Chương 144
Tạ Miêu đưa cái thố trong tay qua, “Đậu hũ gai dầu xay lúc sáng, bà tôi bảo tôi mang qua biếu, cảm ơn anh lúc trước tìm bài thi cho tôi.”Cố Hàm Giang vội vàng bưng cái thố trong tay, vốn tính nói câu chuyện nhỏ không cần cảm ơn, nhưng ngẫm nghĩ xong sửa sang hỏi Tạ Miêu, “Em có thấy mệt không?”Còn biết học cách quan tâm người khác nữa chứ?Hay là tâm trạng quá tốt nên nhất thời không kiềm chế được cảm xúc?Tạ Miêu không trả lời câu đó, “Anh mang đậu hũ vào trong đi, tôi về trước đây.”Chưa gì đã vội vã muốn đi?Ánh mắt Cố Hàm Giang ngạc nhiênBà Ngô đã đi theo ra ngoài, "Miêu Miêu lại mang gì qua đây thế? vào trong nhà ngồi một lát nào.”“Dạ không ạ.” Tạ Miêu mỉm cười lắc đầu “Nghe nói nhà bà có khách đến, cháu không làm phiền nữa ạ.” Nói xong thì xoay người đi.“Đứa nhỏ này, người đến cũng là người nhà thôi, sao lại chạy đi kia chứ?” Bà Ngô không khỏi lẩm bẩm.Tống Vân tò mò cũng đi theo ra ngoài, cố nhìn lấy bóng dáng Tạ Miêu, “Đây chính là Tạ Miêu?”Vừa rồi bà đang nói chuyện với con trai, bên ngoài đột nhiên vang lên giọng nói của một cô bé.
Sau đó bà nhìn thấy, đứa con trai trở nên xa lạ và lầm lì của mình đứng dậy, lao ra trước mặt mọi người.Điều này khiến Tống Vân hơi khó hiểu, nó nóng lòng muốn gặp cô gái nhỏ, hay cảm thấy ở cùng bà thì mất tự do muốn trốn đi?Nghe câu hỏi của Tống Vân, bà Ngô gật gật đầu, “Là Miêu Miêu nhà ông Tạ, trông con bé thế nào, xinh xắn đúng không?”“Xinh ạ.”Không chỉ xinh xắn mà còn trông khác hẳn những cô gái nông thôn bình thường.Ít nhất lúc sáng nay gặp nhau trên đường, khi cô bé thấy chiếc xe jeep cũng chỉ ngạc nhiên chứ không sửng sốt, vẻ mặt rất bình tĩnh.
Lúc bị hỏi đường nói rõ chuyện rõ ràng, lịch sự thoải mái lại mạch lạc, vừa nhìn là biết ngay được học hành tử tế.Tống Vân lúc đó có ấn tượng tốt về cô, nhưng dù tốt đến đâu, khi nghĩ con trai mình đã chịu nhiều thiệt thòi, mà còn không có quyền tự do kết hôn, là một người mẹ bà cảm thấy rất khó chịu.
Lại nhìn Tạ Miêu, trong đáy lòng dâng trào sự bài xích.Cố Hàm Giang không nhận thấy những thay đổi tâm lý tinh tế của mẹ mình.Nhìn thấy dáng người mảnh khảnh của Tạ Miêu bước đi xa, anh thu hồi ánh mắt, đem đồ vào phòng bếp.Rửa sạch một cái thố khác sau đó đổ đậu hũ vào, anh lại rửa sạch cái thố và nắp của nhà họ Tạ, đem cất trong phòng mình.Tống Vân có chút tò mò, “Đồ đạc cất trong bếp là được, con mang vào phòng làm gì?”Cố Hàm Giang: “Sau này con mang trả.”Tống Vân vừa nghe gương mặt ngập tràn thương xót: “Năm này đã làm khó cho con rồi.”Buộc phải chấp nhận cuộc hôn nhân sắp đặt, mà còn có thể làm tới mức lễ giáo chu toàn, đứa trẻ này hiểu chuyện khiến cho người khác phải đau lòng.Ngô Thục Cầm cùng vào nhà bếp nhìn thấy món đậu hũ gai dầu: "..."Bác cả à có phải bác nhầm lẫn gì không đấy?Anh Hàm Giang mang đồ cất trong phòng, rõ ràng là vì sợ có người mang đi trả, anh ấy mất cơ hội gặp Tạ Miêu, nhé?Tạ Miêu cũng chỉ đứng ở cổng nói nói vài câu với người trong nhà rồi đi, ngược lại mẹ Tiền Lệ lại cảm thấy có chút ngạc nhiên."Con bé này sao không nhân cơ hội mà ngồi lại một chút gần gũi với nhà họ Cố? lẽ nào thật sự không phải là nghe nói nhà họ Cố có khách, nên cố ý qua mang đồ đem biếu?"Bà thím cắn hạt dưa lẩm bẩm, nghĩ tới gì đó lại cười “Nhưng mà nhà họ Cố hiện giờ ghê gớm như kia, cũng không biết có hồi lại cuộc hôn nhân này không ta?”“Chắc không đâu nhỉ?”Thím hai Tôn không tin, “Miêu Miêu nhà ông Tạ vừa xinh đẹp học lực lại giỏi, sau này thế nào cũng thi đậu Đại học, thiệt là một nàng dâu tuyệt hảo, cả đám người muốn cưới còn cưới chưa được kìa.”“Có tốt cỡ nào cũng sao mà so được với mấy cô thành phố chứ?”Mẹ Tiền Lệ hừ lạnh,"Thì cứ nhìn xem, cái mối này mười phần thì hết tám, chín phần là không thành rồi.
Vợ ông Tạ không phải ngày ngày đều khoe khoang cháu bà ta tốt đẹp nhường nào à, để tôi xem tới lúc đó nhà người ta không cần nữa, bà ta phải làm như nào.”Sau một buổi trưa, tin tức nhà Cố Hàm Giang có người tới thăm đã lan truyền khắp lữ đoàn Hà Đông.Rất nhiều người ban đầu bàn tán lời ong tiếng ve sau lưng Cố Hàm Giang giờ đều im lặng, những người khác thì trong lòng lại như có trống đánh."Thằng nhóc đó cũng ác thiệt, cậu nói xem nó có méc lại với bà và ông nó, để báo thù chúng ta không?”“Chắc là không có khả năng đó đâu, thư kí Tạ của đại đội chúng ta chẳng phải ba vợ tương lai của cậu ta sao, nếu muốn báo thù thì thư kí Tạ đã sớm báo thù rồi.”“Ai mà biết được hứa hôn từ bé của bọn họ có thật hay không, tôi cũng chưa từng thấy qua thư kí Tạ đối đãi đặc biệt với hắn.”Lưu Chiêu Đệ nghe được thì vô cùng phấn khởi, vừa về nhà là hỏi ngay Vương Quý Chi, “Con nghe nói người nhà Cố Hàm Giang đến rồi, lại còn lái một chiếc xe hơi.
Mẹ, mẹ nói xem chúng ta có nên mang chút quà sang biếu không, hay là mời bọn họ ăn bữa cơm?”“Chiếc xe đó cũng có phải cho con đâu, con nhảy tới nhảy lui làm gì? Lúc trước những gì mẹ nói con đều quên cả rồi à?” Vương Quý Chi ngắt lời cô.“Làm gì có.”.
Bình luận truyện