Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính

Chương 186





Sau khi Sở giáo dục nhận được báo cáo, vốn cũng chỉ được xem xét như giấy xin cấp danh hiệu học sinh ba tốt thông thường.


Không ngờ ngày hôm sau, trên tỉnh đã gửi văn bản xuống, thông báo sẽ tổ chức một cuộc thi kiến thức vào mùa thu.

Danh sách môn thi ngoài Toán Lý Hóa ra, còn có cả Tiếng Anh.Sở giáo dục thành phố rất coi trọng việc này, ngày thứ hai sau khi nhận được thông báo đã mời lãnh đạo các trường đến Sở giáo dục để mở cuộc họp.Sau khi lãnh đạo các trường quay về, lại gấp rút thông báo cho giáo viên chủ nhiệm từng lớp và giáo viên bộ môn đến phòng dự họp.Các giáo viên đều không hay biết gì, chỉ có Đường Quyên nở nụ cười trên môi, trông tâm trạng rất tốt.“Ấy Đường Quyên, có phải cô biết vì sao hiệu trưởng lại gọi chúng ta họp không?” Một người hỏi cô ta.“Đúng là biết một chút.” Đường Quyên gật đầu.Mấy giáo viên trong tổ Tiếng Anh lập tức sán lại gần, “Cô mau nói đi, để cho bọn tôi còn biết lối chuẩn bị tâm lý.”“Thực ra cũng không có gì.” Đường Quyên cười, “Chỉ là hình như cái cuộc thi mà chủ nhiệm Thường nói đến sắp bắt đầu tổ chức rồi...”Mấy người vừa nghe thấy môn thi lần này có Tiếng Anh đều tỏ ra mừng rỡ, “Xem ra trên tỉnh vẫn rất coi trọng môn Tiếng Anh.”Còn có người cười nói với Đường Quyên: “Tôi nhớ hình như cô cháu gái Phùng Lệ Hoa của cô học giỏi Tiếng Anh lắm, cuối cùng lần này cũng có nơi để cô bé phát huy rồi.

Thế nào? Có tự tin giành giải nhất cho trường ta không?”“Cả tỉnh có bao nhiêu học sinh giỏi Tiếng Anh như thế, chuyện này tôi cũng không thể chắc chắn.”Ngoài miệng Đường Quyên nói năng khiêm tốn, nhưng ánh mắt lại vui mừng, còn lộ ra chút đắc ý.Chỉ một chốc đã đến phòng họp, mấy giáo viên ngừng nói, yên lặng đi vào tìm chỗ ngồi xuống.Hiệu trưởng đi thẳng vào vấn đề, quả nhiên là nói đến chuyện cuộc thi lần này.“Lần đầu tiên tỉnh tổ chức cuộc thi, mọi người đều vừa làm vừa tính, ý của thành phố là năm nay chỉ cho sáu trường cấp ba trên thành phố thử nghiệm xem sao, mấy huyện lân cận không được tham gia.


Đây là một cơ hội tốt, hi vọng mọi người đều chú trọng, tranh thủ giành được thành tích tốt trong cuộc thi.

Tôi nghe nói, học sinh đạt được giải nhất lần này, có cơ hội được cử đi học ở trường đại học tỉnh Băng và trường sư phạm tỉnh Băng.”Hai trường đại học ở tỉnh Băng này không đứng nhất nhì cả nước thì cũng lọt vào top 20.Vừa nghe thấy giành được giải nhất còn có cơ hội được cử đi học, tất cả giáo viên đều trở nên nghiêm túc.Thậm chí có người đã bắt đầu nhớ lại xem mình có học sinh học lệch nghiêm trọng nào, có thể tham gia cuộc thi rồi được cử đi học ở một trường đại học tốt.Đường Quyên nhìn phản ứng của người xung quanh, tâm tình càng lúc càng vui vẻ.Triển Bằng đứng nhất trong kỳ thi giữa kỳ và kỳ thi chung cuối kỳ năm ngoái là hạt giống mà cô ta tìm ra, Phùng Lệ Hoa học giỏi Tiếng Anh nhất cháu gái của cô ta.Với thành tích này của hai người, cuộc thi lần này chắc chắn sẽ có thu hoạch.

Đến lúc đó cô ta chính là người có công lớn nhất, đây là công lao không thể xóa nhòa đối với chuyện gia nhập tầng lớp lãnh đạo.Đường Quyên đang âm thầm đắc ý, hiệu trưởng bỗng nhắc đến Góc Tiếng Anh mà trường Nhất Cao huyện Hồng Hà lập ra.“Thành phố cảm thấy phương pháp này rất tốt, nên ra sức mở rộng, tôi cũng cảm thấy tốt.


Tổ Tiếng Anh mọi người bàn bạc với nhau xem, hôm nào đi đến Nhất Cao huyện Hồng Hà khảo sát một chút, xem xem Góc Tiếng Anh của bọn họ thành lập như nào, chúng ta không thể xếp sau một trường cấp ba ở huyện được.”Sắc mặt của Đường Quyên ngay lập tức trở nên hơi khó coi.Sau đó lúc vừa mới tan họp, đã có người hỏi chủ nhiệm Thường: “Cái bạn Tạ Miêu lập ra Góc Tiếng Anh mà hiệu trưởng vừa nói, có phải là học sinh thi được hạng ba toàn thành phố trong kỳ thi chung cuối kỳ năm ngoái không?”“Hẳn là vậy.”Vẻ mặt chủ nhiệm Thường nghiêm túc, gật đầu rồi nhìn xoáy vào Đường Quyên một cái.Cái nhìn này lập tức khiến Đường Quyên nhớ lại lúc tìm kiếm học sinh đợt trước, cô ta nói Tiếng Anh của Tạ Miêu không tốt, lên cấp ba chắc chắn sẽ gây trở ngại.Lúc ấy cô ta nói đến Tạ Miêu với vẻ khinh thường bao nhiêu, bây giờ cảm thấy lúng túng bấy nhiêu.Đường Quyên âm thầm nghiến răng, chỉ cảm thấy con bé Tạ Miêu này quá không an phận, lúc nào cũng gây phiền phức cho mình.Nhìn thấy ánh mắt kia của chủ nhiệm Thường, cũng có người nhớ lại những lời mà Đường Quyên nói lúc trước, đều nhao nhao nhìn về phía cô ta.Một cô giáo không hợp nhau với Đường Quyên thở dài, “Một hạt giống tốt đến vậy mà không tuyển vào trường Nhị Trung chúng ta thật là đáng tiếc.

Nếu như cô bé đó học ở trường chúng ta, thế chẳng phải trường chúng ta sẽ là nơi lập ra Góc Tiếng Anh này đầu tiên rồi?”Câu này như một cú bạt tai vang dội đánh vào mặt Đường Quyên.Mặt Đường Quyên tối sầm, nhưng nghĩ đến mới ra khỏi phòng họp không lâu, hiệu trưởng và hiệu phó vẫn đứng gần đó, lại miễn cưỡng giữ nguyên nụ cười..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện