Tài Năng Tuyệt Sắc

Quyển 2 - Chương 14: Nhân Ngư (Người cá) 2



Đoàn người Phong Dật Hiên đi theo chỉ dẫn của Thích Ngạo Sương thẳng về phía khối đá nham thạch nơi Thích Ngạo Sương đang trốn.

"Ngạo Sương." Phong Dật Hiên nhỏ giọng gọi.

"Lối vào phía sau khối đá nham thạch kia." Thích Ngạo Sương chỉ vào khối đá Nham Thạch khổng lồ cách đó không xa.

"Để ta mở cửa đá Nham thạch." Tập Ít Kì làm phép.

"Không, còn chưa biết tình hình bên trong như thế nào, không nên gấp." Thích Ngạo Sương đi về phía trước, vỗ 3 cái vào học văn trên tảng đá nham thạch khổng lồ. Nham thạch di chuyển, xuất hiện gương mặt một người, trên mặt người kia có chút nghi ngờ, sắc mặt đại biến khi thấy trước mắt mình là một người xa lạ, định vươn tay chạm vào cái gì đó bên cạnh.

Động tác của Thích Ngạo Sương rất nhanh, nhẹ nhàng vươn tay đến cổ người nọ. Không một tiếng động người nọ co quấp chậm rãi ngã xuống.

Bọn họ tiến vào lối đi tĩnh mịch, hai bên lối đi cắm đuốc, gió nhẹ thổi qua, ngọn lửa nhẹ chập chờn, lộ ra một cỗ không khí quỷ dị.

"Mùi máu tươi." Lãnh Lăng Vân khẽ cau mày, mùi máu tươi từ cuối lôi đi theo giá biển truyền tới!

Phong Dật Hiên cau mày nói: "Hôm nay, có lẽ là ngày trưởng thành của một đám người cá." Sắc mặt mọi người hơi đổi. Lời nói này có ý gì, mọi người dĩ nhiên hiểu. Trưởng thành, dĩ nhiên sẽ bị xé rách đuôi cá để tạo nên cặp chân!

Thích Ngạo Sương không nói gì, đi đầu về phía trước. Trong thông đạo rất nhiều cái bẫy. Thích Ngạo Sương lai dể dàng phá giải, Tập Ít Kì và Tập Ít Tư giật mình một chút. Trong mắt bọn họ, Thích Ngạo Sương là Ma Vũ Song Tu, nhưng mà, tại sao còn biết luôn những thứ này? Thích Ngạo Sương hóa giải từng cái bẫy, chợt nhớ tới một người. Đó chính là Tạp Mễ Nhĩ. Những cơ quan này, phần lớn phương pháp hóa giải đều đo Tạp Mễ Nhĩ dạy nàng. Luôn dịu dàng mỉm cười như gió xuân nhưng lại hay mắng mắng chửi người, giờ này không biết đang làm gì?

Có lẽ những người này tự tin quá mức vào những cái bẫy này, cuối lối đi chỉ có hai người vệ thủ. "Nhanh chóng giải quyết hai người này, Ném bọn họ vào lối đi. Lối đi." Mùi máu tươi càng đậm, trong tiến sóng có có tiếng kêu thảm thiết truyền đến.

Trước mắt bọn họ là một tòa nhà ngục lớn dưới lòng một ao nước khổng lồ, phía trên ao nước được bao bọc bằng những song chắn rất kiên cố, trong ao có rất nhiều người cá! Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, ánh sáng từ những cây cuốc xuyên qua mặt ao nên có thể thấy những vẩy cá lấp lánh, âm thanh ào ào không dứt truyền đến tai. Những tiếng kêu thảm đây tức giận, kiến người ta sợ hãi.

Phía sau ao nước là một căn nhà đá, người ở trong nhà đa đang bận rộn, mà mùi máu tươi chính là từ trong căn phòng đó phát ra. Tất cả mọi người trong đại sảnh rất bận rộn, nên không ai để ý tới cái lối đi này. Xuất hiên nhiều người lạ.

Không ai biết, lúc này, lại có thêm hai người từ lối đi vào. Yên lặng không một tiếng động lẻn vào.

Thích Ngạo Sương chậm rãi đi vào bên trong gian phòng đá, mọi người trong phòng rất bận rộn. Trên bàn đá trói một người cá không còn sức lực giãy giụa. Trên người người cá sáng lấp lánh, lay động thân thể xinh đẹp,  khuôn mặt tuyết trắng xinh đẹp, trong mắt đẹp tràn đầy sợ hãi. Hai tay và eo của nàng bị trói cố định trên bàn đá, xung quanh bàn đá có rất nhiều người đang đánh vào vây ở đuôi nàng. Vết máu loang lổ phía dưới bàn đá. Nhà đá lạnh lẽo, mấy người cá đã bất tỉnh, mái tóc dài uyển chuyển che lấy thân thể, vây ở đuôi đã không còn, thay vào đó là một đôi chân trắng tuyết, trên đùi loang lổ vết máu. Sắc mặt của các nàng tái nhợt khác thường.

"Nhanh một chút, bên này còn muốn 3 người cá nữa." Một người đang đánh vào vây đuôi của người cá gầm lên với người bên cạnh. Trong tay nam tử cầm một thanh chủy thủ sắc bén, trên tay còn lai cầm một cái lọ dựng con ngươi màu xanh. Mọi người rất chăm chú vào công việc của mình, không phát hiện có rất nhiều người lạ xuất hiện.

"Biết, phiền chết mất, các ngươi không thấy à. Vừa rồi làm vỡ một cái lọ đựng 2 con ngươi sao, nó rất quý đấy." Nam tử kia không nhịn được lên tiếng, trên tay cầm chủy thủ tiến tới bên hông người cá, chuẩn bị đâm vào.

Rất nhanh, một cơn đau đớn ập tới người cá đang nằm bất động trên bàn đá.

"Súc sinh!" Tập Ít Kì và Tập Ít Tư gầm lên, đồng thời ra tay. Hai cổ sức mạnh bóng tối khổng lồ trực tiếp xuyên qua thân thể nam tử cầm chủy thủ. Phù một tiếng, máu tươi từ nam tử phun ra, tung tóe lên mặt mấy người bên cạnh, cả người cá đang bị trói trên bàn đá.

"Ai?!" Mọi người hoảng sợ xoay người không biết từ bao giờ có rất nhiều người lạ xuất hiện.

"Các ngươi giải quyết nơi này."Phong Dật Hiên nói Tập Ít Kì và Tập Ít Tư nhanh chóng chay đến những căn phòng khác. Lãnh Lăng Vân và Thích Ngạo Sương cũng chia nhau ra làm việc, cứu những người cá trong các căn phòng. Trong đại sảnh rất ồn ào, trong khoảng thời gian ngắn không ai chú ý tới điểm khác thường.

Cảnh tượng trong nhà đá thê thảm khiến trong lòng Thích Ngạo Sương tức giận. Thích Ngạo Sương đứng ở trước một nhà đá khác, nhìn cảnh tượng thê thảm bên trong bóp chặt quả đấm khanh khách. Trong phòng đá, một người cá bị sợi dây ghìm chặt cổ treo trên không đã sớm tắt thở, một nửa vây đuôi đã biến thành bắp đùi, bên còn lại là vảy cá. Tất nhiên là bị thất bại khi tách vây cá. Cho nên người cá này được dùng làm những chuyện khác. Đó chính là bị móc con ngươi, đem con ngươi chế thành Bảo Châu, cạo sạch vảy toàn thân để làm Sáp Nhân Ngư.

"Ngươi là ai? Làm sao có......", Một nam tử cầm chùy thủy thấy Thích Ngạo Sương xuất hiện kinh ngạc quát to.

Trả lời hắn là một thanh âm lạnh lẽo sắc bén, mủi kiếm xuyên qua lồng ngực hắn, hung hăng xoay nửa vòng tròn, làm lòng ngực hắn vỡ nát, mới hả được cơn giận trong lòng.

Thích Ngạo Sương nhìn những người cá đã chết bị treo ở trên tường đá không còn 2 con ngươi mà chỉ là 2 lỗ rỗng toàn máu, máu vẫn còn nhỏ từng giọt xuống mặt đất. Bên cạnh là những chiếc bình dựng những con ngươi xanh lá. Thích Ngạo Sương nhắm mắt lại, thở dài, trong lòng không chỉ tức giận mà còn có đau thương. Nhân tính, nhân tính......

Ngay sau đó, liên tiếp những tiếng kêu thảm thiết phát ra. Những tiếng kêu thảm thiết, chắc chắn không phải là của những người cá. Mà là của những con người điên rồ kia. Thích Ngạo Sương nhìn trạng thái bi thảm trước mắt thật lâu vẫn không nhúc nhích, trong lòng cực hận.

Cuối cùng, Thích Ngạo Sương mang tâm trạng nặng nề bước ra khỏi nhà đá, liền thấy cảnh tượng kiến nàng ngây người.

Đám người trong nhà đá chạy tán loạn, khuôn mặt hoảng sợ. Thế nhưng, từng mũi tên Lôi Điện nứ theo hướng họ chay mà đuổi theo, không chút sai lệch cấm vào sau lưng. Ngay lập tức, tiếng kêu thảm thiết vang dội cả đại sảnh. Mùi máu tươi càng đậm.

Lóe Điện Quang Tiễn? Tiễn Ma Pháp? Ma pháp hệ Lôi Điện?

Thích Ngạo Sương chợt quay đầu nhìn về phía bắn ra Tiễn Ma Pháp, liền thấy cô gái đang bắn cung rất quen thuộc.

Kiều Sở Tâm!!!

Giờ phút này sắc mặt của nàng đỏ lên, trong mắt rất tức giận. Những mũi tên trong tay bắn ra không ngừng.

"Đi chết đi! Súc sinh! Súc sinh!" Kiều Sở Tâm tức giận điên cuồng bắn tên, không chút lưu tình, Tiễn Ma Pháp bắn vào lồng ngực bọn họ, đầu. Trong đại sảnh tràn ngập máu tươi, vẩy ra đến tận ao nước.

Phong Dật Hiên thấy vậy, vọt tới trước mặt Kiều Sở Tâm, Kiều Sở Tâm kinh ngạc lập tức xoay người, hung ác hướng mũi tên về phía Phong Dật Hiên.

"Này! Kiều Sở Tâm! Ta là Phong Dật Hiên mà!" Phong Dật Hiên tức giận hô to, khó khắn tránh thoát một mủi. Có chút ảo não, bây giờ hắn đang giả làm một cô gái, cho nên Kiều Sở Tâm không nhận ra sao?

Hai huynh đệ nhà Tập Ít thấy một cô gái hung ác đột nhiên xuất hiện.

"Kiều Sở Tâm?" Lãnh Lăng Vân đi về phía Kiều Sở Tâm, vừa lên tiếng, thì mũi tên hung ác của Kiều Sở Tâm cũng xuất hiện gần bên hắn.

"Xảy ra chuyện gì?!" Lãnh Lăng Vân cau mày nhìn về phía Kiều Sở Tâm đang phát điên, nhanh chóng vọt đến bên cạnh Phong Dật Hiên. Hắn có cùng ý nghĩ với Phong Dật Hiên, chẳng lẽ mình giả thành cô gái nên Kiều Sở Tâm không nhận ra.

Nhưng ngay lập tức, Lãnh Lăng Vân liền bỏ qua ý nghĩ này.

"Ha ha, Lãnh Lăng Vân, ngươi người ăn mặc thành cô nương?" Một cái giọng nói quen thuộc vang đến. Lãnh Lăng Vân định thần lại, một khuôn mặt bỉ ổi núp dưới bàn đá sau lưng Kiều Sở Tâm.

"Đông Phong Hầu?" Lãnh Lăng Vân có chút nghi ngờ. Trong trí nhớ của hắn, Đông Phong Hầu trầm mặc ít nói, nói chuyện đều rất hỗn độn, sao có thể nói chuyện rõ  như thế.

"Tránh đi. Thời điểm Sở Tâm kích động nàng không phân biệt thù hay bạn đâu, cẩn thận là tốt nhất." Đông Phong Hầu núp dưới bàn đá nói với Lãnh Lăng Vân.

Thời điểm kích động không phân biệt thù hay bạn?!

"Sở Tâm." Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng bay đến, tới gần bên người Kiều Sở Tâm.

"Cẩn thận!" Mọi người đồng loạt lên tiếng cảnh báo. Phải biết, bây giờ Thích Ngạo Sương không có chút đề phòng chút nào nào với Kiều Sở Tâm cũng không biết Kiều Sở Tâm đang kích động không bân biệt địch hay bạn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện