọi điện thoại một cuộc mà nó dám không nghe thì đánh vào mông nó thay tôi."
Dương Phàm hơi hơi hạ thấp người nói:
- Điền thúc đã dạy tôi rất nhiều thứ, khiến tôi được lợi rất nhiều.
Tiếng chuông tan học vang lên, Du Nhã Ny đứng ở xa vẫy vẫy. Dương Phàm cười đứng lên:
- Đến giờ rồi, tôi cũng nên đi nghe mắng thôi.
Nam Phi cười đứng lên, bắt tay cáo biệt với Dương Phàm, nói:
- Làm học trò của Chu lão cũng không phải là dễ nhỉ. Tôi rất hâm mộ cậu.
Một lời hai nghĩa. Hai người đều hiểu không nói gì, chậm rãi tách nhau ra. Sau khi đi vài bước, Nam Phi mỉm cười đứng lại, quay đầu nhìn Dương Phàm, cười nói với thư ký đứng bên cạnh:
- Tiểu Diêu, cậu đoán cậu ta có thể quay đầu lại hay không?
Thư ký mờ mịt lắc đầu không dám dễ dàng kết luận. Nam Phi hơi hơi thất vọng lắc đầu nói:
- Cậu vẫn còn thiếu một chút chín.
Nói xong, Dương Phàm dừng chân quay đầu lại, vẫy tay mỉm cười với Nam Phi. Nam Phi cười đáp lại rồi lẩm bẩm:
- Người thanh niên này rất thú vị, đáng giá chờ mong.
Chu Minh Đạo đang được một đám người vây lấy ở giữa hành lang, vừa nhìn thấy Dương Phàm và Du Nhã Ny thì trên mặt thoáng hiện một tia tức giận, lập tức quay đầu lại nói với mấy người kia:
- Đưa tới đây là được rồi, về nghỉ đi.
Chu Minh Đạo vẫn không nhìn Dương Phàm mà đi thẳng tới chiếc Audi, trầm giọng nói:
- Thằng ranh xấu xa này, còn không mau lăn lên cho thầy.
Dương Phàm mỉm cười, quay sang nói với Du Nhã Ny:
- Chị đuổi theo, tránh cho lúc về em lại phải kêu taxi.
Chiếc xe Audi đi qua vườn trường, chiếc Hummer mang biển quân đội theo sát phía sau, phía trước còn có một chiếc Mitsubishi Jeep mở đường, phía sau còn có một chiếc GM đi theo. Chu Minh Đạo xứng đáng được đãi ngộ như thế này, điểm này Dương Phàm không hề có chút nghi ngờ.
Suốt cả đường đi, Chu Minh Đạo chỉ nhắm mắt dưỡng thần, không hề nói một câu nào. Trong lòng Dương Phàm có cảm giác khoái trá mơ hồ. Hiện giờ tài nguyên chính trị trong tay hắn tuy rằng không tính là quá hùng mạnh nhưng với lượng kinh tế khổ tâm tích lũy, đã có thể có chút ảnh hưởng tới chính trị. Chu Minh Đạo không phải không muốn nói chuyện mà đang suy xét xem nên bắt đầu thế nào với Dương Phàm.
Đương nhiên Dương Phàm không tự mê hoặc mình tới mức cho rằng mình có thể tranh đua dài ngắn với mấy ông cụ này. Tuy nhiên nhận thấy dấu hiệu áy náy từ sâu trong nội tâm của mấy ông già do Trần lão cầm đầu, đồng thời sau khi suy xét một cách chuẩn xác lại toàn bộ sự việc, Dương Phàm cũng trở nên vững vàng như Thái Sơn ngồi cạnh Chu Minh Đạo đang trầm mặc không nói.
Tiếng di động phá vỡ sự yên tĩnh. Khi Dương Phàm lấy ra xem thì Chu Minh Đạo hơi trợn mắt rồi lại lập tức tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần. Trong điện thoại truyền đến tiếng cười nói của Trương Tư Tề:
- Ông xã.
Dương Phàm cười:
- Hơi bị đè nén. Muốn im lặng một thời gian thôi.
- Ông nội nói, ông rất thưởng thức anh.
Trương Tư Tề nói xong cười rộ lên, rất nhanh bên trong truyền đến tiếng khóc của trẻ con. Trương Tư Tề vội vàng nói tiếp:
- Không thể nói được nữa, con tỉnh rồi. Bảo trọng thân thể.
Qq bị ngắt. Dương Phàm nắm lấy di động, bắt đầu suy nghĩ.
Trong cuộc điện thoại của Trương Tư Tề có lộ ra một tin tức, Trương đại tướng có ý bất mãn vì sự trầm mặc của Trần lão. Đương nhiên, Trương đại tướng không phản đối. Mấy ông cụ này vẫn có thói quen cùng tiến cùng lùi.
Xe đến nhà khách. Dương Phàm đi theo Chu Minh Đạo vào trong. Chờ Chu Minh Đạo ngồi ở sô pha nhìn mình với ánh mắt không vui, Dương Phàm mới mỉm cười ngồi xuống đối diện.
- Thế nào? Nghe nói em đập tan cả di động hả? Xem ra gần đây lăn lộn không tệ nhỉ. Mấy ngàn tệ cũng không thèm quan tâm.
Giọng điệu Chu Minh Đạo khá bình tĩnh, không hề nhìn ra ý tứ tức giận. Dương Phàm tỏ vẻ chua xót, lấy di động ra nhẹ nhàng đặt lên bàn, nhăn nhó nói:
- Em cũng rất đau lòng khi đập vỡ chiếc di động. Đây là chiếc di động em mới mua với giá 200 tệ, là loại chuyên bán cho nông thôn.
- Hừ!
Chu Minh Đạo nhếch miệng phát ra thanh âm tức giận mãnh liệt, tuy nhiên tiếp theo lại khôi phục vẻ bình thản lúc đầu, biểu tình không chút gợn sóng hỏi:
- Gần đây có đọc sách không?
- Đọc sách là thói quen từ lâu, tuy nhiên mấy năm nay bận nhiều việc quá. Trước kia ở tỉnh Giang Nam một tháng đại khái có thể xem hai quyển sách. Tỉnh Thiên Nhai một tháng chỉ có thể xem được một quyển.
Dứt lời, Dương Phàm mở chiếc cặp mới mua, lấy từ trong ra một quyển "Mặc Tử", nhẹ nhàng đặt lên bàn.
Chu Minh Đạo nhìn lướt qua quyển "Mặc Tử", thản nhiên nói:
- Kim hữu ngũ trùy. Thử kỳ. Giả tất tiên tỏa. Hữu ngũ đao. Thử kỳ thác. Thác giả tất tiên mỹ. Đoạn sau tới lượt em.
Dương Phàm đã quen với phương thức kiểm tra này, không chút hoang mang nói tiếp:
- Thị dĩ cam tỉnh cận kiệt. Chiêu mộc cận phạt. Linh cận chước. Thần xà cận bạo. Thị cố bỉ can chi. Kỳ kháng dã; mạnh` chi sát. Kỳ dũng dã; tây thi chi trầm. Kỳ mỹ; ngô khởi chi liệt. Kỳ sự dã. Cố bỉ nhân dã. Bất tử kỳ sở trường. Cố. Thái thịnh nan thủ dã.
- Đủ rồi. Đừng khoe khoang với thầy nữa. Giả bộ Tôn Tử cái gì? Đã sớm làm rồi còn gì nữa? Hơn mười giờ rồi, em không cần giải thích chút gì sao?
Chu Minh Đạo đột nhiên lớn tiếng quát hỏi. Thật hiếm khi thấy vẻ nghiêm khắc, đầy phong vân thế này trên mặt Chu Minh Đạo.
- Em cần phải giải thích sao?
Dương Phàm lộ vẻ thành khẩn và biểu tình vô tội, ánh mắt bình tĩnh đón nhận ánh mắt nghiêm khắc của Chu Minh Đạo. Hai ánh mắt va chạm vào nhau. Lần đầu tiên, đây chính là lần đầu tiên!
Loại kết quả trực diện giao phong này hơi ra ngoài dự đoán của Chu Minh Đạo. Mấy phút sau, Chu Minh Đạo hừ một tiếng, chậm rãi cúi cụp mặt xuống, ngả người lên sô pha, thản nhiên nói:
- Nếu em đã biết rõ, vậy không bằng nói thẳng vào vấn đề. Em muốn làm ầm ĩ như thế nào. Mấy lão già chúng ta đã không còn nhấc nổi thân để gây sức ép đâu.
- Đập nồi bán sắt cũng phải đủ cho kế hoạch. Không từ thủ đoạn táng gia bại sản cũng không tiếc!
Dương Phàm bình tĩnh nói, ánh mắt đột nhiên bùng lên một tia sắc bén. Khuôn mặt trẻ trung bình tĩnh chợt sôi trào, hai tay bất giác nắm chặt lại, nắm tay phải hơi múa may một chút.
Chu Minh Đạo không giận mà ngược lại mỉm cười. Sự kích động của Dương Phàm không có hiệu quả quá lớn trong mắt ông. Chu Minh Đạo chỉ thản nhiên cười nói:
- Thầy còn tưởng sự mất tích của Chúc Vũ Hàm sẽ khiến tâm chí, tinh thần em sa sút.
Dương Phàm cũng mỉm cười tự tin nói:
- Chúc Vũ Hàm sẽ không phản bội em. Không có gì bất ngờ xảy ra. Cô ấy chẳng qua chỉ bị che mắt mà thôi. Có thể nói, Chúc Đông Phong xác thực cao minh. Đáng tiếc, chính vì hiểu con gái mình cho nên cẩn thận mấy cũng có sai sót hoặc là lộ ra sơ hở.
Chu Minh Đạo trầm tư một hồi, như cười như không nhìn Dương Phàm nói:
- Em thật sự khẳng định như vậy?
Dương Phàm gật đầu mạnh mẽ nói:
- Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ngày mai em tới Vu Thành có thể nhìn thấy Chúc Vũ Hàm, tuy nhiên em không muốn đi gặp cô ấy. Như vậy sẽ làm cô ấy thương tâm. Em sẽ thông qua sự cố gắng của bản thân, đạt được thứ em muốn, sau đó để cho Chúc Đông Phong một bậc thang để xuống nước. Nói thật, em không đủ thâm bằng ông ta. So với Chúc Đông Phong, em kém nhiều lắm.
- Không cần tự coi nhẹ mình. Em chỉ là ở trông một hoàn cảnh đặc biệt, thiếu một chút độc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện