Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1702



Chương 1702

“Ngươi cái gì mà ngươi, Dao Hân là vị hôn thê của ngươi, ngươi còn thất thần làm gì, còn không mau bế người lên.” Tây Lăng Thiên Vũ biết tình huống của Dao Hân, nhưng hắn ta hoàn toàn không có ý muốn nhúng tay vào.

Một ván này, thua không chỉ có Dao Hân mà còn có hoàng thất Tây Lăng, lúc này hắn ta muốn tiến lên ôm Dao Hân, đứa bé trong bụng Dao Hân kia chính là nhân tài của Tây Lăng bọn họ đã mất rồi, mà Đông Lăng Tử Thuần không giống vậy, hắn ta tiến lên……

Hoàng thượng Đông Lăng phải cho họ một lời giải thích, ít nhất hôn sự của hắn ta và Dao Hân sẽ không có gì ngoài ý muốn nữa.

Ai… Dao Hân, hoàng huynh chỉ có thể giúp ngươi đến đây, con đường kế tiếp phải nhờ vào chính ngươi, ngươi tự giải quyết cho tốt!

Đông Lăng Tử Thuần dưới áp lực của mọi người, không thể không bế Dao Hân lên trước được, vừa mới chuẩn bị động thủ, Tây Lăng Thiên Vũ đã tiến lên ngăn cản một chút: “Cởi quần áo ra trước.”

Phượng Khương Trần kêu Đông Lăng Tử Thuần ôm Dao Hân, xem như giúp Tây Lăng một phen, hắn ta hiện tại trả ân tình này về, cả người Dao Hân toàn là máu, bị người ta nhìn thấy khó tránh khỏi sẽ gặp phải chuyện.

Đông Lăng Tử Thuần vừa thấy linh cửu phía sau thì hiểu ra, đỏ của ngày vui trắng của lễ tang chọi nhau, cũng không phải là chuyện tốt gì, cho dù Phượng Khương Trần không thèm để ý, nhưng khó tránh những người khác sẽ không để ý, Đông Lăng Tử Thuần vội vàng cởi áo ngoài xuống, quấn quanh Dao Hân xong mới ôm lên: “Khương Trần, thành thật xin lỗi!”

Dao Hân là hôn thê của hắn ta, cho dù hắn ta không thừa nhận thì lúc này cũng cần phải xin lỗi nàng.

“Thuần vương điện hạ khách khí, điện hạ nếu như cảm thấy có lỗi với Khương Trần, vậy xin ngươi thành thật kể lại chuyện này cho hoàng thượng nghe, từ đầu tới cuối Khương Trần đều không chạm vào công chúa Dao Hân một chút nào, càng không có nói nặng nàng ta câu nào, còn xin hoàng thượng và Thuần vương điện hạ cho Khương Trần công đạo.” Nói nàng giận chó đánh mèo cũng được, nói nàng quá đáng cũng được, dù sao nàng hiện tại thấy Thuần vương cũng không vừa mắt.

Dao Hân là Thuần vương phi tương lai, với Thuần vương vinh thì cùng vinh, nhục thì cùng nhục, một ngày còn Thuần vương, thì ngày đó vẫn còn Dao Hân.

“Ngươi yên tâm, ta sẽ nói rõ với hoàng thượng, Tây Lăng cũng nên cho ta một lời giải thích.” Đông Lăng Tử Thuần liếc Tây Lăng Thiên Vũ một cái.

Mặc kệ nói thế nào, đứa nhỏ trong bụng của Dao Hân cũng là của hắn ta, cứ như vậy không còn, hắn ta đương nhiên cũng sẽ khó chịu.

Tây Lăng Thiên Vũ không thèm để ý quay mặt đi.

Hoàng thất Đông Lăng nếu có ý kiến gì về Dao Hân, với hắn ta mà nói là chuyện tốt, điều này nói rõ việc Dao Hân hòa thân một chút giá trị cho Tây Lăng Thiên Lâm cũng không có.

Đông Lăng Tử Thuần ôm Dao Hân đi, nhưng trên mặt đất vẫn còn một vũng máu, Tây Lăng Thiên Vũ làm người tốt tới cùng, lập tức cởi áo ngoài của mình ra, trải lên vũng máu kia: “Khương Trần, thành thật xin lỗi, gây thêm phiền phức cho ngươi.”

Xác thật là phiền phức, cha mẹ người ta hạ táng, Dao Hân vừa tới đã làm vậy, chuyện này cũng chỉ có Phượng Khương Trần mới có thể nhịn được, đổi thành bất kỳ một ai, nhất định sẽ xông lên xé nát Dao Hân.

Đương nhiên, hôm nay Phượng Khương Trần nếu như chạm vào Dao Hân, nàng cũng chết chắc rồi!

“Chuyện giải quyết xong là được rồi, Vũ hoàng tử, phiền ngươi chuyển lời thay ta nói với công chúa Dao Hân một câu: Nàng ta cũng có cha mẹ.” Phượng Khương Trần nói xong, đã xoay người đưa lưng về phía Tây Lăng Thiên Vũ, không hề phản ứng với Tây Lăng Thiên Vũ, Tây Lăng Thiên Vũ sờ mũi không hé răng, lời uy hiếp của Phượng Khương Trần hắn ta nghe hiểu, chỉ là…… Hắn ta có cần nói cho Phương Khương Trần biết, cha của Dao Hân cũng là cha của hắn ta không đây?

Bỏ đi, Phượng Khương Trần có lẽ không rảnh để ý tới hắn ta đâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện