Tà Đạo Tu Tiên Lục

Chương 30: Hư ảo thân thế



Trần Nhược Tư sau khi nhảy vào lò lửa, tịnh không cảm giác được một chút nhiệt lượng nào, tựa hồ như mỗi tế bào trong cơ thể hắn đều bị thiêu đốt rồi bốc hơi hết, trước mắt hắn chỉ tuyền một màu lam. Hắn cảm thấy điều này thật kỳ lạ, thầm nghĩ : "Nhiệt độ cao thế này, thân thể ta đã hoàn toàn bốc hơi hết, tại sao tư tưởng của ta vẫn còn tồn tại, quả thật kỳ lạ quá."

Bất kể hắn nhìn về hướng nào, cũng đều không thể thấy được gì cả, chỉ thấy một không gian xanh lam bao phủ mọi nơi. Ngay cả thân thể của mình cũng không thể nhìn thấy, hắn bây giờ chỉ còn tư tưởng và cảm giác. Hắn cảm giác được chính mình đang rơi xuống đồng thời tay chân vẫn còn cựa quậy được.

Cũng không biết đã qua bao lâu, hắn cảm thấy đôi chân của đã chạm đến mặt đất, từ mặt đất một luồng nhiệt lượng không ngừng qua gan bàn chân hắn chuyển vào trong thân thể, chậm rãi tràn ngập cơ thể. Lúc này hắn cảm thấy những tế bào đã bốc hơi lại trở về tái tạo thân thể hắn, cùng với nhiệt lượng tràn vào châu thân mỗi lúc một nhiều, hắn cảm thấy sức mạnh trong cơ thể mình ngày càng trở nên mạnh mẽ.

- "Việc gì thế nhỉ?". Trần Nhược Tư không ngừng tự hỏi bản thân mình.

Thời gian trôi qua, lam quang trước mắt Trần Nhược Tư cũng từ từ yếu đi, dần dần chuyển thành ngọn lửa màu đỏ. Dù hoàn cảnh chung quanh ít nhiều thay đổi, nhưng cảm giác của Trần Nhược Từ tựu trung cũng không có gì thay đổi, nhiệt năng dào dạt không ngừng tuôn chảy vào trong cơ thể hắn.

Dần dần đám lửa màu đỏ cũng tắt ngấm, trước mắt Trần Nhược Tư bây giờ cũng không còn gì cả, chỉ còn lại cái đĩa thạch anh. Trần Nhược Tư lấy làm kinh ngạc, trong lòng tự hỏi : "Sao lại thế này, lẽ nào ta vẫn chưa chết?" Nghĩ đoạn đưa tay lên gãi đầu cảm thấy nghi hoặc, hắn cúi đầu nhìn xuống thân thể cái gì cũng đều không có, cứ như là đã trở nên trong suốt vậy khiến hắn cảm thấy hồ đồ.

Trong khi Trần Nhược Tư còn đang nghi hoặc, thanh âm của một lão nhân bất chợt truyền thẳng vào lỗ tai hắn : "Tiểu tử ngươi vận khí thật tốt, bọn ta mấy trăm lão nhân phải hy sinh tiên khí để bảo vệ linh hồn của ngươi."

- "Người là ai? Người đang ở chỗ nào thế?"

- "Ta bây giờ là một phần của linh hồn ngươi, bất quá chỉ có thể nói chuyện với ngươi vài câu, ngươi nghe lấy, không nên ngắt lời ta". Thanh âm lão nhân lại truyền đến.

- "Ta biết ngươi vẫn còn nghi hoặc, nhưng ngươi hãy nghe ta nói, ngươi bây giờ dù chỉ tồn tại linh hồn thể, nhưng chỉ cần ngươi đi tìm nơi lạnh nhất thế gian này, tìm được linh xà đã tu luyện ngàn năm, trích lấy một giọt máu của nó rồi uống là ngươi có thể lại thấy thân thể chân thật của mình, ngươi sẽ lại được tái sinh, hơn nữa thân thể của ngươi khi đó không còn là nhục thể phàm nhân nữa, mà là tiên thể, dù như thế ngươi vẫn phải tu luyện để tăng pháp lực, tự nhiên có thể quyết định thành tiên hay không, như vậy sau này ngươi nên chú tâm tu hành.". Thanh âm của lão nhân lại truyền đến.

- "Các người là vì cái gì mà muốn biến ta thành linh hồn thể, lẽ nào các người không thể tự mình làm như vậy sao? Như vậy các người đều có thể được hồi sinh?" Trần Nhược Tư đáp lời. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: truyenbathu.vn chấm c.o.m

- "Tiên khí của mấy trăm lão già chúng ta chỉ đủ cho một người hồi sinh, hơn nữa muốn hồi sinh cũng phải có điều kiện nhất định, đó là người được hồi sinh phải có đủ khả năng phá vỡ phong ấn của luyện ngục này, vì sao một phàm nhân như ngươi có thể phá vỡ phong ấn này, cái đó bọn ta cũng không rõ lắm, chỉ là chúng ta cảm thấy ngươi có đủ điều kiện nên đã để ngươi hồi sinh, chúng ta làm thế này tuy là có tư tâm, nhưng chúng ta cũng không muốn có thêm thần tiên nào bị hủy hoại nơi luyện ngục này nữa". Thanh âm của lão nhân lại truyền đến.

- "Các người suy nghĩ thế này cũng rất là cao thượng, đáng để học tập." Nhược Tư nói xong, suy nghĩ một hồi rồi nói : "Lão bảo ta tìm nơi âm hàn nhất để tìm thiên niên xà, phải làm thế nào, như thế nào thì nó mới xuất hiện ở đó?".

- "Ha ha ha!" Tiếng cười của lão nhân văng vẳng bên tai, dứt tràng cười Trần Nhược Tư rốt cục cũng không nghe được tiếng người đối thoại nữa.

Trần Nhược Tư đứng trên phiến thạch anh, nhìn quanh quất ngửa cổ lên hét lớn : "Ít nhất thì các lão cũng phải cho ta biết làm sao để ra khỏi đây chứ, không thì các người hy sinh vô ích à?".

Thanh âm của hắn văng vẳng nửa ngày trời, nhưng không một ai trả lời, hắn cay cú lầm bầm chửi : "Mẹ kiếp, hỗn đản cẩu thí thần tiên, nói ra được có một nửa!!!".

Trần Nhược Tư vô nại đi tới chỗ gần phiến thạch anh, leo lên trên đó rồi nhìn quanh tìm lối thoát. Luyện ngục không gian đã bị phong ấn, vậy nên muốn tìm lối thoát quả thực rất khó khăn. Kỳ thực luyện ngục này không phải là hoàn toàn bị phong bế, thạch môn thực ra chỉ là một ảo ảnh, nhưng cũng không phải hoàn toàn là ảo ảnh, từ phía bên ngoài nó hoàn toàn là một phiến đá thực sự, phải gạt cái cần đá thì nó mới khai mở, nhưng từ phía trong nó lại là hư ảo, đây chính là điểm quỷ dị của thạch môn này. Thạch môn dẫn vào "Tỏa Tiên Động" và "Âm Hàn Cung" đích thị cũng là như thế này. Dĩ nhiên Trần Nhược Tư không thể biết được điều này.

Trần Nhược Tư vô nại nhìn động khẩu, nói : "Ta phải ra như thế nào đây?". Nói đoạn đi thẳng lại gần chỗ thạch môn. Hắn cảm thấy thân thể mình như đang xuyên qua không khí hướng thẳng ra phía bên ngoài. Trần Nhược Tư cảm thấy vui vẻ, lẩm bẩm nói ra : "Nguyên lai thạch môn này cũng chỉ là hư ảo, hại ta mất nửa ngày trời". Hắn nói xong lồm cồm bò dậy, đứng giữa khe đá nhìn hai thạch môn còn lại, thầm nghĩ : "Tỏa Tiên Động này khẳng định là có thần tiên bị nhốt ở bên trong, ta vào xem thử một tý rồi tiện thể hỏi luôn nơi âm hàn nhất thế gian tọa lạc ở đâu?". Trần Nhược Tư nghĩ vậy nhằm thẳng thạch môn này tiến vào.

"Cốp!!!..." Thân thể Trần Nhược Tư va chạm mạnh vào thạch môn, cái đầu hắn xuất hiện một cục u to tổ bố. Hắn bây giờ tuy tồn tại dạng linh hồn thể nhưng những cảm giác của hắn vẫn như thân thể chân thật, hỉ, nộ, ai, lạc, đau đớn vẫn có thể cảm nhận, duy chỉ có điều là hắn không thấy thân thể mình thôi.

- "Cái thân thể quái dị này, không nhìn thấy nhưng vẫn biết đau, lần sau phải cẩn thận hơn mới được, sau này có bị người đâm một dao chảy máu cũng không thấy vết thương mà băng bó được, vậy thì đau lắm."

Hắn đứng trước thạch môn, chờ đợi một hồi cho vết thương đỡ đau rồi bắt chước Thanh Mâu, vươn tay kéo cái cần đá xuống.

"Ràoòòò….". Một tiếng động vang lên, thạch môn đã được khai mở, một luồng xú khí bốc lên nồng nặc, Trần Nhược Tư vội vàng lùi lại vài bước, xém nữa thì mửa hết cả ra. Đương nhiên đây cũng chỉ là một cảm giác, cho dù hắn có nôn ra thật thì cũng chẳng có cái gì phun ra cả.

Trần Nhược Tư đưa bàn tay hư ảo bịt chặt lấy hai lỗ mũi cũng là hư không lại thầm nghĩ : "Tỏa Tiên Động này vì sao lại có thứ mùi khó ngửi quá, lẽ nào bọn chúng thực sự đã hại chết cả thần tiên ở đây sao, bọn chúng chính mình đi vào không thấy khó ngửi sao?"

Trần Nhược Tư biết được người của Minh Tộc khi vào nơi này đều vận công hộ thể, cách ly thân thể với môi trường bên ngoài nên chắc cũng không ngửi thấy mùi gì cả. "Mùi khó ngửi như vậy, ta có nên vào hay không", Trần Nhược Tư trong lòng tự hỏi, lại chợt nhớ đến hai lỗ mũi tội nghiệp, liền đưa tay bịt mũi rồi từ từ tiến đến thạch môn chắn trước Tỏa Tiên Động.

Hắn đi vào với tốc độ thật chậm, gần như ngang bằng với một con kiến. Lúc này hắn nghe thấy phía sau có tiếng người nói chuyện, hắn quay đầu lại phía sau nhìn thấy vô số âm binh quỷ sứ Minh Tộc đang nhằm chỗ hắn chạy tới. Đám âm binh quỷ sứ này là do tiếng động mở cửa làm kinh động nên chạy tới đây. Trần Nhược Tư thấy vậy, bất chấp mùi xú uế gia tăng cước bộ lao đến chỗ thạch môn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện