Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang NPC Trong Trò Chơi Sinh Tồn
Quyển 5 - Chương 121: Không Người Biết Hiểu
Tại phòng thí nghiệm.
Nhậm Dật Phi dùng sức bẻ vòng kim loại trên tay, nhưng hắn càng cố dùng sức thì dòng điện lại càng mạnh mẽ. Làn da hai bên cổ tay xuất hiện vết bỏng do điện giật, còn có mùi vị bị thiêu đốt.
Không biết thứ này cấu tạo bằng cái gì. Nhậm Dật Phi sờ soạng bên ngoài không thấy đường nối đâu, chỉ có mấy chấm tròn nhỏ dưới vòng tay kề sát làn da hắn, dùng để phóng thích dòng điện.
Cho dù thế nào, Nhậm Dật Phi đều không thoát nổi. Hắn buông tay xuống, từ bỏ ý định phá vòng kim loại rồi bắt đầu quan sát bức tường thủy tinh không trong suốt trước mặt, sau đó thử thăm dò đánh vào mặt kính.
Nhậm Dật Phi bị choáng thuốc mê một khoảng thời gian, hắn mất ý thức không lâu lắm, khi tỉnh lại đã ở chỗ này. Đây là một căn phòng pha lê vuông vức chưa đến một mét vuông.
Xem từ góc độ của Nhậm Dật Phi, kính thủy tinh là kính không trong suốt. Nhưng hắn không phải Tinh Hồng Nữ Vu thật sự, đương nhiên hắn biết thứ này là kính một chiều, đúng là không gian giam cầm vật thực nghiệm số 7.
Chắc chắn là phòng thí nghiệm.
Đoán chừng hiện tại có rất nhiều người đang đứng bên ngoài quan sát Nhậm Dật Phi, tựa như xem chuột bạch trong lồng. Hắn nghe được chút thanh âm nói chuyện sắp xếp việc thực nghiệm. Chẳng qua thanh âm rất nhỏ, có lẽ gian phòng còn có tác dụng cách âm.
Vì đề phòng Nhậm Dật Phi chạy trốn, bọn họ có đeo một vòng kim loại hình tròn trên cổ hắn. Chỉ cần Nhậm Dật Phi có hành động phản kháng, bên trong sẽ lập tức sinh ra dòng điện.
Người thay thế Tinh Hồng Nữ Vu là Nhậm Dật Phi vừa mới thăm dò xong, hắn bình tĩnh kết luận. Dòng điện không có tính công kích trí mạng đến Tinh Hồng Nữ Vu nên bọn họ dùng nó để khống chế hắn, chứ không phải giết chết hắn.
Gian phòng sáng trưng, đối với một quái vật sợ sáng mà nói thì nó thật sự rất sáng.
Ánh sáng không tốt cho quái vật, mặc dù loại ánh sáng trong phòng thí nghiệm không mang theo tia tử ngoại mãnh liệt như ánh nắng mặt trời đi nữa, Nhậm Dật Phi vẫn cảm thấy không thoải mái chút nào.
Tâm lý khó chịu, ‘kiêu ngạo’ của hắn cũng không cho phép Nhậm Dật Phi lâm vào tình cảnh bị cầm tù.
Thật ra ngoại trừ vài người nào đó thích bị ngược thì đa số con người với chúng sinh đều không thích cảm giác bị người khác trói buộc, quá mất tự do.
Nơi này là phòng thí nghiệm, không lâu lúc trước hắn đã tới một chuyến. Đây cũng là nơi Tinh Hồng Nữ Vu quen thuộc, hơn nữa còn giữ lại rất nhiều ký ức ám ảnh, đương nhiên Tinh Hồng Nữ Vu sẽ kháng cự và bài xích theo bản năng.
Nhậm Dật Phi đánh cửa kính dồn dập.
Thậm chí hắn không nhịn được nhớ đến, đây có phải nơi quái vật nhỏ số 7 chết đi không? Nhậm Dật Phi tận mắt nhìn thấy hắn chết, một loại cảm giác bi thương không nói nên lời lượn lờ trong lòng, sau đó dần biến thành giận dữ.
“Sau khi phát hiện mình tiến vào phòng kính số 1, hắn liền kháng cự mãnh liệt, xem ra vì ký ức khắc sâu.” Nhân viên nghiên cứu vừa quan sát Nhậm Dật Phi vừa cúi đầu ghi chép.
“Năng lực tự lành đã tăng mạnh rất nhiều, làn da bị điện giật không lâu có thể hồi phục rất nhanh. Bố trí một vài thực nghiệm độc tố đi, hai năm không gặp, tôi rất tò mò về số liệu trên người hắn.”
“Tốt nhất là không nên, bên kia có mệnh lệnh phải chuyển hắn đến nơi khác trong đêm nay. Đây là con cuối cùng, không thể tạo ra bất kỳ thương tổn nào.” Một nhân viên nghiên cứu khác lên tiếng ngăn cản.
Hiện tại đã không giống quá khứ, trước mắt chỉ còn một quái vật nhỏ cuối cùng, bọn họ không thể làm thực nghiệm tùy tiện.
“Thật đáng tiếc.” Nhân viên nghiên cứu nọ cực kỳ tiếc nuối.
Nhóm nhân viên nghiên cứu trong phòng thí nghiệm đều là “bạn cũ” của Tinh Hồng Nữ Vu. Hai năm trước Tinh Hồng Nữ Vu chạy khỏi căn cứ, bọn họ vẫn luôn tiếc chuyện vật thực nghiệm tốt nhất thoát đi.
Về phần vật thực nghiệm còn lại, quái vật da dày thịt béo đến đâu cũng không dùng bền bằng hắn.
Chúng nó không có năng lực tự lành nghịch thiên như Tinh Hồng Nữ Vu. Cho dù mổ xẻ da thịt, bị thương nghiêm trọng thế nào thì cùng lắm nửa tháng, hắn sẽ hoàn toàn khôi phục.
Làm gì có vật thực nghiệm nào tốt hơn Tinh Hồng Nữ Vu nữa? Trời sinh hắn chính là tồn tại vì khoa học.
Bây giờ Tinh Hồng Nữ Vu trở về, nhóm người nhân viên nghiên cứu là những người vui nhất.
Đáng tiếc bên kia cũng cảnh cáo bọn họ: “Đây là con cuối cùng, không thể không kiêng nể gì giống như lúc trước. Nếu Tinh Hồng Nữ Vu xuất hiện vấn đề gì, căn cứ sẽ gặp phiền phức ngay.”
“Thí nghiệm loài người mới của chúng ta không thể tiếp tục nữa sao?” Nhân viên nghiên cứu say mê nhìn quái vật nhỏ, “Gen con người, thân phận quái vật, đúng là một tổ hợp sai lầm mà thần linh chọn phải ngẫu nhiên.”
“Trên người hắn có mật mã giải khóa cho sự dung hợp giữa hai gen mà chúng ta tìm kiếm.”
Không biết bao lâu, rốt cuộc Tinh Hồng Nữ Vu cũng dần bình tĩnh. Hắn chống hai tay lên mặt kính thủy tinh, đôi mắt xuyên qua kính không trong suốt, giống như đang nhìn cái gì.
Tinh Hồng Nữ Vu dựa tường kính rất gần, gương mặt xinh đẹp khiến người ta xuýt xoa hoàn toàn bại lộ trước mắt nhân viên nghiên cứu.
“Đôi mắt hắn mê người thật nhỉ. Vừa sáng trong vừa thuần khiết, không khác nào động vật.” Một nhân viên nghiên cứu kinh ngạc cảm thán.
Đôi mắt của loài chó vừa ôn thuận vừa sáng ngời, đôi mắt của mèo nhỏ vừa lạnh lùng vừa thâm thúy, không có tình cảm phức tạp như con người. Đôi khi linh hồn thuần khiết sẽ thể hiện qua đôi mắt, Tinh Hồng Nữ Vu cũng giống thế.
Đồng nghiệp người nọ nghe vậy liền cười nhạo: “Nếu cậu xem hắn là một loài động vật vô hại thì không ổn rồi. Hắn là quái vật không hơn không kém, mỗi một phần cơ thịt trên thân thể đều sinh ra để săn giết và sinh tồn.”
“Trải qua một chuyện quái vật mê hoặc nhân viên nghiên cứu, chẳng lẽ cậu không nhớ? Lúc nào cũng phải đề phòng loại quái vật này, vĩnh viễn ghi nhớ đây là dị loại, là dị loại chèn ép không gian sinh tồn của chúng ta!”
Dường như nhân viên nghiên cứu nọ có thù hận gì khắc cốt ghi tâm với quái vật, hắn cười kinh thường một tiếng: “Nếu các cậu không tin, tôi cho các cậu xem.”
Hắn ấn xuống một phím nào đó, tường kính một chiều dần dần rõ ràng, cuối cùng biến thành một tấm gương trong suốt.
Nhậm Dật Phi nhìn thấy bên ngoài, hắn cũng nhìn thấy nhóm nhân viên nghiên cứu mặc áo blouse trắng đang đứng.
Nơi đây đúng là phòng thí nghiệm, hai bên Nhậm Dật Phi đều là phòng thủy tinh vuông vức, bên trong đã sớm trống không.
Phòng thí nghiệm rất sạch sẽ, thi thể hôm qua và vết máu đầy đất đã được bọn họ xử lý. Có điều ngoài mặt Nhậm Dật Phi vẫn hơi cứng đờ, sau đó hắn lộ ra kháng cự.
“Còn nhớ tôi không? Ồ có lẽ tôi phải hỏi là, cậu còn nhớ nó không?” Nhân viên nghiên cứu lấy ra một lọ thuốc thử màu bạc, đó là loại thuốc đặc biệt nhắm vào Tinh Hồng Nữ Vu.
Nhậm Dật Phi liếc mắt một cái liền nhận ra, thứ thuốc kia đã từng dùng một lần khi Tinh Hồng Nữ Vu còn nhỏ, cuối cùng làm hắn chết đi.
“A!” Nhậm Dật Phi đấm vào cửa kính, hắn quay về phía nhân viên nghiên cứu gầm gừ đe dọa.
“Các cậu xem, các cậu cảm thấy loại sinh vật này có thể giao lưu à? Không thể!” Nhân viên nghiên cứu đi tới chỉ vào Nhậm Dật Phi, hắn xoay người nhìn đồng nghiệp chằm chằm, “Quái vật chính là quái vật, cho dù có cho hắn thêm một trăm năm, hắn cũng không tiến hóa thành con người nổi.”
“Vẹt có thể bắt chước lời nói con người, tinh tinh có thể sử dụng công cụ, chó có thể được huấn luyện thành đồng sự nghiệp vụ, nhưng chúng nó vẫn chỉ là động vật. Quái vật cũng… Các cậu làm sao vậy?”
Các nhân viên nghiên cứu khác đều trừng mắt về phía sau lưng hắn. Nhân viên nghiên cứu này không hiểu chuyện gì, hắn xoay người, lập tức nhìn thấy quái vật nhỏ cắn đứt ngón tay, sau đó vẽ một dấu X đỏ trên kính thủy tinh. Đôi mắt Tinh Hồng Nữ Vu lạnh lùng nhìn hắn, mang theo thù hận không thể tha thứ.
“Cậu cảm thấy động vật sẽ như vậy sao?” Đồng nghiệp hắn hỏi, “Quái vật và động vật vốn không giống nhau, cho nên chúng ta mới ở nơi này tìm kiếm khả năng kết hợp giữa gen con người với gen quái vật.”
“Căm thù không thuộc về tình cảm cấp cao. Đạo đức và lý trí tốt đẹp mới phải.” Nhân viên nghiên cứu kia vẫn khăng khăng ý kiến chính mình.
Hắn nhìn đồng nghiệp trước mặt: “Tôi khuyên các cậu nên hiểu, quái vật chỉ có thể là quái vật. Tôi không mong phòng thí nghiệm lại xuất hiện cái kiểu quái vật và con người yêu nhau, quả đúng là sự sỉ nhục của giới khoa học.”
Bên ngoài phòng thí nghiệm, tại thành phố ngầm.
Nhân lúc phía chính phủ bắt giữ Tinh Hồng Nữ Vu, thành phố ngầm nổ ra một cuộc biểu tình thị uy trùng trùng điệp điệp. Salman là người châm mồi lửa, trong hai ngày là có thể cháy đến lãnh đạo cấp cao, khiến bọn họ kinh hồn bạt vía.
Bởi vì bọn họ chèn ép bao nhiêu con người, giai cấp dưới thành phố ngầm lại phân bậc rõ rệt, đủ loại vấn đề phát sinh rốt cuộc bùng nổ ngay hôm nay.
Tuy vũ khí bị quản lý, trong tay dân cư bình thường cũng không có vũ khí gì hữu dụng nhưng số người nổi dậy rất đông, sau khi tập kết tạo thành một lực lượng khiến lòng người phát sợ.
Giữa đám người có một thanh niên chân dài đội mũ biểu tình, hắn trầm mặc đi theo đội ngũ, tay cầm một lá cờ nhỏ viết mấy chữ “Vì bình đẳng nhân sinh”. Đây là Salman, hắn là một trong những người khởi xướng trận biểu tình lần này.
Ngày thứ ba Salman đến đã trà trộn vào quần thể phản động. Hắn làm người đứng giữa liên kết các thế lực phản căn cứ rải rác, chuẩn bị hôm nay đánh sâu vào vị trí lãnh đạo chính phủ. Nhưng Salman không nghĩ sẽ có nhiều người tham gia như vậy.
Căn cứ hơn mười nghìn người, nơi này đã có hai nghìn.
Con số hai nghìn không tính quá lớn, nhưng đi giữa biển người vẫn có cảm giác bị lịch sử thúc đẩy.
Salman phụ trách cung cấp tin tức, nói trắng ra là cung cấp mấy bản ghi chép về sinh hoạt xa xỉ thối nát của đám người quyền quý. Có điều vì khoảng cách giàu nghèo trong thành phố quá lớn, lớn đến mức cho dù chuyện này là sự thật thì cũng không thể tiếp thu.
Người vốn phải chết hay người đang kéo dài hơi tàn, thay vì cam chịu thì không bằng cùng nhau góp sức. Có lẽ hiện tại bọn họ không kịp hưởng thụ trái ngọt, thế nhưng con cháu về sau có thể nếm được chút công bằng.
Sinh mệnh vì niềm tin mà thiêu đốt mãnh liệt, không khác nào ngọn lửa cháy bỏng, nói không đẹp chính là nói dối.
“Ở đây mà cũng có người làm cách mạng giai cấp à?” Người chơi tuấn mỹ đã biết tin tức bên ngoài thành phố. Hắn không có cách nào nhúng tay, chuyện này rất phiền phức.
Hiện tại người chơi tuấn mỹ đang ở nhà đại tiểu thư, thủ lĩnh căn cứ không có nhà.
Vì chuyện Tinh Hồng Nữ Vu nên mấy hôm nay ông ta không hề về nhà. Hơn nữa thiếu nữ nói hai ngày tiếp theo, thủ lĩnh vẫn sẽ ở lại văn phòng nên mới gọi người chơi tuấn mỹ đến nhà mình ở.
Chỉ vì hắn “vô tình” tiết lộ chuyện hắn gặp phiền phức khi ở khách sạn. Có người nhìn thấy người chơi tuấn mỹ đứng chung với đại tiểu thư nên công kích hắn, thậm chí ngăn hắn không còn nơi nào để đi.
Đại tiểu thư tự cảm giác sâu sắc là mình phải có trách nhiệm với chuyện này, cô vội nói với thanh niên: “Đều là lỗi của em, làm anh khó xử rồi.”
Mục tiêu từ đầu của người chơi tuấn mỹ không phải đại tiểu thư. Hắn tiến vào gian phòng phu nhân thủ lĩnh, người đã mất hai năm trước, nơi đó còn một ít di vật chưa bị dọn đi.
Không có sổ nhật ký linh tinh, cũng không có thứ mà hắn muốn tìm.
Cho nên người chơi tuấn mỹ quyết định đi đến phòng thủ lĩnh căn cứ.
Một người đàn ông đột nhiên mất bạn đời, gian phòng và sinh hoạt đều trở nên lộn xộn, đồ vật đặt lung tung bừa bãi. Chẳng qua mặt đất và các vật dụng trang trí đều không chút tro bụi, chứng tỏ gian phòng này không phải nơi cấm quét tước.
“Hai năm trước mất cả vợ lẫn con, ông ta lập tức tìm một gian phòng khác ở. Trốn tránh, áy náy, nhưng vẫn u mê không tỉnh… Một người đàn ông nhu nhược như vậy sẽ giấu bí mật của mình nơi nào?”
Đương nhiên không thể đặt ở những nơi người khác nhìn thấy hay đụng đến. Văn phòng của thủ lĩnh rất thích hợp.
Người chơi tuấn mỹ tìm tòi một vòng, cuối cùng hắn tìm được một thứ mà mình cần trong két sắt —— Nhật ký kế hoạch loài người mới.
Dường như những người này nghĩ tới kế hoạch kết hợp con người và quái vật với nhau, tạo thành một loài người mới có thể sinh tồn trong thế giới quái vật.
Người chơi tuấn mỹ về lại phòng khách, hắn mở đèn lên rồi lật từng trang nhật ký ra.
Ngoại trừ vẻ ngoài ố vàng vì trôi qua mười mấy năm cất giữ thì không còn dấu vết nào chứng minh nhật ký càng cổ xưa. Thanh niên người chơi xem từng trang cẩn thận, ánh đèn ấm áp chiếu xuống khóe môi lãnh khốc khinh thường của hắn.
“Vì tương lai nhân loại, cũng vì kéo dài tương lai nhân loại, tôi đã quyết định tạo ra —— Kế hoạch loài người mới. Ngàn vạn năm sau, có lẽ người tạo ra kế hoạch này là tôi sẽ trở thành tội nhân thiên cổ. Nhưng mà, cứ nghĩ đến lúc đó vẫn còn gen con người, trong lòng tôi không kiềm được vui vẻ.”
“Để những người lang bạt khắp nơi có chốn về nhà, để những người hoảng sợ không nơi nương tựa có thể an tâm, cho dù cắt đi một phần máu thịt, tôi cũng cam lòng.”
Thủ lĩnh căn cứ để lại một bức thư độc thoại nội tâm, kể rõ chính mình đã đưa ra quyết định gian nan thế nào.
Trong lúc vô tình, bọn họ phát hiện chín trang giấy lạ. Sau khi máu con người chạm phải trang giấy thì người nọ sẽ biến thành quái vật đặc thù. Bọn họ có gen con người, hơn nữa cơ thể cũng sinh ra một loại khí vị che chắn quái vật.
Con người có được loại gen hỗn tạp này thì có lẽ sẽ trở thành con người mới trong truyền thuyết.
Sáu người, chín trang giấy, một người lấy cắp một trang giấy bỏ chạy, một người thử máu mình trên giấy nhưng thất bại, còn lại bốn người xây dựng nên căn cứ.
Sau đó, hai trong số bốn người chết đi vì chuyện chính trị thất bại, căn cứ liền trở thành tài sản riêng của thủ lĩnh căn cứ và đội trưởng đội săn thú.
Bọn họ bắt đầu chế tạo quái vật đặc thù, xác suất thành công khi lựa chọn trẻ con là một phần ba. Đối tượng thực nghiệm càng nhỏ tuổi, xác suất chuyển hóa sẽ càng cao.
Nhưng trẻ con trong căn cứ vốn không nhiều, mỗi đứa trẻ đều được cha mẹ xem như bảo bối nâng niu, trẻ con bị vứt bỏ rất ít.
Mãi cho đến năm thứ ba, toàn bộ quái vật được gom đủ.
Người nhỏ tuổi nhất là vật thực nghiệm số 8, trên bụng hắn vẫn còn cuống rốn thì đã bị ai đó mang đến phòng thí nghiệm.
Cũng cùng một năm đó, không biết thời gian sau trước ra sao, con út của thủ lĩnh căn cứ chết non. Ông ta rơi hai giọt nước mắt xuống nhật ký, tâm tình cực kỳ uể oải. Thủ lĩnh tự trách mình rất nhiều, ông ta cho rằng vì bản thân không làm tròn trách nhiệm.
Người chơi tuấn mỹ nhìn mấy dòng bộc bạch trên giấy, đột nhiên nở nụ cười.
Hắn tìm được rồi, thân phận thật sự của quỷ.
___
Nhậm Dật Phi dùng sức bẻ vòng kim loại trên tay, nhưng hắn càng cố dùng sức thì dòng điện lại càng mạnh mẽ. Làn da hai bên cổ tay xuất hiện vết bỏng do điện giật, còn có mùi vị bị thiêu đốt.
Không biết thứ này cấu tạo bằng cái gì. Nhậm Dật Phi sờ soạng bên ngoài không thấy đường nối đâu, chỉ có mấy chấm tròn nhỏ dưới vòng tay kề sát làn da hắn, dùng để phóng thích dòng điện.
Cho dù thế nào, Nhậm Dật Phi đều không thoát nổi. Hắn buông tay xuống, từ bỏ ý định phá vòng kim loại rồi bắt đầu quan sát bức tường thủy tinh không trong suốt trước mặt, sau đó thử thăm dò đánh vào mặt kính.
Nhậm Dật Phi bị choáng thuốc mê một khoảng thời gian, hắn mất ý thức không lâu lắm, khi tỉnh lại đã ở chỗ này. Đây là một căn phòng pha lê vuông vức chưa đến một mét vuông.
Xem từ góc độ của Nhậm Dật Phi, kính thủy tinh là kính không trong suốt. Nhưng hắn không phải Tinh Hồng Nữ Vu thật sự, đương nhiên hắn biết thứ này là kính một chiều, đúng là không gian giam cầm vật thực nghiệm số 7.
Chắc chắn là phòng thí nghiệm.
Đoán chừng hiện tại có rất nhiều người đang đứng bên ngoài quan sát Nhậm Dật Phi, tựa như xem chuột bạch trong lồng. Hắn nghe được chút thanh âm nói chuyện sắp xếp việc thực nghiệm. Chẳng qua thanh âm rất nhỏ, có lẽ gian phòng còn có tác dụng cách âm.
Vì đề phòng Nhậm Dật Phi chạy trốn, bọn họ có đeo một vòng kim loại hình tròn trên cổ hắn. Chỉ cần Nhậm Dật Phi có hành động phản kháng, bên trong sẽ lập tức sinh ra dòng điện.
Người thay thế Tinh Hồng Nữ Vu là Nhậm Dật Phi vừa mới thăm dò xong, hắn bình tĩnh kết luận. Dòng điện không có tính công kích trí mạng đến Tinh Hồng Nữ Vu nên bọn họ dùng nó để khống chế hắn, chứ không phải giết chết hắn.
Gian phòng sáng trưng, đối với một quái vật sợ sáng mà nói thì nó thật sự rất sáng.
Ánh sáng không tốt cho quái vật, mặc dù loại ánh sáng trong phòng thí nghiệm không mang theo tia tử ngoại mãnh liệt như ánh nắng mặt trời đi nữa, Nhậm Dật Phi vẫn cảm thấy không thoải mái chút nào.
Tâm lý khó chịu, ‘kiêu ngạo’ của hắn cũng không cho phép Nhậm Dật Phi lâm vào tình cảnh bị cầm tù.
Thật ra ngoại trừ vài người nào đó thích bị ngược thì đa số con người với chúng sinh đều không thích cảm giác bị người khác trói buộc, quá mất tự do.
Nơi này là phòng thí nghiệm, không lâu lúc trước hắn đã tới một chuyến. Đây cũng là nơi Tinh Hồng Nữ Vu quen thuộc, hơn nữa còn giữ lại rất nhiều ký ức ám ảnh, đương nhiên Tinh Hồng Nữ Vu sẽ kháng cự và bài xích theo bản năng.
Nhậm Dật Phi đánh cửa kính dồn dập.
Thậm chí hắn không nhịn được nhớ đến, đây có phải nơi quái vật nhỏ số 7 chết đi không? Nhậm Dật Phi tận mắt nhìn thấy hắn chết, một loại cảm giác bi thương không nói nên lời lượn lờ trong lòng, sau đó dần biến thành giận dữ.
“Sau khi phát hiện mình tiến vào phòng kính số 1, hắn liền kháng cự mãnh liệt, xem ra vì ký ức khắc sâu.” Nhân viên nghiên cứu vừa quan sát Nhậm Dật Phi vừa cúi đầu ghi chép.
“Năng lực tự lành đã tăng mạnh rất nhiều, làn da bị điện giật không lâu có thể hồi phục rất nhanh. Bố trí một vài thực nghiệm độc tố đi, hai năm không gặp, tôi rất tò mò về số liệu trên người hắn.”
“Tốt nhất là không nên, bên kia có mệnh lệnh phải chuyển hắn đến nơi khác trong đêm nay. Đây là con cuối cùng, không thể tạo ra bất kỳ thương tổn nào.” Một nhân viên nghiên cứu khác lên tiếng ngăn cản.
Hiện tại đã không giống quá khứ, trước mắt chỉ còn một quái vật nhỏ cuối cùng, bọn họ không thể làm thực nghiệm tùy tiện.
“Thật đáng tiếc.” Nhân viên nghiên cứu nọ cực kỳ tiếc nuối.
Nhóm nhân viên nghiên cứu trong phòng thí nghiệm đều là “bạn cũ” của Tinh Hồng Nữ Vu. Hai năm trước Tinh Hồng Nữ Vu chạy khỏi căn cứ, bọn họ vẫn luôn tiếc chuyện vật thực nghiệm tốt nhất thoát đi.
Về phần vật thực nghiệm còn lại, quái vật da dày thịt béo đến đâu cũng không dùng bền bằng hắn.
Chúng nó không có năng lực tự lành nghịch thiên như Tinh Hồng Nữ Vu. Cho dù mổ xẻ da thịt, bị thương nghiêm trọng thế nào thì cùng lắm nửa tháng, hắn sẽ hoàn toàn khôi phục.
Làm gì có vật thực nghiệm nào tốt hơn Tinh Hồng Nữ Vu nữa? Trời sinh hắn chính là tồn tại vì khoa học.
Bây giờ Tinh Hồng Nữ Vu trở về, nhóm người nhân viên nghiên cứu là những người vui nhất.
Đáng tiếc bên kia cũng cảnh cáo bọn họ: “Đây là con cuối cùng, không thể không kiêng nể gì giống như lúc trước. Nếu Tinh Hồng Nữ Vu xuất hiện vấn đề gì, căn cứ sẽ gặp phiền phức ngay.”
“Thí nghiệm loài người mới của chúng ta không thể tiếp tục nữa sao?” Nhân viên nghiên cứu say mê nhìn quái vật nhỏ, “Gen con người, thân phận quái vật, đúng là một tổ hợp sai lầm mà thần linh chọn phải ngẫu nhiên.”
“Trên người hắn có mật mã giải khóa cho sự dung hợp giữa hai gen mà chúng ta tìm kiếm.”
Không biết bao lâu, rốt cuộc Tinh Hồng Nữ Vu cũng dần bình tĩnh. Hắn chống hai tay lên mặt kính thủy tinh, đôi mắt xuyên qua kính không trong suốt, giống như đang nhìn cái gì.
Tinh Hồng Nữ Vu dựa tường kính rất gần, gương mặt xinh đẹp khiến người ta xuýt xoa hoàn toàn bại lộ trước mắt nhân viên nghiên cứu.
“Đôi mắt hắn mê người thật nhỉ. Vừa sáng trong vừa thuần khiết, không khác nào động vật.” Một nhân viên nghiên cứu kinh ngạc cảm thán.
Đôi mắt của loài chó vừa ôn thuận vừa sáng ngời, đôi mắt của mèo nhỏ vừa lạnh lùng vừa thâm thúy, không có tình cảm phức tạp như con người. Đôi khi linh hồn thuần khiết sẽ thể hiện qua đôi mắt, Tinh Hồng Nữ Vu cũng giống thế.
Đồng nghiệp người nọ nghe vậy liền cười nhạo: “Nếu cậu xem hắn là một loài động vật vô hại thì không ổn rồi. Hắn là quái vật không hơn không kém, mỗi một phần cơ thịt trên thân thể đều sinh ra để săn giết và sinh tồn.”
“Trải qua một chuyện quái vật mê hoặc nhân viên nghiên cứu, chẳng lẽ cậu không nhớ? Lúc nào cũng phải đề phòng loại quái vật này, vĩnh viễn ghi nhớ đây là dị loại, là dị loại chèn ép không gian sinh tồn của chúng ta!”
Dường như nhân viên nghiên cứu nọ có thù hận gì khắc cốt ghi tâm với quái vật, hắn cười kinh thường một tiếng: “Nếu các cậu không tin, tôi cho các cậu xem.”
Hắn ấn xuống một phím nào đó, tường kính một chiều dần dần rõ ràng, cuối cùng biến thành một tấm gương trong suốt.
Nhậm Dật Phi nhìn thấy bên ngoài, hắn cũng nhìn thấy nhóm nhân viên nghiên cứu mặc áo blouse trắng đang đứng.
Nơi đây đúng là phòng thí nghiệm, hai bên Nhậm Dật Phi đều là phòng thủy tinh vuông vức, bên trong đã sớm trống không.
Phòng thí nghiệm rất sạch sẽ, thi thể hôm qua và vết máu đầy đất đã được bọn họ xử lý. Có điều ngoài mặt Nhậm Dật Phi vẫn hơi cứng đờ, sau đó hắn lộ ra kháng cự.
“Còn nhớ tôi không? Ồ có lẽ tôi phải hỏi là, cậu còn nhớ nó không?” Nhân viên nghiên cứu lấy ra một lọ thuốc thử màu bạc, đó là loại thuốc đặc biệt nhắm vào Tinh Hồng Nữ Vu.
Nhậm Dật Phi liếc mắt một cái liền nhận ra, thứ thuốc kia đã từng dùng một lần khi Tinh Hồng Nữ Vu còn nhỏ, cuối cùng làm hắn chết đi.
“A!” Nhậm Dật Phi đấm vào cửa kính, hắn quay về phía nhân viên nghiên cứu gầm gừ đe dọa.
“Các cậu xem, các cậu cảm thấy loại sinh vật này có thể giao lưu à? Không thể!” Nhân viên nghiên cứu đi tới chỉ vào Nhậm Dật Phi, hắn xoay người nhìn đồng nghiệp chằm chằm, “Quái vật chính là quái vật, cho dù có cho hắn thêm một trăm năm, hắn cũng không tiến hóa thành con người nổi.”
“Vẹt có thể bắt chước lời nói con người, tinh tinh có thể sử dụng công cụ, chó có thể được huấn luyện thành đồng sự nghiệp vụ, nhưng chúng nó vẫn chỉ là động vật. Quái vật cũng… Các cậu làm sao vậy?”
Các nhân viên nghiên cứu khác đều trừng mắt về phía sau lưng hắn. Nhân viên nghiên cứu này không hiểu chuyện gì, hắn xoay người, lập tức nhìn thấy quái vật nhỏ cắn đứt ngón tay, sau đó vẽ một dấu X đỏ trên kính thủy tinh. Đôi mắt Tinh Hồng Nữ Vu lạnh lùng nhìn hắn, mang theo thù hận không thể tha thứ.
“Cậu cảm thấy động vật sẽ như vậy sao?” Đồng nghiệp hắn hỏi, “Quái vật và động vật vốn không giống nhau, cho nên chúng ta mới ở nơi này tìm kiếm khả năng kết hợp giữa gen con người với gen quái vật.”
“Căm thù không thuộc về tình cảm cấp cao. Đạo đức và lý trí tốt đẹp mới phải.” Nhân viên nghiên cứu kia vẫn khăng khăng ý kiến chính mình.
Hắn nhìn đồng nghiệp trước mặt: “Tôi khuyên các cậu nên hiểu, quái vật chỉ có thể là quái vật. Tôi không mong phòng thí nghiệm lại xuất hiện cái kiểu quái vật và con người yêu nhau, quả đúng là sự sỉ nhục của giới khoa học.”
Bên ngoài phòng thí nghiệm, tại thành phố ngầm.
Nhân lúc phía chính phủ bắt giữ Tinh Hồng Nữ Vu, thành phố ngầm nổ ra một cuộc biểu tình thị uy trùng trùng điệp điệp. Salman là người châm mồi lửa, trong hai ngày là có thể cháy đến lãnh đạo cấp cao, khiến bọn họ kinh hồn bạt vía.
Bởi vì bọn họ chèn ép bao nhiêu con người, giai cấp dưới thành phố ngầm lại phân bậc rõ rệt, đủ loại vấn đề phát sinh rốt cuộc bùng nổ ngay hôm nay.
Tuy vũ khí bị quản lý, trong tay dân cư bình thường cũng không có vũ khí gì hữu dụng nhưng số người nổi dậy rất đông, sau khi tập kết tạo thành một lực lượng khiến lòng người phát sợ.
Giữa đám người có một thanh niên chân dài đội mũ biểu tình, hắn trầm mặc đi theo đội ngũ, tay cầm một lá cờ nhỏ viết mấy chữ “Vì bình đẳng nhân sinh”. Đây là Salman, hắn là một trong những người khởi xướng trận biểu tình lần này.
Ngày thứ ba Salman đến đã trà trộn vào quần thể phản động. Hắn làm người đứng giữa liên kết các thế lực phản căn cứ rải rác, chuẩn bị hôm nay đánh sâu vào vị trí lãnh đạo chính phủ. Nhưng Salman không nghĩ sẽ có nhiều người tham gia như vậy.
Căn cứ hơn mười nghìn người, nơi này đã có hai nghìn.
Con số hai nghìn không tính quá lớn, nhưng đi giữa biển người vẫn có cảm giác bị lịch sử thúc đẩy.
Salman phụ trách cung cấp tin tức, nói trắng ra là cung cấp mấy bản ghi chép về sinh hoạt xa xỉ thối nát của đám người quyền quý. Có điều vì khoảng cách giàu nghèo trong thành phố quá lớn, lớn đến mức cho dù chuyện này là sự thật thì cũng không thể tiếp thu.
Người vốn phải chết hay người đang kéo dài hơi tàn, thay vì cam chịu thì không bằng cùng nhau góp sức. Có lẽ hiện tại bọn họ không kịp hưởng thụ trái ngọt, thế nhưng con cháu về sau có thể nếm được chút công bằng.
Sinh mệnh vì niềm tin mà thiêu đốt mãnh liệt, không khác nào ngọn lửa cháy bỏng, nói không đẹp chính là nói dối.
“Ở đây mà cũng có người làm cách mạng giai cấp à?” Người chơi tuấn mỹ đã biết tin tức bên ngoài thành phố. Hắn không có cách nào nhúng tay, chuyện này rất phiền phức.
Hiện tại người chơi tuấn mỹ đang ở nhà đại tiểu thư, thủ lĩnh căn cứ không có nhà.
Vì chuyện Tinh Hồng Nữ Vu nên mấy hôm nay ông ta không hề về nhà. Hơn nữa thiếu nữ nói hai ngày tiếp theo, thủ lĩnh vẫn sẽ ở lại văn phòng nên mới gọi người chơi tuấn mỹ đến nhà mình ở.
Chỉ vì hắn “vô tình” tiết lộ chuyện hắn gặp phiền phức khi ở khách sạn. Có người nhìn thấy người chơi tuấn mỹ đứng chung với đại tiểu thư nên công kích hắn, thậm chí ngăn hắn không còn nơi nào để đi.
Đại tiểu thư tự cảm giác sâu sắc là mình phải có trách nhiệm với chuyện này, cô vội nói với thanh niên: “Đều là lỗi của em, làm anh khó xử rồi.”
Mục tiêu từ đầu của người chơi tuấn mỹ không phải đại tiểu thư. Hắn tiến vào gian phòng phu nhân thủ lĩnh, người đã mất hai năm trước, nơi đó còn một ít di vật chưa bị dọn đi.
Không có sổ nhật ký linh tinh, cũng không có thứ mà hắn muốn tìm.
Cho nên người chơi tuấn mỹ quyết định đi đến phòng thủ lĩnh căn cứ.
Một người đàn ông đột nhiên mất bạn đời, gian phòng và sinh hoạt đều trở nên lộn xộn, đồ vật đặt lung tung bừa bãi. Chẳng qua mặt đất và các vật dụng trang trí đều không chút tro bụi, chứng tỏ gian phòng này không phải nơi cấm quét tước.
“Hai năm trước mất cả vợ lẫn con, ông ta lập tức tìm một gian phòng khác ở. Trốn tránh, áy náy, nhưng vẫn u mê không tỉnh… Một người đàn ông nhu nhược như vậy sẽ giấu bí mật của mình nơi nào?”
Đương nhiên không thể đặt ở những nơi người khác nhìn thấy hay đụng đến. Văn phòng của thủ lĩnh rất thích hợp.
Người chơi tuấn mỹ tìm tòi một vòng, cuối cùng hắn tìm được một thứ mà mình cần trong két sắt —— Nhật ký kế hoạch loài người mới.
Dường như những người này nghĩ tới kế hoạch kết hợp con người và quái vật với nhau, tạo thành một loài người mới có thể sinh tồn trong thế giới quái vật.
Người chơi tuấn mỹ về lại phòng khách, hắn mở đèn lên rồi lật từng trang nhật ký ra.
Ngoại trừ vẻ ngoài ố vàng vì trôi qua mười mấy năm cất giữ thì không còn dấu vết nào chứng minh nhật ký càng cổ xưa. Thanh niên người chơi xem từng trang cẩn thận, ánh đèn ấm áp chiếu xuống khóe môi lãnh khốc khinh thường của hắn.
“Vì tương lai nhân loại, cũng vì kéo dài tương lai nhân loại, tôi đã quyết định tạo ra —— Kế hoạch loài người mới. Ngàn vạn năm sau, có lẽ người tạo ra kế hoạch này là tôi sẽ trở thành tội nhân thiên cổ. Nhưng mà, cứ nghĩ đến lúc đó vẫn còn gen con người, trong lòng tôi không kiềm được vui vẻ.”
“Để những người lang bạt khắp nơi có chốn về nhà, để những người hoảng sợ không nơi nương tựa có thể an tâm, cho dù cắt đi một phần máu thịt, tôi cũng cam lòng.”
Thủ lĩnh căn cứ để lại một bức thư độc thoại nội tâm, kể rõ chính mình đã đưa ra quyết định gian nan thế nào.
Trong lúc vô tình, bọn họ phát hiện chín trang giấy lạ. Sau khi máu con người chạm phải trang giấy thì người nọ sẽ biến thành quái vật đặc thù. Bọn họ có gen con người, hơn nữa cơ thể cũng sinh ra một loại khí vị che chắn quái vật.
Con người có được loại gen hỗn tạp này thì có lẽ sẽ trở thành con người mới trong truyền thuyết.
Sáu người, chín trang giấy, một người lấy cắp một trang giấy bỏ chạy, một người thử máu mình trên giấy nhưng thất bại, còn lại bốn người xây dựng nên căn cứ.
Sau đó, hai trong số bốn người chết đi vì chuyện chính trị thất bại, căn cứ liền trở thành tài sản riêng của thủ lĩnh căn cứ và đội trưởng đội săn thú.
Bọn họ bắt đầu chế tạo quái vật đặc thù, xác suất thành công khi lựa chọn trẻ con là một phần ba. Đối tượng thực nghiệm càng nhỏ tuổi, xác suất chuyển hóa sẽ càng cao.
Nhưng trẻ con trong căn cứ vốn không nhiều, mỗi đứa trẻ đều được cha mẹ xem như bảo bối nâng niu, trẻ con bị vứt bỏ rất ít.
Mãi cho đến năm thứ ba, toàn bộ quái vật được gom đủ.
Người nhỏ tuổi nhất là vật thực nghiệm số 8, trên bụng hắn vẫn còn cuống rốn thì đã bị ai đó mang đến phòng thí nghiệm.
Cũng cùng một năm đó, không biết thời gian sau trước ra sao, con út của thủ lĩnh căn cứ chết non. Ông ta rơi hai giọt nước mắt xuống nhật ký, tâm tình cực kỳ uể oải. Thủ lĩnh tự trách mình rất nhiều, ông ta cho rằng vì bản thân không làm tròn trách nhiệm.
Người chơi tuấn mỹ nhìn mấy dòng bộc bạch trên giấy, đột nhiên nở nụ cười.
Hắn tìm được rồi, thân phận thật sự của quỷ.
___
Bình luận truyện