Tài Năng Tuyệt Sắc

Quyển 2 - Chương 15: Đến Nhân Như Quốc



"Cẩn thận cái gì?" Thích Ngạo Sương đứng gần bên cạnh Kiều Sở Tâm. Bạch Đế và Hắc Vũ đứng trên vai Thích Ngạo Sương, trừng mắt nhìn Kiều Sở Tâm. Lòng của mọi người bị thót tới cổ họng, Phong Dật Hiên và Lãnh Lăng Vân cũng đã chuẩn bị bay về phía trước cứu nàng.

Nhưng, việc xảy ra khiến bọn họ kinh ngạc. Kiều Sở Tâm để cung xuống, nghiêng đầu nhìn Thích Ngạo Sương, đem cung cầm trong tay ném về phía sau, đập vào đầu Đông Phong Hầu, làm Đông Phong Hầu ôm đầu nhe răng la lối.

"Khắc Lôi Nhã!" Kiều Sở Tâm lên tiếng ôm lấy Thích Ngạo Sương khóc lên, khóc cực kỳ uất ức, đau lòng: " Khắc Lôi Nhã, chuyện gì thế, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ta nghe ngươi của Thần điện nói, ta rất lo lắng, nhất quyết tìm ngươi, ô ô ô ô..... "

Đông Phong Hầu há to mồm, quay đầu thẩn thờ nhìn Phong Dật Hiên và Lãnh Lăng Vân, sau đó ngượng ngùng nói: "Đừng nhìn ta như vậy, ta cũng không biết tại sao. Thời điểm Sở Tâm phát điên ai cũng không ngăn cản được." Xem ra Đông Phong Hầu rất đau khổ.

"Sở Tâm......" Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng vỗ lưng Kiều Sở Tâm nhẹ giọng an ủi: "Đừng khóc, không phải hiện giờ ta rất tốt sao?"

"Có thật tốt đâu, ngươi biến thành nam nhân. Ô ô ô......" Kiều Sở Tâm khóc càng đau lòng.

Sắc mặt của mọi người quái dị, hai mặt nhìn nhau. Thích Ngạo Sương cũng không biết nên cười hay nên khóc, dở khóc dở cười nói: "Ngươi quên dược thay đổi giới tính hả? Chúng ta uống cái đó, vì tránh né sự đuổi giết của Thần điện."

"À?" lúc này Kiều Sở Tâm mới chợt hiểu, nhưng người còn chút vẻ ngơ ngác.

Chợt, cả hang động lắc lư.

" Làm việc trước, tí nữa hả nói." Đông Phong Hầu đứng dậy, vội vàng nói " Để ta gọi động vật biển trở lại, chắc bây giờ bọn họ đã phá được cửa vào rồi, phía dưới cái ao nước này thong với đại dương. Chúng ta cứu người cá ra ngoài trước." "Đúng đúng. Chúng ta đi cứu những người cá này. Không ngờ lai gặp được mọi người, thật quá tốt." Kiều Sở Tâm hưng phấn, ánh mắt kích động và vui mừng.

"Mang những người cá tới cửa đá thông với đại dương đi. Thuận tiện phá huỷ nơi này." Đông Phong Hầu đưa cung cho Kiều Sở Tâm nhanh chóng nói.

Phong Dật Hiên và Lãnh Lăng Vân cũng không nói nhiều, nhấc những khung sắc trên mặt nước lên, Tập Ít Kì và Tập Ít Tư cũng vội vàng vào trong những căn phòng đá ôm những người cá ra, thả về ao. Để họ vào trong nước, những người cá trong ao tiến đến gần để chăm sóc những người mới được giải cứu.

Đại sảnh rung lên mạnh mẽ, nham thạch không ngừng rơi xuống. Liên tiếp những tiếng kêu thảm thiết, một số người bị Kiều Sở Tâm bắn đính vào tường đá, chỉ có thể trơ mắt nhìn những khối nham thạch khổng lồ rơi xuống, đập vào người họ. Toàn bộ người cá trong phòng đá đã được cứu ra, thả vào trong ao. Đến bây giờ những người cá mới bình tỉnh trở lại, hiểu được những người trước mắt là tới cứu bọn họ.

"Đi." Phong Dật Hiên trong nháy mắt, kết giới báo quanh mọi người. Nhẹ nhàng nâng tay, tất cả mọ người chìm trong nước, kết giới bao quanh những người cá, chờ đợi. Chợt một  thanh âm âm  truyền đến, nước bắt đầu chuyển động.

"Bên kia." Đông Phong Hầu duỗi ngón tay ra. "Thẳng về phía trước."

Phong Dật Hiên khống chế kết giới đi về phía trước, rất nhiều người nuốt nước miếng, càng ngày càng đến gần âm thanh ầm ầm.

Vẫn đi phía trước, thấy rất nhiều sinh vật biển đang dùng sức đập vào tường đá.

Bùm!!

Một tiếng động lớn vang lên, cửa đá đã vỡ Phong Dật Hiên không chế kết giới đi về phía trườc, những người cá kích động nhanh chóng bơi theo. Đông Phong Hầu đưa tay phải ra, ngón trỏ và ngón giữa co lại, chống đỡ mi tâm, nói lẩm bẩm trong miệng.

Ngay sau đó, một cái đầu động vật biển khổng lồ có thể lắp lối đi đang nhìn họ.

Ngao!

Động vật biển há to mồm phát tiếng kêu khiển trách, sau đó hung mãnh hướng về phía trước bơi đi.

"Nơi này không thể ở lại lâu." Đông Phong Hầu nhún vai giải thích hắn triệu hồi động vật biển khổng lồ là muốn phá hủy chỗ này.

Thích Ngạo Sương khẽ cau mày nhìn Đông Phong Hầu, nàng nhìn ra trong mắt Đông Phong Hầu có biến hóa. Hắn trước kia chỉ biết ăn và không nói chuyện rõ ràng lắm mà giờ, con người thay đổi. Trong lúc nàng không có ở cùng hắn chuyện gì đã xảy ra?

Những người cá phía sau họ vẫn tiếp tục bơi về phía trước.

Tập Ít Kì trừng to mắt mà nhìn những người cá đã đi xa thất thanh la lên:" Bọn họ đi rồi làm sao chúng ta đến được Nhân Ngư Quốc?"

"Không cần lo lắng, bọn họ sẽ ở bên ngoài chờ chúng ta." Đông Phong Hầu bỏ đi nghi ngờ Tập Ít Kì, "Bọn họ không giúp chúng ta, thì không cách nào chung ta thuận lợi và được Nhân Ngư Quốc."

"Khắc Lôi Nhã, cuối cùng chuyện gì xảy ra thế, chuyện gì xảy ra với tóc và mắt ngươi vậy, tại sao biến thành màu đen? Cũng uống thuốc che giấu sao?" Kiều Sở Nóng lòng hỏi.

Thích Ngạo Sương cười nhạt: "Đi ra ngoài rồi hãy nói."

Đáy mắt Kiều Sở Tâm rất lo lắng, nhưng vẫn gật đầu một cái.

Kết giới dưới nước cứ thẳng tiến về phía biển, bầu trời tối đen truyền đến tiếng ầm ầm trầm muộn, tất nhiên là Đông Phong Hầu đã kêu động vật biển phá hủy nơi đột ác kia.

Kết giới trôi lơ lững trên mặt biển, rất đông những người cá thấy kết giới, mở to hai mắt nhìn bọn họ, trong ánh mắt có cảm kích, có hy vọng.

Những người cá há to mồm nói chuyện, nhưng tất cả mọi người lại không hiểu ngôn ngữ.

"Đông Phong Hầu, nhanh phiên dịch đi!" Kiều Sở Tâm nóng nảy xông tởi bên cạnh Đông Phong Hầu khẽ quát.

"Bọn họ cảm tạ chúng ta cứu ra họ, nhưng một số người trong bọn họ rất yếu, không cách nào đi đường xa, hi vọng chúng ta có thể giúp họ về Nhân Ngư Quốc. Nếu chúng ta đồng ý hộ tống bọn họ trở về, khi đến Nhân Ngư Quốc họ sẽ  táp tạ chúng ta." Đông Phong Hầu phiên dịch.

"Oh." Kiều Sở Tâm nga một tiếng quay đầu nhìn Thích Ngạo Sương "Chúng ta đưa bọn họ trở về được không?"

Thích Ngạo Sương gật đầu, đấy cũng là mục đích lần này nàng đến đây.

Đông Phong Hầu gật đầu một cái, sau đó ngồi chồm hổm xuống nói chuyện với người cá, vẻ mặt tất cả các người cá mừng rỡ.

"Nhưng mà, làm sau chúng ta đi đến đó? Thuyền đâu?" Phong Dật Hiên vuốt cằm, nhìn kết giới "kết giới này không thể chống đỡ quá lâu."

"Ta có biện pháp." Đông Phong Hầu đứng dậy, đôi tay khép lại để trước ngực, trong miệng niệm chú ngữ. Nhưng, lần này hình như đọc chú ngữ dài hơn trước.

Đọc xong chú ngữ, một tiếng ầm thật lớn vang lên, một con vật khổng lồ đột nhiên xuất hiện trong nước, lơ lửng bơi tới trước mặt bọn họ.

Mọi người thật ngạc nhiên không biết ông vật này sống ở đâu mà có thể lớn như vậy, cái gì đây?

Tiếng bò rống

Động vật biển phát ra tiếng kêu, sau đó đột nhiên há to mồm, hút bọn họ vào, t. Trước mắt mọi, toàn bộ những người cá và vòng kết giới bí ẩn đều bị hút vào trong,   trong nháy mắt tối tâm.

Phong Dật Hiên và Lãnh Lăng Vân vừa muốn động, Đông Phong Hầu vội ngăn cản: "Không được! Chúng ta cần nó đưa chúng ta đến Nhân Như Quốc."

Lời Đông Phong Hầu vừa nói, ánh sáng xung qunh xuất hiện. Toàn bộ bọn họ bị động vật biển nuốt vào trong bụng. Bên trong thân thể động vật biển thân thể ấm áp, phía dưới là nước biển, người cá cũng có chút hốt hoảng. Đông Phong Hầu hướng tới bọn người cá khoát tay, người cá yên tĩnh lại.

"Chổ này là bên trong thân thể của nó. Phía dưới là vùng nước biển, có chổ cho người cá nghỉ ngơi, chúng ta cũng nghỉ ngơi đi." Đông Phong Hầu chỉ chỉ về phía trên. Mọi người ngẩng đầu nhìn, thấy từng dãy Nhục Bích giống như thớ thịt dài màu hồng, trên thành những dãy Nhục Bích là những loại đá quý sáng lấp lánh. Ánh sáng này, chính là ánh sáng cơ duyên.

"Con bò Mu Mu này hay ăn lung tung, những thứ đó không cách nào tiêu hóa, liền nằm ở phía trên đó." Đông Phong Hầu giải thích kêu Phong Dật Hiên khống chế kết giới bay đi đến, phía trên có thể không cần dùng kết giới.

"Bờ biển chính là một cái thôn! Đông Phong Hầu, con vật này có thể nuốt trọn một cái thôn. Có thể nuốt cái làng chài đó, những người đó buônn bán ngươi cá." Thích Ngạo Sương cũng không quên cái làng chài đó.

"Uh. Ta sẽ." Đông Phong Hầu nhắm mắt lại, mi mắt hiện lên màu đỏ, lóe lên chỉ chốc lát, Đông Phong Hầu ngưng động tác, lên tiếng nói "Yên tâm, một tí nữ thôi cái tôn đá sẽ không còn tồn tại trên thế giới này."

"Tốt lắm, ngươi có thể nói cho ta biết chuyện gì xảy ra với ngươi không. Hạ Thiên và Thuỷ Văn Mặc không đi cùng các ngươi sao?" Thích Ngạo Sương ngồi xuống, hài hước nhìn Đông Phong hầu nói: "Còn nữa, Đông Phong Hầu, ngươi, giờ ngươi rất thông minh."

"Oa, không nên nói như vậy a, ta vốn bị cấm chế linh hồn, thật ra ta rất thông minh đó." Đông Phong Hầu bĩu môi, khó chịu nói, bàn tay đặt trên Nhục Bích, cùng nói chuyện với con Mu Mu, chỉ huy nó bi đúng hướng.

"Chúng ta và Hạ Thiên thất lạc nhau. Chúng ta gặp phải ma thú cường đại tập kích, chúng ta trốn thoát, nhưng lai thất lạc nhau. Bây giờ chúng ta cũng không biết bọn họ đang ở nơi nào. Ta nghe chuyện xảy An Mạt Cách Lan liền lập tức tìm ngươi. Ta biết rõ những việc đó không phải là ngươi làm. Thần điện Quang Minh ghê tởm hãm hại ngươi!" Nói xong lời cuối cùng Kiều Sở Tâm tức giận quơ tay múa mình chân.

"Khắc Lôi Nhã, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Sắc mặt Đông Phong Hầu nặng nề. Hắn cũng không tin tưởng là Khắc Lôi Nhã làm.

"Tên ta bây giờ, là Thích Ngạo Sương." Thích Ngạo Sương thản nhiên nói.

"Thích Ngạo Sương?" Kiều Sở Tâm và Đông Phong Hầu kinh ngạc lặp lại.

"Ư, đây mới là tên thật của ta." Tiếp đó Thích Ngạo Sương bình thản đem sự tình nói lai một lần nữa. Mọi người trầm mặc, đôi môi của Kiều Sở Tâm bị nàng cắn rớm máu, đáy mắt Đông Phong Hầu đều là lửa giận ngập trời. Mặc dù giọng Thích Ngạo Sương rất bình thản, nhưng 2 người có thể hình dung ra cái cảnh tượng khủng kiếp ấy.

"Đám người khốn kiếp, súc sinh!" Đông Phong Hầu siết chặt quả đấm.

"Vậy bây giờ chúng ta nhanh tìm người luyện thần khí Tập Tề Na!" Kiều Sở Tâm nắm chặt quả đấm nói, "Sớm chế tạo ra thần khí, giết chết Nữ Thần Quang giả nhân giả nghĩa ghê tởm kia."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện