Thế Giới Tặng Em Cho Anh
Chương 25
Sau khi kết thúc việc chụp ảnh, mấy quản lý đồng loạt ra trận giúp nghệ sĩ nhà mình chụp ảnh chung với Khương Nam.
Thời thượng Phong Hành là một trong năm tạp chí đứng đầu cả nước, địa vị của Khương Nam nổi bật, lần này lại là lần gặp gỡ hiếm thấy, mấy quản lý âm thầm phân cao thấp. Trợ lý của Khương Nam tự nhiên thành đối tượng họ nịnh bợ. Tân Vãn Thành đang thu dọn máy tính nghe được hai quản lý lén nhờ trợ lý Tần: “Chụp ảnh hậu trường thì nhớ giúp nghệ sĩ P chúng tôi, làm ơn, làm ơn nhé.”
Thông tin buổi chụp hình có thể đăng lên weibo, Instagram, cộng với danh tiếng cá nhân của Khương Nam, chỉ những ảnh hậu trường cũng có thể tạo nên một đợt sóng trên mạng xã hội, mấy quản lý dĩ nhiên là không thể bỏ qua. Khi chụp ảnh chung, ai đứng ngồi chỗ nào, ai có thể gần Khương Nam, ai chỉ có thể đứng ở vị trí thứ hai đều cực kỳ quan trọng.
Vị siêu mẫu đã từng hợp tác nhiều lần với Diệp Nam Bình lại nghĩ tới Diệp Nam Bình trước tiên, ngọt ngào mời Diệp Nam Bình vào chụp ảnh cùng. Diệp Nam Bình đang bận dỡ máy ảnh tựa như không nghe thấy, Tân Vãn Thành thấy vậy đang định đưa tay nhận máy ảnh trong tay Diệp Nam Bình thì Lục Miểu đã giành trước, nói với Diệp Nam Bình: “Thầy Diệp, anh đi chụp ảnh đi, ở đây để tôi thu dọn.”
Ý tốt của Lục Miểu lại đổi lấy sự bất mãn của Diệp Nam Bình. Tân Vãn Thành thấy thế mới nhớ ra Diệp Nam Bình không thích chụp ảnh, may mà Lục Miểu đã giành trước, nếu không người bị trừng mắt kia chắc là cô rồi.
Không để Diệp Nam Bình lên tiếng, Khương Nam đã từ chối thay anh: “Anh ấy chỉ thích chụp người khác, không thích bị người khác chụp ảnh, đừng ép anh ấy.”
…..
Trợ lý Tần tỉ mỉ chọn mấy vị trí ngồi, dùng di động chụp mấy tấm xong đưa qua cho mọi người xem. Có vẻ hiệu quả không được ưng ý, trợ lý Tần không phải người chuyên nghiệp dĩ nhiên không thể so với Diệp Nam Bình, mà chuyện chụp ảnh bên lề thế này không thể bắt Diệp Nam Bình chụp. Khương Nam đề nghị: “Nam Bình, cho trợ lý của anh tới chụp đi.”
Lục Miểu nghe Khương Nam nói tới trợ lý, lập tức bước nhanh tới, trợ lý Tần lại đưa điện thoại cho Tân Vãn Thành, cười xã giao: “Làm phiền cô chụp giúp.”
Tân Vãn Thành kinh ngạc, trợ lý Tần bỏ gần tìm xa, lại đưa điện thoại cho cô. Nhưng khi thấy chân mày Lục Miểu cau lại, ánh mắt nhìn cô nặng nề, Tân Vãn Thành đơn giản nhận lấy điện thoại của trợ lý Tần, đầu sắp xếp bố cục.
……
Đêm đó, tài khoản xã hội của các ảnh hậu và siêu mẫu đăng bức ảnh hậu trường của Thời thượng Phong hành lên. Trong đó có bức ảnh Tân Vãn Thành chụp chung được chia sẻ rất nhiều.
Tân Vãn Thành kết thúc công việc thì ở khách sạn chờ, không đi đêm từ thiện.
Diệp Nam Bình không lên thảm đỏ, anh mang 1 trợ lý là đủ. Diệp Nam Bình không mang cô theo mà mang Lục Miểu. Không lẽ anh sợ cô uống say lần nữa lại tặng anh thêm một dấu dâu tây?
Trong lòng Tân Vãn Thành hụt hẫng, may mà lướt weibo thấy bức ảnh mình chụp được đẩy lên đầu hot search. Trong bức ảnh, Khương Nam ngồi vị trí chính, ảnh hậu siêu mẫu xung quanh mỉm cười rạng rỡ. Cư dân mạng bình luận về vị trí đứng ngồi của từng người xem ai hơn ai kém, nhưng một số ít quan tâm người chụp ảnh là ai, có thể chụp một bức ảnh với nhiều điểm nổi bật.
Tân Vãn Thành yên lặng đọc bình luận, tải bức ảnh chụp chung về đăng trên trang cá nhân của mình. Nghĩ tới nghĩ lui, viết câu: Happy ending; chặn không cho Lục Miểu thấy bức ảnh đó. Nếu Lục Miểu luôn nhìn mình với vẻ đối địch, Tân Vãn Thành cũng không cần thiết với khách sáo với anh ta.
Bạn bè rất nhanh đã like trạng thái của Tân Vãn Thành. Chắc Hướng Diễn thấy được cô phát tin trong vòng bạn bè, nhắn wechat hỏi cô: “Khi nào về Bắc Kinh?”
“Ngày mai.”
“Tôi có người bạn gần đây đang tìm phòng ở, trước đó cô nói trong vòng bạn bè là muốn cho thuê một phòng mà phải không? Phòng đó còn không?”
Tân Vãn Thành tưởng cậu tám chuyện về bức ảnh, không ngờ cậu lại hỏi chuyện thuê nhà giùm bạn.
“Còn chứ. Bạn của cậu hả? Đang làm gì? Có đáng tin không, tụi tôi muốn tìm người tin cậy ở cùng.”
“Ặc… thật ra tôi với cô ấy cũng không thân lắm, hình như là lúc uống rượu ở Elements thêm weixin cô ấy thì phải.”
Tân Vãn Thành từng nghe Linda nói về quán bar này, trung bình tầm 1.000 tệ một người, Linda nói cuối năm sẽ dẫn cô đi đến đó xem thử.
“Hướng tổng, vậy cũng được hả, đi quán bar sang trọng chơi cùng thì coi như bạn bè, còn dám kêu tôi cho thuê phòng. Cậu có thể đáng tin hơn chút được không?”
“Đó là trò chơi, trò chơi thôi.” Hướng Diễn giải thích, “Cô muốn tìm người đáng tin cậy, tôi đáng tin nè, nhưng mà tôi hỏi cô có thể cho tôi thuê phòng không thì cô từ chối thẳng thừng ngay còn gì nữa.”
“Ngại quá, giới hạn là nữ, nếu cậu là nữ thì tuyệt đối không nói hai lời, tôi cho cậu thuê ngay.”
Hướng Diễn không cãi với cô: “Được rồi, nói chuyện chính, ngày mai chuyến bay của cô mấy giờ? Tôi đi đón cô.”
“Không cần đâu, ngày mai tôi về Bắc Kinh còn có công việc nên không về nhà mà tới thẳng công ty luôn.”
Hướng Diễn gửi lại biểu tượng tạm biệt.
Tân Vãn Thành tưởng đối thoại tới đó là xong, đang định cất điện thoại lên tủ đầu giường thì di động lại rung lên.
Hướng Diễn hỏi một câu mà cô không hiểu ra sao: “Cô thấy Khương Nam là người thế nào?”
Tân Vãn Thành hơi ngạc nhiên, sao cậu ta cũng chú ý tới giới thời trang? Còn biết nhân vật Khương Nam nổi danh này…
Hóa ra trong thế giới cậu không chỉ có xe, hộp đêm với những bạn bè không rõ lai lịch.
“Cái gì là tôi cảm thấy thế nào? Người ta là số 1 trong giới, tôi không có tư cách nhận xét người ta.”
“…”
“Mà cậu hỏi cái đó để làm gì?”
“Tôi thấy cô đăng trong vòng bạn bè có cô ấy, tò mò hỏi chút mà. Nhìn cô ta có thần thái như người nắm quyền dẫn dắt ấy.”
“Đâu chỉ là dẫn dắt? Đúng nghĩa là như mặt trăng được mấy ngôi sao vây quanh đó.” Trong đầu Tân Vãn Thành thoáng hiện lại cảnh tượng chiều này, phải thừa nhận, “Nhưng mà cô ấy nhìn không hề già xíu nào, hoàn toàn không giống như người gần 40 tuổi.”
“…”
“Không phải cậu cũng có hứng thú với mấy chị gái lấp lánh hào quang quý giá này chứ?”
“Cũng?”
“Đồng nghiệp tôi chuyên lái máy bay. Cậu hỏi vậy tự nhiên tôi lại nhớ tới anh ta…” Lục Miểu đúng là làm thay đổi tam quan của Tân Vãn Thành.
Có điều Tân Vãn Thành lo lắng thừa, “Cô cứ yên tâm. Cô — mà tôi đã hơi ngại là già rồi.”
Hướng Diễn trả lời.
“…”
Tân Vãn Thành phản ứng lại thì nhắn liền mười chữ “Cút”.
…..
Di động lại rung lên.
Tưởng Hướng Diễn đã “cút” trở lại, Tân Vãn Thành tiện tay kéo giao diện trò chuyện với Hướng Diễn lại không thấy tin mới, lúc này mới thoát khỏi khung trò chuyện với Hướng Diễn.
Tin nhắn là của Diệp Nam Bình.
“Gọi đồ ăn khuya.”
“Đêm từ thiện kết thúc rồi ạ?”
“Ừ.”
“Ăn chưa no?”
Diệp Nam Bình không trả lời.
Wechat lại rung lên, Tân Vãn Thành không rảnh để nhìn, cô đang mở phần mềm gọi đồ ăn, tập trung chọn đồ ăn khuya cho ông chủ.
…..
Nửa tiếng sau, Tân Vãn Thành mang tôm hùm đất còn nóng hổi và bia gõ cửa phòng Diệp Nam Bình.
Đây là món mà Tân Vãn Thành tỉ mỉ lựa chọn – chủ yếu là do cô thích món này – cô tự mình đưa tới cửa, khi mở hộp ra, Diệp Nam Bình cau mày.
“Tôi không ăn cay.”
“Cái này nhìn thì cay thôi, tôm hùm đất cay tiệm này nổi tiếng ở Thượng Hải.”
Diệp Nam Bình im lặng nhìn cô. Tân Vãn Thành cho là anh muốn kêu cô tự mang đi về ăn, anh lại kéo ghế dựa đối diện ra ngồi xuống.
Diệp Nam Bình thuần thục khui lon bia, nhưng đối diện với đống tôm hùm đất đỏ rực lại bó tay: “Cái này lột làm sao?”
Người này bình thường hít khí trời mà sống hả?
Tân Vãn Thành đeo bao tay vô giúp anh lột một con. Anh nếm thử một miếng, nhìn có vẻ hài lòng.
Tân Vãn Thành ngồi đối diện anh, nghĩ người này đi đêm từ thiện dẫn Lục Miểu theo mà không dẫn mình, vậy mà còn có mặt mũi bắt mình lột tôm, trong lòng hơi khó chịu, nhân cơ hội này mút mút ngón tay. Mút tới hương vị tràn ngập trong miệng, tha thứ cho anh.
Điện thoại Diệp Nam Bình rung rung, anh một tay click mở, tay kia lấy chiếc đũa gõ gõ lên thành hộp, ý kêu cô lột tiếp.
Đúng là đại gia mà…
Tân Vãn Thành lại mút ngón tay, tiếp tục lột.
Khóe mắt nhìn thoáng qua màn hình di động của anh, hình đại diện là một cô gái rất đẹp nhắn wechat cho anh. Trên đầu màn hình hiển thị hai người là bạn tốt. Tân Vãn Thành đang định nhìn kỹ thì Diệp Nam Bình bỗng từ màn hình điện thoại ngẩng lên.
Tân Vãn Thành lập tức cụp mắt, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, ném tôm vào hộp.
Diệp Nam Bình không nhắn trả lời, bỏ điện thoại trên bàn, tập trung ăn tôm cô lột.
Tân Vãn Thành thuận miệng hỏi: “Thầy Diệp, ngày thường có phải có nhiều cô gái bày tỏ tình cảm với anh không?”
Cho là anh sẽ không trả lời loại chuyện nhàm chán này, không ngờ anh nói.
“Khá nhiều.”
Nếu lời này do người đàn ông khác nói ra, Tân Vãn Thành sẽ cảm thấy là khoe mẽ, Nhưng Diệp Nam Bình nói ra thì chỉ đơn giản là nói sự thật.
“Vậy anh… không động lòng à?”
“Tại sao phải động lòng?”
Diệp Nam Bình buông đũa nhìn cô.
“Xung quanh anh, trong vòng giao tiếp đều là những cô gái xinh đẹp, nếu em là đàn ông chắc không cầm lòng được.”
Diệp Nam Bình cười cười: “Vậy cô phải cẩn thận, trong vòng giao tiếp cô cũng có rất nhiều thanh niên đẹp trai, sau này cô thành nhiếp ảnh gia thì đừng có mù quáng mà ngủ bậy bạ, làm hỏng thanh danh sư phụ tôi đây.”
Tân Vãn Thành vừa định bĩu môi khinh thường, đột nhiên chú ý tới một từ, mắt lập tức sáng ngời: “Hóa ra thầy Diệp vẫn luôn xem em là học trò mà đối đãi.”
Diệp Nam Bình không trả lời, chỉ cô: “Lột tôm.”
“Thầy Diệp, loại chuyện lột tôm này đều là nam làm cho nữ, “ngài” đừng có coi như chuyện đương nhiên vậy được không?” Tân Vãn Thành tuy miệng phản đối nhưng tay chân nhanh nhẹn lột tôm, để trên thành hộp.
Thấy cô tháo bao tay, Diệp Nam Bình nhướng mày. Anh mới nếm ra được vị ngon, cô không thèm lột nữa?
Cô tháo bao tay ra, hai tay chắp vào nhau, vẻ mặt nghiêm túc như đang hội nghị.
“Anh yên tâm đi, thầy Diệp, em sẽ không ngủ bậy bạ, mù quáng, vì anh…” Tân Vãn Thành cố tình dừng một chút mới thong thả ung dung bổ sung nói, “…thanh danh.”
Cái tạm dừng này không đơn giản, Diệp Nam Bình hiểu ra —
Cô nhóc này to gan, dám trêu đùa anh.
Diệp Nam Bình kẹp tôm cô mới lột ra, thuận tay nhét vô miệng cô, coi cô còn dám chơi chữ với anh không.
…..
Hôm sau trở lại Bắc Kinh.
Sau khi bản thảo bìa Thời thượng Phong Hành hoàn thành, coi như một năm công tác của In studio hoàn tất. Chỉ chờ tới ngày 30 In studio họp thường niên, mấy đồng nghiệp tụ tập một lúc rồi nghỉ ba ngày, chuẩn bị bắt đầu một năm làm việc mới.
Tân Vãn Thành có thể nhân cơ hội này nghỉ ngơi mấy ngày, ở nhà cùng Thương Dao.
Thương Dao từ Vũ Hán về, tinh thần cực kỳ sa sút. Thương Dao nghỉ không phép 3 ngày, công ty sa thải không chút lưu tình. Đương nhiên là có thêm sự thổi gió quạt lửa của ông sếp phòng bên theo đuổi Thương Dao không thành.
Cuối năm không chỉ có khó tìm người thuê nhà, tìm công việc càng khó hơn, Tân Vãn Thành nghĩ tới người có mối quan hệ rộng lớn, Linda.
Nhưng Linda nghe đầu đuôi câu chuyện thì không vui vẻ nhận lời giúp. Chủ yếu là vì Linda cực kỳ không thích cách Thương Dao xử lý công việc và tình cảm.
“Xinh đẹp luôn là một lá bài tốt, ví dụ như năng lực, gia cảnh, quyết đoán… Nhưng chỉ có đẹp thôi thì có thể nói, nhất định sẽ thua thê thảm. Bạn em chính là ví dụ cụ thể nhất, đẹp mà ngốc nghếch, vì một thằng đàn ông mà bỏ cả công việc. Cho dù chị có công việc cũng không dám giới thiệu cho loại người như vậy, huống hồ hiện giờ chị thật sự không có bạn bè nào cần người.”
Đây là nguyên văn lời Linda.
Nhưng cuối cùng không chịu nổi Tân Vãn Thành cứ chị Sở Thần dài chị Sở Thần ngắn, cuối cùng vẫn nói: “Chờ năm sau tới mùa nhảy việc thì đi ăn máng khác tốt hơn, chắc sẽ có chỗ trống thôi.”
Đánh giá của Linda, Tân Vãn Thành nuốt xuống không nói lại với Thương Dao. Bảy năm tình cảm, lấy cách này để kết thúc, Thương Dao lén lút khóc cả ngày, đâu phải Tân Vãn Thành không biết.
Đêm họp thường niên, Tân Vãn Thành vốn định gọi Thương Dao cùng đi, nghĩ lại thì thôi, đợi họp xong thì mang về cho Thương Dao ít đồ ăn.
Năm nay các dự án của In studio nhiều hơn mọi năm, nhân viên cũ được thưởng nhiều, Tân Vãn Thành mới đến một tháng thì tiền thưởng không nhiều nhưng cô rất vui. Có công việc yêu thích, cho dù tiền ít một chút cô cũng vui.
Diệp Nam Bình tặng quà năm mới cho mọi người, tuy nhân viên In studio không nhiều lắm, nhưng quà lớn lớn bé bé nhét đầy cốp xe.
Mấy món quà đó là do Tân Vãn Thành với Lục Miểu trước khi bắt đầu liên hoan ôm từ đại G tới phòng tiệc. Trong đó có một hộp quà cực kỳ nhẹ, Tân Vãn Thành thấy thì suy nghĩ không biết ai đáng thương quá, địa vị trong lòng ông chủ cực kỳ thấp, người khác đều có những hộp quà tô nặng, cái này thì nhẹ tâng, y như giải thưởng an ủi.
Không ngờ khi gần kết thúc liên hoan thường niên, Diệp Nam Bình tự mình tặng quà, tới cái cuối cùng, hộp quà nhỏ xíu, “giải an ủi” kia là phát cho Tân Vãn Thành.
Có đồng nghiệp mở hộp quà trong tay, là một cái Iphone, cảm ơn ông chủ liên tục.
Tân Vãn Thành nhìn quà của đồng nghiệp, lại nhìn hộp quà trong tay mình, nhỏ còn hơn cả hộp đựng con chuột, không kiềm được đưa tay lắc nhẹ thử trọng lượng. Rất nhẹ.
Nói không chừng bên trong là hai vé đi du lịch Maldives, tuy là nhẹ nhưng quý hơn cả Iphone. Tân Vãn Thành tự an ủi mình, lóng ngóng mở hộp quà ra.
Bên trong không có vé du lịch gì, chỉ có hai hộp giấy nhỏ. Đóng gói bên ngoài toàn bộ là tiếng Anh, lúc Tân Vãn Thành đọc hiểu thì tất cả biểu cảm trên mặt biến mất.
Là kính sát tròng, do trung tâm mắt nổi tiếng ở California – Mỹ sản xuất.
Cột ghi chú viết rõ, dành cho bệnh mù màu/yếu màu sử dụng.
+++++
Vở kịch nhỏ về mắt kính.
Vãn tử: Cuối cùng thì không bị người ta chê em vận dụng màu sắc quá tệ.
Ba ba Diệp: Cuối cùng thì có thể cho em thấy rõ em tạo dâu tây màu đỏ tới mức nào. Lần sau mút nhẹ một chút.
…..
Vãn tử: Họp thường niên xong thì đừng đi! Lão tử lập tức mút một cái thử xem!
Thời thượng Phong Hành là một trong năm tạp chí đứng đầu cả nước, địa vị của Khương Nam nổi bật, lần này lại là lần gặp gỡ hiếm thấy, mấy quản lý âm thầm phân cao thấp. Trợ lý của Khương Nam tự nhiên thành đối tượng họ nịnh bợ. Tân Vãn Thành đang thu dọn máy tính nghe được hai quản lý lén nhờ trợ lý Tần: “Chụp ảnh hậu trường thì nhớ giúp nghệ sĩ P chúng tôi, làm ơn, làm ơn nhé.”
Thông tin buổi chụp hình có thể đăng lên weibo, Instagram, cộng với danh tiếng cá nhân của Khương Nam, chỉ những ảnh hậu trường cũng có thể tạo nên một đợt sóng trên mạng xã hội, mấy quản lý dĩ nhiên là không thể bỏ qua. Khi chụp ảnh chung, ai đứng ngồi chỗ nào, ai có thể gần Khương Nam, ai chỉ có thể đứng ở vị trí thứ hai đều cực kỳ quan trọng.
Vị siêu mẫu đã từng hợp tác nhiều lần với Diệp Nam Bình lại nghĩ tới Diệp Nam Bình trước tiên, ngọt ngào mời Diệp Nam Bình vào chụp ảnh cùng. Diệp Nam Bình đang bận dỡ máy ảnh tựa như không nghe thấy, Tân Vãn Thành thấy vậy đang định đưa tay nhận máy ảnh trong tay Diệp Nam Bình thì Lục Miểu đã giành trước, nói với Diệp Nam Bình: “Thầy Diệp, anh đi chụp ảnh đi, ở đây để tôi thu dọn.”
Ý tốt của Lục Miểu lại đổi lấy sự bất mãn của Diệp Nam Bình. Tân Vãn Thành thấy thế mới nhớ ra Diệp Nam Bình không thích chụp ảnh, may mà Lục Miểu đã giành trước, nếu không người bị trừng mắt kia chắc là cô rồi.
Không để Diệp Nam Bình lên tiếng, Khương Nam đã từ chối thay anh: “Anh ấy chỉ thích chụp người khác, không thích bị người khác chụp ảnh, đừng ép anh ấy.”
…..
Trợ lý Tần tỉ mỉ chọn mấy vị trí ngồi, dùng di động chụp mấy tấm xong đưa qua cho mọi người xem. Có vẻ hiệu quả không được ưng ý, trợ lý Tần không phải người chuyên nghiệp dĩ nhiên không thể so với Diệp Nam Bình, mà chuyện chụp ảnh bên lề thế này không thể bắt Diệp Nam Bình chụp. Khương Nam đề nghị: “Nam Bình, cho trợ lý của anh tới chụp đi.”
Lục Miểu nghe Khương Nam nói tới trợ lý, lập tức bước nhanh tới, trợ lý Tần lại đưa điện thoại cho Tân Vãn Thành, cười xã giao: “Làm phiền cô chụp giúp.”
Tân Vãn Thành kinh ngạc, trợ lý Tần bỏ gần tìm xa, lại đưa điện thoại cho cô. Nhưng khi thấy chân mày Lục Miểu cau lại, ánh mắt nhìn cô nặng nề, Tân Vãn Thành đơn giản nhận lấy điện thoại của trợ lý Tần, đầu sắp xếp bố cục.
……
Đêm đó, tài khoản xã hội của các ảnh hậu và siêu mẫu đăng bức ảnh hậu trường của Thời thượng Phong hành lên. Trong đó có bức ảnh Tân Vãn Thành chụp chung được chia sẻ rất nhiều.
Tân Vãn Thành kết thúc công việc thì ở khách sạn chờ, không đi đêm từ thiện.
Diệp Nam Bình không lên thảm đỏ, anh mang 1 trợ lý là đủ. Diệp Nam Bình không mang cô theo mà mang Lục Miểu. Không lẽ anh sợ cô uống say lần nữa lại tặng anh thêm một dấu dâu tây?
Trong lòng Tân Vãn Thành hụt hẫng, may mà lướt weibo thấy bức ảnh mình chụp được đẩy lên đầu hot search. Trong bức ảnh, Khương Nam ngồi vị trí chính, ảnh hậu siêu mẫu xung quanh mỉm cười rạng rỡ. Cư dân mạng bình luận về vị trí đứng ngồi của từng người xem ai hơn ai kém, nhưng một số ít quan tâm người chụp ảnh là ai, có thể chụp một bức ảnh với nhiều điểm nổi bật.
Tân Vãn Thành yên lặng đọc bình luận, tải bức ảnh chụp chung về đăng trên trang cá nhân của mình. Nghĩ tới nghĩ lui, viết câu: Happy ending; chặn không cho Lục Miểu thấy bức ảnh đó. Nếu Lục Miểu luôn nhìn mình với vẻ đối địch, Tân Vãn Thành cũng không cần thiết với khách sáo với anh ta.
Bạn bè rất nhanh đã like trạng thái của Tân Vãn Thành. Chắc Hướng Diễn thấy được cô phát tin trong vòng bạn bè, nhắn wechat hỏi cô: “Khi nào về Bắc Kinh?”
“Ngày mai.”
“Tôi có người bạn gần đây đang tìm phòng ở, trước đó cô nói trong vòng bạn bè là muốn cho thuê một phòng mà phải không? Phòng đó còn không?”
Tân Vãn Thành tưởng cậu tám chuyện về bức ảnh, không ngờ cậu lại hỏi chuyện thuê nhà giùm bạn.
“Còn chứ. Bạn của cậu hả? Đang làm gì? Có đáng tin không, tụi tôi muốn tìm người tin cậy ở cùng.”
“Ặc… thật ra tôi với cô ấy cũng không thân lắm, hình như là lúc uống rượu ở Elements thêm weixin cô ấy thì phải.”
Tân Vãn Thành từng nghe Linda nói về quán bar này, trung bình tầm 1.000 tệ một người, Linda nói cuối năm sẽ dẫn cô đi đến đó xem thử.
“Hướng tổng, vậy cũng được hả, đi quán bar sang trọng chơi cùng thì coi như bạn bè, còn dám kêu tôi cho thuê phòng. Cậu có thể đáng tin hơn chút được không?”
“Đó là trò chơi, trò chơi thôi.” Hướng Diễn giải thích, “Cô muốn tìm người đáng tin cậy, tôi đáng tin nè, nhưng mà tôi hỏi cô có thể cho tôi thuê phòng không thì cô từ chối thẳng thừng ngay còn gì nữa.”
“Ngại quá, giới hạn là nữ, nếu cậu là nữ thì tuyệt đối không nói hai lời, tôi cho cậu thuê ngay.”
Hướng Diễn không cãi với cô: “Được rồi, nói chuyện chính, ngày mai chuyến bay của cô mấy giờ? Tôi đi đón cô.”
“Không cần đâu, ngày mai tôi về Bắc Kinh còn có công việc nên không về nhà mà tới thẳng công ty luôn.”
Hướng Diễn gửi lại biểu tượng tạm biệt.
Tân Vãn Thành tưởng đối thoại tới đó là xong, đang định cất điện thoại lên tủ đầu giường thì di động lại rung lên.
Hướng Diễn hỏi một câu mà cô không hiểu ra sao: “Cô thấy Khương Nam là người thế nào?”
Tân Vãn Thành hơi ngạc nhiên, sao cậu ta cũng chú ý tới giới thời trang? Còn biết nhân vật Khương Nam nổi danh này…
Hóa ra trong thế giới cậu không chỉ có xe, hộp đêm với những bạn bè không rõ lai lịch.
“Cái gì là tôi cảm thấy thế nào? Người ta là số 1 trong giới, tôi không có tư cách nhận xét người ta.”
“…”
“Mà cậu hỏi cái đó để làm gì?”
“Tôi thấy cô đăng trong vòng bạn bè có cô ấy, tò mò hỏi chút mà. Nhìn cô ta có thần thái như người nắm quyền dẫn dắt ấy.”
“Đâu chỉ là dẫn dắt? Đúng nghĩa là như mặt trăng được mấy ngôi sao vây quanh đó.” Trong đầu Tân Vãn Thành thoáng hiện lại cảnh tượng chiều này, phải thừa nhận, “Nhưng mà cô ấy nhìn không hề già xíu nào, hoàn toàn không giống như người gần 40 tuổi.”
“…”
“Không phải cậu cũng có hứng thú với mấy chị gái lấp lánh hào quang quý giá này chứ?”
“Cũng?”
“Đồng nghiệp tôi chuyên lái máy bay. Cậu hỏi vậy tự nhiên tôi lại nhớ tới anh ta…” Lục Miểu đúng là làm thay đổi tam quan của Tân Vãn Thành.
Có điều Tân Vãn Thành lo lắng thừa, “Cô cứ yên tâm. Cô — mà tôi đã hơi ngại là già rồi.”
Hướng Diễn trả lời.
“…”
Tân Vãn Thành phản ứng lại thì nhắn liền mười chữ “Cút”.
…..
Di động lại rung lên.
Tưởng Hướng Diễn đã “cút” trở lại, Tân Vãn Thành tiện tay kéo giao diện trò chuyện với Hướng Diễn lại không thấy tin mới, lúc này mới thoát khỏi khung trò chuyện với Hướng Diễn.
Tin nhắn là của Diệp Nam Bình.
“Gọi đồ ăn khuya.”
“Đêm từ thiện kết thúc rồi ạ?”
“Ừ.”
“Ăn chưa no?”
Diệp Nam Bình không trả lời.
Wechat lại rung lên, Tân Vãn Thành không rảnh để nhìn, cô đang mở phần mềm gọi đồ ăn, tập trung chọn đồ ăn khuya cho ông chủ.
…..
Nửa tiếng sau, Tân Vãn Thành mang tôm hùm đất còn nóng hổi và bia gõ cửa phòng Diệp Nam Bình.
Đây là món mà Tân Vãn Thành tỉ mỉ lựa chọn – chủ yếu là do cô thích món này – cô tự mình đưa tới cửa, khi mở hộp ra, Diệp Nam Bình cau mày.
“Tôi không ăn cay.”
“Cái này nhìn thì cay thôi, tôm hùm đất cay tiệm này nổi tiếng ở Thượng Hải.”
Diệp Nam Bình im lặng nhìn cô. Tân Vãn Thành cho là anh muốn kêu cô tự mang đi về ăn, anh lại kéo ghế dựa đối diện ra ngồi xuống.
Diệp Nam Bình thuần thục khui lon bia, nhưng đối diện với đống tôm hùm đất đỏ rực lại bó tay: “Cái này lột làm sao?”
Người này bình thường hít khí trời mà sống hả?
Tân Vãn Thành đeo bao tay vô giúp anh lột một con. Anh nếm thử một miếng, nhìn có vẻ hài lòng.
Tân Vãn Thành ngồi đối diện anh, nghĩ người này đi đêm từ thiện dẫn Lục Miểu theo mà không dẫn mình, vậy mà còn có mặt mũi bắt mình lột tôm, trong lòng hơi khó chịu, nhân cơ hội này mút mút ngón tay. Mút tới hương vị tràn ngập trong miệng, tha thứ cho anh.
Điện thoại Diệp Nam Bình rung rung, anh một tay click mở, tay kia lấy chiếc đũa gõ gõ lên thành hộp, ý kêu cô lột tiếp.
Đúng là đại gia mà…
Tân Vãn Thành lại mút ngón tay, tiếp tục lột.
Khóe mắt nhìn thoáng qua màn hình di động của anh, hình đại diện là một cô gái rất đẹp nhắn wechat cho anh. Trên đầu màn hình hiển thị hai người là bạn tốt. Tân Vãn Thành đang định nhìn kỹ thì Diệp Nam Bình bỗng từ màn hình điện thoại ngẩng lên.
Tân Vãn Thành lập tức cụp mắt, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, ném tôm vào hộp.
Diệp Nam Bình không nhắn trả lời, bỏ điện thoại trên bàn, tập trung ăn tôm cô lột.
Tân Vãn Thành thuận miệng hỏi: “Thầy Diệp, ngày thường có phải có nhiều cô gái bày tỏ tình cảm với anh không?”
Cho là anh sẽ không trả lời loại chuyện nhàm chán này, không ngờ anh nói.
“Khá nhiều.”
Nếu lời này do người đàn ông khác nói ra, Tân Vãn Thành sẽ cảm thấy là khoe mẽ, Nhưng Diệp Nam Bình nói ra thì chỉ đơn giản là nói sự thật.
“Vậy anh… không động lòng à?”
“Tại sao phải động lòng?”
Diệp Nam Bình buông đũa nhìn cô.
“Xung quanh anh, trong vòng giao tiếp đều là những cô gái xinh đẹp, nếu em là đàn ông chắc không cầm lòng được.”
Diệp Nam Bình cười cười: “Vậy cô phải cẩn thận, trong vòng giao tiếp cô cũng có rất nhiều thanh niên đẹp trai, sau này cô thành nhiếp ảnh gia thì đừng có mù quáng mà ngủ bậy bạ, làm hỏng thanh danh sư phụ tôi đây.”
Tân Vãn Thành vừa định bĩu môi khinh thường, đột nhiên chú ý tới một từ, mắt lập tức sáng ngời: “Hóa ra thầy Diệp vẫn luôn xem em là học trò mà đối đãi.”
Diệp Nam Bình không trả lời, chỉ cô: “Lột tôm.”
“Thầy Diệp, loại chuyện lột tôm này đều là nam làm cho nữ, “ngài” đừng có coi như chuyện đương nhiên vậy được không?” Tân Vãn Thành tuy miệng phản đối nhưng tay chân nhanh nhẹn lột tôm, để trên thành hộp.
Thấy cô tháo bao tay, Diệp Nam Bình nhướng mày. Anh mới nếm ra được vị ngon, cô không thèm lột nữa?
Cô tháo bao tay ra, hai tay chắp vào nhau, vẻ mặt nghiêm túc như đang hội nghị.
“Anh yên tâm đi, thầy Diệp, em sẽ không ngủ bậy bạ, mù quáng, vì anh…” Tân Vãn Thành cố tình dừng một chút mới thong thả ung dung bổ sung nói, “…thanh danh.”
Cái tạm dừng này không đơn giản, Diệp Nam Bình hiểu ra —
Cô nhóc này to gan, dám trêu đùa anh.
Diệp Nam Bình kẹp tôm cô mới lột ra, thuận tay nhét vô miệng cô, coi cô còn dám chơi chữ với anh không.
…..
Hôm sau trở lại Bắc Kinh.
Sau khi bản thảo bìa Thời thượng Phong Hành hoàn thành, coi như một năm công tác của In studio hoàn tất. Chỉ chờ tới ngày 30 In studio họp thường niên, mấy đồng nghiệp tụ tập một lúc rồi nghỉ ba ngày, chuẩn bị bắt đầu một năm làm việc mới.
Tân Vãn Thành có thể nhân cơ hội này nghỉ ngơi mấy ngày, ở nhà cùng Thương Dao.
Thương Dao từ Vũ Hán về, tinh thần cực kỳ sa sút. Thương Dao nghỉ không phép 3 ngày, công ty sa thải không chút lưu tình. Đương nhiên là có thêm sự thổi gió quạt lửa của ông sếp phòng bên theo đuổi Thương Dao không thành.
Cuối năm không chỉ có khó tìm người thuê nhà, tìm công việc càng khó hơn, Tân Vãn Thành nghĩ tới người có mối quan hệ rộng lớn, Linda.
Nhưng Linda nghe đầu đuôi câu chuyện thì không vui vẻ nhận lời giúp. Chủ yếu là vì Linda cực kỳ không thích cách Thương Dao xử lý công việc và tình cảm.
“Xinh đẹp luôn là một lá bài tốt, ví dụ như năng lực, gia cảnh, quyết đoán… Nhưng chỉ có đẹp thôi thì có thể nói, nhất định sẽ thua thê thảm. Bạn em chính là ví dụ cụ thể nhất, đẹp mà ngốc nghếch, vì một thằng đàn ông mà bỏ cả công việc. Cho dù chị có công việc cũng không dám giới thiệu cho loại người như vậy, huống hồ hiện giờ chị thật sự không có bạn bè nào cần người.”
Đây là nguyên văn lời Linda.
Nhưng cuối cùng không chịu nổi Tân Vãn Thành cứ chị Sở Thần dài chị Sở Thần ngắn, cuối cùng vẫn nói: “Chờ năm sau tới mùa nhảy việc thì đi ăn máng khác tốt hơn, chắc sẽ có chỗ trống thôi.”
Đánh giá của Linda, Tân Vãn Thành nuốt xuống không nói lại với Thương Dao. Bảy năm tình cảm, lấy cách này để kết thúc, Thương Dao lén lút khóc cả ngày, đâu phải Tân Vãn Thành không biết.
Đêm họp thường niên, Tân Vãn Thành vốn định gọi Thương Dao cùng đi, nghĩ lại thì thôi, đợi họp xong thì mang về cho Thương Dao ít đồ ăn.
Năm nay các dự án của In studio nhiều hơn mọi năm, nhân viên cũ được thưởng nhiều, Tân Vãn Thành mới đến một tháng thì tiền thưởng không nhiều nhưng cô rất vui. Có công việc yêu thích, cho dù tiền ít một chút cô cũng vui.
Diệp Nam Bình tặng quà năm mới cho mọi người, tuy nhân viên In studio không nhiều lắm, nhưng quà lớn lớn bé bé nhét đầy cốp xe.
Mấy món quà đó là do Tân Vãn Thành với Lục Miểu trước khi bắt đầu liên hoan ôm từ đại G tới phòng tiệc. Trong đó có một hộp quà cực kỳ nhẹ, Tân Vãn Thành thấy thì suy nghĩ không biết ai đáng thương quá, địa vị trong lòng ông chủ cực kỳ thấp, người khác đều có những hộp quà tô nặng, cái này thì nhẹ tâng, y như giải thưởng an ủi.
Không ngờ khi gần kết thúc liên hoan thường niên, Diệp Nam Bình tự mình tặng quà, tới cái cuối cùng, hộp quà nhỏ xíu, “giải an ủi” kia là phát cho Tân Vãn Thành.
Có đồng nghiệp mở hộp quà trong tay, là một cái Iphone, cảm ơn ông chủ liên tục.
Tân Vãn Thành nhìn quà của đồng nghiệp, lại nhìn hộp quà trong tay mình, nhỏ còn hơn cả hộp đựng con chuột, không kiềm được đưa tay lắc nhẹ thử trọng lượng. Rất nhẹ.
Nói không chừng bên trong là hai vé đi du lịch Maldives, tuy là nhẹ nhưng quý hơn cả Iphone. Tân Vãn Thành tự an ủi mình, lóng ngóng mở hộp quà ra.
Bên trong không có vé du lịch gì, chỉ có hai hộp giấy nhỏ. Đóng gói bên ngoài toàn bộ là tiếng Anh, lúc Tân Vãn Thành đọc hiểu thì tất cả biểu cảm trên mặt biến mất.
Là kính sát tròng, do trung tâm mắt nổi tiếng ở California – Mỹ sản xuất.
Cột ghi chú viết rõ, dành cho bệnh mù màu/yếu màu sử dụng.
+++++
Vở kịch nhỏ về mắt kính.
Vãn tử: Cuối cùng thì không bị người ta chê em vận dụng màu sắc quá tệ.
Ba ba Diệp: Cuối cùng thì có thể cho em thấy rõ em tạo dâu tây màu đỏ tới mức nào. Lần sau mút nhẹ một chút.
…..
Vãn tử: Họp thường niên xong thì đừng đi! Lão tử lập tức mút một cái thử xem!
Bình luận truyện