Chương 493: Không thể như vậy
- Làm sao bây giờ? Có biện pháp gì khôi phục chân thân không?
Chu Văn thử đủ loại phương pháp, nhưng hiện tại hắn chẳng qua là một Tiểu hoa miêu, kết cấu thân thể hoàn toàn khác biệt với nhân loại, Nguyên Khí quyết và Nguyên Khí kỹ tu luyện và đủ loại Phối sủng trước đây, không có cách nào sử dụng.
Linh dương và tiểu điểu đều hứng thú nhìn hắn, linh dương còn dùng móng sờ lên đầu của hắn, tựa như đang an ủi hắn, nhưng nhìn từ trong ánh mắt của nó, nó đang cố ý nén cười.
Tiểu điểu ở bên cạnh hắn nhảy tới nhảy lui, còn thiếp bên cạnh hắn, như muốn so với hắn, người nào cao hơn, kết quả thời điểm tiểu điểu ưỡn người, cao hơn Chu Văn dùng bốn chân chạm đất.
-Không được, nhất định phải nghĩ biện pháp biến thân trở lại.
Chu Văn chuyển động, dùng móng vuốt đem di động ném vào Hỗn Độn châu, sau đó hướng về lối cửa chính ký túc xá.
Dùng thị giác của một con Tiểu hoa miêu nhìn thế giới này, rõ ràng thị giác thấp hơn nhiều, mọi thứ trong mắt hắn trở nên to lớn.
Chu Văn nhảy lên một cái, muốn nhảy dựng lên chốt cửa, muốn mở cửa ra.
Với độ cao này trước kia, hắn chỉ cần nhẹ nhàng giậm chân, có thể nhảy lên, nhưng hiện tại vươn móng vuốt tới cực hạn, vẫn còn một khoảng cách không nhỏ, thân thể hắn lại rơi xuống đất.
Chu Văn rơi xuống đất, dùng khí lực toàn thân tiếp tục nhảy lên phát nữa, lúc này mới nhảy lên, mở chốt cửa ra.
Mặc dù hắn rất muốn dùng hai chân bước đi như bình thường, nhưng nếu hắn bị những đồng học và đạo sư khác trong học viện nhìn thấy một con Tiểu hoa miêu bước đi bằng hai chân, sợ rằng không ổn.
Cho nên Chu Văn chỉ dám đi bốn chân, dùng tư thái loài mèo bước đi, mặc dù tư thái bước đi này không có vấn đề gì, nhưng Chu Văn cứ cảm thấy khó chịu thế nào.
Ra cửa, Chu Văn muốn tới phòng làm việc của Lão hiệu trưởng, tình huống hiện tại của hắn như thế này, chỉ sợ người bình thường không giải quyết được, cho nên hắn muôn đi tìm lão hiệu trường Tịch Dương học viện Lãnh Tông Chính.
Chu Văn nghĩ thầm:
-Tốt xấu gì, chính mình là học sinh Tịch Dương học viện, Lãnh Tông Chính hẳn thấy chết mà không cứu sao?
Có điều hắn không chắc, Lãnh Tông Chính có thể biến hắn trở về chân thân không, cho nên hắn vẫn ôm tâm tư thử thời vận.
Vửa tới sân, Chu Văn đã nghe cửa phòng lầu nhỏ sát vách có tiếng mở cửa, Chu Văn vội vàng lách mình chui vào trong bụi cỏ, liếc mắt nhìn trộm phía sân nhỏ.
Quả nhiên, Vương Lộc từ bên trong đi ra, trong tay còn mang theo hai cái túi rác, thoạt nhìn muốn đi đổ rác.
Chu Văn không muốn người khác biết hắn biến thành Tiểu hoa miêu, vô luận Lý Huyền hay Vương Lộc nếu biết, chắc chắn sẽ chế giễu hắn.
Mà hắn biến thành Thần thoại, trên người không mặc một chút quần áo nào, mặc dù có lông lá che phủ, nhưng bị người quen nhìn đến, hắn cảm giác không tự nhiên, cho nên tạm thời hắn không có ý tứ liên hệ với bọn Lý Huyền.
Mặc dù hắn biết Vương Lộc không biết hắn biến thành Tiểu hoa miêu, có điều phòng ngừa vạn nhất, Chu Văn quyết định cẩn thận vẫn hơn.
Chờ Vương Lộc đi xa, Chu Văn mới chuẩn bị theo một phương hướng khác rời đi, dự định đi vòng qua Tứ Quý Viên, đến phòng làm việc của lão hiệu trưởng, miễn gặp nhiều đạo sư và đồng học khác.
Mặc dù biến thành Tiểu hoa miêu, không cần phải mặc quần áo, nhưng Chu Văn vẫn khó chịu khi người khác nhìn thấy mình.
Cửa chính sân nhỏ bị khóa trong, mặc dù Chu Văn có thể nhảy dựng lên mở cửa, có điều rất có thể dẫn đến sự chú ý của người khác, nhìn một chút hàng rào gỗ nhỏ, lại nhìn thân thể mình một chút, Chu Văn cảm thấy thân thể mình có thể chui qua, mặc dù thoạt nhìn có chút mập mạp, nhưng phần lớn toàn lông mao.
Chu Văn đến trước hàng rào gỗ, chọn một cái khe hở tương đối lớn, đem đầu vươn ra ngoài, kết quả rất hoàn mỹ, đầu nhẹ nhàng chui ra ngoài.
Nhưng thời điểm thân thể hắn chui ra ngoài, phần bụng lại bị kẹt lại, giống như có vật gì đó mắc vào phần bụng hắn, cưỡng ép xuyên, cảm giác có chút đau nhức.
-Mèo con đáng thương, ngươi từ đâu tới? Tại sao ngươi ở chỗ này?
Chu Văn đang muốn lui về, tuy nhiên lại nghe được một thanh âm quen thuộc vang lên.
-Không hay!
Chu Văn nghe xong thanh âm kia, lập tức vẻ mặt khó coi, Vương Lộc không biết vì nguyên nhân gì, lại quay đầu lại.
Chu Văn giãy dụa muốn lui trong sân, nhưng không biết có thứ gì mắc tên lông mao hắn, hắn lui về sau lại không được, cái bụng đau muốn chết.
-Tiểu gia hỏa đáng thương, tại sao ngươi đần như vậy.
Vương Lộc ngồi xổm người xuống, duỗi tay đè chặt Chu Văn, sau đó một cái tay khác duỗi xuống, giúp Thần thoại cởi đầu dây kẽm ra, Chu Văn nhanh chóng thoát khốn, cuối cùng chui ra.
Chu Văn muốn đi, tuy nhiên lại bị Vương Lộc bắt lấy bế lên:
-Thoạt nhìn giống mèo hoang, không phải chủng loại có tiếng, có điều thoạt nhìn rất đáng yêu, ngươi trở về cùng ta được không?
Chu Văn dùng sức giãy dụa, muốn thoát khỏi ma trảo của Vương Lộc, thật vất vả lắm mới thoát ra được, sau khi lao xuống mặt đất, lập tức vung chân chạy như điên rời đi.
-Kỳ quái, tại sao Tiểu hoa miêu lại cự tuyệt ta?
Vương Lộc có chút kinh ngạc, không nghĩ con Tiểu hoa miêu này lại không chịu gần nàng, trước kia nhiều lần nàng gặp mèo hoang, chúng rất thích nàng.
Chu Văn đào mệnh, thoát khỏi Tứ Quý Viên, chạy rất xa, lúc này mới thả chậm bước chân, cảm thấy thân thể mệt mỏi lợi hại, lâu lắm rồi hắn mới cảm thấy mệt mỏi như vậy.
-Nhất định phải biến thân trở lại mới được.
Chu Văn tiếp tục đi về phía trước, nhưng chưa đi bao xa, lại thấy đằng trước xuất hiện vài đầu mãnh hổ cản đường.
Không, phải nói là mãnh miêu mới đúng.
Góc cua trước mặt, có bốn con tiểu miêu đi ra, đều nhe răng toét miệng trừng mắt Chu Văn, tựa như đang cảnh cáo hắn, không cho phép hắn vào địa bàn của bọn nó.
Thể hình bốn con tiểu miêu kia đều lớn hơn Chu Văn một chút, mà Chu Văn thấy con tiểu miêu này có chút quen mắt, bèn nghĩ ngay tới, bốn gia hỏa này, chính là mấy con Sủng vật Cổ Điển vụng trộm nuôi sao?
Chu Văn còn nhớ rõ trong đó một đầu gọi là Tiểu Mỹ, thân thể thuần trắng, trên trán có nhúm lông màu đỏ quýt, thoạt nhìn hết sức bắt mắt.
Có điều thời điểm trước đó nói vẫn chỉ là một con mèo con, hiện tại hình thể của nó không khác gì mèo mẹ, so với Chu Văn hiện tại, còn lớn hơn một vòng.
-Ta chỉ đi ngang qua, tuyệt đối không mạo phạm địa bàn của các ngươi.
Chu Văn nói chuyện, nhưng trong miệng lại biến thành tiếng meo meo, hắn chậm rãi vòng qua một bên, muốn đi vòng qua lũ mèo này.
-Miêu ô!
Lũ mèo này không nghĩ nhiều như vậy, trực tiếp nhào tới, muốn thu thập Chu Văn xâm nhập.
-Ta đi, Lão hổ không phát uy, ngươi lại còn coi ta là một con mèo!
Trong lòng Chu Văn phiền muộn, chỉ có thể chuẩn bị nghênh chiến.
Mặc dù hắn biến thành Tiểu hoa miêu, mất đi lực lượng bản thân, nhưng dù sao hắn vẫn còn phản ứng và đủ loại kỹ xảo, dưới sự vây công của bốn tiểu miêu, vẫn dũng mãnh vô cùng, lợi dụng di chuyển và lôi kéo, kiềm chế bốn con tiểu miêu, sau đó đánh tan từng tên, móng vuốt nhỏ cào cào, đánh bốn tên gia hỏa không biết điều này kêu thảm.
-Ha ha, muốn đầu với ta, các ngươi còn non còn xanh lắm? Hiện tại biết ai là Vương ở đây chưa?
Chu Văn đánh bốn tên tiểu miêu hoa rơi nước chảy, còn dùng móng vuốt đè Tiểu Mỹ xuống, đang đắc ý, đột nhiên cảm giác phía sau lưng bị người ta tóm lấy xách lên, sau đó nghe được thanh âm quen thuộc.
-Không thể dạng này nha!
Bình luận truyện